Sáng sớm. ánh nắng sáng rỡ chiếu xuống Bát Bảo sơn, rơi trên nghĩa trang công cộng, giống như một chiếc lồng vàng chụp xuống nhưng lại không làm khí tức trang nghiêm của nghĩa trang bị thay đổi chút nào.
Nghĩa trang công cộng chiếm diện tích một trăm năm mươi mẫu, tùy ý có thể nhìn thấy được khách đến viếng thăm, trong đó số lượng khách nhân đi về phía bắc khu nghĩa trang nhiều hơn, nơi đó chính là địa phương chôn cất những nhân vật chính trị cấp cao nhất.
Rất nhiều đại nhân vật kể cả Trần lão thái gia đều được chôn cất tại nơi này.
Vào lúc tám giờ, một chiếc việt dã mang biển số quân khu Yên Kinh đi tới cổng nghĩa trang tại Bát Bảo sơn.
Bên trong xe, Trần Phàm, Tô San, Trần Chiến cùng Tôn Diễm Linh đều mang theo vẻ mặt nghiêm túc lặng lẽ.
Lúc Trần lão thái gia qua đời, Trần Phàm không muốn làm kinh động vong hồn của Trần lão thái gia, sau khi bị Trần Kiến Quốc đuổi ra khỏi Trần gia, chỉ mang theo Tô San khấu đầu lạy Trần lão thái gia ba lần, cũng không tham gia lễ truy điệu lão thái gia và nghi thức đưa tang.
Nguyên bản dựa theo kế hoạch của Trần Phàm, sau khi hắn trở lại Yên Kinh vốn định đi thăm Trần lão thái gia, nhưng trong ngày đó hắn lại nhận được điện thoại của Nạp Lan Vĩnh Kha, liền vội vàng chạy tới Đại Liên.
Ngày hôm qua, sau khi Trần Phàm trở lại quân khu Yên Kinh, biểu lộ thái độ trước mặt Trần Vĩnh Lạc và Trần Ninh, sau đó lại cùng Trần Chiến thương lượng sáng nay sẽ đi tế mộ.
Sau khi xe dừng lại, Trần Chiến ôm Tôn Diễm Linh đặt trên xe lăn, Trần Phàm đứng sau lưng đẩy xe đi về hướng bắc nghĩa trang.
Dọc theo đường đi, sắc mặt Trần Chiến thật nghiêm túc, vẻ mặt Tôn Diễm Linh lại phức tạp, mà vẻ mặt Trần Phàm thì bình tĩnh.
Nhưng...
Vẻ bi thương che giấu dưới sắc mặt bình tĩnh kia nhìn thấy thật rõ ràng.
Có lẽ đã phát hiện được tâm tình của Trần Phàm, dọc theo đường đi, Tô San đều im lặng đi bên cạnh Trần Phàm, thân thiết nắm cánh tay hắn, dùng phương thức này cho hắn thêm lực lượng.
Không biết qua bao lâu, gia đình Trần Phàm đi tới khu mộ phía bắc thì đã thấy nơi này có không ít người, ngoài ra còn có binh lính phụ trách canh gác.
Cũng giống như bốn người Trần Phàm, vẻ mặt khách nhân đến viếng thật nghiêm túc, cúi đầu với những vị tiên phong trong cách mạng quốc gia, dùng điều này biểu đạt lòng kính ý của bọn họ. - Tiểu Phàm, con đưa San San đi đi, cha với mẹ không đi.
Đi tới khu mộ được chôn cất với quy cách cao nhất. Trần Chiến nghĩ nghĩ, dừng bước lại nói với Trần Phàm: - Cha và mẹ đã tới lúc thanh minh. - Dạ.
Trần Phàm nhẹ gật đầu, sau đó tùy ý cho Tô San kéo cánh tay của hắn, đi theo hướng tay chỉ của Trần Chiến tới chỗ mộ địa của Trần lão thái gia.
Có lẽ do không khí chung quanh thật sự rất nghiêm túc, khách nhân cũng không cảm thấy kinh ngạc khi hai người đi qua, thậm chí cơ hồ cũng không có mấy người đưa mắt nhìn họ, càng không ai làm ra tiếng động gì ồn ào.
Trong bất tri bất giác, Trần Phàm cùng Tô San đi xuyên qua đám người, đi tới mộ địa của Trần lão thái gia cách đó không xa.
Tuy rằng Trần lão thái gia là vị khai quốc công thần cuối cùng hiện tại, hơn nữa còn có lực ảnh hưởng cực lớn trong hai lĩnh vực quân sự cùng chính trị, nhưng lực ảnh hưởng tại nhân gian lại rất nhỏ.
Vì thế so sánh với những mộ địa khác mà nói, mộ địa của Trần lão thái gia có chút quạnh quẽ, chỉ có một người đứng trước mộ bia.
Đó là một cô gái dáng người cao gầy, có lẽ vì tỏ lòng tôn ttọng, cô gái mặc bộ quần áo màu đen, ngay cả chiếc ba lô trên người cũng màu đen.
Ngoài ra cô gái còn cầm một lẵng hoa, hoa cúc tản ra hương hoa thơm ngát dưới ánh mặt trời.
Có lẽ do quá chuyên chú, cô gái không nhìn thấy Trần Phàm cùng Tô San đi đến, nàng nhìn mộ bia chăm chú thật lâu, sắc mặt trang nghiêm mà cung kính đem lẵng hoa đặt ngay trước mộ bia, sau đó lui ra phía sau vài bước, gỡ ba lô đặt xuống, cúi đầu ba lần bái mộ bia thật sâu.
Làm xong chuyện này, cô gái lại đeo ba lô lên lưng, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng.
Trong nháy mắt nàng xoay người, đôi mắt của nàng đột nhiên phóng lớn, sắc mặt nghiêm túc trở thành hư không, chỉ còn lại thần tình kinh ngạc, thậm chí bởi vì quá kinh ngạc, động tác của nàng hơi có vẻ cứng ngắc. - Chị Thiên Thiên?
Ngay khi cô gái nhìn thấy Trần Phàm cùng Tô San mà kinh ngạc. Trần Phàm cùng Tô San cũng nhìn thấy rõ bộ dáng của nàng, hai người đồng thời sửng sốt, trong đó Tô San theo bản năng kêu lên ba chữ "chị Thiên Thiên".
Nghe tiếng gọi, vẻ kinh ngạc trên mặt Trương Thiên Thiên dần dần thối lui, nàng hít sâu một hơi, ngữ khí hơi có vẻ phức tạp: - Trần Phàm, Tô San, chào hai người. - Thiên Thiên, cảm ơn cô.
Trần Phàm nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trương Thiên Thiên, ngữ khí cũng có vẻ phức tạp, hắm nằm mơ cũng thật không ngờ nàng lại xuất hiện ở nơi này. - Trần Phàm, lão thái gia của anh là tiên phong cách mạng, vì tổ quốc kính dâng cả đời, tôi đến tế mộ lão nhân gia hẳn là chuyện nên làm.
Trương Thiên Thiên nhẹ lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh.
Nghe lời nàng nói, Trần Phàm hơi có vẻ trầm mặc, tâm ý của Trương Thiên Thiên đối với hắn, hắn mơ hồ có thể nhận thấy được, hắn biết rõ Trương Thiên Thiên đến nơi đây, hơn phân nửa nguyên nhân bởi vì hắn.
Nếu không phải như thế, Trương Thiên Thiên cũng sẽ không đặc biệt chỉ tế mộ cho Trần lão thái gia, dù sao khu mộ này có rất nhiều vị tiên phong cách mạng!
Trần Phàm hiểu được điểm này, Tô San cũng hiểu được điểm này.
Thậm chí nàng còn hiểu rõ ràng hơn Trần Phàm, cảm tình của Trương Thiên Thiên thâm sâu cỡ nào đối với Trần Phàm.
Theo nàng xem, cô gái từng hâm mộ hư vinh, vì không muốn cô phụ kỳ vọng của cha mẹ dành cho mình, không ngừng đi lại giữa những vòng luẩn quẩn trong xã hội thượng lưu, một năm nay cũng đã thay đổi, hoàn toàn là bởi vì Trần Phàm!
Hiểu được điểm này, Tô San thoáng do dự, nhân tiện nói: - Trần Phàm, anh trò chuyện với chị Thiên Thiên, em đi lấy món đồ bỏ quên trên xe.
Nói xong, Tô San lại đưa mắt nhìn Trương Thiên Thiên: - Chị Thiên Thiên, chúng ta thật lâu mới gặp nhau, chị cũng đừng đi nhanh, trưa nay cùng nhau dùng cơm nhé.
Nói xong, Tô San không đợi hai người đáp lời, xoay người rời đi.
Nhưng...
Trong nháy mắt nàng xoay người, trong con ngươi của nàng hiện lên vẻ phức tạp, đồng thời cắn nhẹ môi, bước chân cũng không hề dừng lại, ngược lại còn có vẻ hơi dồn dập.
Nhìn thấy Tô San rời đi. Trần Phàm vốn muốn mở miệng gọi nàng trở lại, nhưng suy nghĩ kỹ, hiểu được Tô San cố ý lưu lại không gian cho hắn cùng Trương Thiên Thiên trò chuyện, lại đem lời nuốt ngược trở vào.
Mà Trương Thiên Thiên lại lộ ra vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc, tựa hồ nàng thật không ngờ Tô San vì sao phải làm như vậy. - Cô đến Yên Kinh khi nào?
Chờ Tô San rời đi, Trần Phàm hỏi. - Vừa đến hôm nay.
Trương Thiên Thiên lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt đáp: - Đoạn thời gian trước tôi đưa đơn xin nhập Đảng, đang ở thời kỳ khảo sát. Vì kiên định quyết tâm nhập đảng của chính mình, tôi dự định thừa dịp nghỉ hè hai tháng, sẽ đến mỗi căn cứ cách mạng thăm viếng, nghĩa trang cách mạng tại Bát Bảo sơn là trạm đầu tiên.
Đối với sự thay đổi của Trương Thiên Thiên, Trần Phàm cũng có nghe thấy, nhưng không biết chuyện Thiên Thiên muốn nhập Đảng, lúc này nghe nàng nói như thế, nhiều ít cảm thấy có chút kinh ngạc. - Thật có lỗi. Trần Phàm, tôi không nghĩ tới sẽ gặp hai người ở chỗ này.
Trương Thiên Thiên thấy Trần Phàm không nói lời nào, lại nói: - San San sẽ không trách anh chứ? - Không biết.
Trần Phàm lắc đầu sửng sốt, theo sau lại lắc đầu nói: - Nếu nàng trách tôi, cũng sẽ không để cho tôi cùng cô ở đây nói chuyện. Cho nên cô không cần xin lỗi, ngược lại tôi còn phải cảm ơn cô đã đến viếng thăm lão thái gia. - Nên làm mà.
Trương Thiên Thiên theo bản năng trả lời một câu, lời vừa ra khỏi miệng lại có chút hối hận.
Trần Phàm thấy thế nhất thời trầm mặc.
Dù hắn có thể nhận thấy được tâm ý của Trương Thiên Thiên, hơn nữa cũng đã sớm thay đổi cách nhìn đối với nàng, nhưng giữa hai người giống như còn một tầng ngăn cách, làm cho hắn không thể thản nhiên tự nhiên như khi đối mặt với những cô gái khác. - Thôi được Trần Phàm, tôi biết tình cảm giữa anh và lão thái gia rất sâu, lần này anh tới khẳng định có nhiều chuyện muốn nói, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.
Trương Thiên Thiên thấy thế, chủ động mở miệng đánh vỡ trầm mặc: - Mặt khác, chiều nay tôi còn có chuyến bay, tôi sợ nếu còn không đi, sẽ chậm trễ lộ trình. - Được.
Trần Phàm gật gật đầu.
Trương Thiên Thiên nhìn hắn thật sâu, không chút do dự rời đi.
Dưới ánh mặt trời, trong nháy mắt đi thoáng qua người Trần Phàm, trong con ngươi Trương Thiên Thiên tràn ngập ánh mắt lưu luyến.
Ánh mắt chợt lóe rồi biến mất.
Bước chân của nàng không hề ngừng lại.
Cảm giác kia thật giống như lúc trước bởi vì nàng nghĩ Trần Phàm thiếu khuyết mạng lưới quan hệ trong bạch đạo nên nàng quyết tâm nhập Đảng, tính toán gia nhập quan trường, chờ đợi có một ngày có thể giúp đỡ Trần Phàm, sau đó nàng biết Trần Phàm ở trong chính giới cũng mánh khóe thông thiên, vẫn không hề thay đổi quyết định, không hề dừng lại bước chân!
Chấp nhất, dũng cảm tiến tới!
Cô gái từng ái mộ hư vinh kia đến nay vẫn luôn như thế.
Trần Phàm cũng không ngăn trở Trương Thiên Thiên, chỉ lẳng lặng nhìn nàng rời đi.
Ở bên ngoài bãi xe, Tô San đang nhìn chăm chú vào Trương Thiên Thiên.
Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt của nàng cực kỳ phức tạp.
Dù nàng đã sớm quyết định, an tâm làm một cô gái nhỏ dựa dẫm, không tranh không giành, không để ý tới bên người Trần Phàm còn có những cô gái khác, ngay cả khi gặp mặt Trương Thiên Thiên, vì không muốn ba người quá mức xấu hổ, nàng chủ động lựa chọn rời đi.
Nhưng... Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Dù sao nàng cũng là người vợ tương lai của Trần Phàm!
Là vị hôn thê của Trần Phàm, lại phải cấp cho cô gái khác cùng hôn phu của mình không gian riêng nói chuyện, làm ra quyết định này, cần dũng khí cùng trí tuệ rất lớn.
Dần dần, dần dần, nhìn thấy Trương Thiên Thiên cách mình càng ngày càng gần, Tô San hít sâu một hơi, hung hăng thở mạnh, giống như đem nỗi ủy khuất toàn bộ phun ra ngoài, sau đó đi nhanh về hướng Trương Thiên Thiên. - Chị Thiên Thiên, chị muốn đi sao?
Rất nhanh hai người chạm mặt, nàng mở miệng trước: - Không phải mới nói trưa nay cùng nhau dùng cơm sao? - Không được. San San.
Trương Thiên Thiên nhìn Tô San: - Chiều nay tôi còn phải ngồi chuyến bay tới Duyên An, nếu còn ăn cơm tôi sợ trễ chuyến bay. Lần sau đi nha, chờ chúng ta về trường rồi hẹn lại. - Nga, vậy được rồi.
Tô San cũng biết nếu thật sự ba người ngồi chung với nhau dùng cơm, trường hợp sẽ dị thường xấu hổ, vì thế cũng không cưỡng cầu.
Trương Thiên Thiên thoáng do dự, lại nói: - Thật xin lỗi San San, tôi cũng không biết ở đây gặp hai người. Còn nữa...hi vọng cô đừng nên trách Trần Phàm, tôi thừa nhận tôi thích anh ấy, nhưng anh ấy chưa từng thích tôi, tôi chỉ là người khách qua đường đối với anh ấy mà thôi, cô không cần phải lo lắng giữa tôi và anh ấy sẽ... - Chị Thiên Thiên...
Nghe được lời nói của Trương Thiên Thiên, Tô San không khỏi cả kinh, vô cùng kinh ngạc, lại theo bản năng ngắt lời Trương Thiên Thiên.
Trương Thiên Thiên khe khẽ thở dài, nở nụ cười nhọt nhạt, trong nụ cười có vẻ chua xót: - Được rồi San San, hiện tại tâm tình của Trần Phàm hẳn rất khó chịu, cô đi bồi bồi hắn đi.
Vừa nói xong, Trương Thiên Thiên đi ngang qua bên người Tô San. - Chị Thiên Thiên, nếu...như thích, cứ nói ra, giấu trong lòng sẽ chịu khổ sở.
Nhận thấy được trong con ngươi Trương Thiên Thiên toát ra vẻ hâm mộ, Tô San cắn chặt răng, kéo cánh tay Trương Thiên Thiên, nhẹ cắn môi sâu kín thở dài nói: - Tuy rằng tôi sẽ để ý, nhưng sẽ không trách anh ấy, càng sẽ không trách chị.
Cả người Trương Thiên Thiên chấn động mãnh liệt!
Tô San thấy thế, buông cánh tay Trương Thiên Thiên, mấp máy môi, lộ ra dáng tươi cười yếu ớt mang theo vài phần chua xót, vài phần đồng tình, vài phần lý giải xoay người rời đi. - Cảm ơn cô, San San. Chờ có một ngày, tôi cảm giác mình có tư cách trở thành người đàn bà của anh ấy tôi sẽ truy đuổi giấc mộng đẹp này.
Nhìn bóng lưng Tô San rời đi, trong lòng Trương Thiên Thiên âm thầm tự nói với mình.
Có lẽ Lý Dĩnh từ cách nói chuyện của Trần Phàm và Reimann nên xác định được lần này Trần Phàm đến Mỹ sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn, trong suốt một ngày Lý Dĩnh đều mang theo bộ dáng áy náy, cảm giác giống như nàng thật sự đã liên lụy tới Trần Phàm.
Thẳng đến lúc chạng vạng, một chuyên viên trang điểm nổi tiếng tại Hollywood đến phòng trang điểm cho Lý Dĩnh, bộ dáng của Lý Dĩnh vẫn có vẻ tâm sự nặng nề.
Ở trong phòng, Lý Dĩnh biết chuyên viên trang điểm đã đến, nàng cắn răng nói với Trần Phàm:
- Trần Phàm, hay là em về nước ngay nhé?
- Nha đầu ngốc, nói bậy gì đây?
Nghe được lời nói của Lý Dĩnh, Trần Phàm biết nàng đã đoán được điều gì, cười nói:
- Nếu đã đến đây, sao còn đi về chứ? Đi trang điểm đi, sau đó anh sẽ đi dự tiệc với em.
Nghe được lời nói ôn nhu của Trần Phàm. Lý Dĩnh rất rõ ràng, Trần Phàm đã sớm tiên liệu qua bên này sẽ gặp nguy hiểm, cho nên không mang theo Tô San, mang nàng cùng đi là vì không muốn đả kích tính tích cực của nàng trong sự nghiệp.
Hiểu được điểm này, sau một lúc lâu do dự, cuối cùng Lý Dĩnh cảm động gật đầu, đứng dậy nhìn vào khuôn mặt kiên nghị của Trần Phàm, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn nói:
- Cảm ơn anh. Trần Phàm.
- Cô gái ngốc, giữa chúng ta còn cần nói cảm ơn sao?
Trần Phàm ra vẻ thoải mái vỗ lên mông Lý Dĩnh, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Lý Dĩnh ra ngoài trang điểm.
- Hô...
Lý Dĩnh phun ra một hơi, nhẹ gật đầu xoay người rời đi.
Căn cứ hành trình Lý Dĩnh sắp xếp, khuya hôm nay nàng sẽ tham gia một buổi tiệc tư nhân do một vị đại sư khiêu vũ nối tiếng của Hollywood tổ chức tại biệt thự riêng, đến lúc đó có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng Hollywood cũng đến tham gia.
Ngoài ra rất nhiều nhân vật trọng yếu trong điện ảnh cũng sẽ tham dự, thậm chí kể cả nhân viên cao tầng của hai tập đoàn Dreamworks và Universal cũng sẽ tham gia.
Dùng cách nói của đại sư Mira, nhân viên cao tầng của hai công ty điện ảnh tham gia là vì muốn nói chuyện với Lý Dĩnh, mà tác dụng của Mira chính là làm kíp nổ cho chuyện gặp mặt này.
Điều này theo ý nào đó mà nói cũng đã nói rõ địa vị của Mira trong giới giải trí nước Mỹ!
Nàng là một vũ đại sư nổi tiếng nhất nước Mỹ!
Không có ai đứng trên nàng!
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, người cầm quyền Silva của gia tộc Gambino sau khi biết được Trần Phàm muốn tìm vũ đại sư, liền tìm tới Mira.Khi màn đêm buông xuống, Lý Dĩnh đã trang điểm xong, mặc một bộ lễ phục dạ hội màu vàng thật cao quý, bên dưới mang đôi giày cao gót nhỏ.
Cách ăn mặc đơn giản nhưng không thiếu phẩm vị đã đem ý nhị thành thục của nàng hoàn toàn bộc lộ thật tinh tế, cũng làm dáng người của nàng càng tăng thêm mị lực ma quỷ.
Dù Lý Dĩnh đã lên giường với Trần Phàm, hơn nữa còn mặc đủ loại chế phục chế tạo tư tưởng, nhưng khi nhìn thấy nàng hai mắt hắn cũng tỏa sáng, đồng thời không thể không bội phục chuyên viên trang điểm.
Mà khi Long Nữ đang ngồi dưới bãi đỗ xe nhìn thấy Lý Dĩnh ôm cánh tay Trần Phàm tiến vào bãi đỗ xe, trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng liền tràn ngập vẻ hâm mộ cùng cảm xúc như ghen tỵ.
Hâm mộ lẫn ghen tỵ không phải vì Lý Dĩnh có được tư sắc mê người cùng dáng người ma quỷ, mà là bởi vì Trần Phàm cam nguyện ngay thời khắc mấu chốt nhất, nguy hiểm nhất lại chịu rút ra thời gian đến giúp Lý Dĩnh xử lý việc nhỏ không đáng giá nhắc tới trong mắt Long Nữ!
Nếu đổi lại là mình, hắn cũng làm như vậy không?
Theo bản năng, trong lòng Long Nữ hiện ra ý niệm như vậy.
Ý niệm vừa hiện ra, thân thể Long Nữ nhịn không được run mạnh lên, khóe miệng nổi lên dáng tươi cười chua xót, cũng không tiếp tục suy nghĩ miên man.
Tuy rằng Reimann sợ tai họa liên lụy tới mình nên không ở cạnh bên Trần Phàm, nhưng hắn cũng để lại mười hai tên bảo tiêu theo bảo hộ bên người Trần Phàm.
Mà trên thực tế, mười hai tên bảo tiêu là do hắn dựa theo yêu cầu của Dai Fu mời được từ công ty bảo an tốt nhất trên thế giới, phí tổn cho một giờ làm việc là một ngàn đô la, giá cả sang quý!
Rất nhanh, được mười hai tên bảo tiêu hộ tống, Trần Phàm mang theo Lý Dĩnh, do Long Nữ lái xe đi tới khu nhà giàu Long Island.
Long Island nằm ở New York sần khu Manhattan, là thánh địa nghi dưỡng nổi danh lâu đời, bên bờ phía tây có những hộp đêm vui chơi cùng bãi biển xa hoa có thêm một hương vị khác hãn, bên bờ đông thì hấp dẫn đại lượng các tác gia, người mẫu cùng những kỳ tài kinh doanh mộ danh mà đến. Bởi vì Long Island cách nội thành khá xa, hoàn cảnh tuyệt đẹp phi thường, trị an rất tốt, cho nên hình thành một khu nhà giàu thật đặc sắc, hoàn toàn hình thành giới hạn thật rõ ràng với những khu nhà bình thường.
Khu nhà giàu tại Long Island là một trong tám khu nhà giàu nổi tiếng thế giới!
Khu nhà cấp cao chiếm diện tích tới hơn hai mươi vạn thước vuông, nơi này còn có sân cưỡi ngựa cùng sân golf loại nhỏ. Khu nhà xa hoa nhất Long Island chiếm diện tích tới mấy vạn thước vuông, cỡ phạm vi ba mươi bãi bóng, những ngôi nhà lớn nhỏ cũng không dưới hai mươi tòa nhà. Loại khu nhà cấp cao này không chỉ có được sân golf, còn có thể chơi du thuyền ngoài cảng. Còn có một ít khu nhà có cả cầu tư nhân, trên cầu còn có cảnh vệ võ trang canh gác, bãi có còn có cả những loài động vật ăn cỏ thả rông mặc cho người người thưởng thức.
Giá cả những khu nhà này cũng có nhiều giá, hàng năm còn tăng cao không ngừng.
Vũ đại sư Mira nổi tiếng Hollywood cũng ở trong khu nhà tại Long Island.
Bởi vì buổi tiệc đêm nay do Mira khởi xướng, bởi vậy địa điểm tụ họp được ước định mở tại nhà Mira.
Khi đoàn người Trần Phàm đi tới khu nhà ở Long Island, sắc trời đã tối hoàn toàn, trên đường tùy ý có thể nhìn thấy xe hơi qua lại.
Thoáng quan sát một chút, Trần Phàm phát hiện cả khu vực này hầu như bao phủ trong tầm ngắm của cảnh sát, trị an rất tốt, đừng nói là người bình thường, dù là sát thủ bình thường muốn lẻn vào khu vực này ám sát mục tiêu cũng thật khó có khả năng, ngoại trừ là loại sát thủ thực lực cường hãn!
Khu nhà của Mira cũng không phải khu nhà sang quý nhất hay chiếm diện tích lớn nhất, chỉ là khu nhà cấp cao có chất lượng thường, diện tích ước chừng ba ngàn thước vuông, có bãi đỗ xe, hậu hoa viên, sân golf cùng bể bơi ngoài trời.
Khi đoàn người Trần Phàm đi tới khu nhà, bên trong nhà đèn đuốc sáng trưng, ngoài bãi đỗ đầy kiểu xe Limousine.
Nơi lối vào, bốn gã bảo tiêu da đen giống như những cây thương đứng thẳng nơi đó, nhìn thấy đoàn xe của Trần Phàm đi tới, cùng đi tới chỗ chiếc Rolls - Royce của Trần Phàm.
Khi hắn nhìn thấy là Rolls - Royce của khách sạn nổi tiếng, ngữ khí cũng có vẻ cực kỳ khách khí:
- Tiên sinh tôn quý, thỉnh trình thiệp mời của ngài.
- Bởi vì khi chúng tôi nhận được lời mời còn đang ở tận Trung Quốc xa xôi, cho nên không có thư mời.
Trần Phàm mỉm cười, sắc mặt có vẻ vô cùng thoải mái:
- Anh có thể thông báo cho Mira nữ sĩ một chút, nói Lý Dĩnh tiểu thư nhận lời mời tham gia dự tiệc, nói vậy nàng sẽ cho anh chỉ thị.
- Được, xin chờ một chút.
Bảo tiêu không chút nghi ngờ tư cách của Trần Phàm, vì thế thật khách khí gật đầu, thông qua vô tuyến điện hồi báo vào trong.
Ước chừng nửa phút sau, một thiếu phụ dáng người hơi có vẻ tròn trịa, thần tình bình dị gần gũi tươi cười mặc bộ lễ phục dạ hội màu đen đi cùng bảo tiêu bước nhanh ra cổng.
Nhìn thấy Mira tự mình đi ra nghênh đón, Trần Phàm cùng Lý Dĩnh liền chủ động xuống xe.
Bởi vì trước khi đến Trung Quốc trợ giúp Lý Dĩnh đã được gia tộc Gambino chỉ thị, vì thế Mira theo bản năng cho rằng Lý Dĩnh có quan hệ thâm sâu với gia tộc Gambino.
Mà hôm nay nguyên bản cần phải đến công ty Universal tham dự một buổi họp, nhưng một vị nhân viên cao tầng của công ty gọi điện báo cho nàng biết, tạm thời đang có việc nên sẽ không tổ chức buổi họp. Bất quá lại nhờ nàng chuyển cáo cho Lý Dĩnh, ngày mai đến tập đoàn Metro - Gold tìm hắn ký hợp đồng.
Sau khi biết được tin này, Mira càng thêm khẳng định mối quan hệ giữa Lý Dĩnh và gia tộc Gambino không hề đơn giản! Vì thế khi biết Lý Dĩnh đến đây, nàng đã trực tiếp bước ra nghênh đón.
Giờ khắc này, Mira khóe miệng tươi cười sáng lạn:
- Nga, lạy chúa! Lý thân ái, càng ngày trông cô càng trở nên xinh đẹp hơn.
- Cảm ơn lời khen ngợi của chị, Mira tỷ tỷ.
Lý Dĩnh mỉm cười, sau đó cùng Mira hôn má xã giao.
Chào hỏi xã giao xong, Mira mới đem ánh mắt quăng ném về phía Trần Phàm.
Tối hôm nay, Trần Phàm không có mặc trang phục dạ hội, mà hắn chưng kiện quần đen áo sơ mi trắng rất bình thường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tuy rằng Mira liếc mắt một cái, đã nhìn ra quần áo trên người Trần Phàm không phải là xuất thân từ nhãn hiệu may nổi tiếng, hơn nữa chất liệu cũng bình dân. Bất quá khí chất đang toát ra trên người Trần Phàm đã làm cho nàng kinh ngạc, nhịn không được phải nhìn Lý Dĩnh dò hỏi:
- Lý thân ái, vị này chính là...?
- Cô khỏe chứ, tiểu thư Mira xinh đẹp, tôi là bằng hữu của Lý tiểu thư!
Trần Phàm không chờ Lý Dĩnh mở miệng, đã chủ động lên tiếng giới thiệu.
- Nga?
Mira mỉm cười thâm ý, chòng ghẹo nói:
- Xem ra Lý thân ái sợ tối hôm nay sẽ uống nhiều rượu, cho nên đã dẫn theo một vị nam bằng hữu tới đây!
Dứt lời. Mira còn nhắc nhở thêm:
- Lý thân ái, buổi tối hôm nay trông cô thực đẹp. Tôi nghĩ rằng, sẽ có không ít đàn ông bị phong thái của cô hút hồn đâu!
Vừa nghe thấy Mira nói như thế, Lý Dĩnh hơi có vẻ khẩn trương. Mặc dù nàng đã từng tham gia qua không ít bữa tiệc của giới thượng lưu, nhưng bữa tiệc của giới thượng lưu ở nước Mỹ như hôm nay, thì vẫn là lần đầu tiên.
Dường như đã nhận ra tâm tình khẩn trương của Lý Dĩnh, Trần Phàm mỉm cười nhẹ nhàng nắm tay Lý Dĩnh, ý bảo nàng rằng sẽ không có chuyện gì đâu.
Cảm nhận được lực lượng và hơi ấm trên tay Trần Phàm truyền đến, tia khẩn trương trong lòng Lý Dĩnh dần dần yên lặng thối lui.
Nhìn thấy một màn này, Mira chỉ khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng thì không khỏi tò mò: mối quan hệ giữa Lý và người đàn ông này không hề đơn giản. Người đàn ông này rốt cuộc là ai vậy nhỉ?
Chứng kiến tia nghi hoặc toát ra từ trong mắt Mira, nhưng Trần Phàm lại không có đưa ra lời giải thích nào, ở hắn xem ra, tối hôm nay hắn đến tham dự bữa tiệc này, chỉ vì đảm đương vai diễn phụ cho Lý Dĩnh mà thôi.
Đương nhiên, đảm đương vai diễn phụ, đồng thời Trần Phàm còn muốn biết, có phải gia tộc Profaci ngoài mặt thì lấy lòng, nhưng sau lưng thì âm thầm giở trò hay không?
Càng quan trọng hơn là, hắn muốn đem mình phơi bày ra ngoài ánh sáng. Để mạng lưới tình báo của Kroff và mạng lưới tình báo của Long Nha, dần dần từng bước thăm dò tin tức. Trần Phàm muốn biết xem, có còn thế lực ngầm nào chưa trồi lên mặt nước hay không!Chờ đến khi các thế lực ngầm trồi lên mặt nước, thì đó mới chính là lúc Trần Phàm thực hiện kế hoạch của mình!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sáng sớm. ánh nắng sáng rỡ chiếu xuống Bát Bảo sơn, rơi trên nghĩa trang công cộng, giống như một chiếc lồng vàng chụp xuống nhưng lại không làm khí tức trang nghiêm của nghĩa trang bị thay đổi chút nào.
Nghĩa trang công cộng chiếm diện tích một trăm năm mươi mẫu, tùy ý có thể nhìn thấy được khách đến viếng thăm, trong đó số lượng khách nhân đi về phía bắc khu nghĩa trang nhiều hơn, nơi đó chính là địa phương chôn cất những nhân vật chính trị cấp cao nhất.
Rất nhiều đại nhân vật kể cả Trần lão thái gia đều được chôn cất tại nơi này.
Vào lúc tám giờ, một chiếc việt dã mang biển số quân khu Yên Kinh đi tới cổng nghĩa trang tại Bát Bảo sơn.
Bên trong xe, Trần Phàm, Tô San, Trần Chiến cùng Tôn Diễm Linh đều mang theo vẻ mặt nghiêm túc lặng lẽ.
Lúc Trần lão thái gia qua đời, Trần Phàm không muốn làm kinh động vong hồn của Trần lão thái gia, sau khi bị Trần Kiến Quốc đuổi ra khỏi Trần gia, chỉ mang theo Tô San khấu đầu lạy Trần lão thái gia ba lần, cũng không tham gia lễ truy điệu lão thái gia và nghi thức đưa tang.
Nguyên bản dựa theo kế hoạch của Trần Phàm, sau khi hắn trở lại Yên Kinh vốn định đi thăm Trần lão thái gia, nhưng trong ngày đó hắn lại nhận được điện thoại của Nạp Lan Vĩnh Kha, liền vội vàng chạy tới Đại Liên.
Ngày hôm qua, sau khi Trần Phàm trở lại quân khu Yên Kinh, biểu lộ thái độ trước mặt Trần Vĩnh Lạc và Trần Ninh, sau đó lại cùng Trần Chiến thương lượng sáng nay sẽ đi tế mộ.
Sau khi xe dừng lại, Trần Chiến ôm Tôn Diễm Linh đặt trên xe lăn, Trần Phàm đứng sau lưng đẩy xe đi về hướng bắc nghĩa trang.
Dọc theo đường đi, sắc mặt Trần Chiến thật nghiêm túc, vẻ mặt Tôn Diễm Linh lại phức tạp, mà vẻ mặt Trần Phàm thì bình tĩnh.
Nhưng...
Vẻ bi thương che giấu dưới sắc mặt bình tĩnh kia nhìn thấy thật rõ ràng.
Có lẽ đã phát hiện được tâm tình của Trần Phàm, dọc theo đường đi, Tô San đều im lặng đi bên cạnh Trần Phàm, thân thiết nắm cánh tay hắn, dùng phương thức này cho hắn thêm lực lượng.
Không biết qua bao lâu, gia đình Trần Phàm đi tới khu mộ phía bắc thì đã thấy nơi này có không ít người, ngoài ra còn có binh lính phụ trách canh gác.
Cũng giống như bốn người Trần Phàm, vẻ mặt khách nhân đến viếng thật nghiêm túc, cúi đầu với những vị tiên phong trong cách mạng quốc gia, dùng điều này biểu đạt lòng kính ý của bọn họ. - Tiểu Phàm, con đưa San San đi đi, cha với mẹ không đi.
Đi tới khu mộ được chôn cất với quy cách cao nhất. Trần Chiến nghĩ nghĩ, dừng bước lại nói với Trần Phàm: - Cha và mẹ đã tới lúc thanh minh. - Dạ.
Trần Phàm nhẹ gật đầu, sau đó tùy ý cho Tô San kéo cánh tay của hắn, đi theo hướng tay chỉ của Trần Chiến tới chỗ mộ địa của Trần lão thái gia.
Có lẽ do không khí chung quanh thật sự rất nghiêm túc, khách nhân cũng không cảm thấy kinh ngạc khi hai người đi qua, thậm chí cơ hồ cũng không có mấy người đưa mắt nhìn họ, càng không ai làm ra tiếng động gì ồn ào.
Trong bất tri bất giác, Trần Phàm cùng Tô San đi xuyên qua đám người, đi tới mộ địa của Trần lão thái gia cách đó không xa.
Tuy rằng Trần lão thái gia là vị khai quốc công thần cuối cùng hiện tại, hơn nữa còn có lực ảnh hưởng cực lớn trong hai lĩnh vực quân sự cùng chính trị, nhưng lực ảnh hưởng tại nhân gian lại rất nhỏ.
Vì thế so sánh với những mộ địa khác mà nói, mộ địa của Trần lão thái gia có chút quạnh quẽ, chỉ có một người đứng trước mộ bia.
Đó là một cô gái dáng người cao gầy, có lẽ vì tỏ lòng tôn ttọng, cô gái mặc bộ quần áo màu đen, ngay cả chiếc ba lô trên người cũng màu đen.
Ngoài ra cô gái còn cầm một lẵng hoa, hoa cúc tản ra hương hoa thơm ngát dưới ánh mặt trời.
Có lẽ do quá chuyên chú, cô gái không nhìn thấy Trần Phàm cùng Tô San đi đến, nàng nhìn mộ bia chăm chú thật lâu, sắc mặt trang nghiêm mà cung kính đem lẵng hoa đặt ngay trước mộ bia, sau đó lui ra phía sau vài bước, gỡ ba lô đặt xuống, cúi đầu ba lần bái mộ bia thật sâu.
Làm xong chuyện này, cô gái lại đeo ba lô lên lưng, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng.
Trong nháy mắt nàng xoay người, đôi mắt của nàng đột nhiên phóng lớn, sắc mặt nghiêm túc trở thành hư không, chỉ còn lại thần tình kinh ngạc, thậm chí bởi vì quá kinh ngạc, động tác của nàng hơi có vẻ cứng ngắc. - Chị Thiên Thiên?
Ngay khi cô gái nhìn thấy Trần Phàm cùng Tô San mà kinh ngạc. Trần Phàm cùng Tô San cũng nhìn thấy rõ bộ dáng của nàng, hai người đồng thời sửng sốt, trong đó Tô San theo bản năng kêu lên ba chữ "chị Thiên Thiên".
Nghe tiếng gọi, vẻ kinh ngạc trên mặt Trương Thiên Thiên dần dần thối lui, nàng hít sâu một hơi, ngữ khí hơi có vẻ phức tạp: - Trần Phàm, Tô San, chào hai người. - Thiên Thiên, cảm ơn cô.
Trần Phàm nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trương Thiên Thiên, ngữ khí cũng có vẻ phức tạp, hắm nằm mơ cũng thật không ngờ nàng lại xuất hiện ở nơi này. - Trần Phàm, lão thái gia của anh là tiên phong cách mạng, vì tổ quốc kính dâng cả đời, tôi đến tế mộ lão nhân gia hẳn là chuyện nên làm.
Trương Thiên Thiên nhẹ lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh.
Nghe lời nàng nói, Trần Phàm hơi có vẻ trầm mặc, tâm ý của Trương Thiên Thiên đối với hắn, hắn mơ hồ có thể nhận thấy được, hắn biết rõ Trương Thiên Thiên đến nơi đây, hơn phân nửa nguyên nhân bởi vì hắn.
Nếu không phải như thế, Trương Thiên Thiên cũng sẽ không đặc biệt chỉ tế mộ cho Trần lão thái gia, dù sao khu mộ này có rất nhiều vị tiên phong cách mạng!
Trần Phàm hiểu được điểm này, Tô San cũng hiểu được điểm này.
Thậm chí nàng còn hiểu rõ ràng hơn Trần Phàm, cảm tình của Trương Thiên Thiên thâm sâu cỡ nào đối với Trần Phàm.
Theo nàng xem, cô gái từng hâm mộ hư vinh, vì không muốn cô phụ kỳ vọng của cha mẹ dành cho mình, không ngừng đi lại giữa những vòng luẩn quẩn trong xã hội thượng lưu, một năm nay cũng đã thay đổi, hoàn toàn là bởi vì Trần Phàm!
Hiểu được điểm này, Tô San thoáng do dự, nhân tiện nói: - Trần Phàm, anh trò chuyện với chị Thiên Thiên, em đi lấy món đồ bỏ quên trên xe.
Nói xong, Tô San lại đưa mắt nhìn Trương Thiên Thiên: - Chị Thiên Thiên, chúng ta thật lâu mới gặp nhau, chị cũng đừng đi nhanh, trưa nay cùng nhau dùng cơm nhé.
Nói xong, Tô San không đợi hai người đáp lời, xoay người rời đi.
Nhưng...
Trong nháy mắt nàng xoay người, trong con ngươi của nàng hiện lên vẻ phức tạp, đồng thời cắn nhẹ môi, bước chân cũng không hề dừng lại, ngược lại còn có vẻ hơi dồn dập.
Nhìn thấy Tô San rời đi. Trần Phàm vốn muốn mở miệng gọi nàng trở lại, nhưng suy nghĩ kỹ, hiểu được Tô San cố ý lưu lại không gian cho hắn cùng Trương Thiên Thiên trò chuyện, lại đem lời nuốt ngược trở vào.
Mà Trương Thiên Thiên lại lộ ra vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc, tựa hồ nàng thật không ngờ Tô San vì sao phải làm như vậy. - Cô đến Yên Kinh khi nào?
Chờ Tô San rời đi, Trần Phàm hỏi. - Vừa đến hôm nay.
Trương Thiên Thiên lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt đáp: - Đoạn thời gian trước tôi đưa đơn xin nhập Đảng, đang ở thời kỳ khảo sát. Vì kiên định quyết tâm nhập đảng của chính mình, tôi dự định thừa dịp nghỉ hè hai tháng, sẽ đến mỗi căn cứ cách mạng thăm viếng, nghĩa trang cách mạng tại Bát Bảo sơn là trạm đầu tiên.
Đối với sự thay đổi của Trương Thiên Thiên, Trần Phàm cũng có nghe thấy, nhưng không biết chuyện Thiên Thiên muốn nhập Đảng, lúc này nghe nàng nói như thế, nhiều ít cảm thấy có chút kinh ngạc. - Thật có lỗi. Trần Phàm, tôi không nghĩ tới sẽ gặp hai người ở chỗ này.
Trương Thiên Thiên thấy Trần Phàm không nói lời nào, lại nói: - San San sẽ không trách anh chứ? - Không biết.
Trần Phàm lắc đầu sửng sốt, theo sau lại lắc đầu nói: - Nếu nàng trách tôi, cũng sẽ không để cho tôi cùng cô ở đây nói chuyện. Cho nên cô không cần xin lỗi, ngược lại tôi còn phải cảm ơn cô đã đến viếng thăm lão thái gia. - Nên làm mà.
Trương Thiên Thiên theo bản năng trả lời một câu, lời vừa ra khỏi miệng lại có chút hối hận.
Trần Phàm thấy thế nhất thời trầm mặc.
Dù hắn có thể nhận thấy được tâm ý của Trương Thiên Thiên, hơn nữa cũng đã sớm thay đổi cách nhìn đối với nàng, nhưng giữa hai người giống như còn một tầng ngăn cách, làm cho hắn không thể thản nhiên tự nhiên như khi đối mặt với những cô gái khác. - Thôi được Trần Phàm, tôi biết tình cảm giữa anh và lão thái gia rất sâu, lần này anh tới khẳng định có nhiều chuyện muốn nói, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.
Trương Thiên Thiên thấy thế, chủ động mở miệng đánh vỡ trầm mặc: - Mặt khác, chiều nay tôi còn có chuyến bay, tôi sợ nếu còn không đi, sẽ chậm trễ lộ trình. - Được.
Trần Phàm gật gật đầu.
Trương Thiên Thiên nhìn hắn thật sâu, không chút do dự rời đi.
Dưới ánh mặt trời, trong nháy mắt đi thoáng qua người Trần Phàm, trong con ngươi Trương Thiên Thiên tràn ngập ánh mắt lưu luyến.
Ánh mắt chợt lóe rồi biến mất.
Bước chân của nàng không hề ngừng lại.
Cảm giác kia thật giống như lúc trước bởi vì nàng nghĩ Trần Phàm thiếu khuyết mạng lưới quan hệ trong bạch đạo nên nàng quyết tâm nhập Đảng, tính toán gia nhập quan trường, chờ đợi có một ngày có thể giúp đỡ Trần Phàm, sau đó nàng biết Trần Phàm ở trong chính giới cũng mánh khóe thông thiên, vẫn không hề thay đổi quyết định, không hề dừng lại bước chân!
Chấp nhất, dũng cảm tiến tới!
Cô gái từng ái mộ hư vinh kia đến nay vẫn luôn như thế.
Trần Phàm cũng không ngăn trở Trương Thiên Thiên, chỉ lẳng lặng nhìn nàng rời đi.
Ở bên ngoài bãi xe, Tô San đang nhìn chăm chú vào Trương Thiên Thiên.
Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt của nàng cực kỳ phức tạp.
Dù nàng đã sớm quyết định, an tâm làm một cô gái nhỏ dựa dẫm, không tranh không giành, không để ý tới bên người Trần Phàm còn có những cô gái khác, ngay cả khi gặp mặt Trương Thiên Thiên, vì không muốn ba người quá mức xấu hổ, nàng chủ động lựa chọn rời đi.
Nhưng... Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Dù sao nàng cũng là người vợ tương lai của Trần Phàm!
Là vị hôn thê của Trần Phàm, lại phải cấp cho cô gái khác cùng hôn phu của mình không gian riêng nói chuyện, làm ra quyết định này, cần dũng khí cùng trí tuệ rất lớn.
Dần dần, dần dần, nhìn thấy Trương Thiên Thiên cách mình càng ngày càng gần, Tô San hít sâu một hơi, hung hăng thở mạnh, giống như đem nỗi ủy khuất toàn bộ phun ra ngoài, sau đó đi nhanh về hướng Trương Thiên Thiên. - Chị Thiên Thiên, chị muốn đi sao?
Rất nhanh hai người chạm mặt, nàng mở miệng trước: - Không phải mới nói trưa nay cùng nhau dùng cơm sao? - Không được. San San.
Trương Thiên Thiên nhìn Tô San: - Chiều nay tôi còn phải ngồi chuyến bay tới Duyên An, nếu còn ăn cơm tôi sợ trễ chuyến bay. Lần sau đi nha, chờ chúng ta về trường rồi hẹn lại. - Nga, vậy được rồi.
Tô San cũng biết nếu thật sự ba người ngồi chung với nhau dùng cơm, trường hợp sẽ dị thường xấu hổ, vì thế cũng không cưỡng cầu.
Trương Thiên Thiên thoáng do dự, lại nói: - Thật xin lỗi San San, tôi cũng không biết ở đây gặp hai người. Còn nữa...hi vọng cô đừng nên trách Trần Phàm, tôi thừa nhận tôi thích anh ấy, nhưng anh ấy chưa từng thích tôi, tôi chỉ là người khách qua đường đối với anh ấy mà thôi, cô không cần phải lo lắng giữa tôi và anh ấy sẽ... - Chị Thiên Thiên...
Nghe được lời nói của Trương Thiên Thiên, Tô San không khỏi cả kinh, vô cùng kinh ngạc, lại theo bản năng ngắt lời Trương Thiên Thiên.
Trương Thiên Thiên khe khẽ thở dài, nở nụ cười nhọt nhạt, trong nụ cười có vẻ chua xót: - Được rồi San San, hiện tại tâm tình của Trần Phàm hẳn rất khó chịu, cô đi bồi bồi hắn đi.
Vừa nói xong, Trương Thiên Thiên đi ngang qua bên người Tô San. - Chị Thiên Thiên, nếu...như thích, cứ nói ra, giấu trong lòng sẽ chịu khổ sở.
Nhận thấy được trong con ngươi Trương Thiên Thiên toát ra vẻ hâm mộ, Tô San cắn chặt răng, kéo cánh tay Trương Thiên Thiên, nhẹ cắn môi sâu kín thở dài nói: - Tuy rằng tôi sẽ để ý, nhưng sẽ không trách anh ấy, càng sẽ không trách chị.
Cả người Trương Thiên Thiên chấn động mãnh liệt!
Tô San thấy thế, buông cánh tay Trương Thiên Thiên, mấp máy môi, lộ ra dáng tươi cười yếu ớt mang theo vài phần chua xót, vài phần đồng tình, vài phần lý giải xoay người rời đi. - Cảm ơn cô, San San. Chờ có một ngày, tôi cảm giác mình có tư cách trở thành người đàn bà của anh ấy tôi sẽ truy đuổi giấc mộng đẹp này.
Nhìn bóng lưng Tô San rời đi, trong lòng Trương Thiên Thiên âm thầm tự nói với mình.