Bên trong đại sảnh tòa lầu nhỏ hai tầng, nhận thấy được khí tức bi thương toát ra từ trong khúc đàn tranh, lại liên tưởng tới tình cảnh Nạp Lan Hương Hương mang thai luôn rầu rĩ không vui, dì Phương lại ảm đạm rơi nước mắt.
Theo sau...không đợi bà lau nước mắt trên mặt, chợt nhìn thấy một người thanh niên cánh tay băng bó treo cao đi vào đại sảnh, chợt ngẩn ra, thần tình kinh ngạc.
Tuy rằng bà biết trong Nạp Lan gia có vị khách quý tên Trần Phàm đến chơi, nhưng bởi vì thân phận, nên bà không gặp mặt Trần Phàm, tự nhiên không biết hình dáng của hắn. - Ngài là?
Vừa kinh ngạc, dì Phương cũng không quan tâm việc lau nước mắt trên mặt, nghi hoặc hỏi. - Tôi là Trần Phàm, xin hỏi Hương Hương đang ở trên lầu sao?
Trần Phàm đi trên hành lang dài bên ngoài, nghe được khúc nhạc Mai Hoa Tam Lộng bi thương, tâm tình cực kỳ phức tạp, lúc này nghe được dì Phương mở miệng hỏi, bèn khàn khàn đáp lời.
Trần Phàm?
Hương Hương?
Nghe được tên của Trần Phàm cùng cách xưng hô thân thiết của hắn đối với Nạp Lan Hương Hương, dì Phương chợt ngẩn ra, sau đó trong lòng chợt nhớ, giống như suy đoán được điều gì, vội vàng làm ra tư thế thỉnh mời: - Trần tiên sinh. Hương Hương tiêu thư đang ở trong phòng sách trên lầu hai, ngài lên đi. - Cảm ơn.
Trần Phàm gật đầu cảm tạ, nhìn thoáng qua thang lầu bằng gỗ, hít sâu một hơi liền đi tới.
Dát chi! Dát chi!
Trần Phàm giẫm lên thang lầu bằng gỗ, chậm rãi bước lên.
Đưa mắt nhìn bóng lưng Trần Phàm, dì Phương mơ hồ có chút kích động, cảm giác như chỉ hận Trần Phàm không lập tức gặp mặt Nạp Lan Hương Hương mới tốt.
Từ nhỏ bà đã chăm sóc cho nàng, dì Phương hiểu rõ nàng còn hơn chính cha nàng là Nạp Lan Vĩnh Kha!
Bà biết rõ tính cách của nàng, còn biết được toàn bộ sở thích của nàng, ví dụ nàng thích ăn loại hoa quả gì, thích đàn khúc nhạc gì.
Trước đó bà nghe được khúc nhạc Mai Hoa Tam Lộng đầy bi thương, liên tưởng tới đứa bé trong bụng nàng, dì Phương tự nhiên biết được nàng gặp phải chuyện khó khăn, cho nên từ sau khi trở về nhà, mới sa sút tinh thần như thế.
Mà khi nãy Trần Phàm xưng hô nàng là Hương Hương, điều này làm dì Phương có thể khẳng định. Trần Phàm là người đàn ông trong giấc mộng của nàng!
Bà tin tưởng, Trần Phàm đến có thể làm cho nàng thoát khỏi trạng thái sa sút tinh thần!
Đây là điều mà dì Phương hi vọng nhìn thấy nhất!
Trần Phàm tự nhiên không đoán được ý tưởng trong nội tâm của bà.
Hắn kiên định bước lên, đi thẳng lầu hai, sau đó theo thanh âm tiếng đàn truyền ra khi nãy đi tới cuối hành lang, xuất hiện trước cửa phòng sách.
Cửa phòng sách cũng không khóa kín, xuyên qua khe cửa, Trần Phàm có thể rõ ràng nhìn thấy trên người nàng mặc một chiếc áo ngắn tay, lại thêm một chiếc váy dài tràn ngập phong cách Mãn tộc, lẳng lặng ngồi trước đàn tranh, hai tay vẫn đặt trên đàn nhưng không tiếp tục gảy, nước mắt thầm lặng chảy xuống khuôn mặt của nàng, rơi xuống trên cây đàn, thanh âm chói tai.
Giờ khắc này Nạp Lan Hương Hương không giống như lúc trước mặt bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, xuất hiện tại hiện trường buổi hoạt động giao lưu thương mại tại Chiết Giang làm kinh diễm khắp toàn trường.
Cũng không giống như lần đầu tiên nàng buông xuống lòng kiêu ngạo cùng tôn nghiêm, xuất hiện tại Thanh Long sơn trang với dáng vẻ hư tình giả ý.
Lại càng không giống như một con mèo động tình sau khi uống thuốc kích dục, phong tao mà điên cuồng.
Lúc này nàng giống như một con hồ ly bi thương, trốn trong hang ổ của chính mình, im lặng mà bi thương. - Hôm này sau khi biết được câu chuyện, tôi mới cảm thấy Dai Fu tiểu thư nói đúng, anh không nợ Nạp Lan gia chúng tôi điều gì. - Bởi vì nếu không có sự xuất hiện của anh, chị của tôi cũng vẫn sẽ chết, thậm chí cả Bảo Nhi cũng sẽ chết. Tuy rằng anh giết chết chị của tôi, nhưng chỉ là ngộ sát, tôi không có lý do gì đi trách anh, hận anh! - Xin anh tha thứ cho sự vô tri ngu muội trước kia của tôi! - Trần Phàm, anh không cần lo cho tôi, anh đi nhanh lên! - Ai, tiểu Phàm, thực không dám giấu diếm, bởi vì Hương Hương cảm thấy tự trách, áy náy, có lỗi với cậu cho nên không có ý định đem chuyện này nói cho cậu biết. Nó cảm thấy nếu nó nói với cậu, cậu sẽ vì đứa con của hai người mà bị bức bách ở chung với nó.
- Tuy rằng nó thích cậu, rất muốn ở chung với cậu, nhưng nó cũng biết không xứng với cậu!
Nhìn thấy bộ dáng thương tâm của nàng, bên tai quanh quẩn lời nàng từng nói với hắn, cùng lời nhắc nhở của Nạp Lan Đức Long, trong lòng Trần Phàm đau xót, không kìm lòng được đưa tay đẩy cửa phòng.
Dát chi!
Nghe được tiếng mở cửa, Nạp Lan Hương Hương tưởng dì Phương quay lại, cũng không ngẩng đầu nhẹ giọng nói: - Dì Phương, con không sao, dì không cần lo lắng, con chỉ muốn yên lặng một mình thôi.
Bên tai vang lên tiếng bước chân hơi nặng nề, ngửi được mùi máu tươi toát ra từ trên người Trần Phàm, trong bụng nàng đột nhiên nổi lên phản ứng, đồng thời trong lòng vừa nghĩ ra điều gì, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Ngay sau đó.
Thân ảnh Trần Phàm đã sớm ghi khắc thật sâu trong nội tâm của nàng hiện ra trong mắt nàng.
Nhìn thấy Trần Phàm, đồng tử của nàng đột nhiên phóng lớn, theo sau tựa hồ nàng cho rằng mình chỉ là bị xuất hiện ảo giác, vội vàng nhắm mắt lại.
Đợi khi nàng lại mở mắt, Trần Phàm đã đi tới trước người của nàng cúi xuống.
Lúc này đây nàng rốt cục nhìn thấy rõ.
Hiện ra trước mặt nàng là khuôn mặt quen thuộc của Trần Phàm, tràn vào trong mũi chính là mùi máu tươi còn tản ra từ thân thể hắn. - Anh...
Thấy rõ đúng là Trần Phàm, nàng theo bản năng há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên làm sao thốt ra.
Trên mặt của nàng tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Nàng nằm mơ cũng thật không ngờ Trần Phàm lại chủ động tìm tới nàng!
Nàng rõ ràng nhớ rõ, ngày hôm qua khi nàng chủ động chào hỏi với Trần Phàm, thái độ của hắn rất lãnh đạm đối với nàng, tựa hồ đang cố ý tránh né nàng!
Cũng chính bởi vì như vậy, sáng hôm nay khi Bảo Nhi đến gọi nàng cùng đi ra ngoài với Trần Phàm, tuy rằng lòng nàng rất muốn đi, nhưng nàng lại cự tuyệt.
Không lời gì để nói.
Trần Phàm vươn tay, lau nước mắt trên mặt nàng.
Động tác của hắn rất chậm, rất nhẹ.
Nhận thấy được hành động của Trần Phàm, cả người nàng như bị sét đánh, vô cùng cứng ngắc, nhưng nàng không ngăn cản, mà tùy ý cho Trần Phàm làm chuyện này. Bạn đang đọc truyện tại - internet
Không đợi Trần Phàm lau khô nước mắt trên mặt, nước mắt lại tiếp tục tràn ra trên mặt nàng, rơi trên tay Trần Phàm nóng hầm hập.
Trần Phàm thấy thế, thu tay về, đi vòng qua đàn tranh, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng cầm bàn tay mềm của nàng, ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt trắng bệch, thanh âm khàn khàn nói: - Lẽ ra em nên nói cho tôi biết.
Em nên nói cho tôi biết...
Vài chữ thật nhẹ nhàng của Trần Phàm lại giống như tiếng sét đánh nổ vang bên tai nàng.
Đồng tử của nàng trợn tròn xoe, miệng mở ra, ánh mắt ngây ngốc.
Anh ấy đã biết?
Anh ấy đã biết!
Một thanh âm không ngừng hò hét trong lòng nàng, thân thể hoàn mỹ mềm mại bắt đầu không thể khống chế run lên.
Giờ khắc này, tâm tình của nàng trở nên phức tạp đến cực điểm, có giải thoát, cũng có khẩn trương lo lắng bất an, càng nhiều là áy náy cùng xấu hổ.
Bởi vì theo ý nào đó mà nói, kỳ thật nàng cũng rất muốn...rất muốn nói cho Trần Phàm biết tất cả chuyện này.
Nàng muốn cho Trần Phàm biết, nàng sai lầm rồi, sai đến rối tinh rối mù.
Nàng cũng muốn cho Trần Phàm biết, hận ý của nàng đối với hắn, chuyển hóa thành tình yêu, khắc cốt minh tâm.
Nàng còn muốn cho Trần Phàm biết, nàng có con của hắn, nàng muốn cho đứa bé có một gia đình, có một người cha.
Nàng muốn.
Thật sự rất muốn...rất muốn!
Nhưng...
Bởi vì sự cố chấp cùng quật cường của nàng, nàng từng ngu muội đi trả thù Trần Phàm, thậm chí làm ra chuyện bỏ thuốc kích thích để phát sinh quan hệ với Trần Phàm.
Mà Trần Phàm không thèm để ý với tất cả những chuyện này, ngay lúc sinh mạng nàng nguy hiểm nhất, còn không để ý nguy hiểm đi cứu nàng.
Nàng hối hận.
Đồng thời còn cảm giác mình vốn không có tư cách được tình yêu của Trần Phàm!
Nàng không xứng với hắn.
Cho nên cuối cùng nàng ngăn chặn nội tâm khát vọng muốn báo cho Trần Phàm biết hết thảy, thậm chí còn yêu cầu cha nàng đừng nói với Trần Phàm.
Mà hiện giờ, Trần Phàm đã biết...
Điều này làm cho nàng không biết phải làm sao!
Cảm nhận được vẻ khẩn trương cùng sợ hãi của nàng, bàn tay Trần Phàm chợt nắm chặt tay nàng, ôm lấy gắt gao, cố gắng truyền sự ấm áp cùng lực lượng cho nàng. - Thực xin lỗi.
Cảm thụ được lực lượng truyền đến từ tay mình, nước mắt lại lướt qua khuôn mặt của nàng, nàng cắn nhẹ môi run rẩy nói': - Em chỉ là không muốn vì sự tồn tại của đứa bé mà bức bách anh ở chung một chỗ với em. Bởi vì em không xứng với anh! - Cần nói xin lỗi, cũng là tôi nói.
Trần Phàm nhẹ lắc đầu, ngữ khí ôn nhu mà tự trách: - Bất kể như thế nào tôi đã có được lần đầu tiên của em, là vật trân quý nhất trong đời em. Tôi được nhưng tôi lại không phụ trách, hơn nữa em mang thai tôi lại không biết. - Nhưng em đem lần đầu tiên cho anh chỉ là vì trả thù anh, mà chuyện em mang thai em cũng cố ý không nói cho anh.
Nạp Lan Hương Hương cắn môi, thân hình càng thêm run rẩy.
Trần Phàm nhẹ nhàng cười: - Cho nên, bản thân em tự trách, còn cho rằng mình không có tư cách làm nữ nhân của tôi, đúng không?
Nước mắt rơi xuống, chảy vào trong miệng Nạp Lan Hương Hương, tràn ngập vẻ chua xót.
Khuôn mặt đầy nước mắt, cắn môi, nàng nhẹ nhàng gật đầu. - Em không sợ sau khi con lớn sẽ hỏi em cha nó là ai sao?
Trần Phàm cười cười, lại lau nước mắt trên mặt nàng: - Không sợ nó trách em đã đánh mất cha của nó?
Nghe được lời an ủi của Trần Phàm, nhìn thấy dáng tươi cười thản nhiên của hắn, nước mắt của nàng rơi như mưa.
Sợ không?
Đương nhiên sợ! - Cô gái ngốc nghếch, từ giờ này trở đi, em sẽ là nữ nhân của tôi.
Trần Phàm đứng lên, đứng phía sau nàng, ôm cổ nàng, chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định!
Từ giờ khắc này trở đi, em sẽ là nữ nhân của tôi!
Nghe được những lời này của Trần Phàm, trong tai nàng như nổ vang, lập tức ngừng thở!
Nàng nghiêng đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt vô cùng ôn nhu.
Nhìn thấy, nhìn thấy, nàng không kìm lòng được đứng lên, nhào vào trong lòng Trần Phàm, dụi đầu vào ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.
Nàng không nói gì thêm, chỉ ôm chặt hắn.
Tựa hồ nàng muốn dùng phương thức này kể ra tình yêu của nàng đối với Trần Phàm.
Một lần ôm này, đã làm tầng cửa sổ còn ngăn cản giữa nàng và Trần Phàm hoàn toàn bị phá nát thành mảnh nhỏ!
Nàng thành nữ nhân của hắn.
Một kiếp một đời.
Lời nói thất kinh của Dương Tổ Đức giống như một cây búa tạ đập vào trong lòng Yến Thanh Đế, làm trong lòng hắn chợt run lên, cả người khẽ run rẩy.
- Làm sao vậy?
Theo sau, Yến Thanh Đế kiệt lực làm cho mình bình tĩnh hơn một chút, nhưng ngữ khí run rẩy cùng khóe mắt nhảy lên điên cuồng tỏ rõ hắn khẩn trương đến mức nào.
Giờ khắc này tim của hắn lại treo cao trên cổ họng.
Tất cả chuyện này, đơn giản là hắn đoán được người thao túng phía sau màn chính là Trần Phàm.
- Đằng...Đằng Nguyên xuất hiện! Xuất hiện trên internet!
Đầu bên kia điện thoại, Dương Tổ Đức dùng sức nuốt nước bọt, run giọng nói:
- Trên internet xuất hiện một đoạn phim về Đằng Nguyên, nội dung đề cập tới ngài cùng Lăng bí thư...
Oanh!
Nghe được lời nói của Dương Tổ Đức, Yến Thanh Đế hoàn toàn bị sợ ngây người!
Không riêng gì Yến Thanh Đế, Lăng Vân Phong cùng Lăng Vĩ ngồi bên cạnh cũng nghe được lời nói của Dương Tổ Đức, nỗi khiếp sợ còn lớn hơn cả Yến Thanh Đế, trong đó Lăng Vân Phong giống như bị sét đánh, cả người vô cùng cứng ngắc, miệng mở ra muốn hỏi gì đó nhưng thật sự không nghẹn ra được một chữ!
Theo sau, không đợi Yến Thanh Đế mở miệng, bên kia điện thoại cả người Dương Tổ Đức chợt run rẩy, nói:
- Cũng giống như đoạn văn ngày hôm trước, đoạn internet kia lợi dụng hacker thao tác truyền bá, tốc độ truyền bá cực nhanh, võng cảnh không kịp cắt bỏ. Hiện giờ đã có rất nhiều cư dân trên mạng đã bắt đầu chú ý đoạn internet kia...
- Tiêu đề đoạn internet kia là gì?
Thanh âm Yến Thanh Đế run rẩy hỏi, bàn tay phải cầm điện thoại run lên không ngừng.
Mà Lăng Vân Phong bởi vì nội tâm có quỷ, trái tim vốn không yếu ớt lại lấy tốc độ khủng khiếp nhảy dựng lên điên cuồng, hoàn toàn ngừng thở!
- Quan chức đại...đại lục vô sỉ!
Dương Tổ Đức run run nói ra tiêu đề đoạn văn internet.Nghe được lời nói truyền ra trong điện thoại, bàn tay cầm điện thoại của Yến Thanh Đế run lên kịch liệt, thiếu chút nữa đánh rơi cả di động, mà Lăng Vân Phong lại trợn tròn mắt, giống như bị rút hết khí lực, vô lực xụi xuống, thân hình đập mạnh vào lưng ghế, phát ra tiếng trầm đục.
- Hô...hô...
Phun ra hai hơi thật mạnh, Yến Thanh Đế kiệt lực điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó cúp điện thoại dùng bàn tay đầy mồ hôi điểm mở liên kết trang web, run rẩy đánh chữ vào khung tra tìm: "Quan chức đại lục vô sỉ", sau đó lại điểm kích xác nhận mở ra.
Giống như chỉ là trong nháy mắt, trang web biến hóa, xuất hiện những tin tức nội dung liên kết, trong đó xếp hạng đầu tiên chính là đoạn phim của Đằng Nguyên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Nhìn thấy một màn như vậy, Lăng Vân Phong hô hấp dồn dập đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại di động của Yến Thanh Đế, mà Yến Thanh Đế ngừng thở điểm mở nội dung.
Không thể không nói công năng di động của Yến Thanh Đế rất tốt, tốc độ cực nhanh, chỉ ấn nhẹ một chút internet liền bắn ra, hơn nữa tốc độ nối mạng cũng cực nhanh, chỉ vài giây trên màn hình điện thoại di động nhất thời xuất hiện thân ảnh Đằng Nguyên.
Trên màn hình. Đằng Nguyên mặc một bộ âu phục giá trị xa xỉ, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, còn thắt cả vạt, cách ăn mặc rất nghiêm chỉnh.
- Có lẽ tôi ở trong mắt những người đang đối diện internet cũng không xem là xa lạ. Tôi gọi là Đằng Nguyên, là người phụ trách tập đoàn Anh Hoa tại khu Đông Bắc đại lục đồng thời là người phụ trách hai nhà máy hóa chất Lăng Hóa. Hôm nay sở dĩ tôi nhận cuộc phỏng vấn này, là vì tôi nghĩ mình cần phải giải thích những gì có liên quan đến tôi.
- Ân, chuyện mới xảy ra vừa rồi tôi cũng biết, ra vẻ hai nhà máy hóa chất sẽ bị bức bách rời khỏi Đại Liên không lâu nữa, rời khỏi thị trường đại lục.
Nói tới đây, Đằng Nguyên nở nụ cười, cười rất lạnh lùng cũng rất phẫn nộ.
- Tôi biết vào lúc này đại bộ phận những người đang quan sát internet đều đang mắng chửi tôi, thậm chí vũ nhục người nhà cùng tổ quốc của tôi, nhung tôi cho rằng các vị hẳn nên nhục mạ giới quan chức của chính mình, mà không phải tôi, một thương nhân người nước ngoài đã làm ra cống hiến không nhỏ cho quốc gia các vị!
- Nghe được những lời này của tôi, các vị nhất định càng mắng tôi thêm dữ dội, đồng thời cũng tò mò vì sao tôi lại nói các vị nên mắng những quan chức của nước mình trước nhất.
- Như vậy trước tiên tôi xin hỏi các vị mấy vấn đề, vì sao hai nhà máy hóa chất có thể ở tình huống vượt khỏi tiêu chuẩn do quốc gia các vị đề ra gấp mười lần, nhưng vẫn có thể ở Đại Liên kinh doanh suốt mười năm?
- Vì sao chính phủ địa phương đã hạ đạt mệnh lệnh cải cách cùng chỉnh đốn, nhưng hai nhà máy không hề tiến hành chỉnh đốn và cải cách gì, chỉ sơ sài giải thích chuyện khí thể bài tiết ra ngoài, lại tiếp tục kinh doanh lại bình thường?
- Đây là tại sao?
- Bởi vì quan viên địa phương không muốn, cũng không dám để hai nhà máy rời khỏi Đại Liên! Thứ nhất hai nhà máy do tôi phụ trách hàng năm cung cấp tài chính cho chính phủ địa phương rất lớn, điều này đối với bọn họ mà nói là một phần công lao, nga, dùng lời nói của quốc gia các vị, chính là lấy được chiến tích! Là điều kiện bảo đảm cho bọn hắn bảo trụ chức quan, thậm chí có thể thăng quan!
- Thứ hai, bọn hắn đã cầm chỗ tốt của tôi, những ưu đãi kia nếu dựa theo tiền lương bình thường của bọn hắn mà tính toán, dù là mười năm hay một trăm năm bọn hắn cũng không kiếm được!
- Ở dưới tình hình này, các vị cho rằng bọn hắn sẽ để ý tới sự khỏe mạnh của các vị, hay là để ý tới lợi ích cùng chức quan của bọn hắn?
Trên màn hình internet, Đằng Nguyên đối mặt màn ảnh, trong con ngươi lộ ra ánh mắt phẫn nộ, khóe miệng lại hiện vẻ cười lạnh trào phúng.
Nhìn thấy biểu tình của Đằng Nguyên, nghe lời nói một châm kiến huyết của hắn, chân mày Yến Thanh Đế cau chặt lại, mà Lăng Vân Phong hoàn toàn bị dọa, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Mà trên màn hình. Đằng Nguyên dừng lại một chút liền tiếp tục nói:
- Có lẽ các vị sẽ cho rằng tôi đang nói dối, ân, vì chứng thật tôi có nói dối hay không, kế tiếp tôi sẽ cho các vị xem hai đoạn phim.
Hai giây sau, màn ảnh thay đổi, trên màn hình xuất hiện một gian phòng tráng lệ trong khách sạn, ngay giữa phòng đặt một chiếc bàn tròn thật khí phái, bên trên bày mười mấy món thức ăn thật tinh mỹ, cùng với rượu xa xỉ đắt tiền.
Lăng Vân Phong ngồi ở vị trí đối diện cửa phòng, vẻ kiêu ngạo của một thượng vị giả biểu lộ không chút nghi ngờ.
Đằng Nguyên trong bộ âu phục ngồi bên cạnh Lăng Vân Phong, thần tình tươi cười ân cần đầy vẻ nịnh nọt.
Đằng Nguyên cùng Lăng Vân Phong chạm cốc xong. Tráng cạn ly rượu, mà Lăng Vân Phong chỉ khẽ nhấp môi.
- Lăng bí thư, bộ biệt thự tại Los Angeles đã được chuyển tên xong, đã chuyển tới tên mà ngài đã định.
Mỉm cười rót đầy rượu cho Lăng Vân Phong, Đằng Nguyên quan sát biểu tình của hắn, nói.
Lăng Vân Phong nhẹ gật đầu:
- Tôi đã biết.
- Lần đó tặng bộ trà cụ cho ngài, ngài thích không? Nếu ngài thích, tôi sẽ cho người tiếp tục đi tìm hàng tương tự, một khi tìm được lập tức đưa tới trong tay ngài.
Đằng Nguyên lại hỏi.
Lăng Vân Phong thản nhiên gật đầu, sau đó trong con ngươi hiện lên vẻ dâm đãng, như không có việc gì hỏi:
- Vừa rồi người đàn bà đi cùng ông vào khách sạn là người gì của ông?
- Nàng là trợ thủ do tổng bộ phái tới cho tôi.
Đằng Nguyên hiểu ý nói:
- Lăng bí thư, thời gian không sớm, tôi uống hơi nhiều, sẽ không tiễn ngài, tôi để trợ thủ tiễn ngài được không?
- Không cần tiễn, một giờ sau mời nàng tới biệt thự số 29 đường XX chờ tôi.
Lăng Vân Phong mỉm cười, tựa hồ hết sức hài lòng với sự hiểu biết của Đằng Nguyên.
Thấy một màn như vậy, chân mày Yến Thanh Đế cau lại thành đường thẳng.
Lăng Vân Phong ngồi bên cạnh giống như bị rút đi linh hồn, cả người vô lực ngồi rũ trên ghế, thân hình không thể khống chế run rẩy lên, hai mắt trống rỗng, giống như một kẻ ngu ngốc.
Mà Lăng Vĩ lại trợn mắt há hốc mồm, cảm giác như hoàn toàn bị sợ đến choáng váng.
Theo sau, hình ảnh lại chợt lóe, xuất hiện trên màn hình lại là một gian phòng khách.
Nhìn thấy bố trí quen thuộc trong gian phòng khách kia, nhìn thấy ván cờ còn lưu lại trên bàn cờ, đồng tử Yến Thanh Đế đột nhiên phóng tới lớn nhất, sau đó tay phải run rẩy mãnh liệt.
- Phanh!
Vì quá run, điện thoại của hắn rơi xuống sàn xe, thanh âm chói tai.
Yến Thanh Đế cũng không nhặt điện thoại lên, mà giống như bị sử dụng ma pháp, ngồi cứng ngắc tại chỗ không nhúc nhích.
Bởi vì đó là phòng khách của hắn.
Hình ảnh kế tiếp hắn không cần nhìn, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được!
Trong xe, màn hình di động của Yến Thanh Đế lại di chuyển, trên màn hình, hắn và Đằng Nguyên đang nói chuyện, bàn cờ bày ra tàn cuộc có thể nhìn thấy thật rõ ràng!
Ngày nào đó, hắn đem Trần Phàm xem như quân cờ đen lụn bại.
Bàn cờ kia, hiện tại quân đen đang chiếm thế thượng phong!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bên trong đại sảnh tòa lầu nhỏ hai tầng, nhận thấy được khí tức bi thương toát ra từ trong khúc đàn tranh, lại liên tưởng tới tình cảnh Nạp Lan Hương Hương mang thai luôn rầu rĩ không vui, dì Phương lại ảm đạm rơi nước mắt.
Theo sau...không đợi bà lau nước mắt trên mặt, chợt nhìn thấy một người thanh niên cánh tay băng bó treo cao đi vào đại sảnh, chợt ngẩn ra, thần tình kinh ngạc.
Tuy rằng bà biết trong Nạp Lan gia có vị khách quý tên Trần Phàm đến chơi, nhưng bởi vì thân phận, nên bà không gặp mặt Trần Phàm, tự nhiên không biết hình dáng của hắn. - Ngài là?
Vừa kinh ngạc, dì Phương cũng không quan tâm việc lau nước mắt trên mặt, nghi hoặc hỏi. - Tôi là Trần Phàm, xin hỏi Hương Hương đang ở trên lầu sao?
Trần Phàm đi trên hành lang dài bên ngoài, nghe được khúc nhạc Mai Hoa Tam Lộng bi thương, tâm tình cực kỳ phức tạp, lúc này nghe được dì Phương mở miệng hỏi, bèn khàn khàn đáp lời.
Trần Phàm?
Hương Hương?
Nghe được tên của Trần Phàm cùng cách xưng hô thân thiết của hắn đối với Nạp Lan Hương Hương, dì Phương chợt ngẩn ra, sau đó trong lòng chợt nhớ, giống như suy đoán được điều gì, vội vàng làm ra tư thế thỉnh mời: - Trần tiên sinh. Hương Hương tiêu thư đang ở trong phòng sách trên lầu hai, ngài lên đi. - Cảm ơn.
Trần Phàm gật đầu cảm tạ, nhìn thoáng qua thang lầu bằng gỗ, hít sâu một hơi liền đi tới.
Dát chi! Dát chi!
Trần Phàm giẫm lên thang lầu bằng gỗ, chậm rãi bước lên.
Đưa mắt nhìn bóng lưng Trần Phàm, dì Phương mơ hồ có chút kích động, cảm giác như chỉ hận Trần Phàm không lập tức gặp mặt Nạp Lan Hương Hương mới tốt.
Từ nhỏ bà đã chăm sóc cho nàng, dì Phương hiểu rõ nàng còn hơn chính cha nàng là Nạp Lan Vĩnh Kha!
Bà biết rõ tính cách của nàng, còn biết được toàn bộ sở thích của nàng, ví dụ nàng thích ăn loại hoa quả gì, thích đàn khúc nhạc gì.
Trước đó bà nghe được khúc nhạc Mai Hoa Tam Lộng đầy bi thương, liên tưởng tới đứa bé trong bụng nàng, dì Phương tự nhiên biết được nàng gặp phải chuyện khó khăn, cho nên từ sau khi trở về nhà, mới sa sút tinh thần như thế.
Mà khi nãy Trần Phàm xưng hô nàng là Hương Hương, điều này làm dì Phương có thể khẳng định. Trần Phàm là người đàn ông trong giấc mộng của nàng!
Bà tin tưởng, Trần Phàm đến có thể làm cho nàng thoát khỏi trạng thái sa sút tinh thần!
Đây là điều mà dì Phương hi vọng nhìn thấy nhất!
Trần Phàm tự nhiên không đoán được ý tưởng trong nội tâm của bà.
Hắn kiên định bước lên, đi thẳng lầu hai, sau đó theo thanh âm tiếng đàn truyền ra khi nãy đi tới cuối hành lang, xuất hiện trước cửa phòng sách.
Cửa phòng sách cũng không khóa kín, xuyên qua khe cửa, Trần Phàm có thể rõ ràng nhìn thấy trên người nàng mặc một chiếc áo ngắn tay, lại thêm một chiếc váy dài tràn ngập phong cách Mãn tộc, lẳng lặng ngồi trước đàn tranh, hai tay vẫn đặt trên đàn nhưng không tiếp tục gảy, nước mắt thầm lặng chảy xuống khuôn mặt của nàng, rơi xuống trên cây đàn, thanh âm chói tai.
Giờ khắc này Nạp Lan Hương Hương không giống như lúc trước mặt bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, xuất hiện tại hiện trường buổi hoạt động giao lưu thương mại tại Chiết Giang làm kinh diễm khắp toàn trường.
Cũng không giống như lần đầu tiên nàng buông xuống lòng kiêu ngạo cùng tôn nghiêm, xuất hiện tại Thanh Long sơn trang với dáng vẻ hư tình giả ý.
Lại càng không giống như một con mèo động tình sau khi uống thuốc kích dục, phong tao mà điên cuồng.
Lúc này nàng giống như một con hồ ly bi thương, trốn trong hang ổ của chính mình, im lặng mà bi thương. - Hôm này sau khi biết được câu chuyện, tôi mới cảm thấy Dai Fu tiểu thư nói đúng, anh không nợ Nạp Lan gia chúng tôi điều gì. - Bởi vì nếu không có sự xuất hiện của anh, chị của tôi cũng vẫn sẽ chết, thậm chí cả Bảo Nhi cũng sẽ chết. Tuy rằng anh giết chết chị của tôi, nhưng chỉ là ngộ sát, tôi không có lý do gì đi trách anh, hận anh! - Xin anh tha thứ cho sự vô tri ngu muội trước kia của tôi! - Trần Phàm, anh không cần lo cho tôi, anh đi nhanh lên! - Ai, tiểu Phàm, thực không dám giấu diếm, bởi vì Hương Hương cảm thấy tự trách, áy náy, có lỗi với cậu cho nên không có ý định đem chuyện này nói cho cậu biết. Nó cảm thấy nếu nó nói với cậu, cậu sẽ vì đứa con của hai người mà bị bức bách ở chung với nó.
- Tuy rằng nó thích cậu, rất muốn ở chung với cậu, nhưng nó cũng biết không xứng với cậu!
Nhìn thấy bộ dáng thương tâm của nàng, bên tai quanh quẩn lời nàng từng nói với hắn, cùng lời nhắc nhở của Nạp Lan Đức Long, trong lòng Trần Phàm đau xót, không kìm lòng được đưa tay đẩy cửa phòng.
Dát chi!
Nghe được tiếng mở cửa, Nạp Lan Hương Hương tưởng dì Phương quay lại, cũng không ngẩng đầu nhẹ giọng nói: - Dì Phương, con không sao, dì không cần lo lắng, con chỉ muốn yên lặng một mình thôi.
Bên tai vang lên tiếng bước chân hơi nặng nề, ngửi được mùi máu tươi toát ra từ trên người Trần Phàm, trong bụng nàng đột nhiên nổi lên phản ứng, đồng thời trong lòng vừa nghĩ ra điều gì, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Ngay sau đó.
Thân ảnh Trần Phàm đã sớm ghi khắc thật sâu trong nội tâm của nàng hiện ra trong mắt nàng.
Nhìn thấy Trần Phàm, đồng tử của nàng đột nhiên phóng lớn, theo sau tựa hồ nàng cho rằng mình chỉ là bị xuất hiện ảo giác, vội vàng nhắm mắt lại.
Đợi khi nàng lại mở mắt, Trần Phàm đã đi tới trước người của nàng cúi xuống.
Lúc này đây nàng rốt cục nhìn thấy rõ.
Hiện ra trước mặt nàng là khuôn mặt quen thuộc của Trần Phàm, tràn vào trong mũi chính là mùi máu tươi còn tản ra từ thân thể hắn. - Anh...
Thấy rõ đúng là Trần Phàm, nàng theo bản năng há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên làm sao thốt ra.
Trên mặt của nàng tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Nàng nằm mơ cũng thật không ngờ Trần Phàm lại chủ động tìm tới nàng!
Nàng rõ ràng nhớ rõ, ngày hôm qua khi nàng chủ động chào hỏi với Trần Phàm, thái độ của hắn rất lãnh đạm đối với nàng, tựa hồ đang cố ý tránh né nàng!
Cũng chính bởi vì như vậy, sáng hôm nay khi Bảo Nhi đến gọi nàng cùng đi ra ngoài với Trần Phàm, tuy rằng lòng nàng rất muốn đi, nhưng nàng lại cự tuyệt.
Không lời gì để nói.
Trần Phàm vươn tay, lau nước mắt trên mặt nàng.
Động tác của hắn rất chậm, rất nhẹ.
Nhận thấy được hành động của Trần Phàm, cả người nàng như bị sét đánh, vô cùng cứng ngắc, nhưng nàng không ngăn cản, mà tùy ý cho Trần Phàm làm chuyện này. Bạn đang đọc truyện tại - internet
Không đợi Trần Phàm lau khô nước mắt trên mặt, nước mắt lại tiếp tục tràn ra trên mặt nàng, rơi trên tay Trần Phàm nóng hầm hập.
Trần Phàm thấy thế, thu tay về, đi vòng qua đàn tranh, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng cầm bàn tay mềm của nàng, ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt trắng bệch, thanh âm khàn khàn nói: - Lẽ ra em nên nói cho tôi biết.
Em nên nói cho tôi biết...
Vài chữ thật nhẹ nhàng của Trần Phàm lại giống như tiếng sét đánh nổ vang bên tai nàng.
Đồng tử của nàng trợn tròn xoe, miệng mở ra, ánh mắt ngây ngốc.
Anh ấy đã biết?
Anh ấy đã biết!
Một thanh âm không ngừng hò hét trong lòng nàng, thân thể hoàn mỹ mềm mại bắt đầu không thể khống chế run lên.
Giờ khắc này, tâm tình của nàng trở nên phức tạp đến cực điểm, có giải thoát, cũng có khẩn trương lo lắng bất an, càng nhiều là áy náy cùng xấu hổ.
Bởi vì theo ý nào đó mà nói, kỳ thật nàng cũng rất muốn...rất muốn nói cho Trần Phàm biết tất cả chuyện này.
Nàng muốn cho Trần Phàm biết, nàng sai lầm rồi, sai đến rối tinh rối mù.
Nàng cũng muốn cho Trần Phàm biết, hận ý của nàng đối với hắn, chuyển hóa thành tình yêu, khắc cốt minh tâm.
Nàng còn muốn cho Trần Phàm biết, nàng có con của hắn, nàng muốn cho đứa bé có một gia đình, có một người cha.
Nàng muốn.
Thật sự rất muốn...rất muốn!
Nhưng...
Bởi vì sự cố chấp cùng quật cường của nàng, nàng từng ngu muội đi trả thù Trần Phàm, thậm chí làm ra chuyện bỏ thuốc kích thích để phát sinh quan hệ với Trần Phàm.
Mà Trần Phàm không thèm để ý với tất cả những chuyện này, ngay lúc sinh mạng nàng nguy hiểm nhất, còn không để ý nguy hiểm đi cứu nàng.
Nàng hối hận.
Đồng thời còn cảm giác mình vốn không có tư cách được tình yêu của Trần Phàm!
Nàng không xứng với hắn.
Cho nên cuối cùng nàng ngăn chặn nội tâm khát vọng muốn báo cho Trần Phàm biết hết thảy, thậm chí còn yêu cầu cha nàng đừng nói với Trần Phàm.
Mà hiện giờ, Trần Phàm đã biết...
Điều này làm cho nàng không biết phải làm sao!
Cảm nhận được vẻ khẩn trương cùng sợ hãi của nàng, bàn tay Trần Phàm chợt nắm chặt tay nàng, ôm lấy gắt gao, cố gắng truyền sự ấm áp cùng lực lượng cho nàng. - Thực xin lỗi.
Cảm thụ được lực lượng truyền đến từ tay mình, nước mắt lại lướt qua khuôn mặt của nàng, nàng cắn nhẹ môi run rẩy nói': - Em chỉ là không muốn vì sự tồn tại của đứa bé mà bức bách anh ở chung một chỗ với em. Bởi vì em không xứng với anh! - Cần nói xin lỗi, cũng là tôi nói.
Trần Phàm nhẹ lắc đầu, ngữ khí ôn nhu mà tự trách: - Bất kể như thế nào tôi đã có được lần đầu tiên của em, là vật trân quý nhất trong đời em. Tôi được nhưng tôi lại không phụ trách, hơn nữa em mang thai tôi lại không biết. - Nhưng em đem lần đầu tiên cho anh chỉ là vì trả thù anh, mà chuyện em mang thai em cũng cố ý không nói cho anh.
Nạp Lan Hương Hương cắn môi, thân hình càng thêm run rẩy.
Trần Phàm nhẹ nhàng cười: - Cho nên, bản thân em tự trách, còn cho rằng mình không có tư cách làm nữ nhân của tôi, đúng không?
Nước mắt rơi xuống, chảy vào trong miệng Nạp Lan Hương Hương, tràn ngập vẻ chua xót.
Khuôn mặt đầy nước mắt, cắn môi, nàng nhẹ nhàng gật đầu. - Em không sợ sau khi con lớn sẽ hỏi em cha nó là ai sao?
Trần Phàm cười cười, lại lau nước mắt trên mặt nàng: - Không sợ nó trách em đã đánh mất cha của nó?
Nghe được lời an ủi của Trần Phàm, nhìn thấy dáng tươi cười thản nhiên của hắn, nước mắt của nàng rơi như mưa.
Sợ không?
Đương nhiên sợ! - Cô gái ngốc nghếch, từ giờ này trở đi, em sẽ là nữ nhân của tôi.
Trần Phàm đứng lên, đứng phía sau nàng, ôm cổ nàng, chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định!
Từ giờ khắc này trở đi, em sẽ là nữ nhân của tôi!
Nghe được những lời này của Trần Phàm, trong tai nàng như nổ vang, lập tức ngừng thở!
Nàng nghiêng đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt vô cùng ôn nhu.
Nhìn thấy, nhìn thấy, nàng không kìm lòng được đứng lên, nhào vào trong lòng Trần Phàm, dụi đầu vào ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.
Nàng không nói gì thêm, chỉ ôm chặt hắn.
Tựa hồ nàng muốn dùng phương thức này kể ra tình yêu của nàng đối với Trần Phàm.
Một lần ôm này, đã làm tầng cửa sổ còn ngăn cản giữa nàng và Trần Phàm hoàn toàn bị phá nát thành mảnh nhỏ!