Vào lúc chín giờ, ở trường đại học Phục Sáng trình diễn một hình ảnh cầu ái làm cảm động lòng người, nơi Thạch Phong trà viên lại có vẻ dị thường quạnh quẽ, cả trà viên một mảnh tối đen, chỉ còn ánh đèn lóe sáng ngoài cổng lớn.
Nhưng đó chỉ là hơi quạnh quẽ.
Đối với ngày xưa mà nói, đêm nay Thạch Phong trà viên cũng không được xem là quạnh quẽ.
Bởi vì đêm nay, Mạc lão cũng không giống như ngày thường, ôm một bình trà vô giá, nằm trên ghế đằng mộc, ậm ừ hí khúc.
Đêm nay có người bồi hắn.
Là Trần Phàm.
Kết thúc cuộc nói chuyện với cha con Tào Cảnh Huy cùng Tào Nghị, Trần Phàm cũng không lập tức rời khỏi trà viên, mà cùng Mạc lão ngồi ở cửa trà viên nói chuyện phiếm.
- Được rồi tiểu tử, đêm nay chúng ta nói chuyện tới đây thôi, đừng làm chậm trễ chuyện của cậu.
Ngẩng đầu nhìn bóng đêm, Mạc lão cười nói.
Trần Phàm lắc lắc đầu:
- Tạm thời cũng không có việc gì phải xử lý, còn có thể bồi lão nhân gia tán gẫu thêm một lát.
- Bỏ đi, hôm nay cậu có thể cùng lão đầu tử nói chuyện lâu như vậy, ta đã rất vui vẻ.
Mạc lão cười lắc lắc đầu, thở dài nói:
- Ta biết cậu là một người bận rộn, muốn nói không có việc gì để xử lý chỉ là lời nói dối. Đi đi, nếu cậu có lòng, lúc nào rảnh lại đến, lão đầu tử tùy thời hoan nghênh.
- Vậy được, ngày khác tiểu Phàm lại đến nghe Mạc lão dạy bảo.
Trần Phàm đứng lên, cúi đầu thật sâu với Mạc lão.
Mạc lão khoát tay:
- Chỉ là nói chuyện phiếm, lời vô nghĩa, không phải là lời dạy dỗ gì, được rồi cậu đi đi.
- Mạc lão, ngài nghỉ ngơi sớm một chút, tiểu Phàm cáo từ.
Trần Phàm gật đầu, sau đó xoay người rời đi trong ánh mắt nhìn chăm chú của Mạc lão.
Đưa mắt nhìn Trần Phàm ngồi vào chiếc Bentley, nụ cười trên mặt Mạc lão dần dần biến mất, sau đó chờ chiếc Bentley hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, đóng cửa trà viên, khom người, chậm rãi đi khuất vào trong trà viên tối đen.
Trong lúc nhất thời, cả trà viên lâm vào vẻ im lặng như cõi chết, tràn ngập khí tức cô độc cùng tịch mịch.
Trong chiếc Bentley, Trần Phàm châm một điếu thuốc lá, vừa hút vừa hồi tưởng lại cuộc nói chuyện khi nãy với Mạc lão, trong lòng thổn thức không thôi.
Ở trong mắt nhiều người trong quan trường, Mạc lão từng là thư ký của Ngụy lão gia tử quyền thế ngập trời, phong quang vô hạn.
Nhưng...
Ai có thể nghĩ đến, vị lão nhân từng làm đại quan thanh liêm cả đời, ở lúc tuổi già vì sao lại thê lương như thế đây?
Thê lương sao?
Đúng vậy!
Dù bình trà trong tay vị lão nhân này còn đắt tiền hơn cả một tòa biệt thự tại Tử Viên, dù Ngụy lão gia tử đưa cho lão nhân Thạch Phong trà viên là một địa phương khó bước chân vào nhất trong nam bán quốc, dù trước khi lão nhân lụi ra khỏi quan trường từng quyền thế ngập trời, nhưng vào lúc tuổi già lão nhân vẫn chỉ có thể dùng từ thê lương để mà hình dung.
Bởi vì.
Mạc lão không có người thân.
Không có một người nào!
Ông chính là con cháu Hồng sắc gia tộc chính tông, trong trường hạo kiếp cha mẹ bị gặp phải độc hại thê thảm, dù ngày sau từng được tiêu trừ chỗ bẩn, nhưng họ vẫn vĩnh viễn rời khỏi nhân gian.
Trung ương vì bù đắp cho ông, đối với ông lại cực kỳ chiếu cố, để cho ông trở thành vị bí thư thứ nhất của quốc gia cộng hòa.
Mà trước khi ông trở thành bí thư thứ nhất, ông có vợ.
Vợ của ông không phải là quý tộc danh môn, mà là gia cảnh bình thường, ở mọi phương diện kể cả khuôn mặt cũng thật sự bình thường. Hai người kết hôn năm thứ hai có một đứa con trai, vợ của ông cam tâm tình nguyện ở trong nhà giúp chồng dạy con.
Bởi vì khi đó Mạc lão công tác bận rộn, rất ít lo cho gia đình, vì thế không dạy dỗ được con trai, kết quả để cho vợ mình quá cưng chiều để đứa con lợi dụng thân phận làm xằng làm bậy, cuối cùng bị đưa vào ngục giam.
Một năm kia, là một năm quốc gia nghiêm trị tội phạm mạnh mẽ nhất.
Một năm kia, lúc ấy một vị quan chức của bộ an ninh tự mình gọi điện cho Mạc lão.
Ở trong điện thoại, vị đại lão bộ an ninh đã đem toàn bộ những hành động của con trai Mạc lão kể lại thật rõ ràng, hơn nữa còn mập mờ đưa ra ý kiến, chỉ cần Mạc lão chịu mở miệng cầu tình với cấp trên, có thể giữ được mạng cho con trai.
Mạc lão cự tuyệt.
Xử bắn.
Đây là kết cục của con trai ông.
Ly hôn.
Vợ của ông bất mãn ông lạnh lùng cùng thiết diện vô tư, đưa ra lời ly hôn, sau đó nhảy sông tự sát.
Thê ly tử tán.
Đây là kết quả của ông.
Nhưng ông cũng không cưới thêm người nào, cho tới bây giờ.
Hồi tưởng lại chuyện xưa của Mạc lão, Trần Phàm không khỏi âm thầm lắc đầu, vừa tiếc hận cũng thật bất đắc dĩ.
Hắn biết rõ, ở thời đại này người giống như Mạc lão thật rất ít, thậm chí có thể nói là tuyệt tích.
Cũng bất giác điếu thuốc lá cháy tới tận cùng, Trần Phàm dụi tắt tàn thuốc, sau đó nghĩ nghĩ nói:
- Đến ngã tư đường phía trước thả tôi xuống, cô đi về trước đi.
Lúc ở Hong Kong, sau khi Long Nữ lựa chọn đi theo Trần Phàm, Trần Phàm liền gọi điện thoại thông tri Hoàng Phủ Hồng Trúc, để Hoàng Phủ Hồng Trúc mua một căn nhà bên trong tiểu khu của hắn cùng Tô San ở lại, hiện giờ đã giao chìa khóa cho Long Nữ.
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Long Nữ cũng không hé răng, chỉ nhíu mày, tựa hồ có chút không vui, còn có một chút lo lắng.
Nhận thấy được vẻ lo lắng toát ra trong ánh mắt Long Nữ, Trần Phàm cười cười nói:
- Đừng lo lắng, trên thế giới này người có thể ám sát tôi còn chưa được sinh ra!
Nghe được lời nói tự tin cùng cuồng vọng của Trần Phàm, trong lòng Long Nữ hiểu thật rõ ràng.
Đúng như lời nói của Trần Phàm, Ảnh Tử là người đứng thứ nhất trong bảng sát thủ, đứng thứ mười một trong Thần Bảng, lại thành công tiêm vào gien số 1, trong lúc Trần Phàm buông lỏng cảnh giác nhất còn không thể thành công thực hiện cuộc ám sát, những người khác muốn ám sát trong khi hắn đang cảnh giác, trên cơ bản giống như thiên phương dạ đàm.
Nghĩ thông suốt điểm này, Long Nữ cũng không tiếp tục kiên trì, mà làm theo lời hắn dừng xe ngay ngã tư.
Xuống xe, đưa mắt nhìn Long Nữ lái xe rời đi, Trần Phàm ngăn lại một chiếc taxi.
Tài xế taxi đã nhìn thấy Trần Phàm từ trong xe Bentley bước xuống, lúc này thấy Trần Phàm lên taxi, sắc mặt thật phấn khích, lại nghe Trần Phàm nói muốn đến Đàn Cung, cũng không hề lộ ra chút vẻ kinh ngạc nào.
Không biết là vì kính sợ biển số xe của chiếc Bentley, hay xuất phát từ nguyên nhân khác, dọc theo đường đi tài xế chỉ im lặng lái xe mà không hề nói chuyện như thường ngày, cũng không dám hút thuốc.
Bốn mươi phút sau, xe taxi ngừng lại trước một biệt thự có phong cách Âu thức nằm trong khu nhà giàu Đàn Cung.
- Nghẹn khó chịu phải không?
Thanh toán tiền xe, Trần Phàm lấy gói gấu trúc đặc cung lấy của Mạc lão ở Thạch Phong trà viên còn chưa hút hết mỉm cười ném cho tài xế taxi.
Tài xế taxi trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng hỏi:
- Ngài...ngài chính là Trần Phàm phải không?
Không trả lời, Trần Phàm cười cười xoay người rời đi.
Tài xế taxi lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua gói gấu trúc, ngây ngô cười cười, quay đầu xe rời khỏi.
- Trần tiên sinh.
Tài xế taxi mới vừa rời đi, thành viên Ám Đường ẩn chung quanh biệt thự liền xuất hiện chào hỏi Trần Phàm.
- Hồng Trúc ở nhà chứ?
Trần Phàm mỉm cười hỏi.
- Hoàng Phủ tiểu thư ở trong biệt thự.
Thành viên Ám Đường cung kính trả lời.
Trần Phàm gật gật đầu, cũng không nói thêm lời nào, đi thẳng vào tòa biệt thự trước mặt.
Cùng lúc đó.
Trong xe taxi, người tài xế cười cười, lấy ra di động bấm một dãy số của người bạn, thần tình hưng phấn cùng kiêu ngạo nói:
- Mẹ nó, anh đoán xem hôm nay tôi đã chở ai nào?
- Ai a?
- Trần Phàm.
- Ai?
- Trần Phàm trong truyền thuyết đã chinh phục Xà Mỹ Nữ, đã đánh gục Thanh bang.
- Kháo, huynh đệ, anh phát sốt sao?
- Đừng có không tin tôi nha, hắn còn ném cho tôi một hộp gấu trúc, còn là đặc cung!
- Huynh đệ, anh quả thật đã bị phát sốt, hơn nữa còn không nhẹ, đừng vất vả nữa, nhanh về tắm rửa rồi ngủ đi.
- Thật...thật sự!
- Đô...đô...
- Mẹ nó, thời bây giờ nói thật cũng không ai tin.
Nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, người tài xế tức giận mắng một câu, sau đó cúp điện thoại quay đầu nhìn thoáng qua biệt thự xa xa, vẻ kích động cùng hâm mộ trong con ngươi còn chưa biến mất.
Trong đại viện biệt thự, vô cùng yên lặng, hoa tươi nở rộ dưới ánh trăng, màu sắc rực rỡ, hương thơm nhập lòng người, những tàng cây bị gió đêm thổi qua phát ra tiếng sàn sạt rung động.
Khi Trần Phàm đi vào đại sảnh lầu một biệt thự, không thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng sách còn lóe ánh đèn, Trần Phàm đi thẳng lên cầu thang, đi tới cửa phòng sách.
Cửa phòng sách cũng không khóa kín, lộ ra một khe hở nhỏ.
Nhìn qua khe hở, Trần Phàm có thể nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc mặc một chiếc áo ngủ bằng tơ màu bạc, ngồi ngay trước bàn, trong tay cầm bút không ngừng viết gì đó, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Phàm nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Dát chi!
Theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị Trần Phàm đẩy ra, Hoàng Phủ Hồng Trúc theo bản năng dừng tay ngẩng đầu nhìn, ánh mắt như đao, cả người tản ra sát ý băng sương, giống như một con rắn độc bị hoảng sợ, tùy thời chuẩn bị cho địch nhân một chiêu phản kích trí mạng.
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc xuất hiện ngay cửa, khí thế sắc bén trên người Hoàng Phủ Hồng Trúc đột nhiên tiêu tán, sát ý ttong con ngươi không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại vẻ kinh ngạc.
Vẻ kinh ngạc kia như muốn nói với Trần Phàm, nàng nằm mơ cũng thật không ngờ Trần Phàm lại xuất hiện vào giờ này!
Theo sau dáng kinh ngạc biến mất, chỉ còn lại vẻ vui sướng toát ra từ sâu trong nội tâm.
- Sao anh lại tới đây?
Theo bản năng, Hoàng Phủ Hồng Trúc buông cây bút chì trong tay, đứng lên, thần tình vui mừng hỏi.
- Không hoan nghênh phải không?
Trần Phàm cười cười, đi về hướng Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Có lẽ thật không ngờ Trần Phàm sẽ nói đùa, Hoàng Phủ Hồng Trúc chợt ngẩn ra, trên khuôn mặt lãnh diễm hiện lên một vẻ ửng đỏ, có chút xấu hổ cùng kinh hoàng nói:
- Đương nhiên không phải.
- Em đang vẽ bản đồ?
Đi tới bên bàn, Trần Phàm cúi đầu nhìn thấy bức bản đồ nàng vẽ trên giấy trắng, có chút nghi hoặc hỏi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc gật đầu nói:
- Thanh bang chỉ còn trên danh nghĩa, căn cứ theo an bài của anh, chúng ta cần tiếp thu Thanh bang, em đang làm một ít chuẩn bị - đem một ít thành thị trọng yếu vẽ ra, sẽ tiếp thu theo thứ tự.
- Lúc chiều, anh đã gặp mặt Tào Cảnh Huy tại Thạch Phong trà viên.
Trần Phàm nói:
- Tào Cảnh Huy sợ anh giết hắn, chủ động đưa ra ý phối hợp với chúng ta tiếp thu địa bàn Thanh bang. Sau đó hắn sẽ đích thân tới tìm em, đến lúc đó em liên hệ Lâm Đông, thương lượng kế hoạch tiếp thu.
- Được.
Hoàng Phủ Hồng Trúc gật đầu.
- Mặt khác, bởi vì chuyện xảy ra ở Hong Kong, hiện giờ tình thế ác liệt, chính phủ ngăn chặn sự kiện rối loạn xuất hiện, cho nên khi hành động cần chú ý nhanh, chuẩn, độc.
Trần Phàm lại bổ sung:
- Nếu gặp phải khối xương cứng rắn cắn không xong, cứ để đó, đợi sóng gió qua đi hãy tiếp tục cắn lấy.
- Vào lúc này, hẳn là sẽ không có ai dám liều lĩnh.
Hoàng Phủ Hồng Trúc cười cười, sau đó ôm lấy vòng eo thô dày của Trần Phàm, dựa đầu vào ngực hắn, nhìn cánh tay bị thương của hắn, trong con ngươi toát ra vẻ đau lòng:
- Cánh tay không sao chứ?
- Một chút tổn thương nhỏ, không có gì đáng ngại.
Trần Phàm cười lắc đầu.
Nguyên bản Hoàng Phủ Hồng Trúc nghe Dương Viễn báo tin Trần Phàm bị thương, luôn thấy lo lắng, bây giờ nghe Trần Phàm nói thế thì hoàn toàn yên lòng.
Theo sau...thân thể nàng hơi vặn vẹo, bộ ngực cao ngất đè ép nơi ngực Trần Phàm, lại mang theo vài phần thẹn thùng, vài phần hấp dẫn, vài phần vũ mị nhìn Trần Phàm.
Dưới ánh đèn, nhìn nàng giống như một Xà Mỹ Nữ đang động tình...
Ban đêm đích đêm giao thừa lập tức sân bay ngọn đèn dầu rực rỡ, một trận giá phi cơ lên lên xuống xuống, tấp nập không ngừng, sân bay đích nhân viên công tác qua lại mặc lăng, cực kỳ bận rộn, phi cơ cất cánh đích ầm ầm tiếng khi thì vang vọng trên sân bay không, quanh quẩn không chỉ.
Đương kia giá từ Yến Kinh bay tới thương vụ máy bay hành khách vững vàng địa đứng ở sân bay đường băng sau, trần phàm sờ xuất thủ cơ, ý đồ nói cho Nạp Lan vĩnh kha mình đã đến, mời Nạp Lan vĩnh kha tái kéo dài một hồi.
Bất quá... Chờ trần phàm cầm xuất thủ cơ sau, mới bất ngờ phát hiện, di động không biết thời điểm nào không điện .
Này phát hiện không khỏi mời trần phàm mày khẽ nhướng lên, hắn tại Hồng Kông đích thời điểm để lại Nạp Lan vĩnh kha đích tư nhân số điện thoại di động, bất quá khi đó tương đối cấp, thực không có dụng tâm đi nhớ, cũng không có ghi tạc sim di động trong, mà là ghi tạc vào di động máy dệt trong.
Không thể thông tri Nạp Lan vĩnh kha, trần phàm đành phải đưa điện thoại di động ném vào túi áo, sau đó dẫn đầu đứng dậy" mang theo Long nữ cùng ngu huyền hai người thông qua sân bay thông đạo ly khai.
Ngu huyền tuy rằng bởi vì nghe được Nhật Bản Võ giả quét ngang đông bắc đích Võ quán mà phẫn nộ, bất quá từ liền cực kỳ sùng bái ngu lão gia tử đích hắn, theo bản năng địa cho rằng những Nhật Bản Võ giả đều là thổ kê ngói cẩu" căn bản không chịu nổi một kích, đối với này" không có chút đích lo lắng, lại là có chút hưng phấn.
So sánh với mà nói, từng thân là long nha thành viên đích Long nữ nhưng rất rõ ràng, triều nguyên sáng tạo thắng danh liệt Thần bảng thứ bảy" thực lực sâu không thành trắc, bao hàm nàng ở bên trong, cơ hồ không có một cái long nha thành viên tại giao phong trên đài có thể chiến thắng triều nguyên sáng tạo thắng.
Đến tột cùng kết quả" long nha thành viên đích cường đêm giao thừa ở chỗ toàn diện, bọn họ tại từng cái lĩnh vực cũng rất lợi hại, luận cô độc lĩnh vực, bọn họ là không thể cùng trong đó đích vương giả đánh đồng đích.
Cố nhiên, từng thân là long nha tổ chức một thành viên, bị đánh giá vì nước cộng hoà gần ba mươi năm đến viên thứ nhất long nha đích trần phàm là cái ngoại lệ.
Tựu đương trần phàm mang theo Long nữ, ngu huyền hai người thông qua sân bay thông đạo ly khai đích đồng thời, sân bay thông đạo ngoại, Nạp Lan vĩnh kha đích nghĩa tử cổ bình an cùng Nạp Lan Hương Hương sớm chờ đợi lâu ngày.
Hôm nay đích Nạp Lan Hương Hương không có mặc dấu hiệu tính đích màu đỏ lễ phục dạ hội, mà là mặc một kiện giàu có Trung Quốc phong đích áo, hạ thân là một cái che kín nước khác phong vị đích váy dài.
Cứ việc bởi vì xuất môn quá mau đích duyên cớ" Nạp Lan Hương Hương không có tỉ mỉ trang phục mình, nhưng trời sinh quyến rũ đích nàng từ khi tiến vào sân bay đêm giao thừa thính sau" liền hấp dẫn tuyệt đêm giao thừa đại đô nam nhân đích ánh mắt.
Trong đó một chút từ Nạp Lan Hương Hương bên cạnh đi qua ngửi được Nạp Lan Hương Hương trên thân kia cổ quái dị đích mùi thơm của cơ thể lúc, cả một đám đắm chìm không thôi, nếu không phải thân cao tiếp cận hai thước đích cổ bình an thật sự rất đủ uy hiếp lực, không chuẩn sẽ có nam nhân tiến lên đến gần.
"Bình an trần phàm có thể chiến thắng cái kia triều nguyên sáng tạo thắng sao?", sân bay thông đạo ra." Nạp Lan Hương Hương đứng ở cổ bình an đích bên cạnh, đôi mi thanh tú có chút, khẽ nhăn lại, trên mặt tràn ngập một loại kêu làm lo lắng cảm xúc.
Phía trước nhận được Nạp Lan vĩnh kha đích mệnh lệnh sau, cổ bình an không dám dừng lại, ngựa không ngừng đề địa đi tới sân bay.
Hoặc có lẽ là vì nội tâm quá mức lo lắng đích duyên cớ, hắn không có suy nghĩ sâu xa Nạp Lan Hương Hương vì cái gì hội đi theo hắn cùng nhau tiến đến tiếp đón, theo bản năng địa cho rằng là Nạp Lan vĩnh kha đích chỉ thị.
Hôm nay nghe được Nạp Lan Hương Hương đích lời nói" cảm thấy được Nạp Lan Hương Hương sắc mặt cùng trong giọng nói toát ra đích lo lắng" cổ bình an trong lòng vừa động không nhịn được nói: "A" Hương Hương, không phải đối với hắn hận thấu xương sao? Như thế nào hiện tại lại lo lắng lên hắn ?"
Hồng Kông sự tình sau khi kết thúc, cổ bình an từng phát hiện Nạp Lan Hương Hương đối với trần phàm đích thái độ mơ hồ có chút thay đổi, cũng không giống hôm nay như vậy rõ ràng" lúc này không nhịn được nghĩ muốn dò hỏi cái đến tột cùng.
"Trước kia là ta ngu muội không biết, hiểu lầm hắn. Hắn Tể tướng trong bụng năng chống thuyền, chẳng những không có trách tội với ta còn tỏa ra sinh mệnh nguy hiểm đi cứu ta", Nạp Lan Hương Hương , u u thở dài: "Ai" sự tình trước kia không được, bình an" nói cho ta hắn năng chiến thắng cái kia triều nguyên sáng tạo thắng sao?", cổ bình an thông qua Nạp Lan Hương Hương đích ngữ khí cơ bản có thể khẳng định, Nạp Lan Hương Hương đối với trần phàm đích thái độ sinh ra long trời lở đất đích chuyển biến, trong đầu bản năng nhớ tới Nạp Lan Deron đích câu nói kia, "Nạp Lan Gia tộc" thành cũng Hương Hương" bại cũng Hương Hương."
Trong đầu dần hiện ra những lời này, cổ bình an lại cũng không có tiếp tục này đề tài mà là hồi đáp: "Lấy thực lực của hắn, nên không có vấn đề.", "Thật vậy chăng?" Nghe được cổ bình an như vậy một, Nạp Lan Hương Hương nhẹ nhàng thở ra có chút kích động, sau đó lại khẽ cắn môi: "Khả... Nhưng ba cái kia triều nguyên sáng tạo thắng là Nhật Bản đệ nhất Võ giả ngay lập tức ngu lão gia tử cũng không phải địch thủ đâu."
"Ngu lão gia tử mấy tuổi đêm giao thừa , hơn nữa mai danh ẩn tích vài chục năm, không có tỉ mỉ nghiên cứu võ đạo, không phải địch thủ thuộc về bình thường." Cổ bình an cười khổ nói: "Mà trần phàm cũng không hợp, hắn nhưng từng đích long nha! Long nha, biết chưa? Đó là Trung Quốc thậm chí trên thế giới nhất ưu tú đích đặc chủng quân nhân. Hơn nữa... Căn cứ Vương gia, trên thế giới này có một cái bảng đan kêu Thần bảng" đó là một cái căn cứ cá nhân sức chiến đấu biên tập đích bảng đan. Cái kia triều nguyên sáng tạo thắng danh liệt Thần bảng đáy thứ bảy, mà trần phàm... Thứ năm!", thứ bảy?
Thứ năm!
Nạp Lan Hương Hương đối với võ đạo kỳ thật không biết, bất quá nàng cũng biết bài danh thứ năm đích khẳng định so với thứ bảy đích lợi hại.
Nghĩ thông suốt điểm này, Nạp Lan Hương Hương trên mặt đích lo lắng dần dần biến mất, giành lấy chính là vẻ mặt chờ mong đích sắc mặt, một đôi mị nhãn cũng là gắt gao địa nhìn chằm chằm sân bay thông đạo nói ra, chờ mong trần phàm đích hiện ra.
Cổ bình an đồng dạng đã ở chờ mong trần phàm hiện ra, chờ mong đích đồng thời, hắn không nhịn được giơ tay lên cổ tay nhìn nhìn thời gian, con ngươi trong đích lo âu căn bản không thể che giấu.
Cùng lúc đó.
Nạp Lan Võ quán trong.
Triều nguyên sáng tạo thắng quơ danh kiếm Quỷ hồn" tựa như sát thần hạ phàm, thân pháp như Du Long, liên tục xông tới, một hơi dâng lên không thôi.
Trong tay hắn đích Quỷ hồn hoặc chọn, hoặc băng" hoặc phách, hoặc áp" hoặc điểm, hoặc đâm, nhất chiêu tiếp nhận nhất chiêu, liên miên không kiệt, áp chế đích trương cảnh hiền không có bất luận cái gì đánh trả đích cơ hội, không thể sử xuất Võ Đang từng danh chấn võ lâm đích Võ Đang kiếm pháp, chỉ có thể đau khổ tử chống đỡ.
Trên lôi đài, trương cảnh hiền đau khổ tử chống đỡ, tình cảnh nguy hiểm đến cực điểm.
Dưới lôi đài, ngu văn Hổ chúng nhân cau mày, một lòng treo ở giọng hát mắt trên, trong ánh mắt che kín lo lắng.
Mà nhìn ngược lại bên kia" bao hàm mộc dịch ở bên trong, những Nhật Bản Võ giả cả một đám như là đánh kê huyết bình thường" thần tình vẻ hưng phấn, hận không thể triều nguyên sáng tạo thắng lập tức đánh giết trương cảnh hiền.
Đột nhiên, triều nguyên sáng tạo thắng thông qua nhất chiêu liên hoàn trảm, đem trương cảnh hiền đẩy vào góc chết, sau đó một cái đột thứ, bức đến trương cảnh hiền muốn tránh cũng không được, chỉ có thể lại lui về phía sau một bước.
"Tâm!"
Thấy một màn như vậy, dưới đài đích ngu văn Hổ đồng tử đột nhiên lui thành nguy hiểm nhất đích châm mang trạng.
Lôi đài ven" trương cảnh hiền lui về phía sau một bước, kết quả một bước đạp không, cả người triều sau ngã quỵ, điệt xuất lôi đài.
Triều nguyên sáng tạo thắng cười lạnh một tiếng thả người nhảy dựng, đối với trương cảnh hiền đích đầu, lăng không nhảy trảm!
Một đón gió một đao!
Cùng phía trước đích mộc dịch giống nhau, triều nguyên sáng tạo thắng cũng sử xuất Nhật Bản kiếm đạo trong vì kinh điển nhất sắc bén đích một kích "Đón gió một đao" .
Cùng mộc dịch không hợp chính là, thân là Nhật Bản Võ thần đích triều nguyên sáng tạo thắng, đối với này nhất chiêu vận dụng được như hỏa thuần thanh một tích lúc hắn trẻ tuổi đích thời điểm vì luyện tựu này nhất chiêu, tại thác nước hạ luyện kiếm ba năm, từ chỗ cao nhảy xuống, kiếm phách thác nước, rút đao đoạn thủy.
Lúc này, hắn mượn dùng trụy xuống chi thế chém ra một hoa, uy thế mãnh liệt, kiếm thế bao phủ bốn phương tám hướng cơ hồ là không thể độn giấu đích một kích.
Bởi vì một cước giẫm lên không" thân thể ngã hạ lôi đài đích trương cảnh hiền, chứng kiến triều nguyên sáng tạo thắng đích sát chiêu hàng tới, biến sắc, huy kiếm đón chào.
"Khanh! !"
Một tiếng giòn vang truyền ra, trương cảnh hiền bởi vì huy kiếm quá mức dồn dập, lực đạo không đủ, trong tay đích Võ Đang kiếm một chút bị trảm thành hai đoạn.
Một kiếm chặt đứt Võ Đang kiếm triều nguyên sáng tạo thắng trong tay đích Quỷ hồn lực đạo không giảm, từ trương cảnh hiền đích cổ trượt quá, thoáng như thiết đậu hủ bình thường, trực tiếp đem trương cảnh hiền đích lồng ngực cùng cái bụng dứt bỏ.
"Hì hì!"
Trương cảnh hiền đích máu tươi giống như suối phun bình thường, phun vải ra.
Xoảng đương!
Bị thương dưới trương cảnh hiền toàn thân kình khí một tiết, trong tay còn lại đích nửa thanh Võ Đang kiếm từ trong tay chảy xuống, mất rơi trên mặt đất, thanh âm khó nghe.
Kiếm rơi xuống đất, trương cảnh hiền cũng theo mất đi trọng tâm, triều sau ngã quỵ.
Triều nguyên sáng tạo thắng phiêu nhiên rơi xuống đất con ngươi trong sát khí nồng đậm, không lên dừng lại, một cái đâm về phía trước trực tiếp cắm vào trương cảnh hiền đích trái tim!
"Sư phụ! !"
Thấy một màn như vậy, trương cảnh hiền sở mang đích đạo đồng quỳ rạp xuống đất thần tình nước mắt trì kêu rên.
"Bá!"
Triều nguyên sáng tạo thắng mặt vô sắc mặt địa rút kiếm, máu tươi văng khắp nơi.
"Phanh!"
Trương cảnh hiền ầm ầm ngã xuống đất, máu tươi nhiễm đầy toàn thân, hoàn toàn khí tuyệt.
"Quỷ, để mạng lại! !"
Chứng kiến trương cảnh hiền bị đánh giết, ngu văn Hổ rốt cuộc không nhịn được , chỉ nghe năm nào đêm rống một tiếng, mang theo trọng đạt mấy chục cân đích tổ truyền đêm giao thừa đao, thả người nhảy dựng, thoáng như một trận gió bình thường chạy hướng triều nguyên sáng tạo thắng.
Nạp Lan vĩnh kha thấy một màn như vậy, biết rõ ngăn trở đã không kịp, chỉ có thể lo lắng địa cầm xuất thủ cơ, bát thông cổ bình an đích đức luật phong.
Sân bay cửa thông đạo, tại Nạp Lan Hương Hương cùng cổ bình an chờ mong đích trong ánh mắt, trần phàm mang theo Long nữ, ngu huyền hai người đi ra thông đạo, trong đó Long nữ trong tay mang theo sát thần chi đao bố cũng ngự hồn.
Trần phàm sở dĩ mang cho bố cũng ngự hồn, là bởi vì ngu huyền nói cho hắn, ngu lão gia tử muốn kiến thức một chút quỷ đích thần khí đến cùng có gì quái dị chỗ, cùng ngu gia tổ truyền bảo đao so sánh với, người nào hề hảo một chút. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Chứng kiến trần phàm, Nạp Lan Hương Hương con ngươi trong hiện lên một đạo kích động quang mang, hoài có bầu đích thân thể mềm mại rất nhỏ run lên, mà cổ bình an còn lại là trong lòng chấn động, đang muốn đón nhận đi, lại cảm thấy được túi áo trong di động chấn động lên đến.
Cổ bình an đành phải dừng lại cước bộ, cầm xuất thủ cơ, phát hiện là Nạp Lan vĩnh kha đích đức luật phong sau, không dám chậm trễ, đệ một thời gian chuyển được.
"Bình an, trần phàm tới rồi không có?" Đức luật phong chuyển được, Nạp Lan vĩnh kha dồn dập đích thanh âm lập tức thông qua vô tuyến điện truyền vào cổ bình an đích đầu.
Cổ bình an đệ một thời gian cho ra trả lời: "Vương gia, trần phàm mới ra sân bay thông đạo."
"Hôm nay, Võ Đang trương đạo trưởng bị đánh giết" ngu lão gia tử lên sân khấu ứng chiến. Mau dẫn trần phàm đi tới, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!" Đức luật phong kia đầu, đang ở Nạp Lan Võ quán đích Nạp Lan vĩnh kha, mất đi ngày xưa trong đích trấn định cùng bình tĩnh, đêm giao thừa tiếng rít gào.
" Dạ, Vương gia!" Cổ bình an sắc mặt cuồng biến, vội vàng lên tiếng, sau đó một bên chạy, một bên đối với đi ra sân bay thông đạo đích trần phàm đêm giao thừa tiếng hô: "Trần... ... Trần phàm, nhanh, đi mau, nếu không tựu không còn kịp rồi!"
Trần phàm nguyên bản đối với Nạp Lan Hương Hương tiến đến tiếp đón, lược cảm nghi hoặc, lúc này nghe được cổ bình an đích lời nói, chứng kiến cổ bình Anna nóng vội như hỏa đích hình dáng, lập tức hiểu được ngu lão gia tử chúng nhân chỉ sợ đã cùng triều nguyên sáng tạo thắng giao thủ .
"Đi!"
Hiểu được điểm này, trần phàm cả tâm lập tức trầm xuống" đêm giao thừa quát một tiếng, mang theo Long nữ, ngu huyền hai người chạy hướng cổ bình an.
"Hương Hương, sau đó đến, chúng ta trước đuổi tới Võ quán!"
Đón nhận trần phàm, cổ bình an quay đầu đối với Nạp Lan Hương Hương đêm giao thừa rống một tiếng, đi theo trần phàm hướng tới sân bay đêm giao thừa thính nói ra chạy như điên.
Một thời gian.
Trong Võ quán, ngu văn Hổ mệnh huyền một đường.
Sân bay nội, trần phàm nửa phần đoạt giây.
Chỉ mành treo chuông!