Trong màn đêm, năm chiếc xe màu đen lấp lóe ánh đèn báo hiệu, tiếng còi hú vang vọng ở trên không trung, gào thét lao đi băng băng ở trên đường lớn. Khiến cho người dân ở ven hai bên đường hiếu kỳ, sôi nổi quẳng ném ánh mắt nhìn ra.
Năm chiếc xe cảnh sát đang hộ tống một chiếc Audi, trong xe máy di động của Yến Thanh Đế vẫn nằm trên sàn, hình ảnh và cuộc nói chuyện bên trong màn hình di động, không ngừng xoay chuyển vang vọng ở bên tai ba người Yến Thanh Đế, Lăng Vân Phong cùng Lăng Vĩ. Thanh âm giống như ma âm từ dưới cửu u vực sâu, không ngừng kích vào tâm thần của ba người!
- Ngày mai, tôi cùng Lăng bí thư sẽ mở một cuộc họp báo. Đến lúc đó, ông phải đến tham dự, trong buổi họp báo ngày mai, ông cần phải ưng thuận hứa hẹn, hai nhà máy hóa chất của tập đoàn Anh Hoa sẽ làm theo yêu cầu của Thành ủy Đại Liên và Tỉnh ủy Liêu Ninh, ngừng kinh doanh sản xuất và tiến hành chỉnh đốn, cho tới khi nào đạt đủ chỉ tiêu về an toàn lao động. Trừ bao nhiêu đó ra, ông còn phải hứa hẹn, sẽ bồi thường cho tất cả những người bị hại ở trong sự kiện ô nhiễm hồi tháng ba!
- Ông hãy làm theo những gì tôi nói, tôi cam đoan hai nhà máy hóa chất của tập đoàn Anh Hoa, một tháng sau lại sẽ đi vào hoạt động sản xuất giống như trước kia! Mặt khác, tôi cam đoan với ông, trong vòng mấy năm tới, ông không cần phải biếu xén quà cáp cho bất kỳ người nào!
- Thân phận của tôi, ông đã hiểu rõ ràng. ông cảm thấy lời tôi nói, nhóm quan chức ở Đại Liên, thậm chí là tỉnh Liêu Ninh, sẽ có người dám phản bác hay sao?
Ở trong tiềm thức của Yến Thanh Đế, lấy thân phận Yến đại thiếu gia như hắn, Đằng Nguyên ngay cả tư cách liếm giày cho hắn cũng đều không có!
Ở trong cái suy nghĩ này, cho nên thời gian ngày đó gặp mặt cùng Đằng Nguyên, Yến Thanh Đế đã không hề phòng bị gì. Kết quả, Đằng Nguyên chẳng những ghi âm cuộc nói chuyện ngày hôm đó, mà hắn còn âm thầm ghi hình thêm nữa!
Điều này làm cho Yến Thanh Đế vô cùng phẫn nộ, và cũng lo lắng rất nhiều! Lấy chỉ số thông minh của hắn, hiển nhiên là phi thường rõ ràng, sau khi đoạn phim này truyền lên internet, thì sẽ gây nên ảnh hưởng to lớn đến mức nào.
Ở trong thời đại này, một số tên phú nhị đại, quan nhị đại, dựa vào thân phận ngưu bức của ông cha mình, mà khi đối mặt với dân chúng bình thường thì luôn luôn ngẩng cao đầu, đem chính bản thân mình huyễn tưởng thành thượng đế, dùng ánh mắt khinh rẻ mà nhìn xuống những người dân bình thường.
Cái hành vi này của bọn chúng, đã khiến cho tầng lớp nhân dân lao động phi thường bất mãn!
Ở dưới tình huống này, Yến Thanh Đế nói những lời như vậy, thì cũng chẳng khác nào âm thầm bắt tay trong cùng với Đằng Nguyên, và tương đương tự giáng cho mình một cái bạt tai đau đớn!
Dù sao...ở trong buổi họp báo, hắn đã cam đoan là sẽ tiến hành giám sát chặt chẽ hai nhà máy Lăng Hóa và nhà máy Nhật Hóa, khi nào chỉnh đốn phù hợp với yêu cầu an toàn lao động mà nhà nước quy định, thì mới cho tiếp tục sản xuất kinh doanh.
Hơn nữa...những lời nói của Yến Thanh Đế, cũng tương đương là gián tiếp thừa nhận, chuyện tình Đằng Nguyên tặng quà cáp, biếu xén cho Lăng Vân Phong!
Lúc này, trong ô tô, Yến Thanh Đế thần sắc trắng bệch như tờ, giống như bệnh nhân mắc phải chứng kinh phong bình thường. Toàn thân không ngừng run rẩy, cùng hình tượng uy phong ngày thường là hoàn toàn tương phản.
Đây là một cái hình ảnh trào phúng cực điểm!
Đồng dạng cũng là một cái tát yên lặng không có tiếng động!
Cái tát này tuy rằng không vang, nhưng lại rất là đau đớn!
Người ban tặng cho hắn cái tát này, vẫn chính là Trần Phàm!
- Yến...Yến thiếu gia!
Trong lúc Yến Thanh Đế thần sắc trắng bệch như tờ, thì đồng thời Lăng Vân Phong ở bên cạnh cũng mạnh mẽ ngồi dậy, cả người giống như vừa được rót vào một cỗ lực lượng bình thường. Khẩn trương túm lấy cánh tay của Yến Thanh Đế, run giọng hỏi:
- Hiện...hiện giờ, chúng ta phải làm gì đây?
Làm gì bây giờ ư?
Yến Thanh Đế không có hé răng.
- Yến thiếu gia, chúng ta phải nghĩ ra phương án bồ cứu, xoay chuyển cái tình hình bất lợi này. Nếu không thì hậu quả sẽ rất khó lường!
Kinh hãi qua đi, Lăng Vân Phong đã bình tĩnh trở lại rất nhanh, ở hắn xem ra, hiện giờ Yến Thanh Đế và hắn đang cùng treo trên một sợi dây mỏng manh, Yến Thanh Đế sẽ vì tương lai của bản thân, mà nghĩ ra phương án sửa chữa sai lầm.
- Mẹ kiếp, tôi hiểu chứ...Nhưng bây giờ có thể nghĩ ra phương án nào đây?
Lăng Vân Phong nhắc nhở, nhất thời đã làm cho Yến Thanh Đế nổi giận, hắn quát lớn lên một tiếng, nói:
- Lăng Vân Phong, tình hình đã đến nước này, ông cũng đừng nghĩ là tôi có thể cứu nổi ông. Bản thân tôi còn đang không biết phải ứng phó như thế nào nữa đây!
Thấy Yến Thanh Đế nổi giận, buông ra những lời lẽ trở mặt như vậy, thì Lăng Vân Phong đương trường trợn mắt há hốc mồm ra. Còn Yến Thanh Đế thì mang biểu tình dữ tợn, nỗi sợ hãi ẩn sâu dưới biểu tình dữ tợn là không cách nào hủy diệt!
Thổ bồ tát qua sông, tánh mạng bản thân cũng khó bảo toàn!
Lời dự đoán của Long Nữ, lúc này đã trở thành sự thật rồi!
Nhất thời, bầu không khí bên trong ô tô liền rơi vào sự im lặng quỷ dị, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của Yến Thanh Đế và tiếng Lăng Vân Phong thở ra hổn hển.
Theo sau, ngay khi Lăng Vân Phong muốn há miệng nói chuyện. Thì chiếc Audi đang chạy băng băng vững vàng, đột nhiên giảm tốc độ, trọng tâm của ba người Yến Thanh Đế dúi về phía trước, trực tiếp đụng phải hàng ghế phía trước, đầu óc choáng váng ngất ngây.
- Két...
Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường sinh ra thanh âm rin rít chói tai. Sau đó...chiếc Audi liền dừng bánh, giữ khoảng cách cùng chiếc xe cảnh sát ở phía trước còn chưa đến ba thước.
- Chạy xe như thế à?
Chiếc Audi vừa dừng bánh, Lăng Vân Phong chẳng quan tâm đến đau đớn, mà hướng lên phía trước gầm rít với tài xế. Dường như muốn thông qua phương thức này, để tiêu trừ đi căng thẳng ở trong lòng.
Đối mặt với cơn lửa giận của Lăng Vân Phong, gã tài xế không dám phản bác điều gì.
- Mẹ kiếp, còn ngây ra đó làm gì? Mau xuống xe kiểm tra xem có chuyện gì!
Lăng Vân Phong lại gầm lên, giống như một con chó điên, hoàn toàn không còn giữ được phong phạm của một vị đại tướng nơi biên cương nữa.
Gã tài xế không dám lãnh đạm, theo bản năng muốn mở cửa xe ra, bước xuống dưới.
Nhưng gã tài xế còn chưa kịp mở cửa xe, thì chiếc xe cảnh sát ở phía trước đã dạt sang hai bên đường. Để cho ba người Yến Thanh Đế có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng ở phía trước.
Phía trước, có mấy chiếc xe hơi đang chặn ngang đường đi, nương theo ánh đèn xe hơi, có thể nhìn thấy rõ ràng, một đám người đang đứng ở trước mặt ô tô.
Cầm đầu là một người đàn ông có thân hình hơi mập mạp, ở sau lưng người đàn ông kia, có thêm mười mấy bóng người, diễn cảm trên mặt mỗi người đều mười phần nghiêm khắc.
Trông thấy người đàn ông này xuất hiện ở trước đường đi, Lăng Vĩ hai mắt tròn xoe!
Lăng Vân Phong hai mắt tròn xoe!
Yến Thanh Đế hai mắt cũng tròn xoe!
Bởi vì...chỉ cần là nhân viên đang công tác trong bộ máy nhà nước. Thì đều sẽ biết thân phận của người đàn ông đang đứng ở kia.
Hắn là nhân vật số một của Kỷ ủy TW!
Hắn là một trong số những nhân vật, đứng ở trên đỉnh kim tự tháp quyền lực!
Và hắn còn là Diêm Vương gia, trong lòng của toàn bộ nhóm quan tham ô hủ bại!
Nhìn thấy người đàn ông được mệnh danh là Diêm Vương kia, xuất hiện ở ngay phía trước. Vô luận Yến Thanh Đế, hay là Lăng Vân Phong cùng Lăng Vĩ, nhịp hô hấp của ba người trong lúc nhất thời đã trở nên cực kỳ dồn dập. Trong con ngươi dần dần bị cảm xúc hoảng sợ bao trùm, nỗi sợ hãi ở tận sâu trong tâm linh, làm cho thân mình của bọn hắn không ngừng run rẩy lên.
Ở phía trước, người đàn ông được xưng là Diêm Vương Gia, nhìn thấy cửa chiếc xe Audi chậm chạp không mở ra, thì khẽ quay đầu sang nhìn gã thủ hạ, phân phó một câu gì đó. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Nghe thủ trưởng phân phó, một người đàn ông trung niên mang theo cặp công văn, nhấc chân lên bước về phía chiếc xe Audi.
Đồng thời, hai người thanh niên mặc âu phục màu đen, cũng bám sát theo ngay ở phía sau.
Rất nhanh, người đàn ông trung niên đã bước tới gần chiếc xe Audi, hai gã thanh niên ở phía sau hắn, diễn cảm lạnh lùng, không nói hai lời, trực tiếp bước lên, vươn tay mở cửa xe Audi ra.
Oanh!
Cửa xe vừa mở, ba người Yến Thanh Đế trong lòng hung hăng chấn động.
Theo sau...một thứ chất lỏng màu vàng, từ giữa hai đùi của Lăng Vân Phong chảy "ồ ồ" ra, không thể kìm chế nổi. Nhất thời, nội thất bên trong chiếc Audi sang trọng, tràn ngập mùi hương gay mũi, làm cho người ta phi thường khó chịu!
Người thanh niên xuất thân từ đơn vị đặc công vừa mở cửa xe ra, thì chậm rãi lùi về phía sau, nhường chỗ cho người đàn ông trung niên mang cặp công văn bước lên.
Người đàn ông thân là thư ký của nhân vật số một Kỷ ủy TW, nhìn thoáng qua ba người Yến Thanh Đế, sau đó dùng ngữ khí băng sương vô tình hỏi:
- Phan bí thư nhờ tôi hỏi các vị, có cần ông ấy phải tới đây mời các vị bước xuống xe hay không?
Có cần không?
Theo ý nào đó mà nói, thân là con gái của Tô Thanh Hải, Tô San cũng được coi là nữ phú hào tiêu chuẩn.
Nhưng...cho dù mang thân phận này, ở thời điểm Trần Phàm cần trợ giúp nhất, nàng lại không thể giúp đỡ được cho Trần Phàm cái gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Điều này làm cho nàng cảm thấy vô lực, đồng dạng cũng là nguyên nhân, nàng chấp nhận những người phụ nữ khác ở bên người Trần Phàm.
Lúc trước, đối mặt với Trương Thiên Thiên đang yêu say đắm vị hôn phu của mình. Sở dĩ Tô San xung động, nói ra những lời như vậy, phần lớn đều là xuất phát từ lòng lý giải cùng sự đồng tình.
Ở nàng xem ra, lấy thân phận cùng gia thế của nàng. Mỗi khi Trần Phàm cần trợ giúp nhất, nàng đều hữu tâm mà vô lực, huống chi là Trương Thiên Thiên?
Trên thực tế thì đúng là như vậy!
Người con gái xuất thân từ trong gia đình bình thường kia, ở khi Trần Phàm cần trợ giúp nhất, nàng chỉ biết lấy ra tiền vốn là tấm thân trong trắng của mình. Nàng cố gắng lợi dụng thân thể của mình mà đánh đổi, thỉnh cầu Trần Phi xuất thủ cứu giúp Trần Phàm.
Nhưng...nàng đã thất bại!
Nàng chẳng những không giúp được Trần Phàm, mà còn bị Trần Phi buông lời nhục mạ ê chề.
Chuyện này, Tô San cũng không biết rõ tình hình, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không thể lý giải được tình yêu chấp nhất nóng bỏng ở trong lòng của Trương Thiên Thiên.
Cho nên, thời gian nàng nói ra những lời này, Tô San cảm thấy nội tâm đau nhói, nhưng nàng vẫn thẳng thắn nói ra...
Có lẽ, đúng như những gì Trương Thiên Thiên cảm nhận được. Trong bất tri giác, Tô San cũng vì Trần Phàm mà thay đổi rất nhiều.
Mà trên thực tế, không chỉ Tô San, rất nhiều người đều bởi vì Trần Phàm mà thay đổi tâm tính!
Khi Tô San bước tới trước bia mộ của Trần lão thái gia, thì Trần Phàm vẫn giống như một cây thương, đứng sừng sững ở trước bia mộ, không hề nhúc nhích dù chỉ là một chút thôi.
Thấy một màn này, Tô San không nói gì, mà nhẹ nhàng bước lên, đem lẵng hoa trong tay đặt ở trước bia mộ, đồng thời đem rượu, giấy tiền, hương, ở trong giỏ xách xuất ra.
Làm xong tất cả chuyện này, Tô San yên lặng nín thở lùi về bên cạnh Trần Phàm, đem đầu nhẹ nhàng dựa vào vai Trần Phàm, đôi mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trước bia mộ của Trần lão thái gia.
Ngắm nhìn một lúc, Tô San không khỏi nhớ đến tiếng cười sang sảng, nhớ tới cái khí phách đỉnh thiên lập địa của Trần lão thái gia.
Bất tri giác, nước mắt không thể kìm chế, theo trong hốc mắt của Tô San chảy ra, dọc theo khuôn mặt xinh đẹp của nàng mà yên lặng chảy xuống.
So ra mà nói, thì Trần Phàm không có rơi lệ, hắn chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước.
Thời gian ở một khắc này, giống như đã ngừng trôi.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, Trần Phàm khẽ nhắm mắt vào, quay đầu, vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt của Tô San, dùng thanh âm khàn khàn nói:- San San, lấy hương ra đây, chúng ta thắp hương dập đầu cho lão thái gia.
- Ân.
Tô San cắn môi, không còn khóc nữa, nhu thuận cúi người xuống lấy hương đưa cho Trần Phàm.
Trần Phàm lấy hộp quẹt ra, châm hương, đem nửa bó giao cho Tô San. Sau đó mang theo Tô San dâng hương cho Trần lão thái gia.
Tiếp đó, hai người lại cùng nhau hóa vàng mã cho Trần lão thái gia. Trong khi làm những chuyện này, Tô San cắn môi, nước mắt tùy ý chảy xuống khuôn mặt, mà biểu tình của Trần Phàm thì thủy chung vẫn bình tĩnh. Chẳng qua cái phần bi thương ẩn giấu ở trong lòng, so với trước kia càng thêm nồng đậm hơn rất nhiều.
Làm xong những chuyện này, Trần Phàm lại nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở trên khuôn mặt Tô San, hạ thấp giọng nói:
- San San, em đến chỗ cha mẹ chờ anh, anh muốn bồi lão thái gia một hồi.
- Hảo!
Tô San nhẹ nhàng gật đầu, tuy rằng nàng rất muốn ở đây cùng Trần Phàm. Nhưng nàng cũng biết, có những chuyện đau thương, Trần Phàm sẽ không bao giờ chia sẻ cho người khác. Phần tình cảm của Trần Phàm dành cho Trần lão thái gia, không phải nàng có thể lý giải được!
Vầng mặt trời chói chang nhô lên cao, Tô San mắt hàm ánh lệ, cắn môi, liếc mắt nhìn Trần Phàm thật sâu, rồi xoay người rời đi.
- Hô
Trần Phàm ngẩng đầu nhìn trời, ánh mặt trời chói chang, làm cho hắn nhịn không được mà khẽ nhắm mắt lại, sau đó hung hăng phun ra một ngụm tức khí.
Theo sau, chờ đến lúc hắn mở mắt, thì trên khuôn mặt bĩnh tình, chợt toát ra một nụ cười nhàn nhạt.
Trần Phàm bước lên, cầm lấy bình rượu Mao Đài ở trong giỏ xách, dùng răng mở nút ra.
- Ừng...ực...
Khui rượu xong, Trần Phàm không dừng, mà giơ lên cổ, hung hăng tưới vào trong miệng.
Liệt tửu trôi xuống bụng, nhưng Trần Phàm lại không có chút phản ứng nào. Trên khuôn mặt vẫn toát ra vẻ tươi cười, nhìn chằm chằm vào bia mộ, cười nhàn nhạt nói:
- Lão gia này, ngài nhìn ta cũng vô dụng thôi. Ta sẽ không cho ngài uống đâu!
Nói xong, Trần Phàm hai mắt phiếm hồng, lại giơ chai rượu lên, tưới vào trong miệng một ngụm. Lần này, rượu ở trong chai đã vơi đi phân nửa.
- Haiiz, ta cũng không gạt ngài, sở dĩ không cho ngài uống, là bởi vì lần trước ta quay về, ngài có bệnh mà không nói ra, còn lôi kéo ta uống nrợu cùng ngài, làm hại ngài bệnh tình phát tác, ta đã tự trách bản thân mình rất nhiều. Thế nên, chai rượu thứ nhất này, ta sẽ không cho ngài uống, ha ha...
Vừa nói dứt lời. Trần Phàm cười ha hả một tiếng. Sau đó giơ chai rượu lên, đem nửa chai rượu còn lại uống cạn sạch tinh tươm.
- Ngài xem, ta còn rất hiếu thảo, biết ngài sắp nhịn không nổi, cho nên đã uống xong rất nhanh!
Trần Phàm nói xong, lại mở ra thêm hai chai rượu nữa.
- Chúng ta chạm cốc nhé!
Trần Phàm đem hai chai rượu cụng vào nhau. Trước tiên đem một chai tưới xuống bia mộ, sau đó ngửa cổ đem chai rượu còn lại, uống một hơi cạn sạch.
Lại thêm một chai rượu nữa...
Tuy ngay từ nhỏ Trần Phàm đã tiếp nhận những đợt huấn luyện đặc biệt, cơ bản là uống không biết say. Thế nhưng lúc này liên tục uống cạn ba chai rượu đế, hơn nữa đều là một hơi, nhiều ít vẫn là có chút ăn không tiêu.
Sau khi uống cạn ba chai rượu đế, nhịp hô hấp của hắn đã trở nên dồn dập. Theo sau, hắn buông chai rượu trống rỗng ra, run rẩy móc bao thuốc lá, rút ra hai điếu, đặt lên miệng, xuất ra bật lửa, cố gắng châm thuốc.
Có lẽ Trần Phàm đã ngà ngà say, nên thời gian châm thuốc, bàn tay cầm bật lửa thủy chung đều run rẩy, bật nhiều lần mà không châm nổi thuốc.
Rốt cuộc...Trần Phàm đã châm lửa xong, cầm một điếu cắm xuống trước bia mộ, còn chính mình thì hút một điếu.
Yên lặng rít mạnh vài hơi thuốc lá, Trần Phàm mở miệng, nụ cười trên mặt sớm đã biến mất:
- Lão thái gia, thực xin lỗi, cháu đã không quay về tham dự nghi lễ đưa tang cho ngài!
- Không phải Tiểu Phàm không muốn, cũng không phải Tiểu Phàm bất hiếu, mà Tiểu Phàm không muốn trong lúc ngài quy thiên, để cho ngoại nhân nhìn thấy chuyện cười của Trần gia!
- Tiểu Phàm biết, ở sâu trong thâm tâm ngài, Trần Kiến Quốc và cháu đều là con cháu của ngài, ngài không muốn nhìn thấy chúng ta tranh chấp với nhau. Nhưng...ngài cũng biết, tính khí của cháu quật cường, có điểm ngu ngốc nữa. Cho nên thời gian Trần Kiến Quốc đuổi cháu ra khỏi Trần gia, cháu đã quẳng ra ngoan thoại, hơn nữa ở quân khu Nam Kinh...còn hung hăng làm nhục ông ấy một lần!
- Ngày hôm đó, sau khi làm nhục ông ấy xong, trong lòng cháu cũng đã hối hận. Tuy rằng cháu trách ông ấy, không nên đuổi cháu ra khỏi Trần gia trong ngày ngài quy thiên, để cho ngoại nhân chế giễu chúng ta, trách ông ấy ở lúc cháu nguy hiểm cửu tử nhất sinh còn ném đá xuống giếng Nhưng là...cháu cũng không hận ông ấy!
- Bởi vì...cháu biết, ông ấy làm như vậy, phần lớn đều là bởi vì suy nghĩ cho Trần gia chúng ta!
- Lão thái gia, hôm nay chú Vĩnh Lạc cùng Ninh nhi đến tìm cháu, khuyên cháu nên hóa giải hiềm khích trước kia cùng với Trần Kiến Quốc, quay về Trần gia, nhưng cháu đã cự tuyệt!
- Cự tuyệt không phải vì cháu còn trách Trần Kiến Quốc, mà là cháu cảm thấy, bây giờ vẫn chưa phải lúc quay về. Khi ngài vừa quy thiên, thì Yến gia đã mấy lần hướng Trần gia động thủ, mấy phe phái a dua cũng sôi nổi thoát khỏi Trần gia. Những khoản này, cháu vẫn còn nhớ rất rõ ràng!
- Lão thái gia, ngài yên tâm, cho dù ngài đi rồi, thì vẫn còn có cháu ở đây. Đến tháng 10, cháu sẽ đòi cả vốn lẫn lời từ trong tay của Yến gia!
- Ngài cũng đừng lo lắng cháu và Trần Kiến Quốc sẽ tiếp tục nội chiến. Chờ sau khi giải quyết xong Yến gia, cháu sẽ quay về hảo hảo nói chuyện cùng ông ấy!
- Hô.
Nói dứt lời, Trần Phàm dập tắt điếu thuốc, hung hăng phun ra một ngụm tức khí.
- Được rồi, lão thái gia, hôm nay cùng ngài nói chuyện tới đây thôi. Chờ sau khi cháu giải quyết xong phiền toái, rồi sẽ lại đến thăm ngài. Đến lúc đó, cháu sẽ mang theo ảnh chụp kết hôn cùng với San San, cho ngài được mãn nhãn!
Dứt lời. Trần Phàm đứng dậy, nhìn thoáng qua bức ảnh của Trần lão thái gia ở trước bia mộ, sau đó xoay người, nhanh chân rời đi.
Đứng ở ngoài xa, âm thầm quan sát mọi chuyện, Tô San sớm đã lệ rơi đầy mặt.
Mười lăm phút sau.
Khi Trần Phàm quay về, Tôn Diễm Linh kéo tay Tô San, không biết là đang nói chuyện gì. Hai người ánh mắt đều phiếm hồng, còn Trần Chiến thì sắc mặt nghiêm túc, ngắm nhìn phong cảnh ở trên Bát Bảo Sơn, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Khi Trần Chiến nhìn thấy Trần Phàm đang quay về, thì thu hồi ánh mắt, cười cười nói:
- Không uống nhiều đó chứ?
- Không!
Trần Phàm lắc đầu, diễn càm đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Bất quá toàn thân tràn đầy mùi rượu.
- Nếu ta đoán không sai, thì kế tiếp con muốn xuất ngoại đúng không!
Trần Chiến vươn tay ra, giúp Trần Phàm sửa sang lại quần áo, vỗ bụi bặm trên người Trần Phàm, dùng ngữ khí phức tạp nói:
- Ở quốc nội, người cha phế vật này còn có thể giúp con được một ít. Nếu con đã xuất ngoại, thì hoàn toàn khác rồi, hết thảy đều phải dựa vào chính bản thân mình.
- Yên tâm đi cha, trong lòng con đã nắm chắc rồi.
Cảm nhận được tình thân sâu sắc, Trần Phàm trong lòng ấm áp khoan khoái, thoải mái cười đáp.
- Nắm chắc thì nắm chắc, nhưng phải chờ vết thương ở tay lành lặn rồi hãy đi.
Trần Chiến nói dứt lời, trong con ngươi toát ra một tia đau xót.
Thân là cha của Trần Phàm, hắn biết rõ, Trần Phàm sẽ thừa nhận bao nhiêu áp lực, trọng trách gánh vác trên vai nặng nề đến mức độ nào.
Hắn phi thường rõ ràng, ở nước ngoài nguy hiểm đến cỡ nào.
Nhưng hắn không có ngăn cản Trần Phàm.
Bởi vì, hắn tin chắc rằng, đứa con mà đời này hắn lấy làm kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không làm cho hắn phải thất vọng đâu!