- Chị Lý Dĩnh, chị đang đỏ mặt kìa.
Trong bếp, Tô San nhìn thấy khuôn mặt Lý Dĩnh ửng đỏ, nhịn không được cười nói:
- Em nói với chị nha, trước mặt ngốc tử kia ngàn vạn lần chị không được tỏ ra thẹn thùng, nếu không sẽ bị hắn ăn hiếp cho đấy.
- Ân...ân...
Lý Dĩnh ậm ừ đáp, sắc mặt cần bao nhiêu cổ quái có bao nhiêu cổ quái.
Lúc nàng cùng Trần Phàm ở chung một chỗ, chưa bao giờ biết hai chữ thẹn thùng viết như thế nào, ngược lại vì muốn gia tăng cảm hứng, còn riêng mua một đống chế phục cùng nội y sexy...
Nhưng chẳng biết tại sao, ngay trước mặt Tô San Lý Dĩnh lại không dám bộc lộ, có cảm giác giống như có tật giật mình.
Thấy Lý Dĩnh đỏ mặt, đôi mắt mê người của Tô San xoay chuyển vài vòng, bỗng nhiên ghé sát vào Lý Dĩnh, nhỏ giọng nói vài câu.
Nghe câu nói của Tô San, Lý Dĩnh chợt cả kinh, sau đó thần tình cổ quái nhìn Tô San:
- San San, như vậy không tốt đâu?
- Không có việc gì đâu, bằng vào hai chị em chúng ta mà lại cùng bị lật thuyền trong cống ngầm của hắn, thật sự rất tiện nghi hắn, như thế nào cũng phải để cho hắn chịu chút đau khổ.
Tô San nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
- Chị Lý Dĩnh, quyết định như vậy.
Lý Dĩnh cười khổ một tiếng, vốn muốn phản bác nhưng nghĩ lại mình vừa cải thiện quan hệ với Tô San, quan hệ giữa ba người đang rất tốt, vì thế cũng không tiếp tục cự tuyệt.
Ngay khi trong phòng bếp truyền ra tiếng cười khúc khích xấu xa, Trần Phàm đang dọn đẹp đồ đạc trên sô pha, vốn không hay biết Tô San đã thông đồng với Lý Dĩnh muốn đào cái hố cho hắn nhảy xuống.
Cất hết quần áo vào trong túi, Trần Phàm theo lời Tô Sân cầm mấy cái túi đi lên lầu.
Đi vào phòng ngủ của Tô San, Trần Phàm lại thêm lần nữa không còn gì để nói.
Cũng giống như dưới ghế sô pha, trên chiếc giường lớn của Tô San vương vãi quần áo, hiển nhiên Tô đại tiểu thư cũng giống như thường ngày, mỗi khi đi ra ngoài đều tỉ mỉ chọn lựa quần áo, kết quả lại quên thu dọn...
Cười khổ đặt mấy chiếc túi bên giường, Trần Phàm lại thu dọn giường của Tô San, sau đó mới đi xuống lầu đem mấy chiếc túi còn lại đem lên.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Trần Phàm lại đi xuống dưới lầu, ngồi trên sô pha châm điếu thuốc lá, xuyên qua cửa kính phòng bếp nhìn thân ảnh bận rộn của Tô San cùng Lý Dĩnh, tận sâu trong nội tâm chảy qua dòng nước ấm, đồng thời tràn ngập cảm kích với sự rộng lượng cùng bao dung của Tô San.
Nhìn nhìn mãi, điếu thuốc là dần tàn, Trần Phàm dụi tắt thuốc lá, đứng dậy đi tới cạnh phòng bếp, cười a a hỏi:
- Hai vị mỹ nữ, có gì cần giúp đỡ hay không?
- Không cần, đợi thêm mười phút nữa là được rồi, anh đi ngồi đi.
Lý Dĩnh nghe được lời Trần Phàm, vội vàng xoay người đáp lại.
Mà Tô đại tiểu thư lại lườm Trần Phàm, rất khinh thường nói:
- Ngốc tử, ngồi yên ở đâu thì ngồi đó đi, với tài nấu bếp của anh, độc chết người không đền mạng đó!
Trần Phàm khóc không ra nước mắt.
Phải biết rằng, Tô đại tiểu thư theo dì Điền học nấu ăn, đó mới đúng là độc chết người không đền mạng!
- Ngô, nếu anh cảm thấy ở một mình rảnh rỗi buồn chán, vậy dọn chén đũa đi, sau đó chuẩn bị bình rượụ Mao Đài, nga không, là hai bình.
Tô San thấy Trần Phàm không biết nói gì, cũng không thể nhịn cười.
Nhìn thấy nụ cười sáng lạn trên mặt Tô San, Trần Phàm cũng biết Tô San muốn dùng kiểu nói chuyện thoải mái như vậy nói cho Lý Dĩnh biết, nàng thật sự không để ý tới chuyện ba người ở chung một chỗ.
Hiểu được điểm này, Trần Phàm cảm kích liếc nhìn Tô San, sau đó cười gât đầu:
- Tuân lệnh!
- Lạc lạc...
Nghe được hai chữ tuân lệnh. Lý Dĩnh và Tô San đều bật cười, nhất là Lý Dĩnh, nàng từng chứng kiến sự khủng bố của Trần Phàm khi đại sát tứ phương, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng rất khó tưởng tượng người đàn ông giống như Đồ Tể kia lại có một mặt khả ái đến như thế.
Mười phút sau.
Chờ sau khi Trần Phàm lau sạch sẽ bàn ăn, dọn xong chén đũa cùng rượu Mao Đài, Lý Dĩnh tháo tạp dề cùng Tô San bưng đồ ăn ra ngoài.
Cá kho, hâm thịt, chân gà rút xương, tương móng heo, rau xà lách trộn, cà chua chiên trứng, canh thịt bò Tây Hồ, canh đu đủ, sáu món thức ăn hai món canh, trong đó chân gà, tương móng heo và canh đu đủ là của Tô San.
Chân gà là món mà Tô San thích ăn nhất, còn tương móng heo cùng canh đu đủ, ân, lúc trước Tô đại tiểu thư nhìn thấy cảnh tượng kích thích giữa Trần Phàm và Dai Fu qua internet, nhìn thấy bộ ngực cao ngất của Dai Fu, vì muốn thu nhỏ sự chênh lệch, mỗi ngày kiên trì tập yoga, một tuần ít nhất ăn hai món này hai lần.
Ở dưới tình hình này, hai món thức ăn này là món mà Tô San có thể lên được mặt bàn.
- Hôm nay nghĩ như thế nào lại đòi uống rượu trắng?
Nhìn thấy Tô San cùng Lý Dĩnh bưng thức ăn lên bàn, nhất thời làm Trần Phàm cảm thấy thèm ăn, hắn thuận tay mở bình rượu Mao Đài, tùy ý hỏi han.
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Lý Dĩnh theo bản năng nhớ tới chuyện Tô San định gài bẫy Trần Phàm, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, mà Tô đại tiếu thư còn hùng hồn đầy lý lẽ:
- Cắn móng heo, ăn chân gà, uống rượu vang chẳng phải là có bệnh sao?
Mặc dù nói rất đúng lý hợp tình, nhưng có lẽ do trong nội tâm Tô San có quỷ, trong lúc nói chuyện không dám đối diện Trần Phàm, khuôn mặt lại có chút phiếm hồng.
Cho tới nay, Trần Phàm khi đối mặt với người thân bên cạnh cũng sẽ không bao giờ đi quan sát kỹ lưỡng, ngược lại lòng cảnh giác cùng năng lực quan sát sẽ giảm xuống thấp nhất, cơ bản lời của Tô San đơn giản như thế lại thật nhẹ nhàng lừa gạt được Trần Phàm.
- Ngốc tử, em cùng chị Lý Dĩnh không thường uống loại rượu trắng này, để tránh ăn gian, hai chúng tôi một bình, một mình anh uống một bình.
Ngồi xuống ghế, Tô San cầm bình Mao Đài rót ra ba chén, lại hạ mệnh lệnh.
Trần Phàm cười cười:
- Không thành vấn đề, uống!
- Nga, cạn ly!
Tô San cùng Lý Dĩnh đều nâng chén.
- Phanh!
Ngay sau đó tiếng chén rượu va chạm vang lên trong phòng, Trần Phàm một lần uống cạn một nửa. Lý Dĩnh cùng Tô San cũng uống được không ít, hơn nữa Tô San chỉ một ngụm đã uống hơn nửa chén, làm cho Trần Phàm thật giật mình.
Hơi giật mình, Trần Phàm cũng biết bụng rỗng uống rượu không tốt, vội vàng nhắc nhở:
- Ăn chút đồ đệm bụng, ăn no tiếp tục uống.
Tô San và Lý Dĩnh tuy tửu lượng không kém, nhưng dù sao không thường uống loại rượu này, uống không ít nên có chút khó chịu, nghe Trần Phàm nhắc nhở liền gắp thức ăn, Lý Dĩnh chỉ gắp rau, mà Tô đại tiểu thư lại cầm móng heo cắn ngon lành.
Nhìn thấy cảnh này Trần Phàm dở khóc dở cười, lại không nói gì, hắn biết rõ chỉ khi ở bên cạnh người thân Tô San mới biểu hiện như vậy, ở nơi công chúng nàng tuyệt đối sẽ không tùy hứng như thế.
Có lẽ do lần đầu tiên ba người dùng cơm tại nhà, không khí rất tốt, ba người ăn uống vẻ, chỉ một lát đã ăn hết phân nửa thức ăn.
- Uống rượu, uống rượu!
Có lẽ ăn đã no, Tô San lau miệng, bưng chén rượu vẻ mặt hào khí nói:
- Để ăn mừng việc ba chúng ta lần đầu tiên tự tay nấu cơm ăn tại nhà, uống cạn một chén luôn!
- Được, uống!
Thấy Tô San khí phách hào hùng, Lý Dĩnh cũng không do dự, cũng lộ ra vài phần phong phạm nữ cường nhân.
Về phần Trần Phàm thấy hai nàng mạnh mẽ như thế, tự nhiên cũng không e ngại, chạm cốc xong liền uống cạn đầu tiên.
Ba người vừa phóng túng liền không thu liễm, hai bình rượu chốc lát đã thấy đáy.
Trong đó, Trần Phàm mặt không đổi sắc, thoạt nhìn giống như chẳng có chuyện gì bình thường. Còn hai người Tô San cùng Lý Dĩnh thì mặt ửng hồng, nhất là Tô San, mặt đỏ giống như quả hồng chín mọng ra nước bình thường.
- Uy, rượu đế ngấm rất chậm, nhất là chai rượu nào thời gian ủ càng lâu, thì uống sẽ càng thơm ngon.
Trần Phàm thấy hai nàng đều có vài phần ngà ngà say, vì thế hảo tâm nhắc nhở:
- Hôm nay chỉ uống đến đây thôi nhé!
- Hảo!
Tô San vung tay lên, rất có tư thế một lời định cả giang sơn:
- Ngốc tử, chuyện thu dọn liền giao cho anh, em và chị Lý Dĩnh đi tắm rửa...Nhưng...sau đó chúng ta còn sẽ chơi thêm một trò nữa đấy nhé!
- Còn muốn đùa nghịch nữa sao?
Nghe vậy, Trần Phàm không khỏi buồn bực. Không biết hai nàng đang muốn chơi cái trò gì đây.
Còn Lý Dĩnh, có thể bởi vì trong lòng có quỷ, mà cố tình chuyển dời mục quang, lựa chọn giả bộ ngây ngốc.
- Ui chao, chỉ là một trò chơi nho nhỏ thôi, một lát nữa rồi anh sẽ biết.
Tô San cố tình bày ra vẻ không kiên nhẫn, nói xong nhanh chóng kéo tay Lý Dĩnh, nhắc nhở:
- Chị Lý Dĩnh, chúng ta đi thôi!
Lý Dĩnh mỉm cười đứng dậy, theo Tô San đi về phía cầu thang.
Đang bước đi, Tô San chợt nhớ ra cái gì đó, liền nói:
- Phải rồi, ngốc tử, anh rửa chén bát xong, thì nhớ vào phòng ngủ của anh mà tắm rửa đi nhé!
Ân?
Chẳng lẽ phải tắm, thì mới được chơi đùa hay sao?
Chẳng lẽ...là...song phi?
Vừa nghe thấy Tô San nói như vậy, đầu tiên Trần Phàm thoáng ngẩn ra, theo sau hai mắt tỏa sáng, bộ dạng giống như trong lòng đang rục rịch lên.
Thấy Trần Phàm mắt lộ hung quang, Lý Dĩnh che mặt mà cười thẹn thùng, còn Tô San thì mỉm cười xấu xa, lôi kéo Lý Dĩnh, nhanh chân bước đi lên tầng.
Trần Phàm không có nhìn thấy nụ cười xấu xa của Tô San. Chỉ thấy hai người không nói gì, tưởng là đã chấp nhận, trong lòng không khỏi có chút động tâm.
Tâm thần rung động, hắn nhanh chóng đứng lên, vội vàng thu dọn chén bát mang đến phòng bếp, lau rửa sạch sẽ...
Năm phút đồng hồ sau...
Trần Phàm chỉ mất thêm năm phút, để tắm rửa sạch sẽ. Sau đó khoác một chiếc khăn tắm đi xuống dưới lầu.
Dưới lầu, trong đại sảnh vắng tanh, hai người Tô San và Lý Dĩnh đều chưa có đi ra. Một màn này, dường như cũng đang chứng minh chân lý, thời gian phụ nữ tắm rửa so với đàn ông là chậm chạp hơn rất nhiều.
Theo sau không biết trải qua bao nhiêu lâu, ở trong sự chờ mong hưng phấn của Trần Phàm, cửa phòng tắm bị đẩy ra, hai người Tô San cùng Lý Dĩnh, lần lượt từ trong phòng tắm bước ra.
Cũng giống như Trần Phàm, lúc này Tô San và Lý Dĩnh chỉ khoác một chiếc khắn tắm trên người. Bất quá làm cho Trần Phàm cảm thấy kinh ngạc chính là, sau khi hai nàng tắm xong, thì cặp ngực đã to hơn lúc trước không ít.
Không đợi cho Trần Phàm nghĩ ra nguyên nhân, Tô San đã xoa mái tóc đang ướt sũng, đỏ mặt thẹn thùng nói:
- Ngốc tử, ba người chúng ta chơi đấu địa chủ* đi!
(một kiểu đánh lốc của HK)
Đấu địa chủ ư?
Nguyên lai bận rộn nửa ngày...chính là vì muốn đấu địa chủ sao?
Trần Phàm không biết phải nói cái gì đây nữa.
Sau đó, câu nói tiếp theo của Tô San, đã làm cho Trần Phàm thiếu chút nữa té nhào xuống ghế salon.
Chỉ thấy nàng mang theo ba phần kiều mỵ, ba phần ngượng ngùng, ba phần hưng phấn, chờ mong nói:
- Thua...thì cởi quần áo nha!
Dù cho Lý Dĩnh là nữ cường nhân, hơn nữa xuất thân trong gia tộc quân nhân!
Nhưng...
Từ sau khi nàng rơi vào trong thế giới tình yêu với Trần Phàm, nàng liền biết nên làm một cô gái nhỏ bên cạnh hắn.
Trong đại sảnh, Trần Phàm bưng ly rượu uống, Lý Dĩnh làm bạn bên cạnh hắn, như một con mèo nhỏ dịu ngoan.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Trần Phàm thập phần khó chịu, vừa khó chịu bọn họ lại thường thường đưa mắt nhìn ra cửa đại sảnh, chờ mong bảo tiêu của Mike xuất hiện.
Mira cũng đang đợi.
Tất cả chuyện này đơn giản là dáng vẻ hung hăng bá đạo của Trần Phàm đã chọc giận nàng!
Nàng cảm thấy được phải cấp cho Trần Phàm một sự giáo huấn, để ngày sau Trần Phàm làm người cần điệu thấp một chút!
- Bà...bà chủ...
Nhưng ngay khi mọi người kể cả Mira đều cảm giác thời gian đang trôi qua rất chậm, máy vô tuyến trong tai của nàng truyền ra thanh âm của Paul, trong thanh âm mang theo vẻ hoảng sợ không thể che giấu.
Nghe được thanh âm của Paul trong lòng Mira cả kinh, sau đó cảm thấy không thích hợp, theo bản năng hỏi:
- Làm sao vậy?
- Bảo...bảo tiêu của Mike đã bị người phế đi! Đối phương là một cô gái! Chính...chính...chính là cô gái lái chiếc Rolls - Royce khi nãy!
Ngay cửa ra vào bãi đỗ xe, bảo tiêu của Mira kinh hồn táng đảm hồi báo, ngay lúc đó hắn nhìn thấy Long Nữ đang đi về phía hắn cùng đồng bạn của hắn, sợ tới mức ngữ điệu biến đổi, theo sau nhìn thấy Long Nữ đi về hướng chiếc Rolls - Royce, ngữ khí mới khôi phục lại bình thường.
- Ách...
Nghe được bảo tiêu hội báo, Mira hơi há mồm, khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Bởi vì nàng vừa mở miệng, những người khác trong đại sảnh đều nghe được, không kìm lòng đều đưa ánh mắt nhìn về phía nàng, lúc này nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Mira, mọi người kể cả Mike đều nhịn không được tự hỏi mình: Chẳng lẽ đúng như lời của người thanh niên Trung Quốc kia vừa nói, bảo tiêu của Mike bị đánh thành tàn phế sao?
Đánh thành tàn phế sao?
Tất cả mọi người nhịn không được đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm, muốn tìm kiếm đáp án trên mặt của hắn.
Nhận thấy được ánh mắt kinh hãi của mọi người, Trần Phàm vừa nhận được hồi báo của Long Nữ, uống cạn ly rượu trong tay, sau đó đặt lên chiếc khay trên tay người phục vụ, kéo tay Lý Dĩnh nói:
- Đi thôi.
- Con mẹ nó đứng lại cho tao!
Nhìn thấy Trần Phàm lại muốn rời đi. Mike đỏ mắt, trước đó hắn bị Trần Phàm hung hăng đạp một cước, hiện tại bụng đau như bị lửa thiêu khiến cho hắn không ngừng nhe răng nhếch miệng, ở dưới tình hình này, hắn làm sao chịu để Trần Phàm rời đi?
Nhưng...
Vào lúc này, nghe tiếng gầm lên giận dữ của Mike, Trần Phàm lại không thèm để ý, thậm chí bước chân của hắn cũng không hề dừng lại!
Nhìn thấy cảnh này Mike lại muốn đuổi theo, kết quả vừa động liền động tới thương thế, đau đớn khó nhịn, đồng thời cũng bừng tỉnh lại trong nỗi phẫn nộ, nếu hắn cứ xông lên như thế không thể nghi ngờ chính là muốn chết!
Vừa bừng tỉnh, Mike dừng bước lại, lấy di động muốn gọi điện cho bảo tiêu của hắn.
- Mike...Mike, không cần gọi.
Nhìn thấy hành động của Mike, sắc mặt Mira thật phức tạp mở miệng, trong lúc mở miệng ánh mắt lại nhìn theo bóng lưng Trần Phàm.
Hoa lạp!Nghe được lời nói của Mira, trong đại sảnh xôn xao một mảnh!
Hiển nhiên, tất cả mọi người từ trong lời nói của Mira như hiểu được điều gì.
Mike nghe ra ý tứ trong lời nói của Mira, nhưng hắn lại không cam lòng, nhịn không được nhìn Mira rít gào một tiếng:
- Mira, cô có ý tứ gì?
- Những bảo tiêu của anh đều đã bị phế đi.
Mira đắng chát nói, nhưng trong lòng lại đang giãy dụa, giãy dụa không biết có nên lưu lại Trần Phàm hay không.
Nàng rất rõ ràng, nếu hiện tại nàng xuất đầu giúp Mike lưu lại Trần Phàm, như vậy chút tình hữu nghị giữa nàng và Lý Dĩnh hoàn toàn biến mất, hơn nữa rất có thể sẽ đắc tội Lý Dĩnh!
Đồng dạng, nếu nàng để cho Trần Phàm nghênh ngang rời đi, như vậy nàng sẽ hoàn toàn đắc tội Mike, ngày sau uy vọng tại Hollywood sẽ cấp tốc giảm xuống.
Ít nhất, ngày sau cho dù nàng có tổ chức những buổi tiệc như vậy, tuyệt đối sẽ không còn nhiều nhân sĩ thượng lưu đến ủng hộ.
Toàn bộ bảo tiêu của mình đều bị phế đi?
Dù trong lòng Mike đã hiểu được điểm này, nhưng chính tai nghe Mira nói thẳng, hắn cũng không thể chịu đựng được, tia may mắn cuối cùng trong lòng hoàn toàn bị nghiền nát, tràn ngập vẻ khuất nhục khắc cốt minh tâm!
Cảm giác giống như bị người đánh một bạt tai ngay trước mặt mọi người!
Thậm chí một bạt tai không tiếng động lại càng đau hơn, vô cùng tàn nhẫn!
- Mira, bất kể như thế nào, cô nhất định phải ngăn cản bọn hắn rời khỏi nơi này, cho tôi cùng mọi người một lời công đạo!
Nội tâm cảm thấy khuất nhục, Mike hoàn toàn đánh mất lý trí, hắn giống như một con chó điên nhìn Mira rít gào.
- Đúng vậy Mira, tên khỉ da vàng kia thật sự quá kiêu ngạo, cô không thể để cho hắn rời đi như vậy!
Mike vừa thốt lên xong, lập tức khiến cho không ít lời phụ họa vang lên.
Lúc này mở miệng không riêng gì những bạn bè của Mike, còn có một ít ngôi sao cũng không quá quen thuộc với hắn.
Sở dĩ bọn hắn lên tiếng ủng hộ Mike, mấu chốt là vì cảm thấy được Trần Phàm quá kiêu ngạo!
Thật sự...là quá kiêu ngạo!
Phải biết rằng, bọn họ đều là những ngôi sao của Họllywood, bình thường đi ra ngoài đều được mọi người hâm mộ, là thần tượng được nhìn lên, cả đám người đều tự cảm thấy mình rất siêu phàm, vô cùng cao quý!
Mà ở trong mắt bọn họ, Trần Phàm chỉ là một tên dế nhũi đến từ đông phương... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một tên dế nhũi, dám ở ngay trước mặt bọn họ giẫm đạp Mike, điều này làm lòng kiêu ngạo trong lòng bọn họ như bị Trần Phàm đánh nát!
Luận thân phận, địa vị cùng sự nổi tiếng, Mike còn vượt xa bọn hắn...
Mira nguyên có chút do dự, lúc này nghe được mọi người đều nói như thế, nhất thời cắn răng làm ra quyết định.
Dưới ánh đèn, nàng tiến lên trước một bước, nhìn Trần Phàm cùng Lý Dĩnh sắp rời khỏi đại sảnh, nói:
- Lý, tôi cho rằng cô cùng bạn trai của cô hẳn nên lưu lại, ân, các người nên cấp cho tôi một lời giải thích, hoặc là cấp cho mọi người một lời giải thích!
Mira vừa thốt lên xong, bước chân Lý Dĩnh ngừng lại, nhìn Trần Phàm trưng cầu ý kiến.
Trần Phàm vốn dự định bỏ qua, lúc này nghe được lời nói của Mira, biết rõ Mira quyết tâm ngăn cản mình và Lý Dĩnh.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người trong đại sảnh, Trần Phàm chợt dừng bước, chậm rãi xoay người lại, nheo mắt nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Mira.
Chỉ nhẹ nhàng liếc mắt.
Lại giống như thanh kiếm sắc bén làm ánh mắt Mira đau đớn, làm nàng chợt hoài nghi có phải mình làm như vậy là sai hay không.
- Cô xác định muốn tôi lưu lại?
Ngay khi nội tâm Mira còn chưa quyết định, Trần Phàm mở miệng, không có ngữ khí bức bách người, không có giọng điệu cao cao tại thượng, chỉ bình tĩnh thản nhiên hỏi.
Xác định cần lưu lại hắn sao?
Mira thầm hỏi mình.
- Tên khỉ da vàng, mày cho New York là nhà mày sao? Mày muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?
Không đợi Mira mở miệng, Mike lại mở miệng lần nữa, hắn thật không cam lòng, đôi mắt đỏ rực dọa người:
- Mira, hiện tại cô lập tức báo cảnh sát, tôi gọi điện cho người đại diện của tôi!
Trần Phàm không để ý tới lời ầm ĩ của Mike, chỉ lẳng lặng nhìn Mira.
Cùng lúc đó, Mike khẩn cấp lấy di động chuẩn bị gọi điện thoại.
- Xem mặt mũi của Lý, chuyện này tôi sẽ không báo cảnh sát, tôi chỉ cần anh lưu lại cấp cho Mike cùng mọi người một lời công đạo.
Mira nghĩ nghĩ nói:
- Đương nhiên, nếu như anh muốn mạnh mẽ rời đi, vậy thì thật có lỗi, tôi chỉ có thể báo cảnh sát, hơn nữa không tiếc hết thảy trả giá lưu anh lại!
- Ha ha...
Nghe được lời nói của Mira. Trần Phàm lại bật cười.
- Trên thế giới này không có ai có thể mạnh mẽ lưu lại tôi.
Trần Phàm vẫn giữ biểu tình cười híp mắt, nhưng dừng trong mắt Mira, lại vô cùng khủng bố, làm nàng nhịn không được chợt rùng mình.
Nhìn thấy Mira không lên tiếng, Trần Phàm mỉm cười đưa ánh mắt lướt qua mọi người cuối cùng dừng trên người Mike đang gọi điện thoại.
- Hansen, tôi đang tham gia buổi tiệc do Mira tổ chức, gặp một chút phiền toái, anh thông tri cho ngài Marcel Desailly, tôi cần sự giúp đỡ của ông ấy!
Cùng lúc đó Mike gọi điện cho người đại diện tên Hansen, thần tình bi phẫn thỉnh cầu Hansen ra mặt tìm Marcel Desailly.
- Hắn là nghệ sĩ của Dreamworks?
Nghe được lời của Mike, Trần Phàm chợt nhớ tới chuyện công ty Dreamworks chủ động lấy lòng Lý Dĩnh, trong lòng vừa động nhịn không được hỏi.
- Dạ.
Lý Dĩnh vì nhận được lời mời của Dreamworks, vì thế có nghiên cứu về họ, biết Mike là nam nghệ sĩ của công ty này, cũng là cây rụng tiền của họ, chỉ cần có tên Mike, chính là lời bảo đảm chắc chắn nhất cho phòng bán vé!
- Một khi đã như vậy, thì chúng ta lưu lại thêm một hồi, vừa lúc để cho anh xác định chút suy đoán của mình.
Nghe được Lý Dĩnh trả lời, Trần Phàm làm ra quyết định, mỉm cười nói một câu với Lý Dĩnh, sau đó kéo tay nàng quay vào đại sảnh, còn đi tới chỗ Mike đang đứng.
- Nể mặt của Lý, chỉ cần anh xin lỗi...
Nhìn thấy Trần Phàm kéo tay Lý Dĩnh đi tới, biết Mike đã tìm được chỗ dựa đưa ra. Mira lại tính làm người hòa giải.
Nhưng...
Không đợi nàng nói hết lời, liền bị Trần Phàm lạnh lùng cắt đứt:
- Mira tiểu thư, tuy rằng cô có chút bợ đỡ, nhưng lại do một ít nguyên nhân đặc thù nên phá lệ chiếu cố cho Lý Dĩnh, dù sao cũng xem như cô có chiếu cố nàng, từng giúp đỡ nàng. Cho nên tôi không so đo những chuyện cô đã làm!
- Nhưng kế tiếp, tôi hi vọng cô nên cút sang một bên như một con mèo ngoan ngoãn, nếu không qua đêm nay, tôi sẽ xóa tên cô khỏi Hollywood!
Hoa lạp!
Đám người lại xôn xao một mảnh khi nghe lời nói cường thế cùng cuồng vọng của Trần Phàm!
Dù là Mira, toàn bộ mọi người đều cảm thấy được Trần Phàm đã phát điên...
Mira là ai?
Nàng là vũ đại sư nổi tiếng nhất Hollywood!
Không có người nào so sánh được!
Một tai to mặt lớn như vậy, Trần Phàm lại dám nói xóa tên nàng khỏi Hollywood...
Điên rồi!
Tên này thật sự là điên rồi!
Toàn bộ nhân sĩ Hollywood đều cho rằng như vậy.
Lý Dĩnh không có.
Tuy rằng nàng không biết Trần Phàm ở nước Mỹ rốt cục dựa vào điều gì, nhưng nàng cảm thấy được Trần Phàm chỉ dùng một cuộc điện thoại đã làm cho Mira tới đại lục, là có thể dùng một cuộc điện thoại khiến Mira bị xóa tên trong Hollywood!
Có thể chứ?
Mira tức giận khẽ mỉm cười.
Đó là giận quá mà hóa thành cười!
Mike vừa chấm dứt cuộc điện thoại, thiếu chút nữa tức đến ngất đi, hắn vươn ngón tay chỉ Trần Phàm, hổn hến mắng:
- Kẻ điên, mày là kẻ điên cuồng vọng vô tri, mày sẽ vì những gì mày đã làm đêm nay mà trả giá thảm trọng!
- Hô!
Không tiếng trả lời, Trần Phàm chụp lấy một ly Lafite ném thẳng tới Mike.
- Phanh!
Mike bị bất ngờ không kịp phòng ngự, bỗng chốc bị ném trúng, trên đầu liền hiện ra lỗ hổng, máu tươi nháy mắt bắn ra, cả người bị nện ngã xuống đất.
Theo sau...
Không đợi Mike giãy dụa đứng lên.
Trần Phàm trực tiếp đi thẳng tới trước người Mike, giẫm lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, cúi người xuống, nhẹ giọng nói:
- Mày tốt nhất nên cầu xin thượng đế phù hộ cho đêm nay Marcel Desailly có thể tới, nếu hắn không đến, thì đó chính là tai nạn của mày cùng cả gia tộc Profaci!