Mười giờ đêm, tiếng còi cảnh sát vẫn vang vọng trong thành thị, từng chiếc xe cảnh sát lướt trên những con đường lớn tại Đại Liên, làm lòng người bàng hoàng.
Bên trong khu nhà thành ủy Đại Liên, trong một hộ gia đình ở tầng mười sáu của một khu nhà kiến trúc không lâu.
Yến Thanh Đế giống như ngày xưa, một mình chơi cờ, chậm rãi thu lại bàn cờ giá trị xa xỉ.
Chờ sau khi thu xong quân cờ, hắn bưng một ly rượu bên cạnh, đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Cửa sổ mở toang, Yến Thanh Đế mơ hồ có thể nghe được tiếng còi cảnh sát quanh quẩn bên trong thành thị.
Giờ này khắc này, tiếng còi cảnh sát chói tai nhưng khi truyền vào trong tai hắn chẳng khác gì tiếng nhạc thật êm ái.
Hắn cũng giống như toàn bộ những quan chức khác, thích cảm giác nắm quyền, chỉ cần vung tay lên, sẽ có vạn người bán mạng!
Mà hôm nay, cảnh sát Liêu Ninh tập thể xuất động, đơn giản là vì một câu nói của hắn, loại cảm giác thành tựu này vượt xa loại cảm giác khi đạt được tiền tài cùng đàn bà.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao quyền lực vĩnh viễn càng có thể gợi lên lòng tham dục của đàn ông hơn cả tiền tài cùng đàn bà.
Không biết qua bao lâu, trong vẻ chăm chú lắng nghe của Yến Thanh Đế, tiếng còi cảnh sát dần dần đi xa, biến mất bên trong thành phố.
Gió nhẹ thổi vào phòng, thổi bay chiếc áo ngủ phủ trên người Yến Thanh Đế, hắn dừng việc lay động ly rượu, ngẩng đầu, chậm rãi đổ vào trong miệng, để đầu lưỡi thưởng thức một thoáng mới chậm rãi nuốt vào bụng.
Rượu cay vào bụng, Yến Thanh Đế lại cảm thấy được vô cùng ngọt lành.
Trong màn đêm, khóe miệng của hắn hiện lên một độ cong đắc ý không thể che giấu!
Bởi vì hắn rất hài lòng đối với quyết định của mình.
Theo hắn xem ra, chèn ép Nạp Lan gia tộc là một bước cờ rất hay.
Thứ nhất, dù Trần Phàm hai lần liên tục mạo hiểm sinh tử đi cứu con gái của Nạp Lan Vĩnh Kha, nhưng hắn thủy chung luôn tin tưởng thế giới này là thế giới lợi ích chủ đạo, nhất là đại gia tộc giống như Nạp Lan gia, ở trước mặt ích lợi, có thể bỏ qua rất nhiều thứ, thậm chí còn có thể lấy oán trả ơn!
Ở dưới tình hình này, Nạp Lan gia tộc lựa chọn phân rõ giới hạn cùng Trần Phàm, đến cậy nhờ Yến gia có khả năng rất lớn, hoặc là nói khả năng biến thành quân cờ trong tay hắn rất lớn!
Kể từ đó, hắn đánh Nạp Lan gia tộc một cái tát vang dội, Nạp Lan gia tộc còn phải quỳ xuống làm con chó cho hắn, mà Nạp Lan Hương Hương cũng sẽ quỳ khóc xin được nằm dưới thân của hắn!
Thậm chí nhờ vậy hắn cũng sẽ tạo được một phần chiến tích đã dẹp yên hắc đạo!
Một nước cờ như vậy còn không tính là rất hay sao?
Thứ hai, lui một bước mà nói, nếu Nạp Lan gia tộc không biết lựa chọn, tiếp tục đứng bên phía Trần Phàm, hắn cũng không hề sợ chút nào!
Bởi vì vô luận là quyền tràng ngầm hay sòng bạc ngầm, đều là kinh doanh trái pháp luật, như vậy cho dù Trần Phàm nắm giữ con bài chưa lật trong tay, hắn cũng không cảm thấy được Trần Phàm có thể lợi dụng con bài chưa lật ngăn cản chuyện này!
Nếu không mà nói, pháp luật cũng sẽ bị xâm phạm trắng trợn!
Đây là điều mà những đại nhân vật tuyệt đối không muốn nhìn thấy!
Đây cũng chính là nói, chuyện này hắn chiếm chữ lý hoàn toàn.
Như vậy cho dù Nạp Lan gia tộc không làm quân cờ cho hắn, Nạp Lan Hương Hương không hiến thân cho hắn, hắn vẫn có thể thông qua việc đánh đen kiếm được chiến tích.
Bất kể như thế nào, chuyện này hắn sẽ là người được thu lợi cuối cùng.
Đây là cách nhìn trong lòng của hắn.
Chậm rãi uống hết ly rượu. Yến Thanh Đế mỉm cười đặt ly rượu xuống, sau đó lấy di động gọi điện cho Lăng Vân Phong.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm cung kính của Lăng Vân Phong:
- Yến thiếu, xin hỏi có gì phân phó?
- Nghĩ biện pháp nhắc nhở Nạp Lan gia tộc một chút, cho bọn họ biết, lòng kiên nhẫn của tôi có hạn, ba ngày, trong vòng ba ngày nếu bọn hắn nghĩ thông suốt, bảo Nạp Lan Hương Hương tự mình đến tìm tôi, nếu còn không nghĩ ra, bọn hắn sẽ vì sự lựa chọn của mình mà trả giá!
Yến Thanh Đế dùng loại ngữ khí ra lệnh:
- Nhớ rõ, uyển chuyển một chút.
- Thỉnh Yến thiếu yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào.
Lăng Vân Phong vội vàng nói.
Yến Thanh Đế mỉm cười, lơ đãng hỏi:
- Lăng Vân Phong, năm nay ông vẫn chưa tới sáu mươi tuổi đi?
- Phải. Yến thiếu, năm nay tôi năm mươi tám.
Vừa nghe câu hỏi của Yến Thanh Đế, trong lòng Lăng Vân Phong chấn động, tựa hồ ý thức được điều gì, một cảm giác hưng phấn cùng kích động tràn ngập toàn thân của hắn, nhưng hắn cũng kiệt lực khống chế tâm tình của mình, tận lực làm cho ngữ khí của mình có vẻ thật bình tĩnh.
- Năm mươi tám.
Yến Thanh Đế hơi trầm ngâm, nói:
- Tuổi tác này còn chưa lớn lắm. Chỉ cần trong năm năm tới ông biểu hiện xuất sắc, muốn cho ông không cần về hưu sau sáu mươi lăm tuổi cũng không phải là không có khả năng.
Sáu mươi lăm tuổi không cần về hưu?
Mọi người đều biết, cán bộ cấp tỉnh bộ sau sáu mươi lăm tuổi phải về hưu!
Lúc này nghe Yến Thanh Đế nói như vậy, chẳng khác gì gián tiếp nói với Lăng Vân Phong, chỉ cần Lăng Vân Phong biểu hiện xuất sắc, sau này có hi vọng trở thành đại lão phó, quốc cấp!
- Cảm tạ Yến thiếu!
Được lời cam đoan của Yến Thanh Đế. Lăng Vân Phong kích động tới mức ngừng thở, sau đó cả người run rẩy, thở hổn hển cảm ơn Yến Thanh Đế.
Vừa cảm ơn, Lăng Vân Phong cũng hiểu rõ ràng thứ gọi là biểu diễn xuất sắc, kỳ thật là dựa theo chỉ thị của Yến Thanh Đế làm việc.
Yến Thanh Đế cũng không nói thêm gì nữa, mà trực tiếp cúp điện thoại.
Cấp cho Lăng Vân Phong một miếng mồi, làm cho Lăng Vân Phong trong năm năm tương lai bán mạng cho hắn, đi làm tùy tùng cho hắn, đây là kế hoạch trước khi Yến Thanh Đế đi vào Đại Liên.
Về phần, đến lúc đó có thể thực hiện hay không, thì lại là chuyện khác!
Dù sao hắn cũng không minh xác đưa ra lời cam đoan chắc chắn với Lăng Vân Phong, hơn nữa quan chức phó quốc cấp cũng không phải dễ nói chuyện như vậy, mặc dù là Yến Khánh cũng phải thông qua việc âm thầm hoạt động, muốn thăng một quan chức phó quốc cấp cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống chi là Yến Thanh Đế còn chưa cứng cánh chim?
Nhưng mặc dù là vậy, Yến Thanh Đế bỏ ra lời nhắc nhở khoa trương như thế, cũng làm Lăng Vân Phong vô cùng kích động.
Bởi vì Lăng Vân Phong hiểu rất rõ ràng, bằng vào năng lực cùng hiện trạng của Lăng gia, hắn muốn bước chân lên chức vị phó quốc cấp quả thực còn khó hơn lên trời!
Mà có Yến Thanh Đế trợ giúp, tuy rằng hi vọng cũng không lớn, ngược lại thật nhỏ bé, nhưng chí ít vẫn có hi vọng không phải sao?
Có hi vọng liền có thể thành công, điều này cũng đủ làm cho Lăng Vân Phong hưng phấn!
Ngay khi Lăng Vân Phong còn đang khát khao đối với tương lai, Yến Thanh Đế lại đang tự nhận mình vừa đi được một bước cờ thật hay, bữa tối tại Nạp Lan gia đã kết thúc, ba người chú của Nạp Lan Hương Hương rời đi, mà Nạp Lan Vĩnh Kha cũng không đi, cùng Nạp Lan Đức Long đi vào trong phòng sách.
Cũng giống như ngày thường, Nạp Lan Vĩnh Kha đi vào phòng sách, lại rót cho Nạp Lan Đức Long một chén trà Long Tỉnh dù có tiền cũng không mua được.
Gọi là có tiền cũng không mua được, đó là chỉ loại trà này được hái từ mười tám cây trà nằm ngay trước Hồ Công Miếu tại Long Tỉnh, còn được gọi là "Ngự Trà"!
Nhắc đến Ngự Trà được truyền lưu chính là thời Càn Long, Càn Long hoàng đế sáu lần hạ Giang Nam, có bốn lần đi tới Long Tỉnh trà khu quan sát việc chế biến thu thập lá trà, thưởng thức Trà Phú Thi, mười tám cây trà này cũng bởi vậy được phong làm "Ngự Trà".
Hiện giờ, Ngự Trà còn lưu lại vốn có tiền cũng không mua được, đại bộ phận lá trà từ mười tám cây trà kia xuất ra đều được đưa vào Tử cấm Thành, cung cấp cho những đại nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực hưởng dụng.
Mà cũng có một ít được lưu lại bên ngoài, dùng giá trên trời bán cho một ít người có địa vị thân phận không tầm thường.
Nạp Lan Đức Long là hậu nhân của bát kỳ Mãn tộc, luôn yêu thích Ngự Trà, hàng năm đều mua một ít đưa về.
Pha trà xong, Nạp Lan Vĩnh Kha đang định ngồi xuống nói chuyện với Nạp Lan Đức Long, lại nghe di động vang lên.
Nghe được thanh âm di động, chân mày Nạp Lan Vĩnh Kha nhíu lại, lấy ra di động vừa nhìn, nhận ra là do Chu Kỷ Lương gọi tới.
- Cha, là điện thoại của Chu Kỷ Lương.
Nạp Lan Vĩnh Kha cau mày, nhìn Nạp Lan Đức Long nói.
- Nghe thử xem hắn nói gì.
Nạp Lan Đức Long như có suy nghĩ.
Nghe Nạp Lan Đức Long đáp, Nạp Lan Vĩnh Kha liền mở máy nghe điện thoại:
- Chào ngài. Chu phó chủ tịch.
- Vĩnh Kha, nói chuyện với cha anh thế nào rồi? Lựa chọn xong chưa?
Chu Kỷ Lương hỏi thẳng thắn.
Sắc mặt Nạp Lan Vĩnh Kha phức tạp:
- Còn đang nói chuyện với cha tôi.
- Nha.
Chu Kỷ Lương nghe xong hơi có vẻ thất vọng, tựa hồ theo hắn xem ra, chuyện này vốn không có gì cần phải thương lượng, vừa thất vọng, ngữ khí của hắn lại nghiêm túc nói:
- Vừa rồi Dương Tổ Đức lại gọi điện cho tôi, trong điện thoại hắn nói Yến Thanh Đế chỉ cho các vị ba ngày thời gian suy nghĩ, trong vòng ba ngày nếu lựa chọn xong, cho Nạp Lan Hương Hương tự mình đi tìm hắn, nếu không kế tiếp hắn sẽ có động tác.
- Đa tạ Chu phó chủ tịch nhắc nhở.
Thần tình Nạp Lan Vĩnh Kha tức giận, nhưng hắn cũng không biểu hiện trong lời nói, ngược lại còn mở miệng cảm tạ.
- Ai. Vĩnh Kha, lời phải nói tôi cũng đã nói rồi, anh tự thu xếp ổn thỏa đi.
Chu Kỷ Lương thở dài cúp điện thoại.
- Đô...đô...
Nghe được điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, Nạp Lan Vĩnh Kha giận run, cảm giác như muốn đập vỡ luôn di động.
- Chu Kỷ Lương nói như thế nào?
Nạp Lan Đức Long nhíu mày hỏi.
Nạp Lan Vĩnh Kha cố nén tức giận, khép di động nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hắn nói Yến Thanh Đế chỉ cho chúng ta thời gian ba ngày, trong vòng ba ngày nếu chúng ta lựa chọn đến dựa vào Yến gia, thì...bảo Hương Hương đi tìm hắn! Ngược lại Yến Thanh Đế sẽ có động tác mới!
- Ba!
Nghe được lời Nạp Lan Vĩnh Kha, Nạp Lan Đức Long tức giận đến biến sắc, vỗ mạnh lên bàn, thanh âm nặng nề, chén trà lung lay, nước trà văng khắp nơi:
- Đây quả thực khinh người quá đáng!
- Cha, cha cho rằng tiểu Phàm được không?
Nạp Lan Vĩnh Kha thấy Nạp Lan Đức Long nổi giận, vẻ phẫn nộ trên mặt cũng dần dần biến mất, chỉ còn lại vẻ lo lắng:
- Tuy nói tiểu Phàm từng đấu thắng Yến gia, nhưng là vì luôn chiếm được đạo lý. Mà lần này Yến Thanh Đế lựa chọn khai đao với sòng bạc cùng quyền tràng ngầm, tiểu Phàm muốn giải quyết việc này chỉ sợ là không dễ dàng.
- Cha cảm thấy được không thành vấn đề.
Trong con ngươi Nạp Lan Đức Long lóe ra tinh quang, giọng nói tràn ngập vẻ tín nhiệm đối với Trần Phàm:
- Lúc trước khi hắn bị đuổi ra khỏi Trần gia, tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ chết rất thảm, kết quả thì sao? Sau đó vô luận là đấu với Yến Thanh Đế, hay là đối phó Thanh bang, người xem trọng hắn không nhiều, nhưng kết quả thì sao?
Nạp Lan Vĩnh Kha im lặng.
Bởi vì những người khinh thường Trần Phàm, đều bị đánh một cái tát vang dội!
- Vĩnh Kha, vĩnh viễn cũng đừng đi hoài nghi năng lực của tiểu Phàm.
Lời của Nạp Lan Đức Long thật thấm thía:
- Thế giới của hắn, hết thảy đều có thể!
Mười một giờ đêm, trận mưa to đột nhiên trút xuống thành phố Đại Liên.
Trận mưa to thình lình trút xuống làm nhiệt độ không khí nóng bức của Đại Liên nhanh chóng giảm xuống, cả thành phố không khí mát mẻ hẳn lên, đường phố ngập nước, số lượng xe cộ di chuyển cũng giảm bớt rất nhiều, không nhìn thấy bóng một người đi đường.
Mặc dù là vậy, nhưng vì tránh chuyện bạo loạn tiếp tục bùng nổ, hơn mười chiếc xe cảnh sát mở đèn báo hiệu liên tục chạy qua lại trên từng phố lớn ngõ nhỏ, ngoài ra chung quanh hai nhà máy những võ cảnh được trang bị đầy đủ vũ khí cũng chưa hề rời đi, mà thân hình đứng thẳng như cây thương, vững chãi trong cơn mưa to, toàn thân bị ướt đẫm cũng không hề nhúc nhích.
Chung quanh khách sạn bốn sao nằm tại Đại Liên dừng đầy xe cảnh sát, cảnh sát đã phong tỏa hết những con đường xung quanh.
Trong bộ gian phòngbên trong khách sạn, hai nhân viên của trung kỷ ủy sắc mặt nghiêm túc thẩm vấn Yến Thanh Đế.
Đối diện hai nhân viên của trung kỷ ủy, Yến Thanh Đế cũng không dám bãi cái giá của Yến gia đại thiếu, cũng không còn dám đùa uy phong, ngược lại cực kỳ phối hợp hai gã nhân viên, mỗi câu hỏi đều trả lời nghiêm chỉnh.
Trong quá trình thẩm vấn, Yến Thanh Đế tỏ thái độ thật kiên quyết không thu được chỗ tốt gì từ tay Đằng Nguyên.
Mà khi nhân viên trung kỷ ủy hỏi Yến Thanh Đế vì sao lại xuất hiện trong đoạn phim internet, lại ưng thuận hứa hẹn với Đằng Nguyên, sắc mặt Yến Thanh Đế không hề thay đổi nói hắn đang đóng kịch, mục đích là vì muốn bẫy con sâu làm rầu nồi canh như Lăng Vân Phong đưa ra pháp luật!
Người sáng suốt đều hiểu rõ.
Vì bo bo giữ mình, Yến Thanh Đế chẳng những lau sạch quan hệ với Lăng Vân Phong, còn đem chỗ bẩn trực tiếp đổ lên trên người Lăng Vân Phong!
Theo hắn xem ra, đây là đường sống duy nhất của hắn.
Thứ nhất. Lăng Vân Phong đã chết, người của trung kỷ ủy cho dù muốn điều tra từ chỗ Lăng Vân Phong cũng vô ích, tiếp theo Yến Thanh Đế tin tưởng, chuyện phát triển cho tới tình trạng bây giờ, Yến gia không có khả năng thờ ơ, trơ mắt nhìn hắn gặp bi kịch, tuyệt đối sẽ ra mặt, không thể không nói suy đoán của Yến Thanh Đế thật chuẩn xác.
Yến gia quả thật ra mặt, hơn nữa Yến Khánh thanh thế mênh mông cuồn cuộn tự mình đi tới Đại Liên! Ngay khi Yến Thanh Đế đang nhận sự điều tra, trong phòng khách sạn. Phan bí thư ngồi trên sô pha, ngậm một điếu thuốc lá đặc cung, sắc mặt nghiêm túc mà ngưng trọng.
- Đinh...đinh...đinh...
Không biết qua bao lâu, khi Phan bí thư dụi tắt tàn thuốc trong tay, ném vào trong gạt tàn, điện thoại trong phòng chợt vang lên, đánh vỡ không khí quỷ dị bên trong phòng.
Nghe được tiếng chuông điện thoại, Phan bí thư nhíu mày đứng dậy, lập tức đi tới bên cạnh điện thoại, cầm microphone.
- Phan bí thư, Duyên Nghiễm Quân mới gọi điện thoại tới, yêu cầu chúng ta giao Yến Thanh Đế cho bọn họ.
Điện thoại chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm cung kính của Phùng thư ký:
- Theo hắn nói, bọn hắn cần phải từ miệng Yến Thanh Đế tìm hiểu sự tình thực sự của hai nhà máy Lăng Hóa, để sáng sớm ngày mai dùng danh nghĩa văn phòng tân văn quốc điều viện mời dự cuộc họp báo.
Nghe được thư ký hồi báo, Phan bí thư cũng không tỏ vẻ, tựa hồ tất cả chuyện này đã sớm nằm trong dự đoán của hắn, thậm chí hắn cũng không hề có chút do dự, liền trực tiếp nói:
- Đem người giao cho bọn họ.
- Dạ, Phan bí thư!
Đầu bên kia điện thoại, Phùng thư ký liền trả lời, trong lòng cũng hiểu thật rõ ràng.
Hắn biết rõ, nếu Yến Khánh đã tự mình chạy đến Đại Liên muốn chủ trì công việc, ổn định cục diện chỉ là chuyện sau, muốn bảo trụ Yến Thanh Đế mới là mục đích mấu chốt.
Cao tầng thi đấu, thường thường là rút dây động rừng!
Tháng mười đã sắp tới gần, ở trong loại hoàn cảnh này, mọi chuyện phải xử lý thật nhanh, Lăng Vân Phong đã chết, xác định vững chắc sẽ biến thành sơn dương thế tội, nếu Yến Khánh đã ra mặt. Yến Thanh Đế đừng nói mất mạng, muốn bảo trụ chức quan cũng không phải là không có khả năng.
Mấy phút sau, Phùng thư ký đi tới gian phòng đang thẩm vấn Yến Thanh Đế.Trong phòng, hai gã nhân viên trung kỷ ủy vừa nhìn thấy Phùng thư ký, lập tức đứng dậy chào hỏi, mà Yến Thanh Đế hơi có vẻ kích động, tựa hồ hắn đã ý thức được điều gì.
- Phan bí thư có chỉ thị, vì phối hợp công tác của ngành khác, trước tiên đem đồng chí Yến Thanh Đế giao cho ngành khác xử lý.
Phùng thư ký thoáng gật đầu ra dấu cho hai nhân viên, nhắn lại chỉ thị của Phan bí thư.
Nhắn xong chỉ thị, Phùng thư ký nhìn Yến Thanh Đế, nói:
- Đồng chí Yến Thanh Đế, trước khi giao anh cho ngành khác, điện thoại di động của anh phải do người của chúng tôi bảo quản.
- Tôi hiểu được.
Yến Thanh Đế trả lời, trong con ngươi lóe ra sắc thái khác thường, bại lộ cảm xúc kích động trong nội tâm của hắn.
- Các anh phụ trách đem đồng chí Yến Thanh Đế giao cho đồng chí Duyên Nghiễm Quân.
Nhìn thấy Yến Thanh Đế đồng ý, Phùng thư ký quay đầu mệnh lệnh cho hai gã nhân viên.
- Dạ!
Hai gã nhân viên liền đáp, sau đó tiến lên, một trái một phải đi theo Yến Thanh Đế ra khỏi phòng.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt Phùng thư ký thật nghiêm túc, mà hai gã nhân viên vẫn còn thấy thoảng sợ hãi.
Có rất nhiều chuyện bọn hắn không nhìn được thấu triệt như Phùng thư ký, nhưng có thể xem hiểu được một phần, theo bọn họ xem ra, thẩm vấn Yến Thanh Đế là một chuyện nguy hiểm, làm không tốt sẽ hủy hoại tiền đồ trong thoáng chốc!
Năm phút sau, Yến Thanh Đế ngồi trên một chiếc Audi, rời khỏi bãi đỗ xe khách sạn, thẳng đến tòa lầu của thành ủy.
Nửa giờ sau, hai gã nhân viên đem Yến Thanh Đế giao cho Duyên Nghiễm Quân, hồi báo cho Phùng thư ký, trở về khách sạn.
- Duyên bí thư, ông nội của tôi đến đây sao?
Nhìn thấy hai gã nhân viên rời đi, trái tim Yến Thanh Đế hoàn toàn rơi xuống, lập tức nhìn Duyên Nghiễm Quân hỏi.
Duyên Nghiễm Quân gật đầu, thở dài:
- Ai, Thanh Đế, lần này cậu xông rắc rối lớn!
Nghe được lời nói của Duyên Nghiễm Quân, nhìn biểu tình ngưng trọng trên mặt hắn, cảm giác vui mừng vừa từ địa ngục trở về thiên đường của Yến Thanh Đế chợt biến thành hư không!
Hắn biết rõ, Duyên Nghiễm Quân là đệ nhất bí thư của Yến Khánh, ở rất nhiều chuyện giúp thượng cấp như Yến Khánh đưa ra mưu lược, được xem là thuộc hạ tín nhiệm nhất của Yến Khánh.
Vì thế lời nói của Duyên Nghiễm Quân làm cho Yến Thanh Đế hiểu được, tuy rằng mình đã được cứu đi ra, nhưng Yến Khánh có còn chọn hắn làm Yến gia thái tử nữa hay không, điều này sẽ rất khó nói.
- Thanh Đế, đi thôi, lão thủ trưởng đang ở trong văn phòng chờ cậu.
Duyên Nghiễm Quân thấy Yến Thanh Đế trầm mặc không nói, lại thở dài, dẫn đầu đi trước.
So sánh với khách sạn chỗ Phan bí thư, phòng vệ ở đại viện thành ủy càng sâm nghiêm, chẳng những chung quanh tòa lầu có võ cảnh canh gác, trong lầu còn có bảo tiêu Trung Nam Hải đi theo bảo vệ cho Yến Khánh.
Mang theo tâm tĩnh khẩn trương lo lắng, Yến Thanh Đế được dẫn tới ngay trước cửa phòng làm việc của mình.
Đối với Yến Thanh Đế mà nói, từ sau khi hắn đi vào Đại Liên, ở phòng làm việc còn nhiều hơn ở nhà, nơi này cũng là địa phương mà hắn quen thuộc nhất.
Nhưng...
Giờ này khắc này, nhìn thấy cửa phòng làm việc quen thuộc, thần tình Yến Thanh Đế vô cùng lo lắng bất an.
- Tâm tình lão thủ trưởng không được tốt.
Duyên Nghiễm Quân thoáng do dự nhưng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở một câu, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc.
Trong văn phòng, Yến Khánh ngồi sau bàn làm việc của Yến Thanh Đế, cau mày, sắc mặt ngưng trọng hút thuốc, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nghe được tiếng gõ cửa, Yến Khánh dụi tắt thuốc lá, thanh âm trầm thấp nói:
- Vào đi!
Dát chi!
Theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng được Duyên Nghiễm Quân đẩy ra, hắn mang theo Yến Thanh Đế đang lo lắng bất an đi vào văn phòng.
- Duyên bí thư, anh đi ra ngoài trước.
Nhìn thấy Yến Thanh Đế đi theo Duyên Nghiễm Quân vào phòng, Yến Khánh không đợi Duyên Nghiễm Quân mở miệng, liền nói trước.
Duyên Nghiễm Quân cũng biết trường hợp kế tiếp mình không thể có mặt, cúi đầu đi ra khỏi phòng đồng thời nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Nghe được thanh âm tiếng cửa đóng lại, cả người Yến Thanh Đế chấn động, hai chân không thể khống chế run run, vốn không dám liếc mắt nhìn Yến Khánh.
Yến Khánh cũng không nói lời nào, đứng lên khỏi chỗ ngồi, đi tới chỗ Yến Thanh Đế.
Ba! Ba! Ba!
Trong văn phòng yên lặng, bước chân của Yến Khánh có vẻ cực kỳ trầm trọng, thanh âm lại giống như ma âm đến từ địa phủ vang lên bên tai Yến Thanh Đế khiến cho thân hình hắn không thể khống chế run rẩy lên, trái tim treo cao trên cổ họng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Giống như qua thật lâu, giống như chỉ là nháy mắt, Yến Khánh đi tới trước người Yến Thanh Đế.
- Ông nội.
Yến Thanh Đế cắn đầu lưỡi, bị sự đau đớn kích thích, nỗi lo lắng cùng sợ hãi trong lòng thoáng giảm bớt, lấy hết dũng khí nhìn về phía Yến Khánh.
Không tiếng trả lời!
Trong nháy mắt Yến Thanh Đế ngẩng đầu lên, sắc mặt Yến Khánh âm trầm vung tay lên, tát một cái thật mạnh trên gương mặt tuấn mỹ của Yến Thanh Đế!
- Ba!
Một cái tát này Yến Khánh cơ hồ dùng hết toàn bộ khí lực, thanh âm vang giòn, một cái tát đánh cho Yến Thanh Đế lảo đảo, đồng thời để lại dấu năm ngón tay rõ rệt, khóe miệng hắn nhất thời tràn ra máu tươi.
- Mày còn nhớ rõ tao từng nói gì với mày không?
Đánh xong một cái tát, lửa giận của Yến Khánh cũng không hề giảm bớt, vẻ mặt như tiếc nuối rèn sắt không thành thép trừng trừng nhìn Yến Thanh Đế.
Yến Thanh Đế không dám đối diện với Yến Khánh, cúi thấp đầu, run rẩy nói:
- Nhớ...nhớ rõ, ông nội nói, trước khi cháu hoàn toàn nắm giữ quyền sinh sát, không được tiếp tục đấu với Trần Phàm.
- Nhưng mày lại làm như thế nào?
Yến Khánh lạnh lùng hỏi.
Làm như thế nào?
Yến Thanh Đế vắng lặng.
Tuy rằng mới ban đầu hắn không có đem mũi nhọn nhắm ngay Trần Phàm mà nhắm vào Nạp Lan gia tộc, nhưng cũng bởi vì Nạp Lan gia tộc đi quá gần với Trần Phàm, muốn gõ Nạp Lan gia tộc, muốn bọn họ biết điều phủi sạch quan hệ với Trần Phàm, cam tâm tình nguyện làm quân cờ cùng chó săn cho hắn, đánh xuống trụ cột cho việc hắn thuận lợi triển khai công tác tại Đại Liên.
Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, khi hắn lựa chọn động thủ với việc kinh doanh hắc đạo của Nạp Lan gia tộc, Trần Phàm lại xuất đầu cho bọn họ.
Trần Phàm ra tay, khơi dậy sự tức giận của Yến Thanh Đế, hắn lựa chọn sách lược mà hắn tự nhận là thật thông minh để ứng phó, cũng có ý tranh đấu với Trần Phàm một phen...
Một lần ganh đua này liền biến thành cục diện hiện tại.
- Trả lời tao!
Nhìn thấy sắc mặt Yến Thanh Đế trắng bệch, không dám lên tiếng, Yến Khánh đột nhiên giống như một đầu sư tử nổi giận, hét lớn một tiếng.
Yến Khánh đột nhiên bùng nổ, làm trong lòng Yến Thanh Đế căng thẳng, sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
- Phác thông!
Ngay sau đó, Yến Thanh Đế quỳ rạp xuống dưới chân Yến Khánh, ôm lấy chân Yến Khánh, cầu xin tha thứ:
- Ông...ông nội. Thanh Đế sai lầm rồi, Thanh Đế biết sai rồi!
Sai lầm rồi sao?
- Trần Phàm a Trần Phàm, mày ngoại trừ có một thân cậy mạnh cùng dựa thế ra, mày còn có cái gì? Bằng cái đầu ngu ngốc của mày cũng muốn đấu trí với tao, mày không biết là buồn cười sao?
Yến Thanh Đế đã quên dáng vẻ dương dương đắc ý của hắn khi lợi dụng buổi họp báo ứng đối với Trần Phàm.
Hắn cũng quên tư thế không ai bì nổi khi Lăng Vân Phong cùng Lăng Vĩ vỗ mông ngựa với hắn.
- Cút!
Bị Yến Thanh Đế ôm chân, Yến Khánh lại tức giận mắng một tiếng, một cước đá văng Yến Thanh Đế.
Yến Thanh Đế bị một cước đá ngã xuống đất giống như một con chó chết.
- Ông nội muốn vứt bỏ mình sao?
Hắn trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn Yến Khánh, trong lòng hoàn toàn bị ý niệm khủng bố này chiếm cứ.
Nhục người tự nhục mình!
Vai hề, vĩnh viễn chỉ có thể nhảy nhót được một hồi.