Tào Cảnh Huy gặp mặt Trần Phàm tại Thạch Phong trà viên, bởi vì Trần Phàm chấp nhận buông tha cho Tào gia mà kích động, đồng thời lấy ra lợi thế lớn nhất trong tay, cố gắng cùng Trần Phàm hóa thù thành bạn.
- Tào Cảnh Huy, ông quả thật rất thông minh.
Lúc ấy, hành động của Tào Cảnh Huy đã được Trần Phàm đánh giá như vậy.
- Đến mức độ này, không ai có thể thay đổi được kết quả, lợi thế của ông ở trong mắt tôi, không đáng một đồng, không có ông, tôi vẫn có thể tiếp thu hết thảy của Thanh bang!
- Tôi cho ông biết. Tào Cảnh Huy, nếu không phải huynh đệ tôi đã yêu con gái của ông, bây giờ ông đã nằm vào trong quan tài!
Đồng dạng hắn còn bị Trần Phàm nhục nhã làm xấu hổ vô cùng.
Không sai, hắn quả thật giống như lời Trần Phàm đã nói, là một người thông minh.
Tục ngữ nói kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Ngày đó dù bị Trần Phàm nhục nhã, chẳng những Tào Cảnh Huy không trở mặt với Trần Phàm, ngược lại càng biểu hiện vẻ khép nép hơn trước, cơ hồ là cầu xin Trần Phàm, vì Trần Phàm làm chân chạy trong việc tiếp thu Thanh bang.
Đúng như lời Trần Phàm đã nói, sự tình phát triển đến loại tình trạng này, Tào Cảnh Huy có làm hay không cũng sẽ không ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng, nhưng vì không muốn làm cho Tiêu Phong khó xử, ảnh hưởng tới cảm tình giữa Tiêu Phong cùng Tào Vi, Trần Phàm tiếp nhận lời thỉnh cầu của Tào Cảnh Huy, hơn nữa đáp ứng Tào Cảnh Huy sau khi toàn diện tiếp thu Thanh bang, sẽ lưu lại một sinh cơ cho Tào gia.
Có thể nói không chút nào khoa trương, Hắc Kim đế quốc Thanh bang sụp đổ, Tiết Hồ chạy ra nước ngoài, Tào gia cũng như rơi xuống nước, tùy thời có thể bị chết đuối.
Lúc này lời hứa hẹn của Trần Phàm giống như cấp cho Tào gia cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Tào Cảnh Huy nắm chặt cọng cỏ cứu mạng này, nắm thật chặt...lại rất nhanh...
Ngày hôm sau hắn lấy thân phận đại biểu phe phái Tào gia, mang theo những đại lão Thanh bang phe phái Tào gia còn chưa bị bắt quy thuận Trần Phàm, đồng thời hắn tự mình tìm tới Hoàng Phủ Hồng Trúc, cùng nàng và Lâm Đông chế định kế hoạch tiếp thu sau đó.
Cuối cùng phương án đã định xong, Tào Cảnh Huy ra mặt thuyết khách, thuyết phục những đại lão không thuộc phe phái Tào gia trong Thanh bang quy thuận Trần Phàm, đồng thời dùng người của Lâm Đông dùng vũ lực giải quyết những người còn ngoan cố không hiểu thời thế.
Về phần Xà Mỹ Nữ Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Ngày hôm sau, nàng bước đi đều gian nan, muốn nàng đi xông pha chiến đấu, tự nhiên là chuyện thiên phương dạ đàm.
Ba ngày!
Gần ba ngày thời gian thông qua việc Tào Cảnh Huy dốc sức lực làm thuyết khách cùng thủ đoạn hung ác của Lâm Đông, thế lực ngầm của Thanh bang hoàn toàn bị Trần Phàm tiếp thu, một ít người ngoan cố tất cả đều bị Lâm Đông đưa đi tìm Diêm Vương gia trao đổi cảm tình, mà những bến bãi của Thanh bang phần lớn đều chuyển qua tay Hồng Trúc bang, một ít bãi lớn bởi vì bị chính phủ đóng cửa nên không động tới.
Không thể ngờ chính là chờ sau khi trận phong ba này đi qua, bằng vào thế lực của Trần Phàm trong bạch đạo, đem những bãi bị đóng cửa thu về tay cũng không phải là việc khó.
Ngay khi thế lực ngầm của Thanh bang bị Trần Phàm toàn diện tiếp thu, tập đoàn Thanh Vân vẫn còn đang nằm trong vòng điều tra.
Số vốn lưu động lẫn tài sản cố định của Thanh bang lên tới hơn trăm triệu, chỉ dùng thời gian ngắn ngủi điều tra rõ ràng toàn bộ đúng thật là chuyện không thể nào.
Dù việc điều tra còn chưa kết thúc, nhưng mọi người đều rất rõ ràng, lần này trung ương hạ quyết tâm lớn đến như thế đế diệt trừ Thanh bang, tài sản của tập đoàn Thanh Vân sẽ bị trung ương lấy đi, cuối cùng chỉ lưu lại một cái xác không để qua mặt những người không biết tin tức.
Thế lực đen nam bán quốc, cùng lĩnh vực thương giới nam bán quốc bị lật trời, chính giới cũng không bình tĩnh.
Những quan viên chính giới đi gần với Thanh bang hoặc làm ô dù cho Thanh bang cơ hồ toàn bộ đều bị bắt.
Trong đó người đầu tiên bị bắt chính là Mã Chí Cường từng được Tiết Hồ tốn nhiều tinh lực đẩy lên kim tự tháp quyền lực.
Vị trí của những người bị bắt đều để trống, sẽ có người đi thay thế vị trí của bọn họ.
Thừa dịp cơ hội tốt này, mấy phái hệ đều lập tức ra chiêu, cố gắng chia cắt miếng bánh ngọt, kết quả sau ba tháng Trần lão thái gia buông tay rời bỏ nhân gian, phe phái Yến gia đã phóng ra quang mang kỳ dị nhưng cũng không hề chiếm cứ được ưu thế tuyệt đối, cùng với
những ai theo phe phái Yến gia, ngoại trừ Yến Thanh Đế được phái đến Đại Liên để mạ vàng, thì những vị trí khác phe phái Yến gia không hề lấy được.
Ngược lại, sau ba tháng giao phong cùng Yến gia, phe phái Trần gia hoàn toàn rơi vào tình huống bị động, bị Yến gia áp chế khắp nơi. Nhưng trong lần phong ba này đã được chia cắt miếng bánh ngọt lớn nhất, những vị trí giành được cũng là nhiều nhất.
Ngoài ra dù là Ngụy gia bên trong, những phe phái khác cũng nhặt được không ít ưu đãi.
Trần gia đạt được chỗ tốt lớn nhất, Yến gia thất lợi, điều này làm cho không ít nhân sĩ trong thể chế khứu giác linh mẫn ngửi ra được một tia khí tức không tầm thường.
Bên trong thể chế nhất thời mây gió khó lường.
Khi trời chiều dần dần hạ xuống đỉnh núi, trường đại học Đông Hải thật yên lặng, bên trong các lớp học, các sinh viên đang ứng phó cuộc thi cuối học kỳ.
So sánh với trường đại học Phục Sáng mà nói, cuộc thi tại trường đại học Đông Hải đã trì hoãn ít ngày, hiện tại trường đại học Phục Sáng đã được nghỉ, nhưng trường đại học Đông Hải tới ngày mốt mới được nghỉ chính thức.
Tuy rằng danh khí cùng thực lực chỉnh thể của đại học Đông Hải kém hơn Phục Sáng, nhưng các sinh viên vẫn hết sức chú tâm với cuộc thi không hề thua kém trường đại học Phục Sáng.
Chỉ có một mình Trần Phàm ngoại lệ.
Khi các sinh viên còn đang vắt óc ứng phó với cuộc thi, thì Trần Phàm xuất hiện ngay trước cửa phòng làm việc của lão hiệu trưởng Tần An trường đại học Đông Hải.
Tới cuối học kỳ, đủ chuyện xảy ra không ngừng, là người quản lý lớn nhất của trường đại học Đông Hải, mấy ngày nay Tần An phải tổ chức hội nghị liên tục.
Lúc Trần Phàm xuất hiện ngay trước cửa phòng làm việc, Tần An đang ngồi sau bàn, đang cầm một phần văn kiện hội nghị xem xét, cau mày, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
- Phanh...phanh...
Tiếng gõ cửa vang lên, làm Tần An giật mình, ông buông văn kiện ngẩng đầu trầm giọng nói:
- Vào đi.
Dát chi!
Một tiếng vang nhỏ, Trần Phàm đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy Trần Phàm, chân mày đang nhíu lại của Tần An chợt giãn ra, sắc mặt nghiêm túc lại hiện lên một nụ cười sáng lạn, đứng dậy nói:
- Tiểu Phàm, tôi chờ cậu đã lâu rồi, sao bây giờ mới đến?
- Thật có lỗi, Tần lão, trước đó phải đi xử lý một sự tình.
Trần Phàm cười xấu hổ, buổi trưa hắn nhận được điện thoại của Tần An, đáp ứng trước ba giờ sẽ tới gặp ông, nhưng vừa ra cửa liền nhận được điện thoại của Hoàng Phủ Hồng Trúc, đành đi đến chỗ ở của nàng nghe nàng cùng Lâm Đông báo cáo kết quả tiếp thu Thanh bang.
- Không sao, ngồi xuống đi, tôi pha trà cho cậu.
Tần An cười đứng dậy đi pha trà cho Trần Phàm, mà Trần Phàm cũng không khách khí, ngồi xuống sô pha.
Rót loại trà cực phẩm đại hồng bào, Tần An bưng tới trước mặt Trần Phàm, chờ hắn nhận lấy mới xoay người bưng chén trà của mình ngồi xuống sau bàn làm việc.
Đặt chén trà xuống, Tần An quan sát Trần Phàm ngồi cách đó không xa, trong lòng thổn thức không thôi.
Một năm trước Trần Phàm thông qua quan hệ giữa Tô Thanh Hải cùng Tần An đi vào trường đại học Đông Hải làm một sinh viên đại học thật bình thường.
Một năm sau Trần Phàm đã diệt trừ giang sơn hắc đạo của Thanh bang nam bán quốc, làm cho Tiết Hồ giống như chó nhà tang cút ra khỏi quốc nội.
Trong vòng một năm qua, Trần Phàm đã trải qua rất nhiều...rất nhiều...
Đồng thời, hắn cũng giống như trung tâm của lốc xoáy, đem rất nhiều người cuốn vào bên trong.
Hắc đạo, thương giới, quân đội, chính giới...
Trong bốn lĩnh vực, không ít người bởi vì Trần Phàm mà rơi xuống, cũng có không ít người bởi vì Trần Phàm mà bay thẳng mây xanh.
Tần An rất rõ ràng.
Trong vòng một năm qua, thay đổi thế cục quốc nội cũng không phải là thủ trưởng số 1 mà là người thanh niên trước mắt!
Nghĩ đến đây, Tần An không khỏi cười khổ:
- Tiểu Phàm, trước kia tôi cảm thấy để cho cậu ở lại trường đại học Đông Hải để tôi chứng kiến được những việc làm của cậu là một việc vô cùng có ý nghĩa. Hiện tại tôi như thế nào lại cảm thấy được tòa miếu nhỏ của tôi sắp sửa không dung được vị đại bồ tát như cậu rồi đây?
- Lão hiệu trưởng đừng giễu cợt tôi.
Trần Phàm dở khóc dở cười:
- Dù tôi có làm gì, vẫn là học trò của ngài. Những thứ khác không nói, bên trong trường đại học Đông Hải này, lão nhân gia ngài nói một, tôi tuyệt đối không dám nói hai.
- Ha ha.
Nghe được lời nói trêu ghẹo của Trần Phàm, Tần An thoải mái cười to, sau đó giống như một lão hồ ly cười híp mắt nhìn Trần Phàm nói:
- Tiểu Phàm, lời này thật không đó?
Nhìn biểu tình cười đến híp mắt của Tần An, Trần Phàm biết Tần An đang muốn nhờ mình làm việc gì đó, nhưng cũng không hề cảm thấy có chút nào không thoải mái.
Bởi vì hắn biết, vị lão nhân có lực ảnh hưởng kinh người trong lĩnh vực kinh tế ở thời khắc mấu chốt nhất, đã từng giúp hắn, là ân nhân của hắn.
Một giọt ân tình, trả bằng cả dòng suối tuôn.
Đây là nguyên tắc làm người của Trần Phàm.
Cho nên đối với Trần Phàm mà nói, chỉ cần Tần An đưa ra yêu cầu, không làm trái với nguyên tắc làm người của hắn, thì hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ cự tuyệt!
Huống chi Trần Phàm còn rõ ràng, Tần An cũng sẽ không đưa ra yêu cầu quá mức khó khăn, gọi là hỗ trợ, cơ bản chỉ quay chung quanh việc phát triển trong tương lai cho trường đại học Đông Hải mà thôi.
Có lẽ vì muốn xác minh sự suy đoán của Trần Phàm, Tần An nghe được lời cam đoan của hắn, liền dứt khoát nói:
- Thật không dám giấu diếm, hôm nay tôi tìm cậu quả thật có chuyện nhờ cậu hỗ trợ.
- Ngài cứ nói.
Trần Phàm đặt chén trà xuống, chăm chú lắng nghe.
Nhìn thấy hành động của hắn, Tần An thầm gật đầu, trong ký ức của ông, khi Trần Phàm điên cuồng lên quả thực là không ai có thể áp chế nồi, nhưng nhiều khi Trần Phàm đối với người khác cũng vẫn rất tôn trọng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Nếu như tôi nhớ không lầm, bên trường trung học Tử Kim Sơn có một cô gái gọi là Điền Thảo, bởi vì nhờ cậu, nên được Lý Thiên Thành đặc biệt thu làm đồ đệ, có chuyện này không?
Tần An hỏi.
- Đúng là có chuyện này.
Trần Phàm gật đầu, trong lòng vừa động:
- Tần lão, hay là ông...?
- Tôi đã phái người điều tra hồ sơ của cô bé kia. Năm nay cô bé học lớp 11, thành tích học tập của cô bé đều đứng đầu trong trường trung học Tử Kim Sơn thậm chí là cả Đông Hải.
Tần An cười như một lão hồ ly:
- Mặc kệ cô bé thi tốt nghiệp trung học có thành tích ra sao, mời cô bé vào trường đại học Đông Hải, thành học trò của tôi, thế nào?
Nghe được lời nói của Tần An. Trần Phàm cười khổ không thôi, Tần An vừa nhắc tới tên Điền Thảo, hắn đã biết Tần An muốn nói gì.
Trên thực tế kể từ khi Điền Thảo được Lý Thiên Thành thu làm đồ đệ, những trường đại học như Thanh Hoa, Yến Đại, Hong Kong đều tung cành ô liu, thậm chí kể cả mấy trường đại học Anh quốc cũng tung cành ô liu mời nàng.
Đối với chuyện này, sau khi Điền Thảo trưng cầu ý kiến của Trần Phàm, thì đều cự tuyệt toàn bộ.
- Tiểu Phàm, cậu sẽ không đổi ý chứ?
Nhìn thấy Trần Phàm cười khổ, Tần An có chút khẩn trương, bởi vì ông cũng biết hiện tại Điền Thảo được rất nhiều trường đại học nổi tiếng trúng ý.
- Không thành vấn đề.
Trần Phàm cười nói:
- Nhưng có điều kiện, trong bốn năm đại học của Điền Thảo, lão nhân gia ngài phải toàn lực bồi dưỡng.
- Đây là khẳng định!
vẻ mặt Tần An thật hưng phấn, cảm giác như chỉ hận Điền Thảo không tới trường đại học Đông Hải học tập ngay tức khắc.
Nghe được lời cam đoan của Tần An, trong lòng Trần Phàm cũng tràn ngập chờ mong đối với Điền Thảo.
Theo hắn xem ra, năm năm trong tương lai, trên lý luận có được thái sơn bắc đẩu như Tần An dốc túi chỉ dạy, trong thực hành có được đài cao như tập đoàn Cao Tường, có được Dương Viễn cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc chỉ đạo, mà năm năm sau, lại có ông trùm thương giới người Hoa Lý Thiên Thành làm lão sư...
Đài cao dành cho Điền Thảo đủ làm cho nhóm tinh anh trong thương giới hâm mộ tới hộc máu mồm.
Có được đài cao như vậy, sau này Điền Thảo sẽ nghịch thiên tới mức độ nào?
Cụ thể đạt tới trình độ nào, Trần Phàm không dám suy đoán, nhưng hắn tin tưởng, với thiên phú, nghị lực cùng tư chất yêu nghiệt của Điền Thảo, nàng nhất định sẽ có thể sáng lập một cái truyền kỳ dành cho chính bản thân mình!
Liên tục chém ra tám mươi mốt đao, ngu văn Hổ giống như triều nguyên sáng tạo thắng sở liệu nghĩ muốn đích giống nhau. Xuất hiện kiệt lực tình hình, hơn nữa phản ứng lực cũng không bằng phía trước như vậy nhanh nhẹn.
Tại thế này một loại tình hình hạ, thẳng đến triều nguyên sáng tạo thắng tới gần, ngu văn Hổ mới làm ra phản ứng.
Tại Nạp Lan vĩnh kha cùng những 〖 trong 〗 quốc Võ giả ngừng thở đích nhìn chăm chú trong, đầu đầy đầu bạc đích ngu văn Hổ, hoành đao lập trước người.
"Khanh! !"
Ngay sau đó, triều nguyên sáng tạo thắng đích Quỷ hồn hung hăng địa đâm vào ngu văn Hổ đích đại đao trên, đâm trúng nhiễm bộ vị đúng là ngu đông Hổ đích yết hầu phía trước, có thể đoán được chính là, nếu không phải ngu văn Hổ đúng lúc hoành đao ngăn cản, tựu bỏ mạng ở đương trường!
Lần này, ngu văn Hổ tuy rằng để chặn lại, nhưng khủng bố đích lực đạo hay là chấn đến hắn Hổ. Run lên, đồng thời không thể khống chế địa rút lui một bước.
Ngu văn Hổ rút lui một bước, triều nguyên sáng tạo thắng cũng là mượn dùng vọt tới trước chi thế, biến đâm vì chọn, mũi kiếm khoảnh khắc từ ngu văn Hổ đích cổ tay phải lướt qua.
"Tê n "
Giống như đậu hủ bình thường, sắc bén đích mũi kiếm khoảnh khắc cắt qua ngu văn Hổ đích cổ tay, máu tươi văng khắp nơi.
Ngu văn Hổ cổ tay đau xót, nhưng không có buông ra đại đao, mà là cố nén đau đớn, lại chém ra một đao!
Triều nguyên sáng tạo thắng cười lạnh một tiếng, nghiêng người chợt lóe.
"Vù!"
Đao lạc, nhân không!
"Phanh!"
Tránh thoát ngu văn Hổ một đao đích triều nguyên sáng tạo thắng đột nhiên xuất hiện tại ngu văn Hổ đích hơi nghiêng, chân phải bỗng nhiên đá ra, hung hăng địa đá vào ngu văn Hổ đích phía sau lưng trên, khủng bố đích lực đạo trực tiếp đem ngu văn Hổ chấn bay ra ngoài.
Xoảng đương!
Ngu văn Hổ bay ngược mà ra, trong tay đích đại đao bỗng nhiên rơi xuống đất, thanh âm chói tai.
Hì hì!
Cùng lúc đó, hắn sắc mặt trắng nhợt, thân một cung, một ngụm màu đỏ tươi đích máu tươi từ trong miệng phun ra.
"Rống! !"
Thấy một màn như vậy, những kiềm chế đã lâu đích Nhật Bản Võ giả sôi nổi rống giận rít gào, dùng phương thức này phát tiết nội tâm đích lửa giận, cùng với biểu đạt đối với triều nguyên sáng tạo thắng đích kính sợ!
Mà 〖 trong 〗 quốc Võ giả bên này, tất cả người đích tâm cũng thu ở tại cùng nhau.
Sau đó.
Tại kia chút Nhật Bản Võ giả thị huyết đích trong ánh mắt "
Tại 〖 trong 〗 quốc Võ giả thần tình lo lắng đích trong ánh mắt, triều nguyên sáng tạo thắng lại động !
Hắn thả người bắn ra, thẳng truy ngu văn Hổ, trường kiếm chỉ hướng ngu văn Hổ đích hậu tâm" ý đồ mời ngu văn Hổ tại rơi xuống đất chi hợp lại bị mất mạng!
Thấy một màn như vậy, bao gồm Nạp Lan vĩnh kha ở bên trong, đại bộ phận 〖 trong 〗 quốc Võ giả vô lực địa nhắm hai mắt lại.
Tại bao gồm rỗng ruột đại sư ở bên trong đích tất cả người xem ra, ngu văn Hổ không có một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm chém giết triều nguyên sáng tạo thắng, bị triều nguyên sáng tạo thắng bắt lấy cơ hội đánh cho bị thương, tương đương là bị triều nguyên sáng tạo thắng tuyên bố tử hình!
Thật sự tuyên bố tử hình ? ?
"Lăn ra! ! !"
Chỉ mành treo chuông thời gian, một tiếng rít gào tại Võ quán cửa nổ vang.
Kia thanh âm, như hổ gầm" như sấm rền.
Một tiếng ra, đầy tràng tịch.
Thời gian giống như vì đó đình chỉ lưu động, hình ảnh giống như vì đó phóng hoãn" cả Võ quán giống như vì đó run rẩy không chỉ!
"Bà! !"
Rống giận ra, đúng lúc đuổi tới xuất hiện tại Võ quán cửa đích trần phàm, dùng hết toàn thân khí lực, ném trong tay đích bố cũng ngự hồn.
Được xưng sát thần chi đao, Nhật Bản võ học giới thần khí đích bố cũng ngự hồn, tức khắc hóa thành một đạo quang mang, hướng tới đuổi giết ngu văn Hổ đích triều nguyên sáng tạo thắng nổ bắn ra mà đi!
"Vù!"
Cùng với một tiếng tiếng xé gió, sát thần chi đao khoảnh khắc đến triều nguyên sáng tạo thắng trước mặt.
Phía trước" nghe được trần phàm kia kinh thiên động địa đích rống giận, triều nguyên sáng tạo thắng tựu đã bị nhất định ảnh hưởng, tốc độ thoáng giảm bớt.
Đương trần phàm súy xuất thủ trong đích bố cũng ngự hồn sau, triều nguyên sáng tạo thắng đã nhận ra khủng bố đích tử vong hơi thở, trực tiếp đem lực chú ý chuyển tới bắn thẳng đến mà đến đích sát thần chi đao mặt trên.
Lúc này mắt thấy sát thần chi đao cấp tốc bay vụt mà đến" triều nguyên sáng tạo thắng biến sắc, cước bộ đột nhiên dừng lại, dùng sức huy xuất thủ trong đích Quỷ hồn!
"Khanh! !"
Chói tai đích giòn vang bỗng nhiên vang lên, triều nguyên sáng tạo thắng dùng đem hết toàn lực huy lên Quỷ hồn cùng sát thần chi đao va chạm cùng một chỗ, cải biến sát thần chi đao đích phi hành quỹ tích, sát thần chi đao sát hắn đích bên tai mà qua" sắc bén đích đao phong trực tiếp đưa hắn đích vành tai cạo phá, máu tươi khoảnh khắc tích đi ra.
Sát thần chi đao từ triều nguyên sáng tạo thắng bên tai gào thét mà qua sau, vẫn chưa đình chỉ" mà là tiếp tục đi tới, sau đó cùng với tiếng thứ hai giòn vang" sắc bén đích sát thần chi đao trực tiếp cắm vào lôi đài cách đó không xa đích vách tường trong, chuôi đao hoàn toàn không có vào vách tường, lực đạo to lớn, quả thực không thể tưởng tượng!
Mà trần phàm tại ném sát thần chi đao sau, cả người hóa thành một đạo ảo ảnh, chạy hướng bay ngược mà ra đích ngu văn Hổ.
Tựu đương sát thần chi đao không có vào vách tường đích thời điểm, trần phàm chạy vội tới ngu văn Hổ rơi xuống đất địa phương, một thanh tiếp được ngu văn Hổ.
Mà trên lôi đài, triều nguyên sáng tạo thắng bởi vì đã bị ngăn trở, cả người bị bắt ngừng lại, tùy ý vành tai đổ máu, ánh mắt gắt gao địa nhìn chằm chằm trống rỗng toát ra đích trần phàm, ánh mắt lạnh lùng mà lại ngưng trọng!
Không riêng gì triều nguyên sáng tạo thắng, trong Võ quán, vô luận là Nhật Bản Võ giả hay là 〖 trong 〗 quốc Võ giả, đều là đem ánh mắt quẳng ném hướng về phía trần phàm.
Vừa rồi kia một màn, nói là chậm, thực tế chỉ tại đất đèn hỏa hoa giữa.
Đối với này, chứng kiến trần phàm xuất thủ ngăn cản triều nguyên sáng tạo thắng đánh giết ngu văn Hổ, hơn nữa đem ngu văn Hổ tiếp nhận trong ngực, những Nhật Bản Võ giả thần tình kinh hãi.
Mà những 〖 trong 〗 quốc Võ giả còn lại là vẻ mặt lòng còn sợ hãi đích biểu tình!
Bọn họ rất rõ ràng, nếu không phải trần phàm đúng lúc xuất hiện đích lời nói, ngu văn Hổ lúc này chỉ sợ đã thành triều nguyên sáng tạo thắng đích dưới kiếm chi hồn !
"Ngu gia gia, ngài độc sao dạng?"
Quả đấm đem ngu văn Hổ ôm vào trong ngực, trần phàm rõ ràng địa chứng kiến ngu văn Hổ đích cổ tay phải bị cắt qua, máu tươi chảy ròng không chỉ, mà từ ngu văn Hổ khóe miệng đích dấu vết mà nói, trần phàm rất rõ ràng, so sánh với cổ tay đích thương mà nói, ngu văn Hổ sở chịu đích nội thương càng trí mạng!
Bên tai vang lên trần phàm đích lời nói, mâu trong bày biện ra trần phàm kia trương lạ lẫm đích mặt, ngu văn Hổ kia trương tái nhợt đích trên mặt gian nan địa bài trừ một cái như phụ thích trọng đích nụ cười. Nhẹ giọng hỏi: "Là tiểu phàm sao?"
"Ngu gia gia, là ta!" Trần phàm đôi mắt ửng hồng, trùng điệp gật gật đầu.
Thấy trần phàm gật đầu, ngu văn Hổ sắc mặt tái nhợt, thanh âm khàn khàn, nói: "Tiểu phàm, buông xuống ngu gia gia, ngu gia gia không có việc gì. Ngươi đi đối phó tiểu quỷ. Tiểu quỷ tại chi tiêu điều ngươi sư thúc, ngươi nhất định phải cho ngươi sư thúc báo thù!"
"Ân!"
Trần phàm lại gật gật đầu, sau đó ôm trứ ngu văn Hổ đi hướng Nạp Lan vĩnh kha chúng nhân nơi địa phương.
Tuy rằng hắn nhìn ra được, ngu văn Hổ đích thương thế không đủ để trí mạng, nhưng ngu văn Hổ dù sao trên tuổi, hay là trước xử lý một chút thương thế tương đối hảo, nếu không ngày sau khó tránh khỏi hội lưu lại di chứng.
"Gia gia!" Tựu đương trần phàm ôm ngu văn Hổ đi hướng Nạp Lan vĩnh kha đám người đồng thời, ngu huyền cũng chạy tới Võ quán cửa, chứng kiến ngu văn Hổ khóe môi nhếch lên vết máu, nằm ở trần phàm trong lòng, hai mắt đỏ lên" như là điên rồi bình thường hướng tới trần phàm cùng ngu văn Hổ hai người chạy như điên mà đến.
Trần phàm không có dừng lại cước bộ, mà là nhìn Nạp Lan vĩnh kha liếc mắt, nói: "Lập tức đem ngu gia gia đưa đến bệnh viện!"
"Tiểu phàm, ta "... , ta không đi bệnh viện, ta muốn tận mắt ngươi giết mấy cái này đồ chó Nhật quỷ!" Ngu văn Hổ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Trần phàm thoáng lộ lo lắng: "Ngu gia gia, ngài... . . .
Tiển chủ xin yên tâm, ngu tiền bối thương thế không đủ để trí mạng, ta nơi này có Thiếu Lâm tự bí phương chế thành đích chữa thương dược, trị liệu nội thương rất hiệu quả." Không đợi trần phàm đem nói cho hết lời, một bên đích rỗng ruột kiểm tra rồi một phen ngu văn Hổ đích thương thế sau, lấy ra một viên màu đen đích viên thuốc, nói: "Dùng này khỏa chữa thương dược sau, ngu tiền bối đích thương thế liền có thể khống chế, tuyệt không có sự sống nguy hiểm, hơn nữa không biết lưu lại di chứng."
"Được rồi."
Trần phàm từng tại long nha tổ chức luyện võ đích thời điểm" từng dùng quá một chút trị liệu nội thương đích dược vật, biết cùng loại Thiếu Lâm, Võ Đang mấy cái này đại môn phái có bí truyền đích dược, dược hiệu thật tốt, lúc này nghe rỗng ruột như vậy vừa nói, cũng là yên lòng.
"Gia gia!"
Cùng lúc đó, ngu huyền đi tới trần phàm đích bên cạnh, ôm đồm ở ngu văn Hổ đích cánh tay, hai mắt hồng đích dọa người" trên mặt đích lo lắng không có chút đích che lấp.
"Huyền tiểu, ta không sao." Ngu văn Hổ tại rỗng ruột đích dưới sự trợ giúp, ăn vào nội thương dược, sau đó lại gượng ép cười, đối với trần phàm" nói: "Tiểu phàm, buông xuống ta, ngươi đi đối phó tiểu quỷ!"
Trần phàm trùng điệp gật gật đầu, sau đó đem ngu văn Hổ giao cho ngu huyền, nhưng không có lập tức đi hướng lôi đài, mà là đem ánh mắt quẳng ném hướng một bên đầy người là huyết" trừng lớn hai mắt, chết không nhắm mắt đích trương cảnh hiền.
Trần phàm đích cách Đấu Sư phó Vương Siêu là trương cảnh hiền đích sư huynh, trần phàm cùng trương cảnh hiền gặp qua hai lần, lưu có ấn tượng.
Lúc này, chứng kiến trương cảnh hiền tử trạng thê thảm" trần phàm thể nội kia cỗ kinh khủng đích lệ khí khoảnh khắc bị điểm đốt, hoàn toàn bạo phát, băng lãnh đích sát khí lấy thân thể hắn vì tâm triều chung quanh lan tràn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Sau đó, tại tất cả người đích nhìn chăm chú trong, trần phàm cắn răng, quật cốt, chậm rãi đi hướng trương cảnh hiền.
Dần dần địa, dần dần địa.
Trần phàm đi tới trương cảnh hiền đích thi thể tiền.
"Phốc!"
Trần phàm hai mắt đỏ bừng, hai đầu gối trực tiếp nện ở trên mặt đất, phát ra một tiếng trầm đục.
"Xin lỗi, Trương sư thúc, tiểu phàm đã tới chậm!"
Quỳ rạp xuống đất, trần phàm thần tình áy náy, tự trách địa nói.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Đang nói hạ xuống, trần phàm nặng nề mà cho trương cảnh hiền dập đầu ba cái.
Làm xong này hết thảy sau, tại quyền tràng tất cả người đích nhìn chăm chú trong, trần phàm vẫn như cũ không có đi hướng lôi đài, mà là lập tức đi đến sát thần chi đao cắm vào vách tường địa phương.
Khanh!
Trần phàm đến sát thần chi đao nơi địa phương sau, cùng với một tiếng giòn vang, một tay lấy sát thần chi đao rút ra, bước đi hướng lôi đài.
"Chết tiệt chi người nọ, buông xuống bố cũng ngự hồn!"
"Đúng vậy, bố cũng ngự hồn là chúng ta đại Nhật Bản đế quốc đích thần khí, ngươi không xứng cầm nó!"
"Buông xuống bố cũng ngự hồn, hoặc là tử! !"
Chứng kiến trần phàm cầm trong tay bố cũng ngự hồn đi hướng lôi đài, trên lôi đài đích triều nguyên sáng tạo thắng vẻ mặt ngưng trọng, mà hắn phía sau cách đó không xa đích Nhật Bản Võ giả còn lại là sôi nổi kêu gào lên đến.
Đối mặt những Nhật Bản Võ giả đích khiêu khích, trần phàm không để ý đến, mà là sát khí sôi trào địa nhảy lên lôi đài.
"Người trẻ tuổi, bố cũng ngự hồn là chúng ta Nhật Bản nhân đích, buông xuống nó." Thấy trần phàm nhảy trên lôi đài, triều nguyên sáng tạo thắng lạnh lùng nói.
Không có trả lời, trần phàm một thanh vứt nổi lên bố cũng ngự hồn!
Triều nguyên sáng tạo thắng thấy thế, đồng tử đột nhiên co rụt lại, theo bản năng địa muốn lên tiến đến tiếp nhận!
Nhưng mà không đợi hắn tiến lên, tung bố cũng ngự hồn đích trần phàm, đột nhiên nắm lên trên mặt đất kia làm cho ngu gia đích tổ truyền đại đao, đối với vứt đến không trung đích bố cũng ngự hồn, dùng sức một trảm!
Khanh! !
Ngay sau đó, tại tất cả Nhật Bản Võ giả khiếp sợ cùng phẫn nộ đích biểu tình trong, được xưng sát thần chi đao, Nhật Bản võ học giới thần khí đích bố cũng ngự hồn, trực tiếp bị trảm thành hai đoạn! !
"Đao đoạn, nhân vong! Hôm nay, ta đảm bảo, các ngươi tất cả mọi người như thế đao!" Ánh mắt như đao bình thường theo thứ tự từ triều nguyên sáng tạo thắng cùng đối diện những Nhật Bản Võ giả đích trên thân đảo qua, đao phong chỉ hướng bao gồm triều nguyên sáng tạo thắng ở bên trong đích tất cả người: "Đi lên, nhận lấy cái chết! !"
Tiền đoạn thời gian bởi vì tiểu chất nữ ra tiếng sự tình, đổi mới không quá cấp lực. Hôm nay, một đôi tiểu chất nữ vẫn như cũ tại tân sinh hài nhi phòng theo dõi, bất quá tình huống xem như ổn định về dưới.
Tiểu chất nữ tình huống ổn định, điên cuồng cũng nhẹ nhàng thở ra, hôm nay đặc biệt dâng ba chương, xem như một chút tỏ vẻ.
Kế tiếp, lớn nhất đích cao trào hàng tới một trần phàm sắp đánh giết tứ phương!
Mắt thấy đi ra hạ nửa tháng , vì nghênh đón tân đích cao trào, các huynh đệ tỷ muội, vé tháng, phiếu đề cử, mời cấp lực! ! ! ~!