Cùng Beverly Hills tại Mỹ, Vịnh Nước Cạn tại Hong Kong, ở Đông Hải cũng có khu nhà giàu đặc biệt - Tứ Viên, Đàn Cung là hai khu nhà giàu nổi danh nhất Đông Hải, mà biệt thự số 1 tại Từ Viên Đông Hải có giá trên trời là 1. 3 triệu nguyên, trở thành một trong những nơi ở sang quý nhất đại lục.
Trước khi Trần Phàm đến Đông Hải, Tô Thanh Hải từng mua một biệt thự tại Tứ Viên, tính toán để cho Trần Phàm và Tô San ở, nhưng cả Trần Phàm cùng Tô San đều phản đối.
Vô luận là Trần Phàm hay Tô San đều thích địa phương náo nhiệt, khu biệt thự Tứ Viên, phồn hoa thì đủ phồn hoa, nhưng cực kỳ quạnh quẽ, hàng năm bốn mùa cũng không có bao nhiêu người. Dù sao, vô luận là ở tòa thành thị nào, biệt thự phần lớn chỉ là do kẻ có tiền chuẩn bị cho bà nhỏ cùng tình nhân mà thôi.
xế chiều hai ngày sau, Tô San sau khi tỉ mỉ trang điểm chọn lựa. đã sớm cùng dì Điền đi tới biệt thự số 18 trong Tử Viên, mà Trần Phàm cũng không cùng đi chung mà đi tới trường học gặp ba người Ngu Huyền, sau đó cùng nhau đến biệt thự.
Tuy Tô San ném xuống lời giận dỗi với cha mình, nói là thỉnh heo cũng không thỉnh Trần Phàm, nhưng Trần Phàm thân là vị hôn phu của nàng, tự nhiên phải tham gia buổi tiệc sinh nhật của nàng.
Nhưng...Tô San dùng lời lẽ nghiêm khắc cảnh cáo hắn không được dùng thân phận của vị hôn phu mà đến...
Lúc Trần Phàm đi tới phòng ngủ 108 trong ký túc xá, trong phòng ngủ một mảnh bận rộn, ba người Tiêu Phong đang bận rộn thu thập hình tượng của mình.
Nguyên bản, Ngu Mỹ Nhân từ nhỏ đối với vấn đề hình tượng tuyệt không hề để ý, nhưng thật không chịu nổi bị Tiêu Phong lải nhải, dùng cách nói của Tiêu Phong, nếu đã chịu đi tham gia buổi tiệc sinh nhật, phải mặc đàng Hoàng một chút, nếu không làm mất thể diện phòng 108.
Rơi vào đường cùng, Ngu Mỹ Nhân đành phải thỏa hiệp, đi cùng Tiêu Phong mua một áo sơ mi, quần tây, giày da, nhất nhất đầy đủ.
Lão thô lỗ Ngu Mỹ Nhân còn mặc sơ mi, vì vậy trạch nam Chu Văn tự nhiên cũng không cam chịu bị rớt lại phía sau, hắn mặc một chiếc áo màu trắng, quần tây, giày da màu vàng, làm cho người ta có một loại cảm giác quái dị, thấy thế nào cũng không hề hòa hợp.
So ra mà nói, Tiêu Phong thường xuyên tham dự party thì biết cách ăn mặc hơn, bởi nguyên nhân thời tiết quá nóng. Tiêu Phong cũng không mặc lễ phục bảnh bao, mà là mặc một chiếc áo màu sắc rực rỡ, nhưng lại giá trị xa xi, thân dưới mặc một chiếc quần tây bó sát có nhãn hiệu nổi tiếng, phối hợp một đôi giày da màu đen làm bằng thủ công, điển hình là câu khoác áo người.
Nhẹ nhàng hất mái tóc tự cho là rất phong cách. Tiêu Phong quay đầu lại, quét mắt nhìn Ngu Huyền, trêu ghẹo nói: - Kháo! Ta nói Mỹ Nhân, lấy thân hình cùng cách ăn mặc đêm nay của cậu, nếu trong party có thiếu phụ, cậu tuyệt đối là người được xếp đầu tiên. - Biến, mồm chó không mọc ngà voi.
Ngu Huyền tức giận múa may nắm tay.
Không để ý tới lửa giận của Ngu Huyền. Tiêu Phong lại đưa mắt nhìn sáng Trần Phàm, trong con ngươi hiện lên một tia ghen tỵ: - Trần Phàm, cố nhân nói người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào yên cương. điểm này không hề nói sai a. Bình thường cũng không hề phát hiện bộ dạng của cậu thật soái, vì sao cậu mặc thân quần áo này vào khiến cho người ta lại cảm thấy anh tuấn bức người đây?
Nghe được lời của Tiêu Phong, Trần Phàm dở khóc dở cười.
Bộ quần áo trên người hắn chính do Tần Quế Trân mẹ của Tô San lần đầu tiên gặp mặt đã dẫn hắn đi mua, cụ thể giá bao nhiêu hắn không biết, dù sao phí không ít tiền.
Dùng cách nói của Tô San: Mẹ, mẹ rất bất công! Mua một bộ quần áo cho tên hỗn đản, đủ cho con mua năm bộ!
Khi Trần Phàm, Ngu Huyền, Chu Văn ba người ngồi lên chiếc xe BMW của Tiêu Phong đi tới Tử Viên, trời chiều đã hạ xuống đinh núi, màn đêm dần dần buông xuống. đèn đường hai bên trong khu biệt thự phát sáng, ngọn đèn màu vàng đỏ chiếu sáng cả con đường lớn, làm cho người ta có thể rõ ràng nhìn thấy hết thảy cảnh tượng trên đường.
Đây là một đường quốc lộ rất rộng rãi, hai bên đường trồng cây ngô đồng cao, mỗi khi đi ngang một tòa biệt thự, lại thấy có một con đường nhỏ liên tiếp cùng quốc lộ. Hai bên đường nhỏ hương hoa tràn ngập, bãi cô được tu bổ cực kỳ chỉnh tề. - Tục ngữ nói: tới Yên Kinh đừng nói mình là quan lớn, tới Đông Hải đừng nói mình có tiền nhiều, lời này đúng là không nói sai một chút nào. Tuy nói giá nhà ở Hàng Châu hiện tại đã cao hơn Yên Kinh cùng Đông Hải, nhưng khu nhà ở xa hoa vẫn kém hơn một chút a.
Nhìn những biệt thự phong cách Châu Âu hoa lệ chung quanh. Tiêu Phong cười khổ nói: - ở địa phương nhỏ lái chiếc BMW của tôi còn cảm thấy có phong cách, nhưng đến nơi đây đúng là dọa cho người ta thấy thật rõ ràng. - Giả vờ.
Chu Văn đỡ gọng kính, khinh bỉ nói.
Lời này của Chu Văn thiếu chút nữa làm Tiêu Phong tức đến hộc máu, mà Trần Phàm thầm chấp nhận lời nói của Tiêu Phong.
Vào lúc sáu giờ năm mươi, bốn người Trần Phàm đi tới con đường nhỏ thông vào biệt thự số 18 giao thoa với quốc lộ. Ngay chỗ giao thoa, hai đại hán mặc âu phục màu đen đeo bộ đàm Giống như hai ngọn núi đang đứng nơi đó, sắc mặt lạnh lùng, mắt thấy phía trước chạy đến một chiếc BMW màu đỏ, lập tức tiến lên làm ra thủ thế dừng xe.
Tiêu Phong cho xe dừng lại, quay kính xe xuống, đem thiệp mời đưa cho một gã đại hán trong đó, cười nói: - Vị đại ca này, chúng ta đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của Tô San tiểu thư.
Đại hán cũng không lập tức cầm lấy thiệp mời, mà ánh mắt lướt cực nhanh trong xe một lần, khi thấy Trần Phàm ngồi Ngay sau xe thì đồng tử hơi phóng lớn, trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá lại không nói gì, mà nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp nhận thiệp mời, cung kính làm ra thủ thế: - Mời.
Rất nhanh, Tiêu Phong lại khởi động xe lần nữa, chiếc xe chạy nhanh trên đường nhỏ, vòng qua hai khúc quanh, đi tới trước cửa sắt biệt thự số 18.
Cũng giống như chỗ giao thoa, hai bên cửa sắt cũng có bảo tiêu võ trang đầy đủ đang đứng, bất quá lúc này bọn họ cũng không tiếp tục kiểm tra mà trực tiếp cho đi.
Trước ga ra biệt thự, đang đỗ những loại xe Limousine đủ kiểu, trong đó có nhiều xe thể thao nổi tiếng, so ra mà nói, chiếc BMW của Tiêu Phong thật có vẻ nghèo nàn hủ lậu.
Nhìn thấy những chiếc xe xa hoa rực rỡ đẹp đẽ. Tiêu Phong cũng không có bất kỳ phản ứng nào, trên mặt vẫn lộ ra nét mỉm cười mê người. Ngu Huyền cùng Chu Văn hai người cũng không có phản ứng dị thường gì, nhưng trong lòng Trần Phàm hơi có chút kinh ngạc.
Từ sau khi hắn đi vào Đông Hải, từ trước tới nay Tô San luôn ở chung một chỗ với hắn, bình thường cũng không thấy ai lui tới, hôm nay sinh nhật lại có nhiều khách nhân đến đây như vậy, điều này không khỏi làm cho Trần Phàm cảm thấy kỳ quái.
Trần Phàm không biết Tô San là một cô gái cực kỳ hướng ngoại, hơn nữa rất nhiều sở thích, giao kết bạn bè cũng thập phần phổ biến.
Dù sao một cô gái xuất thân phú quý, hơn nữa bản thân nàng lại cực kỳ xuất sắc, đặt vào môi trường nào cũng sẽ trở thành tiêu điểm.
Sau khi Trần Phàm đi tới Đông Hải, Tô San cũng không tiếp tục đi tham gia vào những hoạt động của những môi trường kia, hoàn toàn là bởi vì nàng đem toàn bộ hứng thú cùng tinh lực đều chuyển dời lên trên người Trần Phàm.
Sau khi xuống xe, Tiêu Phong làm đầu tàu gương mẫu. đi Ngay trước mọi người, trên mặt thủy chung luôn lộ ra vẻ mỉm cười mê người, có vẻ cùng hoàn cảnh chung quanh thập phần hòa hợp, sắc mặt Trần Phàm lại bình tĩnh. Ngu Huyền với tính cách tùy tiện tuy rằng cảm thấy được biệt thự trước mắt quá xa hoa, nhưng cũng không để trong lòng, nhưng trạch nam Chu Văn lại có vẻ có chút khẩn trương bất an. - Chu Văn, không cần khẩn trương, buông lỏng một chút, kỳ thật...chỉ cần cậu buông lòng, những thứ trước mắt không có là gì.
Trần Phàm nhận thấy được vẻ khẩn trương của Chu Văn, mỉm cười vỗ lên bờ vai của hắn: - Một người vô luận là bần cùng hay phú quý, hắn cũng giống như cậu, phải ăn uống vệ sinh đi ngủ.
Có lẽ lời cổ vũ của Trần Phàm làm ra tác dụng, trong một thoáng Chu Văn thả lỏng hơn rất nhiều, thân thể cũng không cứng ngắc như trước. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Đi vào biệt thự, tiếng dương cầm lan tới trước mặt, mười mấy nam nữ ăn mặc thật tỉ mỉ, phong độ bất phàm đang ở trong đại sảnh tụm ba tụm năm tán gẫu, trong tay cầm ly rượu đỏ, thấp giọng trò chuyện cùng nhau.
Ngọn đèn trong đại sảnh cực kỳ ôn nhu, nơi góc tây bắc bày vài cái bàn, bên trên phủ khăn trắng bày đầy đủ điểm tâm lót dạ cùng hoa quả.
Vài người phục vụ trang phục thống nhất đang bưng khay rượu, đứng ở mỗi góc, khi thấy bốn người Trần Phàm tiến vào, một gã phục vụ lập tức tiến lên nghênh đón, trên mặt lộ vẻ mỉm cười đầy chức nghiệp, làm ra thủ thế như mời.
Tiêu Phong không nói một lời, cử chỉ thật tao nhã bưng một ly rượu đõ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói tiếng cảm ơn, Trần Phàm cũng bưng lên một ly, mỉm cười gật đầu.
về phần...Ngu Mỹ Nhân thì lại càng trực tiếp, nhấc ly rượu đỏ, giống như uống nước trái cây uống một hơi cạn sạch, đồng thời dùng thanh âm thô lỗ nói: - Mụ nội nó, trên đường khát muốn chết.
Thanh âm Ngu Huyền nhất thời đánh vỡ không khí vốn có trong đại sảnh, trong lúc nhất thời cơ hồ toàn bộ mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía bốn người Trần Phàm, ánh mắt giống như đang nhìn quái vật.
Đối mặt hơn mười ánh mắt nhìn chăm chú. Trần Phàm hoàn toàn không thèm để ý, cười cười: - Khát thì uống thêm vài ly, dù sao là miền phí, không uống thì uổng phí.
Tiêu Phong vốn đang vì lời nói của Ngu Huyền mà cảm thấy có chút xấu hổ, không biết nên làm sao dàn xếp, lúc này ngạc nhiên nghe được lời Trần Phàm nói, thiếu chút nữa phun ra cả ngụm rượu đỏ trong miệng!
Vẻ mặt của người phục vụ cũng cổ quái, cũng may tố chất nghề nghiệp của hắn không tệ, sau thoáng ngây người ngắn ngùi, lập tức lộ ra vẻ mỉm cười đầy chức nghiệp: - Xin ngài chờ.
Dứt lời, phục vụ lập tức rời đi lấy thêm rượu cho Ngu Huyền. - Bốn người kia là ai? - Đúng vậy, Tô San vì sao lại mời người thô tục như vậy? - Bốn người bọn hắn đến, quả thật đang khinh nhờn buổi party này!
Trong lúc nhất thời, bốn người Trần Phàm có vẻ không hòa hợp với không khí trong đại sảnh, cơ hồ tất cả mọi người đều dùng ánh mắt xem thường nhìn bọn họ, nghị luận sôi nổi.
Chỉ có ba người bạn cùng phòng của Tô San là ngoại lệ.
Trong đó, ánh mắt Trương Thiên Thiên nhìn về phía Trần Phàm ý vị thâm sâu.
Sai lầm của Tô San vẫn không gián đoạn buổi biểu diễn, bất quá vòng biểu diễn kế tiếp nàng cũng không xuất hiện - lúc đám người Trương Thiên Thiên tiếp tục diễn xuất, nàng một mình ngồi trong phòng thay đồ, đang ngẩn người trước gương.
Tiếng bước chân thật khẽ từ ngoài cửa truyền đến, theo sau cửa phòng bị người đẩy ra. Lý Dĩnh trong một thân lễ phục màu đen đi vào.
Thông qua gương chiếu rọi, Lý Dĩnh thấy được vé mặt đáng thương của Tô San, nhịn không được khẽ thở dài một hơi.
Lúc này, dạ hội đón người mới của đại học Đông Hải những khâu bố trí đèn hay dựng sân khấu, đều do công ty giải trí Lam Cảnh nhận làm, mà làm bà chủ của công ty giải trí Lam Cảnh. Lý Dĩnh chăng những sẽ trình diễn một bài hát kinh điển trong dạ hội, hơn nữa trong suốt một tuần qua, nàng vẫn một mực chi đạo nhóm người Tô San cùng Trương Thiên Thiên nên biểu diễn như thế nào.
Lý Dĩnh vẫn rõ ràng nhớ kỹ, lần đầu tiên khi tập luyện cho nhóm người Tô San, trong tám người chỉ có một mình Tô San chưa từng làm người mẫu bao giờ, còn bảy người Trương Thiên Thiên nhiều ít từng có kinh nghiệm biểu diễn qua.
Tới hiện giờ, ở trong tám người. Tô San tiến bộ nhanh nhất, tiêu chuẩn hoàn toàn không thua gì Trương Thiên Thiên!
Không ai so với Lý Dĩnh càng rõ ràng hơn, trong một tuần qua Tô San đã phải cố gắng như thế nào!
Vất vả trả giá, không ngừng cố gắng, cuối cùng lại bởi vì một lần "sai lầm" mà làm cho buổi diễn xuất thất bại. đây đối với Tô San mà nói, thật quá mức tàn khốc.
- San San.
Lý Dĩnh nhẹ đi tới phía sau Tô San, hai tay đặt lên vai nàng, cúi đầu nói:
- Không cần khó chịu, vừa rồi Chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, cô đã làm rất khá.
Ngây người nghe được lời Lý Dĩnh, đôi mắt Tô San càng thêm đõ lên, trong con ngươi nguyên bản thật mê người lộ ra ánh mắt thương tâm, một tầng hơi nước bao phù, tựa hồ tùy thời sẽ bật khóc. Nguồn truyện: Truyện FULL
Dùng sức cắn chặt răng. Tô San không để cho nước mắt trào ra khỏi vành mắt, mà biểu lộ ra vẻ tươi cười còn khó coi hơn cả khóc:
- Lý Dĩnh tỷ, tôi không sao.- Vừa rồi chân cô còn đau không?
Lý Dĩnh nhớ tới một màn vừa rồi, theo bản năng hỏi, theo nàng xem, một màn vừa rồi xuất hiện thật quá mức qủy dị, dù sao trên sân khấu trải thảm đỏ, không hề trơn trượt. Tô San thật không có đạo lý bị ngã xuống mới đúng.
Tô San lắc lắc đầu:
- Không có, là giày bị hỏng.
Giày hỏng?
Ngạc nhiên nghe được lời Tô San. Lý Dĩnh ngây ra, theo sau như có suy nghĩ sì chợt nhíu mày, lần này dạ hội đón người mới, toàn bộ giày, quần áo thậm chí đạo cụ của sinh viên đều do công ty giải trí Lam Cảnh cung cấp, hơn nữa trang phục của nhóm người Tô San đều trải qua sự chọn lựa tỉ mỉ, không nên xảy ra vấn đề mới Đúng.
Thấy Lý Dĩnh không nói lời nào, Tô San phun ra một hơi, sau đó ra vẻ kiên cường cười nói:
- Tốt lắm. Lý Dĩnh tỷ tỷ, kế tiếp đến phiên chị ra sân khấu, chị không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao, chị đi chuẩn bị đi. Phải biết rằng. Ngay cả tôi bên trong tất cả mọi người đang thật chờ mong xem chị biểu diễn đó!
- Ân.
Lý Dĩnh biết Tô San là một cô gái thập phần mạnh mẽ, cho dù nội tâm thương tâm, cũng sẽ không biểu hiện trên mặt, vì thế nàng cũng không nói thêm gì nữa, mà là nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng thay đồ.
Mắt thấy Lý Dĩnh rời đi, trên mặt Tô San lại xuất hiện biểu tình ưu thương.
Mỗi người khi ở thời gian mất mát bất lực. đều sẽ nhớ tới người bên cạnh mình. Tô San cũng không ngoại lệ.
Thời gian mất mát, bản năng của nàng chợt hiện ra thân ảnh Trần Phàm.
Một màn vừa rồi, hẳn đã bị tên hỗn đản nhìn thấy? Hắn Ngay cả một tin nhắn quan tâm cũng không có, quả thực quá ghê tởm!
Trong lúc thầm mắng, sự ủy khuất trong lòng Tô San càng tăng lên, thậm chí Ngay cả thân mình cũng không thể khống chế run run một chút.
Tô San giữa đường bỏ dờ, đối với nhóm người Trương Thiên Thiên mà nói, nhiều ít có chút ảnh hưởng.
Sau ba vòng biểu diễn, ngoại trừ Trương Thiên Thiên có tố chất tâm lý dũng mãnh, mấy cô gái còn lại nhiều ít đều có chút khân trương, sợ sẽ rập khuôn theo Tô San.
ở dưới tình hình này, diễn xuất về sau đối với trước đó mà nói, nhiều ít có chút ảm đạm thất sắc.
Điều này cũng trực tiếp khiến cho nhóm người Trương Thiên Thiên nhận được tiếng vỗ tay không được mãnh liệt như ban đầu.
Chờ sau khi nhóm người Trương Thiên Thiên rời khỏi sân khấu, hiện trường lại bị bóng đêm nuốt hết, vô cùng im lặng.
Không biết qua bao lâu. đột nhiên một mảnh thác nước do vô số hoa lửa rực rỡ tươi đẹp tạo thành bỗng nhiên từ trên đinh sân khấu rơi xuống, cơ hồ đồng thời, vô số đạo hào quang bỗng nhiên tập trung lên sân khấu. Lý Dĩnh trong thân lề phục màu đen theo bục gỗ dâng lên, chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt người xem.
Hoa!
Lý Dĩnh xuất hiện đã đốt lên nhiệt huyết trong lòng người xem, trong đó cũng có fan hâm mộ của Lý Dĩnh, bọn họ kích động đứng lên, vung tay hô to:
- Lý Dĩnh! Lý Dĩnh! Thiên hậu Ly Dĩnh!
Trong lúc nhất thời, tiếng gọi ầm ĩ đầy trời bao phủ cả hiện trường, cùng tình hình khi Tô San phát sinh sai lầm trước đó đã hình thành sự Tương phản hoàn toàn.
Từ sau khi Lý Dĩnh trở thành bà chủ của công ty giải trí Lam Cảnh, cơ bản chưa từng biểu diễn trên sân khấu cờ lớn, nhiều nhất chi hát vài bài khi có những buổi tiệc tư nhân.
Vì thế, đối mặt tiếng reo hò đầy trời, tâm tình Lý Dĩnh cũng trở nên có chút kích động, đồng thời hướng khán giả vẫy vẫy tay.
Hơi phun ra một hơi thở, trên mặt Lý Dĩnh dần dần hiện lên một vé tươi cười cảm kích, nàng cầm microphone, thanh âm thanh thúy:
- Thật cao hứng có thể lại xuất hiện trên sân khấu, Nương theo cơ hội ngày hôm nay, tôi sẽ tặng cho mọi người một ca khúc "Truyền Kỳ".
Thanh âm của Lý Dĩnh cất lên, khúc nhạc dạo thật du dương vang vang, cùng lúc đó, Triệu Hoành trong một thân trang phục kinh điển của Michael Jackson, cùng bước nhảy vũ trụ độc đáo của ông vua khiêu vũ, dần dần xuất hiện Ngay phía sau Lý Dĩnh.
- Triệu Hoành! Triệu Hoành!
So sánh với Lý Dĩnh đã rời khỏi giới văn nghệ nhiều năm, hiện giờ danh khí của Triệu Hoành cũng không thấp hơn bao nhiêu, hơn nữa chắn còn được nhiều thiếu nữ trong vườn trường yêu thích.
Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu hắn được XUT12 là ngôi sao trong vườn trường.
Triệu Hoành phong cách xuất hiện, lại làm cho hiện trường sôi trào lên!
Nhất là những nữ sinh viên thầm mến Triệu Hoành, lại cao giọng thét lên chói ta I không dứt!
- Đơn giản ở trong đám người liếc mắt nhìn em thêm một lần, nhưng cũng đã không cách nào quên được dung nhan của em...
Rất nhanh, tiếng ca thanh thúy vang lên. Lý Dĩnh chậm rãi nhắm mắt lại, hồi tường về chuyện cũ, mang theo vô hạn thâm tình, bắt đầu buổi biểu diễn đêm nay.
Trong lúc nhất thời, trong hiện trường trở lại yên tĩnh, khán giả không chuyển mắt nhìn chằm chằm thiên hậu từng nổi danh cả Châu Á.
Trên sân khấu, thanh âm của Lý Dĩnh vẫn tràn ngập sức cuốn hút như xưa, làm cho Ị khán giả trong lúc vô tình đắm chìm bên trong, không thể tự kiềm chế.
Mà Triệu Hoành từng làm bạn nhảy cho nhiều ngôi sao nổi tiếng biểu hiện không chút nào kém còi, hắn vũ bước tao nhã mà hoa lệ, phối hợp khuôn mặt anh tuấn, vẻ mỉm cười mê người, cơ hồ có thể trong nháy mắt phá hủy tuyệt đại đa số phòng tuyến của các cô gái tại hiện trường!
Lý Dĩnh hoàn toàn đắm chìm trong sự hồi ức, nàng tựa hồ nhớ ra chuyện cũ thương tâm nào đó, trong tiếng hát mang theo một cỗ hương vị ưu thương, vẻ ưu thương vô hình lại ảnh hưởng lên mỗi người xem tại hiện trường, thậm chí có không ít cô gái kìm lòng không được bật khóc lên.
- Anh một mực bên cạnh em, chưa bao giờ đi xa...
Tiếng hát hối tiếc lòng người quanh quần trên sân bóng, một giọt nước mắt trong suốt lướt qua khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Lý Dĩnh, chảy vào miệng, đã tràn ngập hương vị chua xót.
Trên sân khấu. Lý Dĩnh hai mắt nhắm nghiền, liền giống như một đóa hoa Hồng điêu linh, làm lòng người tan vỡ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cùng Beverly Hills tại Mỹ, Vịnh Nước Cạn tại Hong Kong, ở Đông Hải cũng có khu nhà giàu đặc biệt - Tứ Viên, Đàn Cung là hai khu nhà giàu nổi danh nhất Đông Hải, mà biệt thự số 1 tại Từ Viên Đông Hải có giá trên trời là 1. 3 triệu nguyên, trở thành một trong những nơi ở sang quý nhất đại lục.
Trước khi Trần Phàm đến Đông Hải, Tô Thanh Hải từng mua một biệt thự tại Tứ Viên, tính toán để cho Trần Phàm và Tô San ở, nhưng cả Trần Phàm cùng Tô San đều phản đối.
Vô luận là Trần Phàm hay Tô San đều thích địa phương náo nhiệt, khu biệt thự Tứ Viên, phồn hoa thì đủ phồn hoa, nhưng cực kỳ quạnh quẽ, hàng năm bốn mùa cũng không có bao nhiêu người. Dù sao, vô luận là ở tòa thành thị nào, biệt thự phần lớn chỉ là do kẻ có tiền chuẩn bị cho bà nhỏ cùng tình nhân mà thôi.
xế chiều hai ngày sau, Tô San sau khi tỉ mỉ trang điểm chọn lựa. đã sớm cùng dì Điền đi tới biệt thự số 18 trong Tử Viên, mà Trần Phàm cũng không cùng đi chung mà đi tới trường học gặp ba người Ngu Huyền, sau đó cùng nhau đến biệt thự.
Tuy Tô San ném xuống lời giận dỗi với cha mình, nói là thỉnh heo cũng không thỉnh Trần Phàm, nhưng Trần Phàm thân là vị hôn phu của nàng, tự nhiên phải tham gia buổi tiệc sinh nhật của nàng.
Nhưng...Tô San dùng lời lẽ nghiêm khắc cảnh cáo hắn không được dùng thân phận của vị hôn phu mà đến...
Lúc Trần Phàm đi tới phòng ngủ 108 trong ký túc xá, trong phòng ngủ một mảnh bận rộn, ba người Tiêu Phong đang bận rộn thu thập hình tượng của mình.
Nguyên bản, Ngu Mỹ Nhân từ nhỏ đối với vấn đề hình tượng tuyệt không hề để ý, nhưng thật không chịu nổi bị Tiêu Phong lải nhải, dùng cách nói của Tiêu Phong, nếu đã chịu đi tham gia buổi tiệc sinh nhật, phải mặc đàng Hoàng một chút, nếu không làm mất thể diện phòng 108.
Rơi vào đường cùng, Ngu Mỹ Nhân đành phải thỏa hiệp, đi cùng Tiêu Phong mua một áo sơ mi, quần tây, giày da, nhất nhất đầy đủ.
Lão thô lỗ Ngu Mỹ Nhân còn mặc sơ mi, vì vậy trạch nam Chu Văn tự nhiên cũng không cam chịu bị rớt lại phía sau, hắn mặc một chiếc áo màu trắng, quần tây, giày da màu vàng, làm cho người ta có một loại cảm giác quái dị, thấy thế nào cũng không hề hòa hợp.
So ra mà nói, Tiêu Phong thường xuyên tham dự party thì biết cách ăn mặc hơn, bởi nguyên nhân thời tiết quá nóng. Tiêu Phong cũng không mặc lễ phục bảnh bao, mà là mặc một chiếc áo màu sắc rực rỡ, nhưng lại giá trị xa xi, thân dưới mặc một chiếc quần tây bó sát có nhãn hiệu nổi tiếng, phối hợp một đôi giày da màu đen làm bằng thủ công, điển hình là câu khoác áo người.
Nhẹ nhàng hất mái tóc tự cho là rất phong cách. Tiêu Phong quay đầu lại, quét mắt nhìn Ngu Huyền, trêu ghẹo nói: - Kháo! Ta nói Mỹ Nhân, lấy thân hình cùng cách ăn mặc đêm nay của cậu, nếu trong party có thiếu phụ, cậu tuyệt đối là người được xếp đầu tiên. - Biến, mồm chó không mọc ngà voi.
Ngu Huyền tức giận múa may nắm tay.
Không để ý tới lửa giận của Ngu Huyền. Tiêu Phong lại đưa mắt nhìn sáng Trần Phàm, trong con ngươi hiện lên một tia ghen tỵ: - Trần Phàm, cố nhân nói người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào yên cương. điểm này không hề nói sai a. Bình thường cũng không hề phát hiện bộ dạng của cậu thật soái, vì sao cậu mặc thân quần áo này vào khiến cho người ta lại cảm thấy anh tuấn bức người đây?
Nghe được lời của Tiêu Phong, Trần Phàm dở khóc dở cười.
Bộ quần áo trên người hắn chính do Tần Quế Trân mẹ của Tô San lần đầu tiên gặp mặt đã dẫn hắn đi mua, cụ thể giá bao nhiêu hắn không biết, dù sao phí không ít tiền.
Dùng cách nói của Tô San: Mẹ, mẹ rất bất công! Mua một bộ quần áo cho tên hỗn đản, đủ cho con mua năm bộ!
Khi Trần Phàm, Ngu Huyền, Chu Văn ba người ngồi lên chiếc xe BMW của Tiêu Phong đi tới Tử Viên, trời chiều đã hạ xuống đinh núi, màn đêm dần dần buông xuống. đèn đường hai bên trong khu biệt thự phát sáng, ngọn đèn màu vàng đỏ chiếu sáng cả con đường lớn, làm cho người ta có thể rõ ràng nhìn thấy hết thảy cảnh tượng trên đường.
Đây là một đường quốc lộ rất rộng rãi, hai bên đường trồng cây ngô đồng cao, mỗi khi đi ngang một tòa biệt thự, lại thấy có một con đường nhỏ liên tiếp cùng quốc lộ. Hai bên đường nhỏ hương hoa tràn ngập, bãi cô được tu bổ cực kỳ chỉnh tề. - Tục ngữ nói: tới Yên Kinh đừng nói mình là quan lớn, tới Đông Hải đừng nói mình có tiền nhiều, lời này đúng là không nói sai một chút nào. Tuy nói giá nhà ở Hàng Châu hiện tại đã cao hơn Yên Kinh cùng Đông Hải, nhưng khu nhà ở xa hoa vẫn kém hơn một chút a.
Nhìn những biệt thự phong cách Châu Âu hoa lệ chung quanh. Tiêu Phong cười khổ nói: - ở địa phương nhỏ lái chiếc BMW của tôi còn cảm thấy có phong cách, nhưng đến nơi đây đúng là dọa cho người ta thấy thật rõ ràng. - Giả vờ.
Chu Văn đỡ gọng kính, khinh bỉ nói.
Lời này của Chu Văn thiếu chút nữa làm Tiêu Phong tức đến hộc máu, mà Trần Phàm thầm chấp nhận lời nói của Tiêu Phong.
Vào lúc sáu giờ năm mươi, bốn người Trần Phàm đi tới con đường nhỏ thông vào biệt thự số 18 giao thoa với quốc lộ. Ngay chỗ giao thoa, hai đại hán mặc âu phục màu đen đeo bộ đàm Giống như hai ngọn núi đang đứng nơi đó, sắc mặt lạnh lùng, mắt thấy phía trước chạy đến một chiếc BMW màu đỏ, lập tức tiến lên làm ra thủ thế dừng xe.
Tiêu Phong cho xe dừng lại, quay kính xe xuống, đem thiệp mời đưa cho một gã đại hán trong đó, cười nói: - Vị đại ca này, chúng ta đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của Tô San tiểu thư.
Đại hán cũng không lập tức cầm lấy thiệp mời, mà ánh mắt lướt cực nhanh trong xe một lần, khi thấy Trần Phàm ngồi Ngay sau xe thì đồng tử hơi phóng lớn, trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá lại không nói gì, mà nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp nhận thiệp mời, cung kính làm ra thủ thế: - Mời.
Rất nhanh, Tiêu Phong lại khởi động xe lần nữa, chiếc xe chạy nhanh trên đường nhỏ, vòng qua hai khúc quanh, đi tới trước cửa sắt biệt thự số 18.
Cũng giống như chỗ giao thoa, hai bên cửa sắt cũng có bảo tiêu võ trang đầy đủ đang đứng, bất quá lúc này bọn họ cũng không tiếp tục kiểm tra mà trực tiếp cho đi.
Trước ga ra biệt thự, đang đỗ những loại xe Limousine đủ kiểu, trong đó có nhiều xe thể thao nổi tiếng, so ra mà nói, chiếc BMW của Tiêu Phong thật có vẻ nghèo nàn hủ lậu.
Nhìn thấy những chiếc xe xa hoa rực rỡ đẹp đẽ. Tiêu Phong cũng không có bất kỳ phản ứng nào, trên mặt vẫn lộ ra nét mỉm cười mê người. Ngu Huyền cùng Chu Văn hai người cũng không có phản ứng dị thường gì, nhưng trong lòng Trần Phàm hơi có chút kinh ngạc.
Từ sau khi hắn đi vào Đông Hải, từ trước tới nay Tô San luôn ở chung một chỗ với hắn, bình thường cũng không thấy ai lui tới, hôm nay sinh nhật lại có nhiều khách nhân đến đây như vậy, điều này không khỏi làm cho Trần Phàm cảm thấy kỳ quái.
Trần Phàm không biết Tô San là một cô gái cực kỳ hướng ngoại, hơn nữa rất nhiều sở thích, giao kết bạn bè cũng thập phần phổ biến.
Dù sao một cô gái xuất thân phú quý, hơn nữa bản thân nàng lại cực kỳ xuất sắc, đặt vào môi trường nào cũng sẽ trở thành tiêu điểm.
Sau khi Trần Phàm đi tới Đông Hải, Tô San cũng không tiếp tục đi tham gia vào những hoạt động của những môi trường kia, hoàn toàn là bởi vì nàng đem toàn bộ hứng thú cùng tinh lực đều chuyển dời lên trên người Trần Phàm.
Sau khi xuống xe, Tiêu Phong làm đầu tàu gương mẫu. đi Ngay trước mọi người, trên mặt thủy chung luôn lộ ra vẻ mỉm cười mê người, có vẻ cùng hoàn cảnh chung quanh thập phần hòa hợp, sắc mặt Trần Phàm lại bình tĩnh. Ngu Huyền với tính cách tùy tiện tuy rằng cảm thấy được biệt thự trước mắt quá xa hoa, nhưng cũng không để trong lòng, nhưng trạch nam Chu Văn lại có vẻ có chút khẩn trương bất an. - Chu Văn, không cần khẩn trương, buông lỏng một chút, kỳ thật...chỉ cần cậu buông lòng, những thứ trước mắt không có là gì.
Trần Phàm nhận thấy được vẻ khẩn trương của Chu Văn, mỉm cười vỗ lên bờ vai của hắn: - Một người vô luận là bần cùng hay phú quý, hắn cũng giống như cậu, phải ăn uống vệ sinh đi ngủ.
Có lẽ lời cổ vũ của Trần Phàm làm ra tác dụng, trong một thoáng Chu Văn thả lỏng hơn rất nhiều, thân thể cũng không cứng ngắc như trước. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Đi vào biệt thự, tiếng dương cầm lan tới trước mặt, mười mấy nam nữ ăn mặc thật tỉ mỉ, phong độ bất phàm đang ở trong đại sảnh tụm ba tụm năm tán gẫu, trong tay cầm ly rượu đỏ, thấp giọng trò chuyện cùng nhau.
Ngọn đèn trong đại sảnh cực kỳ ôn nhu, nơi góc tây bắc bày vài cái bàn, bên trên phủ khăn trắng bày đầy đủ điểm tâm lót dạ cùng hoa quả.
Vài người phục vụ trang phục thống nhất đang bưng khay rượu, đứng ở mỗi góc, khi thấy bốn người Trần Phàm tiến vào, một gã phục vụ lập tức tiến lên nghênh đón, trên mặt lộ vẻ mỉm cười đầy chức nghiệp, làm ra thủ thế như mời.
Tiêu Phong không nói một lời, cử chỉ thật tao nhã bưng một ly rượu đõ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói tiếng cảm ơn, Trần Phàm cũng bưng lên một ly, mỉm cười gật đầu.
về phần...Ngu Mỹ Nhân thì lại càng trực tiếp, nhấc ly rượu đỏ, giống như uống nước trái cây uống một hơi cạn sạch, đồng thời dùng thanh âm thô lỗ nói: - Mụ nội nó, trên đường khát muốn chết.
Thanh âm Ngu Huyền nhất thời đánh vỡ không khí vốn có trong đại sảnh, trong lúc nhất thời cơ hồ toàn bộ mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía bốn người Trần Phàm, ánh mắt giống như đang nhìn quái vật.
Đối mặt hơn mười ánh mắt nhìn chăm chú. Trần Phàm hoàn toàn không thèm để ý, cười cười: - Khát thì uống thêm vài ly, dù sao là miền phí, không uống thì uổng phí.
Tiêu Phong vốn đang vì lời nói của Ngu Huyền mà cảm thấy có chút xấu hổ, không biết nên làm sao dàn xếp, lúc này ngạc nhiên nghe được lời Trần Phàm nói, thiếu chút nữa phun ra cả ngụm rượu đỏ trong miệng!
Vẻ mặt của người phục vụ cũng cổ quái, cũng may tố chất nghề nghiệp của hắn không tệ, sau thoáng ngây người ngắn ngùi, lập tức lộ ra vẻ mỉm cười đầy chức nghiệp: - Xin ngài chờ.
Dứt lời, phục vụ lập tức rời đi lấy thêm rượu cho Ngu Huyền. - Bốn người kia là ai? - Đúng vậy, Tô San vì sao lại mời người thô tục như vậy? - Bốn người bọn hắn đến, quả thật đang khinh nhờn buổi party này!
Trong lúc nhất thời, bốn người Trần Phàm có vẻ không hòa hợp với không khí trong đại sảnh, cơ hồ tất cả mọi người đều dùng ánh mắt xem thường nhìn bọn họ, nghị luận sôi nổi.
Chỉ có ba người bạn cùng phòng của Tô San là ngoại lệ.
Trong đó, ánh mắt Trương Thiên Thiên nhìn về phía Trần Phàm ý vị thâm sâu.