Mỗi người đều có động tác theo thói quen...
Híp mắt...Đó chính là một trong những thói quen không nhiều của Trần Phàm.
Những người quen thuộc hắn đều biết, một khi hắn nheo mắt lại, thì cũng thuyết minh sẽ có người sắp gặp tai họa!
Bởi vì một cánh tay băng bó, nên sau khi Trần Phàm tiến vào nhà hàng, đã hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò. Bên trong nhà hàng cũng có không ít người nhận ra thân phận của hắn, ngoài mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thời sôi nổi thông báo cho bạn bè.
Thậm chí, tựu ngay cả Công Đằng Hữu Nhị cũng theo bản năng đem ánh mắt quẳng ném về phía Trần Phàm. Bất quá xưa nay hắn chỉ ở trong nước Nhật, nên cũng không nhận ra thân phận của Trần Phàm, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, rồi sau đó thu hồi ánh mắt.
Có lẽ do nguyên nhân tâm tình đang bất hảo, trong lúc bước đi, Lý Dĩnh cau mày như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nên không có nhìn thấy Trần Phàm.
Tô San cùng Trần Phàm giống nhau, đang nhìn về phía Công Đằng Hữu Nhị, chẳng qua thị lực của nàng không có tốt bằng Trần Phàm, ở dưới tình huống ánh đèn mờ ảo như thế này, cũng không có nhìn thấy dâm quang trong ánh mắt của Công Đằng Hữu Nhị.
Ở dưới tình huống này, vẻ mặt của nàng đang mang theo biểu tình kinh ngạc. Hiển nhiên...nàng thực không ngờ, Lý Dĩnh sẽ đi ăn tối cùng với một người đàn ông khác.
Trần Phàm không có giải thích cho Tô San, cũng không quản tới những ánh mắt kinh ngạc của khách nhân trong nhà hàng. Mà để Tô San tùy ý khoác tay mình, nhanh chân bước về phía Lý Dĩnh.
Chẳng biết từ lúc nào, tiếng đàn dương cầm tao nhã đã dừng, tuyệt đại đa số khách nhân đều không hẹn mà đình chỉ nói chuyện phiếm, cùng đem ánh mắt quẳng ném vào người thanh niên, trước đó đã làm cho thế cục ở nam bán quốc phát sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trong đó, có một ít khách nhân biết chuyện tình, Trần Phàm từng hai lần chở Lý Dĩnh đến quân khu NJ, thì diễn cảm lại toát ra một chút quỷ dị!
- Lý Dĩnh...!
Rất nhanh, Trần Phàm cùng Tô San đã gặp Lý Dĩnh, Trần Phàm dẫn đầu mở miệng trước.
Vừa nghe được thanh âm của Trần Phàm. Lý Dĩnh đang cúi đầu bước đi, theo bản năng dừng bước. Sau đó...tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó, thân mình hung hăng run rẩy, tràn đầy kích động ngẩng đầu nhìn lên.
Ngay sau đó...khuôn mặt quen thuộc thân thương của Trần Phàm liền hiện ra ở trước mắt nàng, đôi làn thu mâu tức thì phóng đại, trong con ngươi toát ra vẻ kinh hỉ không hề che giấu chút nào. Bất quá, rất nhanh, cảm xúc khiếp sợ đã thay thế kinh hỉ, bởi vì...theo dư quang Lý Dĩnh cũng nhìn thấy được Tô San!
- Chị Lý Dĩnh!
Mắt thấy Lý Dĩnh biểu tình khiếp sợ nhìn mình. Trước tiên Tô San buông tay Trần Phàm ra, bước lên phía trước thân thiết hướng Lý Dĩnh chào hỏi.
Lý Dĩnh cả người hung hăng run rẩy, sắc mặt cũng lập tức trở nên tái nhợt.
- San...San...
Lý Dĩnh sắc mặt tái nhợt, trong con ngươi tràn đầy cảm xúc kinh sợ, tựa hồ nàng không biết phải đối mặt với Tô San cùng Trần Phàm như thế nào.
- Chị Lý Dĩnh, em đã đáp ứng Trần Phàm không truy cứu việc, bên cạnh hắn có những người phụ nữ khác nữa rồi!
Nhìn thấy Lý Dĩnh sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, thì Tô San không chờ Trần Phàm mở miệng, liền dẫn đầu nói:
- Sau này, chúng mình vẫn là chị em tốt của nhau!
Tô San ngữ khí nhỏ nhẹ, nhưng lại giống như tiếng sấm rền nổ vang ở bên tai Lý Dĩnh bình thường. Lý Dĩnh giống như trúng phải ma pháp, cả người cứng nhắc đứng im nguyên tại chỗ!
Trước đây nàng nghĩ, Tô San sẽ bởi vì mối quan hệ của mình cùng Trần Phàm, mà sau này tuyệt giao với mình.
Nàng đã nghĩ qua, vì Tô San, nàng sẽ nhẫn tâm buông xuôi chuyện tình cảm cùng với Trần Phàm.
Chẳng qua...nàng chưa bao giờ dám nghĩ, Tô San sẽ rộng lượng tha thứ cho mình, hơn nữa vẫn còn muốn làm chị em tốt cùng với mình...
Thấy vậy, Trần Phàm cố gắng muốn nói cái gì đó. Nhưng lại cảm thấy ở dưới tình huống này, bản thân mình cũng không thích hợp lên tiếng, vì thế quyết định giữ im lặng...
Mà Tô San thì thân mật kéo tay Lý Dĩnh, dùng hành động này để chứng minh tâm ý của mình. Nhìn thấy hành động của Tô San, lúc này Lý Dĩnh mới khôi phục tinh thần, há hốc mồm ra, cố gắng giải thích cái gì đó, nhưng lại cảm thấy ở trong cổ họng như đang hóc xương cá bình thường, một câu đều nói không nên lời.
- Lý Dĩnh tỷ, người đàn ông đang dùng cơm với chị là ai vậy?
Thấy thế. Tô San nhanh trí nói lảng sang chuyện khác.
Nghe Tô San hỏi câu này, Lý Dĩnh cũng đã hoàn toàn khôi phục lại tinh thần, ngoài mặt có chút khẩn trương liếc mắt nhìn Trần Phàm, giải thích nói:
- Hắn là Công Đằng Hữu Nhị, người Nhật, là một trong những cổ đông chính của công ty giải trí TNHH Anh Hoa. Chị...chị đang muốn ký hợp đồng làm một số thương vụ cùng hắn, cho nên đã mời hắn tới nhà hàng này dùng cơm tối.
Khi nói chuyện, Lý Dĩnh giống như trẻ con làm sai, vạn phần khẩn trương ngắm nhìn Trần Phàm, tựa hồ như sợ Trần Phàm sẽ nổi giận.
- Xem ra người này đang muốn gây khó dễ cho em.
Trần Phàm liếc mắt nhìn gã bồi bàn đem sáu chai rượu vang đặt xuống bàn cơm, trước người Công Đằng Hữu Nhị, thì ánh mắt càng híp chặt hơn.
Vì muốn ký hợp đồng cùng với công ty giải trí TNHH Anh Hoa, mà Lý Dĩnh đã nhẫn nhịn Công Đằng Hữu Nhị suốt cả ngày. Lúc này vừa nghe Trần Phàm nói như thế, thì bao nhiêu ủy khuất trong lòng đều trào dâng lên.
- Ngồi xuống trước đã.
Trần Phàm thấy vậy, liền kìm chế tức giận trong lòng, chỉ vào bàn mà hắn và Tô San sớm đã đặt chỗ từ trước.
Lý Dĩnh hai mắt phiếm hồng gật gật đầu, sau đó do Tô San kéo nàng, đi theo Trần Phàm đến phía một chiếc bàn không có người ngồi.
Khoảng cách chiếc bàn mà Trần Phàm đặt chỗ từ trước, cùng chiếc bàn của Lý Dĩnh và Công Đằng Hữu Nhị đang ngồi là khá xa, song phương căn bản là không thể nhìn thấy được nhau.
- Chuyện là như thế nào?
Sau khi ngồi xuống, Trần Phàm đuổi nhân viên bồi bàn đi trước, rồi mới nhìn Lý Dĩnh quan tâm hỏi.
Vừa ngồi xuống, sắc mặt của Lý Dĩnh đã bình tĩnh hơn một chút. Nghe Trần Phàm hỏi, nàng cũng không hề giấu giếm, lập tức đem chuyện tình đang diễn ra, kể cho Trần Phàm cùng Tô San nghe.
- Thật quá quắt, nào có cái lý như vậy?
Tô San nghe xong, tức giận không thôi:
- Bắt uống mười chai rượu vang, đây không phải là muốn gây khó dễ cho chị hay sao?
Trần Phàm không hé răng, bởi vì hắn rõ ràng, Công Đằng Hữu Nhị căn bản không phải là đang làm khó dễ người. Mà là muốn chuốc say Lý Dĩnh, sau đó đưa về làm chuyện bỉ ổi. Hiểu được điểm này, một cỗ lệ khí đột nhiên phóng xuất ra từ trên người Trần Phàm. Theo sau, hắn cố gắng kìm nén sát khí đang trào dâng lên ở trong lòng, trầm ngâm nói:
- Đi, chúng ta qua bên đó!
- Trần Phàm...!
Lý Dĩnh từng kiến thức qua thủ đoạn huyết tinh của Trần Phàm, mơ hồ cảm nhận được hàn khí ở trên người Trần Phàm, nàng khẽ biến sắc, sợ Trần Phàm giết người ở ngay bên trong nhà hàng.
- Yên tâm đi, anh tự biết chừng mực!
Trần Phàm mỉm cười nói:
- Ngoài ra, chuyện tìm giáo viên huấn luyện biểu diễn sân khấu, không cần phải lo lắng, để cho anh giải quyết.
- Lý Dĩnh, chị đừng lo lắng, để Trần Phàm đi giáo huấn cho tên kia một trận!
Tô San biểu tình căm phẫn nói.
Nghe hai người nói như vậy, Lý Dĩnh cũng không phản ứng nữa. Mà cùng Tô San đứng lên, mang theo Trần Phàm đi về phía Công Đằng Hữu Nhị.
Thấy một màn này, cơ hồ toàn bộ khách nhân bên trong nhà hàng đều ngừng dùng cơm, đem ánh mắt quăng ném vào trên người Trần Phàm.
Mà Công Đằng Hữu Nhị thấy Lý Dĩnh mãi chưa quay lại, thoáng đưa mắt nhìn ngó bốn phía, cố gắng tìm ra thân ảnh của Lý Dĩnh. Kết quả chứng kiến Tô San đang kéo tay Lý Dĩnh, mang theo một người thanh niên tay bó bột đi về phía này, thì hắn không khỏi có chút nghi hoặc.
Ở dưới ánh nhìn chăm chú của khách nhân bên trong nhà hàng, ở trong biểu tình nghi hoặc của Công Đằng Hữu Nhị, Trần Phàm mang theo hai người Tô San cùng Lý Dĩnh, đi tới trước người Công Đằng Hữu Nhị, chẳng quan tâm Công Đằng Hữu Nhị có đồng ý hay không, mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Công Đằng Hữu Nhị!
- Lý tiểu thư, hai vị này là?
Thấy Trần Phàm ngồi xuống, Công Đằng Hữu Nhị nhảy dựng lên, mày nhắn lại, diễn cảm khó chịu dò hỏi.
- Tôi là bạn trai của cô ấy.
Trần Phàm cầm lấy một chai rượu vang, không chút nao núng mở ra, thủy chung đều không thèm liếc mắt nhìn Công Đằng Hữu Nhị lấy một cái.
Bên tai vang lên mấy chữ này, trong lòng Lý Dĩnh chấn động mãnh liệt, mà Công Đằng Hữu Nhị thì trợn trừng mắt lên, giống như đang choáng váng bình thường, ánh mắt còn không ngừng chuyển động ở trên người Lý Dĩnh cùng Trần Phàm.
- Lý tiểu thư, đây là có chuyện gì?
Ngắn ngủi khiếp sợ qua đi, kế hoạch chuốc rượu say rồi làm thịt Lý Dĩnh bị phá hoại, Công Đằng Hữu Nhị tức giận nói.
Trần Phàm quay đầu, liếc mắt nhìn Công Đằng Hữu Nhị:
- Có sự tình gì, chúng ta cứ bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện!
Vốn Công Đằng Hữu Nhị muốn dùng thủ đoạn nhơ bẩn, để mần thịt Lý Dĩnh, hiện giờ Lý Dĩnh chẳng những xông ra một người bạn trai, hơn nữa thái độ còn ngang tàng, đã trực tiếp làm cho hắn nổi giận. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hắn theo bản năng vươn tay ra, cao cao tại thượng chỉ vào Trần Phàm, mắng nhiếc:
- Mày thì tính là cái gì? Dám ăn nói xấc láo với tao hả?
Ngu xuẩn!
Thấy một màn này, nghe Công Đằng Hữu Nhị nói như thế, thì một số khách nhân đang ăn tối bên trong nhà hàng, biết rõ thân phận của Trần Phàm, trong đầu không khỏi dần dần toát ra hai chữ này!
- Tôi bảo anh ngồi xuống!
Trần Phàm mở miệng thêm lần nữa, ngữ khí vẫn bình thản như cũ.
Khi nói chuyện, Trần Phàm khẽ cử động, trước mắt hoa lên một đạo bóng ảnh.
Phanh!
Thanh âm trầm đục vang lên, dưới ánh đèn, chẳng biết từ lúc nào cánh tay phải của Trần Phàm đã chụp lấy áo ngực của Công Đằng Hữu Nhị, hơn nữa còn đem Công Đằng Hữu Nhị đè xuống ghế, làm cho hắn không thể nhúc nhích.
- Mày...
Công Đằng Hữu Nhị giận tím mặt, vung tay lên, làm như muốn đấm Trần Phàm.
Nhưng...tốc độ của Trần Phàm đã nhanh hơn!
- Phanh!
Tay phải của Trần Phàm đột nhiên buông áo Công Đằng Hữu Nhị ra, sau đó nhanh như chớp cầm lấy con dao ở trên bàn ăn, rồi hung hăng cắm thẳng vào lòng bàn tay của Công Đằng Hữu Nhị đang đặt ở trên bàn cơm!
- Phanh!
Thanh âm trầm đục vang lên, bàn tay của Công Đằng Hữu Nhị dính luôn xuống bàn ăn, máu tươi vương vãi ra khắp nơi.
- A...a...á...!
Cơn đau bất thình lình ập đến, làm cho Công Đằng Hữu Nhị phát ra một tiếng tru thống khổ, cả người giống như bị điện giật, không ngừng run rẩy.
Theo sau, Công Đằng Hữu Nhị cũng hoàn toàn nổi giận, quát lớn lên một tiếng.
- Nếu không muốn chết, mày tốt nhất hãy ngoan ngoãn đi.
Trần Phàm mở miệng thêm lần nữa, thanh âm tuy không lớn, nhưng lại đủ để cho Công Đằng Hữu Nhị cùng mọi người nghe thấy rõ ràng.
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói như thế, cảm nhận được chân khí lạnh lẽo toát ra từ trên người Trần Phàm. Công Đằng Hữu Nhị toàn thân ớn lạnh, diễn cảm phẫn nộ trên mặt nháy mắt tan biến, cướp lấy chính là biểu tình khổ sáp.
- Tối hôm nay, toàn bộ rượu vang trong nhà hàng này, mày phải uống hết!
Trần Phàm thấy Công Đằng Hữu Nhị ngoan ngoãn như chuột nhìn thấy mèo, liền trầm giọng nói:
- Nếu thừa một chai, tao sẽ lấy một ngón tay của mày. Còn thừa năm chai, toàn sẽ lấy một bàn tay của mày! Hai mươi chai, tao chặt tứ chi, ngoài hai mươi chai thì mày đem cái mạng để lại ở đây!
Công Đằng Hữu Nhị toàn thân chấn động mãnh liệt, đôi con ngươi mở căng ra, dường như đang hoài nghi có phải lỗ tai của mình đã xảy ra vấn đề rồi hay không!
- Đương nhiên, mày cũng có thể gọi điện cầu cứu.
Dưới ánh đèn, Trần Phàm khẽ mỉm cười, cười đến thực băng sương:
- Bất quá...tao cam đoan, trên đời này không một ai có thể cứu được mày!
"Nhóm, muốn chết như thế nào?"
Nguyên bản điềm tĩnh đích Võ quán trong, trần phàm đích lời nói tựa như kinh thiên lớn lôi bình thường nổ vang, thanh thế rung trời.
Bên tai vang lên trần phàm khí phách lời nói, con ngươi trong hiển lộ ra triều nguyên sáng tạo thắng tựa như xuyến mứt quả bình thường bị đêm giao thừa đao vạch trần, đêm giao thừa bộ phận Nhật Bản Võ giả cũng bản năng ngừng hô hấp, con ngươi trong toát ra sợ hãi thật sâu.
Mà bao hàm ngu văn Hổ ở bên trong, những Trung Quốc Võ giả từng cái trợn mắt há mồm, thoáng như không nghĩ tới, trần phàm ở sát hội như thế cường đêm giao thừa.
Chỉ có có một người ngoại lệ tâm Long nữ tâm lặng lẽ không lên tiếng tiến vào Võ quán đích Long nữ cũng không có cùng ngu lâu Hổ chúng nhân đứng chung một chỗ, mà là đứng ở Võ quán cửa, lẳng lặng địa nhìn vào trần phàm xuất thủ cứu ngu văn Hổ, cho trương cảnh hiền dập đầu, đến cuối cùng chém giết triều nguyên sáng tạo thắng, ngao cái trong quá trình không có toát ra chút kinh ngạc.
Một chút đều không có!
Bởi vì. . Nàng so với ở đây đích bất luận cái gì một người cũng hiểu biết trần phàm đích thực lực!
Khiếp sợ lược một chút chính là Nạp Lan vĩnh kha cùng cổ bình an.
Hai người lần trước chứng kiến cái bóng đích khủng bố thực lực, bất quá" lại không biết rằng trần phàm là như thế nào chém giết cái bóng đích.
Lúc này, chứng kiến phía trước còn không được một đời đích triều nguyên sáng tạo thắng gây thành một khối băng lãnh đích thi thể, đều là đối với trần phàm đích thực lực có một cái rõ ràng đích nhận biết.
Thời gian thoáng như lại yên lặng .
Đối mặt trần phàm khí phách nghiêm nghị lời nói, vô luận là triều nguyên sáng tạo thắng đích đêm giao thừa môn sinh mộc dịch, hay là bao hàm hợp cả giận chưởng môn cung bản ở bên trong đích vài tên Nhật Bản võ học đêm giao thừa sư đều không có mở miệng, bọn họ tựa hồ còn không có từ cực độ đích khiếp sợ trong phục hồi lại tinh thần.
"Bá!"
Mắt thấy không ai trả lời, trần phàm cổ tay run lên, đêm giao thừa đao vung lên, triều nguyên sáng tạo thắng kia bị máu tươi nhiễm hồng đích thi thể giống như đạn pháo bình thường đập hướng về phía tối gần sát lôi đài đích mộc dịch tâm phanh!
Thoáng như chính là khoảnh khắc, triều nguyên sáng tạo thắng đích thi thể liền đến mộc dịch đích trước người, không đợi mộc dịch cảnh ra bất cứ cái gì trốn tránh động tác, hung hăng địa nện ở mộc dịch đích trên mặt.
Răng rắc!
Lần này, trần phàm dùng đem hết toàn lực, lực đạo cực kỳ khủng bố, một đập dưới, trực tiếp đem mộc dịch đích mũi cốt đập đoạn không, càng là đem mộc dịch cả người đập trở mặt trên mặt đất.
Nóng bỏng đích máu tươi lập tức từ mộc dịch đích trong mũi tuôn ra mà ra, mộc dịch cả người lấy lại tinh thần, không để ý tới đi lau trên mặt đích vết máu, cũng không có ôm triều nguyên sáng tạo thắng đích thi thể kêu rên, mà là ánh mắt oán độc địa nhìn chằm chằm đêm giao thừa răng đi tới đích trần phàm, thanh âm khàn khàn địa quát: "Chúng ta cùng tiến lên, giết hắn!"
Cùng tiến lên?
Giết hắn? ?
Nghe được mộc dịch đích lời nói, những thực lực nhược đích trẻ tuổi Võ giả cả một đám mặt như màu đất, căn bản không dám rời tay.
Tựa hồ bọn họ cảm thấy, thực lực của bọn họ đối với trần phàm mà nói, chính là sức chiến đấu chỉ có 5 đích cặn bã, đi lên chỉ có chịu chết đích phân!
Những trẻ tuổi đích Nhật Bản Võ giả không dám, mà bao hàm hợp cả giận chưởng môn nhân cung bản ở bên trong, vài tên Nhật Bản võ học đêm giao thừa sư còn lại là thần tình ngưng trọng.
Trần phàm không chỉ xuất thủ cứu ngu lâu Hổ, còn chặt đứt Nhật Bản võ học giới đích thần khí bố cũng ngự hồn, càng là giết chết Nhật Bản Võ thần triều nguyên sáng tạo thắng, này đủ để cho bọn họ đối với trần phàm hận thấu xương, hận không thể bái trần phàm đích da, uống trần phàm đích huyết!
Nhưng" trần phàm phía trước sở tỏ vẻ ra đích khủng bố thực lực, làm cho bọn họ trong lòng bịt kín một tầng bóng ma, khiến cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Cung bản đêm giao thừa sư, tái nhóm phải cùng nhau trảm sát tên hỗn đản kia, nếu không, hôm nay, ư nhóm tất cả mọi người muốn chết ở chỗ này! , mộc dịch tuy rằng phẫn nộ tới cực điểm, nhưng cũng không dám một mình ngốc hồ hồ địa xông lên đi cùng trần phàm liều mạng, mà là hướng về phía cung bản rít gào.
Bởi vì triều nguyên sáng tạo thắng vừa chết, thân là hợp cả giận chưởng môn đích cung bản tức là tất cả Nhật Bản Võ giả trong thực lực cực mạnh, uy vọng cao nhất đích nhân!
"Đao đoạn, nhân vong! Ta bảo đảm, hôm nay, nhóm tất cả mọi người như thế đao!"
Đạt được mộc dịch đích nhắc nhở, cung bản đích bên tai bản năng quanh quẩn nổi lên trần phàm mới lên lôi đài lúc bỏ xuống đích tàn nhẫn lời nói.
Này không khỏi mời hắn đích mày mặt nhăn được càng gấp .
Sau đó nhất nhất mắt thấy trần phàm mang theo giết người không dính huyết đích ngu gia tổ truyền đêm giao thừa đao đi đến lôi đài ven, cung bản sắc mặt ngưng trọng địa tiến lên trước một bước: "Tái nhóm song phương ước định tỷ thí năm tràng, hôm nay năm tràng tỷ thí đã kính kết thúc, muốn làm gì?"
"Kết thúc?" Trần phàm ánh mắt quẳng ném hướng cung bản, lạnh lùng nói: "Có thể sao?"
Có thể sao?
Không thành năng!
Cung bổn ý thiên lương trong trào ra đáp án, trên mặt đột nhiên hiện lên một đạo tức giận, càng nhiều đích còn lại là sợ hãi.
Mà bên cạnh hắn mặt đầy là máu đích mộc dịch còn lại là đêm giao thừa quát: "Cung bản đêm giao thừa sư, chúng ta cùng tiến lên, ta cũng không tin, tái nhóm nhiều người như vậy đánh không lại hắn!"
Đang nói hạ xuống, mộc dịch hai mắt đỏ bừng địa nhìn chằm chằm trần phàm, ánh mắt oán độc tới cực điểm.
"Chi 龘 người nọ, không nên ép chúng ta!"
Nghe mộc dịch như vậy một, cung bản cắn răng làm ra quyết định, tính toán liều chết một trận chiến.
"Tái không bức nhóm, ta chỉ là muốn cho nhóm đích đầu ở tại chỗ này thôi." Trần phàm chậm rãi mở miệng, thả người nhảy dựng, trực tiếp từ trên lôi đài nhảy xuống.
"Bá!"
"Bá!"
"A!"
Mắt thấy trần phàm từ trên lôi đài nhảy xuống, rất nhiều Nhật Bản Võ giả khó phân lui về phía sau, thoáng như trốn Sát thần giống nhau, hận không nhiều nhiều hơn sinh ra hai cái chân.
Cung bản cùng mộc dịch không có lui!
Bọn họ cũng đều biết, nếu bọn họ lui đích lời nói, những bị dọa phá đảm đích Nhật Bản Võ giả chỉ sợ cũng không ai hội nghe bọn hắn đích lời nói .
"Tất cả người nghe, người này không chỉ phá hủy thần khí bố cũng ngự hồn, còn chém giết triều nguyên đêm giao thừa sư, là tái nhóm Nhật Bản võ học giới cộng đồng đích cừu địch! ち cung bản số mệnh Đan Điền, đêm giao thừa rống một tiếng: "Hôm nay một trận chiến, không phải hắn chết, chính là chúng ta vong! ! , bên tai vang lên cung bản đích lời nói, mộc dịch cùng kia vài tên võ học đêm giao thừa sư hạ quyết định chủ ý muốn liều chết một trận chiến, mà những trẻ tuổi đích Nhật Bản Võ giả thì có chút do dự, do dự đích đồng thời không nhịn được đem ánh mắt quẳng ném hướng về phía ngu văn Hổ sở đại biểu đích Trung Quốc Võ giả trận doanh.
Tại bọn họ xem ra, bọn họ có thể quần ẩu, Trung Quốc Võ giả cũng không thành lấy sao?
Quả nhiên, tại bọn họ đích nhìn chăm chú trong, ngu lâu Hổ dựa vào ngu huyền ngồi dậy, dùng hết toàn thân khí lực đêm giao thừa quát: "Hắc! Chư vị, quỷ muốn quần ẩu, là mang làm cho đích đàn ông, cũng quá khứ bang phàm!"
Ngu văn Hổ lời kia vừa thốt ra, những bởi vì trần phàm hiện ra, nhiệt huyết sôi trào đích Trung Quốc Võ giả, hai lời không, có tiếp nhận giải lãm — chuẩn bị hướng tới Nhật Bản Võ giả nơi đích xứ sở vọt tới.
Trần phàm đang muốn xuất thủ, nghe được sau lưng vang lên ngu văn Hổ đích lời nói, quay đầu lại nói: "Ngu gia gia phàm một người chân rồi!"
Phàm một người chân rồi! !
Nghe được trần phàm đích lời nói, những Trung Quốc Võ giả đích cước bộ không khỏi một bữa tâm mà thẳng đến không có xuất thủ đích không. Đêm giao thừa sư còn lại là biến sắc, đêm giao thừa rống một tiếng: "Tâm!"
"Sưu!" Ở không. Đêm giao thừa sư mở miệng đích đồng thời, mũi cốt bị đập đoạn đích mộc dịch thừa dịp trần phàm quay đầu đích khoảnh khắc, ngay tại chỗ một chạy, hướng tới trần phàm cấp tốc chạy đi, trong tay đích kiếm thẳng chỉ trần phàm, sát ý nghiêm nghị.
"Đi tìm chết! !"
Mắt thấy muốn bách cận trần phàm mộc dịch đêm giao thừa rống một tiếng, chém ra một kiếm.
"A!"
Không có xoay người, trần phàm phản thủ chính là một đao!
Này một đao, không có bất luận cái gì đích kỹ xảo đáng nói.
Lực lượng!
Trừ lực lượng hay là lực lượng! !
Khanh! !
Giòn vang ra, mộc thay chủ trong đích kiếm lập tức bị trảm thành hai đoạn.
Kiếm đoạn, đao thế lại mảy may không giảm, hướng tới mộc dịch đích đầu hung hăng đánh xuống!
Hì hì! !
Thoáng như thiết dưa hấu bình thường, sắc bén đích đêm giao thừa đao trực tiếp đem mộc dịch đích đầu bổ ra, sau đó đêm giao thừa đao dọc theo cổ, lồng ngực, bụng một đường xuống phía dưới, trực tiếp đem mộc dịch chém thành hai đoạn!
Kiếm đoạn nhân vong!
Một đao dưới, mộc dịch bị trảm nóng bỏng đích máu tươi hỗn loạn óc phun vải ra, trực tiếp phun ở tại chung quanh một chút Nhật Bản Võ giả đích trên thân, trong đó vài tên thực lực nhược đảm đích Nhật Bản Võ giả sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trực tiếp đặt mông ngồi ở trên mặt đất.
Đối diện lôi đài, những lao ra đích Trung Quốc Võ giả thấy trần phàm như thế hung mãnh, một thời gian do dự không chừng không biết hay không muốn xuất thủ.
"Nhóm không cần thiết rời tay, trần phàm một người là đủ rồi. , lúc này, thẳng đến đứng ở Võ quán cửa đích Long nữ, không biết thời điểm nào đi tới ngu văn Hổ chúng nhân phía sau chậm rãi mở miệng.
Long nữ này một mở miệng, khiến cho những Trung Quốc Võ giả bản năng quay đầu lại sau đó. Không đợi địa nhóm làm ra trả lời, đối diện, cung bản cố nén nội tâm đích sợ hãi, đêm giao thừa quát: "Cùng tiến lên, liều mạng với ngươi!"
Đang nói hạ xuống, cung bản đang muốn dẫn đầu rời tay, chỉ cảm thấy toàn thân bị một cỗ sát ý bao phủ, trong lòng kinh hoàng không chỉ.
Bá!
Thình lình xảy ra đích chuyển biến khiến cho cung bản sắc mặt cuồng biến, sau đó hắn mơ hồ chứng kiến một đạo nhân ảnh gào thét mà đến.
Là trần phàm!
"Không biết tự lượng sức mình!"
Thoáng như chính là khoảnh khắc, trần phàm đi vào cung mình tiền, trong tay đích đêm giao thừa đao từ trên xuống dưới, mang theo tử vong đích hơi thở, đối với cung bản đích đầu hung hăng đánh xuống!
Cung vốn đã kính kiến thức trần phàm đích khủng bố, căn bản không dám chống đỡ, mà là thuận tay đem phía sau một gã môn sinh kéo đến thân Tiêu đương kẻ chết thay.
Hì hì!
Một đao dưới, cung mình tiền tên kia môn sinh bị chém giết, mà cung bản còn lại là nhân cơ hội bạo lui!
Nguyên bản cung bản hô lên câu nói kia sau, bao hàm Hokkaido chưởng môn ở bên trong, vài tên Nhật Bản võ học đêm giao thừa sư chuẩn bị cùng cung bản cùng nhau đối với trần phàm, lúc này chứng kiến cung bản cầm mình môn sinh đương kẻ chết thay, mình chạy trối chết, kia vài tên Nhật Bản võ học đêm giao thừa sư. Trong đích ý niệm trực tiếp lung lay .
Bọn họ ngăn cản đích ý niệm lung lay, trần phàm đồ sát đích ý niệm cũng không có lung lay!
"Muốn chạy, nằm mơ!"
Một đao chém giết cung bản đích một gã môn sinh, trần phàm thấy cung bản bạo lui, lãnh quát một tiếng, từng bước ra, thân như quỷ mỵ, nhanh chóng tiếp cận cung bản, trong tay đêm giao thừa đao dùng sức một đâm!
Cung bản sắc mặt cuồng biến, thân thể đột nhiên hơi nghiêng!
"Vù! Vù!"
Đao tiêm sát cung bản đích chóp mũi mà qua, sắc bén đích đao phong bức đến cung bản trực tiếp nhắm lại mắt đổ, ngay lập tức hô hấp cũng trở nên không khoái .
Một đao đâm vào không khí, trần phàm cổ tay run lên, trong tay đêm giao thừa đao thuận thế một trảm!
"Hì hì!"
Một trảm dưới, cung bản đích đầu người cùng thân thể phân xuy, nóng bỏng đích máu tươi phun vải ra, huyết khí tràn ngập.
Một đao chém giết cung bản, trần phàm không lên dừng lại, lại huy giơ tay trong đích đêm giao thừa đao, uyển như quỷ mỵ một mâm chạy tại trong đám người.
Hoặc chọn, hoặc nâng lên, hoặc lau, hoặc quải, hoặc biển, hoặc tìm, hoặc bế, hoặc quét, hoặc thuận, hoặc đoạn. . .
Trần phàm cả người là huyết, một đầu chui vào Nhật Bản Võ giả trận doanh, một bộ bát quái đao pháp sử xuất, như nước chảy mây trôi, khi thì bay chảy thẳng hạ, khi thì nếu vân chạy chầm chậm, khi thì điện thiểm lôi minh, khi thì gió mát phất liễu.
Thân hình như Du Long, kiếm đi giống như bay phượng, nhanh mà ổn định, tĩnh mà không trệ, nhu mà không mềm, quyết đầy trong thiên địa.
Mà đối với điên đích đồ đêm giao thừa, tại như thế hiệp đích khoảng cách trong, những Nhật Bản Võ giả tựa như từng con từng con nhược đích cừu, chỉ có thể tùy ý trần phàm tể hại nhất nhất trần phàm trong tay đích đêm giao thừa đao tựa như Tử thần đích tiêu đao bình thường, mỗi một đao thành thị thu hại một gã Nhật Bản Võ giả đích tính mạng!
Một thời gian, hàn quang lướt ảnh, máu tươi văng khắp nơi, đầu người bay tứ tung!
Biến nói chuyện đích máu tươi đem dưới lôi đài đích mặt đất nhiễm được đỏ bừng, trong không khí tràn ngập gay mũi đích mùi máu tươi, nổi lơ lửng một tầng huyết vụ, trên mặt đất thi tích thành sơn, máu chảy thành sông!
"Phốc! !"
Không biết qua bao lâu, mắt thấy trần phàm đem bao hàm cung bản ở bên trong đích võ học đêm giao thừa sư chém giết, cuối cùng vài tên tránh ở tường bên, sợ tới mức thiếu chút nữa. Bệnh đường sinh dục đột phát đích Nhật Bản Võ giả, thần tình sợ hãi, cả người run rẩy địa quỳ rạp xuống đất.
"Không" đừng giết chúng ta! Van cầu, không cần "
Ánh đèn hạ, cuối cùng vài tên Nhật Bản Võ giả đem đầu gắt gao địa dán tại bị máu tươi nhiễm hồng đích trên mặt đất, như là từng cái từng cái chó Nhật giống nhau cầu xin tha thứ không chỉ.
"Ta quá, nhóm đều phải chết!"
Hoàn toàn bị máu tươi nhiễm hồng, tựa như huyết nhân giống nhau đích trần phàm, đối mặt cuối cùng vài tên Nhật Bản Võ giả đích cầu xin tha thứ, không có chút đích nhân từ, mà là đạp Tiêu một bước, mặt vô biểu thiến địa huy xuất thủ trung niên đêm đao!
"Hì hì. . Hì hì. . Hì hì."
Đêm giao thừa đao trảm, đầu người lạc!
Từng viên từng viên đầu người, lăn xuống tại huyết sắc đích trên mặt đất, thanh âm khó nghe.
Từng đạo huyết trụ phóng lên cao, huyết sắc đầy trời, tựa như nhân gian Địa Ngục.
Một người, một cây đao.
Hắn chọn lật nhào cả Nhật Bản võ học giới!
Ban đêm, ban ngày đích ồn ào dần dần tiêu tán, đèn nê ông quang mang chiếu sáng màn đêm hạ đích đêm giao thừa lập tức, mời chỗ ngồi này ven biển thành thị ngọn đèn dầu rực rỡ, bóng đêm chọc người, tựa như một tòa Huyễn Cảnh chi thành, mỹ không chịu nổi thu.
"Sư bột, nhanh lên, phiền toái mau nữa một chút!"
Trong bóng đêm, đi thông Nạp Lan Võ quán đích một cái rộng mở đích đường cái trên, một xe taxi lấy mỗi lúc một trăm hai mươi km đích tốc độ chạy, nhưng" ngồi ở ghế sau đích Nạp Lan Hương Hương cũng là vẫn như cũ còn ngại chậm, kia cảm giác hận không thể mình đi lái xe mới tốt.
Phía trước nàng cùng cổ bình an đi sân bay tiếp nhận trần phàm, nhận được lúc sau, bởi vì Võ quán thiến huống nguy cấp, cổ bình an không để ý tới để ý tới Nạp Lan Hương Hương, mời Nạp Lan Hương Hương mình ly khai. Mà cổ bình an còn lại là đi theo trần phàm chúng nhân dùng nhanh nhất đích tốc độ ly khai sân bay, chạy tới Võ quán.
Nạp Lan Hương Hương tuy rằng tức giận đến không nhẹ, nhưng cũng biết tình huống nguy cấp, vì thế không có cho cổ bình an đánh đức luật phong phát giận, mà là một mình ly khai sân bay đêm giao thừa thính, ngăn lại một xe taxi đi trước Nạp Lan Võ quán.
"Tỷ, tốc độ đã kính rất nhanh . , trung niên lái xe nghe được Nạp Lan Hương Hương đích lại thúc giục, dở khóc dở cười.
Tại hắn xem ra, dám ở trên đường mở nhanh như vậy đích xe taxi lái xe, chỉ sợ cả đêm giao thừa lập tức cũng chỉ có hắn một cái .
Đến tột cùng kết quả rất nhiều trên đường phố cũng thiết trí hạn tốc, hơn nữa có cameras, một khi siêu tốc đích lời nói, hội phạt tiền đích.
Mà tiên sở dĩ dám mở nhanh như vậy, hoàn toàn là bởi vì Nạp Lan Hương Hương cho hắn cũng đủ đích tiền, mời hắn không cần thiết lo lắng siêu tốc bị phạt tiền tâm "Ta biết đã kính đủ rồi, còn có thể nhanh lên sao? , Nạp Lan Hương Hương lòng nóng như lửa đốt: "Không cần lo lắng phạt tiền, nếu những tiền không đắp đích lời nói, đợi đến xứ sở tái lại cho!"
"Đủ rồi" đủ rồi. , trung niên lái xe không nói gì, nói: "Mau nữa dễ dàng rủi ro đích, hơn nữa này mắt thấy đi ra đừng nóng vội "
Lời tuy nhiên như vậy, trung niên lái xe cũng là cười khổ không chỉ.
Bởi vì" hắn đã kính nhớ không rõ, này dọc theo đường đi Nạp Lan Hương Hương đến cùng thúc dục hắn bao nhiêu lần gia tăng tốc độ.
Sân bay tốc độ cao trên một trăm tứ, tiến vào nội thành sau một trăm hai.
Này tuy rằng không tính hắn đời này lái xe nhanh nhất đích một lần, nhưng là tối điên cuồng đích một lần .
Tới rồi?
Nghe được trung niên lái xe đích lời nói Nạp Lan Hương Hương đầu tiên là rùng mình, theo bản năng địa triều ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, chứng kiến quen thuộc đích cảnh vật sau, không có giống nhau phía trước giống nhau đi nông, mà là đặc biệt địa im miệng không nói về dưới.
Im miệng không nói đích đồng thời, nàng kia khuôn mặt quyến rũ trên toát ra một loại tên gọi khẩn trương cạo mời tự.
Khẩn trương sao?
Đúng vậy!
Phía trước trên xe taxi sau, nàng không ngừng mà bát đánh cổ bình an đích đức luật phong, một bắt đầu là đường dây bận, sau lại là không thể chuyển được, rơi vào đường cùng nàng lại bát đánh Nạp Lan vĩnh kha đích đức luật phong, kết quả Nạp Lan vĩnh kha trực tiếp cười cơ.
Đức luật phong đánh khiếm hừ, không thể biết được trần phàm hay không đến Võ quán, không thể biết được trần xí cùng triều nguyên sáng tạo thắng một trận chiến đến tột cùng là cái gì kết quả, Nạp Lan Hương Hương lòng nóng như lửa đốt.
Hôm nay, mắt thấy muốn đến Nạp Lan Võ quán nàng cả tâm trực tiếp nhắc tới giọng hát mắt trên!
"Một khi đã bình an hắn như vậy lợi hại, kia hắn nên không có việc gì đích, khẩn trương vạn phần đích đồng thời, Nạp Lan Hương Hương có chút, khẽ đóng một chút mắt, nắm một chút hai tay, trong lòng âm thầm nói cho mình, trong đầu lại bản năng dần hiện ra trần phàm tại Trân Châu hào trên tỏa ra sinh tử nguy hiểm tiến vào Hoàng gia sòng bạc, đánh giết cái bóng, đem nàng cứu ra đích một màn.
Trong đầu dần hiện ra kia một màn, nàng kia khỏa từng kính nhồi vào thù oán đích
Nàng biết, nàng đời này không thành có thể quên nhớ kia một màn.
Kia một màn qua đi, nam nhân kia vẫn như cũ giống như một tòa đêm giao thừa sơn giống nhau, đứng ở nàng cạo tâm linh bên trong, mời cái khác nam nhân không thể thay thế.
Chính là.
Nàng đối với nam nhân kia đích thái độ sinh ra long trời lở đất đích chuyển biến.
"Tư ~ "
Sau đó, làm bạn lốp xe cùng địa mà đích kịch liệt ma sát tiếng, xe taxi đứng ở Nạp Lan Võ quán cửa.
Ô tô dừng lại, Nạp Lan Hương Hương hai lời không, trực tiếp đẩy mở cửa xe, nhảy xuống.
Võ quán cửa đích bãi đỗ xe trên ngừng rất nhiều ô tô đêm giao thừa cánh cửa cũng là không có giống như ngày xưa như vậy rộng mở, mà là gắt gao địa giam giữ.
Phanh phanh phanh
Nạp Lan Hương Hương không chút nghĩ ngợi trực tiếp chạy đến đêm giao thừa trước cửa, dùng sức địa gõ vang Võ quán đêm giao thừa cánh cửa.
"Võ quán hôm nay nghỉ ngơi."
Rất nhanh đích bên trong truyền ra Võ quán nhân viên công tác đích thanh âm.
"Là ta, Nạp Lan Hương Hương!"
Hương tỷ!"
Rất nhanh đích, bên trong truyền ra một cái kinh ngạc đích thanh âm.
Kẹt kẹt!
Sau đó, làm bạn một cái nặng nề đích tiếng vang, Võ quán đêm giao thừa cánh cửa bỗng nhiên mở.
"Thế nào ?"
Mắt thấy Võ quán đêm giao thừa cánh cửa mở, Nạp Lan Hương Hương trong lòng đích lo lắng hoàn toàn bạo phát, vẻ mặt khẩn trương hỏi han.
"Hương Hương tỷ, Vương gia không cho chúng ta xem giao phong, mọi người chúng ta cũng lui đi ra." Tên kia Võ quán đích nhân viên công tác vẻ mặt buồn bực địa đạo, lời nói đích đồng thời chỉ chỉ phía sau.
Nạp Lan Hương Hương rùng mình, liếc mắt quét tới, chỉ thấy những phụ trách Võ quán đưa vào hoạt động đích nhân viên cùng với Võ quán đích giáo đầu đều là thần tình buồn bực địa đứng ở Võ quán đích tiền trong viện.
Thấy một màn như vậy, Nạp Lan Hương Hương không lên dừng lại, kéo lên váy dài, một mình một người chạy hướng Võ quán đêm giao thừa thính.
Nửa phút sau.
Nạp Lan Hương Hương tại Nạp Lan vĩnh kha một gã cảnh vệ đích dẫn đường hạ, đi vào Võ quán đêm giao thừa thính.
"Ngao!"
Mới vừa vừa tiến vào Võ quán, dày đặc đích mùi máu tươi mặt tiền cửa hiệu mà đến, hoài có bầu đích Nạp Lan Hương Hương nguyên bản gần nhất tựu ăn uống cực kỳ tao mễ, lúc này đột nhiên ngửi được dày đặc đích mùi máu tươi, thân thể không khỏi một uốn cong, dạ dày bộ nhất trận co rút lại, không nhịn được nôn một chút.
Nôn mửa đích đồng thời, Nạp Lan Hương Hương theo bản năng địa đem ánh mắt quẳng ném hướng về phía cách đó không xa đích lôi đài.
Trên lôi đài trống rỗng đích một mảnh.
Lôi đài phía đông, đám người im miệng không nói.
Lôi đài phía tây, huyết sắc tràn ngập.
Ánh mắt của nàng lập tức bị hấp dẫn tới rồi lôi đài phía tây.
Ngay sau đó.
Nàng thấy được.
Thấy được nam nhân kia!
Nam nhân kia bị bao phủ ở tại huyết sắc bàng bên, gây thành một cái huyết nhân, chỉ có kia bả đao nhận trắng như tuyết đích ngu gia tổ truyền đêm giao thừa đao bạch được chói mắt.
Huyết sắc trong, nam nhân kia ngạo nghễ mà đứng, tựa như sát thần!
Đêm giao thừa đao đứng ở hắn đích dưới chân, chung quanh tất cả đều là máu chảy đầm đìa đích đầu người cùng thi thể, những người đó đầu cùng thi thể ngâm mình ở trong nước, phô trương thảm thiết đến cực điểm.
Thấy một màn như vậy, Nạp Lan Hương Hương nôn được càng thêm lợi hại , lại luyến tiếc na mở ánh mắt mà là trừng đêm giao thừa tinh nhãn, gắt gao địa nhìn chằm chằm kia đạo sớm điêu khắc tại nàng ở sâu trong nội tâm a thân ảnh.
Sau đó ——
Khanh! !
Làm bạn một tiếng giòn vang, cái kia cả người là huyết đích nam nhân rút ra cắm vào mặt đất đích ngu gia tổ truyền đêm giao thừa đao cử đầu đi hướng lôi đài bên kia.
Lôi đài bên kia, trừ Long nữ ở ngoài, tất cả mọi người lâm vào tuyệt đối đích khiếp sợ bên trong.
Bọn họ thoáng như đặt mình trong trong mộng bình thường ngơ ngác địa nhìn vào cái kia cả người nhiễm huyết đích nam nhân, mang theo đêm giao thừa đao, từng bước từng bước triều bọn họ đi tới.
Tựu như vậy, ngơ ngác địa nhìn vào!
Giờ khắc này, tựa hồ dùng khiếp sợ cũng không đủ để hình dung bọn họ nội tâm đích rung động .
Một người, một cây đao, chém giết bao hàm triều nguyên sáng tạo thắng ở bên trong đích tất cả Nhật Bản đứng đầu cao thủ? ! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối không thể tin được này hết thảy là thật đích.
Nhưng ở vừa rồi, này hết thảy thực chân thành tha thiết bất động sản sinh ở tại bọn họ đích mắt Tiêu.
Thời gian thoáng như yên lặng, hình ảnh thoáng như phóng hoãn.
Nạp Lan Võ quán lâm vào quỷ dị đích điềm tĩnh chỉ có kia không kiệt vang lên đích tiếng bước chân, nặng nề mà lại khó nghe.
Nạp Lan Hương Hương đình chỉ nôn mửa, uốn cong thân thể, ánh mắt theo trần phàm đích thân thể chậm rãi hoạt động.
Thoáng như chính là trong nháy mắt, lại thoáng như qua mấy thế kỷ, cái kia cả người là huyết, mang theo đêm giao thừa đao đích nam nhân tại tất cả người đích nhìn chăm chú trong, xuyên qua dài đến ba mươi mét đích lôi đài, đi tới ngu văn Hổ chúng nhân trước người.
"Tê ~ "
Đợi trần phàm đến gần, nghe trần phàm trên thân khiến người nôn mửa đích mùi máu tươi, chứng kiến trần phàm quần áo trên bởi vì đọng lại mà thoáng có chút phiếm hắc đích vết máu, trừ Long nữ ngoại tất cả mọi người không khỏi ngã xuống hút một ngụm lương khí.
Này thi khắc, trần phàm toàn thân, không có một chỗ không phải màu đỏ đích!
"Vù!"
Sau đó, phía trước bị thương đích ngu lâu Hổ kiệt lực địa mời mình đứng lên chậm rãi phun ra một ngụm hờn dỗi, nghĩ muốn cái gì, nhưng lời nói đến bên miệng sau, lại cảm thấy không đang đang, ngạnh sinh sinh địa nuốt trở vào.
Tựa hồ tới rồi giờ khắc này, dùng bất luận cái gì lời nói đến hình dung trần phàm phía trước điên cuồng đích hành động, cũng có vẻ cực kỳ trắng bệch.
Cùng ngu văn Hổ giống nhau, rỗng ruột đêm giao thừa sư cùng cái khác một chút Võ giả cũng nhìn như nghĩ muốn cái gì, lại không ai mở miệng đánh vỡ quỷ dị đích im miệng không nói, chính là đầy cõi lòng kích động địa nhìn trần phàm chỉ cảm thấy trong lòng có kiển hỏa tại thiêu đốt, toàn thân đích máu sôi trào không chỉ!
"Phàm hảo dạng đích."
Rốt cục, hay là hữu lâu Hổ dẫn đầu mở miệng đánh vỡ quỷ dị đích điềm tĩnh hắn tiến lên trước một bước, vỗ một chút trần phàm đích bả vai.
Bởi vì bị thương đích duyên cớ, hắn này vỗ, lực độ rất nhẹ, lại đủ để thổ lộ tâm ý.
Trần phàm lặng lẽ không lên tiếng địa lau một thanh trên mặt đích huyết, đem ngu gia tổ truyền đêm giao thừa đao đưa tới ngu văn Hổ trước người: "Ngu gia gia, du tạ ngài đích đêm giao thừa đao."
"Ha ha!"
Nghe được trần phàm như vậy một, ngu văn Hổ không nhịn được nở nụ cười: "Phàm nột, ngu gia đêm giao thừa đao từ Đường triều liền bắt đầu truyền lưu , hôm nay đã truyền lưu hơn một ngàn năm. Ngu gia đích tổ huấn là, này cây bảo đao chỉ có truyền ngu gia hậu nhân, bất truyền ngoại nhân! Bất quá hôm nay, ta trước hết mở này khơi dòng!"
"Ngu gia gia ngài "
Trần phàm trong lòng vừa động, lập tức đoán được ngu văn Hổ đích
Nhưng mà, không đợi trần phàm làm cho câu nói kế tiếp nói ra, ngu lâu Hổ liền mở miệng cắt ngang trần phàm đích lời nói, trắng bệch đích trên mặt lộ ra hào sảng đích nụ cười: "Từ xưa đến nay, anh hùng phối mỹ nhân, hảo hán phối bảo đao!"
, ngu văn Hổ cố ý nhìn lướt qua chung quanh đích Võ giả, cười hỏi: "Chư vị, nhóm, phàm có tính không được với một cái hảo hán?"
"Tính!"
Không có bất luận cái gì do dự, tất cả mọi người trăm miệng một lời địa cho ra trả lời, thanh âm to. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Phàm nột, nghe được đi, đêm giao thừa gia hỏa nhất trí cho rằng là một cái hảo hán tâm" ngu văn Hổ mai danh ẩn tích vài chục năm, bao nhiêu cùng hiện đại xã hội có chút tách rời, trong giọng nói khó nén lục lâm lùm cỏ hơi thở: "Tái đâu, mắt thấy tựu một trăm tuổi , chỉ cấm tiệt ngày nào đó tựu hai chân một đạp, đi đời nhà ma , lưu lại nó cũng không dụng tâm huyền tử ba mẹ bạc mệnh, chết sớm, huyền tử đâu, luyện võ chỉ có luyện cái bề ngoài, muốn bảo đao cũng là phí của trời, không bằng đưa cho, mời nó ở trong tay phát triển năm ánh sáng đêm. Tựu không cần cự tuyệt !"
" Dạ, trần phàm, nhận lấy đi."
Ngu huyền cũng là thần tình kích động đích sắc mặt, hắn nghĩ tới trần phàm rất mạnh, nhưng lại không nghĩ tới, trần phàm không ngờ cường tới rồi như thế trình độ tâm lúc này thấy mình gia gia muốn đem tổ truyền bảo đao đưa tặng cho trần phàm, không có chút đích không tha, tương phản cũng là đồng ý ngu văn Hổ sở nhất nhất chỉ có trần phàm mới xứng đôi này cây bảo đao!
Thấy ngu lâu Hổ cùng ngu huyền gia tôn hai người thịnh tình khó khuyên, trần phàm nghĩ nghĩ, biết rõ nếu là cự tuyệt đích lời nói, sẽ bị thương hai người đích. , vì thế nhẹ nhàng điểm vuốt cằm, đem bảo đao thu hồi.
"Ngu lão gia tử, ngài không phải sợ một thân võ nghệ muốn dẫn nhập hoàng thổ sao?" Lúc này, đã kính hoàn toàn từ khiếp sợ trong lấy lại tinh thần đích Nạp Lan vĩnh kha cười cười, nói: "Hiện tại không cần thiết lo lắng đi?"
"Vĩnh kha nột, cũng quá đề cao ta . Lấy phàm trước mắt đích thực lực, ta lại đi chỉ đạo, căn bản chính là người thường dạy trong nghề, lầm nhân đệ tử, ha ha." Ngu văn Hổ cười nói.
Chứng kiến bởi vì cao hứng trên mặt khôi phục huyết sắc, vẻ mặt tươi cười đích ngu lâu Hổ, bao hàm Long nữ ở bên trong, tất cả mọi người rất rõ ràng, trần phàm tuy rằng thực lực đạt tới một cái không thể tưởng tượng đích cảnh giới, bất quá ngu lâu Hổ đến tột cùng kết quả là sống gần một trăm năm đích võ học cao thủ, cả đời kính lịch muôn màu muôn vẻ, nếu là dạy trần phàm, tuyệt đối có thể cho trần phàm nâng cao một bước.
"Tốt lắm, phàm, đi gột rửa, sau đó chúng ta quay về tòa nhà." Nạp Lan vĩnh kha thấy thế, biết rõ hiện tại không phải điều này thời điểm, việc cấp bách là cần lập tức rửa sạch hiện trường.
Trần phàm điểm vuốt cằm, đem ngu gia tổ truyền bảo đao ném cho Long nữ.
Long nữ một thanh tiếp nhận, tiếp được rất ổn.
A? !
Này chi tiết rơi vào ngu văn Hổ trong mắt, khiến cho hắn trong mắt tinh quang hiện ra, sau đó cười khổ nói: "Nhìn đến cả một đám cũng thâm tàng bất lộ nột."
Chung quanh, không. Đêm giao thừa sư cùng cái khác Võ giả cũng thầm nhủ vuốt cằm.
Tại bọn họ xem ra, ngu gia tổ truyền đêm giao thừa đao trọng đạt mấy chục cái Long nữ có thể một tay thoải mái tiếp được, thực lực tuyệt đối không kém.
Ở tất cả Võ giả tình không tự này đem ánh mắt quẳng ném hướng Long nữ đích đồng thời, nhận được Nạp Lan vĩnh kha đích mệnh lệnh sau, một đám đêm giao thừa hán bay nhanh địa từ cửa hiện ra, chuẩn bị rửa sạch hiện trường.
Mà trần phàm còn lại là lập tức đi hướng trương cảnh hiền đích thi thể.
Thấy một màn như vậy, bao hàm ngu lâu Hổ ở bên trong, tất cả mọi người im miệng không nói về dưới.
Cứ việc bởi vì trần phàm phía trước đích điên cuồng hành động, khiến cho bọn họ tất cả người hung hăng địa ra một ngụm ác khí, bảo hộ Trung Hoa võ học đích vinh dự, nhưng trương cảnh hiền cùng Hình Ý Môn võ học thiên tài khương võ đích tử, bao nhiêu làm cho bọn họ có chút khó sống.
Còn nữa, bọn họ cũng đều rất rõ ràng, hôm nay nếu không phải trần phàm đúng lúc đuổi tới, chỉ sợ Trung Hoa võ học đích vinh dự muốn mất hết !
"Trương sư thúc, từng kính Vương sư phó bị Nhật Bản Võ giả sử dụng đê tiện thủ đoạn giết chết, ta bởi vì thân phận đặc thù, chỉ có thể trộm đi trước Nhật Bản, không hồ giết chết sao Bắc cực một đao chảy chưởng môn, vì hắn báo thù." Tại tất cả người đích nhìn chăm chú trong, trần phàm lại quỳ rạp xuống trương cảnh hiền đích trước người, thanh âm khàn khàn, nói: "Hôm nay, ta không hề bị thân phận hạn chế, cho nên giết chết đến chỗ này đích tất cả Nhật Bản Võ giả!"
"Phạm ta Hoa Hạ người, mặc dù xa tất tru! !" Trần phàm nhẹ nhàng khép lại trương cảnh hiền đích hai mắt, gằn từng chữ: "Hôm nay, tái chính là cho ngài cùng những chết đi đích nhân đòi lại một chút lợi tức, một ngày nào đó, tái hội làm cho bọn họ trả giá thảm thống đích giá cả! ! ! , "Phanh!"
"Phanh!"
"Phanh!"
Đang nói hạ xuống, tại ngu văn Hổ ở bên trong, tất cả người im miệng không nói đích biểu mời trong, trần phàm lại cho trương cảnh hiền dập đầu ba cái.
Phạm ta Hoa Hạ người, mặc dù xa tất tru!
Đồ đêm giao thừa, cũng không vi phạm lời thề.