Một giờ sau, khi đoạn văn kia tiếp tục lấy tốc độ khủng khiếp truyền bá trên mạng, Đằng Nguyên đi theo phía sau thư ký của Yến Thanh Đế, đi tới đại viện thành ủy nơi ở của Yến Thanh Đế.
Khi nhìn thấy Yến Thanh Đế, Đằng Nguyên cũng không lộ ra dáng tươi cười ân cần như lần đầu tiên gặp mặt, mà gương mặt hơi có vẻ tái nhợt, trong con ngươi lưu lại vẻ vô cùng lo lắng.
Yến Thanh Đế đang có chút tức giận vì Đằng Nguyên khóa điện thoại di động, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Đằng Nguyên, nghĩ đến Đằng Nguyên đang bị chuyện bùng nổ lần này hù sợ, vì thế không nổi giận, chỉ trầm giọng nói:
- Đằng Nguyên tiên sinh, tôi biết hiện tại trong lòng ông rất rối loạn, ông đang lo lắng chuyện lần này sẽ tạo thành ảnh hưởng thật lớn đối với hai nhà máy mà ông phụ trách, thậm chí có thể sẽ bị khu trừ ra khỏi thị trường đại lục!
Nghe được lời nói của Yến Thanh Đế. Đằng Nguyên cũng không lập tức trả lời, thân hình không khỏi run rẩy lên.
Hành động này của Đằng Nguyên rơi vào trong mắt Yến Thanh Đế, làm cho Yến Thanh Đế càng thêm tin rằng hiện giờ Đằng Nguyên đã hoàn toàn khủng hoảng.
- Yến bí thư, mời ông giúp tôi!
Sắc mặt Đằng Nguyên thật khó coi nói nhanh, đồng thời bái Yến Thanh Đế thật sâu, cảm giác giống như xem Yến Thanh Đế là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
- Ông chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của tôi, tôi cam đoan hai nhà máy của tập đoàn Anh Hoa tại Đại Liên có thể tiếp tục kinh doanh.
Yến Thanh Đế thản nhiên nói, vẻ tự tin trong giọng nói không có chút nào che giấu.
Đằng Nguyên ngẩng đầu, sắc mặt thật khó khăn:
- Yến bí thư, ngài cũng biết nếu muốn hai nhà máy của tôi kinh doanh theo quy định của quý quốc, rất khó có được lợi nhuận...
- Tôi có bảo ông kinh doanh theo quy định của quốc gia sao?
Yến Thanh Đế ngẩng đầu, khinh miệt liếc mắt nhìn Đằng Nguyên, hắn biết rõ nếu hai nhà máy hóa chất của tập đoàn Anh Hoa tại Đại Liên dựa theo quy định kinh doanh, thu nhập sẽ giảm đi, từ đó sẽ làm thu nhập tài chính của Đại Liên bị ảnh hưởng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Đằng Nguyên chợt ngẩn ra, theo sau thật "Thông minh", lộ ra biểu tình tỉnh ngộ:
- Yến bí thư. ý của ngài là?
- Ngày mai, tôi sẽ tổ chức một buổi họp báo tuyên bố tin tức, đến lúc đó ông cũng tham gia.
Yến Thanh Đế dùng một loại khẩu khí không thể nghi ngờ nói:
- Vào buổi tuyên bố tin tức ngày mai. ông phải ưng thuận hứa hẹn, hai nhà máy hóa chất dưới tay tập đoàn Anh Hoa sẽ dựa theo yêu cầu của thành ủy Đại Liên cùng tỉnh ủy Liêu Ninh ngừng kinh doanh chỉnh đốn, cần phải đạt tới yêu cầu quy định. Ngoài ra ông còn phải hứa hẹn bồi thường cho toàn bộ những người bị hại trong sự kiện ô nhiễm!
Yến Thanh Đế vừa thốt ra, sắc mặt Đằng Nguyên có chút thay đổi, tựa hồ có chút không vui.
- Như thế nào, ông không muốn?
Biểu tình biến hóa của Đằng Nguyên rơi vào trong mắt Yến Thanh Đế, làm hắn nhướng mày có chút tức giận, tựa hồ hắn cảm thấy được phản ứng của Đằng Nguyên đã xúc phạm quyền uy của Yến gia đại thiếu.
Đằng Nguyên lộ ra vẻ mặt khổ sở lắc đầu:
- Yến bí thư, dựa theo sự phân phó của ngài làm việc cũng không có vấn đề. Nhưng ngài cũng biết, tôi chỉ là người phụ trách của một khu vực, nếu đề cập tới tài chính quá lớn, cá nhân tôi vốn không thể làm chủ! Hơn nữa ngừng kinh doanh chỉnh đốn đối với hai nhà máy mà nói, sẽ tạo thành tổn thất thật lớn, thời gian không thể quá dài.
- Thời gian ngừng kinh doanh chỉnh đốn sẽ không quá dài.
Yến Thanh Đế nhíu mày nói:
- Về phần tiền bồi thường, không nhiều lắm, là hai triệu.
Hai triệu?
Nghe được chữ số này, thân hình Đằng Nguyên lại rất phối hợp run rẩy lên.
- Đằng Nguyên tiên sinh, hai nhà máy hóa chất của tập đoàn Anh Hoa tại Đại Liên, lợi nhuận thu vào hàng năm so với số tiền này còn nhiều hơn gấp mười!
Yến Thanh Đế lạnh lùng nói:
- Còn nữa, nếu như tôi không đoán sai, mấy năm nay ông đưa tặng tiền cùng quà, cũng không ít hơn số tiền này đi?
Đằng Nguyên hơi mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng không đợi hắn nói ra khỏi miệng, Yến Thanh Đế lại tiếp tục nói:
- Ông dựa theo lời tôi nói đi làm, tôi có thể cam đoan hai nhà máy hóa chất của tập đoàn Anh Hoa ở trong vòng một tháng có thể tiếp tục kinh doanh! Ngoài ra tôi còn cam đoan với ông, trong vòng vài năm sau này, ông không cần tặng quà cho bất cứ ai!
Nói xong Yến Thanh Đế tựa hồ cảm thấy còn chưa đủ làm cho Đằng Nguyên an tâm, lại bổ sung một câu:
- Thân phận của tôi ông rất rõ ràng, ông cảm thấy được lời nói của tôi, các quan chức tại Đại Liên thậm chí là Liêu Ninh có người sẽ phản bác sao?
- Đương nhiên sẽ không.
Đằng Nguyên thật hợp tác lộ ra biểu tình kích động, giống như được bỏ xuống gánh nặng, cười nói:
- Thỉnh Yến bí thư yên tâm, đợi sau khi trở về, tôi sẽ lập tức khai thông với người phụ trách tập đoàn Anh Hoa tại đại lục, cam đoan dựa theo yêu cầu cùng chỉ thị của ngài đi làm.
- Lúc tôi đến Đại Liên, có không ít người nói ông là một người thông minh.
Nghe được lời nói của Đằng Nguyên, Yến Thanh Đế nở nụ cười:
- Trước kia tôi không tin, hiện tại tôi đã tin. Ân, tôi thích giao tiếp cùng người thông minh!
Lúc này Đằng Nguyên cũng không hé răng, chỉ khiêm tốn cười cười.
Mười phút sau, Đằng Nguyên rời khỏi chỗ ở của Yến Thanh Đế.
Bước ra khỏi cửa nhà Yến Thanh Đế, nụ cười trên mặt Đằng Nguyên trong nháy mắt đọng lại, chỉ còn lại vẻ thật sâu sợ hãi.
Hít sâu một hơi, hắn mạnh mẽ đem nỗi sợ hãi áp xuống, Đằng Nguyên bước nhanh xuống lầu, chui vào trong xe, tự mình lái xe rời đi.
Sau khi chiếc xe rời khỏi đại viện thành ủy, Đằng Nguyên mang theo vài phần sợ hãi, vài phần khẩn trương lấy ra điện thoại di động, bấm một số điện thoại.
Điện thoại rất nhanh chuyển được. Đằng Nguyên không đợi người bên kia mở miệng, liền khẩn trương hội báo nói:
- Trần...Trần tiên sinh, hết thảy đúng như lời ngài đoán trước, chẳng những Yến Thanh Đế muốn cho hai nhà máy của tập đoàn Anh Hoa ngừng kinh doanh chỉnh đốn, còn muốn tôi lấy ra hai triệu tiến hành bồi thường cho người bị hại trong sự kiện ô nhiễm.
- Hắn muốn tôi ngày mai đi theo hắn và Lăng Vân Phong đến buổi họp báo, ưng thuận hứa hẹn trước mặt mọi người!
Vừa nói xong, Đằng Nguyên khẩn trương ngừng thở, chờ đợi Trần Phàm chỉ thị.
- Ông không cần khẩn trương, cũng không cần sợ hãi. Tôi nói rồi, chỉ cần ông làm theo lời dặn của tôi, như vậy vô luận là ông hay tình nhân của ông, hoặc là người nhà của ông đang ở đây, bọn họ đều bình an còn sống. Thậm chí...tôi sẽ nghĩ biện pháp đón vợ ông ở quốc nội đi ra, cho các vị xa chạy cao bay, chờ sau khi chuyện phát sinh, người của Tá Đằng Nhất Lang cũng không tìm được ông.
Đầu bên kia điện thoại, Trần Phàm nhẹ nhàng nói.
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Đằng Nguyên vô cùng kích động:
- Tạ...cảm ơn Trần tiên sinh.
- Hiện tại ông lập tức trở về, đêm nay ông còn phải đảm nhận diễn viên thêm một lần.
Trần Phàm nói:
- Tôi chờ ông trong biệt thự của ông.
- Được!
Đằng Nguyên lập tức trả lời, sau đó đạp ga thật mạnh, chiếc xe như một cơn gió biến mất trong đêm tối.
Trung tâm hội nghị quốc tế Đại Liên nằm ở phía nam Nhân Dân Lộ ở khu Đông Cảng, là một hội nghị cỡ lớn, triển lãm hình tượng hiện đại hóa cùng hình tượng những công trình trọng yếu của Đại Liên, là kiến trúc tượng trưng cho thành thị Đại Liên, cũng là khu đô thị mới nằm phía đông thành phố.
Sáng sớm, khi ánh nắng sáng rỡ chiếu xuống khu trung tâm quốc tế Đại Liên, từng chiếc xe mang biển số thành ủy Đại Liên, xe mang biển số tỉnh ủy Liêu Ninh, được xe cảnh sát mở đường hộ tống lần lượt chạy đến.
Ở trước những chiếc xe quan chức, cảnh sát không những mở hết đường xung quanh, còn sơ tán không ít dân thành phố.
Chờ sau khi đoàn xe dừng trong bãi, Lăng Vân Phong cùng Yến Thanh Đế lần lượt xuống xe, được một đám người tiền hô hậu ủng tiến vào trung tâm hội nghị quốc tế.
Trong một gian đại sảnh của buổi họp báo tuyên bố tin tức bên trong trung tâm hội nghị quốc tế, những phóng viên đã sớm nhận được thông tri chờ đợi đã lâu, thần tình đầy chờ mong chờ đợi buổi họp báo sắp diễn ra.
Trong bọn họ có phóng viên của bàn địa Đại Liên cùng Liêu Ninh, cũng có phóng viên Tân Hoa Xã, thậm chí có phóng viên bên trong quốc nội nhận được tin tức cũng chạy tới.
Với khứu giác độc đáo của ngành phóng viên, bọn hắn đều rất rõ ràng, buổi họp báo lúc chín giờ sẽ quyết định tương lai của hai nhà máy hóa chất tập đoàn Anh Hoa tại Đại Liên.
Tám giờ năm mươi phút.
Được chủ nhiệm văn phòng thành ủy Đại Liên cùng chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy Liêu Ninh cùng đi, Lăng Vân Phong mang theo Yến Thanh Đế, Đằng Nguyên xuất hiện ngay cửa đại sảnh buổi họp báo.
Năm người vừa xuất hiện, lập tức để cho các phóng viên oanh động!
Giờ khắc này, tuy rằng Trần Phàm không có chỗ dựa nào vững chắc, nhưng so với Yến gia đại thiếu xuất hiện ở hội trường Chiết Giang lúc trước, thì càng làm cho người ta khiếp sợ hơn nhiều!
Ở dưới đài, nhóm quan khách đem ánh mắt từ trên người Trần Phàm chuyển dời về phía Yến Thanh Đế. Bất quá, Lăng Vĩ lại không hề chuyển dời mục quang, hắn vẫn trợn trừng hai mắt lên, thần tình trắng bệch nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, chính xác hơn là đang nhìn Nạp Lan Hương Hương ở bên cạnh Trần Phàm.
Bởi vì có hận ý với Nạp Lan Hương Hương, hắn từng lấy thân phận chó săn cho Yến Thanh Đế mà xuất hiện ở trước mặt của Nạp Lan Hương Hương. Nhưng hắn vẫn cảm thấy tự hào và thật đắc chí!
Cảm giác như, chỉ cần hắn có thể nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương bị chà đạp, bị người khác xé nát cái phần tâm tính kiêu ngạo, thì hắn sẽ thích thú ngất trời!
Mà lần này tới Đại Liên, bởi vì biết Yến Thanh Đế muốn động thủ với Nạp Lan gia, bởi vì Yến Thanh Đế hứa hẹn, sẽ cho hắn đảm nhận chức vụ cục trưởng Chiêu Thương Cục, nên trong lòng hắn đang tràn ngập chờ mong.
Chờ mong một dịp gặp mặt Nạp Lan Hương Hương!
Thậm chí hắn còn ảo tưởng qua tình huống, khi Nạp Lan gia trở thành quân cờ của Yến Thanh Đế, Nạp Lan Hương Hương cũng biến thành đồ chơi cho Yến Thanh Đế. Đến lúc đó, hắn mới xuất hiện ở trước mặt nàng...Mắng nàng là một ả gái điếm, hoàn toàn xé nát cái bộ mặt kiêu ngạo kiên cường giả tạo của nàng!
Thậm chí hắn còn ảo tưởng, sau khi Yến Thanh Đế chơi chán Nạp Lan Hương Hương, rồi thì nàng sẽ trở thành đồ chơi rẻ tiền ở trong tay của hắn!
Nhưng...nằm mơ hắn cũng không ngờ tới cảnh tượng đang diễn ra trước mắt này!
Một màn bất thình lình này, làm cho Lăng Vĩ cảm thấy mình giống như một tên hề ngu ngốc!
Đồng dạng không ngờ tới một màn này, còn có cả Yến Thanh Đế, ở trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, trên đài chủ tịch, trên khuôn mặt anh tuấn của Yến Thanh Đế tìm không ra một chút biểu tình âm trầm nào nữa. Khuôn mặt của hắn có chăng chỉ là thần sắc trắng bệch như tờ!
Bởi vì căm tức Nạp Lan Hương Hương muốn lợi dụng mình, bởi vì căm tức Nạp Lan gia tộc và Trần Phàm đi lại quá mức thân cận. Cho nên Yến Thanh Đế đã lợi dụng quyền thế trong tay, mà khai đao với những sinh ý đen của Nạp Lan gia tộc.
Hắn làm như vậy, chẳng những muốn bức bách Nạp Lan gia tộc dứt bỏ mối quan hệ cùng Trần Phàm. Mà còn muốn Nạp Lan Hương Hương phải cam tâm tình nguyện quỳ gối ở dưới chân của hắn, khóc lóc cầu xin hắn tha thứ cho hành động sai trái ngu muội của nàng!
Khi Nạp Lan gia tộc rơi vào nguy cơ trùng trùng, khi hắn kiên nhẫn chờ đợi, thì Nạp Lan Hương Hương không có đi tìm gặp hắn.
Nhưng...giờ khắc này, Nạp Lan Hương Hương lại đi theo cùng Trần Phàm, xuất hiện ở đây!
Hôm nay Nạp Lan Hương Hương mặc bộ sườn xám màu đỏ thắm, vẻ xinh đẹp kiều diễm, còn chất ngất hơn xưa rất nhiều.
Hôm nay, người phụ nữ mang theo vẻ đẹp kinh diễm, không có đi về phía hắn. Càng sẽ không giống như trong ảo tưởng, thần phục ở dưới chân của hắn, cầu khóc van xin hắn chà đạp tấm thân nuột nà.
Bởi vì...hiện giờ...nàng đã trở thành người phụ nữ của người thanh niên kia.
Cái loại tương phản cực độ này, cũng giống như một chuôi chủy thủ sắc bén, hung hăng đâm thẳng vào trái tim của Yến Thanh Đế. Đem một chút phần kiêu ngạo, tôn nghiêm cuối cùng ở trong lòng hắn, tàn phá thành từng mảnh nhỏ!- Xem ra tin tức lan truyền bên ngoài cũng không phải là giả. Nạp Lan Hương Hương vì hận mà sinh luyến ái, bây giờ đã trở thành người phụ nữ của thanh niên Trần gia rồi. Đồng thời. Yến Thanh Đế cũng đang rất căm tức Nạp Lan Hương Hương!
- Khẳng định là vậy rồi. ông nhìn sắc mặt của Yến Thanh Đế trắng bệch như tờ thì biết?
- Thoạt nhìn, dường như hắn có chút không chịu nổi đả kích này à...
- Thực không sao tưởng tượng nổi. Yến Thanh Đế cũng sẽ có một ngày như thế này!
- Theo tôi thấy, người thanh niên Trần gia kia, đúng là khắc tinh của Yến Thanh Đế rồi!
Nhất thời bên dưới đài chủ tịch, sôi nổi vang lên những thanh âm bàn tán rôm rả. Trong đó người mở miệng phần lớn đều là người phụ trách của những xí nghiệp nhỏ, cùng một số phóng viên tính tình bát quái. Mặc dù bọn họ không được tận mắt chứng kiến một màn Trần Phàm đánh bại Yến Thanh Đế lúc trước ở Chiết Giang. Nhưng thông tin nghe được cũng không phải ít, lúc này trông thấy Yến Thanh Đế bị mất mặt đến mức hồ đồ, thì đều thổn thức cảm khái không thôi.
Mà Xương Hâm đang ngồi gần bên Yến Thanh Đế, chứng kiến phần tôn nghiêm cuối cùng trong lòng Yến Thanh Đế bị nghiền nát, thì khẽ thở dài...Lúc này hắn mới hoàn toàn hiểu được: Trần Phàm không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền sẽ đánh trúng điểm yếu trí mạng!
Ngay khi mọi người ở dưới đài đang sôi nổi bàn tán, thì khuôn mặt của Yến Thanh Đế cũng hoàn toàn trở nên vặn vẹo méo mó, đôi con ngươi trong mất đỏ rực. Hắn thở hổn hển, dùng ngữ khí âm trầm, khàn khàn giận dữ hét lớn:
- Ai cho họ vào đây? Mau đuổi họ ra ngoài cho tôi!
Mau đuổi họ ra ngoài cho tôi!
Lời nói tràn ngập sự phẫn nộ và căm tức của Yến Thanh Đế, thông qua microphone khuếch đại âm thanh, tựa như một tiếng sấm mùa xuân nổ vang ở trong gian phòng hội nghị!
Oanh!
Vừa nghe thấy Yến Thanh Đế nói như vậy, toàn trường lập tức xôn xao lên! Tất cả mọi người đều bị những lời này của Yến Thanh Đế làm cho hoảng sợ ngây ra. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mọi người đều hiểu rõ ràng, Nạp Lan Vĩnh Kha chính là một trong số những nhân vật tiêu điểm ở buổi lễ hội tái thiết đầu tư lần này. Thế nhưng Yến Thanh Đế, lại muốn đem ba người Trần Phàm. Nạp Lan Vĩnh Kha, Nạp Lan Hương Hương đuổi ra ngoài ư?
Ngay khi mọi người rơi vào trong nỗi khiếp sợ, thì bốn gã nhân viên công tác ở hiện trường, đứng sau lưng ba người Trần Phàm, thần sắc tràn đầy biểu tình do dự, không biết phải làm như thế nào.
Nguyên bản, bọn hắn đều nhận được mệnh lệnh, ngăn cản không cho Nạp Lan Vĩnh Kha tiến vào hội trường. Nhưng khi...bọn hắn nhìn thấy Nạp Lan Vĩnh Kha đi theo cùng Trần Phàm, thì bọn hắn lại không ra mặt ngăn trở!
Không phải bọn hắn đã quên mất lời Yến Thanh Đế phân phó, mà là không dám...làm như vậy.
Người có tên, như cây có bóng! Trần Phàm...cái tên này, đủ khiến cho bọn hắn hoàn toàn mất hết đi dũng khí.
- Các anh điếc hết rồi sao?
Yến Thanh Đế thấy bốn gã nhân viên công tác, thần tình do dự, thì phẫn nộ đứng lên vươn tay, chỉ thẳng vào ba người Trần Phàm, rống lớn quát:
- Tôi bảo các anh đuổi ba người bọn họ ra bên ngoài!
Lại nghe thấy Yến Thanh Đế nói như vậy, vô luận quan khách ở trên đài chủ tịch, hay là mọi người ở dưới đài, đều hiểu rõ ràng, giờ khắc này Yến Thanh Đế đã hoàn toàn bị cừu hận che mờ lý trí rồi!
Đồng dạng rất nhiều người cũng tò mò, tò mò vì Trần Phàm không phải là đối tượng được mời đến đây tham dự buổi hội nghị lần này. Thì hắn có lý do gì mà đến đây tham dự?
Ngay sau đó...mọi người đã có được đáp án chính xác!
Ở trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Trầm Tuyết Sơn cùng Vương chủ tịch đang ngồi ở trên đài, nhanh chóng đứng dậy, nhanh chân bước về phía Trần Phàm!
Nhìn thấy hai người đang đi tới, Trần Phàm không hề cử động, mà yên lặng chờ hai người này tiến đến phía mình.
Trầm Tuyết Sơn mang theo Vương chủ tịch, nhanh chân bước đến trước mặt Trần Phàm, khom lưng cúi đầu, như là người hầu nhìn thấy chủ nhân bình thường, ngữ khí run run nói:
- Trần tiên sinh, tôi đại biểu cho Tỉnh ủy Liêu Ninh hoan nghênh anh đến tham dự buổi hội đầu tư sẽ khai mở ở thành phố Đại Liên lần này!
Vừa nói dứt lời, Trầm Tuyết Sơn cùng Vương chủ tịch thành phố Đại Liên, đều nhất tề hướng Trần Phàm cung bái.
Khom lưng cung bái, cúi đầu chín mươi độ!
Choáng váng!
Ngay cả Yến Thanh Đế ở bên trong, tất cả mọi người đang có mặt trong hội trường, nhìn thấy một màn này, thì lại phải trợn trừng mắt lên, thêm một lần nữa!
Bọn họ nằm mơ cũng thật không ngờ, ở trong lúc Yến Thanh Đế đang phẫn nộ, thì Trầm Tuyết Sơn cùng Vương chủ tịch, sẽ làm ra cử động như thế này...
- Trầm Tuyết Sơn, ông đang làm cái gì vậy?
Theo sau...Yến Thanh Đế nhìn thấy một màn này, thì đột nhiên lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, giống như một con chó điên gầm lên, thanh âm chấn động rung trời.
Lúc này, Trầm Tuyết Sơn xoay người, ưỡn thẳng lưng, dùng ánh mắt bi ai nhìn Yến Thanh Đế, lạnh lùng nói:
- Yến bí thư, yêu cầu anh hãy chú ý tới lời nói của mình! Tập đoàn Vĩnh Đạt là đơn vị chính được mời tới tham gia buổi hội đầu tư lần này ở Đại Liên. Nạp Lan Vĩnh Kha tiên sinh, chủ tịch của tập đoàn Vĩnh Đạt, cùng Trần Phàm tiên sinh, chủ tịch danh dự tập đoàn Vĩnh Đạt, đến chậm là vì kẹt xe trên đường, muộn mất hai phút. Anh muốn đuổi bọn họ ra khỏi hội trường, tôi muốn hỏi anh một câu, Yến Thanh Đế, anh đang làm cái trò gì vậy?
Yến Thanh Đế, anh đang làm cái trò gì vậy?
Không có tiếng trả lời, Yến Thanh Đế đã hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.
Rất nhanh, hắn đã giật mình bừng tỉnh, đồng thời còn phát hiện ra một sự thật: Trầm Tuyết Sơn và Vương chủ tịch là người của Trần Phàm!
Phát hiện này, để cho hắn không dám tin, mà cũng vô pháp thừa nhận!
Hắn không dám tin bởi vì, hắn không hiểu Trần Phàm dựa vào cái gì, mà có thể thuyết phục được hai người Trầm Tuyết Sơn cùng Vương chủ tịch, không thèm đếm xỉa gì đến cơn lửa giận của Yến gia, lựa chọn đứng sang bên phía Trần Phàm!
Dựa vào cái gì?
Đó chính là dựa vào Hoàng Chí Văn, lá bài thứ tư của Trần Phàm.
Lá bài thứ tư này, đủ khiến cho Yến Thanh Đế rơi vào trong địa ngục!
Lá bài thứ tư này, cũng làm cho Yến Khánh phải hao hết tâm tư, bảo vệ hành động của Yến Thanh Đế, trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ...!
- Ông...ông...
Ở trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Yến Thanh Đế toàn thân run rẩy vươn tay ra, chỉ vào Trầm Tuyết Sơn, giống như đang muốn nói cái gì đó. Kết quả bởi vì quá mức kích động, quá mức phẫn nộ, mà há miệng ra nửa ngày, cũng không biết phải thốt ra câu gì.
- ùng...ục...
Theo sau, Yến Thanh Đế trước ngực phập phồng, cả người hung hăng chấn động, bất thình lình phun ra một búng tiên huyết.
Máu tươi phun ra, nhiễm đỏ khóe miệng của hắn, đồng thời cũng nhuốm đỏ tấm thẻ ghi danh ở trên mặt bàn, che lấp mất tên của hắn.
Dưới ánh đèn, vết máu kia, dị thường chói mắt!
Đồng dạng cũng làm cho ba chữ Yến Thanh Đế hoàn toàn mất đi ánh sáng hào quang...
Thái tử Yến gia!
Yến Khánh không phế ngươi!
Thì ta...Đồ Tể...sẽ làm giúp cho hắn!