Sáng sớm, khi ánh mặt trời hiện lên trên không trung xa xôi, Trần Phàm mở mắt, nhìn thấy Tô San giống như một con mèo nhỏ dịu ngoan cuộn tròn trong lòng hắn, ngủ rất ngon lành.
Bởi vì thương tiếc cho Tô San, tối hôm qua tuy Trần Phàm bị nàng hấp dẫn, nhưng cuối cùng vẫn đè nén chính mình.
Mà đối với Tô San mà nói, có thể lựa chọn chủ động, khả năng rất lớn là vì cảm thấy được những cô gái khác đều đã hiến thân cho Trần Phàm, nàng là hôn thê của Trần Phàm hẳn càng nên hiến thân cho hắn mới đúng.
Ngoài ra cũng là do Tô San bị kích thích, vì thế mới chủ động.
Nhìn thấy bộ dáng ngủ say của Tô San, nghĩ tới nàng có dặn sáng sớm muốn hắn đưa nàng về phòng ngủ, Trần Phàm thật cẩn thận ôm lấy nàng đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng ngủ của Tô San vẫn mở rộng, Lý Dĩnh cũng nằm trên giường ngủ rất say.
Nhẹ nhàng đặt Tô San xuống bên cạnh Lý Dĩnh, Trần Phàm lặng yên đi ra khỏi phòng.
Trở lại phòng ngủ của mình, Trần Phàm nghĩ nghĩ, quyết định hôm nay ở lại với Tô San cùng Lý Dĩnh, chuyện huấn luyện có thể lui thêm một ngày.
Sau khi quyết định, Trần Phàm vẫn như thường ngày, mặc quần sọt vào ngồi trước máy vi tính, chuẩn bị chơi trò chơi.
Có lẽ bởi vì sắp đi Mỹ, sau khi mở máy, Trần Phàm vốn định trực tiếp đi vào trò chơi, trong đầu theo bản năng dần hiện ra một thân ảnh thật yêu mị.
Nghĩ đến thân ảnh kia, Trần Phàm thoáng do dự, cũng không lập tức đi vào trò chơi, lại tiến nhập một trang web cá nhân có tên là Đồ Tể.
Bởi vì Trần Phàm dùng nickname Đồ Tể tung hoành trong trò chơi, sáng tạo ra thần thoại vô địch, vì thế các ngôi cao đối chiến cỡ lớn đều xây dựng cho Trần Phàm một trang web cá nhân thật đặc biệt, trang web được mệnh danh là Đồ Tể.
Lúc này Trần Phàm tiến vào trang web cá nhân, là một ngôi cao nổi tiếng tại Bắc Mỹ xây dựng cho Trần Phàm.
Tiến vào trong trang web, mở ra hòm thư, giống như Trần Phàm suy nghĩ, bên trong email có rất nhiều bưu kiện, hơn nữa toàn bộ đều đến từ một nickname: Mê Chết Người Không Đền Mạng.
Tùy ý mở ra một phong bưu kiện, trên màn ảnh máy tính lập tức hiện lên ảnh chụp, chủ nhân ảnh chụp là một cô gái mặc áo tắm hai mảnh, dáng người cô gái không tính là cao gầy, nhưng cặp đùi rất thon dài, ước chừng cao tới hai phần ba thân người, lại thêm bộ ngực thật đồ sộ, mặc vào áo tắm hai mảnh lại phối hợp với khuôn mặt yêu mị của nàng, quả thật rành rành chính là một yêu tinh.
Nhìn thấy tấm ảnh chụp quen thuộc, Trần Phàm mỉm cười, sau đó dời ánh mắt lập tức nhìn thấy nội dung bưu kiện: - Đồ Tể, đã lâu tỷ không thấy cậu login. Con bà cậu, cậu chết ở chỗ nào rồi? Cậu có biết tỷ nhớ cậu tới thế nào không? Bởi vì tưởng niệm cậu, tỷ còn mặc đủ loại chế phục chụp hình cho cậu xem, còn đem toàn bộ tình nhân bên cạnh quăng hết, thậm chí...bây giờ tỷ cũng không có bao nhiêu hứng thú với đàn bà...
Nickname "Mê Chết Người Không Đền Mạng" là một người bạn duy nhất mà Trần Phàm liên hệ trên ngôi cao đối chiến tại Bắc Mỹ này.
Lúc trước Trần Phàm vì diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục, rời khỏi Long Nha lại giống như một u linh, du đãng khắp nơi trên thế giới. Mỗi một lần giết chóc qua đi, ngoại trừ hắn phát tiết tinh lực trên thân thể đủ loại đàn bà, phần lớn thời gian đều chơi CS.
"Mê Chết Người Không Đền Mạng" là người bạn mà Trần Phàm nhận thức lúc đó.
Khi đó Trần Phàm dùng danh hào Đồ Tể ở ngôi cao đối chiến CS bách chiến bách thắng, hơn nữa mỗi lần đều lấy phương thức hài hước thắng lợi, ở khu vực thi đấu CS khiến cho sóng to gió lớn, không ít người bởi vì ngưỡng mộ Trần Phàm mà liên hệ với hắn...trong đó có nickname Mê Chết Người Không Đền Mạng này.
Trần Phàm xem nhẹ toàn bộ các nickname, chỉ trả lời cho Mê Chết Người Không Đền Mạng.
Tất cả chuyện này đơn giản là vì nickname này gợi cho hắn nhớ lại một hồi ức.
Năm đó, khi hắn còn ở Long Nha từng được phái đến Hong Kong, phụ trách bảo hộ hội trưởng thương hội người Hoa tại Mỹ cùng con gái của hắn, trong mấy ngày làm bảo tiêu tạm thời đã quen biết con gái của vị hội trưởng kia, hơn nữa còn biết nàng rất thích chơi CS, ở trong trò chơi đặt nickname là Mê Chết Người Không Đền Mạng.
Bởi vì khơi gợi hồi ức, ban đầu Trần Phàm trả lời trên ngôi cao, khả năng rất lớn là vì muốn biết hai nickname này có phải là một người hay không.
Sau đó khi song phương quen thuộc, Trần Phàm mới biết nickname kia cũng chính là Diệp Mỵ.
Nhưng làm cho Trần Phàm không biết nên nói gì chính là có lẽ vì đang ở Mỹ, cô gái nhỏ nhu thuận năm xưa, trong chớp mắt biến thành thượng hạng nữ sắc lang, không chỉ lớn mật vô cùng, hơn nữa xu hướng giới tính cũng có vấn đề...
Càng làm cho Trần Phàm không biết nói gì chính là, Diệp Mỵ cũng từng nói qua, nữ nhân từng ngủ với nàng không ít hơn ba mươi cô gái!
Mặc dù có chút khó tin đối với sự thay đổi của Diệp Mỵ, nhưng Trần Phàm cũng không nói cho nàng biết mình chính là vị thiếu niên đặc công năm xưa từng cứu nàng cùng cha nàng.
Nhưng...
Tuy rằng không biết thân phận chân thật của Trần Phàm, nhưng mỗi lần Diệp Mỵ login đều liên hệ Trần Phàm, nếu Trần Phàm không Online, đều gởi email cho Trần Phàm.
Có lẽ đã lâu không liên hệ với Diệp Mỵ, Trần Phàm lại hứng thú mở từng bưu kiện ra xem.
Cũng giống như bưu kiện đầu tiên Trần Phàm mở ra, Trần Phàm mở thêm mấy bưu kiện cũng thấy một ít lời tưởng niệm cùng một tấm hình của Diệp Mỵ gởi kèm theo.
Nhìn nhìn, khi Trần Phàm đang định đóng lại email đột nhiên đọc được một tiêu đề của một bưu kiện: - Đồ Tể, tỷ phải đính hôn!
Nhìn thấy đầu đề, nghĩ đến xu hướng giới tính của Diệp Mỵ, Trần Phàm không khỏi tò mò mở thư.
Bức thư này đại khái được gởi từ trước tháng tám, không giống như những bức thư trước đó có kèm theo ảnh chụp, bên trong bức thư này Diệp Mỵ cũng không mặc áo tắm hai mảnh khêu gợi, cũng không mặc nội y sexy, càng không gởi chung ảnh chụp của mấy cô nàng bảo bối, mà là ảnh chụp mặc áo cưới.
Bên trong tấm ảnh, Diệp Mỵ mặc áo cưới làm cho người ta một loại cảm giác kinh diễm, chiếc áo cưới hoàn toàn phơi bày dáng người hoàn mỹ của nàng, bộ trang sức càng làm tăng thêm vẻ cao quý vũ mị của nàng.
Chỉ là...
So sánh với những tấm ảnh trước kia mà nói, trên khuôn mặt của Diệp Mỵ lại không có nụ cười, trong ánh mắt cũng không có cảm giác khiến người mê muội, ngược lại còn có chút rầu rĩ không vui. - Đồ Tể, đã gởi bao nhiêu thư cho cậu rồi, nhưng cậu lại hoàn toàn biến mất a. - Ai, kỳ thật gần đây tỷ cũng không có đi vào ngôi cao đối chiến. Bởi vì...tỷ cần đính hôn! Hắc hắc, nhìn thấy tỷ đính hôn, vẻ mặt của cậu có phải rất phấn khích hay không? Cậu khẳng định đang suy nghĩ, một người đàn bà phong tao như lão nương làm sao lại chịu đi đính hôn? Thậm chí cậu sẽ nghĩ, lão nương có phải tìm một người đàn bà đến cùng đính hôn hay không... - Ai, tỷ cũng muốn tìm đàn bà cùng đính hôn, nhưng lão đầu tử chết sống không đồng ý, thật sự buộc tỷ phải đính hôn với một tên mặt trắng nhỏ làm tỷ sầu muốn chết, những bảo bối của tỷ cũng đã sắp điên lên rồi...
Xem hết bức thư này, khóe miệng Trần Phàm không khỏi nổi lên nụ cười khổ.
Thông qua nội dung bức thư, hắn có thể xác định hôn nhân của Diệp Mỵ chỉ có tính chất ích lợi. Diệp Mỵ vì bị áp lực của trưởng bối không thể không phục tùng.
Dù sao, cha của Diệp Mỵ là hội trưởng thương hội người Hoa, thân phận như vậy xem như đứng đầu người Hoa tại Mỹ, tự nhiên không thể tùy tiện gả cho người nào bình thường, càng không cho phép nàng được kết hôn với một người phụ nữ khác...
Hiểu được điểm này, Trần Phàm lại nhìn thêm vài lần, lại chuẩn bị tắt trang web đột nhiên phát hiện được một hình ảnh nhắc nhở mới nhảy ra, phát hiện có thêm một bức thư mới, người gởi vẫn là Diệp Mỵ.
Thoáng ngây người, Trần Phàm lại mở thư, phát hiện lần này cũng không kèm ảnh chụp, nội dung rất ngắn: - Đồ Tể chết tiệt, mấy ngày nay lão nương muốn đi đại lục một chuyến, nếu cậu login thì lưu lại phương thức liên lạc cho lão nương!
Diệp Mỵ muốn tới đại lục?
Nàng tới đại lục làm gì?
Chạy trốn đính hôn sao?
Đọc nội dung trong thư, Trần Phàm không khỏi sửng sốt.
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Trần Phàm nghĩ nghĩ, cuối cùng không trả lời thư cho Diệp Mỵ.
Theo ý nào đó mà nói, Diệp Mỵ là một trong những người bạn ít ỏi của Trần Phàm.
Hiện giờ thế giới ngầm đã hỗn loạn như vậy, hắn lại muốn ra nước ngoài, tương lai tràn ngập nguy hiểm, hắn không muốn làm liên lụy tới người bên cạnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Diệp Mỵ đang ở Mỹ, nếu hắn bắt liên lạc với Diệp Mỵ nhất định sẽ làm trận quyết đấu cuối cùng này lan tới người nàng.
Đây là điều mà hắn không muốn nhìn thấy!
Ngay khi Trần Phàm làm ra quyết định, muốn tắt trang web.
Ở Los Angeles xa xôi vạn lý tận nước Mỹ, bên trong một biệt thự tại Beverly Hills. - Cưng ơi, chị xác định muốn đến Trung Quốc sao?
Một cô gái chớp đôi mắt to màu lam, yếu ớt nhìn Diệp Mỵ trần như nhộng đang ngồi trước máy vi tính.
Cũng giống như Diệp Mỵ, cô gái cũng không mặc quần áo.
Nàng là một cô gái hỗn huyết (con lai), có một mái tóc dài vàng óng, dáng người cao gầy, ngực đầy mông vểnh, làn da trắng nõn, bóng loáng trơn mượt, lỗ chân lông cũng không thô như phụ nữ tây phương, mà rất mờ nhạt. - Ân.
Diệp Mỵ quay đầu lại dùng tay vuốt cằm cô gái, mỉm cười nói: - Bảo bối, chị muốn về nước thông tri cho tên kia, nói cho hắn biết nước Mỹ nguy hiểm, hắn không thể đi. Mà trong mấy ngày chị rời khỏi đây, em phải ở lại trong nhà, nghĩ mọi biện pháp moi ra tin tức hữu dụng từ anh họ của em và lão bất tử cha chị, hiểu chưa? - Được.
Cô gái si tình nhìn Diệp Mỵ, gật đầu, sau đó thần tình lại nghi hoặc nói: - Cưng ơi, vì sao chị phải giúp người Trung Quốc kia vậy? Phải biết rằng hắn là địch nhân của tên khốn kiếp Tiết Hồ và Thanh bang. Mà chị lại cùng anh họ Tiết Thanh của em đính hôn, chị lén đến đại lục tìm hắn, bị bọn họ biết thì làm sao bây giờ? - Hừ! Dù tên mặt trắng nhỏ Tiết Thanh có biết thì đã sao?
Diệp Mỵ hừ lạnh nói: - Chuyện lão nương muốn làm, cho tới bây giờ còn chưa có ai dám ngăn cản! Nếu hắn không biết phân biệt, chít chít méo mó, lão nương liền cắt của hắn!
Nói xong, Diệp Mỵ tựa hồ vừa nghĩ tới điều gì, sắc mặt bực bội chợt giãn ra, chỉ còn lại ý cười hạnh phúc, tựa hồ nàng đang đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp nào đó. - Bảo bối, chị cứu hắn là bởi vì hắn từng bảo hộ chị, cứu chị cùng cha chị, hơn nữa hắn là người đàn ông đầu tiên mà chị không thể quên, chính xác ra khi đó hắn chỉ mới là một thiếu niên.
Hồi ức một lát, Diệp Mỵ khe khẽ thở dài nói: - Sở dĩ chị không có hứng thú đối với đàn ông, chủ yếu là bởi vì hắn, thứ hai là vì tên vương bát đản gọi là Đồ Tể trên ngôi cao đối chiến kia! - Cưng ơi, em nghe nói lão bất tử Tiết Hồ nói, tên đại lục kia có danh xưng Đồ Tể, chị nói hắn có thể cũng là Đồ Tể trong trò CS hay không?
Cô gái tên Tiết Kha, là con gái riêng của Tiết Hồ nghĩ tới điều gì nhịn không được hỏi.
Cùng là một người?
Có thể sao?
Trong lòng Diệp Mỵ vừa động!
- Silva, bạn của tôi, xem ra ngài đang gặp phải rất nhiều khó khăn.
Trong thư phòng an tĩnh. Trần Phàm thu liễm nụ cười trên khuôn mặt, lên tiếng phá vỡ bầu không khí áp lực.
Khó khăn ư?
Đúng vậy!
Trần Phàm năm xưa đã cứu Silva một mạng không nói, mà còn ban tặng cho gia tộc Gambino rất nhiều trợ giúp!
Lúc ấy, gia tộc Gambino và tổ chức Huyết Sắc Luyện Ngục bởi vì lợi ích, mà đã phát sinh xung đột. Song phương triển khai công kích nhau vài lần, mỗi lần gia tộc Gambino đều chuốc lấy thất bại nặng nề.
Ngay khi cả thế giới ngầm toàn cầu cho rằng, gia tộc Gambino vì đắc tội cùng với Huyết Sắc Luyện Ngục mà bị diệt vong. Thì Trần Phàm triển khai hành động trả thù tổ chức Huyết Sắc Luyện Ngục, làm cho cả thế giới ngầm rơi vào trong nỗi khiếp sợ. Đồng dạng cũng vì chuyện này, mà tổ chức Huyết Sắc Luyện Ngục không có bao nhiêu tinh lực dư thừa, đi đối phó với gia tộc Gambino nữa.
Mà sau khi Huyết Sắc Luyện Ngục diệt vong, gia tộc Gambino cũng nương theo cơ hội này để khôi phục nguyên khí. Hơn nữa còn củng cố địa vị của mình ở trong thế giới ngầm nước Mỹ nói riêng và trong thế giới ngầm toàn cầu nói chung!
Bởi vì muốn đền đáp nhân tình, cho nên vô luận khi ở tòa thành của gia tộc Kemer Er, hay là thời gian Trần Phàm ở trong quốc nội tiêu diệt Thanh Bang, Silva đều cấp cho Trần Phàm rất nhiều trợ giúp.
Theo ý nào đó mà nói, gia tộc Gambino hẳn là sẽ phải đứng ở bên phía Trần Phàm, giúp đỡ Trần Phàm tiêu diệt phân bộ Thanh Bang ở nước Mỹ.
Nhưng...
Silva hiểu rõ ràng, nếu gia tộc Gambino đứng ở bên phía Trần Phàm, thì không chỉ đối đầu với phân bộ Thanh Bang, mà còn phải đương đầu với rất nhiều các phương thế lực cường đại khác nữa!
Nếu những thế lực này liên minh với nhau, lấy địa vị của gia tộc Gambino ở thế giới ngầm nước Mỹ, thì cũng sẽ phải lui binh nhượng bộ!
Ở dưới tình hình này, áp lực mà Silva đang gánh vác là phi thường cường đại.
Dưới áp lực, hắn không dám, cũng không muốn lấy cơ nghiệp của gia tộc Gambino ra làm tiền đặt cược, lựa chọn trợ giúp cho Trần Phàm.
Bất quá...Silva cũng biết...Lửa giận của Đồ Tể, bất luận tổ chức nào hay kẻ nào...cũng đều không thể thừa nhận nổi!
Điểm này, ngay cả Silva ở bên trong, cùng các ông trùm trong thế giới ngầm, đều tâm sáng như gương.
Vì thế, Silva còn sợ, hắn sợ mình lựa chọn bàng quang lãnh đạm, cái hành vi vong ân phụ nghĩa này sẽ chọc giận Trần Phàm, khiến cho gia tộc Gambino phải thừa nhận cơn thịnh nộ của Đồ Tể.
- Phải, người bạn thân ái của tôi, quả thật là tôi đang gặp rất nhiều khó khăn.Silva thở dài, ném cho Trần Phàm một điếu xì gà Cuba chính tông, châm cho mình một điếu, nhẹ nhàng rít khói thuốc, sau đó mới nói:
- Đây là một cái vấn đề khó khăn nhất mà tôi cùng gia tộc Gambino từng gặp phải!
- Tuy rằng khó lựa chọn, nhưng bạn của tôi đã quyết định lựa chọn rồi chứ!
Trần Phàm khẽ mỉm cười, châm thuốc, phun ra một ngụm sương khỏi:
- Không phải sao?
Bình bịch!
Bên tai vang lên lời nói của Trần Phàm, nhìn khuôn mặt bị khói thuốc vườn quanh bao phủ, không thể thấy được biểu tình rõ ràng. Tâm tình của Silva đã trực tiếp trầm xuống! Lúc này cũng không biết phải mở miệng trả lời như thế nào.
- Silva người bạn của tôi, tôi biết ngài đã quyết định đứng ở vị trí trung lập, không tham dự vào cuộc giao tranh giữa tôi cùng Thanh Bang và những thế lực khác. Đồng thời...ngài còn lo lắng quyết định này sẽ chọc tôi nổi giận!
Trần Phàm thấy Silva không mở miệng, liền nhất châm kiến huyết nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
- Hô
Silva thở sâu ra một hơi, sau đó gian nan gật đầu:
- Thực xin lỗi, Đồ Tể, tôi không dám lấy tương lai của cả gia tộc đem ra làm tiền đặt cược...Bởi vì cái giá phải trả sẽ là quá lớn!
- Ưm?
Trần Phàm khẽ mỉm cười:
- Silva, người bạn của tôi, xem ra ngài cho rằng, tôi sẽ chuốc lấy thất bại ở trong tràng quyết đấu lần này, đúng không?
Lúc này đây, Silva không có đưa ra câu trả lời thuyết phục ngay, mà trầm ngâm suy tư một hồi, sau đó mới vô lực gật đầu:
- Đồ Tể, thực lực của anh là không cần phải hoài nghi. Tôi tin tưởng trên đời này, bất kỳ thế lực nào đơn đả độc đấu cùng với anh, đều sẽ chuốc lấy thảm bại nặng nề. Nhưng...tôi đã có được thông tin, Sơn Khẩu Tổ và Hắc Ám U Linh đều đang phái người đến nước Mỹ, trong đó Tá Đằng Nhất Lang phái ra mười tám gã Nhẫn Hoàng, thực lực cường đại nhất bên trong tổng bộ Sơn Khẩu Tổ. Mà Hắc Ám U Linh thì do U Linh Vương Zorro dẫn người tiến đến.
- Đồ Tể, người bạn thân ái của tôi, tôi cũng không có gạt anh. Nếu...nếu Hắc Ám U Linh không nghiên cứu thành công gien số 1, đám người kia không tiêm gien số 1 vào người, thì tôi sẽ lựa chọn ủng hộ anh. Nhưng là bọn chúng đã tiêm gien số 1 thành công ah!Silva nói đến đây thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi:
- Theo những gì tôi biết được, thì hiện giờ phần lớn cao thủ Thần Bảng đều tiêm gien số 1. Hơn nữa...nghe nói U Linh Vương Zorro còn liên hệ với nhiều cao thủ Thần Bảng khác nữa!
Mang theo tâm tình lo lắng bất an không yên, Silva ngừng thở, tha thiết chờ mong ngắm nhìn Trần Phàm, cảm giác như đang sợ Trần Phàm sẽ nổi giận vì những lời đánh giá này của mình.
Nằm ngoài dự đoán của Silva, khi nghe thấy những lời này, Trần Phàm không hề bày tỏ ra một chút phẫn nộ nào...
Tương phản, dưới ánh đèn, Trần Phàm lại khẽ mỉm cười.
Nhưng nụ cười kia rơi vào trong mắt Silva, lại vô pháp tiêu trừ đi những nỗi lo lắng ở trong lòng của Silva!
- Thực xin lỗi, người bạn thân ái của tôi.
Lo lắng rất nhiều, Silva đứng thẳng lên, hướng Trần Phàm khom lưng cúi thấp đầu xuống!
- Silva, bạn của tôi. ông đừng quá lo lắng.
Trần Phàm nhìn thấy hành động này của Silva, khẽ thở dài nói:
- Tôi hiểu nỗi khổ tâm ở trong lòng của ông. Cũng sẽ không bao giờ tức giận vì quyết định của ông. Bởi...nếu đổi thành tôi, đứng ở trên lập trường của ông, thì tôi cũng sẽ làm ra cái lựa chọn như vậy!
Ân?
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói như thế, thì trong lòng Silva không khỏi hung hăng chấn động!
Hắn có thể nghe ra phần nghiêm túc trong giọng nói của Trần Phàm. Cái phần nghiêm túc này, đã thông báo cho hắn biết, Trần Phàm không hề nói đùa, mà là đang thực nghiêm túc!
Đây cũng chính là đang nói, Trần Phàm cũng sẽ không tức giận vì quyết định của hắn, và gia tộc Gambino cũng sẽ không gặp tai ương ngập đầu...
- Đồ...Đồ Tể, người bạn thân ái của tôi, cảm ơn anh đã hiểu cho tôi!
Trong khi kinh ngạc, Silva cũng nhanh chóng bày tỏ vẻ biết ơn của mình. Nhưng lúc mở miệng, ngữ khí lại có vẻ hơi run rẩy, khỏa trái tim nhiều năm kiên cường, cũng đang nhảy lên điên cuồng:
- Tuy rằng...tôi và gia tộc Gambino sẽ đứng trên lập trường không nhúng tay vào chuyện này. Nhưng tôi có thể âm thầm giúp đỡ anh một ít, ví dụ như thu thập tình báo, cung cấp vũ khí...
- Không cần đâu, Silva, mấy chuyện đó tôi sẽ tự mình giải quyết.
Trần Phàm lắc đầu cười nói:
- Tôi chỉ cần ông làm giúp cho hai chuyện!
- Anh cứ nói đi!
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói như thế. Silva liền kìm nén cơn xúc động ở trong nội tâm. Cảm tình như sợ Trần Phàm thay đổi ý định, đưa ra yêu cầu làm cho hắn khó xử hơn.
- Chuyện thứ nhất, ông hãy trúp tôi, làm cho công ty Universal Pictures của tập đoàn Metro - Gold, hợp tác cùng với công ty giải trí Lam Cảnh. Ưm, tôi hy vọng rằng, ông hãy phân phó cho người bên dưới để tâm đến chuyện này nhiều hơn một chút!
Trần Phàm thản nhiên đưa ra yêu cầu đầu tiên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
- Xin hãy an tâm, công ty Universal Pictures sẽ cố gắng trợ giúp công ty giải trí Lam Cảnh ở mức lớn nhất!
Nguyên bản Silva đang lo lắng, Trần Phàm sẽ đưa ra yêu cầu làm cho mình rơi vào tình huống khó xử. Lúc này vừa nghe xong, thì tâm tình nhanh chóng buông lỏng xuống. Bất quá nỗi lo lắng trong nội tâm chỉ mới tiêu trừ đi phân nửa...Lúc này vẫn còn đang chờ mong nhìn chằm chằm vào Trần Phàm!
- Thứ hai. ông cũng biết rồi đó! Lần này tôi không đến Mỹ một mình, mà còn có thêm hai người bằng hữu.
Trần Phàm bĩnh tĩnh đưa ra yêu cầu thứ hai:
- Tôi hy vọng rằng, sáng sớm ngày mai, ông có thể thu xếp cho các nàng lên máy bay an toàn, quay về Trung quốc an toàn.
Tôi nghĩ, chuyện này đối với ông mà nói, thì cũng không hề khó khăn chút nào!
- Tôi đảm bảo họ sẽ bình an quay trở về Trung quốc!
Sau khi nghe Trần Phàm đưa ra yêu cầu thứ hai xong, thì Silva mới hoàn toàn yên lòng, đồng thời còn lộ ra một cái nụ cười hưng phấn.
Tựa hồ...hắn thật không ngờ, Trần Phàm sẽ đưa ra một cái yêu cầu đơn giản như thế!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sáng sớm, khi ánh mặt trời hiện lên trên không trung xa xôi, Trần Phàm mở mắt, nhìn thấy Tô San giống như một con mèo nhỏ dịu ngoan cuộn tròn trong lòng hắn, ngủ rất ngon lành.
Bởi vì thương tiếc cho Tô San, tối hôm qua tuy Trần Phàm bị nàng hấp dẫn, nhưng cuối cùng vẫn đè nén chính mình.
Mà đối với Tô San mà nói, có thể lựa chọn chủ động, khả năng rất lớn là vì cảm thấy được những cô gái khác đều đã hiến thân cho Trần Phàm, nàng là hôn thê của Trần Phàm hẳn càng nên hiến thân cho hắn mới đúng.
Ngoài ra cũng là do Tô San bị kích thích, vì thế mới chủ động.
Nhìn thấy bộ dáng ngủ say của Tô San, nghĩ tới nàng có dặn sáng sớm muốn hắn đưa nàng về phòng ngủ, Trần Phàm thật cẩn thận ôm lấy nàng đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng ngủ của Tô San vẫn mở rộng, Lý Dĩnh cũng nằm trên giường ngủ rất say.
Nhẹ nhàng đặt Tô San xuống bên cạnh Lý Dĩnh, Trần Phàm lặng yên đi ra khỏi phòng.
Trở lại phòng ngủ của mình, Trần Phàm nghĩ nghĩ, quyết định hôm nay ở lại với Tô San cùng Lý Dĩnh, chuyện huấn luyện có thể lui thêm một ngày.
Sau khi quyết định, Trần Phàm vẫn như thường ngày, mặc quần sọt vào ngồi trước máy vi tính, chuẩn bị chơi trò chơi.
Có lẽ bởi vì sắp đi Mỹ, sau khi mở máy, Trần Phàm vốn định trực tiếp đi vào trò chơi, trong đầu theo bản năng dần hiện ra một thân ảnh thật yêu mị.
Nghĩ đến thân ảnh kia, Trần Phàm thoáng do dự, cũng không lập tức đi vào trò chơi, lại tiến nhập một trang web cá nhân có tên là Đồ Tể.
Bởi vì Trần Phàm dùng nickname Đồ Tể tung hoành trong trò chơi, sáng tạo ra thần thoại vô địch, vì thế các ngôi cao đối chiến cỡ lớn đều xây dựng cho Trần Phàm một trang web cá nhân thật đặc biệt, trang web được mệnh danh là Đồ Tể.
Lúc này Trần Phàm tiến vào trang web cá nhân, là một ngôi cao nổi tiếng tại Bắc Mỹ xây dựng cho Trần Phàm.
Tiến vào trong trang web, mở ra hòm thư, giống như Trần Phàm suy nghĩ, bên trong email có rất nhiều bưu kiện, hơn nữa toàn bộ đều đến từ một nickname: Mê Chết Người Không Đền Mạng.
Tùy ý mở ra một phong bưu kiện, trên màn ảnh máy tính lập tức hiện lên ảnh chụp, chủ nhân ảnh chụp là một cô gái mặc áo tắm hai mảnh, dáng người cô gái không tính là cao gầy, nhưng cặp đùi rất thon dài, ước chừng cao tới hai phần ba thân người, lại thêm bộ ngực thật đồ sộ, mặc vào áo tắm hai mảnh lại phối hợp với khuôn mặt yêu mị của nàng, quả thật rành rành chính là một yêu tinh.
Nhìn thấy tấm ảnh chụp quen thuộc, Trần Phàm mỉm cười, sau đó dời ánh mắt lập tức nhìn thấy nội dung bưu kiện: - Đồ Tể, đã lâu tỷ không thấy cậu login. Con bà cậu, cậu chết ở chỗ nào rồi? Cậu có biết tỷ nhớ cậu tới thế nào không? Bởi vì tưởng niệm cậu, tỷ còn mặc đủ loại chế phục chụp hình cho cậu xem, còn đem toàn bộ tình nhân bên cạnh quăng hết, thậm chí...bây giờ tỷ cũng không có bao nhiêu hứng thú với đàn bà...
Nickname "Mê Chết Người Không Đền Mạng" là một người bạn duy nhất mà Trần Phàm liên hệ trên ngôi cao đối chiến tại Bắc Mỹ này.
Lúc trước Trần Phàm vì diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục, rời khỏi Long Nha lại giống như một u linh, du đãng khắp nơi trên thế giới. Mỗi một lần giết chóc qua đi, ngoại trừ hắn phát tiết tinh lực trên thân thể đủ loại đàn bà, phần lớn thời gian đều chơi CS.
"Mê Chết Người Không Đền Mạng" là người bạn mà Trần Phàm nhận thức lúc đó.
Khi đó Trần Phàm dùng danh hào Đồ Tể ở ngôi cao đối chiến CS bách chiến bách thắng, hơn nữa mỗi lần đều lấy phương thức hài hước thắng lợi, ở khu vực thi đấu CS khiến cho sóng to gió lớn, không ít người bởi vì ngưỡng mộ Trần Phàm mà liên hệ với hắn...trong đó có nickname Mê Chết Người Không Đền Mạng này.
Trần Phàm xem nhẹ toàn bộ các nickname, chỉ trả lời cho Mê Chết Người Không Đền Mạng.
Tất cả chuyện này đơn giản là vì nickname này gợi cho hắn nhớ lại một hồi ức.
Năm đó, khi hắn còn ở Long Nha từng được phái đến Hong Kong, phụ trách bảo hộ hội trưởng thương hội người Hoa tại Mỹ cùng con gái của hắn, trong mấy ngày làm bảo tiêu tạm thời đã quen biết con gái của vị hội trưởng kia, hơn nữa còn biết nàng rất thích chơi CS, ở trong trò chơi đặt nickname là Mê Chết Người Không Đền Mạng.
Bởi vì khơi gợi hồi ức, ban đầu Trần Phàm trả lời trên ngôi cao, khả năng rất lớn là vì muốn biết hai nickname này có phải là một người hay không.
Sau đó khi song phương quen thuộc, Trần Phàm mới biết nickname kia cũng chính là Diệp Mỵ.
Nhưng làm cho Trần Phàm không biết nên nói gì chính là có lẽ vì đang ở Mỹ, cô gái nhỏ nhu thuận năm xưa, trong chớp mắt biến thành thượng hạng nữ sắc lang, không chỉ lớn mật vô cùng, hơn nữa xu hướng giới tính cũng có vấn đề...
Càng làm cho Trần Phàm không biết nói gì chính là, Diệp Mỵ cũng từng nói qua, nữ nhân từng ngủ với nàng không ít hơn ba mươi cô gái!
Mặc dù có chút khó tin đối với sự thay đổi của Diệp Mỵ, nhưng Trần Phàm cũng không nói cho nàng biết mình chính là vị thiếu niên đặc công năm xưa từng cứu nàng cùng cha nàng.
Nhưng...
Tuy rằng không biết thân phận chân thật của Trần Phàm, nhưng mỗi lần Diệp Mỵ login đều liên hệ Trần Phàm, nếu Trần Phàm không Online, đều gởi email cho Trần Phàm.
Có lẽ đã lâu không liên hệ với Diệp Mỵ, Trần Phàm lại hứng thú mở từng bưu kiện ra xem.
Cũng giống như bưu kiện đầu tiên Trần Phàm mở ra, Trần Phàm mở thêm mấy bưu kiện cũng thấy một ít lời tưởng niệm cùng một tấm hình của Diệp Mỵ gởi kèm theo.
Nhìn nhìn, khi Trần Phàm đang định đóng lại email đột nhiên đọc được một tiêu đề của một bưu kiện: - Đồ Tể, tỷ phải đính hôn!
Nhìn thấy đầu đề, nghĩ đến xu hướng giới tính của Diệp Mỵ, Trần Phàm không khỏi tò mò mở thư.
Bức thư này đại khái được gởi từ trước tháng tám, không giống như những bức thư trước đó có kèm theo ảnh chụp, bên trong bức thư này Diệp Mỵ cũng không mặc áo tắm hai mảnh khêu gợi, cũng không mặc nội y sexy, càng không gởi chung ảnh chụp của mấy cô nàng bảo bối, mà là ảnh chụp mặc áo cưới.
Bên trong tấm ảnh, Diệp Mỵ mặc áo cưới làm cho người ta một loại cảm giác kinh diễm, chiếc áo cưới hoàn toàn phơi bày dáng người hoàn mỹ của nàng, bộ trang sức càng làm tăng thêm vẻ cao quý vũ mị của nàng.
Chỉ là...
So sánh với những tấm ảnh trước kia mà nói, trên khuôn mặt của Diệp Mỵ lại không có nụ cười, trong ánh mắt cũng không có cảm giác khiến người mê muội, ngược lại còn có chút rầu rĩ không vui. - Đồ Tể, đã gởi bao nhiêu thư cho cậu rồi, nhưng cậu lại hoàn toàn biến mất a. - Ai, kỳ thật gần đây tỷ cũng không có đi vào ngôi cao đối chiến. Bởi vì...tỷ cần đính hôn! Hắc hắc, nhìn thấy tỷ đính hôn, vẻ mặt của cậu có phải rất phấn khích hay không? Cậu khẳng định đang suy nghĩ, một người đàn bà phong tao như lão nương làm sao lại chịu đi đính hôn? Thậm chí cậu sẽ nghĩ, lão nương có phải tìm một người đàn bà đến cùng đính hôn hay không... - Ai, tỷ cũng muốn tìm đàn bà cùng đính hôn, nhưng lão đầu tử chết sống không đồng ý, thật sự buộc tỷ phải đính hôn với một tên mặt trắng nhỏ làm tỷ sầu muốn chết, những bảo bối của tỷ cũng đã sắp điên lên rồi...
Xem hết bức thư này, khóe miệng Trần Phàm không khỏi nổi lên nụ cười khổ.
Thông qua nội dung bức thư, hắn có thể xác định hôn nhân của Diệp Mỵ chỉ có tính chất ích lợi. Diệp Mỵ vì bị áp lực của trưởng bối không thể không phục tùng.
Dù sao, cha của Diệp Mỵ là hội trưởng thương hội người Hoa, thân phận như vậy xem như đứng đầu người Hoa tại Mỹ, tự nhiên không thể tùy tiện gả cho người nào bình thường, càng không cho phép nàng được kết hôn với một người phụ nữ khác...
Hiểu được điểm này, Trần Phàm lại nhìn thêm vài lần, lại chuẩn bị tắt trang web đột nhiên phát hiện được một hình ảnh nhắc nhở mới nhảy ra, phát hiện có thêm một bức thư mới, người gởi vẫn là Diệp Mỵ.
Thoáng ngây người, Trần Phàm lại mở thư, phát hiện lần này cũng không kèm ảnh chụp, nội dung rất ngắn: - Đồ Tể chết tiệt, mấy ngày nay lão nương muốn đi đại lục một chuyến, nếu cậu login thì lưu lại phương thức liên lạc cho lão nương!
Diệp Mỵ muốn tới đại lục?
Nàng tới đại lục làm gì?
Chạy trốn đính hôn sao?
Đọc nội dung trong thư, Trần Phàm không khỏi sửng sốt.
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Trần Phàm nghĩ nghĩ, cuối cùng không trả lời thư cho Diệp Mỵ.
Theo ý nào đó mà nói, Diệp Mỵ là một trong những người bạn ít ỏi của Trần Phàm.
Hiện giờ thế giới ngầm đã hỗn loạn như vậy, hắn lại muốn ra nước ngoài, tương lai tràn ngập nguy hiểm, hắn không muốn làm liên lụy tới người bên cạnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Diệp Mỵ đang ở Mỹ, nếu hắn bắt liên lạc với Diệp Mỵ nhất định sẽ làm trận quyết đấu cuối cùng này lan tới người nàng.
Đây là điều mà hắn không muốn nhìn thấy!
Ngay khi Trần Phàm làm ra quyết định, muốn tắt trang web.
Ở Los Angeles xa xôi vạn lý tận nước Mỹ, bên trong một biệt thự tại Beverly Hills. - Cưng ơi, chị xác định muốn đến Trung Quốc sao?
Một cô gái chớp đôi mắt to màu lam, yếu ớt nhìn Diệp Mỵ trần như nhộng đang ngồi trước máy vi tính.
Cũng giống như Diệp Mỵ, cô gái cũng không mặc quần áo.
Nàng là một cô gái hỗn huyết (con lai), có một mái tóc dài vàng óng, dáng người cao gầy, ngực đầy mông vểnh, làn da trắng nõn, bóng loáng trơn mượt, lỗ chân lông cũng không thô như phụ nữ tây phương, mà rất mờ nhạt. - Ân.
Diệp Mỵ quay đầu lại dùng tay vuốt cằm cô gái, mỉm cười nói: - Bảo bối, chị muốn về nước thông tri cho tên kia, nói cho hắn biết nước Mỹ nguy hiểm, hắn không thể đi. Mà trong mấy ngày chị rời khỏi đây, em phải ở lại trong nhà, nghĩ mọi biện pháp moi ra tin tức hữu dụng từ anh họ của em và lão bất tử cha chị, hiểu chưa? - Được.
Cô gái si tình nhìn Diệp Mỵ, gật đầu, sau đó thần tình lại nghi hoặc nói: - Cưng ơi, vì sao chị phải giúp người Trung Quốc kia vậy? Phải biết rằng hắn là địch nhân của tên khốn kiếp Tiết Hồ và Thanh bang. Mà chị lại cùng anh họ Tiết Thanh của em đính hôn, chị lén đến đại lục tìm hắn, bị bọn họ biết thì làm sao bây giờ? - Hừ! Dù tên mặt trắng nhỏ Tiết Thanh có biết thì đã sao?
Diệp Mỵ hừ lạnh nói: - Chuyện lão nương muốn làm, cho tới bây giờ còn chưa có ai dám ngăn cản! Nếu hắn không biết phân biệt, chít chít méo mó, lão nương liền cắt của hắn!
Nói xong, Diệp Mỵ tựa hồ vừa nghĩ tới điều gì, sắc mặt bực bội chợt giãn ra, chỉ còn lại ý cười hạnh phúc, tựa hồ nàng đang đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp nào đó. - Bảo bối, chị cứu hắn là bởi vì hắn từng bảo hộ chị, cứu chị cùng cha chị, hơn nữa hắn là người đàn ông đầu tiên mà chị không thể quên, chính xác ra khi đó hắn chỉ mới là một thiếu niên.
Hồi ức một lát, Diệp Mỵ khe khẽ thở dài nói: - Sở dĩ chị không có hứng thú đối với đàn ông, chủ yếu là bởi vì hắn, thứ hai là vì tên vương bát đản gọi là Đồ Tể trên ngôi cao đối chiến kia! - Cưng ơi, em nghe nói lão bất tử Tiết Hồ nói, tên đại lục kia có danh xưng Đồ Tể, chị nói hắn có thể cũng là Đồ Tể trong trò CS hay không?
Cô gái tên Tiết Kha, là con gái riêng của Tiết Hồ nghĩ tới điều gì nhịn không được hỏi.