Nói dứt lời, Lăng Vân Phong liền trực tiếp cúp điện thoại.
- Đô...đô...
Trong ống nghe truyền ra thanh âm "đô đô", Dương Tổ Đức biết rõ Lăng Vân Phong mặc dù không có nhắc đến Yến Thanh Đế, tuy nhiên nó cũng đồng nghĩa với chuyện tiếp nhận đề nghị của mình rồi.
Giống như muốn xác minh suy đoán của Dương Tổ Đức, sau khi Lăng Vân Phong cúp máy, liền không có ngừng, mà trực tiếp bấm số điện thoại của Yến Thanh Đế.
Ở hắn xem ra, tuy rằng thời gian sự kiện ô nhiễm phát sinh, Yến Thanh Đế còn chưa tới Đại Liên. Nhưng...ngày hôm nay Yến Thanh Đế đang là người đứng đầu ở Đại Liên ah!
Cái thân phận này đã chú định, Yến Thanh Đế cùng chuyện này không thể tránh thoát khỏi liên quan. Thậm chí...nếu không xử lý thỏa đáng, thì Yến Thanh Đế cũng sẽ gặp tai ương, trở thành sơn dương thế tội!
Còn nữa, lui vạn bước mà giảng, ngày hội tái thiết đầu tư sắp tổ chức ở Đại Liên...Trong thời khắc mấu chốt này, nếu ở Đại Liên xuất hiện những cuộc biểu tình không đáng có của dân chúng, thì ngày hội tái thiết đầu tư, liệu sẽ tổ chức thành công tốt đẹp hay sao?
Trong tòa nhà Thành ủy Đại Liên, nơi ở của Yến Thanh Đế.
Yến Thanh Đế không có giống như thường ngày, ngồi đánh cờ một mình, mà giống như rất nhiều cư dân mạng, đang ngồi ở trước màn hình máy vi tính, đọc bài báo ngày trước.
Chẳng hiểu vì sao, khi nhìn thấy bài báo này, Yến Thanh Đế lại theo bản năng nhớ đến tình huống ngày trước Trần Phàm vặn ngã Tưởng Cương, Trần Phàm cũng lợi dụng qua thủ pháp tương tự như thế này.
Điều này làm cho hai hàng chân mày của Yến Thanh Đế lơ đãng nhíu lại với nhau.
Hắn khai đao với Nạp Lan gia tộc, cũng không phải bởi vì muốn hoàn toàn tiêu diệt Nạp Lan gia tộc, mà là muốn làm cho Nạp Lan gia tộc thần phục dưới chân của hắn, làm một con chó săn cho hắn, trong vài năm tới hắn công tác ở Đại Liên sẽ cung cấp các loại trợ giúp cho hắn. Đồng thời...còn muốn làm cho Nạp Lan Hương Hương ngày trước toan tính lợi dụng hắn, phải quỳ ở dưới chân hắn, ngưỡng mộ hắn, cầu khóc van xin, để mặc cho hắn tàn phá chơi đùa.
Có thể nói, bản thân hắn hoàn toàn không ngờ, Trần Phàm sẽ nhảy ra trợ giúp cho Nạp Lan gia tộc!
Bởi vì...ở hắn xem ra, mối quan hệ giữa Trần Phàm cùng Nạp Lan gia tộc, còn chưa tốt đẹp đến mức độ này!
Hiện giờ, Trần Phàm xuất thủ làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn thì vẫn là phẫn nộ!
- Reng...reng...
Ngay khi Yến Thanh Đế vì hành động của Trần Phàm mà cảm thấy phẫn nộ, đồng thời máy di động nằm ở bên cạnh, lại vang lên thanh âm rất nhỏ, làm cho hắn phục hồi lại tinh thần từ trong cơn tức giận.
Hắn cầm di động lên, nhìn thoáng qua dãy số điện báo, sau đó mới chuyển liên lạc.
- Yến thiếu...
Đầu máy bên kia, Lăng Vân Phong thấy liên lạc đã chuyển, thì cung kính nói:
- Không có quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của ngài đó chứ?
- Đã xảy ra chuyện này, ông cảm thấy tôi có thể ngủ được sao?
Yến Thanh Đế lạnh giọng trách cứ:
- Vì cái gì mà không cắt bỏ bài báo này ngay khi nó được đăng tải lên internet?
- Yến thiếu, bài báo này vừa xuất hiện không lâu, thì đội trưởng đội cảnh sát an ninh mạng trong Sở công an đã xuất động toàn bộ lực lượng ra, để cắt bỏ bài báo này. Nhưng...dường như chuyện này đã được trù hoạch trước, nên đối phương lợi dụng hacker truyền bá với tốc độ rất nhanh, bên phía an ninh mạng căn bản là trở tay không kịp!
Đối mặt với lời giáo huấn của Yến Thanh Đế, Lăng Vân Phong không hề tức giận chút nào. Tương phản còn vội vàng giải thích:
- Sau đó, tôi thấy tình huống không đúng, liền kêu Dương Tổ Đức mượn danh nghĩa của Sở công an tỉnh hướng Bộ công an xin hỗ trợ, kết quả lại vẫn không thể ngăn chặn nổi tốc độ truyền bá của bài báo kia.
Nói dứt lời, thì Lăng Vân Phong cũng nặng nề thở dài, có vẻ bất đắc dĩ.
Nghe Lăng Vân Phong giải thích xong, thì cơn tức giận của Yến Thanh Đế đã tiêu tan hơn phân nửa. Lý trí nói cho hắn biết, chuyện lần này là do một tay Trần Phàm trù hoạch, nếu Trần Phàm đã xuất thủ, thì tự nhiên là không thể nào dễ dàng hóa giải như vậy!
Đầu dây bên kia, Lăng Vân Phong thấy Yến Thanh Đế không nói gì, thì có chút kinh hồn táng đởm. Nhưng căn bản lại không dám đề nghị Yến Thanh Đế tìm Bộ công an, để cho Bộ công an xử lý chuyện này.
Đối với Lăng Vân Phong mà nói, sở dĩ hắn kinh hồn táng đởm, thứ nhất là vì sợ Yến Thanh Đế tức giận, thứ hai là hắn theo Đằng Nguyên chiếm được không ít ưu đãi, sợ chuyện này sẽ khiến cho hắn rơi vào vòng lao lý.
Còn lo lắng của Yến Thanh Đế thì hoàn toàn bất đồng.
Từ sau khi tới Đại Liên, tuy rằng năm lần bảy lượt Đằng Nguyên tặng quà lấy lòng, nhưng tất cả Yến Thanh Đế đều không có nhận.
Ở dưới tình huống này, hắn lo lắng nhất chính là chuyện này sẽ làm cho một vài lãnh đạo các ngành ở Bắc Kinh chú ý, cuối cùng sẽ đá văng nhà máy Lăng Hóa ra khỏi nơi đây.
Nhà máy Lăng Hóa của tập đoàn Anh Hoa, là nhà máy trụ cột trong ngành sản xuất công nghiệp hóa chất ở Đại Liên. Hàng năm mang đến nguồn tài chính thu vào rất lớn cho Đại Liên.
Yến Thanh Đế hiểu rõ ràng, nếu tập đoàn Anh Hoa bị đá văng đi, thì nguồn tài chính ở Đại Liên cũng sẽ thuyên giảm cấp tốc, đây đối với hắn mà nói, tuyệt đối không phải là cái chuyện gì tốt đẹp.
- Hiện giờ tôi sẽ liên hệ với Đằng Nguyên, người phụ trách của nhà máy Lăng Hóa, khuyên nhủ hắn lập tức tiến hành ngừng kinh doanh để chỉnh đốn!
Yến Thanh Đế trầm ngâm một lúc, sau đó nói tiếp:
- Đêm nay ông chạy tới Thâm Dương, ngày mai cùng tôi mở một cuộc họp báo, giải thích với người bị hại trong sự kiện ô nhiễm lần này.
Đầu tiên Lăng Vân Phong cũng đồng ý, nhưng rất nhanh đã nhịn không được, nói:
- Không tốt...Yến thiếu gia, nhà máy Lăng Hóa tuy rằng hàng năm thu vào lợi tức rất cao. Nhưng...nếu bắt nhà máy Lăng Hóa dừng sản xuất, thì sẽ tạo thành ảnh hưởng dây chuyền không nhỏ. Đồng thời chuyện này cũng sẽ làm cho nguồn tài chính thu vào ở Đại Liên cấp tốc giảm sút!
- Chẳng lẽ ông có biện pháp giải quyết nào tốt hơn sao?
Yến Thanh Đế nhíu mày, điểm này hắn hiểu quá rõ ràng. Nhưng hắn nghĩ chuyện khẩn cấp trước mắt, là phải bình ổn cơn lửa giận của nhân dân quần chúng, chờ dập tắt lửa giận của công chúng xong, thì mới để cho nhà máy Lăng Hóa sản xuất bình thường trở lại. Nguồn truyện:
- Yến thiếu, ngài cảm thấy, nếu để cho Bộ công an ra mặt gây áp lực, ngăn chặn bài báo kia truyền bá xuống, thì như thế nào?
Lăng Vân Phong cẩn thận nói ra suy nghĩ của mình. Sau khi nói xong, trên mặt còn mang theo biểu tình chờ mong.
- Ngu xuẩn!
ở trong biểu tình chờ mong của Lăng Vân Phong, Yến Thanh Đế buồn bực mắng một câu. Sau đó lạnh lùng chất vấn:
- Lăng Vân Phong, ông có biết kẻ nào đứng sau lưng thao túng những chuyện này hay không?
- Là ai cơ?
Lăng Vân Phong ngẩn ra.
Yến Thanh Đế căm phẫn nói:
- Là Trần Phàm!
Trần Phàm?
Vừa nghe được cái tên này, cả người Lăng Vân Phong không khỏi chấn động.
Trước mắt thân là gia chủ Lăng gia, là người đứng đầu Tỉnh ủy Liêu Ninh, nếu Lăng Vân Phong ngay cả Trần Phàm còn không biết, thì không bằng đi mua một khối đậu hũ, đâm đầu vào đó mà chết đi ah!
Trong lúc khiếp sợ, đồng thời Lăng Vân Phong cũng theo bản năng dò hỏi:
- Yến thiếu gia, hắn thao túng chuyện này, chẳng lẽ là muốn nhằm vào ngài?
Yến Thanh Đế cũng không phản bác, mà rõ ràng thừa nhận. Chẳng qua sau khi thừa nhận, thì khóe miệng của hắn, lại toát ra một nụ cười khinh thường:
- Nếu như tôi đoán không sai, thì hắn muốn lợi dụng chuyện này để nhắm vào tôi. Hơn nữa còn muốn tôi đề nghị Bộ công an ra mặt, cuối cùng phải đối diện với lửa giận của công chúng!
Lúc này đây, Lăng Vân Phong không dám rên lên một tiếng nào.
- Ha ha! Hắn nghĩ rằng tôi ngu ngốc như thế hay sao?
Yến Thanh Đế tiếp tục cười lạnh nói:
- Hắn muốn tôi đứng ra ngoài, đối mặt với công chúng, nhưng tôi sẽ không làm theo ý hắn. Hơn nữa còn cho nhà máy Lăng Hóa dừng sản xuất, và buộc nhà máy Lăng Hóa phải xuất ra một khoản tiền, để bồi thường những người bị hại kia.
- Yến thiếu gia, quả nhiên là cao minh!
Lăng Vân Phong không chút do dự, phóng ra một câu mã thí.
Bởi vì hành động của Trần Phàm mà tâm tình Yến Thanh Đế đang không xong, lúc này nghe được câu mã thí của Lăng Vân Phong, thì trong lòng Yến Thanh Đế đúng là có chút đắc chí.
Đắc chí bởi vì...mình đã nhìn thấu âm mưu của Trần Phàm!
- Hiện giờ ông hãy khởi hành tới Đại Liên đi, sáng ngày mai tôi sẽ liên hệ với ông.
Trong lúc đắc chí, đồng thời Yến Thanh Đế cũng không còn hứng thú nói chuyện cùng Lăng Vân Phong nữa.
Lăng Vân Phong tự nhiên không dám lãnh đạm:
- Hảo!
Nghe được Lăng Vân Phong cam đoan, Yến Thanh Đế không nhiều lời vô nghĩa, mà trực tiếp cúp máy.
Sau khi cúp máy, Yến Thanh Đế liền trầm ngâm suy tư, cuối cùng quyết định không có gọi cho thư ký cao cấp của Đằng Nguyên, mà trực tiếp bấm số điện thoại của Đằng Nguyên!
Bởi vì...ở hắn xem ra, hắn tự mình ra mặt, thì Đằng Nguyên đối với chuyện tình lần này...càng sẽ coi trọnghơn!
Mà hắn cũng tin tưởng, mặc dù bức nhà máy Lăng Hóa xuất ra một khoản tiền bồi thường cho những người bị hại, trong sự kiện ô nhiễm lần này. Nhưng hắn tin tưởng...bằng vào thân phận Yến đại thiếu gia. Đằng Nguyên đối với mọi quyết định của hắn, tuyệt đối cũng không dám có bất kỳ dị nghị gì!
Nhưng làm cho Yến Thanh Đế rất không vui chính là, Đằng Nguyên lại đang tắt máy di động!
- Mẹ nó!
Yến Thanh Đế tức giận mắng một câu, sau đó tỉnh táo lại, nhanh chóng bấm số điện thoại của gã thư ký, dùng cái loại ngữ khí ra lệnh không thể nghi ngờ, nói:
- Hiện giờ anh hãy lập tức đến chỗ của Đằng Nguyên, rồi mang hắn đến nơi này của tôi!
- Dạ. Yến bí thư!
Đầu máy bên kia, gã thư ký cung kính lĩnh mệnh.
Nghe gã thư ký hồi đáp xong, Yến Thanh Đế không phân phó thêm chỉ thị gì nữa, mà trực tiếp cúp máy.
Theo sau...hắn thoáng nhìn qua bài báo ở trên máy vi tính, nhưng trên mặt lại không hề nhìn thấy một chút tức giận nào.
- Trần Phàm à Trần Phàm, ngươi trừ bỏ cậy mạnh dựa thế ra, thì ngươi còn có tiền vốn gì nữa đây? Bằng vào khối óc mục nát của ngươi mà cũng muốn đấu trí cùng với ta, ngươi không cảm thấy chuyện này buồn cười lắm hay sao?
Yến Thanh Đế nhìn vào máy vi tính, khóe miệng nở rộ một nụ cười khinh thường...