Dù Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng biết lấy địa vị cùng lực ảnh hưởng hiện tại của Trần Phàm tại quốc nội, trong quốc nội không có thế lực nào dám phái người đi ám sát Trần Phàm, về phần thế lực nước ngoài muốn tiến vào cũng không thể nào, nhưng nàng vẫn cử thành viên Ám Đường đi theo bên người bảo vệ Trần Phàm.
Vào lúc chín giờ, được hai chiếc Benz hộ tống, Trần Phái lái chiếc Bentley chạy vào tiểu khu.
Trong xe, Tô San tựa hồ cũng không bị chuyện khi nãy làm ảnh hưởng, vẫn lặng lẽ nói chuyện với Lý Dĩnh, tiếng cười của hai người vẫn vang lên trong xe, không khí tựa hồ càng thêm ấm áp hơn khi nãy.
Theo sau, ngay khi Trần Phàm định lái xe vài bãi đỗ tiểu khu, di động hắn đặt bên cạnh đột nhiên reo lên.
- Ông...ông...
Nghe được thanh âm chuông di động reo lên, Tô San cùng Lý Dĩnh không hẹn mà cùng dừng cuộc nói chuyện, Trần Phàm lại hơi có chút nghi hoặc cầm lên di động, nhìn thấy là một dãy số điện thoại thật xa lạ.
Mang theo vài phần nghi hoặc, Trần Phàm mở điện thoại, ngữ khí vẫn khách khí:
- Alo.
- Chào soái ca, cần phục vụ đặc thù không?
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Mỵ đứng bên ngoài phi trường, nhìn thấy dòng xe như nước trên đường, nũng nịu hỏi.
Ân?
Ngạc nhiên nghe được bên trong điện thoại truyền ra một thanh âm nũng nịu, Trần Phàm không khỏi sửng sốt, thậm chí ngay cả Tô San cùng Lý Dĩnh cũng mơ hồ nghe được thanh âm đều thoáng ngây ngốc.
Tất cả chuyện này đơn giản là do lực hấp dẫn của thanh âm kia quá mức kỳ lạ.
Sau thoáng ngây người, Trần Phàm lại cảm thấy thanh âm hết sức quen thuộc, sau đó chợt nhớ ra điều gì, có chút kinh ngạc nói:
- Diệp Mỵ?
- Ai u uy, ca, ngài thật sự là rất giỏi nha, chỉ thoáng chút đã nghe ra thanh âm của tôi.
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Mỵ dùng ngữ khí nũng nịu đáp lại một câu.
Trần Phàm dừng xe lại dở khóc dở cười nói:
- Diệp Mỵ, cô đang làm trò gì vậy? Còn nữa, cô làm sao biết số di động của tôi?
- Cái đầu anh, anh còn có mặt mũi hỏi tỷ làm sao biết số điện thoại di động của anh sao?
Nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, đầu bên kia điện thoại Diệp Mỵ đột nhiên đổi ngữ khí:
- Hiện tại tỷ đang đứng cô đơn một mình tại sân bay Phổ Đông đây, nếu như anh không sợ tỷ bị người giật tiền trước rồi hiếp giết sau, vậy thì mau chóng chạy tới đi...
- Được, tôi tới.
Trần Phàm thật rõ ràng đáp ứng, nhưng trong lòng lại cảm thấy tò mò, vì sao Diệp Mỵ lại đột nhiên trở về quốc nội, còn liên hệ với mình.
Không vắt óc đi suy nghĩ nguyên do bên trong, Trần Phàm cân nhắc một chút quay đầu nhìn Tô San cùng Lý Dĩnh nói:
- Có người bạn từ Mỹ đến, hiện tại đang ở phi trường, anh phải đi đón.
- Đi thôi, trên đường cẩn thận một chút.
Tô San mỉm cười, tựa hồ tuyệt không để ý tới đối phương là nữ giới.
Trần Phàm gật gật đầu, mà Tô San lại chủ động lôi kéo Lý Dĩnh đi xuống xe, lập tức đi vào trong nhà cũng không hỏi thêm lời nào.
Nhìn thấy bóng lưng hai người đi xa, sắc mặt Trần Phàm thật phức tạp thu hồi ánh mắt, quay đầu xe rời khỏi tiểu khu.
Mười lăm phút sau khi Trần Phàm lái xe tới sân bay, Diệp Mỵ đứng ngoài phi trường chờ đã lâu.
Trong màn đêm, Trần Phàm rõ ràng nhìn thấy Diệp Mỵ mặc bộ quần áo thật phong tao đứng trong gió đêm không ngừng nhìn xung quanh, đôi đùi đẹp thẳng tắp đập vào ánh mắt mọi người.
Mà ở trước người Diệp Mỵ, có một chiếc Maybach đang đỗ, bên cạnh có một gã thanh niên khí độ bất phàm đang đứng kế bên.
Thanh niên không phải ai khác, chính là tên thanh niên ở trên máy bay bắt chuyện với Diệp Mỵ kết quả bị ăn bế môn canh.
Nguyên bản Diệp Mỵ đưa ra danh hào của Trần Phàm làm tên thanh niên sợ không nhẹ, cũng đã bỏ qua ý niệm tán tỉnh Diệp Mỵ, nhưng khi hắn đi ra sân bay, phát hiện Diệp Mỵ đang đứng bên ngoài phi trường một mình không thấy ai tới đón.
Phát hiện này theo bản năng làm cho hắn cho rằng nàng đang khoác lác, hoàn toàn không hề quen biết với Trần Phàm.
Hiểu được điểm này, tên thanh niên vì muốn cứu vãn mặt mũi nên chủ động tiếp cận Diệp Mỵ, muốn trả đũa nàng đồng thời hống nàng lên giường.
Lúc này Diệp Mỵ đã gọi điện thoại xong cho Trần Phàm, hơn nữa cũng nhận thấy được sự xuất hiện của nàng tạo ra xôn xao không nhỏ, không ít người đều đang đánh chủ ý với nàng.
Vì muốn tránh thêm phiền toái, Diệp Mỵ cũng để cho tên thanh niên tiếp tục bắt chuyện, xem hắn như tấm mộc.
Không thể không thừa nhận, cách này của Diệp Mỵ giúp nàng tránh được những người tiến đến gây rối, dù sao chiếc Maybach giá trị xa xỉ của tên thanh niên vẫn rất có lực uy hiếp.
- Mỹ nữ, đã qua gần nửa giờ, bạn trai trong truyền thuyết của cô còn chưa tới a?
Trong gió đêm, tên thanh niên giơ lên cố tay nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ Rolex, khẽ cười nói.
Khác với lần trước, lần này khi hắn mở miệng, còn cố ý quét nhìn cặp đùi đẹp của Diệp Mỵ.
Sở dĩ hắn dám lớn mật như vậy là bởi vì khi nãy hắn đánh cuộc với Diệp Mỵ, theo nội dung đánh cuộc, nếu trong vòng nửa giờ Trần Phàm còn chưa đến đón Diệp Mỵ, Diệp Mỵ sẽ đi cùng hắn, khuya hôm nay bồi hắn lên giường, nếu Trần Phàm tới, thanh niên sẽ chắp hai tay đưa Maybach cho Diệp Mỵ.
- Thật sự là ngại quá người bạn nhỏ, anh ấy đến rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tên thanh niên vừa nói xong, Diệp Mỵ giống như đang nhìn thấy tân đại lục, hai mắt tỏa sáng cười tủm tỉm nói:
- Xem ra đêm nay chẳng những cậu phải đưa chiếc Maybach cho tỷ, còn phải dùng hai tay của mình để dâng lên.
- Lạt!
Nghe được lời nói của Diệp Mỵ, tên thanh niên biến sắc theo bản năng nhìn theo ánh mắt Diệp Mỵ, rõ ràng nhìn thấy một chiếc Bentley đang chậm rãi chạy về hướng bên này.
Theo sau, ánh mắt tên thanh niên rơi lên biển số chiếc Bentley.
Nhìn thấy dãy số xe, đồng tử tên thanh niên đột nhiên phóng lớn, hoàn toàn ngây dại!
Cũng giống như rất nhiều người thượng lưu trong Đông Hải cùng quốc nội, tên thanh niên cũng biết biển số xe Bentley của Trần Phàm.
Tựa hồ vì muốn xác minh sự suy đoán của hắn, chiếc Bentley rất nhanh đến gần hắn cùng Diệp Mỵ.
Trong nụ cười sáng lạn của Diệp Mỵ, Trần Phàm từ trong xe bước xuống.
- Cái đầu anh, anh còn không đến, tỷ phải thất thân rồi!
Nhìn thấy Trần Phàm xuống xe, Diệp Mỵ tức giận nhìn Trần Phàm mắng một câu.
Trần Phàm đã sớm thói quen với tính cách của Diệp Mỵ, chỉ cười khổ, sau đó nhìn thoáng qua tên thanh niên đang khẩn trương, hỏi:
- Diệp Mỵ, đây là bạn của cô sao?
- Không...không phải, Trần tiên sinh, tôi không phải là bạn của Diệp tiểu thư.
Nghe được câu hỏi của Trần Phàm, tên thanh niên không đợi Diệp Mỵ mở miệng liền run rẩy giải thích, đồng thời đưa chìa khóa xe cho Diệp Mỵ nói:
- Diệp...Diệp tiểu thư, cô thắng.
Nhìn chìa khóa xe của tên thanh niên. Diệp Mỵ cũng không lấy, mà Trần Phàm mơ hồ cảm thấy không thích hợp nhíu mày hỏi:
- Sao lại thế này?
- Người bạn nhỏ này muốn gạt tôi lên giường, tôi nói anh là người đàn ông của tôi, kết quả hắn không tin, thật sự cứ quấn quýt tỷ thật chặt chẽ, cuối cùng tỷ không có biện pháp nên đánh cuộc với hắn, nói nếu anh tới đón tôi, hắn sẽ đem chiếc Maybach này tặng cho tôi, nếu như anh không đến đêm nay tôi đã là người của hắn, bồi hắn lên giường.
Diệp Mỵ không tim không phổi giải thích.
Cô đông!
Nghe được lời nói của Diệp Mỵ, tên thanh niên nuốt nước bọt không ngừng, ngừng thở, đôi chân như căng cứng run rẩy không ngừng, cảm giác như tùy lúc đều có thể ngã quỵ.
- Trần...Trần tiên sinh, tôi...
Vừa hoảng sợ, tên thanh niên cố gắng mở miệng giải thích, kết quả mở miệng hồi lâu cũng không nói được một câu nào ra miệng, chỉ dùng loại ánh mắt hoảng sợ tới cực điểm nhìn Trần Phàm, cầu xin Trần Phàm buông tha hắn.
Là một trong những công tử ăn chơi nổi tiếng trong thành phố Đông Hải, hắn biết rõ năng lực của Trần Phàm kinh khủng tới bậc nào, theo hắn xem ra, có thể tiêu diệt Thanh bang, biến Yến Thanh Đế thành phế nhân, một cuộc điện thoại đủ làm cho hắn bị ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn!
Trong ánh mắt hoảng sợ của tên thanh niên, Trần Phàm cũng không liếc mắt nhìn tên thanh niên, cười khổ nhìn Diệp Mỵ nói:
- Đi được chưa?
Diệp Mỵ gật gật đầu, xem tên thanh niên như không khí, đi ngang qua người hắn, nhưng đi được vài bước nàng lại nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại lộ ra dáng tươi cười mê chết người không đền mạng:
- Người bạn nhỏ, tỷ vốn dự định cho cậu tự tay đập nát chiếc Maybach kia, nhưng lại cảm thấy có chút đáng tiếc. Như vậy đi, khi đi về cậu phải quyên một trăm ngàn cho quỹ từ thiện hi vọng, ân, đừng ôm lấy tâm lý may mắn, nếu tỷ biết cậu không quyên...
- Quyên! Tỷ, hiện tại tôi lập tức gọi điện cho người ta quyên ngay!
Nghe được lời nói của Diệp Mỵ, tên thanh niên như vừa được nghe tiên nhạc êm tai nhất trên thế gian này, giống như người chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng, không đợi Diệp Mỵ nói xong liền vỗ ngực cam đoan.
Diệp Mỵ không nói gì, mà xoay người chui vào trong xe Bentley, ngồi ở cạnh ghế tài xế.
Rất nhanh chiếc Bentley khởi động, trong vẻ mặt còn sợ hãi của tên thanh niên chậm rãi rời đi.
Nhìn chiếc Bentley rời đi, tên thanh niên nghĩ tới lời cam đoan vừa rồi của mình, liền lấy ra điện thoại bấm một dãy số, dùng ngữ khí mệnh lệnh nói:
- Lấy danh nghĩa của cá nhân tôi quyên một trăm ngàn cho quỹ từ thiện hi vọng, mặt khác phải tuyên truyền một phen, tốt nhất có thể đăng lên báo cùng ti vi!
- Cát thiếu gia, sao đột nhiên cậu lại nhớ tới việc quyên tiền cho quỹ từ thiện vậy? Còn nữa, một trăm ngàn không phải con số nhỏ, cần phải ghi chép bên tài vụ, cần xin chỉ thị của cha ngài...
- Tôi bảo ông quyên tiền thì ông cứ quyên đi, sao nhiều lời vô nghĩa như vậy? về phần bên phía cha tôi, ông nói cho ông ấy biết, nếu không quyên, bảo ông ấy phái người nhặt xác cho tôi!
- Ba!
Nói xong tên thanh niên trực tiếp cúp điện thoại.
Trong chiếc Bentley, Diệp Mỵ nhìn vào kính chiếu hậu thấy một màn như vậy, cười trêu ghẹo nói:
- Thật không nhìn ra, đặc công thiếu niên của ngày xưa hiện giờ lại biến hóa thành một thổ hoàng đế, chỉ dùng danh hào đã đem người dọa tới gần chết a.
- Tôi nhớ trước kia cô đâu có điên tới như vậy?
Trần Phàm dở khóc dở cười.
- Người luôn thay đổi nha, năm đó tỷ gặp mặt anh chỉ mới có mười lăm tuổi.
Diệp Mỵ nói xong đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, khẩn cấp hỏi:
- Đúng rồi, nhiều năm chúng ta không gặp, sao anh lại có thể nhận ra tôi?
Vừa nói xong, Diệp Mỵ lại nhớ tới lời nhắc nhở của Tiết Kha, thần tình kích động nhìn Trần Phàm.
- Tôi là Đồ Tể.
Trần Phàm nghĩ nghĩ, cấp ra đáp án.
Nhìn thấy thủ lĩnh tổ chức Nguyệt Thần Maha cùng Sark của bộ lạc cuồng nhân ngồi xuống ghế, vua của U Linh Dixi lướt mắt trên thân mọi người, trong đầu hồi tưởng lại lời nhắc nhở của Nhẫn, nghĩ nghĩ nói:
- Chư vị, hiện giờ Đồ Tể đã đến nước Mỹ, các vị có ý kiến gì?
- Vì sao lúc Đồ Tể vừa bước xuống máy bay không lập tức xử rụng hắn đi?
Nghe được câu hỏi của Dixi, Rossi Profaci liền mở miệng hỏi trước, tựa hồ theo hắn xem ra, sáu thế lực lớn liên thủ nên động thủ ngay tại phi trường là tốt nhất.
- Ngu ngốc.
Rossi vừa thốt lên. Nhẫn liền hừ lạnh một tiếng, vẻ khinh thường nồng đậm.
Nghe lời nhục nhã của Nhẫn, nguyên bản tâm tình của Rossi đang cực kỳ tệ hại, sắc mặt chợt xanh mét, trong con ngươi tràn ngập vẻ tức giận.
Tâm tình của Rossi sở dĩ tệ hại, hoàn toàn bởi vì Mike.
Hắn đã từ miệng của em trai hắn, Marcel Desailly nghe được tin tức Trần Phàm đánh bị thương Mike, đồng thời cũng biết được Trần Phàm sẽ xuống tay với gia tộc Profaci.
Có thể nói từ sau khi Trần Phàm đến nước Mỹ, gia tộc Profaci là gia tộc đầu tiên bị tai ương!
Chính vì như vậy, Rossi tự nhiên sớm trông đợi kế hoạch xử lý Trần Phàm, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Buồn bực thì buồn bực, phẫn nộ thì phẫn nộ, chính Rossi cũng biết gia tộc Profaci sở dĩ có thể gia nhập liên minh lâm thời này, hoàn toàn bởi vì gia tộc Profaci là đồng minh trung thành nhất của gia tộc Qiesi Jarno, mấy thế lực lớn khác bởi vì nể mặt gia tộc Qiesi Jarno mới miễn cưỡng đồng ý cho Rossi gia nhập.
Không riêng gì Nhẫn cảm thấy lời nói của Rossi thật ngu ngốc, Dixi cũng cho rằng như thế, theo hắn xem ra, nếu Đồ Tể dễ bị giết như vậy, Huyết Sắc Luyện Ngục cũng sẽ không diệt vong.
Thấy lời đề nghị của mình bị coi thường, Rossi lại nhịn không được nói:
- Tôi biết Đồ Tể rất mạnh, nhưng chúng ta lại liên hợp cùng nhau, xử lý hắn không khó đi? Nếu chúng ta liên hợp còn làm không xong hắn, vậy còn tạo thành liên minh lâm thời này làm gì?
- Ngài Rossi, tôi thật sự rất tò mò, với chỉ số thông minh của ông làm sao có thể trở thành tộc trưởng gia tộc Profaci, càng thần kỳ chính là, dưới sự lãnh đạo của ông, gia tộc Profaci lại không bị suy sụp.
Lúc này mở miệng chính là thủ lĩnh Nguyệt Thần Maha, tính cách hắn vốn cao ngạo, ánh mắt nhìn Rossi tràn ngập vẻ miệt thị:
- Ngay từ đầu, chúng tôi thảo luận nên làm sao dẫn dụ Đồ Tể tới nước Mỹ, ông lại đưa ý kiến xuống tay với nữ nhân của hắn, muốn lợi dụng Dreamworks cùng hợp tác với công ty của nữ nhân Đồ Tể để hấp dẫn cô ta tới Mỹ. Chẳng lẽ ông cho rằng Đồ Tể là thằng ngu sao?
Có thể nói, lợi dụng công ty điện ảnh Dreamworks hợp tác với công ty giải trí Lam Cảnh dẫn dụ Lý Dĩnh đi vào nước Mỹ, sau đó bắt cóc, dùng điều này uy hiếp Trần Phàm, là chủ ý của một mình Rossi.
Hắn làm như vậy, chỉ vì muốn làm ra một chút cống hiến nho nhỏ, không đến mức làm cho mấy thế lực khác khinh thường hắn!Sự thật chứng minh, phương thức làm ra vẻ khôn ngoan của hắn biến thành chuyện đáng chê cười.
Lúc này nghe được lời nhục nhã không chút lưu tình của Maha, Rossi cắn răng nói:
- Tuy rằng kế hoạch thất bại, nhưng cũng không thể chứng minh khả năng kế hoạch không thể thực hiện. Dù sao căn cứ theo tin tức tôi có được, người đàn bà tên Lý Dĩnh kia lại rất có tham vọng với sự nghiệp, cũng rất có thể một mình đến Mỹ...
- Đủ rồi!
Nhìn thấy Rossi biện giải, Thorn Qiesi Jarno nhíu mày lên tiếng ngăn cản.
Chuyện Rossi là chó săn của Thorn Qiesi Jarno là bí mật công khai của thế giới ngầm nước Mỹ, lúc này nghe Thorn mở miệng, Rossi đành nuốt lời định nói trở vào trong.
- Tiết tiên sinh, ông có biện pháp tốt nào hay không?
Nhìn thấy Rossi đã câm miệng, Dixi mở miệng hỏi Tiết Hồ.
Dù thế lực của Tiết Hồ hiện tại yếu nhất trong lòng mọi người, nhưng ngay cả Dixi, không người nào dám xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
Thứ nhất trong bọn họ, Tiết Hồ là người duy nhất đã giao thủ với Trần Phàm, xem như là người hiểu rõ Trần Phàm nhất, hơn nữa Trần Phàm đến nước Mỹ hoàn toàn là vì Tiết Hồ mà tới, cuối cùng việc xử lý Bạch Anh, chọc giận Trần Phàm, khiến Trần Phàm phải lập tức đi Mỹ chính là kế sách do Tiết Hồ đưa ra.
Sự thật chứng minh, kế sách của Tiết Hồ thật thành công, Bạch Anh vừa mới chết thì ngay hôm sau Trần Phàm liền rời khỏi quốc nội.
- Hắn rất mạnh.
Nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, Tiết Hồ chậm rãi mở miệng, ngữ khí trầm thấp, thanh âm khàn khàn:
- Lúc trước khi lòng cảnh giác của hắn yếu nhất, Phong Diệp cùng Ảnh Tử từng tiêm gien số 1 thành công liên thủ, dùng phương thức ám sát cũng không thể xử lý hắn, ngược lại bị hắn dễ dàng thủ tiêu.
- Với thực lực trước mắt của chúng ta, liên thủ đối phó thực sự chiếm ưu thế rất lớn. Nhưng ưu thế cũng không có nghĩa là có thể giết chết hắn!
Nói tới đây, Tiết Hồ quét mắt nhìn quanh mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Rossi, giống như muốn giải thích vì sao bọn họ không chủ động ra tay:
- Tuy rằng hắn không biết chúng ta đã liên hệ lại với nhau, nhưng có thể khẳng định, hắn biết nước Mỹ có nguy hiểm, ở dưới tình hình này, lòng cảnh giác của hắn sẽ rất mạnh. Nếu chúng ta mạo muội phóng ra, cho dù chiếm cứ ưu thế nhưng hắn có thể sẽ tuyển chọn chạy trốn! Tôi nghĩ các chư vị đang ngồi, thậm chí trên thế giới này, không ai có thể ngăn cản được Đồ Tể muốn chạy trốn phải không?
Có sao?
Không có!
Lúc này dù là Maha tâm tính cao ngạo cũng đều lựa chọn trầm mặc.
Bởi vì hắn cũng hiểu được, Tiết Hồ nói đúng sự thật, với năng lực tác chiến đơn độc của Trần Phàm, trên thế giới này thật đúng là không ai có thể lưu lại được Trần Phàm.
- Nếu hắn muốn chạy trốn, chúng ta liền bị bại lộ, còn muốn xử lý hắn trên cơ bản là không có khả năng. Cho nên chúng ta phải dựa theo kế hoạch, chờ hắn tự mình tìm tới cửa, chúng ta bố trí mai phục, cho hắn một kích trí mạng!
Tiết Hồ nói xong, trong con ngươi tràn ngập ra hận ý khắc cốt minh tâm:
- Nguyên bản dựa theo ý tưởng của tôi, sau khi hắn đến Mỹ sẽ trực tiếp tới ám sát tôi, như vậy thuận tiện rơi vào bẫy của chúng ta. Nhưng hắn cũng không làm như vậy, cá nhân tôi cho rằng vì người đàn bà của hắn cũng cùng theo đến Mỹ, lại thêm hắn tính toán mượn ưu thế của gia tộc Gambino, muốn lợi dụng thế lực của gia tộc Gambino tại Mỹ để đối phó tôi, điểm này có thể nhìn ra trong việc tối nay hắn tới trang viện của gia tộc Gambino là có thể biết được.
- Đúng vậy, tôi tán thành quan điểm của Tiết tiên sinh.
Tiết Hồ vừa dứt lời, Thorn Qiesi Jarno liền mở miệng:
- Nếu Đồ Tể muốn mượn thế lực của gia tộc Gambino, như vậy trước mắt chuyện chúng ta phải làm chính là đối phó gia tộc Gambino, làm cho Đồ Tể mất đi chỗ dựa tại Mỹ, bức bách hắn phải ám sát Tiết tiên sinh, cuối cùng rơi vào cạm bẫy của chúng ta, để cho hắn bị một kích trí mạng!
- Anh nắm chắc có thể đối phó gia tộc Gambino?
Chân mày Dixi nhíu lại:
- Gia tộc Gambino cắm rễ tại Mỹ nhiều năm, hơn nữa có mạng lưới quan hệ ở hai khu vực quân sự và chính trị thập phần cường đại, muốn đối phó gia tộc Gambino cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Hắc! Ngài Dixi, xin ngài yên tâm, chỉ cần ngài cùng Sơn Khẩu Tổ có thể trợ giúp tôi ở phương diện vũ lực, tôi cam đoan, mười ngày sau khi ủy ban Mafia dự họp, đó là ngài diệt vong của gia tộc Gambino!
Vẻ mặt Thorn Qiesi Jarno cam đoan, sở dĩ không cần tổ chức Nguyệt Thần cùng bộ lạc cuồng nhân ủng hộ, là bởi vì hai tổ chức này tạm thời không thể bại lộ, lại theo hắn xem ra, có vũ lực của Hắc Ám U Linh cùng Sơn Khẩu Tổ ủng hộ là đã đủ.
Dixi nghe xong hai mắt tỏa sáng:
- Ngài Thorn, theo như lời ông nói, ông có thể đối phó thế lực hai khu vực quân sự và chính trị của gia tộc Gambino?
Dixi vừa thốt ra, những người khác cũng dùng ánh mắt mong chờ nhìn Thorn.
Theo bọn hắn xem ra, nếu gia tộc Gambino mất đi mạng lưới quan hệ trong bạch đạo chẳng khác gì là lão hổ bị nhổ nanh, không đủ gây hoạn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của mọi người, Thorn thật tự tin gật đầu!
- Tốt, một khi đã như vậy, chúng ta cứ làm theo kế hoạch, trước tiên hiệp trợ ngài Thorn giải quyết phiền toái của gia tộc Gambino, làm cho Đồ Tể mất đi chỗ dựa ở Mỹ!
Dixi nói xong, lại nhìn thoáng qua Maha, Sark và Nhẫn:
- Ba người có ý kiến gì khác không?
- Vẫn là câu nói kia, đoàn kết!
sắc mặt Nhẫn không chút thay đổi nói.
- Tôi thật đồng ý với lời nói của Tiết tiên sinh, chúng ta không thể bại lộ, nếu không sẽ là tai nạn của chúng ta!
Sark nói xong lại lộ ra biểu tình đau lòng:
- Lúc trước anh của tôi lãnh đạo Huyết Sắc Luyện Ngục sở dĩ bị Đồ Tể một mình diệt trừ, cũng là bởi vì Huyết Sắc Luyện Ngục ở ngoài sáng mà Đồ Tể lại ẩn trong bóng tối, Huyết Sắc Luyện Ngục không thể tập trung toàn bộ lực lượng đối phó hắn, cuối cùng bị hắn chậm rãi giết chết.
Vừa nói xong, Sark nắm chặt hai tay!
Hắn và thủ lĩnh Sadie của Huyết Sắc Luyện Ngục là anh em ruột.
Bí mật này trước khi sáu thế lực lớn tụ tập cùng một chỗ, đám người Dixi cũng không hề biết rõ.
Theo lời Sark, năm đó cha của hắn cũng bị thủ hạ của bộ lạc cuồng nhân phản bội, bị đuổi giết.
Cha của hắn vì bảo đảm an toàn, chỉ đem theo Sark rời đi, đồng thời cho thủ hạ tâm phúc mang theo Sadie chạy theo hướng ngược lại.
Trong cuộc đuổi giết đó, cha của hắn bị giết, hắn may mắn còn sống, mà Sadie được Huyết Sắc Luyện Ngục thu nhận nuôi dưỡng.
Sau đó Sark thông qua sự cố gắng của bản thân mình, cuối cùng đoạt lại giang sơn của cha hắn, trở thành tân thủ lĩnh của bộ lạc cuồng nhân, mà Sadie lại trải qua huấn luyện cực kỳ tàn khốc của Huyết Sắc Luyện Ngục, bằng vào tư chất hơn người, vũ lực tăng cao, cuối cùng bằng vào vũ lực khủng bố cùng trí tuệ cao thâm đã trở thành thủ lĩnh Huyết Sắc Luyện Ngục.
Mà sau khi trở thành thủ lĩnh Huyết Sắc Luyện Ngục, Sadie âm thầm duy trì liên hệ với Sark, hơn nữa ở những thời điểm mấu chốt còn trợ giúp hắn.
Đương nhiên tất cả những chuyện này chỉ âm thầm tiến hành, người ngoài cũng không biết rõ tình hình.
Mà ngay khi Trần Phàm triển khai cuộc trả thù với Huyết Sắc Luyện Ngục, Sark từng đề nghị trợ giúp, nhưng bị Sadie cự tuyệt, càng về sau khi Huyết Sắc Luyện Ngục bị tổn thương nặng nề, Sark muốn giúp Sadie cũng đã không còn kịp nữa, theo hắn xem ra, với tình huống lúc ấy nếu hắn lại ra tay, chỉ có thể làm cho kết quả của bộ lạc cuồng nhân và Huyết Sắc Luyện Ngục cũng giống như nhau, bị Trần Phàm tiêu diệt!
Sau khi Huyết Sắc Luyện Ngục bị Trần Phàm tiêu diệt, Sark luôn muốn báo thù, nhưng cũng biết thực lực của Trần Phàm sâu không lường được, có tặc tâm nhưng không có tặc đảm, thẳng đến khi cơ hội lần này xuất hiện, mới lựa chọn liên thủ cùng với mấy thế lực lớn.
- Tôi phục tùng an bài.
Sark phát biểu, Maha cũng không nói ra đề nghị gì khác.
Bởi vì hắn cũng giống như Sark, vì cơ hội ngàn năm một thuở này, chờ đã rất lâu...rất lâu...