Theo ý nào đó mà nói, thân là con gái của Tô Thanh Hải, Tô San cũng được coi là nữ phú hào tiêu chuẩn.
Nhưng...cho dù mang thân phận này, ở thời điểm Trần Phàm cần trợ giúp nhất, nàng lại không thể giúp đỡ được cho Trần Phàm cái gì. Bạn đang đọc truyện tại - internet
Điều này làm cho nàng cảm thấy vô lực, đồng dạng cũng là nguyên nhân, nàng chấp nhận những người phụ nữ khác ở bên người Trần Phàm.
Lúc trước, đối mặt với Trương Thiên Thiên đang yêu say đắm vị hôn phu của mình. Sở dĩ Tô San xung động, nói ra những lời như vậy, phần lớn đều là xuất phát từ lòng lý giải cùng sự đồng tình.
Ở nàng xem ra, lấy thân phận cùng gia thế của nàng. Mỗi khi Trần Phàm cần trợ giúp nhất, nàng đều hữu tâm mà vô lực, huống chi là Trương Thiên Thiên?
Trên thực tế thì đúng là như vậy!
Người con gái xuất thân từ trong gia đình bình thường kia, ở khi Trần Phàm cần trợ giúp nhất, nàng chỉ biết lấy ra tiền vốn là tấm thân trong trắng của mình. Nàng cố gắng lợi dụng thân thể của mình mà đánh đổi, thỉnh cầu Trần Phi xuất thủ cứu giúp Trần Phàm.
Nhưng...nàng đã thất bại!
Nàng chẳng những không giúp được Trần Phàm, mà còn bị Trần Phi buông lời nhục mạ ê chề.
Chuyện này, Tô San cũng không biết rõ tình hình, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không thể lý giải được tình yêu chấp nhất nóng bỏng ở trong lòng của Trương Thiên Thiên.
Cho nên, thời gian nàng nói ra những lời này, Tô San cảm thấy nội tâm đau nhói, nhưng nàng vẫn thẳng thắn nói ra...
Có lẽ, đúng như những gì Trương Thiên Thiên cảm nhận được. Trong bất tri giác, Tô San cũng vì Trần Phàm mà thay đổi rất nhiều.
Mà trên thực tế, không chỉ Tô San, rất nhiều người đều bởi vì Trần Phàm mà thay đổi tâm tính!
Khi Tô San bước tới trước bia mộ của Trần lão thái gia, thì Trần Phàm vẫn giống như một cây thương, đứng sừng sững ở trước bia mộ, không hề nhúc nhích dù chỉ là một chút thôi.
Thấy một màn này, Tô San không nói gì, mà nhẹ nhàng bước lên, đem lẵng hoa trong tay đặt ở trước bia mộ, đồng thời đem rượu, giấy tiền, hương, ở trong giỏ xách xuất ra.
Làm xong tất cả chuyện này, Tô San yên lặng nín thở lùi về bên cạnh Trần Phàm, đem đầu nhẹ nhàng dựa vào vai Trần Phàm, đôi mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trước bia mộ của Trần lão thái gia.
Ngắm nhìn một lúc, Tô San không khỏi nhớ đến tiếng cười sang sảng, nhớ tới cái khí phách đỉnh thiên lập địa của Trần lão thái gia.
Bất tri giác, nước mắt không thể kìm chế, theo trong hốc mắt của Tô San chảy ra, dọc theo khuôn mặt xinh đẹp của nàng mà yên lặng chảy xuống.
So ra mà nói, thì Trần Phàm không có rơi lệ, hắn chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước.
Thời gian ở một khắc này, giống như đã ngừng trôi.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, Trần Phàm khẽ nhắm mắt vào, quay đầu, vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt của Tô San, dùng thanh âm khàn khàn nói:
- San San, lấy hương ra đây, chúng ta thắp hương dập đầu cho lão thái gia.
- Ân.
Tô San cắn môi, không còn khóc nữa, nhu thuận cúi người xuống lấy hương đưa cho Trần Phàm.
Trần Phàm lấy hộp quẹt ra, châm hương, đem nửa bó giao cho Tô San. Sau đó mang theo Tô San dâng hương cho Trần lão thái gia.
Tiếp đó, hai người lại cùng nhau hóa vàng mã cho Trần lão thái gia. Trong khi làm những chuyện này, Tô San cắn môi, nước mắt tùy ý chảy xuống khuôn mặt, mà biểu tình của Trần Phàm thì thủy chung vẫn bình tĩnh. Chẳng qua cái phần bi thương ẩn giấu ở trong lòng, so với trước kia càng thêm nồng đậm hơn rất nhiều.
Làm xong những chuyện này, Trần Phàm lại nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở trên khuôn mặt Tô San, hạ thấp giọng nói:
- San San, em đến chỗ cha mẹ chờ anh, anh muốn bồi lão thái gia một hồi.
- Hảo!
Tô San nhẹ nhàng gật đầu, tuy rằng nàng rất muốn ở đây cùng Trần Phàm. Nhưng nàng cũng biết, có những chuyện đau thương, Trần Phàm sẽ không bao giờ chia sẻ cho người khác. Phần tình cảm của Trần Phàm dành cho Trần lão thái gia, không phải nàng có thể lý giải được!
Vầng mặt trời chói chang nhô lên cao, Tô San mắt hàm ánh lệ, cắn môi, liếc mắt nhìn Trần Phàm thật sâu, rồi xoay người rời đi.
- Hô
Trần Phàm ngẩng đầu nhìn trời, ánh mặt trời chói chang, làm cho hắn nhịn không được mà khẽ nhắm mắt lại, sau đó hung hăng phun ra một ngụm tức khí.
Theo sau, chờ đến lúc hắn mở mắt, thì trên khuôn mặt bĩnh tình, chợt toát ra một nụ cười nhàn nhạt.
Trần Phàm bước lên, cầm lấy bình rượu Mao Đài ở trong giỏ xách, dùng răng mở nút ra.
- Ừng...ực...
Khui rượu xong, Trần Phàm không dừng, mà giơ lên cổ, hung hăng tưới vào trong miệng.
Liệt tửu trôi xuống bụng, nhưng Trần Phàm lại không có chút phản ứng nào. Trên khuôn mặt vẫn toát ra vẻ tươi cười, nhìn chằm chằm vào bia mộ, cười nhàn nhạt nói:
- Lão gia này, ngài nhìn ta cũng vô dụng thôi. Ta sẽ không cho ngài uống đâu!
Nói xong, Trần Phàm hai mắt phiếm hồng, lại giơ chai rượu lên, tưới vào trong miệng một ngụm. Lần này, rượu ở trong chai đã vơi đi phân nửa.
- Haiiz, ta cũng không gạt ngài, sở dĩ không cho ngài uống, là bởi vì lần trước ta quay về, ngài có bệnh mà không nói ra, còn lôi kéo ta uống nrợu cùng ngài, làm hại ngài bệnh tình phát tác, ta đã tự trách bản thân mình rất nhiều. Thế nên, chai rượu thứ nhất này, ta sẽ không cho ngài uống, ha ha...
Vừa nói dứt lời. Trần Phàm cười ha hả một tiếng. Sau đó giơ chai rượu lên, đem nửa chai rượu còn lại uống cạn sạch tinh tươm.
- Ngài xem, ta còn rất hiếu thảo, biết ngài sắp nhịn không nổi, cho nên đã uống xong rất nhanh!
Trần Phàm nói xong, lại mở ra thêm hai chai rượu nữa.
- Chúng ta chạm cốc nhé!
Trần Phàm đem hai chai rượu cụng vào nhau. Trước tiên đem một chai tưới xuống bia mộ, sau đó ngửa cổ đem chai rượu còn lại, uống một hơi cạn sạch.
Lại thêm một chai rượu nữa...
Tuy ngay từ nhỏ Trần Phàm đã tiếp nhận những đợt huấn luyện đặc biệt, cơ bản là uống không biết say. Thế nhưng lúc này liên tục uống cạn ba chai rượu đế, hơn nữa đều là một hơi, nhiều ít vẫn là có chút ăn không tiêu.
Sau khi uống cạn ba chai rượu đế, nhịp hô hấp của hắn đã trở nên dồn dập. Theo sau, hắn buông chai rượu trống rỗng ra, run rẩy móc bao thuốc lá, rút ra hai điếu, đặt lên miệng, xuất ra bật lửa, cố gắng châm thuốc.
Có lẽ Trần Phàm đã ngà ngà say, nên thời gian châm thuốc, bàn tay cầm bật lửa thủy chung đều run rẩy, bật nhiều lần mà không châm nổi thuốc.
Rốt cuộc...Trần Phàm đã châm lửa xong, cầm một điếu cắm xuống trước bia mộ, còn chính mình thì hút một điếu.
Yên lặng rít mạnh vài hơi thuốc lá, Trần Phàm mở miệng, nụ cười trên mặt sớm đã biến mất:
- Lão thái gia, thực xin lỗi, cháu đã không quay về tham dự nghi lễ đưa tang cho ngài!
- Không phải Tiểu Phàm không muốn, cũng không phải Tiểu Phàm bất hiếu, mà Tiểu Phàm không muốn trong lúc ngài quy thiên, để cho ngoại nhân nhìn thấy chuyện cười của Trần gia!
- Tiểu Phàm biết, ở sâu trong thâm tâm ngài, Trần Kiến Quốc và cháu đều là con cháu của ngài, ngài không muốn nhìn thấy chúng ta tranh chấp với nhau. Nhưng...ngài cũng biết, tính khí của cháu quật cường, có điểm ngu ngốc nữa. Cho nên thời gian Trần Kiến Quốc đuổi cháu ra khỏi Trần gia, cháu đã quẳng ra ngoan thoại, hơn nữa ở quân khu Nam Kinh...còn hung hăng làm nhục ông ấy một lần!
- Ngày hôm đó, sau khi làm nhục ông ấy xong, trong lòng cháu cũng đã hối hận. Tuy rằng cháu trách ông ấy, không nên đuổi cháu ra khỏi Trần gia trong ngày ngài quy thiên, để cho ngoại nhân chế giễu chúng ta, trách ông ấy ở lúc cháu nguy hiểm cửu tử nhất sinh còn ném đá xuống giếng Nhưng là...cháu cũng không hận ông ấy!
- Bởi vì...cháu biết, ông ấy làm như vậy, phần lớn đều là bởi vì suy nghĩ cho Trần gia chúng ta!
- Lão thái gia, hôm nay chú Vĩnh Lạc cùng Ninh nhi đến tìm cháu, khuyên cháu nên hóa giải hiềm khích trước kia cùng với Trần Kiến Quốc, quay về Trần gia, nhưng cháu đã cự tuyệt!
- Cự tuyệt không phải vì cháu còn trách Trần Kiến Quốc, mà là cháu cảm thấy, bây giờ vẫn chưa phải lúc quay về. Khi ngài vừa quy thiên, thì Yến gia đã mấy lần hướng Trần gia động thủ, mấy phe phái a dua cũng sôi nổi thoát khỏi Trần gia. Những khoản này, cháu vẫn còn nhớ rất rõ ràng!
- Lão thái gia, ngài yên tâm, cho dù ngài đi rồi, thì vẫn còn có cháu ở đây. Đến tháng 10, cháu sẽ đòi cả vốn lẫn lời từ trong tay của Yến gia!
- Ngài cũng đừng lo lắng cháu và Trần Kiến Quốc sẽ tiếp tục nội chiến. Chờ sau khi giải quyết xong Yến gia, cháu sẽ quay về hảo hảo nói chuyện cùng ông ấy!
- Hô.
Nói dứt lời, Trần Phàm dập tắt điếu thuốc, hung hăng phun ra một ngụm tức khí.
- Được rồi, lão thái gia, hôm nay cùng ngài nói chuyện tới đây thôi. Chờ sau khi cháu giải quyết xong phiền toái, rồi sẽ lại đến thăm ngài. Đến lúc đó, cháu sẽ mang theo ảnh chụp kết hôn cùng với San San, cho ngài được mãn nhãn!
Dứt lời. Trần Phàm đứng dậy, nhìn thoáng qua bức ảnh của Trần lão thái gia ở trước bia mộ, sau đó xoay người, nhanh chân rời đi.
Đứng ở ngoài xa, âm thầm quan sát mọi chuyện, Tô San sớm đã lệ rơi đầy mặt.
Mười lăm phút sau.
Khi Trần Phàm quay về, Tôn Diễm Linh kéo tay Tô San, không biết là đang nói chuyện gì. Hai người ánh mắt đều phiếm hồng, còn Trần Chiến thì sắc mặt nghiêm túc, ngắm nhìn phong cảnh ở trên Bát Bảo Sơn, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Khi Trần Chiến nhìn thấy Trần Phàm đang quay về, thì thu hồi ánh mắt, cười cười nói:
- Không uống nhiều đó chứ?
- Không!
Trần Phàm lắc đầu, diễn càm đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Bất quá toàn thân tràn đầy mùi rượu.
- Nếu ta đoán không sai, thì kế tiếp con muốn xuất ngoại đúng không!
Trần Chiến vươn tay ra, giúp Trần Phàm sửa sang lại quần áo, vỗ bụi bặm trên người Trần Phàm, dùng ngữ khí phức tạp nói:
- Ở quốc nội, người cha phế vật này còn có thể giúp con được một ít. Nếu con đã xuất ngoại, thì hoàn toàn khác rồi, hết thảy đều phải dựa vào chính bản thân mình.
- Yên tâm đi cha, trong lòng con đã nắm chắc rồi.
Cảm nhận được tình thân sâu sắc, Trần Phàm trong lòng ấm áp khoan khoái, thoải mái cười đáp.
- Nắm chắc thì nắm chắc, nhưng phải chờ vết thương ở tay lành lặn rồi hãy đi.
Trần Chiến nói dứt lời, trong con ngươi toát ra một tia đau xót.
Thân là cha của Trần Phàm, hắn biết rõ, Trần Phàm sẽ thừa nhận bao nhiêu áp lực, trọng trách gánh vác trên vai nặng nề đến mức độ nào.
Hắn phi thường rõ ràng, ở nước ngoài nguy hiểm đến cỡ nào.
Nhưng hắn không có ngăn cản Trần Phàm.
Bởi vì, hắn tin chắc rằng, đứa con mà đời này hắn lấy làm kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không làm cho hắn phải thất vọng đâu!
Mặc dù hiếu kỳ, nhưng Mira cũng không hỏi nhiều, mang theo Trần Phàm cùng Lý Dĩnh đi vào đại viện biệt thự, Long Nữ cũng như những bảo tiêu khác, được bảo tiêu của Mira chỉ huy cho xe chạy vào dừng trong bãi, sau đó cũng giống như những bảo tiêu của các khách nhân, ở trong xe chờ đợi buổi tiệc chấm dứt.
Ngay cửa biệt thự, vài người tham gia buổi tiệc đang uống rượu trò chuyện, nhìn thấy Mira tự mình nắm tay Lý Dĩnh xuất hiện, không khỏi ngây ra, có một nữ lang vừa nổi danh trong Hollywood nhịn không được hỏi:
- Người đàn bà kia là ai? Vì sao Mira phải tôn trọng nàng như thế?
- Không biết.
Nàng vừa hỏi, những người bên cạnh đều lắc đầu.
- Các quý ông, quý bà, xin giới thiệu với các vị, vị này đến từ Trung Quốc.
Mira cười giới thiệu với mọi người, nhưng không giới thiệu Trần Phàm.
Mặc dù nàng tò mò thân phận của Trần Phàm, nhưng nàng không cho rằng thân phận của Trần Phàm càng cao quý hơn Lý Dĩnh.
Có lẽ bởi mấy người kia không đủ tư cách cần giới thiệu, chỉ giới thiệu sơ qua thì Mira liền kéo tay Lý Dĩnh đi vào trong biệt thự, Trần Phàm đi sát phía sau. Nguồn:
Cũng giống như những buổi tụ họp của xã hội thượng lưu, những người tham gia tụ họp mặc kệ thân phận cao thấp, ăn mặc đều cực kỳ chú ý, nam âu phục, nữ đều mặc lễ phục dạ hội.
Đại sảnh được bố trí như một hội trường tụ họp, ở giữa đại sảnh dựng một sàn nhảy lâm thời, nơi góc phòng có một dàn nhạc, ở một góc phòng khác còn bày nhiều bàn ăn dài, bên trên có đủ loại thức ăn lót dạ, người phục vụ mặc đồng phục thống nhất, luôn mỉm cười qua lại trong đại sảnh rót rượu cho khách nhân.
- Đúng rồi, Lý thân ái, người phụ trách công ty điện ảnh Universal của tập đoàn Metro - Gold nhờ tôi chuyển cáo cho cô, đêm nay hắn có chuyện quan trọng, không thể tới tham gia tụ họp, hắn nói ngày mai cô trực tiếp đến công ty tìm hắn ký kết hợp đồng.
Lúc vào cửa. Mira vừa mỉm cười báo lại lời của bên công ty điện ảnh vừa quan sát phản ứng của Lý Dĩnh.
Nghe được lời nói của Mira, Lý Dĩnh không khỏi ngẩn ra!
Lần này nàng tới nước Mỹ, chủ yếu nhất là vì muốn bàn chuyện hợp tác với hai công ty điện ảnh Universal và Dreamworks, hiện giờ còn chưa bàn chuyện, công ty Universal đã trực tiếp tính chuyện ký hợp đồng.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lý Dĩnh, Mira cũng có chút nghi hoặc, nguyên bản nàng cho rằng Lý Dĩnh lẽ ra đã đoán trước mới đúng.
Sau thoáng kinh ngạc, Lý Dĩnh nghĩ lại, hẳn là do Trần Phàm âm thầm giúp nàng, trong lòng không khỏi dâng lên cảm động.
Mà Mira không biết điểm này, nàng thấy Lý Dĩnh không nói lời nào, lại nói:
- Tuy rằng bên công ty Universal không đến, nhưng ngài Marcel Desailly của Dreamworks sẽ đến, nhưng ông ấy cùng một ít khách nhân trọng yếu khác sẽ đến muộn một chút.
- Cảm ơn cô, Mira, cảm ơn cô cung cấp cơ hội cho chúng tôi gặp mặt.
Lý Dĩnh mỉm cười tạ ơn, nàng rất rõ ràng, chẳng những nàng có thể thông qua buổi tiệc hôm nay bàn chuyện hợp tác với cao tầng Dreamworks, còn có thể tiếp xúc đủ loại nhân sĩ giới giải trí nước Mỹ, đối với việc phát triển của công ty giải trí Lam Cảnh có vô số tác dụng.- Đừng khách khí, đây là chuyện mà một người bạn phải làm.
Mira mỉm cười, sau đó nói:
- Được rồi Lý, để nụ cười của cô sáng lạn thêm một chút, tôi đưa cô đi làm quen một ít khách nhân đêm nay.
Vừa nói xong, Mira tự mình bưng lên một ly rượu đỏ đưa cho Lý Dĩnh.
Lý Dĩnh cầm ly rượu, quay đầu nhìn thoáng qua Trần Phàm, lại thấy không biết từ lúc nào Trần Phàm đã đi tới bên cạnh một người phục vụ cầm một ly rượu, vừa uống rượu vừa lộ ra nụ cười cổ vũ với nàng.
Đưa ly rượu cho Lý Dĩnh. Mira cũng tự mình lấy một ly, còn định nói gì với Lý Dĩnh, lại phát hiện Lý Dĩnh đang mắt đi mày lại với Trần Phàm, không khỏi lại sửng sốt, đồng thời càng tăng thêm lòng hiếu kỳ đối với Trần Phàm.
- Được, vậy phiền toái chị Mira.
Ngay khi Mira đang tò mò, Lý Dĩnh lại nhận được dáng tươi cười cổ vũ của Trần Phàm, lấy lại tinh thần, nhìn Mira mỉm cười.
Mira ngăn chặn lòng hiếu kỳ, mang theo Lý Dĩnh đi về hướng đám người.
- Các quý ông, các quý bà, tôi xin long trọng giới thiệu một vị khách nhân trọng yếu với mọi người!
Rất nhanh, trong tiếng đàn dương cầm tao nhã quanh quẩn, Mira lớn tiếng nói:
- Chính là vị tiểu thư xinh đẹp bên cạnh tôi! Nàng đến từ đông phương xa xôi, các vị có thể gọi nàng là Ms Lý!
- Nga, cô thật tốt, Mira!
Nghe được lời giới thiệu của Mira, hai mắt nam giới tại hiện trường đều tỏa sáng, ánh mắt không ngừng di chuyển trên người Lý Dĩnh, hiển nhiên mỹ nữ vô luận đi tới đâu đều là tiêu điểm, huống chi là một mỹ nữ thân phận không tầm thường.
Ngay khi nam giới còn đang cảm thấy kinh diễm vì sự xuất hiện của Lý Dĩnh, các nữ nhân tại hiện trường cũng đưa mắt nhìn về phía Lý Dĩnh, các nàng vừa so sánh tư sắc, dáng người, khí chất, cách ăn mặc với Lý Dĩnh, vừa âm thầm suy đoán thân phận của nàng.
Dù sao các nàng đều hiểu rõ địa vị của Mira tại Hollywood, có thể được Mira giới thiệu long trọng như vậy tuyệt đối không phải là người bình thường, càng không phải là chó hay mèo ngoài đường!
Bởi vì có sự giới thiệu của Mira, thân phận của Lý Dĩnh trong lúc vô hình được nâng lên rất nhiều, trong lúc nhất thời đã trở thành tiêu điểm của đám người. Mira lại rất hài lòng với hiệu quả này, bắt đầu lần lượt giới thiệu từng khách nhân cho Lý Dĩnh.
Gặp được người có thân phận cao quý, Mira sẽ chú trọng giới thiệu, người có thân phận bình thường thì chỉ giới thiệu theo quy tắc, sau đó chạm cốc một chút, một ít khách nhân miễn cưỡng có tư cách tham gia tụ họp, Mira chỉ giới thiệu tên.
Nhìn mặt người mà gắp thức ăn.
Đây là hình dung tốt nhất về Mira.
So sánh với Lý Dĩnh mà nói, Trần Phàm ngoại trừ lúc ban đầu tiến vào đại sảnh khiến cho một ít người chú ý, lúc sau liền không được mọi người để mắt đến.
Hắn bưng một ly rượu, đứng ở góc đại sảnh, vừa uống vừa nhìn Mira giới thiệu khách nhân cho Lý Dĩnh nhận thức.
- Mike, anh biết thân phận người đàn bà kia không?
Cùng lúc đó, giữa đại sảnh một người phụ nữ ăn mặc khêu gợi nhịn không được hỏi người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông tên Mike cao tới một thước tám mươi mấy, làn da hơi có màu lúa mạch, nhất là đôi mắt sáng ngời hữu thần, lúc nào trên khóe miệng cũng lộ ra vẻ mỉm cười mê người, hàm răng trắng đến chói mắt.
Hắn mặc một chiếc áo bành tô màu trắng do một vị chuyên gia thiết kế y phục nổi tiếng Châu Âu làm ra, bộ lễ phục dạ hội màu trắng cao quý làm cho thân hình của hắn có vẻ thật cao ráo, cả người cũng anh tuấn cùng cao quý hơn nhiều.
Mà trên thực tế, lấy thân phận của hắn, cho dù mặc một quần áo hàng vỉa hè, cũng sẽ tạo nên thủy triều trong giới giải trí!
Bởi vì hắn chính là một trong những nam minh tinh nổi tiếng nhất Hollywood hiện tại, danh khí ngang hàng với Arnold Schwarzenegger, Nicholas Cages!
Mà nữ lang nói chuyện với hắn cũng là một nữ minh tinh người người biết tên: Jessica!
Có thể nói hai người được xem là người có danh khí lớn nhất trong những ngôi sao xuất hiện đêm nay!
Đồng dạng tính đến trước mắt, thân phận của bọn họ là cao quý nhất trong toàn bộ khách nhân của đêm nay!
Sở dĩ nói là tính tới trước mắt, đó là vì cao tầng của công ty điện ảnh Dreamworks cùng những ông trùm Hollywood còn chưa xuất hiện!
Đối với người xem bình thường mà nói, bọn họ chỉ ưa thích thần tượng ngôi sao, những minh tinh được tôn sùng như thần linh, nhưng đối với những ông trùm mà nói, gọi là ngôi sao thì cũng chỉ là cây rụng tiền của họ, là đồ chơi trong tay họ, bọn họ có thể đẩy hồng một minh tinh, cũng có thể ở trong thời gian ngắn làm cho một minh tinh phải mai danh ẩn tích, thậm chí là đưa tiễn đi gặp Diêm Vương gia!
Đây cũng là lý do vì sao người cổ đại thường hay nói, nghệ sĩ vĩnh viễn không khả năng bước lên những đài cao thanh nhã.
Mặc dù có chút hà khắc cùng thành kiến, nhưng cũng là một sự thực phũ phàng!
- Nga, Jessica, cô đang hỏi cô gái đông phương xinh đẹp bên cạnh Mira đó sao?
Lúc mới ban đầu Mike còn thân thiết với Jessica, nhưng từ sau khi Lý Dĩnh tiến vào đại sảnh, ánh mắt liền bị Lý Dĩnh hấp dẫn, lúc này có chút lưu luyến thu hồi ánh mắt, ậm ừ trả lời.
- Mike, xem ra anh đã sản sinh hứng thú đối với người đàn bà kia rồi sao?
Nhìn thấy thái độ Mike chuyển biến, Jessica không khỏi cười trào phúng, với danh tiếng của nàng tuy không đáng dùng tai tiếng tình dục với Mike để nâng cao thân phận, thậm chí đối với nàng mà nói, lên giường với những ông trùm Hollywood còn tăng thêm danh khí nhanh hơn lên giường với Mike.
Sở dĩ nàng có chút thẹn quá hóa giận, là bởi vì bị một cô gái khác đè ép hào quang, khơi dậy tâm lý ganh đua so sánh.
Mike vốn nổi tiếng là hoa hoa công tử, từng lên giường nhiều lần cùng Jessica, nhiều ít có chút ngán ngẩm, lúc này nghe Jessica nói như thế, cũng không tránh né:
- Jessica, cô thật hiểu biết tôi, cô cũng biết tôi là người thích có mới nới cũ, huống chi nàng còn là một cô gái đông phương?
- Hỗn đản!
Nghe được lời nói của Mike, Jessica thấp giọng mắng một câu, sau đó bưng ly rượu rời đi.
Mà Mike lại kiệt lực điều chỉnh nụ cười ttên mặt, tận lực làm cho nụ cười của mình càng thêm mê người.
Nhìn thấy mình vừa điều chỉnh nụ cười, có không ít các cô gái đều đưa mắt nhìn qua, Mike biết đã đạt được hiệu quả mong muốn, nhẹ nhàng nâng ly như chào hỏi, sau đó chủ động đi về hướng Mira cùng Lý Dĩnh.
- Nga, Mira, vì sao không giới thiệu Lý tiểu thư xinh đẹp với tôi vậy?
Rất nhanh, Mike đi tới bên cạnh Mira cùng Lý Dĩnh, trên mặt mỉm cười mê người, trêu ghẹo nói.
- Ồ không! Mike, tôi chỉ vì lo lắng người bạn gái bên cạnh anh sẽ ghen, cho nên không giới thiệu Lý cho anh thôi.
Mike cũng là nhân tinh, cười nói một câu, sau đó kéo tay Lý Dĩnh giới thiệu:
- Lý, vị này chính là Mike, ân, tin tưởng cô hẳn là nhận thức hắn! Hắn bây giờ nổi danh con cưng của Hollywood...
- Lý tiểu thư xinh đẹp, hoan nghênh cô tham gia tụ họp đêm nay.
Không đợi Mira nói xong, Mike mỉm cười cắt đứt lời Mira, đồng thời mặc kệ Lý Dĩnh có nguyện ý hay không, trực tiếp nắm lấy bàn tay trái trắng noãn của Lý Dĩnh, chuẩn bị làm một lễ hôn môi.
- Anh làm gì?
Hành động tự cho là đúng của Mike làm Lý Dĩnh cả kinh, sau đó khi Mike sắp hôn tay nàng, Lý Dĩnh giãy mạnh, nhíu mày chất vấn.
Có lẽ do quá mức kích động, thanh âm Lý Dĩnh không nhỏ, khiến toàn bộ người chung quanh đều chú ý.
Nhìn thấy người chung quanh đều đưa mắt nhìn về nơi này, nhất là nhìn dáng tươi cười trào phúng trên mặt Jessica, Mike cảm thấy có chút mất mặt, trong lòng nhiều ít có chút căm tức, nhưng trước mặt công chúng cũng không dám phát hỏa, mà chỉ dùng giọng điệu đùa giỡn nói:
- Lý xinh đẹp, tôi vốn nghĩ người Nhật vốn thật cởi mở, xem ra tôi đã sai lầm rồi...
- Tôi không phải người Nhật.
Không đợi Mike nói xong, Lý Dĩnh liền lạnh lùng cắt đứt:
- Tôi là người Hoa.