Lời nói thất kinh của Dương Tổ Đức giống như một cây búa tạ đập vào trong lòng Yến Thanh Đế, làm trong lòng hắn chợt run lên, cả người khẽ run rẩy.
- Làm sao vậy?
Theo sau, Yến Thanh Đế kiệt lực làm cho mình bình tĩnh hơn một chút, nhưng ngữ khí run rẩy cùng khóe mắt nhảy lên điên cuồng tỏ rõ hắn khẩn trương đến mức nào.
Giờ khắc này tim của hắn lại treo cao trên cổ họng.
Tất cả chuyện này, đơn giản là hắn đoán được người thao túng phía sau màn chính là Trần Phàm.
- Đằng...Đằng Nguyên xuất hiện! Xuất hiện trên internet!
Đầu bên kia điện thoại, Dương Tổ Đức dùng sức nuốt nước bọt, run giọng nói:
- Trên internet xuất hiện một đoạn phim về Đằng Nguyên, nội dung đề cập tới ngài cùng Lăng bí thư...
Oanh!
Nghe được lời nói của Dương Tổ Đức, Yến Thanh Đế hoàn toàn bị sợ ngây người!
Không riêng gì Yến Thanh Đế, Lăng Vân Phong cùng Lăng Vĩ ngồi bên cạnh cũng nghe được lời nói của Dương Tổ Đức, nỗi khiếp sợ còn lớn hơn cả Yến Thanh Đế, trong đó Lăng Vân Phong giống như bị sét đánh, cả người vô cùng cứng ngắc, miệng mở ra muốn hỏi gì đó nhưng thật sự không nghẹn ra được một chữ!
Theo sau, không đợi Yến Thanh Đế mở miệng, bên kia điện thoại cả người Dương Tổ Đức chợt run rẩy, nói:
- Cũng giống như đoạn văn ngày hôm trước, đoạn internet kia lợi dụng hacker thao tác truyền bá, tốc độ truyền bá cực nhanh, võng cảnh không kịp cắt bỏ. Hiện giờ đã có rất nhiều cư dân trên mạng đã bắt đầu chú ý đoạn internet kia...
- Tiêu đề đoạn internet kia là gì?
Thanh âm Yến Thanh Đế run rẩy hỏi, bàn tay phải cầm điện thoại run lên không ngừng.
Mà Lăng Vân Phong bởi vì nội tâm có quỷ, trái tim vốn không yếu ớt lại lấy tốc độ khủng khiếp nhảy dựng lên điên cuồng, hoàn toàn ngừng thở!
- Quan chức đại...đại lục vô sỉ!
Dương Tổ Đức run run nói ra tiêu đề đoạn văn internet.
Nghe được lời nói truyền ra trong điện thoại, bàn tay cầm điện thoại của Yến Thanh Đế run lên kịch liệt, thiếu chút nữa đánh rơi cả di động, mà Lăng Vân Phong lại trợn tròn mắt, giống như bị rút hết khí lực, vô lực xụi xuống, thân hình đập mạnh vào lưng ghế, phát ra tiếng trầm đục.
- Hô...hô...
Phun ra hai hơi thật mạnh, Yến Thanh Đế kiệt lực điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó cúp điện thoại dùng bàn tay đầy mồ hôi điểm mở liên kết trang web, run rẩy đánh chữ vào khung tra tìm: "Quan chức đại lục vô sỉ", sau đó lại điểm kích xác nhận mở ra.
Giống như chỉ là trong nháy mắt, trang web biến hóa, xuất hiện những tin tức nội dung liên kết, trong đó xếp hạng đầu tiên chính là đoạn phim của Đằng Nguyên. Bạn đang đọc truyện tại - internet
Nhìn thấy một màn như vậy, Lăng Vân Phong hô hấp dồn dập đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại di động của Yến Thanh Đế, mà Yến Thanh Đế ngừng thở điểm mở nội dung.
Không thể không nói công năng di động của Yến Thanh Đế rất tốt, tốc độ cực nhanh, chỉ ấn nhẹ một chút internet liền bắn ra, hơn nữa tốc độ nối mạng cũng cực nhanh, chỉ vài giây trên màn hình điện thoại di động nhất thời xuất hiện thân ảnh Đằng Nguyên.
Trên màn hình. Đằng Nguyên mặc một bộ âu phục giá trị xa xỉ, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, còn thắt cả vạt, cách ăn mặc rất nghiêm chỉnh.
- Có lẽ tôi ở trong mắt những người đang đối diện internet cũng không xem là xa lạ. Tôi gọi là Đằng Nguyên, là người phụ trách tập đoàn Anh Hoa tại khu Đông Bắc đại lục đồng thời là người phụ trách hai nhà máy hóa chất Lăng Hóa. Hôm nay sở dĩ tôi nhận cuộc phỏng vấn này, là vì tôi nghĩ mình cần phải giải thích những gì có liên quan đến tôi.
- Ân, chuyện mới xảy ra vừa rồi tôi cũng biết, ra vẻ hai nhà máy hóa chất sẽ bị bức bách rời khỏi Đại Liên không lâu nữa, rời khỏi thị trường đại lục.
Nói tới đây, Đằng Nguyên nở nụ cười, cười rất lạnh lùng cũng rất phẫn nộ.
- Tôi biết vào lúc này đại bộ phận những người đang quan sát internet đều đang mắng chửi tôi, thậm chí vũ nhục người nhà cùng tổ quốc của tôi, nhung tôi cho rằng các vị hẳn nên nhục mạ giới quan chức của chính mình, mà không phải tôi, một thương nhân người nước ngoài đã làm ra cống hiến không nhỏ cho quốc gia các vị!
- Nghe được những lời này của tôi, các vị nhất định càng mắng tôi thêm dữ dội, đồng thời cũng tò mò vì sao tôi lại nói các vị nên mắng những quan chức của nước mình trước nhất.
- Như vậy trước tiên tôi xin hỏi các vị mấy vấn đề, vì sao hai nhà máy hóa chất có thể ở tình huống vượt khỏi tiêu chuẩn do quốc gia các vị đề ra gấp mười lần, nhưng vẫn có thể ở Đại Liên kinh doanh suốt mười năm?
- Vì sao chính phủ địa phương đã hạ đạt mệnh lệnh cải cách cùng chỉnh đốn, nhưng hai nhà máy không hề tiến hành chỉnh đốn và cải cách gì, chỉ sơ sài giải thích chuyện khí thể bài tiết ra ngoài, lại tiếp tục kinh doanh lại bình thường?
- Đây là tại sao?
- Bởi vì quan viên địa phương không muốn, cũng không dám để hai nhà máy rời khỏi Đại Liên! Thứ nhất hai nhà máy do tôi phụ trách hàng năm cung cấp tài chính cho chính phủ địa phương rất lớn, điều này đối với bọn họ mà nói là một phần công lao, nga, dùng lời nói của quốc gia các vị, chính là lấy được chiến tích! Là điều kiện bảo đảm cho bọn hắn bảo trụ chức quan, thậm chí có thể thăng quan!
- Thứ hai, bọn hắn đã cầm chỗ tốt của tôi, những ưu đãi kia nếu dựa theo tiền lương bình thường của bọn hắn mà tính toán, dù là mười năm hay một trăm năm bọn hắn cũng không kiếm được!
- Ở dưới tình hình này, các vị cho rằng bọn hắn sẽ để ý tới sự khỏe mạnh của các vị, hay là để ý tới lợi ích cùng chức quan của bọn hắn?
Trên màn hình internet, Đằng Nguyên đối mặt màn ảnh, trong con ngươi lộ ra ánh mắt phẫn nộ, khóe miệng lại hiện vẻ cười lạnh trào phúng.
Nhìn thấy biểu tình của Đằng Nguyên, nghe lời nói một châm kiến huyết của hắn, chân mày Yến Thanh Đế cau chặt lại, mà Lăng Vân Phong hoàn toàn bị dọa, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Mà trên màn hình. Đằng Nguyên dừng lại một chút liền tiếp tục nói:
- Có lẽ các vị sẽ cho rằng tôi đang nói dối, ân, vì chứng thật tôi có nói dối hay không, kế tiếp tôi sẽ cho các vị xem hai đoạn phim.
Hai giây sau, màn ảnh thay đổi, trên màn hình xuất hiện một gian phòng tráng lệ trong khách sạn, ngay giữa phòng đặt một chiếc bàn tròn thật khí phái, bên trên bày mười mấy món thức ăn thật tinh mỹ, cùng với rượu xa xỉ đắt tiền.
Lăng Vân Phong ngồi ở vị trí đối diện cửa phòng, vẻ kiêu ngạo của một thượng vị giả biểu lộ không chút nghi ngờ.
Đằng Nguyên trong bộ âu phục ngồi bên cạnh Lăng Vân Phong, thần tình tươi cười ân cần đầy vẻ nịnh nọt.
Đằng Nguyên cùng Lăng Vân Phong chạm cốc xong. Tráng cạn ly rượu, mà Lăng Vân Phong chỉ khẽ nhấp môi.
- Lăng bí thư, bộ biệt thự tại Los Angeles đã được chuyển tên xong, đã chuyển tới tên mà ngài đã định.
Mỉm cười rót đầy rượu cho Lăng Vân Phong, Đằng Nguyên quan sát biểu tình của hắn, nói.
Lăng Vân Phong nhẹ gật đầu:
- Tôi đã biết.
- Lần đó tặng bộ trà cụ cho ngài, ngài thích không? Nếu ngài thích, tôi sẽ cho người tiếp tục đi tìm hàng tương tự, một khi tìm được lập tức đưa tới trong tay ngài.
Đằng Nguyên lại hỏi.
Lăng Vân Phong thản nhiên gật đầu, sau đó trong con ngươi hiện lên vẻ dâm đãng, như không có việc gì hỏi:
- Vừa rồi người đàn bà đi cùng ông vào khách sạn là người gì của ông?
- Nàng là trợ thủ do tổng bộ phái tới cho tôi.
Đằng Nguyên hiểu ý nói:
- Lăng bí thư, thời gian không sớm, tôi uống hơi nhiều, sẽ không tiễn ngài, tôi để trợ thủ tiễn ngài được không?
- Không cần tiễn, một giờ sau mời nàng tới biệt thự số 29 đường XX chờ tôi.
Lăng Vân Phong mỉm cười, tựa hồ hết sức hài lòng với sự hiểu biết của Đằng Nguyên.
Thấy một màn như vậy, chân mày Yến Thanh Đế cau lại thành đường thẳng.
Lăng Vân Phong ngồi bên cạnh giống như bị rút đi linh hồn, cả người vô lực ngồi rũ trên ghế, thân hình không thể khống chế run rẩy lên, hai mắt trống rỗng, giống như một kẻ ngu ngốc.
Mà Lăng Vĩ lại trợn mắt há hốc mồm, cảm giác như hoàn toàn bị sợ đến choáng váng.
Theo sau, hình ảnh lại chợt lóe, xuất hiện trên màn hình lại là một gian phòng khách.
Nhìn thấy bố trí quen thuộc trong gian phòng khách kia, nhìn thấy ván cờ còn lưu lại trên bàn cờ, đồng tử Yến Thanh Đế đột nhiên phóng tới lớn nhất, sau đó tay phải run rẩy mãnh liệt.
- Phanh!
Vì quá run, điện thoại của hắn rơi xuống sàn xe, thanh âm chói tai.
Yến Thanh Đế cũng không nhặt điện thoại lên, mà giống như bị sử dụng ma pháp, ngồi cứng ngắc tại chỗ không nhúc nhích.
Bởi vì đó là phòng khách của hắn.
Hình ảnh kế tiếp hắn không cần nhìn, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được!
Trong xe, màn hình di động của Yến Thanh Đế lại di chuyển, trên màn hình, hắn và Đằng Nguyên đang nói chuyện, bàn cờ bày ra tàn cuộc có thể nhìn thấy thật rõ ràng!
Ngày nào đó, hắn đem Trần Phàm xem như quân cờ đen lụn bại.
Bàn cờ kia, hiện tại quân đen đang chiếm thế thượng phong!
Sáng sớm. ánh nắng sáng rỡ chiếu xuống Bát Bảo sơn, rơi trên nghĩa trang công cộng, giống như một chiếc lồng vàng chụp xuống nhưng lại không làm khí tức trang nghiêm của nghĩa trang bị thay đổi chút nào.
Nghĩa trang công cộng chiếm diện tích một trăm năm mươi mẫu, tùy ý có thể nhìn thấy được khách đến viếng thăm, trong đó số lượng khách nhân đi về phía bắc khu nghĩa trang nhiều hơn, nơi đó chính là địa phương chôn cất những nhân vật chính trị cấp cao nhất.
Rất nhiều đại nhân vật kể cả Trần lão thái gia đều được chôn cất tại nơi này.
Vào lúc tám giờ, một chiếc việt dã mang biển số quân khu Yên Kinh đi tới cổng nghĩa trang tại Bát Bảo sơn.
Bên trong xe, Trần Phàm, Tô San, Trần Chiến cùng Tôn Diễm Linh đều mang theo vẻ mặt nghiêm túc lặng lẽ.
Lúc Trần lão thái gia qua đời, Trần Phàm không muốn làm kinh động vong hồn của Trần lão thái gia, sau khi bị Trần Kiến Quốc đuổi ra khỏi Trần gia, chỉ mang theo Tô San khấu đầu lạy Trần lão thái gia ba lần, cũng không tham gia lễ truy điệu lão thái gia và nghi thức đưa tang.
Nguyên bản dựa theo kế hoạch của Trần Phàm, sau khi hắn trở lại Yên Kinh vốn định đi thăm Trần lão thái gia, nhưng trong ngày đó hắn lại nhận được điện thoại của Nạp Lan Vĩnh Kha, liền vội vàng chạy tới Đại Liên.
Ngày hôm qua, sau khi Trần Phàm trở lại quân khu Yên Kinh, biểu lộ thái độ trước mặt Trần Vĩnh Lạc và Trần Ninh, sau đó lại cùng Trần Chiến thương lượng sáng nay sẽ đi tế mộ.
Sau khi xe dừng lại, Trần Chiến ôm Tôn Diễm Linh đặt trên xe lăn, Trần Phàm đứng sau lưng đẩy xe đi về hướng bắc nghĩa trang.
Dọc theo đường đi, sắc mặt Trần Chiến thật nghiêm túc, vẻ mặt Tôn Diễm Linh lại phức tạp, mà vẻ mặt Trần Phàm thì bình tĩnh.
Nhưng...
Vẻ bi thương che giấu dưới sắc mặt bình tĩnh kia nhìn thấy thật rõ ràng.
Có lẽ đã phát hiện được tâm tình của Trần Phàm, dọc theo đường đi, Tô San đều im lặng đi bên cạnh Trần Phàm, thân thiết nắm cánh tay hắn, dùng phương thức này cho hắn thêm lực lượng.
Không biết qua bao lâu, gia đình Trần Phàm đi tới khu mộ phía bắc thì đã thấy nơi này có không ít người, ngoài ra còn có binh lính phụ trách canh gác.
Cũng giống như bốn người Trần Phàm, vẻ mặt khách nhân đến viếng thật nghiêm túc, cúi đầu với những vị tiên phong trong cách mạng quốc gia, dùng điều này biểu đạt lòng kính ý của bọn họ.
- Tiểu Phàm, con đưa San San đi đi, cha với mẹ không đi.
Đi tới khu mộ được chôn cất với quy cách cao nhất. Trần Chiến nghĩ nghĩ, dừng bước lại nói với Trần Phàm:
- Cha và mẹ đã tới lúc thanh minh.
- Dạ.
Trần Phàm nhẹ gật đầu, sau đó tùy ý cho Tô San kéo cánh tay của hắn, đi theo hướng tay chỉ của Trần Chiến tới chỗ mộ địa của Trần lão thái gia.
Có lẽ do không khí chung quanh thật sự rất nghiêm túc, khách nhân cũng không cảm thấy kinh ngạc khi hai người đi qua, thậm chí cơ hồ cũng không có mấy người đưa mắt nhìn họ, càng không ai làm ra tiếng động gì ồn ào.
Trong bất tri bất giác, Trần Phàm cùng Tô San đi xuyên qua đám người, đi tới mộ địa của Trần lão thái gia cách đó không xa.
Tuy rằng Trần lão thái gia là vị khai quốc công thần cuối cùng hiện tại, hơn nữa còn có lực ảnh hưởng cực lớn trong hai lĩnh vực quân sự cùng chính trị, nhưng lực ảnh hưởng tại nhân gian lại rất nhỏ.
Vì thế so sánh với những mộ địa khác mà nói, mộ địa của Trần lão thái gia có chút quạnh quẽ, chỉ có một người đứng trước mộ bia.
Đó là một cô gái dáng người cao gầy, có lẽ vì tỏ lòng tôn ttọng, cô gái mặc bộ quần áo màu đen, ngay cả chiếc ba lô trên người cũng màu đen.
Ngoài ra cô gái còn cầm một lẵng hoa, hoa cúc tản ra hương hoa thơm ngát dưới ánh mặt trời.
Có lẽ do quá chuyên chú, cô gái không nhìn thấy Trần Phàm cùng Tô San đi đến, nàng nhìn mộ bia chăm chú thật lâu, sắc mặt trang nghiêm mà cung kính đem lẵng hoa đặt ngay trước mộ bia, sau đó lui ra phía sau vài bước, gỡ ba lô đặt xuống, cúi đầu ba lần bái mộ bia thật sâu.
Làm xong chuyện này, cô gái lại đeo ba lô lên lưng, xoay người chuẩn bị rời đi.Nhưng.
Trong nháy mắt nàng xoay người, đôi mắt của nàng đột nhiên phóng lớn, sắc mặt nghiêm túc trở thành hư không, chỉ còn lại thần tình kinh ngạc, thậm chí bởi vì quá kinh ngạc, động tác của nàng hơi có vẻ cứng ngắc.
- Chị Thiên Thiên?
Ngay khi cô gái nhìn thấy Trần Phàm cùng Tô San mà kinh ngạc. Trần Phàm cùng Tô San cũng nhìn thấy rõ bộ dáng của nàng, hai người đồng thời sửng sốt, trong đó Tô San theo bản năng kêu lên ba chữ "chị Thiên Thiên".
Nghe tiếng gọi, vẻ kinh ngạc trên mặt Trương Thiên Thiên dần dần thối lui, nàng hít sâu một hơi, ngữ khí hơi có vẻ phức tạp:
- Trần Phàm, Tô San, chào hai người.
- Thiên Thiên, cảm ơn cô.
Trần Phàm nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trương Thiên Thiên, ngữ khí cũng có vẻ phức tạp, hắm nằm mơ cũng thật không ngờ nàng lại xuất hiện ở nơi này.
- Trần Phàm, lão thái gia của anh là tiên phong cách mạng, vì tổ quốc kính dâng cả đời, tôi đến tế mộ lão nhân gia hẳn là chuyện nên làm.
Trương Thiên Thiên nhẹ lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh.
Nghe lời nàng nói, Trần Phàm hơi có vẻ trầm mặc, tâm ý của Trương Thiên Thiên đối với hắn, hắn mơ hồ có thể nhận thấy được, hắn biết rõ Trương Thiên Thiên đến nơi đây, hơn phân nửa nguyên nhân bởi vì hắn.
Nếu không phải như thế, Trương Thiên Thiên cũng sẽ không đặc biệt chỉ tế mộ cho Trần lão thái gia, dù sao khu mộ này có rất nhiều vị tiên phong cách mạng!
Trần Phàm hiểu được điểm này, Tô San cũng hiểu được điểm này.
Thậm chí nàng còn hiểu rõ ràng hơn Trần Phàm, cảm tình của Trương Thiên Thiên thâm sâu cỡ nào đối với Trần Phàm.
Theo nàng xem, cô gái từng hâm mộ hư vinh, vì không muốn cô phụ kỳ vọng của cha mẹ dành cho mình, không ngừng đi lại giữa những vòng luẩn quẩn trong xã hội thượng lưu, một năm nay cũng đã thay đổi, hoàn toàn là bởi vì Trần Phàm!
Hiểu được điểm này, Tô San thoáng do dự, nhân tiện nói:
- Trần Phàm, anh trò chuyện với chị Thiên Thiên, em đi lấy món đồ bỏ quên trên xe.
Nói xong, Tô San lại đưa mắt nhìn Trương Thiên Thiên:
- Chị Thiên Thiên, chúng ta thật lâu mới gặp nhau, chị cũng đừng đi nhanh, trưa nay cùng nhau dùng cơm nhé.
Nói xong, Tô San không đợi hai người đáp lời, xoay người rời đi.
Nhưng...
Trong nháy mắt nàng xoay người, trong con ngươi của nàng hiện lên vẻ phức tạp, đồng thời cắn nhẹ môi, bước chân cũng không hề dừng lại, ngược lại còn có vẻ hơi dồn dập.
Nhìn thấy Tô San rời đi. Trần Phàm vốn muốn mở miệng gọi nàng trở lại, nhưng suy nghĩ kỹ, hiểu được Tô San cố ý lưu lại không gian cho hắn cùng Trương Thiên Thiên trò chuyện, lại đem lời nuốt ngược trở vào.
Mà Trương Thiên Thiên lại lộ ra vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc, tựa hồ nàng thật không ngờ Tô San vì sao phải làm như vậy.
- Cô đến Yên Kinh khi nào?
Chờ Tô San rời đi, Trần Phàm hỏi.
- Vừa đến hôm nay.
Trương Thiên Thiên lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt đáp:
- Đoạn thời gian trước tôi đưa đơn xin nhập Đảng, đang ở thời kỳ khảo sát. Vì kiên định quyết tâm nhập đảng của chính mình, tôi dự định thừa dịp nghỉ hè hai tháng, sẽ đến mỗi căn cứ cách mạng thăm viếng, nghĩa trang cách mạng tại Bát Bảo sơn là trạm đầu tiên.
Đối với sự thay đổi của Trương Thiên Thiên, Trần Phàm cũng có nghe thấy, nhưng không biết chuyện Thiên Thiên muốn nhập Đảng, lúc này nghe nàng nói như thế, nhiều ít cảm thấy có chút kinh ngạc.
- Thật có lỗi. Trần Phàm, tôi không nghĩ tới sẽ gặp hai người ở chỗ này.
Trương Thiên Thiên thấy Trần Phàm không nói lời nào, lại nói:
- San San sẽ không trách anh chứ?
- Không biết.
Trần Phàm lắc đầu sửng sốt, theo sau lại lắc đầu nói:
- Nếu nàng trách tôi, cũng sẽ không để cho tôi cùng cô ở đây nói chuyện. Cho nên cô không cần xin lỗi, ngược lại tôi còn phải cảm ơn cô đã đến viếng thăm lão thái gia.
- Nên làm mà.
Trương Thiên Thiên theo bản năng trả lời một câu, lời vừa ra khỏi miệng lại có chút hối hận.
Trần Phàm thấy thế nhất thời trầm mặc.
Dù hắn có thể nhận thấy được tâm ý của Trương Thiên Thiên, hơn nữa cũng đã sớm thay đổi cách nhìn đối với nàng, nhưng giữa hai người giống như còn một tầng ngăn cách, làm cho hắn không thể thản nhiên tự nhiên như khi đối mặt với những cô gái khác.
- Thôi được Trần Phàm, tôi biết tình cảm giữa anh và lão thái gia rất sâu, lần này anh tới khẳng định có nhiều chuyện muốn nói, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.
Trương Thiên Thiên thấy thế, chủ động mở miệng đánh vỡ trầm mặc:
- Mặt khác, chiều nay tôi còn có chuyến bay, tôi sợ nếu còn không đi, sẽ chậm trễ lộ trình.
- Được.
Trần Phàm gật gật đầu.
Trương Thiên Thiên nhìn hắn thật sâu, không chút do dự rời đi.
Dưới ánh mặt trời, trong nháy mắt đi thoáng qua người Trần Phàm, trong con ngươi Trương Thiên Thiên tràn ngập ánh mắt lưu luyến.
Ánh mắt chợt lóe rồi biến mất.
Bước chân của nàng không hề ngừng lại.
Cảm giác kia thật giống như lúc trước bởi vì nàng nghĩ Trần Phàm thiếu khuyết mạng lưới quan hệ trong bạch đạo nên nàng quyết tâm nhập Đảng, tính toán gia nhập quan trường, chờ đợi có một ngày có thể giúp đỡ Trần Phàm, sau đó nàng biết Trần Phàm ở trong chính giới cũng mánh khóe thông thiên, vẫn không hề thay đổi quyết định, không hề dừng lại bước chân!
Chấp nhất, dũng cảm tiến tới!
Cô gái từng ái mộ hư vinh kia đến nay vẫn luôn như thế.
Trần Phàm cũng không ngăn trở Trương Thiên Thiên, chỉ lẳng lặng nhìn nàng rời đi.
Ở bên ngoài bãi xe, Tô San đang nhìn chăm chú vào Trương Thiên Thiên.
Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt của nàng cực kỳ phức tạp.
Dù nàng đã sớm quyết định, an tâm làm một cô gái nhỏ dựa dẫm, không tranh không giành, không để ý tới bên người Trần Phàm còn có những cô gái khác, ngay cả khi gặp mặt Trương Thiên Thiên, vì không muốn ba người quá mức xấu hổ, nàng chủ động lựa chọn rời đi.
Nhưng... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Dù sao nàng cũng là người vợ tương lai của Trần Phàm!
Là vị hôn thê của Trần Phàm, lại phải cấp cho cô gái khác cùng hôn phu của mình không gian riêng nói chuyện, làm ra quyết định này, cần dũng khí cùng trí tuệ rất lớn.
Dần dần, dần dần, nhìn thấy Trương Thiên Thiên cách mình càng ngày càng gần, Tô San hít sâu một hơi, hung hăng thở mạnh, giống như đem nỗi ủy khuất toàn bộ phun ra ngoài, sau đó đi nhanh về hướng Trương Thiên Thiên.
- Chị Thiên Thiên, chị muốn đi sao?
Rất nhanh hai người chạm mặt, nàng mở miệng trước:
- Không phải mới nói trưa nay cùng nhau dùng cơm sao?
- Không được. San San.
Trương Thiên Thiên nhìn Tô San:
- Chiều nay tôi còn phải ngồi chuyến bay tới Duyên An, nếu còn ăn cơm tôi sợ trễ chuyến bay. Lần sau đi nha, chờ chúng ta về trường rồi hẹn lại.
- Nga, vậy được rồi.
Tô San cũng biết nếu thật sự ba người ngồi chung với nhau dùng cơm, trường hợp sẽ dị thường xấu hổ, vì thế cũng không cưỡng cầu.
Trương Thiên Thiên thoáng do dự, lại nói:
- Thật xin lỗi San San, tôi cũng không biết ở đây gặp hai người. Còn nữa...hi vọng cô đừng nên trách Trần Phàm, tôi thừa nhận tôi thích anh ấy, nhưng anh ấy chưa từng thích tôi, tôi chỉ là người khách qua đường đối với anh ấy mà thôi, cô không cần phải lo lắng giữa tôi và anh ấy sẽ...
- Chị Thiên Thiên...
Nghe được lời nói của Trương Thiên Thiên, Tô San không khỏi cả kinh, vô cùng kinh ngạc, lại theo bản năng ngắt lời Trương Thiên Thiên.
Trương Thiên Thiên khe khẽ thở dài, nở nụ cười nhọt nhạt, trong nụ cười có vẻ chua xót:
- Được rồi San San, hiện tại tâm tình của Trần Phàm hẳn rất khó chịu, cô đi bồi bồi hắn đi.
Vừa nói xong, Trương Thiên Thiên đi ngang qua bên người Tô San.
- Chị Thiên Thiên, nếu...như thích, cứ nói ra, giấu trong lòng sẽ chịu khổ sở.
Nhận thấy được trong con ngươi Trương Thiên Thiên toát ra vẻ hâm mộ, Tô San cắn chặt răng, kéo cánh tay Trương Thiên Thiên, nhẹ cắn môi sâu kín thở dài nói:
- Tuy rằng tôi sẽ để ý, nhưng sẽ không trách anh ấy, càng sẽ không trách chị.
Cả người Trương Thiên Thiên chấn động mãnh liệt!
Tô San thấy thế, buông cánh tay Trương Thiên Thiên, mấp máy môi, lộ ra dáng tươi cười yếu ớt mang theo vài phần chua xót, vài phần đồng tình, vài phần lý giải xoay người rời đi.
- Cảm ơn cô, San San. Chờ có một ngày, tôi cảm giác mình có tư cách trở thành người đàn bà của anh ấy tôi sẽ truy đuổi giấc mộng đẹp này.
Nhìn bóng lưng Tô San rời đi, trong lòng Trương Thiên Thiên âm thầm tự nói với mình.