Bản thân là người phụ trách tập đoàn Anh Hoa tại thị trường đông bắc đại lục, Đằng Nguyên cũng không được tính là nhân viên quản lý trung tầng của tập đoàn Anh Hoa tại Nhật, chỉ có thể được xem như một quản lý nhỏ.
Quản lý nhỏ như hắn trong tập đoàn Anh Hoa cũng có rất nhiều, ở trong những xí nghiệp bạch đạo của Anh Hoa Sơn Khẩu Tổ nhiều vô số kể, không biết nhiều đến bao nhiêu.
Có thể nói, quản lý giống như Đằng Nguyên, đời này cũng không hi vọng được người cầm quyền Sơn Khẩu Tổ như Tá Đằng Nhất Lang gặp mặt.
Cũng chính bởi vì vậy, ba ngày trước, khi Đằng Nguyên nhận được điện thoại do chính Tá Đằng Nhất Lang đích thân gọi đến, bị chấn kinh đến ngây người.
Sau đó Tá Đằng Nhất Lang tự mình truyền đạt mệnh lệnh cho hắn, yêu cầu hắn toàn lực phối hợp đoàn người võ thần Triêu Dã Sang Thắng khi đến đại lục, hắn chỉ nói được đúng một câu: - Dạ, tổng tài!
Thì đầu óc đã hoàn toàn trống rỗng.
Sau khi Tá Đằng Nhất Lang cúp điện thoại, Đằng Nguyên cầm di động sửng sốt gần hai phút, cuối cùng giống như phát điên, ở trong biệt thự của mình cười ha ha suốt năm phút đồng hồ, thiếu chút nữa làm thiếu phụ hắn cùng mang theo từ Nhật Bản tới bị dọa ra bệnh tim.
Tuy rằng địa vị của Đằng Nguyên trong Sơn Khẩu Tổ thậm chí là tập đoàn Anh Hoa không cao, nhưng không có nghĩa hắn là kẻ ngốc nghếch.
Hắn từ một người bình thường hỗn tới hôm nay có được biệt thự lẫn mỹ nữ, cái gì cần có đều có, tất cả chuyện này đơn giản là vì hắn có được một đầu óc cũng không ngu ngốc.
Vì thế sau nỗi kích động cùng hưng phấn, hắn dùng tốc độ nhanh nhất bức bách chính mình phải lãnh tĩnh trở lại, quyết định cho dù dùng hết sức lực cũng phải hoàn thành nhiệm vụ Tá Đằng Nhất Lang giao cho!
Bởi vì hắn biết rõ, chỉ cần hắn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này, như vậy hắn có thể như cá chép vượt long môn, tiền đồ bừng sáng.
Có thể nói, từ lúc Triêu Dã Sang Thắng đến Đại Liên cho tới khi một mình dẫn người đến Nạp Lan võ quán, biểu hiện của Đằng Nguyên không hề sơ hở, có thể nói là hoàn mỹ.
Nhưng...
Đằng Nguyên có được biểu hiện tốt như thế, nhưng đêm nay hắn cũng không uống rượu chúc mừng, cũng không giống như ngày thường cùng thiếu phụ mang đến từ Nhật Bản lăn trên giường lớn, mà ngược lại không ngừng đi qua lại trong phòng sách, lòng nóng như lửa đốt.
Hắn đang đợi.
Chờ đợi thủ hạ hội báo tình huống của đám người Triêu Dã Sang Thắng. - Đinh...linh...linh...
Rốt cục...
Ngay khi Đằng Nguyên đếm được đã là lần thứ ba trăm chín mươi sáu hắn đưa mắt nhìn về điện thoại đang nằm trên bàn làm việc thì chuông điện thoại chợt vang lên.
Nghe được chuông điện thoại, Đằng Nguyên giống như nghe được thanh âm êm tai nhất trên thế giới này, cả người chấn động, sau đó nhanh như hổ đói vồ mồi, vọt nhanh tới bên điện thoại, nhấc máy, thân hình run rẩy lớn tiếng hỏi: - Sao...thế nào? - Đằng...Đằng Nguyên quân...
Đúng như suy đoán của Đằng Nguyên, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm tên thủ hạ, nhưng nghe ra tựa hồ có chút run rẩy. - Nói cho tôi biết, kết quả thế nào?
Đằng Nguyên rất rõ ràng, cuộc chiến đấu đêm nay của đám người Triêu Dã Sang Thắng quan hệ tới tiền đồ của hắn, lúc này nghe thủ hạ lắp bắp, nhất thời nổi giận. - Đã chết...toàn bộ đã chết...
Đầu bên kia điện thoại, thủ hạ Đằng Nguyên đầy vẻ sợ hãi nói.
Chết hết?
Trong lòng Đằng Nguyên chấn động, trào ra trực giác không hay, nhưng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thở hổn hển lớn tiếng hỏi: - Mẹ nó! Ai đã chết? Là võ giả Trung Quốc sao? - Không...không phải!
Thủ hạ của hắn hoảng hốt nói: - Là Triêu Dã đại sư! Triêu Dã đại sư cùng các võ giả...toàn bộ đều chết hết!
Oanh!
Vừa nghe được lời nói của thủ hạ, Đằng Nguyên chỉ cảm thấy trong đầu ù ù lên, cả người ngây ngốc.
Phanh!
Quá khiếp sợ, điện thoại liền rơi ra khỏi tay hắn, đập lên mặt bàn, thanh âm chói tai. - Đã chết? - Đám người Triêu Dã Sang Thắng đều chết hết?
Dưới ánh đèn, Đằng Nguyên hoàn toàn không còn tâm tư nghe tiếp lời hồi báo của thủ hạ, lại như bị choáng váng, thì thào nói. - Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng!
Theo sau, Đằng Nguyên điên cuồng lắc đầu, thở hổn hển tự nhủ: - Triêu Dã đại sư là võ giả đệ nhất quốc nội, thực lực cao cường, làm sao lại chết được? Huống chi lần này hắn mang theo toàn là cao thủ võ đạo, mỗi người thực lực không kém, dù hắn chết cũng không thể tất cả mọi người đều chết a? - Mẹ nó! Tuyệt đối là do Nạp Lan gia tộc giở trò quỷ!
Nghĩ đến đây, Đằng Nguyên giống như hiểu được điều gì, lại cầm điện thoại lên, ôm một tia ảo tưởng cuối cùng chấp nhất hỏi: - Nói cho tôi biết, có phải Nạp Lan gia tộc phái ra thành viên hắc đạo, lợi dụng súng ống thủ tiêu đám người Triêu Dã đại sư?
Giờ khắc này, Đằng Nguyên hoàn toàn cho thấy rõ bộ mặt đích thực của người ngoài võ đạo.
Hắn căn bản không thể tưởng tượng, Triêu Dã Sang Thắng đứng trong mười người đầu tiên trong Thần Bảng, cơ bản có thể qua lại tự nhiên trong làn đạn, người của Nạp Lan gia tộc làm sao có thể giết được hắn? - Không...không phải.
Đầu bên kia điện thoại, thủ hạ hắn biết rõ tin tức này quả thật quá mức kinh người, cho nên lúc đầu thấy Đằng Nguyên không có động tĩnh cũng không cảm thấy kỳ quái, cũng không cúp điện thoại, lúc này nghe được lời nói của Đằng Nguyên, vội vàng đáp: - Luận võ! Là luận võ mà chết! Nghe...nghe nói, Triêu Dã đại sư cùng toàn bộ võ giả đều bị một người giết chết. - Bị một võ giả giết chết?
Đồng tử Đằng Nguyên đột nhiên phóng lớn, sau đó chửi ầm lên: - Con mẹ mày đúng là chó má! Mẹ nó, làm sao có thể? - Là...thật sự.
Thủ hạ hắn muốn khóc: - Người kia gọi là Trần Phàm. Nghe...nghe người ta nói, hắn từng giết chết Tá Đằng thiếu gia...
Trần...Trần Phàm?
Bản thân là người phụ trách tập đoàn Anh Hoa tại thị trường đông bắc đại lục, hắn làm sao không biết chuyện Trần Phàm từng giết chết Tá Đằng Dụ Nhân?
Đương nhiên biết!
Đồng dạng, hắn còn biết, lần này đám người Triêu Dã Sang Thắng hùng hổ đến đại lục, chính yếu là vì giết chết Trần Phàm, đoạt lại Bố Đô Ngự Hồn!
Thậm chí hắn còn âm thầm suy đoán, Tá Đằng Nhất Lang tính toán mượn dao giết người, mượn dùng tay của Triêu Dã Sang Thắng báo thù cho Tá Đằng Dụ Nhân!
Chính bởi vì biết hết tất cả chuyện này, cho nên nghe được thủ hạ nói là do Trần Phàm giết hết đám người Triêu Dã Sang Thắng, tia may mắn cuối cùng trong lòng Đằng Nguyên cũng dập nát hoàn toàn, cả người xụi lơ trên mặt đất, mồ hôi lạnh đầm đìa, hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt một mảnh. - Xong rồi! - Toàn bộ xong rồi!
Ánh mắt của hắn ngây ngốc nhìn lên trần nhà, không ngừng lặp đi lặp lại hai câu nói này. - Không đúng! Chuyện này còn chưa xong! Tuy rằng Triêu Dã Sang Thắng bọn hắn đã chết, nhưng...chuyện này vốn không liên quan gì đến ta. - Được rồi, đúng vậy, chuyện này vốn không liên quan tới ta! Ta cần làm, đúng, chính là lập tức đem tin tức này báo cáo cho tổng tài!
Sau một thoáng nàn chí ngã lòng, linh quang trong đầu chợt lóe, Đằng Nguyên nghĩ tới điều gì, vội vàng bò lên.
Sau đó...cả người hắn run rẩy cầm lấy điện thoại, cúp xuống, lại bấm số điện thoại tư nhân của Tá Đằng Nhất Lang!
Nguyên bản lấy thân phận của hắn không thể nào biết được số điện thoại tư nhân của Tá Đằng Nhất Lang!
Dù có biết, hắn cũng không thể trực tiếp nói chuyện cùng Tá Đằng Nhất Lang, mà phải đem tình huống báo cáo với người lãnh đạo trực tiếp, sau đó tầng tầng báo cáo, cuối cùng mới hồi báo tới chỗ của Tá Đằng Nhất Lang!
Nhưng Tá Đằng Nhất Lang bởi vì muốn trực tiếp nhận được tin tức, vì thế cho phép Đằng Nguyên mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại báo cáo tình huống, hơn nữa còn nói nếu có tình huống khẩn cấp có thể tùy lúc gọi điện thoại. - Đô...đô...
Điện thoại bấm xong, bên trong truyền ra thanh âm đô đô nặng nề, trái tim Đằng Nguyên treo cao tận cổ họng. - Có tình huống mới sao?
Ở xa xôi, Tá Đằng Nhất Lang đứng trên tầng cao nhất của tổng bộ Sơn Khẩu Tổ, nhìn xuống cửa sổ ngắm nhìn Ginza bên dưới, sắc mặt không chút thay đổi nói.
Sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì giờ này còn chưa tới giờ Đằng Nguyên báo cáo tình huống mới nhất cho hắn mỗi ngày! - Dạ, đúng vậy, tổng tài!
Đằng Nguyên nuốt nước bọt, cố nén nội tâm sợ hãi, ngừng thở nói nhanh: - Đoàn người của Triêu Dã đại sư đã chết, toàn bộ đều chết hết!
Toàn bộ đều chết hết?
Giống như Đằng Nguyên trước đó, nghe được tin tức này, Tá Đằng Nhất Lang cũng bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng bởi vì hắn hoài nghi Trần Phàm chính là Đồ Tể, nhiều ít hắn đã có chuẩn bị tâm lý, hơn tố chất tâm lý cũng không phải Đằng Nguyên có thể so sánh, cho nên không đến nỗi thất thố giống như Đằng Nguyên, chỉ trầm mặc không lên tiếng. - Tổng tài, căn cứ thủ hạ tìm hiểu được tin tức, đoàn người Triêu Dã đại sư bị một mình Trần Phàm giết chết! Hơn nữa còn là giết chết trên lôi đài...
Nói xong những lời này, toàn thân Đằng Nguyên ướt đẫm mồ hôi, trong con ngươi toát ra vẻ sợ hãi sâu sắc.
Hắn thật sự không thể tưởng tượng, người thanh niên tên Trần Phàm kia, làm sao có thể một mình ở trên lôi đài chém giết toàn bộ cao thủ võ học như Triêu Dã Sang Thắng!
Hắn không thể tưởng tượng, nhưng Tá Đằng Nhất Lang có thể tưởng tượng đến!
Bởi vì sau khi hắn biết được tin tức này, hoàn toàn có thể khẳng định, Trần Phàm chính là Đồ Tể đã mai danh ẩn tích!
Hắn biết rõ, chỉ có Đồ Tể từng làm thế giới ngầm phải run rẩy mới làm được chuyện nghịch thiên như thế!
Hiểu được tất cả chuyện này, Tá Đằng Nhất Lang cũng không nói thêm lời nào với Đằng Nguyên, trực tiếp cúp điện thoại, gọi điện cho tổng cố vấn Sơn Khẩu Tổ Công Đằng Nghĩa Hòa.
Ngày hôm trước. Công Đằng Nghĩa Hòa khẳng định nói với hắn, để Triêu Dã Sang Thắng đến đại lục, cho dù không giết chết được Trần Phàm, cũng có thể chứng minh Trần Phàm là Đồ Tể, do đó có thể dùng biện pháp khác chém giết!
Lúc này sau khi biết được Trần Phàm chính là Đồ Tể, trong lòng Tá Đằng Nhất Lang phát sinh sợ hãi!
Mà trí mưu của Công Đằng Nghĩa Hòa chính là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng! - Tổng tài, ngài tìm tôi.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Công Đằng Nghĩa Hòa.
Tá Đằng Nhất Lang hít sâu một hơi, kiệt lực điều chỉnh cảm xúc, nhưng khóe mắt nhảy lên điên cuồng chứng minh vô luận hắn cố gắng như thế nào, nỗi khẩn trương cùng sợ hãi ở sâu trong nội tâm vẫn không thể che giấu, hắn chỉ có thể kiệt lực làm cho ngữ khí của mình biểu hiện được bình tĩnh hơn một ít: - Công Đằng quân, đã có kết quả, nhóm người Triêu Dã Sang Thắng đều bị tên hỗn đản kia giết chết! - Hắn là Đồ Tể!
Khi nói ra hai chữ Đồ Tể, thân hình Tá Đằng Nhất Lang không thể khống chế run lên, cả người chợt rùng mình. - Quả thế.
So ra mà nói, Công Đằng Nghĩa Hòa lại trấn định hơn một chút, hắn trầm ngâm một lát, nghiêm mặt nói: - Tổng tài, nếu hiện giờ chúng ta đã biết thân phận chân thật của hắn, như vậy hắn trở nên không còn đáng sợ! - Ông có biện pháp đối phó hắn?
Tá Đằng Nhất Lang có chút kích động.
Công Đằng Nghĩa Hòa gật đầu: - Phải, tổng tài. - Biện pháp gì?
Tá Đằng Nhất Lang ngừng thở. - Tổng tài, ngài nên biết Đồ Tể xưng bá Thần Bảng đã hơn ba năm. Mà trong ba năm qua, những người đứng đầu trong Thần Bảng mỗi ngày nằm mộng đều muốn giết chết hắn, cướp đi danh hào đệ nhất Thần Bảng.
Đầu bên kia điện thoại, trong con ngươi Công Đằng Nghĩa Hòa lóe lên vẻ lạnh lẽo: - Hiện giờ cơ hội đã tới, chỉ cần chúng ta đem tin tức hắn chính là Đồ Tể truyền ra, hắn sẽ gặp phải phiền phức vô cùng vô tận! - Biện pháp này mặc dù không tệ, nhưng hắn có thể một mình giết chết đám người của Triêu Dã Sang Thắng, những người khác còn là đối thủ của hắn sao?
Trong lòng Tá Đằng Nhất Lang chợt động, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ lo lắng. - Tổng tài, luận thực lực những người kia yếu hơn hắn. Nhưng ngài chớ quên, ngay trước đó không lâu, Hắc Ám U Linh đã thành công nghiên cứu ra gien số 1!
Đôi mày Tá Đằng Nhất Lang nhướng lên, hắn tự nhiên biết chuyện này. - Tổng tài, dù cho những người kia thành công tiêm gien số 1 cũng không phải đối thủ của Đồ Tể.
Nói tới đây, khóe miệng Công Đằng Nghĩa Hòa hiện lên dáng tươi cười âm lãnh, lời đột nhiên chuyển đổi. âm trầm hỏi: - Nhưng...nếu bọn hắn đồng loạt ra tay đánh lén Đồ Tể đây?
Đồng loạt ra tay đánh lén!
Đáp án không cần nói cũng biết!
Trái tim Tá Đằng Nhất Lang chợt rơi xuống.
Khi màn đêm buông xuống, trước cửa một nhà hàng quán cơm tư gia không mấy nổi tiếng ở Đại Liên, nhưng lại có dừng rất nhiều xe hơi, đầy đủ các loại kiểu dáng.
Những chiếc xe hơi này có hai đặc điểm, hoặc là giá trị cao đến mức làm cho người ta phải tặc lưỡi, hoặc là đeo biển số đăng kí làm cho người ta nhìn thấy đã khiếp sợ không thôi.
Tại một gian bao sương trong quán cơm tư gia, Lăng Vân Phong mang theo Lăng Vĩ, cùng Yến Thanh Đế đi ăn cơm. Ba người gọi mười mấy món sơn hào hải vị không nói, mà rượu cũng là Mao Đài lâu năm, thuốc là thuốc đắt tiền Trung Nam Hải.
- Yến thiếu gia, không ngờ chuyện lần này là do tên tạp chủng Trần Phàm kia giở trò quỷ.
Trước bàn cơm, sau khi Lăng Vĩ biết được trong sự kiện ô nhiễm lần này, là Trần Phàm đứng ở sau màn thao túng điều khiển, thì căm hận nghiến răng nói.
Chuyện này cũng là bởi vì, ngày trước ở Tích Giang Trần Phàm đã tát vào mặt của Yến Thanh Đế, đồng thời cũng làm cho con đường thăng tiến trong giới quan trường của Lăng Chí Phong đến hồi chung kết.
Ở trong thời buổi này, ông già ngươi ngưu bức đến mức độ nào, cơ bản là sẽ quyết định trình độ ngưu bức của ngươi.
Thời gian con đường quan trường của Lăng Chí Phong rộng mở, thì Lăng Vĩ cũng xứng danh là Lăng đại thiếu gia. Hiện giờ vừa mất thế, mặc dù Lăng Vĩ vẫn được coi trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm ở trong Lăng gia, tiền đồ vô lượng...Nhưng bản thân hắn thì cũng đã mất đi ánh hào quang của Lăng đại thiếu gia ở trên đầu rồi!
Càng nghiêm trọng hơn chính là, sau khi Lăng Chí Phong trở thành vật hy sinh trong sự kiện ở Hàng Châu, thì Lăng Vĩ làm chuyện gì cũng không có thuận buồm xuôi gió giống như trước kia nữa.
Ở dưới tình huống này, hắn có thể không căm hận Trần Phàm được sao?
Hắn chỉ hận không thể ăn thịt, uống máu của Trần Phàm mà thôi!
Cảm nhận được tâm tình phẫn nộ ở trong giọng nói của Lăng Vĩ, Lăng Vân Phong khẽ ho khan một tiếng, âm thầm nhắc nhở, đồng thời mỉm cười nói:
- Hắn đứng sau lưng thao túng thì đã làm sao? Đối với Yến thiếu gia mà nói, binh đến thì đã có tướng ngăn, nước lên thì sẽ xây đập chặn! Nói khó nghe hơn một chút, chỉ với cái đầu óc đơn giản như của hắn, muốn giao phong cùng Yến thiếu gia, căn bản là không bao giờ có hy vọng chiến thắng!
- Chú nói chí phải, so sánh cùng Yến thiếu gia, thì gã tạp chủng kia chẳng khác nào một đống phân chó!
Lăng Vĩ cũng không phải hạng người xuẩn ngốc, vừa hiểu Lăng Vân Phong đang âm thầm nhắc nhở mình, thì nhanh chóng mã thí phụ họa. Nhưng lời này vừa ra khỏi miệng, thì lại cảm thấy ở trước bàn cơm phun ra hai chữ "phân chó" cũng thật khó nghe. Cho nên nhanh chóng sửa lời:
- Sự chênh lệch giữa hắn và Yến thiếu gia, quả thực chính là khác nhau một trời một vực!
Nghe hai chú cháu người này mã thí. Yến Thanh Đế không khỏi nở nụ cười:
- Lăng Vĩ, có hứng thú đi công tác ở bên trên vài năm hay không?
Ân?Vừa nghe thấy Yến Thanh Đế nói như vậy, Lăng Vân Phong cùng Lăng Vĩ đồng thời ngân ra, theo sau như ý thức được chuyện gì đó, Lăng Vĩ thần tình hưng phấn nói:
- Có...có hứng thú!
- Trong buổi lễ tái thiết đầu tư ở Đại Liên lần này, cần phải biểu hiện cho tốt!
Yến Thanh Đế trầm ngâm nói:
- Chờ sau khi buổi lễ này kết thúc, cậu sẽ tới Đại Liên, làm cục trưởng Chiêu Thương Cục.
- Cảm...cảm ơn Yến thiếu gia!
Nghe Yến Thanh Đế nói như vậy, Lăng Vĩ đã hoàn toàn rơi vào trong nỗi kích động, trực tiếp đứng thẳng lên, liên tục hướng Yến Thanh Đế khom lưng cúi đầu dồn tạ.
Còn trong lòng Lăng Vân Phong thì mơ hồ rục rịch.
Quyết định này của Yến Thanh Đế, làm cho hắn hiểu được, tuy rằng thành tích của Lăng Vĩ ở trên các phương diện không cao, không có giúp được cho Yến Thanh Đế bao nhiêu. Yến Thanh Đế làm như vậy...đương nhiên cũng là vì muốn bồi thường một chút, trong sự tình Lăng Chí Phong bị rơi đài.
- Tiểu Vĩ à, Yến thiếu gia là nhân vật phong vân nổi bật nhất ở trong số những người trẻ tuổi. Sau này cháu cần phải nhờ Yến thiếu gia chỉ giáo dạy dỗ nhiều đó!
- Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ làm thế.
Lăng Vĩ thần tình vui sướng mà ngồi xuống ghế. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thấy Lăng Vĩ đã ngồi xuống, Yến Thanh Đế mới liếc mắt nhìn Lăng Vân Phong một cái, sau đó trầm ngâm nói:
- Lăng bí thư, Nạp Lan gia ỷ vào có Trần Phàm xuất đầu giúp bọn họ, mà chậm chạp không chịu bày tỏ thái độ. Thế này đi. ông hãy nghĩ biện pháp chuyển cáo cho Nạp Lan Đức Long. Trước mười hai giờ đêm nay, nếu ông ta còn không quyết định lựa chọn, vậy thì cũng đừng trách tôi sẽ không khách khí thêm nữa!
- Dạ. Yến thiếu gia!
Lăng Vân Phong nhanh chóng gật đầu đáp ứng. Trong lòng cũng hiểu rõ ràng, lần này Trần Phàm ra tay chọc giận Yến Thanh Đế, cho nên Nạp Lan gia tộc mới bị vạ lây.
Không riêng gì Lăng Vân Phong hiểu được điểm này, mà Lăng Vĩ cũng hiểu được!
Trong lúc nhất thời, diễn cảm trên khuôn mặt của hắn, càng thêm hưng phấn so với trước đó!
- Nạp Lan Hương Hương à, tôi thực lòng muốn biết, nếu tôi lấy thân phận cục trưởng Chiêu Thương Cục xuất hiện ở Đại Liên, và tình cờ gặp cô ngoài đầu đường, thì không biết cô sẽ có biểu tình như thế nào đây nhỉ?
Trong lúc kích động, Lăng Vĩ nhịn không được, ở trong lòng âm thầm tự nhủ với mình. Đồng thời quyết định, đợi sau khi Yến Thanh Đế chơi chán Nạp Lan Hương Hương, thì hắn sẽ đem nàng đùa giỡn ở trong tay, hoàn toàn xé nát cái phần cao quý của Nạp Lan Hương Hương, làm cho Nạp Lan Hương Hương phải quỳ ở dưới chân của hắn mà cầu xin tha thứ!
Lăng Vân Phong tuy rằng là nhân vật đứng đầu ở tỉnh Liêu Ninh, bước chân vào giới quan trường thượng tầng ở nước cộng hòa. Nhưng lúc này ở trước mặt của Yến Thanh Đế, hắn đã cam tâm tình nguyện trở thành một con "chó săn" cho người ta sai khiến.
Vì muốn tỏ rõ năng lực làm việc, cùng lòng trung tâm của mình. Mà đương trường, Lăng Vân Phong đã lấy di động, đưa ra chỉ thị!
Mười phút sau...
Bên trong tòa nhà mang phong cách cổ kính của Nạp Lan gia tộc, Nạp Lan Vĩnh Kha vội vàng chạy đi tìm Nạp Lan Đức Long, hiện giờ đang nghỉ ngơi ở trên tầng hai.
- Vĩnh Kha à, con xem lại bộ dáng của mình đi? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vừa nhìn thấy Nạp Lan Vĩnh Kha thần tình lo lắng bước vào trong đại sảnh, Nạp Lan Đức Long liền để chén trà trong tay xuống, buồn bực không vui nói.
Nạp Lan Vĩnh Kha hổn hển thở dốc vài ngụm dưỡng khí, sau đó mới nói:
- Cha, bên phía Yến Thanh Đế vừa mới truyền ra tối hậu thư. Đích thân Chu Kỷ Lương gọi điện cho con nhắc nhở rằng, Yến Thanh Đế đã thẳng thừng, nếu trước mười hai giờ đêm hôm nay mà chúng ta không làm ra quyết định chính xác, thì hắn sẽ ra tay đối phó cùng với chúng ta!
- Bá!
Vừa nghe Nạp Lan Vĩnh Kha nói như thế, tựu ngay cả Nạp Lan Đức Long luôn vững vàng như núi Thái Sơn, sắc mặt cũng biến đổi, mang theo vài phần căm tức nói:
- Yến Thanh Đế ép người thực quá đáng!
- Cha, hiện giờ chúng ta phải làm như thế nào đây? Có cần báo cho Tiểu Phàm biết không?
Nạp Lan Vĩnh Kha tâm thần luống cuống, tất cả chuyện này đơn giản là bởi vì Nạp Lan gia tộc có không ít sinh ý đang hoạt động ngầm. Nếu Yến Thanh Đế nhắm vào những sinh ý kia mà khai đao, thì Nạp Lan gia tộc căn bản là không thể chống đỡ nổi, về phần nhóm quan chức được phân chia lợi ích ở những mảng sinh ý kia, thì càng tuyệt đối không dám làm trái theo lệnh của Yến Thanh Đế.
- Không cần!
Nạp Lan Đức Long như có suy nghĩ nói:
- Tiểu Phàm có kế hoạch riêng, chúng ta không nên vì chuyện này mà gây xáo trộn cho kế hoạch của hắn!
- Nhưng nếu Yến Thanh Đế động thủ, thì chúng ta phải làm gì bây giờ?
Nạp Lan Vĩnh Kha lặng đi một chút, dường như thật không ngờ Nạp Lan Đức Long sẽ nói như vậy.
Nạp Lan Đức Long vô lực nhắm hai mắt vào. Chờ sau khi mở mắt, thì trong mắt đã phóng xuất ra tinh quang:
- Chẳng qua là buông tha những sinh ý đen kia. Bao nhiêu đó cũng không gây tổn thương được cho căn cơ của Nạp Lan gia tộc!
Nghe vậy, Nạp Lan Vĩnh Kha không khỏi sợ ngây người, vì quyết định dứt khoát của Nạp Lan Đức Long!
Cùng lúc đó...
Trên tầng hai của một tòa nhà khác.
Long Nữ và Trần Phàm đang đứng ở trên mái nhà, nhìn mặt hồ phía dưới gợn sóng lăn tăn, nói:
- Lúc trước Nạp Lan Vĩnh Kha thần tình lo lắng, vội vàng chạy đến chỗ của Nạp Lan Đức Long. Xem ra, Yến Thanh Đế đang bức ép bọn họ rồi. Có cần phải đem kế hoạch nói cho bọn họ biết, giúp bọn họ giải quyết ưu sầu hay không?
- Không cần!
Trần Phàm lắc đầu:
- Trong kế hoạch lần này có rất nhiều bí mật, trong đó có cả Hoàng Chí Văn tôi âm thầm an bài vào trong hàng ngũ phe cánh của Yến gia. Tuy rằng tôi tin tưởng Nạp Lan Vĩnh Kha cùng Nạp Lan Đức Long, nhưng cũng vô pháp cam đoan bọn hắn sẽ không làm lộ ra một chút tin tức nào. Hoặc có thể lợi dụng những bí mật này, mà làm ra một vài sự tình, làm ảnh hưởng đến ván cờ của chúng ta cùng với Yến gia!
- Huống chi, Yến Thanh Đế bức bách, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi!
Nghe Trần Phàm nói như vậy, Long Nữ cũng không khuyên giải thêm gì nữa. Nàng hiểu rõ ràng, đêm hôm nay, màn kịch vui này sẽ nghênh đón cơn triều cường đầu tiên!
Qua đêm hôm nay, Yến Thanh Đế sẽ chỉ như thồ bồ tát qua sông, bản thân mình cũng khó bảo toàn!
PS: Chiêu Thương Cục là đơn vị tiên phong trong ngành Công Thương Nghiệp ở Trung Quốc. Sáng lập từ năm 1872, nhiệm vụ chính là ngoại giao cùng với các quốc gia khác. Nhưng còn phụ trách thêm rất nhiều công việc trong nước, tỷ như xây dựng hệ thống ngân hàng, công ty điện lực, các đội thương thuyền lái buôn, công ty đường sắt, thủy lợi...Và còn nhúng tay vào đầu tư nhiều ngành nghề khác. Chủ yếu là dùng số vốn của nhà nước, kinh doanh và phát triển, sau đó nộp sàn lại cho nhà nước.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bản thân là người phụ trách tập đoàn Anh Hoa tại thị trường đông bắc đại lục, Đằng Nguyên cũng không được tính là nhân viên quản lý trung tầng của tập đoàn Anh Hoa tại Nhật, chỉ có thể được xem như một quản lý nhỏ.
Quản lý nhỏ như hắn trong tập đoàn Anh Hoa cũng có rất nhiều, ở trong những xí nghiệp bạch đạo của Anh Hoa Sơn Khẩu Tổ nhiều vô số kể, không biết nhiều đến bao nhiêu.
Có thể nói, quản lý giống như Đằng Nguyên, đời này cũng không hi vọng được người cầm quyền Sơn Khẩu Tổ như Tá Đằng Nhất Lang gặp mặt.
Cũng chính bởi vì vậy, ba ngày trước, khi Đằng Nguyên nhận được điện thoại do chính Tá Đằng Nhất Lang đích thân gọi đến, bị chấn kinh đến ngây người.
Sau đó Tá Đằng Nhất Lang tự mình truyền đạt mệnh lệnh cho hắn, yêu cầu hắn toàn lực phối hợp đoàn người võ thần Triêu Dã Sang Thắng khi đến đại lục, hắn chỉ nói được đúng một câu: - Dạ, tổng tài!
Thì đầu óc đã hoàn toàn trống rỗng.
Sau khi Tá Đằng Nhất Lang cúp điện thoại, Đằng Nguyên cầm di động sửng sốt gần hai phút, cuối cùng giống như phát điên, ở trong biệt thự của mình cười ha ha suốt năm phút đồng hồ, thiếu chút nữa làm thiếu phụ hắn cùng mang theo từ Nhật Bản tới bị dọa ra bệnh tim.
Tuy rằng địa vị của Đằng Nguyên trong Sơn Khẩu Tổ thậm chí là tập đoàn Anh Hoa không cao, nhưng không có nghĩa hắn là kẻ ngốc nghếch.
Hắn từ một người bình thường hỗn tới hôm nay có được biệt thự lẫn mỹ nữ, cái gì cần có đều có, tất cả chuyện này đơn giản là vì hắn có được một đầu óc cũng không ngu ngốc.
Vì thế sau nỗi kích động cùng hưng phấn, hắn dùng tốc độ nhanh nhất bức bách chính mình phải lãnh tĩnh trở lại, quyết định cho dù dùng hết sức lực cũng phải hoàn thành nhiệm vụ Tá Đằng Nhất Lang giao cho!
Bởi vì hắn biết rõ, chỉ cần hắn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này, như vậy hắn có thể như cá chép vượt long môn, tiền đồ bừng sáng.
Có thể nói, từ lúc Triêu Dã Sang Thắng đến Đại Liên cho tới khi một mình dẫn người đến Nạp Lan võ quán, biểu hiện của Đằng Nguyên không hề sơ hở, có thể nói là hoàn mỹ.
Nhưng...
Đằng Nguyên có được biểu hiện tốt như thế, nhưng đêm nay hắn cũng không uống rượu chúc mừng, cũng không giống như ngày thường cùng thiếu phụ mang đến từ Nhật Bản lăn trên giường lớn, mà ngược lại không ngừng đi qua lại trong phòng sách, lòng nóng như lửa đốt.
Hắn đang đợi.
Chờ đợi thủ hạ hội báo tình huống của đám người Triêu Dã Sang Thắng. - Đinh...linh...linh...
Rốt cục...
Ngay khi Đằng Nguyên đếm được đã là lần thứ ba trăm chín mươi sáu hắn đưa mắt nhìn về điện thoại đang nằm trên bàn làm việc thì chuông điện thoại chợt vang lên.
Nghe được chuông điện thoại, Đằng Nguyên giống như nghe được thanh âm êm tai nhất trên thế giới này, cả người chấn động, sau đó nhanh như hổ đói vồ mồi, vọt nhanh tới bên điện thoại, nhấc máy, thân hình run rẩy lớn tiếng hỏi: - Sao...thế nào? - Đằng...Đằng Nguyên quân...
Đúng như suy đoán của Đằng Nguyên, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm tên thủ hạ, nhưng nghe ra tựa hồ có chút run rẩy. - Nói cho tôi biết, kết quả thế nào?
Đằng Nguyên rất rõ ràng, cuộc chiến đấu đêm nay của đám người Triêu Dã Sang Thắng quan hệ tới tiền đồ của hắn, lúc này nghe thủ hạ lắp bắp, nhất thời nổi giận. - Đã chết...toàn bộ đã chết...
Đầu bên kia điện thoại, thủ hạ Đằng Nguyên đầy vẻ sợ hãi nói.
Chết hết?
Trong lòng Đằng Nguyên chấn động, trào ra trực giác không hay, nhưng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thở hổn hển lớn tiếng hỏi: - Mẹ nó! Ai đã chết? Là võ giả Trung Quốc sao? - Không...không phải!
Thủ hạ của hắn hoảng hốt nói: - Là Triêu Dã đại sư! Triêu Dã đại sư cùng các võ giả...toàn bộ đều chết hết!
Oanh!
Vừa nghe được lời nói của thủ hạ, Đằng Nguyên chỉ cảm thấy trong đầu ù ù lên, cả người ngây ngốc.
Phanh!
Quá khiếp sợ, điện thoại liền rơi ra khỏi tay hắn, đập lên mặt bàn, thanh âm chói tai. - Đã chết? - Đám người Triêu Dã Sang Thắng đều chết hết?
Dưới ánh đèn, Đằng Nguyên hoàn toàn không còn tâm tư nghe tiếp lời hồi báo của thủ hạ, lại như bị choáng váng, thì thào nói. - Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng!
Theo sau, Đằng Nguyên điên cuồng lắc đầu, thở hổn hển tự nhủ: - Triêu Dã đại sư là võ giả đệ nhất quốc nội, thực lực cao cường, làm sao lại chết được? Huống chi lần này hắn mang theo toàn là cao thủ võ đạo, mỗi người thực lực không kém, dù hắn chết cũng không thể tất cả mọi người đều chết a? - Mẹ nó! Tuyệt đối là do Nạp Lan gia tộc giở trò quỷ!
Nghĩ đến đây, Đằng Nguyên giống như hiểu được điều gì, lại cầm điện thoại lên, ôm một tia ảo tưởng cuối cùng chấp nhất hỏi: - Nói cho tôi biết, có phải Nạp Lan gia tộc phái ra thành viên hắc đạo, lợi dụng súng ống thủ tiêu đám người Triêu Dã đại sư?
Giờ khắc này, Đằng Nguyên hoàn toàn cho thấy rõ bộ mặt đích thực của người ngoài võ đạo.
Hắn căn bản không thể tưởng tượng, Triêu Dã Sang Thắng đứng trong mười người đầu tiên trong Thần Bảng, cơ bản có thể qua lại tự nhiên trong làn đạn, người của Nạp Lan gia tộc làm sao có thể giết được hắn? - Không...không phải.
Đầu bên kia điện thoại, thủ hạ hắn biết rõ tin tức này quả thật quá mức kinh người, cho nên lúc đầu thấy Đằng Nguyên không có động tĩnh cũng không cảm thấy kỳ quái, cũng không cúp điện thoại, lúc này nghe được lời nói của Đằng Nguyên, vội vàng đáp: - Luận võ! Là luận võ mà chết! Nghe...nghe nói, Triêu Dã đại sư cùng toàn bộ võ giả đều bị một người giết chết. - Bị một võ giả giết chết?
Đồng tử Đằng Nguyên đột nhiên phóng lớn, sau đó chửi ầm lên: - Con mẹ mày đúng là chó má! Mẹ nó, làm sao có thể? - Là...thật sự.
Thủ hạ hắn muốn khóc: - Người kia gọi là Trần Phàm. Nghe...nghe người ta nói, hắn từng giết chết Tá Đằng thiếu gia...
Trần...Trần Phàm?
Bản thân là người phụ trách tập đoàn Anh Hoa tại thị trường đông bắc đại lục, hắn làm sao không biết chuyện Trần Phàm từng giết chết Tá Đằng Dụ Nhân?
Đương nhiên biết!
Đồng dạng, hắn còn biết, lần này đám người Triêu Dã Sang Thắng hùng hổ đến đại lục, chính yếu là vì giết chết Trần Phàm, đoạt lại Bố Đô Ngự Hồn!
Thậm chí hắn còn âm thầm suy đoán, Tá Đằng Nhất Lang tính toán mượn dao giết người, mượn dùng tay của Triêu Dã Sang Thắng báo thù cho Tá Đằng Dụ Nhân!
Chính bởi vì biết hết tất cả chuyện này, cho nên nghe được thủ hạ nói là do Trần Phàm giết hết đám người Triêu Dã Sang Thắng, tia may mắn cuối cùng trong lòng Đằng Nguyên cũng dập nát hoàn toàn, cả người xụi lơ trên mặt đất, mồ hôi lạnh đầm đìa, hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt một mảnh. - Xong rồi! - Toàn bộ xong rồi!
Ánh mắt của hắn ngây ngốc nhìn lên trần nhà, không ngừng lặp đi lặp lại hai câu nói này. - Không đúng! Chuyện này còn chưa xong! Tuy rằng Triêu Dã Sang Thắng bọn hắn đã chết, nhưng...chuyện này vốn không liên quan gì đến ta. - Được rồi, đúng vậy, chuyện này vốn không liên quan tới ta! Ta cần làm, đúng, chính là lập tức đem tin tức này báo cáo cho tổng tài!
Sau một thoáng nàn chí ngã lòng, linh quang trong đầu chợt lóe, Đằng Nguyên nghĩ tới điều gì, vội vàng bò lên.
Sau đó...cả người hắn run rẩy cầm lấy điện thoại, cúp xuống, lại bấm số điện thoại tư nhân của Tá Đằng Nhất Lang!
Nguyên bản lấy thân phận của hắn không thể nào biết được số điện thoại tư nhân của Tá Đằng Nhất Lang!
Dù có biết, hắn cũng không thể trực tiếp nói chuyện cùng Tá Đằng Nhất Lang, mà phải đem tình huống báo cáo với người lãnh đạo trực tiếp, sau đó tầng tầng báo cáo, cuối cùng mới hồi báo tới chỗ của Tá Đằng Nhất Lang!
Nhưng Tá Đằng Nhất Lang bởi vì muốn trực tiếp nhận được tin tức, vì thế cho phép Đằng Nguyên mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại báo cáo tình huống, hơn nữa còn nói nếu có tình huống khẩn cấp có thể tùy lúc gọi điện thoại. - Đô...đô...
Điện thoại bấm xong, bên trong truyền ra thanh âm đô đô nặng nề, trái tim Đằng Nguyên treo cao tận cổ họng. - Có tình huống mới sao?
Ở xa xôi, Tá Đằng Nhất Lang đứng trên tầng cao nhất của tổng bộ Sơn Khẩu Tổ, nhìn xuống cửa sổ ngắm nhìn Ginza bên dưới, sắc mặt không chút thay đổi nói.
Sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì giờ này còn chưa tới giờ Đằng Nguyên báo cáo tình huống mới nhất cho hắn mỗi ngày! - Dạ, đúng vậy, tổng tài!
Đằng Nguyên nuốt nước bọt, cố nén nội tâm sợ hãi, ngừng thở nói nhanh: - Đoàn người của Triêu Dã đại sư đã chết, toàn bộ đều chết hết!
Toàn bộ đều chết hết?
Giống như Đằng Nguyên trước đó, nghe được tin tức này, Tá Đằng Nhất Lang cũng bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng bởi vì hắn hoài nghi Trần Phàm chính là Đồ Tể, nhiều ít hắn đã có chuẩn bị tâm lý, hơn tố chất tâm lý cũng không phải Đằng Nguyên có thể so sánh, cho nên không đến nỗi thất thố giống như Đằng Nguyên, chỉ trầm mặc không lên tiếng. - Tổng tài, căn cứ thủ hạ tìm hiểu được tin tức, đoàn người Triêu Dã đại sư bị một mình Trần Phàm giết chết! Hơn nữa còn là giết chết trên lôi đài...
Nói xong những lời này, toàn thân Đằng Nguyên ướt đẫm mồ hôi, trong con ngươi toát ra vẻ sợ hãi sâu sắc.
Hắn thật sự không thể tưởng tượng, người thanh niên tên Trần Phàm kia, làm sao có thể một mình ở trên lôi đài chém giết toàn bộ cao thủ võ học như Triêu Dã Sang Thắng!
Hắn không thể tưởng tượng, nhưng Tá Đằng Nhất Lang có thể tưởng tượng đến!
Bởi vì sau khi hắn biết được tin tức này, hoàn toàn có thể khẳng định, Trần Phàm chính là Đồ Tể đã mai danh ẩn tích!
Hắn biết rõ, chỉ có Đồ Tể từng làm thế giới ngầm phải run rẩy mới làm được chuyện nghịch thiên như thế!
Hiểu được tất cả chuyện này, Tá Đằng Nhất Lang cũng không nói thêm lời nào với Đằng Nguyên, trực tiếp cúp điện thoại, gọi điện cho tổng cố vấn Sơn Khẩu Tổ Công Đằng Nghĩa Hòa.
Ngày hôm trước. Công Đằng Nghĩa Hòa khẳng định nói với hắn, để Triêu Dã Sang Thắng đến đại lục, cho dù không giết chết được Trần Phàm, cũng có thể chứng minh Trần Phàm là Đồ Tể, do đó có thể dùng biện pháp khác chém giết!
Lúc này sau khi biết được Trần Phàm chính là Đồ Tể, trong lòng Tá Đằng Nhất Lang phát sinh sợ hãi!
Mà trí mưu của Công Đằng Nghĩa Hòa chính là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng! - Tổng tài, ngài tìm tôi.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Công Đằng Nghĩa Hòa.
Tá Đằng Nhất Lang hít sâu một hơi, kiệt lực điều chỉnh cảm xúc, nhưng khóe mắt nhảy lên điên cuồng chứng minh vô luận hắn cố gắng như thế nào, nỗi khẩn trương cùng sợ hãi ở sâu trong nội tâm vẫn không thể che giấu, hắn chỉ có thể kiệt lực làm cho ngữ khí của mình biểu hiện được bình tĩnh hơn một ít: - Công Đằng quân, đã có kết quả, nhóm người Triêu Dã Sang Thắng đều bị tên hỗn đản kia giết chết! - Hắn là Đồ Tể!
Khi nói ra hai chữ Đồ Tể, thân hình Tá Đằng Nhất Lang không thể khống chế run lên, cả người chợt rùng mình. - Quả thế.
So ra mà nói, Công Đằng Nghĩa Hòa lại trấn định hơn một chút, hắn trầm ngâm một lát, nghiêm mặt nói: - Tổng tài, nếu hiện giờ chúng ta đã biết thân phận chân thật của hắn, như vậy hắn trở nên không còn đáng sợ! - Ông có biện pháp đối phó hắn?
Tá Đằng Nhất Lang có chút kích động.
Công Đằng Nghĩa Hòa gật đầu: - Phải, tổng tài. - Biện pháp gì?
Tá Đằng Nhất Lang ngừng thở. - Tổng tài, ngài nên biết Đồ Tể xưng bá Thần Bảng đã hơn ba năm. Mà trong ba năm qua, những người đứng đầu trong Thần Bảng mỗi ngày nằm mộng đều muốn giết chết hắn, cướp đi danh hào đệ nhất Thần Bảng.
Đầu bên kia điện thoại, trong con ngươi Công Đằng Nghĩa Hòa lóe lên vẻ lạnh lẽo: - Hiện giờ cơ hội đã tới, chỉ cần chúng ta đem tin tức hắn chính là Đồ Tể truyền ra, hắn sẽ gặp phải phiền phức vô cùng vô tận! - Biện pháp này mặc dù không tệ, nhưng hắn có thể một mình giết chết đám người của Triêu Dã Sang Thắng, những người khác còn là đối thủ của hắn sao?
Trong lòng Tá Đằng Nhất Lang chợt động, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ lo lắng. - Tổng tài, luận thực lực những người kia yếu hơn hắn. Nhưng ngài chớ quên, ngay trước đó không lâu, Hắc Ám U Linh đã thành công nghiên cứu ra gien số 1!
Đôi mày Tá Đằng Nhất Lang nhướng lên, hắn tự nhiên biết chuyện này. - Tổng tài, dù cho những người kia thành công tiêm gien số 1 cũng không phải đối thủ của Đồ Tể.
Nói tới đây, khóe miệng Công Đằng Nghĩa Hòa hiện lên dáng tươi cười âm lãnh, lời đột nhiên chuyển đổi. âm trầm hỏi: - Nhưng...nếu bọn hắn đồng loạt ra tay đánh lén Đồ Tể đây?