Trần Chiến từng được đánh giá là một thanh quân đao trên chiến trường, ở một đoạn thời gian rất dài từng là đối tượng thảo luận của một vài vòng luẩn quẩn trong đế đô.
Rất nhiều người đều rõ ràng, bởi vì cần chiếu cố cho vợ mình, người đàn ông từng mặc quân trang, xem vinh dự của một quân nhân còn trọng yếu hơn sinh mạng, đã từ bỏ hết thảy, bỏ quên lý tưởng của chính mình, cả ngày làm bạn bên cạnh người vợ bị bệnh tật đến nỗi ngay cả việc tự chăm sóc cho bản thân còn khó khăn.
Một lần bồi cạnh chiếu cố, đã kéo dài mười bảy năm.
Mười bảy năm như một ngày, chưa từng có một ngày nào rời xa!
Mà trong mười bảy năm qua, mỗi ngày giữa trưa mười một giờ cùng năm giờ chiều, Trần Chiến đều đúng giờ đem vợ của mình là Tôn Diễm Linh từ trong phòng đẩy ra ngoài nhà để cho vợ được tắm nắng.
Tất cả chuyện này đơn giản là vì bác sĩ từng nói qua, mỗi ngày Tôn Diễm Linh cần phải phơi nắng hai tiếng đồng hồ.
Nhưng... Bạn đang đọc truyện tại - internet
Khi lần thứ ba Tô San đi vào quân khu Yên Kinh, hiện tượng này đã thay đổi.
Trong mấy ngày Trần Phàm đến Đại Liên, mỗi ngày lúc mười một giờ cùng năm giờ chiều Tô San đều giành việc của Trần Chiến, chủ động đẩy Tôn Diễm Linh ra bên ngoài phơi nắng, cùng bà nói chuyện phiếm.
Ngày hôm nay cũng là như thế.
Chẳng qua khi Tô San vô tình hỏi về chuyện cũ thời tuổi trẻ của Tôn Diễm Linh, kết quả không thể tránh né nói ra chuyện bà từng hứa hẹn với mẹ của cô bé mà Tô San phải thế thân xưa kia.
Ngay từ đầu, Tô San chỉ im lặng lắng nghe, khi nghe tới người phụ nữ quân y kia, vì thực hiện lời hứa hẹn với Tôn Diễm Linh, mạo hiểm nguy hiểm tính mạng để có em bé, kết quả một xác hai mạng, trong bất tri bất giác Tô San rơi nước mắt đầm đìa.
- San San, Trần gia thật xin lỗi hai mẹ con bà ấy.
Tôn Diễm Linh thấy Tô San khóc, theo bản năng đưa bàn tay khô vàng lau nước mắt trên mặt Tô San, run rẩy nói:
- Càng có lỗi với con!
- Mẹ.
Nghe được lời nói của Tôn Diễm Linh, Tô San đột nhiên bừng tỉnh, liền ngừng khóc thuận tay lau nước mắt, vội vàng cầm tay Tôn Diễm Linh nói:
- Mẹ đã nói sai rồi, Trần gia đâu có lỗi gì với con, con có thể trở thành con dâu của Trần gia, chính là phúc khí của con mới đúng.
Lời của Tô San làm thân hình Tôn Diễm Linh khẽ run lên, cảm động đôi mắt đỏ bừng, còn muốn nói gì đó lại nhìn thấy một chiếc xe hơi từ xa chạy tới, đành phải nuốt lời định nói vào trong.
Tô San thấy thế, cũng quay đầu lại, đưa mắt nhìn về hướng chiếc xe hơi đang chạy tới.
Theo sau, trong ánh nhìn chăm chú của hai người, chiếc Hồng Kỳ mang biển số quân khu Yên Kinh dừng cách chỗ hai người không xa, Trần Vĩnh Lạc mang theo Trần Ninh bước xuống xe.
Vừa nhìn thấy họ, Tôn Diễm Linh vội vàng nói:
- San San, chú và em họ của con đến, con đi nghênh đón.
- Ân.
Tô San liền đứng dậy.
Khi Trần lão thái gia còn sống, Tô San từng nghe Trần lão thái gia nói qua, hàng năm khi vợ chồng Trần Chiến tới nhà Trần Kiến Quốc ăn tết, vợ chồng Trần Chiến đều bị mọi người châm chọc.
Mà vợ chồng Trần Vĩnh Lạc là một trong số ít người không châm chọc vợ chồng Trần Chiến.
Thậm chí, khi Trần Kiến Quốc muốn đuổi Trần Phàm ra khỏi Trần gia, ngoại trừ vợ chồng Trần Chiến, cũng chỉ có vợ chồng Trần Vĩnh Lạc đứng ra giúp Trần Phàm nói chuyện.
Việc này Tô San đều nhớ rõ, đồng dạng nàng cũng biết, người nhà của Trần Vĩnh Lạc thật sự đối xử tốt với Trần Phàm.
- Trần thúc, Ninh nhi, chào hai vị.
Rất nhanh, Tô San đi tới trước mặt Trần Vĩnh Lạc cùng Trần Ninh, thần tình tươi cười nói.
- San San, chào cháu.
- Chào chị San San.
Trần Vĩnh Lạc cùng Trần Ninh lần lượt đáp lời Tô San, nhưng khi Trần Ninh mở miệng, trong ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
- Chị dâu, anh Chiến có ở nhà không?
Chào hỏi Tô San xong, Trần Vĩnh Lạc nhìn Tôn Diễm Linh hỏi một câu.
Tôn Diễm Linh cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười:
- Ở nhà. Hôm nay anh ấy tự mình xuống bếp, muốn làm món thịt kho tàu và tương móng heo cho tôi với San San dùng thử.
- Xem ra em với Ninh nhi tới đúng lúc a, anh Chiến làm món thịt kho tàu và tương móng heo là nhất tuyệt đó.
Trần Vĩnh Lạc vui vẻ cười, sau đó nghĩ nghĩ nói:
- Chị dâu, để San San cùng Ninh Ninh ngồi chơi với chị, em đi gặp anh Chiến nói chút chuyện.
- Được!
Tôn Diễm Linh cười gật đầu.
Mà Trần Ninh lại thoáng do dự, nói:
- Cha, con cũng muốn đi...
- Được.
Trần Vĩnh Lạc thoáng trầm ngâm, cười khổ nói:
- Vậy con vào một chút rồi ra chơi với chị San San cùng bác gái của con cũng được.
Trần Ninh gật đầu, áy náy xin lỗi Tô San cùng Tôn Diễm Linh.
Tô San cùng Tôn Diễm Linh khó hiểu, mà Trần Vĩnh Lạc cùng Trần Ninh cũng không giải thích, liền đi vào nhà.
Đúng như lời Tôn Diễm Linh, Trần Chiến đang đeo tạp dề bận rộn trong phòng bếp, mà đầu bếp riêng của hắn và Tôn Diễm Linh lại đứng một bên làm trợ thủ cho hắn.
- Anh Chiến.
Trần Vĩnh Lạc thấy thế không nhịn được bật cười, lộ ra biểu tình như kẻ tham ăn, nói:
- Xem ra hôm nay em với Ninh Ninh có lộc ăn.
- Vĩnh Lạc, Ninh Ninh, hai người sao tới đây?
Trần Chiến nhìn thấy Trần Vĩnh Lạc và Trần Ninh thì thoáng giật mình, sau đó cởi tạp dề ném cho đầu bếp, đi nhanh ra nghênh đón.
- Em nghe nói hôm nay anh đích thân xuống bếp, cho nên mang theo Ninh Ninh tới cọ cơm.
Trần Vĩnh Lạc cười trêu ghẹo.
Trần Ninh cũng cười theo, nhưng vẻ lo lắng trong mắt không cách nào tránh thoát ánh mắt của Trần Chiến.
Nhận thấy được điểm này, Trần Chiến thầm đoán được điều gì, cười cười nói:
- Đi, đến phòng khách nói chuyện.
Rất nhanh. Trần Chiến mang theo Trần Vĩnh Lạc và Trần Ninh đi tới phòng khách, Trần Ninh chủ động đi pha trà, Trần Vĩnh Lạc theo bản năng muốn lấy thuốc lá, chợt nhớ Tôn Diễm Linh bị bệnh không thể ngửi được mùi thuốc lá, vội vàng rút tay về.
- Vĩnh Lạc, hôm nay chú mang Ninh a đầu tới tìm tôi, có phải vì chuyện của tiểu Phàm không?
Trần Chiến thấy thế cười cười, hỏi.
Nghe được câu hỏi của Trần Chiến, Trần Ninh hơi có vẻ khẩn trương, vành tai, sợ bỏ sót câu nói nào, mà Trần Vĩnh Lạc lại gật đầu cười khổ:
- Tiểu Phàm ở Đại Liên gây ra động tĩnh lớn như vậy, động tới những người khác còn chưa tính, ngay Yến Thanh Đế cũng động tới, mặc dù Yến gia không tới nỗi tức giận, nhưng cũng không xê xích gì nhiều.
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của Trần Vĩnh Lạc cũng trở nên ngưng trọng.
Trần Chiến thấy thế, cũng nhàn nhạt cười, giống như không hề mảy may để ý tới hành vi của con mình:
- Vĩnh Lạc, tiểu Phàm cũng không phải là trẻ con, nếu nó dám làm ra chuyện này cũng đã hiểu sẽ dẫn dắt lên phản ứng dây chuyền, vì vậy nó cũng phải biết gánh vác hết thảy hậu quả!
- Anh Chiến, chẳng lẽ anh không lo lắng cho tiểu Phàm?
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Trần Chiến, thật thoải mái nói ra lời này, Trần Vĩnh Lạc không khỏi cả kinh.
Trần Ninh đứng một bên bởi vì quá mức kinh ngạc, kết quả chén trà bị tràn ra cũng không phát hiện.
- Ninh Ninh, nước trà tràn rồi.
Trần Chiến mỉm cười nhắc nhở Trần Ninh, lại nhìn Trần Vĩnh Lạc gằn từng chữ:
- Anh có một đứa con trai, nói không lo lắng là nói dối. Nhưng có lo lắng cũng chẳng thấm vào đâu, chuyện này anh không thể giúp nó, anh có thể làm chỉ là cầu mong nó có thể bình an vô sự.
Nói xong Trần Chiến cũng không nhịn được mà thở dài.
Hắn nói là lời thật lòng, trước kia khi Trần Phàm đấu với Tiết Hồ, hắn có thể vì con của mình kéo mặt mũi xuống đi vận dụng những mối quan hệ suốt hai mươi năm chưa từng dùng qua, mà hiện tại đối mặt với ngọn núi lớn như Yến gia, hắn cảm thấy thật sự vô lực.
- Anh Chiến, anh hẳn nên hiểu rõ, Yến Khánh là một người như thế nào. Yến Thanh Đế là người thừa kế mà hắn hao phí bao tâm huyết bồi dưỡng, hiện giờ lại bị tiểu Phàm biến thành phế nhân, chuyện này chắc chắn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Trần Vĩnh Lạc nói:
- Vì lo lắng tới an toàn của tiểu Phàm, chúng ta nhất định phải làm chút gì đó.
Nói tới đây, Trần Vĩnh Lạc thở dài:
- Anh Chiến, em cũng không gạt anh, hôm nay em mang theo Ninh Ninh tới đây chính là vì thuyết phục anh cùng tiểu Phàm tới gặp cha em nói chuyện...
- Không có khả năng!
Không đợi Trần Vĩnh Lạc nói hết lời, Trần Chiến lắc đầu bác bỏ, thanh âm không lớn nhưng ngữ khí lại như đinh đóng cột.
Trần Vĩnh Lạc biết rõ tính cách ngạo khí của Trần Chiến, cho nên mới nói muốn thuyết phục Trần Chiến cùng Trần Phàm, mà không phải một mình Trần Phàm, lúc này nghe được lời khẳng định của Trần Chiến, chợt ngây ngẩn cả người.
Hắn cũng hiểu rất rõ ràng, chẳng những nội tâm Trần Chiến kiêu ngạo tới cực điểm, hơn nữa mỗi một lời nói ra đều chắc chắn, một khi đã quyết định, tuyệt đối sẽ không thay đổi!
- Bác Chiến.
Trần Ninh ở một bên nghe được lời nói của Trần Chiến, không quan tâm đến việc bưng trà đưa cho Trần Chiến cùng Trần Vĩnh Lạc, mà đi nhanh tới bên cạnh Trần Chiến, thần tình lo lắng nói:
- Sự tình lần trước là ông nội cháu không đúng, nhưng hiện tại tình huống của anh tiểu Phàm rất nguy hiểm, chúng ta không thể để ảnh xảy ra chuyện.
- Ninh nha đầu, không phải bác không đáp ứng, mà là...
Trần Chiến thở dài, trong giọng nói mang theo vài phần oán khí:
- Lúc trước khi tiểu Phàm gặp phải phiền phức còn không khó khăn như bây giờ mà Trần Kiến Quốc còn không để ý tới tình cảm thân thuộc đem gia đình chúng ta đuổi ra khỏi Trần gia, hiện giờ tiểu Phàm nhổ lông trên đầu Yến Khánh. Trần Kiến Quốc lại chịu cho gia đình chúng ta quay về Trần gia sao?
- Anh Chiến, anh yên tâm, chuyện thuyết phục cha em cứ giao cho em làm.
Trần Vĩnh Lạc vội vàng nói.
Trần Ninh vội vàng phụ họa:
- Bác Chiến, cháu cũng sẽ hỗ trợ thuyết phục ông nội, xin bác tin tưởng, cháu cùng cha cháu ra mặt nhất định có thể thuyết phục được ông nội!
Nghe lời của hai người, nhìn vẻ mặt lo lắng của cả hai, Trần Chiến nặng nề thở dài.
Đúng như sự hiểu biết của Trần Vĩnh Lạc. Trần Chiến là một người rất kiêu ngạo!
Bởi vì lòng kiêu ngạo kia, thanh quân đao chiến trường như hắn từ sau khi cởi bỏ quân trang, bị người xem là phế vật, hắn cũng không thèm để ý, bị những người trong Trần gia châm chọc, hắn cũng không thèm để ý.
Hắn có lòng kiêu ngạo của một thanh quân đao!
Cũng chính bởi vì lòng kiêu ngạo kia, khi Trần Kiến Quốc đem Trần Phàm đuổi ra khỏi Trần gia, hắn không chút do dự cùng đứng chung chiến tuyến với con của mình, hơn nữa sau khi Trần Phàm giết chết Tiết Cường rồi bị bắt, hắn cũng không đi tìm Trần Kiến Quốc, mà vận dụng mối quan hệ suốt hai mươi năm hắn chưa từng vận dụng!
Bởi vì lòng kiêu ngạo kia, đến nay hắn luôn canh cánh trong lòng với quyết định của Trần Kiến Quốc, càng cảm thấy phẫn nộ khi Trần Phàm xảy ra sự cố, Trần Kiến Quốc chẳng những không ra tay trợ giúp còn bỏ đá xuống giếng!
Nhưng...
Giờ này khắc này, đối mặt cha con Trần Vĩnh Lạc, biết rõ hai người vì muốn tốt cho con của mình, cuối cùng Trần Chiến buông xuống lòng kiêu ngạo trong nội tâm, thở dài nói:
- Vĩnh Lạc, chú hẳn nên hiểu biết về tiểu Phàm. Năm đó nó bị đưa vào đội dự bị Long Nha, vì có mâu thuẫn với ông nội, dùng thời gian mười mấy năm trở thành Long Nha đầu tiên trong suốt ba mươi năm! Nó vì một lời thề, dám một thân một mình tiêu diệt tổ chức tội phạm khủng bố nhất thế giới, đem tổ chức kia giết tới chó gà không tha!
- Chú cho rằng lấy tính khí cố chấp và kiêu ngạo còn hơn cả anh, ngay lúc này nó lại chịu quay về Trần gia sao?
Sẽ sao?
Biết con không ai bằng cha.
Sáng sớm, khi tia nắng ban mai đầu tiên rơi xuống, thì sân bay quốc tế Phổ Đông ở Đông Hải đã bận rộn tấp nập.
Dưới ánh mặt trời, một chiếc máy bay hành khách đang đứng ở trên đường băng, nhân viên công tác trên máy bay sớm đã chuẩn bị xong hết rồi.
Cách chiếc máy bay này không xa, có mấy chiếc ô tô đang lần lượt dừng lại theo thứ tự, phía trước nhất là một chiếc Mercedes - Benz, sau đó là chiếc Bentley của Trần Phàm mà nhà nhà đều biết. Dừng cuối cùng là một chiếc Audi mang biển số rất bình thường.
Sau khi ba chiếc xe này dừng bánh, Lâm Đông theo trong chiếc Mercedes - Benz S600 đi ra, nhanh chân bước đến phía chiếc Bentley, mở cửa xe ra, lùi sang bên cạnh, cung kính nghênh đón Trần Phàm xuống xe.
Trần Phàm theo trong ô tô chui ra, theo ngay phía sau là Lý Dĩnh, còn Long Nữ đảm đương tài xế kiêm bảo tiêu thì không có xuống xe, mà cảnh giác ngắm nhìn chung quanh, bảo đảm bên ngoài sẽ không có nguy hiểm gì.
Trần Phàm xuống xe, đồng thời Cô Phi thân là người phụ trách Ám Đường của Hồng Trúc Bang cũng bước xuống xe, giúp Hoàng Phủ Hồng Trúc mở cửa xe.
Cửa chiếc Audi A8 vừa mở ra, theo trong khoang xe bước xuống đầu tiên không phải là Hoàng Phủ Hồng Trúc, mà chính là Điền Thảo!
Áo sơ mi trắng, váy ngắn, quần tất màu đen, giày cao gót màu đen...
Ngày hôm nay Điền Thảo vẫn trang điểm đơn giản như trước. Nếu không phải cái bím tóc đuôi ngựa nằm kiêu ngạo ở trên đầu vai của nàng, thì sẽ không ai nghĩ rằng, nàng chỉ là một học sinh sắp bước chân vào cấp ba!
Sau khi Điền Thảo xuống xe, thì Hoàng Phủ Hồng Trúc mới bước ra khỏi ô tô.
Dưới ánh mặt trời, nàng chỉ mặc một bộ váy liền áo màu đen đơn giản, trên sống mũi gác một chiếc kính râm màu đen, toàn thân tản xuất ra hượng vị nữ vương đặc hữu.
Bước xuống xe, Hoàng Phủ Hồng Trúc tháo kính đen ra, mang theo Điền Thảo đi nghênh đón Trần Phàm.
Bởi vì tiếp thu ngành sinh ý kinh doanh ngọc thạch của Thanh Bang, một đoạn thời gian trước Hoàng Phủ Hồng Trúc và Điền Thảo ngược xuôi bôn ba ở Vân Nam, giải quyết xong tất cả công việc cần làm. Buổi chiều ngày hôm qua mới từ Vân Nam quay trở về Đông Hải. Nguồn:
Sau khi quay về, nàng theo từ phía Dư Thanh Hồ người phụ trách hội quán Hồng Trúc, biết được hết thảy mọi chuyện đã phát sinh gần đây, và tin tức Trần Phàm sắp bay sang Mỹ, vì thế suốt đêm qua nàng đều không ngủ được yên giấc.
Nhiều ngày làm việc mệt mỏi, thêm đêm qua không nghỉ ngơi tốt, cho nên sáng hôm nay trông Hoàng Phủ Hồng Trúc khá là uể oải. Dưới vành mắt xuất hiện vết thâm quầng không nói, mà đôi con ngươi cũng xuất hiện những đường tơ máu chằng chịt.
Khi gặp nhau. Hoàng Phủ Hồng Trúc không có nói chuyện với Trần Phàm trước, mà lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy, cùng bắt chuyện với Lý Dĩnh đang đứng ở phía sau Trần Phàm.
Bản thân Lý Dĩnh cũng là một cường nữ nhân, mặc dù danh khí ở Đông Hải, hay tính cả nam bán quốc không có vang dội bằng Hoàng Phủ Hồng Trúc, nhưng hai người cũng không xa lạ gì nhau. Khi thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc mỉm cười bắt chuyện với mình. Lý Dĩnh lập tức mỉm cười hoàn lễ.
- Trần Phàm, hai người tán gẫu đi, em lên máy bay trước.
Lần lượt mỉm cười chào hỏi Hoàng Phủ Hồng Trúc và Điền Thảo xong. Lý Dĩnh biết nếu mình còn đứng ở đây, thì chỉ sợ là Trần Phàm sẽ không tiện nói chuyện, vì thế biết điều tránh đi chỗ khác.
- Ưm.
Trần Phàm gật đầu, chờ Lý Dĩnh rời đi xong, nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Hồng Trúc và Điền Thảo thần sắc mệt mỏi, hơi có chút đau lòng nói:
- Chẳng phải đã nói, em cùng Tiểu Thảo không cần đến đây rồi hay sao?
Trần Phàm hiểu rõ ràng, trước kia Hoàng Phủ Hồng Trúc chưa từng tiếp xúc qua ngành kinh doanh sinh ý ngọc thạch. Lần này tiếp thu cả sinh ý ngọc thạch do Thanh Bang lưu lại, khẳng định là sẽ có không ít chuyện cần phải lo lắng.
- Em và Tiểu Thảo đều không ngủ được. Cho nên đã quyết định đi tiễn anh.
Hoàng Phủ Hồng Trúc gượng cười giải thích.Mà đứng ở bên cạnh, khi nghe thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc mở miệng, Điền Thảo cũng khẽ gật đầu phụ họa. Đồng thời ngẩn ngơ nhìn Trần Phàm, bộ dáng như muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.
Vẻ lo lắng của hai người đều bị Trần Phàm nhìn vào trong mắt, hắn cười khổ nói:
- Đâu cần phải đưa tiễn gì chứ. Có phải là không quay về nữa đâu. Chờ anh giải quyết xong chuyện tình ở bên kia, rồi sẽ quay trở về ngay!
Lúc này đây, vô luận Hoàng Phủ Hồng Trúc hay là Điền Thảo đều không có hé răng.
Trong mắt Điền Thảo mơ hồ có chút phiếm hồng, còn Hoàng Phủ Hồng Trúc thì âm thầm siết chặt phấn quyền.
- Vì sao không cho đám người A Ngốc đi cùng anh vậy?
Theo sau, Hoàng Phủ Hồng Trúc cật lực không chế tâm tình, chỉ là thanh âm vẫn có chút run rẩy:
- Bọn hắn đi theo anh, chung quy vẫn có thể giúp được anh một số chuyện trong lúc nguy cấp!
- Nhiều người đi theo, sẽ không tốt lắm đâu!
Trần Phàm lắc đầu cười.
Vừa nghe Trần Phàm nói như thế. Hoàng Phủ Hồng Trúc lại rơi vào trong cơn trầm mặc.
Ở trong chuyện tình lần này, nàng rất muốn trợ giúp Trần Phàm một số việc...Nhưng lý trí nói cho nàng biết, nàng trừ bỏ âm thầm cầu nguyện chúc phúc cho Trần Phàm ra, thì cũng chẳng thể làm được việc gì!
- Tiểu Thảo, anh từng nói với em, một ngày nào đó Tiết Hồ sẽ phải quỳ gối ở dưới em và dì Điền mà phục lạy nhận sai.
Trần Phàm thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc yên lặng, thì bước lên nhẹ nhàng vuốt bím tóc đuôi ngựa kiêu ngạo của Điền Thảo:
- Ngày đó không còn xa nữa đâu.
Bên tai vang lên câu nói của Trần Phàm, Điền Thảo vành mắt phiếm hồng, cố gắng kiên cường không cho nước mắt chảy xuống, nhìn thẳng vào Trần Phàm, nhẹ giọng nói:
- Anh còn đáp ứng sẽ tham dự sinh nhật lần thứ mười tám của em, anh đừng nuốt lời đó nhé!
- Ưm.
Trần Phàm mỉm cười, buông bím tóc đuôi ngựa ra. Sau đó quay sang nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc nói:
- Được rồi, hai người quay về đi thôi!
Dứt lời, Trần Phàm không chút quyến luyến, xoay người rời đi, cước bộ trầm ổn và mạnh mẽ!
Ở trong khoảnh khắc Trần Phàm xoay người, một giọt nước mắt trong suốt theo vành mắt của Điền Thảo tuôn ra, lăn dài ở trên dung nhan xinh đẹp. Mà Hoàng Phủ Hồng Trúc đứng ở bên cạnh, hai mắt cũng đã phiếm hồng rồi.
Nàng gắt gao nhìn theo bóng lưng người đàn ông đã khiến cho nàng cam tâm tình nguyện thần phục, phảng phất như muốn đem cái hình bóng kia, vĩnh viễn khắc sâu vào trong nội tâm của mình.
Ở phía trước, trong khoang xe Bentley, Long Nữ nhìn thấy Trần Phàm đã nói chuyện xong, liền đẩy cửa xe ra bước xuống.
Dưới ánh nắng ban mai, diễn cảm trên khuôn mặt của nàng vẫn lạnh lùng trước sau như một, không hề...có chút cảm xúc dao động nào.
Thấy Trần Phàm đi tới, nàng cũng không mở miệng nói chuyện, mà yên lặng bám sát theo sau lưng Trần Phàm.
Ở dưới ánh nhìn chăm chú của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Điền Thảo, Lâm Đông, Trần Phàm mang theo Long Nữ bước lên máy bay. Một lúc sau, cánh cửa máy bay đóng kín, máy bay chậm rãi khởi động, thông qua tốc độ dần dần thoát ly khỏi đường băng, giống như một con hải âu lao vút vào bên trong tầng mây xanh ngắt...
Dần dần, chiếc máy bay biến mất ở trong tầm mắt của ba người. Lâm Đông ngập ngừng đi về phía Hoàng Phủ Hồng Trúc...
Đối mặt với Lâm Đông khăng khăng một lòng muốn làm chó săn cho Trần Phàm, Hoàng Phủ Hồng Trúc trên mặt không có một chút khinh miệt nào. Bởi vì nàng biết, hiện giờ Lâm Đông đã muốn danh chấn đại giang nam bắc rồi. Xét trên nhiều khía cạnh, thì hắn còn xuất sắc hơn nàng rất nhiều.
- Hoàng Phủ tiểu thư, vì sao Trần tiên sinh lại đi bằng chuyên cơ riêng của tập đoàn Cao Tường vậy nhỉ?
Lâm Đông bước tới gần, đưa ra điều nghi hoặc ở trong lòng:
- Bên nước Mỹ nguy hiểm như vậy, Trần tiên sinh làm thế, không phải là đã bại lộ hành tung rồi sao?
- Lấy thời đại thông tin như bây giờ, Trần Phàm trừ khi thông qua thuật dịch dung, bí mật lẻn vào máy bay, nếu không nhất định là sẽ bị đối phương phát hiện ra.
Hoàng Phủ Hồng Trúc thở dài nói:
- Về phần...vì sao hắn không bí mật lẻn vào máy bay, quang minh chính đại bay sang Mỹ, điểm này tôi cảm thấy anh cũng lý giải được.
Nghe vậy, Lâm Đông không khỏi ngạc nhiên...
Hoàng Phủ Hồng Trúc nhìn theo phương hướng chiếc máy bay biến mất, thản nhiên nói:
- Niềm kiêu ngạo của Đồ Tể, là không thể khinh nhờn!
Niềm kiêu ngạo của Đồ Tể, là không thể khinh nhờn!
Bên tai vang lên lời nói cảm khái của Hoàng Phủ Hồng Trúc, trong lòng Lâm Đông hung hăng chấn động, rất nhanh hắn đã tỉnh ngộ ra.
- Chúng ta quay về thôi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc thu hồi ánh mắt, tính toán rời đi.
Lâm Đông gật đầu, bước về phía chiếc Mercedes - Benz của mình, còn Hoàng Phủ Hồng Trúc thì mang theo Điền Thảo chui vào trong chiếc Audi. Cùng lúc đó, thân từng là bảo tiêu của Trần Phàm. A Ngốc chui vào bên trong chiếc xe Bentley.
Rất nhanh sau đó, ba chiếc xe hơi sang trọng, lần lượt chạy đi.
Ngay khi đám người Hoàng Phủ Hồng Trúc rời đi, đồng thời ở trên chiếc máy bay thương vụ mà Trần Phàm đang ngồi, đã không còn rung lắc chấn động nữa, an tĩnh phi hành ở trong mây xanh!
Trong khoang hành khách, Long Nữ trước sau như một không có ngồi ở bên cạnh Trần Phàm, mà tuyển chọn vị trí nằm ở gần cửa sổ, đang ngắm nhìn mây trời, cũng không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì.
- Tiểu Phàm, em cùng anh đến Mỹ, sẽ không làm ảnh hưởng tới chuyện của anh đó chứ?
Lý Dĩnh đang ngồi ở bên cạnh Trần Phàm, chợt quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh của Trần Phàm, nhịn không được dò hỏi.
Lúc trước, khi Trần Phàm cùng đám người Hoàng Phủ Hồng Trúc ly biệt, thì nàng cũng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng toát ra trên mặt của đám người Hoàng Phủ Hồng Trúc, điều này làm cho nội tâm của nàng có chút bất an không yên.
Nàng sợ...sợ mình theo đến nước Mỹ, sẽ liên lụy cho Trần Phàm.
- Ngốc ạ, anh đã nói là không ảnh hưởng gì mà.
Trần Phàm khẽ mỉm cười:
- Khi đến Mỹ, chúng ta sẽ làm chuyện của em trước. Đợi giải quyết xong chuyện của em, thì em quay về nước trước.
- Ân.
Lý Dĩnh cắn cắn môi, chần chừ một lát, sau đó mới gật đầu.
- Phải rồi, em nói ở bên Mỹ, ngoại trừ công ty điện ảnh Universal muốn hợp tác với em, thì còn có công ty Dreamworks cố tình liên hệ với em, đúng không?
Bỗng nhiên, Trần Phàm như vừa nhớ ra cái gì đó, chợt hỏi.
Lý Dĩnh gật đầu:
- Ân
Thấy Lý Dĩnh gật đầu, đôi con ngươi trong mắt Trần Phàm không khỏi cấp tốc co rút lại.
Trong ký ức của hắn, công ty điện ảnh Universal thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Metro - Gold, mà tập đoàn Metro - Gold lại là sản nghiệp của gia tộc Gambino, gia tộc Gambino xem trên thể diện của mình, đề nghị hợp tác cùng công ty giải trí Lam Cảnh của Lý Dĩnh, chuyện này thực là bình thường.
Nhưng...
Công ty Dreamworks lại không phải là sản nghiệp của gia tộc Gambino. Tương phản, gia tộc Gambino không hề có bất cứ một chút cổ phần nào ở trong công ty điện ảnh Dreamworks!
Cổ đông lớn nhất trong công ty Dreamworks, là gia tộc Profaci, một trong số những gia tộc mafia đứng đầu ở nước Mỹ!
Trần Phàm cùng gia tộc Profaci chưa bao giờ từng lui tới. Hiện giờ...gia tộc Profaci lại làm vậy ở trong thời kỳ mẫn cảm như thế này, là chủ động muốn đặt mối quan hệ sao?
- Làm sao vậy?
Thấy Trần Phàm không nói gì, Lý Dĩnh biểu tình lo lắng hỏi.
Trong lòng Trần Phàm mơ hồ đoán ra điều mờ ám trong chuyện này. Khẽ mỉm cười lắc đầu:
- Không có việc gì!
- Ân.
Nghe Trần Phàm nói như vậy, nhưng tâm tình khẩn trương trong lòng Lý Dĩnh không có tiêu thất. Tương phản, chẳng hiểu vì nguyên nhân gì, mà càng dâng lên mãnh liệt.
Cùng lúc này, một cái tin tức, ở trong vòng mười phút ngắn ngủi, đã lan truyền đến tai của phương thế lực lớn, trong thế giới ngầm trên toàn cầu.
Nội dung của tin tức này là: Đồ Tể vừa ra khỏi Đại Lục!