Nói về đánh bài thì hai người Tô San cùng Lý Dĩnh, làm sao có thể là đối thủ của Trần Phàm!
Sau một trận phân rõ thắng bại qua đi...ở dưới ánh nhìn chăm chú không chuyển mắt của Trần Phàm. Tô San cùng Lý Dĩnh tâm ý tương thông, xoay người đưa lưng về phía Trần Phàm.
Thấy một màn này, Trần Phàm không khỏi ngẩn ra...Còn chưa kịp mở miệng, thì đã thấy Tô San và Lý Dĩnh, đồng thời vươn tay ra sau lưng, nhẹ nhàng tìm khuyên cài áo, sau đó...chậm rãi tháo khuyên áo ra! - Tách...tách...
Khuyên áo vừa cởi, dây yếm nháy mắt tuột ra khỏi tấm lưng trắng nõn bóng loáng của hai nàng. - Hô...hô...
Thấy một màn này, Trần Phàm toàn thân căng cứng, nhịp thở cũng trở nên dồn dập. Dục vọng trong đôi con ngươi không có cách nào che giấu nổi. - Ngốc tử, đón lấy nè...
Ngay khi nhịp thở của Trần Phàm trở nên dồn dập, thì Tô San đã cởi xong chiếc áo yếm, quẳng ném về phía sau. Kết quả bởi vì không chính xác, ném không có tới trước người Trần Phàm, mà rơi lủng lẳng ở trên đầu chiếc ghế salon...
Trần Phàm ngẩn ngơ!
Còn Tô San đang đưa lưng về phía Trần Phàm, thì khuôn mặt thẹn thùng đến mức đỏ bừng. Trong lòng như một chú nai con bị thương, kinh hoàng không dứt. - Hô.
Theo sau, nàng hít sâu vào một hơi, chậm rãi đưa tay chuyển xuống dưới hông, nắm lấy chiếc quần lót làm bằng tơ lụa, nhẹ nhàng cởi xuống...
Một centimet...
Hai centimet...
Ba centimet...
Ánh mắt Trần Phàm bám sát theo cử động của Tô San, sau khi Tô San cởi chiếc quần lót ra được ba centimet, thì giữa hai đùi thấp thoáng hiện ra cảnh xuân. Cùng lúc này, Lý Dĩnh cũng đó mặt, cởi bỏ hàng phòng tuyến cuối cùng ở trên người. Kết quả bởi vì động tác quá mạnh, mà chiếc quần lót bị tụt hẳn xuống dưới...
Chứng kiến một màn này, Trần Phàm đã trực tiếp ngừng thở.
Tiếp theo...nhìn thấy Lý Dĩnh gọn gàng cởi bỏ hàng phòng tuyến cuối cùng, thì Tô San cũng không dám lãnh đạm, hơi khom lưng, nhấc chân lên...
Nàng vừa nhấc chân lên, cảnh xuân càng hiển lộ ra rõ ràng, làm cho Trần Phàm cả người khô nóng, dưới bụng như có một cỗ liệt hỏa đang thiêu đốt bình thường!
Nhưng...Trần Phàm còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, thì Tô San đã cởi nốt chiếc quần lót ra, nhẹ nhàng ném xuống ghế salon, nói: - Ngốc tử, em với chị Lý Dĩnh đi ngủ đây...
Nói xong, Tô San quay lưng về phía Trần Phàm, dẫn đầu bước đi, cặp mông đẹp theo mỗi nhịp bước chân của nàng mà rung rinh lên, làm cho người khác phải mơ mơ màng màng!
So ra mà nói, Lý Dĩnh hiện giờ đã hai mươi bảy tuổi, độ tuổi phát triển hoàn mỹ nhất của một người phụ nữ. Kiều đồn cùng chiếc eo nhỏ có những đường chết người, hơn nữa trời sinh nàng đã có thân hình mềm mại như rắn nước, mỗi khi xoay người bờ mông so với Tô San...trông càng có nhiều lực đàn hồi co giãn hơn!
Cảnh xuân phơi bày ở trước mắt, nhất thời làm cho Trần Phàm nhiệt huyết sôi trào mênh mông...
Trong lúc hoang mang, Trần Phàm thấy Lý Dĩnh âm thầm vươn tay ra sau lưng làm dấu, cái động tác ám muội này có ý nghĩa gì, mỗi một người đàn ông đều sẽ hiểu rõ ràng!
Nhìn thấy Lý Dĩnh lặng lẽ làm ra động tác kia, Trần Phàm trong nháy mắt liền hiểu được ý tứ của Lý Dĩnh, hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhưng cũng không đuổi theo hai người mà đứng dậy đi về hướng phòng tắm.
Trên thang lầu, lúc Tô San cùng Lý Dĩnh đi lên lầu nhìn thấy Trần Phàm vội vã đi vào phòng tắm, biểu hiện hai người hoàn toàn khác hẳn.
Lý Dĩnh thì mị nhãn như tơ, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức lên giường với Trần Phàm.
Mà Tô đại tiểu thư lại cười xấu xa: - Chị Lý Dĩnh, đêm nay tên kia khẳng định khó chịu muốn chết. - Ân.
Lý Dĩnh nhẹ gật đầu, trong lòng không ngừng cười khổ, chị cũng đang khó chịu muốn điên cuồng đây, nếu không phải bởi vì có mặt Tô San, nàng đã sớm cùng Trần Phàm đại chiến mấy hiệp, huống chi là người có bản năng sinh lý mạnh mẽ như Trần Phàm?
Cố nén xúc động muốn lập tức lên giường với Trần Phàm, Lý Dĩnh cùng Tô San đi vào phòng ngủ. - Ân, tên ngốc tử còn rất biết tự giác, biết giúp chúng ta thu dọn giường.
Đi vào phòng ngủ, nhìn thấy quần áo trên giường đã được dọn dẹp, Tô San khẽ cười nói.
Lý Dĩnh vốn muốn nói với Tô San muốn ngủ một mình trong phòng khách, để tối nay nàng có thể lén tới tìm Trần Phàm, lúc này nghe được lời của Tô San, quả thực giống như khóc không ra nước mắt, đành buông tha ý tưởng.
Hiện giờ Tô San đã đưa ra ý tứ muốn ngủ chung với nàng, nàng còn đòi đi ngủ ngoài phòng khách, khó tránh sẽ làm cho Tô San hoài nghi.
Tuy rằng Lý Dĩnh chỉ hận không thể lập tức đóng phim AV với Trần Phàm, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng sẽ bị Tô San phát hiện, nàng tin tưởng hiện tại Tô San thực sự không để ý chuyện cùng nàng ở chung một chỗ với Trần Phàm, nhưng nàng không dám cam đoan Tô San có để ý tới chuyện nàng lên giường với Trần Phàm trước hay không.
Nếu không phải lo lắng chuyện này, lúc đang nấu cơm chiều, nàng đã thừa nhận thẳng với Tô San từng cùng Trần Phàm phát sinh quan hệ. - Chị Lý Dĩnh, chị có cảm thấy có cảm giác kỳ quái hay không?
Ngay khi Lý Dĩnh vừa buông tha ý tưởng kia, Tô San nằm trên giường bắt chéo hai chân, không chút để ý tới cảnh xuân bộc lộ ra ngoài, mang theo vài phần xấu hổ, vài phần tò mò nhìn Lý Dĩnh hỏi.
Cảm xúc kỳ quái?
Nghe được Tô San hỏi như vậy, vẻ mặt Lý Dĩnh ngạc nhiên, trước đó nàng bị kích thích tới mức dòng suối nhỏ đã vỡ đê, có thể không có cảm giác sao? - Ân.
Do dự một chút, Lý Dĩnh nhìn Tô San gật đầu.
Dưới ánh đèn, thần tình Tô San đỏ bừng, đôi mắt to mê người nhìn chằm chằm Lý Dĩnh, thấy Lý Dĩnh gật đầu nói: - Nguyên...nguyên lai chị cũng có, em còn tưởng rằng chỉ có em có thôi. Cảm giác thật kỳ quái nga, giống như bị điện giật, cả người ngứa ngáy, nhột nhột...còn thêm nơi đó bị như vậy...
Lý Dĩnh thật vất vả mới áp chế xúc động trong nội tâm, lúc này nghe được Tô San hình dung như vậy, cũng liền cảm giác, nhịn không được cười mắng: - Con nhỏ phóng đãng, chị thấy em phát xuân rồi! - Hừ hừ, chị mới phát xuân rồi ấy!
Tô San đỏ mặt phản kích một câu, sau đó nhìn dáng người đầy đặn của Lý Dĩnh, cuối cùng ánh mắt dừng giữa hai đùi nàng, như phát hiện được tân đại lục kinh hô: - Ai nha chị Lý Dĩnh, chỗ đó của chị cũng ướt nha! - A.
Nghe được Tô San kêu lên. Lý Dĩnh vừa sợ vừa thẹn, sau đó vì che giấu xấu hổ, nhào lên giường chọc lét Tô San. - Lạc...lạc...đừng...đừng chọc nữa, thật nhột quá đi...
Tô San bị Lý Dĩnh tập kích, nhất thời lăn lộn cầu xin tha thứ.
Cùng lúc đó.
Trần Phàm đi lên lầu, vừa lúc đi ngang qua phòng ngủ của Tô San, nghe được thanh âm bên trong truyền ra, lửa dục vừa dùng nước lạnh áp chế xuống lại bốc cháy lên!
Cảm giác này giống như băng hỏa lưỡng trọng thiên, làm cho Trần Phàm thiếu chút nữa muốn hỏng mất, hận không thể lập tức đẩy cửa phòng ngủ đi vào đẩy ngã cả hai nàng.
Không được...nghĩ tới quan hệ giữa ba người còn chưa tới mức có thể song phi, Trần Phàm lại nhẫn nhịn xuống, bước nhanh về phòng ngủ của mình, chờ đợi Lý Dĩnh tới an ủi tâm linh cùng cây thương đang bị tổn thương của hắn.
Khi Trần Phàm trở lại phòng ngủ của mình, âm thanh trong phòng Tô San cũng dần biến mất.
Trên giường lớn, Tô San nằm xoay tay chân, hai chân rẽ ra, hoàn toàn không để ý hình tượng thở hổn hển, thân thể mềm mại trắng noãn lại nổi lên từng trận đỏ ửng.
Lý Dĩnh nằm bên cạnh Tô San, trên người càng đỏ ửng hơn Tô San.
Tất cả chuyện này là vì nàng thầm hẹn sẽ cùng Trần Phàm lên giường, nên tinh thần luôn bị vây trong sự phấn khởi. - Mệt quá đi, cả người đều mềm nhũn.
Thở hổn hển, Tô San quay đầu nhìn Lý Dĩnh nói.
Lý Dĩnh vốn đang ảo tưởng một lát sẽ cùng Trần Phàm dùng tư thế nào lăn trên giường, nghe được lời than của Tô San, chợt ngẩn ra, lại mừng thầm: - Mệt mỏi thì ngủ sớm một chút đi, thời gian không còn sớm nữa đâu. - Ân.
Có lẽ Tô San đã thật sự mệt mỏi, nghe Lý Dĩnh nói cũng không hề hoài nghi, lại uể oải: - Chị tắt đèn đi, em mệt quá rồi. - Được.
Lý Dĩnh chỉ hận Tô San không lập tức đi cùng vợ Chu Công nghiên cứu thảo luận nhân sinh, vì thế đâu dám chậm trễ?
Rất nhanh. Lý Dĩnh đứng dậy tắt đèn, Tô San xoay người, một đùi trắng nuột gác lên người Tô San, một bàn tay cũng không ngoan ngoãn đặt lên bộ ngực nàng, lẩm bẩm nói: - Chị Lý Dĩnh, của chị còn lớn hơn em nữa, có bí quyết gì không?
Bị Tô San nắm ngực. Lý Dĩnh bi nhảy dựng, cố nén dày vò nhẹ giọng nói: - Ân, vừa vặn 34 D. - Người ta còn chưa đủ 34 D, làm sao mới lớn hơn được đây?
Tô San nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng hỏi. - Chị...chị cũng không biết.
Lý Dĩnh khóc không ra nước mắt, lại trả lời: - Tự nó lớn thôi. - Nha.
Lần này Tô San nhẹ nhàng nga một tiếng đã không còn hồi âm, hơn nữa hơi thở cũng đều đặn hơn, như đã ngủ.
Nhận thấy được điểm này, Lý Dĩnh kích động, đồng thời cũng không dám nhúc nhích, sợ đánh thức Tô San.
Một bên cảm giác tịch mịch khó nhịn, cảm nghĩ xoay chuyển liên tục, một bên không dám nhúc nhích, loại cảm giác hoàn toàn trái nghịch này làm cho Lý Dĩnh giống như Trần Phàm bị băng hỏa lưỡng trọng thiên hành hạ, cảm giác khác thường kích thích hô hấp của nàng trở nên có chút dồn dập, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần thay đổi, suối nước không thể khống chế chảy ra...
Không biết qua bao lâu, Lý Dĩnh ngừng thở, nhẹ nhàng chuyển cánh tay của Tô San xuống giường.
Vừa chuyển đi, Lý Dĩnh phát hiện hơi thở của Tô San vẫn đều đặn, lại thật cần thận đẩy đùi Tô San ra.
Làm xong tất cả chuyện này, Lý Dĩnh cũng không lập tức xuống giường, mà giả vờ lật người, lắng nghe động tĩnh sau lưng.
Vài giây sau, khi Lý Dĩnh nhìn thấy Tô San không có động tĩnh, cũng không còn chịu đựng được nữa, nàng thật cẩn thận ngồi dậy, chậm rãi giẫm lên thảm sàn, sau đó lặng yên đi ra khỏi phòng ngủ.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Trong bóng đêm, Lý Dĩnh nhón chân, giống như đi làm ăn trộm.
Đợi khi nàng đi tới cửa phòng, lại nhịn không được dừng bước quay đầu lại nhìn Tô San, xác định Tô San thật sự đã ngủ, nhẹ nhàng vặn nắm cửa, chậm rãi mở ra.
Cửa phòng ngủ mở ra, Lý Dĩnh ngừng thở bước ra khỏi phòng ngủ, sau đó giống như con chim thoát khỏi lồng giam, trên mặt lộ ra biểu tình kích động, bước chân càng nhanh hơn.
Trong phòng ngủ cuối hành lang, Trần Phàm vốn thấy Lý Dĩnh làm ra ám chỉ, cũng không ngủ, mà ngồi ở đầu giường châm thuốc hút, dùng nicotin đè nén lửa dục đang bốc cao.
Trong bóng đêm, ngọn lửa đỏ tươi chiếu rọi lên khuôn mặt của hắn, mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ kích động của hắn.
Theo sau...
Hắn giống như vừa nghe được gì đó, dụi tắt tàn thuốc đưa mắt nhìn ra cửa.
Trong bóng đêm hắn rõ ràng nhìn thấy thân thể trần như nhộng của Lý Dĩnh xuất hiện ngay cửa phòng.
Có lẽ cảm giác phòng ngủ của Trần Phàm cũng không gần phòng Tô San, đến cửa nàng cũng không quay đầu lại nhìn lại trực tiếp đẩy cửa phòng ra, động tác cũng không cẩn thận như trước, ngược lại cho người ta loại cảm giác thật khẩn cấp. - Dát chi!
Theo tiếng cửa mở thật khẽ, cửa phòng bị Lý Dĩnh đẩy ra.
Theo sau...không đợi Trần Phàm mở miệng, Lý Dĩnh nhìn thấy thân thể trần truồng của Trần Phàm ngồi ngay đầu giường.
Nhìn thấy Trần Phàm. Lý Dĩnh giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, trực tiếp lao về hướng Trần Phàm.
Trần Phàm thấy thế tim đập thình thịch, lập tức nghênh đón. - Hô...hô... Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Rất nhanh Lý Dĩnh vọt vào ngực Trần Phàm, thân thể mềm mại ôm sát người hắn, ôm cứng vòng eo thô dày, làm cây thương cứng ngắc gác trên bụng của nàng, hơi thở nàng trở nên cực kỳ dồn dập.
Lý Dĩnh không đợi Trần Phàm đáp lại, thở hổn hển, trực tiếp hôn Trần Phàm.
Trần Phàm vốn đã bị trêu chọc sắp không chịu nổi, lúc này cảm nhận được vẻ điên cuồng của Lý Dĩnh, lửa dục trong cơ thể cũng hoàn toàn bị châm lên, dùng sức hôn trả Lý Dĩnh đồng thời một bàn tay ôm cô nàng, một bàn tay thành thạo hoạt động bên trong hai chân nàng... - A...
Khi bàn tay Trần Phàm vuốt ve bên trong hai chân Lý Dĩnh, Lý Dĩnh chỉ cảm thấy cả người giống như bị điện giật, mềm nhũn, theo bản năng dời môi phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ.
Bên tai vang lên tiếng rên rỉ kìm nén xúc động của Lý Dĩnh, Trần Phàm chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân sôi trào lên.
Nhưng...hắn còn chưa kịp đáp lại, thì Lý Dĩnh đã vội vàng chìa bàn tay phải ra, nắm chặt lấy cây thương đang cương cứng, di chuyển lên xuống, đồng thời dồn dập ngâm khẽ: - Muốn...em muốn...
Nhận thấy Lý Dĩnh chủ động muốn điên cuồng, nghe tiếng ngâm khẽ, đủ có thể làm cho dục vọng của bất cứ người đàn ông nào bùng lên. Trần Phàm không nói hai lời, nhiệt tình hôn môi, hôn cổ Lý Dĩnh, đồng thời ôm Lý Dĩnh đẩy thẳng xuống giường.
Lý Dĩnh nằm xuống giường, hai tay bá chặt lấy cổ Trần Phàm, chủ động dang chân ra, kẹp lấy bên hông của Trần Phàm, giống như một con bạch tuộc quấn chặt lấy Trần Phàm không nói, mà còn chủ động vẹn vẹo kiều đồn xinh đẹp, nghênh đón cây thương nóng bỏng như khúc thép kia... - A...
Lý Dĩnh chủ động nghênh đón, Trần Phàm lập tức phát hỏa, mạnh mẽ trùng kích vào khu rừng rậm thần bí, làm cho nàng phải mím chặt môi, cố gắng kìm chế không cho phát ra thanh âm rên rỉ sung sướng.
Trong bóng tối, cây thương cứng rắn lại trùng kích. - A!
Nương theo tiếng rên xúc động của Lý Dĩnh vang lên ở bên tai, hai thân hình nóng bỏng quấn chặt vào nhau...
Vô luận là quốc gia nào, giới giải trí cùng hắc bang luôn có quan hệ thân mật không thể phân chia.
Tất cả chuyện này ngoại trừ ngành giải trí có thể thu được món lãi kếch xù, còn có thể cung cấp địa phương giúp hắc bang rửa tiền.
Lợi dụng đầu tư điện ảnh rửa tiền đen, đây là thủ đoạn mà rất nhiều hắc bang quen dùng!
Ở Hong Kong, tập đoàn Hồng Tinh dưới quyền Hồng Tinh xã đoàn, đây là thủ đoạn mà rất nhiều hắc bang quen dùng!
Ở Hong Kong, tập đoàn Hồng Tinh trên cơ bản khống chế cả điện ảnh Hong Kong!
Ở nước Mỹ, mấy đại gia tộc Mafia trên cơ bản khống chế cả Hollywood, bọn hắn chiếm cứ cổ phần công ty nhiều nhất trong các công ty điện ảnh, chỉ đem một số ít cổ phần công ty đế lại cho một ít thế lực cùng đại nhân vật che giấu ở sau màn.
Đối với mọi người trong đại sảnh mà nói, tuy rằng bọn hẳn là một thành viên trong giới giải trí, cũng không phải thành viên Mafia chính tông, nhưng bọn họ cũng biết, ông trùm điện ảnh Marcel Desailly của Hollywood chính là một trong những thành viên trung tâm của gia tộc Profaci, địa vị trong gia tộc có chút không tầm thường.
Đồng dạng, bọn họ cũng biết, tuy rằng thực lực của gia tộc Profaci so ra còn kém gia tộc đầu lĩnh Mafia như gia tộc Gambino, nhưng cũng sắp xếp hàng đầu trong toàn bộ gia tộc Mafia, hơn nữa địa vị trong ủy ban Mafia nước Mỹ không thấp!
Ở tình hình như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng Trần Phàm hung hăng càn quấy nhục nhã cây rụng tiền nhưMike, nếu bị gia tộc Profaci biết được, hắn sẽ chịu không nổi!
Mà hiện giờ, chẳng những Trần Phàm không hề sợ hãi, ngược lại còn mở miệng cuồng ngôn nói nếu như Marcel Desailly không đến, cả gia tộc Profaci sẽ gặp tai nạn...
Điều này trực tiếp làm cho tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!
Bọn hắn đều há hốc mồm cũng không phải vì câu nói của Trần Phàm hù sợ...
Mà là bọn hắn cảm thấy được Trần Phàm đã hoàn toàn phát điên rồi, thậm chí có người hoài nghi đầu của Trần Phàm có phải đã bị nhét vào chỗ kín của đàn bà hay không!
Bởi vì theo bọn hắn xem ra, một người Hoa dám mạnh miệng nói muốn để cho gia tộc Mafia cường đại gặp tai ương, đây chính là chuyện đáng chê cười!
Đáng chê cười sao?
Ngay sau đó, ngay khi mọi người bị thái độ hung hăng càn quấy của Trần Phàm làm phẫn nộ, di động của Mike đánh rơi trên mặt đất chợt vang lên, tiếng nhạc Hotel Califonia vang lên thánh thót trong đại sảnh.
(đả tự: Hotel Califonia là tên 1 bài hát kinh điển nên mình nghĩ không nên dịch là "Khách Sạn Califonia" như trong bản dịch...nên mạo muội sửa 1 chút ^^)
Làn điệu du dương vang lên bên trong đại sảnh, làm mọi người không tự chủ được đều đưa mắt nhìn về phía chiếc di động của Mike.
- Chỉ mong thượng đế phù hộ mày.
Trần Phàm nói xong, cầm di động, nhấn nút tiếp máy đồng thời mở miệng nói.
- Mike, vừa rồi tôi gọi điện cho ngài Marcel Desailly, ngài bảo tôi hỏi anh, có phải anh đã đắc tội với một người Hoa tên là Trần Phàm?
Điện thoại vừa chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Hansen, ngữ khí hơi có vẻ lo lắng.
- Phải.
Trần Phàm không đợi Mike lên tiếng, đã đáp lời Hansen.
- Ông...là ai? Mike đâu? Hắn ở nơi nào?
Đầu bên kia điện thoại, Hansen nghe được thanh âm của Trần Phàm chợt sững sờ, sau đó kinh hãi, cảm giác như đang sợ hãi Mike đã xảy ra sự cố.Sở dĩ hắn khẩn trương như vậy, bởi vì Mike chẳng những là cây rụng tiền của Dreamworks, đồng thời cũng là cây rụng tiền của Hansen!
Nếu Mike có điều gì không hay xảy ra, hắn sẽ gặp phải tổn thất lớn!
- Trần Phàm.
Trần Phàm thật rõ ràng đưa ra đáp án.
Lần này, đầu bên kia điện thoại Hansen cũng không lập tức trả lời, mà hơi thở trở nên dồn dập, tiếng thở dồn dập thậm chí làm cho các nhân sĩ Hollywood cũng nghe được.
Vẻ biến hóa của Hansen không khỏi làm mọi người ngoại trừ Mira đều sửng sốt, bọn hắn lại đem ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm, cảm giác như đang muốn hỏi: Người thanh niên tên Trần Phàm này rốt cục lại là ai? Vì sao chỉ nói ra một cái tên liền làm cho Hansen sợ tới mức không dám nói chuyện?
Trong lúc các nhân sĩ Hollywood còn đang kinh ngạc, trong đầu Mira cũng hiện ra một màn Trần Phàm nói gì Lý Dĩnh nghe nấy, cũng hồi tưởng lại khi Lý Dĩnh nghe được công ty Universal dưới tay gia tộc Gambino muốn ký hợp đồng với công ty Lam Cảnh, biểu tình của nàng rất kinh ngạc.
Nguyên...nguyên lai tất cả chuyện này đều bởi vì hắn?
Chẳng...chẳng lẽ hắn có quan hệ rất tốt với gia tộc Gambino?
Trong lòng Mira thầm hỏi chính mình, đồng thời có được đáp án.
Theo nàng xem, đáp án là khẳng định!
Nếu không Trần Phàm tuyệt đối không dám hung hăng càn quấy đến như thế!
Nhưng sau khi đoán được điểm này, Mira lại nghi ngờ, theo nàng nghĩ dù Trần Phàm có quan hệ thật tốt với gia tộc Gambino, cũng không dám mạnh miệng nói sẽ gieo tai họa cho gia tộc Profaci a?
Tuy rằng thực lực gia tộc Profaci kém hơn gia tộc Gambino, nhưng Mira có một vạn lý do để tin tưởng, gia tộc Gambino tuyệt đối sẽ không bởi vì một người Hoa mà tuyên chiến với gia tộc Profaci!
Cho dù có muốn, với thực lực của gia tộc Gambino muốn tiêu diệt được gia tộc Profaci cũng phải trà một cái giá nặng nề.
- Hansen. ông nói với ngài Marcel Desailly, nếu ông ấy không dẫn người tới cứu tôi, tôi sẽ chết trong tay tên tạp chủng da vàng này!
Có lẽ Trần Phàm thoáng thu lại lực lượng dưới chân. Mike đã tìm được cơ hội mở miệng.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt hắn hoàn toàn vặn vẹo lại, trong con ngươi lộ ra hận ý ngập trời, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức làm cho Marcel Desailly phái người đến xé xác Trần Phàm mới giải hận.
- Mike, ngài Marcel Desailly nói, nếu người anh trêu chọc là Trần Phàm, ông ấy cũng không khả năng làm được gì...
Hansen lại mở miệng, đồng thời hắn cảm thấy trong miệng chợt đắng chát, đồng thời cũng rất tò mò, tò mò Trần Phàm rốt cục là thần thánh phương nào, thế nhưng làm cho người như Marel Desailly cũng phải kiêng kỵ!
Ách...
Khi thanh âm của Hansen thông qua điện thoại cùng loa ngoài vang lên bên trong đại sảnh, tại hiện trường ngoại trừ Mira, tất cả mọi người đều giật mình há to miệng, nhìn Trần Phàm như nhìn quái vật.
Phải biết rằng, từ lúc mới bắt đầu cho đến vừa rồi, ở trong mắt bọn họ, Trần Phàm chỉ là một tên dế nhũi đến từ đông phương xa xôi!
Sở dĩ bọn họ không dám tỏ ra lửa giận trong nội tâm, chỉ vì nhìn thấy thân thủ của Trần Phàm quá giỏi.
Nhưng bọn họ tự nhận mình thuộc người của xã hội thượng lưu, bọn họ có rất nhiều lý do để tin tưởng: Trần Phàm động tới Mike, gia tộc Profaci tuyệt đối sẽ không tha cho Trần Phàm!
Nhưng...
Giờ này khắc này, tên dế nhũi trong mắt bọn họ, chỉ dùng một cái tên đã làm cho thành viên trung tâm của gia tộc Profaci như Marcel Desailly không dám đến...
Loại hình ảnh hoàn toàn ngược lại này làm cho bọn họ khiếp sợ không gì sánh kịp, cũng giống như một cái tát vang dội đánh vào mặt bọn hắn, trực tiếp đánh tới choáng váng!
So sánh với các nhân sĩ Hollywood mà nói, nỗi rung động trong lòng đương sự như Mike thì không cách nào dùng lời nói để mà hình dung!
Dưới ánh đèn, khuôn mặt đang vặn vẹo bỗng nhiên biến thành trắng bệch một mảnh, vẻ hận ý vô tận trong con ngươi trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại vẻ không sao tin nổi!
Hắn không tin, lúc này Trần Phàm đang giẫm trên khuôn mặt của hắn, lại là một người chỉ dùng một cái tên đã làm Marcel Desailly sợ tới mức không dám đến đây!
Hắn càng không tin, Marcel Desailly thậm chí cả gia tộc Profaci sẽ vì sợ hãi Trần Phàm mà buông tha cây rụng tiền như hắn!
- Không có khả năng!
- Đây tuyệt đối không có khả năng!
Sau thoáng hốt hoảng ngắn ngủi, Mike giống như bị kích thích thật lớn, điên cuồng hét lên, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét khủng bố.
Không để ý tới Mike đang vùng vẫy giẫy chết, đôi mắt Trần Phàm xoay chuyển vài vòng, cười hỏi:
- A...ý của ông là, nếu đêm nay người hắn đắc tội không phải là tôi, Marcel Desailly sẽ đến cứu hắn, hoặc là phái người đến cứu hắn, đúng không?
- Phải.
Đầu bên kia điện thoại, tuy rằng Hansen không biết vì sao Trần Phàm phải hỏi như vậy, nhưng cũng không giấu diếm, sau đó hắn lại thay thế Mike lên tiếng cầu xin:
- Tiên sinh tôn quý, thỉnh cho phép tôi thay mặt tên Mike ngu xuẩn xin lỗi ngài với tất cả lòng chân thành nhất, xin ngài tha thứ cho sự ngu muội vô tri của hắn!
- Buông tha hắn sao?
Trần Phàm mỉm cười:
- Tựa hồ hắn còn đang tràn ngập hận ý với tôi đây.
- Mike, tên ngu ngốc này, nếu anh không muốn lập tức đi gặp Satan ngay bây giờ, lập tức xin lỗi Trần tiên sinh!
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Hansen lập tức gào lên, ngữ khí như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Xin lỗi?
Nghe được hai chữ này, cả người Mike chấn động, sau đó giống như bị rút hết toàn bộ khí lực, dừng giãy dụa, nguyên bản ánh mắt tràn ngập hận ý cùng lửa giận đã dần dần mất đi vẻ sáng bóng.
Bởi vì hắn có gương mặt anh tuấn, kỹ xảo biểu diễn xuất sắc, lại thêm được thượng đế chiếu cố, chỉ mới hai mươi sáu tuổi hắn đã trở thành đứa con cưng của Hollywood, người hâm mộ trải rộng khắp toàn cầu...
Thân phận như vậy để cho hắn vô luận đi tới nơi nào cũng đều cảm thấy được ưu việt, lâu ngày liền dưỡng thành tính cách tự cao tự mãn.
Bởi vì tự cao tự mãn, hắn đã đắc tội không ít người.
Bởi vì tự cao tự mãn, hắn lại cho rằng sau khi Lý Dĩnh biết được thân phận của hắn, sẽ mừng rỡ như điên, thậm chí sẽ cùng hắn vượt ra một ban đêm thật mỹ diệu...
Nhưng...
Sự tình tiến triển theo quỹ tích vượt hẳn đường ray dự liệu của hắn, thậm chí làm cho hắn không thể thừa nhận!
Dù hắn thông qua thái độ của Hansen biết được thân phận của Trần Phàm hắn không thể đắc tội, nhưng lòng kiêu ngạo tự phụ đã dưỡng thành lâu ngày để cho hắn không thể buông xuống kiêu ngạo mà cúi đầu xin lỗi Trần Phàm!
- Mike, con mẹ nó nghe rõ chưa? Tôi bảo anh xin lỗi Trần tiên sinh ngay lập tức!
Mike không muốn buông xuống lòng kiêu ngạo xin lỗi Trần Phàm, đầu bên kia điện thoại Hansen liền nóng nảy, hắn trà trộn trong Hollywood nhiều năm nên biết rõ, những nghệ sĩ mặt ngoài thật phong cảnh nhưng ở trước mặt những ông trùm thực thụ căn bản không đáng giá được nhắc tới, nếu Trần Phàm có thể dùng một cái tên dọa lùi Marcel Desailly, như vậy có cả một vạn phương thức đùa chết Mike.
- Yên tâm, tôi sẽ không xử lý hắn.
Trần Phàm mỉm cười rút chân, nói:
- Dù sao, nước Mỹ là một quốc gia nói luật pháp, giết người là tội rất nặng a.
Pháp luật?
Pháp luật hữu dụng đối với ngươi sao?
Giờ khắc này, toàn bộ mọi người đều muốn chết luôn cho rồi.
Theo họ nhìn ra, dù là Marcel Desailly còn có thể ngoài vòng pháp luật, huống chi là Trần Phàm?
- Ngài Hansen, tôi xưng hô không sai chứ?
Theo sau, ngay khi trong lòng Hansen đang nóng như lửa đốt, Trần Phàm mở miệng lần nữa.
- Tiên sinh tôn quý, ngài gọi tôi là Hansen là tốt rồi.
- Hansen, đưa số điện thoại của Marcel Desailly cho tôi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghe yêu cầu của Trân Phàm, tuy rằng Hansen không biết Trần Phàm muốn làm gì, nhưng không dám chậm trễ, lại đọc nhanh số điện thoại di động của Marcel Desailly cho Trần Phàm.
Nhớ kỹ số điện thoại di động, Trần Phàm lại cúp máy, sau đó ngay trước mặt mọi người dùng di động của Mike gọi cho Marcel Desailly.
- Ngài Marcel Desailly thân ái, người Hoa có câu ngạn ngữ, long có nghịch lân, chạm vào phải chết!
Điện thoại chuyển được, Trần Phàm nheo mắt lại, lộ ra nụ cười quỷ dị:
- Ngài muốn đánh chủ ý với người bên cạnh tôi, cho nên tôi cho rằng, ngài cùng gia tộc của ngài đã không cần tiếp tục tồn tại trên thế giới này, ngài cảm thấy thế nào?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nói về đánh bài thì hai người Tô San cùng Lý Dĩnh, làm sao có thể là đối thủ của Trần Phàm!
Sau một trận phân rõ thắng bại qua đi...ở dưới ánh nhìn chăm chú không chuyển mắt của Trần Phàm. Tô San cùng Lý Dĩnh tâm ý tương thông, xoay người đưa lưng về phía Trần Phàm.
Thấy một màn này, Trần Phàm không khỏi ngẩn ra...Còn chưa kịp mở miệng, thì đã thấy Tô San và Lý Dĩnh, đồng thời vươn tay ra sau lưng, nhẹ nhàng tìm khuyên cài áo, sau đó...chậm rãi tháo khuyên áo ra! - Tách...tách...
Khuyên áo vừa cởi, dây yếm nháy mắt tuột ra khỏi tấm lưng trắng nõn bóng loáng của hai nàng. - Hô...hô...
Thấy một màn này, Trần Phàm toàn thân căng cứng, nhịp thở cũng trở nên dồn dập. Dục vọng trong đôi con ngươi không có cách nào che giấu nổi. - Ngốc tử, đón lấy nè...
Ngay khi nhịp thở của Trần Phàm trở nên dồn dập, thì Tô San đã cởi xong chiếc áo yếm, quẳng ném về phía sau. Kết quả bởi vì không chính xác, ném không có tới trước người Trần Phàm, mà rơi lủng lẳng ở trên đầu chiếc ghế salon...
Trần Phàm ngẩn ngơ!
Còn Tô San đang đưa lưng về phía Trần Phàm, thì khuôn mặt thẹn thùng đến mức đỏ bừng. Trong lòng như một chú nai con bị thương, kinh hoàng không dứt. - Hô.
Theo sau, nàng hít sâu vào một hơi, chậm rãi đưa tay chuyển xuống dưới hông, nắm lấy chiếc quần lót làm bằng tơ lụa, nhẹ nhàng cởi xuống...
Một centimet...
Hai centimet...
Ba centimet...
Ánh mắt Trần Phàm bám sát theo cử động của Tô San, sau khi Tô San cởi chiếc quần lót ra được ba centimet, thì giữa hai đùi thấp thoáng hiện ra cảnh xuân. Cùng lúc này, Lý Dĩnh cũng đó mặt, cởi bỏ hàng phòng tuyến cuối cùng ở trên người. Kết quả bởi vì động tác quá mạnh, mà chiếc quần lót bị tụt hẳn xuống dưới...
Chứng kiến một màn này, Trần Phàm đã trực tiếp ngừng thở.
Tiếp theo...nhìn thấy Lý Dĩnh gọn gàng cởi bỏ hàng phòng tuyến cuối cùng, thì Tô San cũng không dám lãnh đạm, hơi khom lưng, nhấc chân lên...
Nàng vừa nhấc chân lên, cảnh xuân càng hiển lộ ra rõ ràng, làm cho Trần Phàm cả người khô nóng, dưới bụng như có một cỗ liệt hỏa đang thiêu đốt bình thường!
Nhưng...Trần Phàm còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, thì Tô San đã cởi nốt chiếc quần lót ra, nhẹ nhàng ném xuống ghế salon, nói: - Ngốc tử, em với chị Lý Dĩnh đi ngủ đây...
Nói xong, Tô San quay lưng về phía Trần Phàm, dẫn đầu bước đi, cặp mông đẹp theo mỗi nhịp bước chân của nàng mà rung rinh lên, làm cho người khác phải mơ mơ màng màng!
So ra mà nói, Lý Dĩnh hiện giờ đã hai mươi bảy tuổi, độ tuổi phát triển hoàn mỹ nhất của một người phụ nữ. Kiều đồn cùng chiếc eo nhỏ có những đường chết người, hơn nữa trời sinh nàng đã có thân hình mềm mại như rắn nước, mỗi khi xoay người bờ mông so với Tô San...trông càng có nhiều lực đàn hồi co giãn hơn!
Cảnh xuân phơi bày ở trước mắt, nhất thời làm cho Trần Phàm nhiệt huyết sôi trào mênh mông...
Trong lúc hoang mang, Trần Phàm thấy Lý Dĩnh âm thầm vươn tay ra sau lưng làm dấu, cái động tác ám muội này có ý nghĩa gì, mỗi một người đàn ông đều sẽ hiểu rõ ràng!
Nhìn thấy Lý Dĩnh lặng lẽ làm ra động tác kia, Trần Phàm trong nháy mắt liền hiểu được ý tứ của Lý Dĩnh, hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhưng cũng không đuổi theo hai người mà đứng dậy đi về hướng phòng tắm.
Trên thang lầu, lúc Tô San cùng Lý Dĩnh đi lên lầu nhìn thấy Trần Phàm vội vã đi vào phòng tắm, biểu hiện hai người hoàn toàn khác hẳn.
Lý Dĩnh thì mị nhãn như tơ, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức lên giường với Trần Phàm.
Mà Tô đại tiểu thư lại cười xấu xa: - Chị Lý Dĩnh, đêm nay tên kia khẳng định khó chịu muốn chết. - Ân.
Lý Dĩnh nhẹ gật đầu, trong lòng không ngừng cười khổ, chị cũng đang khó chịu muốn điên cuồng đây, nếu không phải bởi vì có mặt Tô San, nàng đã sớm cùng Trần Phàm đại chiến mấy hiệp, huống chi là người có bản năng sinh lý mạnh mẽ như Trần Phàm?
Cố nén xúc động muốn lập tức lên giường với Trần Phàm, Lý Dĩnh cùng Tô San đi vào phòng ngủ. - Ân, tên ngốc tử còn rất biết tự giác, biết giúp chúng ta thu dọn giường.
Đi vào phòng ngủ, nhìn thấy quần áo trên giường đã được dọn dẹp, Tô San khẽ cười nói.
Lý Dĩnh vốn muốn nói với Tô San muốn ngủ một mình trong phòng khách, để tối nay nàng có thể lén tới tìm Trần Phàm, lúc này nghe được lời của Tô San, quả thực giống như khóc không ra nước mắt, đành buông tha ý tưởng.
Hiện giờ Tô San đã đưa ra ý tứ muốn ngủ chung với nàng, nàng còn đòi đi ngủ ngoài phòng khách, khó tránh sẽ làm cho Tô San hoài nghi.
Tuy rằng Lý Dĩnh chỉ hận không thể lập tức đóng phim AV với Trần Phàm, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng sẽ bị Tô San phát hiện, nàng tin tưởng hiện tại Tô San thực sự không để ý chuyện cùng nàng ở chung một chỗ với Trần Phàm, nhưng nàng không dám cam đoan Tô San có để ý tới chuyện nàng lên giường với Trần Phàm trước hay không.
Nếu không phải lo lắng chuyện này, lúc đang nấu cơm chiều, nàng đã thừa nhận thẳng với Tô San từng cùng Trần Phàm phát sinh quan hệ. - Chị Lý Dĩnh, chị có cảm thấy có cảm giác kỳ quái hay không?
Ngay khi Lý Dĩnh vừa buông tha ý tưởng kia, Tô San nằm trên giường bắt chéo hai chân, không chút để ý tới cảnh xuân bộc lộ ra ngoài, mang theo vài phần xấu hổ, vài phần tò mò nhìn Lý Dĩnh hỏi.
Cảm xúc kỳ quái?
Nghe được Tô San hỏi như vậy, vẻ mặt Lý Dĩnh ngạc nhiên, trước đó nàng bị kích thích tới mức dòng suối nhỏ đã vỡ đê, có thể không có cảm giác sao? - Ân.
Do dự một chút, Lý Dĩnh nhìn Tô San gật đầu.
Dưới ánh đèn, thần tình Tô San đỏ bừng, đôi mắt to mê người nhìn chằm chằm Lý Dĩnh, thấy Lý Dĩnh gật đầu nói: - Nguyên...nguyên lai chị cũng có, em còn tưởng rằng chỉ có em có thôi. Cảm giác thật kỳ quái nga, giống như bị điện giật, cả người ngứa ngáy, nhột nhột...còn thêm nơi đó bị như vậy...
Lý Dĩnh thật vất vả mới áp chế xúc động trong nội tâm, lúc này nghe được Tô San hình dung như vậy, cũng liền cảm giác, nhịn không được cười mắng: - Con nhỏ phóng đãng, chị thấy em phát xuân rồi! - Hừ hừ, chị mới phát xuân rồi ấy!
Tô San đỏ mặt phản kích một câu, sau đó nhìn dáng người đầy đặn của Lý Dĩnh, cuối cùng ánh mắt dừng giữa hai đùi nàng, như phát hiện được tân đại lục kinh hô: - Ai nha chị Lý Dĩnh, chỗ đó của chị cũng ướt nha! - A.
Nghe được Tô San kêu lên. Lý Dĩnh vừa sợ vừa thẹn, sau đó vì che giấu xấu hổ, nhào lên giường chọc lét Tô San. - Lạc...lạc...đừng...đừng chọc nữa, thật nhột quá đi...
Tô San bị Lý Dĩnh tập kích, nhất thời lăn lộn cầu xin tha thứ.
Cùng lúc đó.
Trần Phàm đi lên lầu, vừa lúc đi ngang qua phòng ngủ của Tô San, nghe được thanh âm bên trong truyền ra, lửa dục vừa dùng nước lạnh áp chế xuống lại bốc cháy lên!
Cảm giác này giống như băng hỏa lưỡng trọng thiên, làm cho Trần Phàm thiếu chút nữa muốn hỏng mất, hận không thể lập tức đẩy cửa phòng ngủ đi vào đẩy ngã cả hai nàng.
Không được...nghĩ tới quan hệ giữa ba người còn chưa tới mức có thể song phi, Trần Phàm lại nhẫn nhịn xuống, bước nhanh về phòng ngủ của mình, chờ đợi Lý Dĩnh tới an ủi tâm linh cùng cây thương đang bị tổn thương của hắn.
Khi Trần Phàm trở lại phòng ngủ của mình, âm thanh trong phòng Tô San cũng dần biến mất.
Trên giường lớn, Tô San nằm xoay tay chân, hai chân rẽ ra, hoàn toàn không để ý hình tượng thở hổn hển, thân thể mềm mại trắng noãn lại nổi lên từng trận đỏ ửng.
Lý Dĩnh nằm bên cạnh Tô San, trên người càng đỏ ửng hơn Tô San.
Tất cả chuyện này là vì nàng thầm hẹn sẽ cùng Trần Phàm lên giường, nên tinh thần luôn bị vây trong sự phấn khởi. - Mệt quá đi, cả người đều mềm nhũn.
Thở hổn hển, Tô San quay đầu nhìn Lý Dĩnh nói.
Lý Dĩnh vốn đang ảo tưởng một lát sẽ cùng Trần Phàm dùng tư thế nào lăn trên giường, nghe được lời than của Tô San, chợt ngẩn ra, lại mừng thầm: - Mệt mỏi thì ngủ sớm một chút đi, thời gian không còn sớm nữa đâu. - Ân.
Có lẽ Tô San đã thật sự mệt mỏi, nghe Lý Dĩnh nói cũng không hề hoài nghi, lại uể oải: - Chị tắt đèn đi, em mệt quá rồi. - Được.
Lý Dĩnh chỉ hận Tô San không lập tức đi cùng vợ Chu Công nghiên cứu thảo luận nhân sinh, vì thế đâu dám chậm trễ?
Rất nhanh. Lý Dĩnh đứng dậy tắt đèn, Tô San xoay người, một đùi trắng nuột gác lên người Tô San, một bàn tay cũng không ngoan ngoãn đặt lên bộ ngực nàng, lẩm bẩm nói: - Chị Lý Dĩnh, của chị còn lớn hơn em nữa, có bí quyết gì không?
Bị Tô San nắm ngực. Lý Dĩnh bi nhảy dựng, cố nén dày vò nhẹ giọng nói: - Ân, vừa vặn 34 D. - Người ta còn chưa đủ 34 D, làm sao mới lớn hơn được đây?
Tô San nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng hỏi. - Chị...chị cũng không biết.
Lý Dĩnh khóc không ra nước mắt, lại trả lời: - Tự nó lớn thôi. - Nha.
Lần này Tô San nhẹ nhàng nga một tiếng đã không còn hồi âm, hơn nữa hơi thở cũng đều đặn hơn, như đã ngủ.
Nhận thấy được điểm này, Lý Dĩnh kích động, đồng thời cũng không dám nhúc nhích, sợ đánh thức Tô San.
Một bên cảm giác tịch mịch khó nhịn, cảm nghĩ xoay chuyển liên tục, một bên không dám nhúc nhích, loại cảm giác hoàn toàn trái nghịch này làm cho Lý Dĩnh giống như Trần Phàm bị băng hỏa lưỡng trọng thiên hành hạ, cảm giác khác thường kích thích hô hấp của nàng trở nên có chút dồn dập, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần thay đổi, suối nước không thể khống chế chảy ra...
Không biết qua bao lâu, Lý Dĩnh ngừng thở, nhẹ nhàng chuyển cánh tay của Tô San xuống giường.
Vừa chuyển đi, Lý Dĩnh phát hiện hơi thở của Tô San vẫn đều đặn, lại thật cần thận đẩy đùi Tô San ra.
Làm xong tất cả chuyện này, Lý Dĩnh cũng không lập tức xuống giường, mà giả vờ lật người, lắng nghe động tĩnh sau lưng.
Vài giây sau, khi Lý Dĩnh nhìn thấy Tô San không có động tĩnh, cũng không còn chịu đựng được nữa, nàng thật cẩn thận ngồi dậy, chậm rãi giẫm lên thảm sàn, sau đó lặng yên đi ra khỏi phòng ngủ.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Trong bóng đêm, Lý Dĩnh nhón chân, giống như đi làm ăn trộm.
Đợi khi nàng đi tới cửa phòng, lại nhịn không được dừng bước quay đầu lại nhìn Tô San, xác định Tô San thật sự đã ngủ, nhẹ nhàng vặn nắm cửa, chậm rãi mở ra.
Cửa phòng ngủ mở ra, Lý Dĩnh ngừng thở bước ra khỏi phòng ngủ, sau đó giống như con chim thoát khỏi lồng giam, trên mặt lộ ra biểu tình kích động, bước chân càng nhanh hơn.
Trong phòng ngủ cuối hành lang, Trần Phàm vốn thấy Lý Dĩnh làm ra ám chỉ, cũng không ngủ, mà ngồi ở đầu giường châm thuốc hút, dùng nicotin đè nén lửa dục đang bốc cao.
Trong bóng đêm, ngọn lửa đỏ tươi chiếu rọi lên khuôn mặt của hắn, mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ kích động của hắn.
Theo sau...
Hắn giống như vừa nghe được gì đó, dụi tắt tàn thuốc đưa mắt nhìn ra cửa.
Trong bóng đêm hắn rõ ràng nhìn thấy thân thể trần như nhộng của Lý Dĩnh xuất hiện ngay cửa phòng.
Có lẽ cảm giác phòng ngủ của Trần Phàm cũng không gần phòng Tô San, đến cửa nàng cũng không quay đầu lại nhìn lại trực tiếp đẩy cửa phòng ra, động tác cũng không cẩn thận như trước, ngược lại cho người ta loại cảm giác thật khẩn cấp. - Dát chi!
Theo tiếng cửa mở thật khẽ, cửa phòng bị Lý Dĩnh đẩy ra.
Theo sau...không đợi Trần Phàm mở miệng, Lý Dĩnh nhìn thấy thân thể trần truồng của Trần Phàm ngồi ngay đầu giường.
Nhìn thấy Trần Phàm. Lý Dĩnh giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, trực tiếp lao về hướng Trần Phàm.
Trần Phàm thấy thế tim đập thình thịch, lập tức nghênh đón. - Hô...hô... Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Rất nhanh Lý Dĩnh vọt vào ngực Trần Phàm, thân thể mềm mại ôm sát người hắn, ôm cứng vòng eo thô dày, làm cây thương cứng ngắc gác trên bụng của nàng, hơi thở nàng trở nên cực kỳ dồn dập.
Lý Dĩnh không đợi Trần Phàm đáp lại, thở hổn hển, trực tiếp hôn Trần Phàm.
Trần Phàm vốn đã bị trêu chọc sắp không chịu nổi, lúc này cảm nhận được vẻ điên cuồng của Lý Dĩnh, lửa dục trong cơ thể cũng hoàn toàn bị châm lên, dùng sức hôn trả Lý Dĩnh đồng thời một bàn tay ôm cô nàng, một bàn tay thành thạo hoạt động bên trong hai chân nàng... - A...
Khi bàn tay Trần Phàm vuốt ve bên trong hai chân Lý Dĩnh, Lý Dĩnh chỉ cảm thấy cả người giống như bị điện giật, mềm nhũn, theo bản năng dời môi phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ.
Bên tai vang lên tiếng rên rỉ kìm nén xúc động của Lý Dĩnh, Trần Phàm chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân sôi trào lên.
Nhưng...hắn còn chưa kịp đáp lại, thì Lý Dĩnh đã vội vàng chìa bàn tay phải ra, nắm chặt lấy cây thương đang cương cứng, di chuyển lên xuống, đồng thời dồn dập ngâm khẽ: - Muốn...em muốn...
Nhận thấy Lý Dĩnh chủ động muốn điên cuồng, nghe tiếng ngâm khẽ, đủ có thể làm cho dục vọng của bất cứ người đàn ông nào bùng lên. Trần Phàm không nói hai lời, nhiệt tình hôn môi, hôn cổ Lý Dĩnh, đồng thời ôm Lý Dĩnh đẩy thẳng xuống giường.
Lý Dĩnh nằm xuống giường, hai tay bá chặt lấy cổ Trần Phàm, chủ động dang chân ra, kẹp lấy bên hông của Trần Phàm, giống như một con bạch tuộc quấn chặt lấy Trần Phàm không nói, mà còn chủ động vẹn vẹo kiều đồn xinh đẹp, nghênh đón cây thương nóng bỏng như khúc thép kia... - A...
Lý Dĩnh chủ động nghênh đón, Trần Phàm lập tức phát hỏa, mạnh mẽ trùng kích vào khu rừng rậm thần bí, làm cho nàng phải mím chặt môi, cố gắng kìm chế không cho phát ra thanh âm rên rỉ sung sướng.
Trong bóng tối, cây thương cứng rắn lại trùng kích. - A!
Nương theo tiếng rên xúc động của Lý Dĩnh vang lên ở bên tai, hai thân hình nóng bỏng quấn chặt vào nhau...