Vào lúc mười giờ đêm, thanh âm còi cảnh sát cắt ngang qua phía chân trời, hoàn toàn đánh vỡ sự yên lặng ban đêm.
So sánh với lúc Yến Thanh Đế vì cảnh cáo Nạp Lan gia tộc phái ra cảnh sát phong tỏa hai quyền tràng ngầm cùng ba sòng bạc của Nạp Lan gia, thanh thế đêm nay còn lớn hơn rất nhiều.
Hơn nữa không riêng gì cảnh sát, ngay cả người phụ trách võ cảnh Đại Liên cũng nhận được thỉnh cầu trợ giúp, lập tức truyền đạt mệnh lệnh, phái ra võ cảnh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà máy hóa chất Lăng Hóa.
Ngay khi có rất nhiều cảnh sát cùng võ cảnh cấp tốc chạy tới nhà máy hóa chất Lăng Hóa, chung quanh nhà máy toàn là đầu người đông nghìn nghịt một mảnh.
Trong màn đêm, nhà máy đã biến thành một mảnh hỗn độn, cửa phòng an ninh bị đập vỡ không thấy bộ dáng, toàn bộ xe cộ đỗ trong bãi đỗ xe bị lật ngược, miếng thủy tinh văng đầy đất.
Đồng dạng cửa lớn cũng bị nện dập nát, những người dẫn đầu xông vào đập vỡ những cửa kính thủy tinh, bất chấp tất cả trực tiếp vọt vào tòa lầu làm việc thấy đồ vật liền đập vỡ.
Thanh âm đập phá, tiếng chửi mắng inh ỏi, tiếng quát tháo...
Đủ loại thanh âm hỗn họp cùng một chỗ, làm cho hiện trường trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Bên trong đều là cảnh tượng bị đập phá, bên ngoài còn có học sinh cùng dân thành phố đang tiếp tục chạy tới nhà máy Lăng Hóa.
Ngay cửa nhà máy, những cảnh sát hợp thành một bức tường người ngăn cản quần chúng tiến vào.
Về phần những học sinh đang đập phá bên trong, bọn họ cũng đã không còn cách nào ngăn cản, chỉ có thể chờ đợi đồng sự cùng võ cảnh nhanh chóng chạy tới.
Vừa ngăn cản quần chúng bên ngoài tiến vào, trong đó một ít cảnh sát đối diện với sự phẫn nộ của quần chúng, đánh không đánh trả, mắng không trả lời, chỉ giữ vững đạo phòng tuyến cuối cùng, giữ vững lòng trung thành của bọn họ đối với quốc huy trên người mà họ gánh vác.
Mà cũng có một số người của các đơn vị liên quan, đối mặt trường hợp thanh thế lớn như vậy, đã sớm chạy không còn thấy hình bóng.
Đối với bọn hắn mà nói, chuyện ưu đãi cùng công tích tuyệt đối sẽ là những người đầu tiên xuất hiện, về phần cục diện nguy cơ như hiện tại, bọn hắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện!
Thậm chí có một ít cảnh sát, bởi vì lòng trung thành cùng chính nghĩa đã bị tiền tài làm bẩn, đối mặt trường hợp hỗn loạn như vậy, cũng tránh ở mặt sau cùng, cảm giác như chỉ cần thấy tình hình không đúng bọn hắn sẽ lập tức chạy trốn.
Còn sau khi trốn, sự tình sẽ diễn biến thành thế nào sao?
Đó không phải là điều bọn hắn quan tâm!
Bọn hắn chỉ để ý tới lợi ích cùng sinh tử của chính mình!
Nhìn thấy phòng tuyến của cảnh sát càng ngày càng yếu ớt, tùy thời đều sẽ bị quần chúng phẫn nộ phá tan, đầu lĩnh cảnh sát cầm loa công suất lớn hét to:
- Mọi người không nên vọng động! Không nên vọng động!
- Tránh ra! Cho chúng ta đi vào, ông chủ kia không phải rất ngưu bức sao? Có dũng khí để cho hắn đi ra!
- Đúng vậy, bảo hắn ra, lão tử đánh cho cả mẹ hắn cũng không nhận ra hắn!
- Còn có đám bảo an rác rưởi kia, cũng bảo bọn hắn đi ra, chúng ta thật muốn xem bọn hắn ngưu bức tới cỡ nào!
Nhưng trường hợp hỗn loạn như vậy, những học sinh cùng cư dân xung quanh bị tức giận như đánh máu gà, ngay từ đầu cũng không nghe lời đầu lĩnh cảnh sát, nhưng đầu lĩnh cảnh sát cũng hấp dẫn được lực chú ý của bọn họ, giúp cho bức tường cảnh sát tạo dựng có thể giảm bớt được chút ít áp lực.
Đầu lĩnh cảnh sát cũng đã nhận ra điểm này, đứng trên xe cảnh sát vội vàng dùng tư thế như áp xuống, dùng hết khí lực toàn thân hô lên:
- Các vị, tôi biết những hành động của nhà máy hóa chất Lăng Hóa làm trong lòng các vị rất giận dữ. Trên thực tế không riêng gì các vị, kể cả tôi cùng đồng sự của tôi đối với chuyện này cũng cực kỳ căm giận. Nhưng các vị, các vị nên biết đây là một quốc gia có pháp luật, bất cứ chuyện gì cũng phải chú ý quy củ, không theo quy củ làm việc thì không được!
- Đừng nói những lời vô dụng này, cho chúng tôi đi vào, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!
- Đúng vậy! Nếu các người cũng căm giận, vì sao lại ngăn trở chúng tôi?
Lập tức có quần chúng lên tiếng phản bác.
Nghe những lời này, đầu lĩnh cảnh sát gấp tới mức toàn thân đẫm đầy mồ hôi, chỉ đành kiên trì nói:
- Vì sao chúng tôi phải ngăn trở các vị? Chúng tôi chỉ vì muốn tốt cho các vị thôi - tụ tập đông người hoặc phá hư đồ vật công cộng, đây đều là phạm pháp!
Phạm pháp.
Nghe được hai chữ này, không ít người giật mình.
Đối với một dân chúng bình thường mà nói, pháp luật ở trong mắt họ vẫn luôn rất thần thánh.
Bọn họ không giống như một số người nắm được quyền lực trong tay, hoặc là có thể chạy bên cạnh pháp luật.
Nhưng...
Càng nhiều người còn ôm tâm lý may mắn, cho rằng cảnh sát không có khả năng bắt hết toàn bộ mọi người.
Đầu lĩnh cảnh sát là đội trưởng cảnh sát hình sự từng gặp rất nhiều tội phạm, đối với tâm lý học rất có nghiên cứu, hắn biết rõ hiện giờ trường hợp quá hỗn loạn, đại bộ phận đều ôm tâm lý may mắn, vì thế không đợi họ mở miệng, liền nói tiếp:
- Các vị, các vị không cần kích động quá mức, bất cứ chuyện gì đều có biện pháp giải quyết! Hiện giờ tỉnh ủy Lăng bí thư cùng thành ủy Yến bí thư đang gấp rút chạy về nơi này!
- Mẹ nó, bọn hắn đến có ích lợi gì!
- Đúng vậy, bọn hắn cùng tên chủ kia mặc chung một cái quần thôi!
- Đúng vậy, nếu không đám bảo an kia vì sao dám mở miệng thốt lời cuồng ngôn?
- Bọn hắn chính là quan thương cấu kết, mắt không vương pháp!
Nếu ở bình thường, cảnh sát đầu lĩnh đưa Lăng Vân Phong cùng Yến Thanh Đế ra sẽ phát huy tác dụng rất lớn, nhưng sáng nay hai người này vừa mới tổ chức buổi họp báo tuyên bố tin tức, hơn nữa còn chứng minh với mọi người, hiện giờ lại xảy ra chuyện như vậy, làm sao làm cho bọn họ tin tưởng được lời của cảnh sát?
Ngay khi đoàn người còn đang phẫn nộ, ở ngã tư đường phía trước truyền tới tiếng còi cảnh sát chói tai, từng chiếc xe cảnh sát gào thét lao về hướng nhà máy, đèn báo hiệu lóe ra, thanh thế thật lớn.
Ngoài ra đi theo phía sau xe cảnh sát là xe tải quân dụng, bên trong xe tải còn có võ cảnh trong tay cầm tấm chắn cùng cảnh côn, sắc mặt nghiêm túc.
Mà ở sâu trong nội tâm bọn họ, lại có một tia dao động rất nhỏ.
Phần dao động kia, đến từ lòng trung thành đối với quốc gia, với nhân dân!
Bọn họ có thể vì bảo vệ quốc gia, không chút do dự mang theo súng lao tới chiến trường, nhưng bây giờ vì một câu của thượng vị giả, bọn họ cần phải đối mặt với nhân dân mà họ phải bảo vệ, vì vậy nội tâm của bọn họ sản sinh dao động!
Phần dao động kia rất nhẹ.
Nhưng.
Quân lệnh như núi!
Chỉ là một người lính, phục tùng mệnh lệnh thượng cấp, đây là điều đầu tiên khi bọn họ đi vào quân doanh buổi ban đầu.
Cho nên bọn họ đến đây!
Ở phía sau xe tải quân dụng là xe Audi 6 mang biển số thành ủy Đại Liên của Yến Thanh Đế, trong xe, vẻ mặt Yến Thanh Đế cùng Lăng Vân Phong thật nghiêm túc, chau mày, vẻ lo lắng cùng sợ hãi trong con ngươi không có chút nào che giấu.
Bọn hắn đang lo lắng tình thế có tiếp tục mở rộng hay không, có thể khống chế được hay không.
Bọn hắn sợ hãi chính là tình thế hoàn toàn vượt qua tay bọn hắn, từ đó làm bọn hắn phải vứt bỏ mũ cánh chuồn!
- Các đồng chí, các vị cũng đừng nói kích động! Tỉnh ủy Lăng bí thư, thành ủy Yến bí thư đã đến! Họ sẽ cho các vị một lời giải đáp thỏa mãn! Hiện tại mời các vị tránh đường!
Trong xe cảnh sát phía trước. Đinh Viễn cầm loa công suất lớn trong tay, thò đầu ra cửa sổ hô to.
Trong tiếng hô khàn khàn của Đinh Viễn, trong tâm tình khẩn trương lo lắng cùng bất an của Yến Thanh Đế và Lăng Vân Phong.
Ở ngã tư đường, trong đám người đông nghìn nghịt, đối diện xe cảnh sát cùng xe tải quân dụng thanh thế lớn, đoàn người cuối cùng tránh ra một lối đi, để đoàn xe thuận lợi thông qua.
Thấy một màn như vậy, hai người Yến Thanh Đế cùng Lăng Vân Phong không hẹn đều nhẹ nhàng thở ra.
Hiển nhiên thông qua chi tiết này, bọn hắn phát hiện sự tình còn chưa vượt ra ngoài phạm vi khống chế của bọn hắn.
- Đinh Viễn, đi tới cửa nhà máy, để đại đội phòng bạo tạo thành bức tường người, chặn ở cửa, đồng thời cho các đồng chí bên võ cảnh tiến vào nhà máy, ngăn cản hành vi đập phá của các sinh viên!
Sau thoáng thở dài nhẹ nhõm. Lăng Vân Phong lấy ra bộ đàm truyền đạt mệnh lệnh cho Đinh Viễn.
- Dạ, Lăng bí thư!
Trong xe cảnh sát phía trước, Đinh Viễn cung kính trả lời, sau đó lau mồ hôi lạnh, nhắn lại mệnh lệnh của Lăng Vân Phong.
Hai phút sau, hơn mười chiếc xe cảnh sát cùng xe tải quân dụng cùng chiếc Audi 6 của Yến Thanh Đế đã đi tới trước cửa nhà máy hóa chất. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Sau khi xe dừng lại, từng võ cảnh tay cầm cảnh côn cùng tấm chắn từ trên xe lần lượt nhảy xuống.
Những võ cảnh nhảy xuống xe tải cũng không lập tức vọt vào nhà máy, mà làm theo trận thế như vây lại, đem chiếc Audi 6 của Yến Thanh Đế vây ở giữa, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ sự an toàn của Lăng Vân Phong cùng Yến Thanh Đế.
Những võ cảnh còn lại sau khi xuống xe xếp thành đội hình, sau đó mang theo khí thế đặc hữu của quân nhân đi thẳng qua đám người tiến vào trong nhà máy, mà bên phía cảnh sát ngoại trừ Đinh Viễn đứng gần bên xe Lăng Vân Phong cùng Yến Thanh Đế, những người khác vô luận chức quan cao thấp toàn bộ đều ngăn chặn ngay cổng lớn nhà máy.
Cùng lúc đó ba cửa còn lại trong nhà máy cũng đều đã được trợ giúp.
Cảnh sát cùng võ cảnh xuất hiện, làm cục diện vốn sắp sửa không thể khống chế có được một chút ổn định, đám người tuy rằng vẫn hỗn loạn, nhưng thanh âm kêu gào chửi mắng đã giảm nhỏ đi, cơ hồ không còn ai tiếp tục tấn công vào bức tường người do cảnh sát tạo thành.
Nhìn thấy một màn như vậy, trái tim treo cao của Lăng Vân Phong cùng Yến Thanh Đế cũng hoàn toàn rơi xuống, lần lượt bước xuống xe...
Trần Chiến từng được đánh giá là một thanh quân đao trên chiến trường, ở một đoạn thời gian rất dài từng là đối tượng thảo luận của một vài vòng luẩn quẩn trong đế đô.
Rất nhiều người đều rõ ràng, bởi vì cần chiếu cố cho vợ mình, người đàn ông từng mặc quân trang, xem vinh dự của một quân nhân còn trọng yếu hơn sinh mạng, đã từ bỏ hết thảy, bỏ quên lý tưởng của chính mình, cả ngày làm bạn bên cạnh người vợ bị bệnh tật đến nỗi ngay cả việc tự chăm sóc cho bản thân còn khó khăn.
Một lần bồi cạnh chiếu cố, đã kéo dài mười bảy năm.
Mười bảy năm như một ngày, chưa từng có một ngày nào rời xa!
Mà trong mười bảy năm qua, mỗi ngày giữa trưa mười một giờ cùng năm giờ chiều, Trần Chiến đều đúng giờ đem vợ của mình là Tôn Diễm Linh từ trong phòng đẩy ra ngoài nhà để cho vợ được tắm nắng.
Tất cả chuyện này đơn giản là vì bác sĩ từng nói qua, mỗi ngày Tôn Diễm Linh cần phải phơi nắng hai tiếng đồng hồ.
Nhưng... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Khi lần thứ ba Tô San đi vào quân khu Yên Kinh, hiện tượng này đã thay đổi.
Trong mấy ngày Trần Phàm đến Đại Liên, mỗi ngày lúc mười một giờ cùng năm giờ chiều Tô San đều giành việc của Trần Chiến, chủ động đẩy Tôn Diễm Linh ra bên ngoài phơi nắng, cùng bà nói chuyện phiếm.
Ngày hôm nay cũng là như thế.
Chẳng qua khi Tô San vô tình hỏi về chuyện cũ thời tuổi trẻ của Tôn Diễm Linh, kết quả không thể tránh né nói ra chuyện bà từng hứa hẹn với mẹ của cô bé mà Tô San phải thế thân xưa kia.
Ngay từ đầu, Tô San chỉ im lặng lắng nghe, khi nghe tới người phụ nữ quân y kia, vì thực hiện lời hứa hẹn với Tôn Diễm Linh, mạo hiểm nguy hiểm tính mạng để có em bé, kết quả một xác hai mạng, trong bất tri bất giác Tô San rơi nước mắt đầm đìa.
- San San, Trần gia thật xin lỗi hai mẹ con bà ấy.
Tôn Diễm Linh thấy Tô San khóc, theo bản năng đưa bàn tay khô vàng lau nước mắt trên mặt Tô San, run rẩy nói:
- Càng có lỗi với con!
- Mẹ.
Nghe được lời nói của Tôn Diễm Linh, Tô San đột nhiên bừng tỉnh, liền ngừng khóc thuận tay lau nước mắt, vội vàng cầm tay Tôn Diễm Linh nói:
- Mẹ đã nói sai rồi, Trần gia đâu có lỗi gì với con, con có thể trở thành con dâu của Trần gia, chính là phúc khí của con mới đúng.
Lời của Tô San làm thân hình Tôn Diễm Linh khẽ run lên, cảm động đôi mắt đỏ bừng, còn muốn nói gì đó lại nhìn thấy một chiếc xe hơi từ xa chạy tới, đành phải nuốt lời định nói vào trong.
Tô San thấy thế, cũng quay đầu lại, đưa mắt nhìn về hướng chiếc xe hơi đang chạy tới.
Theo sau, trong ánh nhìn chăm chú của hai người, chiếc Hồng Kỳ mang biển số quân khu Yên Kinh dừng cách chỗ hai người không xa, Trần Vĩnh Lạc mang theo Trần Ninh bước xuống xe.
Vừa nhìn thấy họ, Tôn Diễm Linh vội vàng nói:
- San San, chú và em họ của con đến, con đi nghênh đón.
- Ân.
Tô San liền đứng dậy.
Khi Trần lão thái gia còn sống, Tô San từng nghe Trần lão thái gia nói qua, hàng năm khi vợ chồng Trần Chiến tới nhà Trần Kiến Quốc ăn tết, vợ chồng Trần Chiến đều bị mọi người châm chọc.
Mà vợ chồng Trần Vĩnh Lạc là một trong số ít người không châm chọc vợ chồng Trần Chiến.
Thậm chí, khi Trần Kiến Quốc muốn đuổi Trần Phàm ra khỏi Trần gia, ngoại trừ vợ chồng Trần Chiến, cũng chỉ có vợ chồng Trần Vĩnh Lạc đứng ra giúp Trần Phàm nói chuyện.Việc này Tô San đều nhớ rõ, đồng dạng nàng cũng biết, người nhà của Trần Vĩnh Lạc thật sự đối xử tốt với Trần Phàm.
- Trần thúc, Ninh nhi, chào hai vị.
Rất nhanh, Tô San đi tới trước mặt Trần Vĩnh Lạc cùng Trần Ninh, thần tình tươi cười nói.
- San San, chào cháu.
- Chào chị San San.
Trần Vĩnh Lạc cùng Trần Ninh lần lượt đáp lời Tô San, nhưng khi Trần Ninh mở miệng, trong ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
- Chị dâu, anh Chiến có ở nhà không?
Chào hỏi Tô San xong, Trần Vĩnh Lạc nhìn Tôn Diễm Linh hỏi một câu.
Tôn Diễm Linh cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười:
- Ở nhà. Hôm nay anh ấy tự mình xuống bếp, muốn làm món thịt kho tàu và tương móng heo cho tôi với San San dùng thử.
- Xem ra em với Ninh nhi tới đúng lúc a, anh Chiến làm món thịt kho tàu và tương móng heo là nhất tuyệt đó.
Trần Vĩnh Lạc vui vẻ cười, sau đó nghĩ nghĩ nói:
- Chị dâu, để San San cùng Ninh Ninh ngồi chơi với chị, em đi gặp anh Chiến nói chút chuyện.
- Được!
Tôn Diễm Linh cười gật đầu.
Mà Trần Ninh lại thoáng do dự, nói:
- Cha, con cũng muốn đi...
- Được.
Trần Vĩnh Lạc thoáng trầm ngâm, cười khổ nói:
- Vậy con vào một chút rồi ra chơi với chị San San cùng bác gái của con cũng được.
Trần Ninh gật đầu, áy náy xin lỗi Tô San cùng Tôn Diễm Linh.
Tô San cùng Tôn Diễm Linh khó hiểu, mà Trần Vĩnh Lạc cùng Trần Ninh cũng không giải thích, liền đi vào nhà.
Đúng như lời Tôn Diễm Linh, Trần Chiến đang đeo tạp dề bận rộn trong phòng bếp, mà đầu bếp riêng của hắn và Tôn Diễm Linh lại đứng một bên làm trợ thủ cho hắn.
- Anh Chiến.
Trần Vĩnh Lạc thấy thế không nhịn được bật cười, lộ ra biểu tình như kẻ tham ăn, nói:
- Xem ra hôm nay em với Ninh Ninh có lộc ăn.
- Vĩnh Lạc, Ninh Ninh, hai người sao tới đây?
Trần Chiến nhìn thấy Trần Vĩnh Lạc và Trần Ninh thì thoáng giật mình, sau đó cởi tạp dề ném cho đầu bếp, đi nhanh ra nghênh đón.
- Em nghe nói hôm nay anh đích thân xuống bếp, cho nên mang theo Ninh Ninh tới cọ cơm.
Trần Vĩnh Lạc cười trêu ghẹo.
Trần Ninh cũng cười theo, nhưng vẻ lo lắng trong mắt không cách nào tránh thoát ánh mắt của Trần Chiến.
Nhận thấy được điểm này, Trần Chiến thầm đoán được điều gì, cười cười nói:
- Đi, đến phòng khách nói chuyện.
Rất nhanh. Trần Chiến mang theo Trần Vĩnh Lạc và Trần Ninh đi tới phòng khách, Trần Ninh chủ động đi pha trà, Trần Vĩnh Lạc theo bản năng muốn lấy thuốc lá, chợt nhớ Tôn Diễm Linh bị bệnh không thể ngửi được mùi thuốc lá, vội vàng rút tay về.
- Vĩnh Lạc, hôm nay chú mang Ninh a đầu tới tìm tôi, có phải vì chuyện của tiểu Phàm không?
Trần Chiến thấy thế cười cười, hỏi.
Nghe được câu hỏi của Trần Chiến, Trần Ninh hơi có vẻ khẩn trương, vành tai, sợ bỏ sót câu nói nào, mà Trần Vĩnh Lạc lại gật đầu cười khổ:
- Tiểu Phàm ở Đại Liên gây ra động tĩnh lớn như vậy, động tới những người khác còn chưa tính, ngay Yến Thanh Đế cũng động tới, mặc dù Yến gia không tới nỗi tức giận, nhưng cũng không xê xích gì nhiều.
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của Trần Vĩnh Lạc cũng trở nên ngưng trọng.
Trần Chiến thấy thế, cũng nhàn nhạt cười, giống như không hề mảy may để ý tới hành vi của con mình:
- Vĩnh Lạc, tiểu Phàm cũng không phải là trẻ con, nếu nó dám làm ra chuyện này cũng đã hiểu sẽ dẫn dắt lên phản ứng dây chuyền, vì vậy nó cũng phải biết gánh vác hết thảy hậu quả!
- Anh Chiến, chẳng lẽ anh không lo lắng cho tiểu Phàm?
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Trần Chiến, thật thoải mái nói ra lời này, Trần Vĩnh Lạc không khỏi cả kinh.
Trần Ninh đứng một bên bởi vì quá mức kinh ngạc, kết quả chén trà bị tràn ra cũng không phát hiện.
- Ninh Ninh, nước trà tràn rồi.
Trần Chiến mỉm cười nhắc nhở Trần Ninh, lại nhìn Trần Vĩnh Lạc gằn từng chữ:
- Anh có một đứa con trai, nói không lo lắng là nói dối. Nhưng có lo lắng cũng chẳng thấm vào đâu, chuyện này anh không thể giúp nó, anh có thể làm chỉ là cầu mong nó có thể bình an vô sự.
Nói xong Trần Chiến cũng không nhịn được mà thở dài.
Hắn nói là lời thật lòng, trước kia khi Trần Phàm đấu với Tiết Hồ, hắn có thể vì con của mình kéo mặt mũi xuống đi vận dụng những mối quan hệ suốt hai mươi năm chưa từng dùng qua, mà hiện tại đối mặt với ngọn núi lớn như Yến gia, hắn cảm thấy thật sự vô lực.
- Anh Chiến, anh hẳn nên hiểu rõ, Yến Khánh là một người như thế nào. Yến Thanh Đế là người thừa kế mà hắn hao phí bao tâm huyết bồi dưỡng, hiện giờ lại bị tiểu Phàm biến thành phế nhân, chuyện này chắc chắn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Trần Vĩnh Lạc nói:
- Vì lo lắng tới an toàn của tiểu Phàm, chúng ta nhất định phải làm chút gì đó.
Nói tới đây, Trần Vĩnh Lạc thở dài:
- Anh Chiến, em cũng không gạt anh, hôm nay em mang theo Ninh Ninh tới đây chính là vì thuyết phục anh cùng tiểu Phàm tới gặp cha em nói chuyện...
- Không có khả năng!
Không đợi Trần Vĩnh Lạc nói hết lời, Trần Chiến lắc đầu bác bỏ, thanh âm không lớn nhưng ngữ khí lại như đinh đóng cột.
Trần Vĩnh Lạc biết rõ tính cách ngạo khí của Trần Chiến, cho nên mới nói muốn thuyết phục Trần Chiến cùng Trần Phàm, mà không phải một mình Trần Phàm, lúc này nghe được lời khẳng định của Trần Chiến, chợt ngây ngẩn cả người.
Hắn cũng hiểu rất rõ ràng, chẳng những nội tâm Trần Chiến kiêu ngạo tới cực điểm, hơn nữa mỗi một lời nói ra đều chắc chắn, một khi đã quyết định, tuyệt đối sẽ không thay đổi!
- Bác Chiến.
Trần Ninh ở một bên nghe được lời nói của Trần Chiến, không quan tâm đến việc bưng trà đưa cho Trần Chiến cùng Trần Vĩnh Lạc, mà đi nhanh tới bên cạnh Trần Chiến, thần tình lo lắng nói:
- Sự tình lần trước là ông nội cháu không đúng, nhưng hiện tại tình huống của anh tiểu Phàm rất nguy hiểm, chúng ta không thể để ảnh xảy ra chuyện.
- Ninh nha đầu, không phải bác không đáp ứng, mà là...
Trần Chiến thở dài, trong giọng nói mang theo vài phần oán khí:
- Lúc trước khi tiểu Phàm gặp phải phiền phức còn không khó khăn như bây giờ mà Trần Kiến Quốc còn không để ý tới tình cảm thân thuộc đem gia đình chúng ta đuổi ra khỏi Trần gia, hiện giờ tiểu Phàm nhổ lông trên đầu Yến Khánh. Trần Kiến Quốc lại chịu cho gia đình chúng ta quay về Trần gia sao?
- Anh Chiến, anh yên tâm, chuyện thuyết phục cha em cứ giao cho em làm.
Trần Vĩnh Lạc vội vàng nói.
Trần Ninh vội vàng phụ họa:
- Bác Chiến, cháu cũng sẽ hỗ trợ thuyết phục ông nội, xin bác tin tưởng, cháu cùng cha cháu ra mặt nhất định có thể thuyết phục được ông nội!
Nghe lời của hai người, nhìn vẻ mặt lo lắng của cả hai, Trần Chiến nặng nề thở dài.
Đúng như sự hiểu biết của Trần Vĩnh Lạc. Trần Chiến là một người rất kiêu ngạo!
Bởi vì lòng kiêu ngạo kia, thanh quân đao chiến trường như hắn từ sau khi cởi bỏ quân trang, bị người xem là phế vật, hắn cũng không thèm để ý, bị những người trong Trần gia châm chọc, hắn cũng không thèm để ý.
Hắn có lòng kiêu ngạo của một thanh quân đao!
Cũng chính bởi vì lòng kiêu ngạo kia, khi Trần Kiến Quốc đem Trần Phàm đuổi ra khỏi Trần gia, hắn không chút do dự cùng đứng chung chiến tuyến với con của mình, hơn nữa sau khi Trần Phàm giết chết Tiết Cường rồi bị bắt, hắn cũng không đi tìm Trần Kiến Quốc, mà vận dụng mối quan hệ suốt hai mươi năm hắn chưa từng vận dụng!
Bởi vì lòng kiêu ngạo kia, đến nay hắn luôn canh cánh trong lòng với quyết định của Trần Kiến Quốc, càng cảm thấy phẫn nộ khi Trần Phàm xảy ra sự cố, Trần Kiến Quốc chẳng những không ra tay trợ giúp còn bỏ đá xuống giếng!
Nhưng...
Giờ này khắc này, đối mặt cha con Trần Vĩnh Lạc, biết rõ hai người vì muốn tốt cho con của mình, cuối cùng Trần Chiến buông xuống lòng kiêu ngạo trong nội tâm, thở dài nói:
- Vĩnh Lạc, chú hẳn nên hiểu biết về tiểu Phàm. Năm đó nó bị đưa vào đội dự bị Long Nha, vì có mâu thuẫn với ông nội, dùng thời gian mười mấy năm trở thành Long Nha đầu tiên trong suốt ba mươi năm! Nó vì một lời thề, dám một thân một mình tiêu diệt tổ chức tội phạm khủng bố nhất thế giới, đem tổ chức kia giết tới chó gà không tha!
- Chú cho rằng lấy tính khí cố chấp và kiêu ngạo còn hơn cả anh, ngay lúc này nó lại chịu quay về Trần gia sao?
Sẽ sao?
Biết con không ai bằng cha.