- Tôi là Đồ Tể.
Lời nói thật nhẹ nhàng của Trần Phàm lại giống như một đạo kinh thiên lôi điện nổ vang bên tai Diệp Mỵ, Diệp Mỵ mở to hai mắt, hoàn toàn ngây ra.
- Đồ...Đồ Tể trong ngôi cao đối chiến CS sao?
Sau thoáng ngây người, Diệp Mỵ lại lên tiếng, thanh âm run rẩy, hơi thở cũng có vẻ dồn dập.
Nhìn bộ dáng này của Diệp Mỵ, Trần Phàm hơi có vẻ xấu hổ, cười khổ gật đầu:
- Ân.
Nhìn thấy Trần Phàm thừa nhận điểm này, Diệp Mỵ liền trợn tròn mắt!
Dù trước khi đến đại lục, Tiết Kha từng nhắc nhở làm nàng mơ hồ cảm thấy được Trần Phàm rất có thể chính là Đồ Tể đại sát tứ phương trong trò chơi CS, dù vừa rồi Trần Phàm lập tức nhận ra nàng làm nàng càng thêm khẳng định ý nghĩ này, nhưng khi Trần Phàm chân chính thừa nhận điểm này, nàng vẫn bị lâm vào nỗi khiếp sợ cực độ!
Xã hội thượng lưu nước Mỹ đều cũng biết con gái Diệp Mỵ của hội trưởng thương hội người Hoa có vấn đề về xu hướng giới tính, nhưng lại không ai hay biết vì sao Diệp Mỵ lại thích phụ nữ.
Nguyên nhân này chỉ có một mình Diệp Mỵ biết mà thôi.
Khi nàng được mười lăm tuổi, ở tuổi thiếu nữ mang đầy mộng mơ, nàng cũng giống như các cô gái khác, đều khát khao bạn trai của mình sẽ giống như người trong mộng ở thời khắc mấu chốt nhất xuất hiện trước mặt nàng. Bạn đang đọc truyện tại - internet
Kết quả, Trần Phàm xuất hiện.
Khi đó, Trần Phàm còn ở trong tổ chức Long Nha, chính vì bảo vệ cho cha con Diệp Mỵ nên đến Hong Kong, ở thời điểm quan trọng nhất giết chết kẻ cướp, cứu gia đình Diệp Mỵ.
Hết thảy ngày đó, Diệp Mỵ đều không hề quên, ngược lại khi đó Trần Phàm cũng chỉ mới mười mấy tuổi lại giống như một vị chiến thần xuất hiện, bình tĩnh quyết đoán chém giết kẻ cướp, nàng giống như bị sử dụng ma pháp, hình ảnh đó ghi khắc thật sâu trong linh hồn của nàng.
Chuyện kia đi qua, nàng trở lại nước Mỹ, bởi vì không thể quên được Trần Phàm, dùng đủ loại phương thức để cho cha của nàng điều tra thân phận của Trần Phàm, kết quả cha nàng nói cho nàng biết, thân phận Trần Phàm quá mức đặc thù nên không thể điều tra.
Sau khi biết được chụyện này, Diệp Mỵ liền bị bệnh tương tư, hơn nữa đối với những người thanh niên theo đuổi nàng không hề có một chút hứng thú.
Về sau, bởi vì bệnh tương tư nên tính cách của Diệp Mỵ xảy ra chuyển biến, từ một cô gái điềm đạm nho nhã biến thành một cô gái thật phóng túng, lại còn có hứng thú với người cùng giới tính, hơn nữa còn lợi dụng vốn liếng cùng ưu thế của bản thân trở thành cao thủ tán gái được xã hội thượng lưu nước Mỹ công nhận!
Tuy rằng tính cách đã xảy ra chuyển biến, nhưng sở thích đối với CS của nàng cũng không hề giảm bớt.
Bởi vì mỗi lần chơi trò CS, nàng đều nhớ tới đặc công thiếu niên từng giống như người trong mộng luôn bảo hộ nàng.
Trần Phàm dùng nickname tên Đồ Tể nhấc lên sóng to gió lớn trong trò chơi CS, ban đầu Diệp Mỵ cũng không giống như những người yêu thích CS mà sùng bái Đồ Tể. Trong một lần vô tình nàng nhìn thấy thủ pháp Đồ Tể hành hạ đối thủ đến chết trong trò chơi CS đã làm nàng liên tưởng tới thân ảnh ghi khắc tận sâu trong nội tâm của mình.
Vì thế nàng giống như phát điên lợi dụng đủ loại con đường liên hệ với chủ nhân của tài khoản tên Đồ Tể kia.
Làm cho nàng vạn phần vui mừng chính là nàng liên lạc được với Đồ Tể, hơn nữa thái độ đối phương đối với nàng thập phần khách khí.
Có lẽ bởi vì Diệp Mỵ tìm được thân ảnh của thiếu niên đặc công trong cách chơi CS của Đồ Tể, khơi gợi lên hồi ức tốt đẹp năm đó, trong quá trình nàng tiếp xúc với nickname Đồ Tể, lại dị thường thân mật, quả thực có chuyện gì cũng có thể tâm sự với hắn.
Mà thái độ của người mang nickname Đồ Tể mặc dù đối với nàng rất tốt, nhưng lại rất ít để lộ tin tức về mình, tạo cho nàng một loại cảm giác thật thần bí.
Ngay từ đầu Diệp Mỵ cũng cố gắng truy hỏi kỹ càng chuyện này, theo thời gian trôi qua, thật cũng không còn để ý tới điểm này.
Theo ý nào đó mà nói từ sau khi nàng tương tư thiếu niên đặc công kia, Đồ Tể trong trò chơi CS là nam giới duy nhất mà nàng tiếp xúc.
Hiện giờ biết được thiếu niên đặc công cùng Đồ Tể trong CS là một người thì nỗi rung động trong lòng Diệp Mỵ thật không cách nào dùng lời nói để mà hình dung!
Ngọn đèn hai bên đường xuyên qua cửa kính xe chiếu vào bên trong, kế bên ghế tài xế. Diệp Mỵ giống như bị choáng váng, ngơ ngác nhìn Trần Phàm.
Cứ ngồi yên ngơ ngác nhìn như vậy!
Thật lâu không hé răng!
- Anh biết tôi là cô gái năm đó được anh cứu, cho nên mới nhận tôi làm bạn trong trò chơi, đúng không?
Không biết qua bao lâu Diệp Mỵ lại mở miệng lần nữa, thanh âm khàn khàn.
Trần Phàm khe khẽ thở dài:
- Ân.
- Trần Phàm, anh là đồ chết tiệt!
Nhìn thấy Trần Phàm thừa nhận. Diệp Mỵ giống như bị kích thích, cả người run rẩy vung đôi bàn tay trắng như phấn đánh mạnh lên người Trần Phàm.
- Kháo, đừng làm rộn, nguy...nguy hiểm!
Trần Phàm cũng không biết Diệp Mỵ đã tưởng niệm hắn nhiều năm, tìm hắn nhiều năm, lúc này thấy Diệp Mỵ nổi điên, vừa nắm chặt tay lái vừa nhắc nhở.
Nhưng...
Sau khi Diệp Mỵ nghe được lời nói của Trần Phàm, chẳng những không dừng lại, càng vung mạnh nắm tay.
- Tên hỗn đản, vì sao phải giấu diếm tôi?
Đánh một lúc Diệp Mỵ ngừng lại, thở hổn hển, mắt đỏ lên cắn chặt môi, không nhúc nhích nhìn Trần Phàm.
Vì sao phải giấu diếm?
Trần Phàm không lời gì giải thích.
Đúng như lời nói của Diệp Mỵ, khi đó sở dĩ Trần Phàm nhận lời kết bạn của Diệp Mỵ, cũng chỉ là nhất thời tâm động, muốn xác định nickname kia có phải là Diệp Mỵ hay không.
Sau đó khi hắn xác định nàng chính là Diệp Mỵ, nhưng hắn lại không nói cho nàng biết hắn chính là thiếu niên đặc công năm xưa!
Dù sao khi đó hắn đã không còn là Long Nha kiêu ngạo, cũng không phải là thiếu niên đặc công từng vì bảo vệ quốc gia cùng nhân dân mà lao vào nguy hiểm!
Khi đó hắn là Đồ Tể!
Vì một lời thề, một mình xâm nhập vào thế giới ngầm, thề phải hủy diệt Huyết Sắc Luyện Ngục khỏi thế giới này!
- Anh có biết tôi tìm anh đã bao lâu rồi không?
Nhìn thấy Trần Phàm trầm mặc, Diệp Mỵ run rẩy hỏi.
Nhận thấy được vẻ dị thường trong giọng nói của Diệp Mỵ, Trần Phàm lại nghĩ nàng đang tức giận chuyện hắn giấu diếm thân phận, áy náy xin lỗi:
- Thật có lỗi, tôi không nói cho cô biết thân phận chân thật của tôi, tôi cũng là vì có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ.
Vừa nói xong, trong đầu Trần Phàm không khỏi hiện lên thân ảnh quen thuộc của Lưu Mãnh, trái tim không khỏi co rút lại, toàn thân cũng toát ra một cỗ khí tức thật cô tịch.
Cảm nhận được cỗ khí tức cô tịch toát ra từ trên người Trần Phàm, Diệp Mỵ thoáng ngây ra, sau đó tỉnh ngộ, Trần Phàm từ một thiếu niên đặc công biến thành bộ dáng như bây giờ, khẳng định đã trải qua rất nhiều chuyện không muốn người biết! Nếu Trần Phàm lựa chọn giấu diếm, như vậy tự nhiên có lý do của hắn! Huống chi...lui một bước mà nói, chuyện mình tưởng niệm hắn, hắn cũng không hề hay biết, hắn vốn không có nghĩa vụ phải nói sự thật với mình...
Trong lòng vừa nảy ra ý nghĩ này, oán khí trong lòng Diệp Mỵ nhất thời biến mất không còn sót lại chút gì.
- Ngày hôm qua tôi nhìn thấy cô gởi email cho tôi nói sắp kết hôn, cô lại đột nhiên chạy tới đại lục tìm tôi không phải là vì đào hôn đi?
Nhìn thấy oán khí trên mặt Diệp Mỵ biến mất, Trần Phàm cũng không còn đắm chìm trong hồi ức thống khổ, lại kiệt lực điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười hỏi.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, Diệp Mỵ chợt ngẩn ra, sau đó lại lắc đầu thật nhanh:
- Không...không phải!
Vừa nói xong, Diệp Mỵ lại nghĩ tới mình gởi những tấm ảnh khêu gợi cho Trần Phàm, còn nói với Trần Phàm mình chỉ có hứng thú với đàn bà, sắc mặt không khỏi đỏ lên, bộ dáng như muốn nói lại thôi.
Nhìn thấy Diệp Mỵ vừa rồi còn điên điên khùng khùng, lúc này lại giống như một cô gái thẹn thùng đỏ mặt, Trần Phàm không khỏi ngẩn người.
- Trần...Trần Phàm...kỳ thật tôi không phải loại người như vậy.
Ngọn đèn đường chiếu lên trên khuôn mặt mê người của Diệp Mỵ, trên khuôn mặt đỏ ửng, phảng phất như sắp nhỏ ra nước.
Khóe mắt nhìn thấy bộ dáng vài phần kiều mỵ vài phần thẹn thùng của Diệp Mỵ, Trần Phàm có chút ngạc nhiên:
- Cái gì không phải loại người như vậy?
- Ai nha!
Diệp Mỵ thấy Trần Phàm không hiểu, cắn chặt răng, khôi phục bộ mặt chân thật thẳng thắn nói:
- Ý tứ của tỷ chính là, tỷ không phải là một người tùy tiện, đời này tỷ mới lần đầu tiên gởi loại ảnh đó cho anh thôi...
Nói tới đây, vẻ mặt nàng đỏ hồng, không đợi Trần Phàm kịp đáp lời lại cực nhanh đổi đề tài:
- Về phần lần này tỷ từ xa xôi vạn lý chạy tới đại lục, không phải vì đào hôn, mà là vì tên hỗn đản anh mà đến!
- Vì tôi mà đến?
Thần tình Trần Phàm nghi hoặc nhìn Diệp Mỵ, vừa rồi nàng chỉ mới biết được hắn vừa là thiếu niên đặc công năm xưa vừa là Đồ Tể, nếu là thế này, Diệp Mỵ vốn không có lý do gì đi tìm hắn.
- Ân.
Nhắc tới mục đích đến đại lục lần này, biểu tình Diệp Mỵ bỗng nhiên trở nên nghiêm túc:
- Mấy năm nay tôi một mực tìm anh, có thể là bởi vì thân phận của anh quá mức đặc thù, vốn không thể điều tra ra được thân phận của anh. Thẳng đến trước đó không lâu, Tiết Hồ chật vật rời khỏi quốc nội, sau khi đến Mỹ tôi nghe người ta nói nguyên do bên trong, tò mò nhìn hình anh mới phát hiện anh có bộ dạng rất giống thiếu niên đặc công từng cứu tôi năm xưa. Vì thế tôi lại lợi dụng một ít con đường đi điều tra anh, thế mới biết anh chính là người bảo vệ cho cha con tôi năm đó! Mà những chuyện xảy ra với anh tại đại lục tôi cũng biết.
Nghe được Diệp Mỵ giải thích. Trần Phàm chợt hiểu.
Nguyên bản mặc dù hắn rời khỏi Long Nha, nhưng thân phận vẫn thuộc loại cơ mật, thẳng đến lần đầu tiên hắn mang theo Tô San trở lại Yên Kinh, danh chấn đế đô, chẳng biết vì sao thân phận lại hấp thụ ánh sáng, bị rất nhiều người biết.
Lấy thân phận của Diệp Mỵ, sau khi thân phận của hắn bị công khai, muốn điều tra thân phận hắn thì dễ như trở bàn tay.
- Tôi nghe nói, anh muốn đi Mỹ, diệt trừ Tiết Hồ hoàn toàn, đúng không?
Khi Trần Phàm còn đang trầm mặc, Diệp Mỵ lại mở miệng, trong giọng nói mang theo vẻ lo lắng cùng khẩn trương không thể che giấu.
Tuy rằng không biết vì sao Diệp Mỵ lại hỏi như vậy, nhưng Trần Phàm cũng không giấu diếm, lại gật đầu.
- Không...không được! Anh không thể đi Mỹ!
Nhìn thấy Trần Phàm gật đầu, cả người Diệp Mỵ run lên, thần tình khẩn trương nắm lấy cánh tay Trần Phàm:
- Tôi nhận được tin tức, hiện tại rất nhiều thế lực vì muốn đối phó anh nên đã cùng Tiết Hồ liên thủ! Chỉ cần anh vừa đến Mỹ, bọn hắn sẽ lập tức áp dụng hành động...
- Tôi biết.
Lần này không đợi Diệp Mỵ nói hết lời, Trần Phàm liền cắt lời nàng.
Diệp Mỵ cả kinh:
- Vậy anh...
- Tôi đã nói rồi, phải đem Thanh bang hủy diệt khỏi thế gian này.
Trần Phàm nhìn thẳng con đường phía trước, chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định:
- Cho nên dù hiện tại nước Mỹ có là đầm rồng hang hổ, tôi cũng muốn xông vào một lần!
- Nhưng tôi có một điều kiện là muốn đích thân ninh rụng đầu tên tạp chủng Đồ Tể kia!
Ngay khi mọi người nghe được lời phối hợp của Maha mà buông lỏng, Maha lại mở miệng lần nữa.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn mỹ hơi vặn vẹo, trong con ngươi lóe ra lửa giận, trên người tràn ngập ra sát ý thao thiên, cảm giác giống như nếu ở giờ phút này Trần Phàm xuất hiện ngay trước mắt hắn, hắn sẽ bằm thây Trần Phàm thành vạn đoạn.
Cảm nhận được cảm xúc biến hóa cùng sát ý kinh khủng trên người Maha, tất cả mọi người đều không hé răng.
Bọn hắn rất rõ ràng, cừu hận của Maha đổi với Trần Phàm tuyệt đối không thua gì Tiết Hồ cùng Sark.
Cừu hận, cũng không phải vì trước kia Trần Phàm có ân oán với tổ chức Nguyệt Thần, chẳng qua chỉ vì cá nhân Maha.
Hiện tại Maha là thủ lĩnh tổ chức Nguyệt Thần, trước kia là một trong những đồ đệ xuất sắc nhất của thủ lĩnh Nguyệt Thần đời trước.
Bởi vì vậy, thủ lĩnh tổ chức Nguyệt Thần kiệt lực bồi dưỡng Maha, xem Maha là người thừa kết tiếp theo của chức thủ lĩnh, còn đem đứa con gái mà ông ta thương yêu nhất gả cho Maha.
Ba năm trước đây, khi thủ lĩnh tổ chức Nguyệt Thần công bố ra tin tức này, cả Ấn Độ cùng thế giới ngầm đều xôn xao.
Đối với người bình thường ở Ấn Độ mà nói, bọn họ ngạc nhiên là vì con gái của thủ lĩnh tổ chức Nguyệt Thần chính là nữ thần được Ấn Độ công nhận, lực ảnh hưởng tại Ấn Độ vượt xa lực ảnh hưởng của Dai Fu tại Anh quốc, mà Maha mặc dù có thanh danh rất cao ở thế giới ngầm Ẩn Độ, nhưng đại đa số người Ẩn cũng không biết hắn là thần thánh phương nào.
Bởi vì như vậy, ở tại Ẩn Độ có rất nhiều người, chính xác là rất nhiều người đàn ông Ấn đều nhất trí cho rằng, đó là một đóa hoa tươi cắm lên bãi phân trâu.
Nhưng mà...
Thế giới ngầm đối với việc đính hôn của hai người hoàn toàn có cách nhìn khác hẳn.
Tuyệt đại đa số thành viên thế giói ngầm xem ra, hai người là do trời đất tạo thành đôi!
Con gái của thủ lĩnh tổ chức Nguyệt Thần mặc dù địa vị trong tổ chức so sánh với thánh nữ tòa thánh Monica, ma nữ Hắc Ám U Linh Olivia cũng tôn quý như nhau, nhưng Maha vừa được công nhận là người thừa kế, năng lực cá nhân so sánh với bạn bè cùng lứa tuổi cũng khiến người người phải nhìn lên, nhất là ở trình độ võ học.
Ngay trong võ học giới Ấn Độ, có rất nhiều người cho rằng Maha sẽ trở thành người có trình độ võ học cao nhất Án Độ từ trước tới giờ.
Hiện giờ, ba năm trôi qua, Maha đã làm được!
Mà trên thực tế, ở thế giới ngầm có rất nhiều người biết Maha làm được điểm này tất phải cảm tạ Trần Phàm...
Dùng lời của bọn hắn nói, Đồ Tể đã giúp Maha có thành tựu hiện tại!
Nếu Đồ Tể thành toàn cho hắn. Maha vì sao phải hận Đồ Tể?
Tất cả chuyện này đơn giản là hai năm trước, vị hôn thê của Maha, nữ thần Ấn Độ của tổ chức Nguyệt Thần sau một lần ngẫu nhiên gặp Đồ Tể, lại bị sự cường đại của hắn chinh phục, chủ động hiến thân.
Trên thế giới này không có vách tường nào không bị lọt gió.
Cuối cùng Maha nhìn thấy thái độ chuyển biến của vị hôn thê nên hoài nghi, hơn nữa còn thông qua thủ đoạn thu mua từ chỗ tâm phúc của vị hôn thê biết được chân tướng sự tình.
Đối với một người đàn ông, nhất là người đàn ông cực kỳ kiêu ngạo, bị người đàn ông khác cho đội nón xanh là một sỉ nhục lớn nhất!
Maha là một người đàn ông cực kỳ kiêu ngạo!Hơn nữa trước khi thánh nữ Ấn Độ lên giường với Trần Phàm, Maha bởi vì tôn trọng nàng, cũng không hề có ý nghĩ chiếm đoạt nàng.
Sự trinh tiết của hôn thê chẳng những bị người khác chiếm được, còn là chủ động hiến thân...
Đả kích này đối với Maha lớn thế nào có thể biết!
Bị đả kích. Maha cũng không như người thường tỏ vẻ phẫn nộ hay suy sụp, ngược lại tận sâu trong nội tâm của hắn đã chôn xuống mầm mống cừu hận.
Hắn không hề chất vấn vị hôn thê, mặt ngoài biểu hiện như không có việc gì, thầm lợi dụng đủ loại bài thuốc gia truyền cải tạo thân thể cùng tiến hành huấn luyện tàn khốc tăng cao vũ lực của mình, vừa âm thầm thu mua mượn sức, làm đầy đủ sự chuẩn bị nguyên vẹn để báo thù!
Một năm sau.
Maha triển khai cuộc trả thù điên cuồng!
Cuối cùng, hắn tự mình giết chết thủ lĩnh tổ chức Nguyệt Thần, còn cắt đầu ông ta!
Hơn nữa hắn còn cắt đứt gân tay chân vị hôn thê, biến vị hôn thê thành phế nhân, còn tìm tới một trăm tên đàn ông cường tráng, tận mắt chứng kiến đám đàn ông kia cưỡng hiếp hôn thê của hắn tới chết...
Chuyện này đã gây náo động thật lớn ở thế giới ngầm lúc ấy!
Tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi đối với thủ đoạn cùng lòng dạ tàn nhẫn của Maha.
Nhưng...
Không có ai biết, người hắn muốn giết nhất chính là Đồ Tể!
Hắn nằm mộng cũng muốn xử lý Đồ Tể, đáng tiếc hắn cũng hiểu rõ ràng, bằng vào thực lực của hắn, muốn làm rụng Đồ Tể hoàn toàn không khả năng.
Cho nên hắn lựa chọn chờ đợi, chờ đợi cho tới hôm nay.
- Ngài Maha, đối với chúng ta mà nói, có thể thành công giết chết Đồ Tể là một chuyện thập phần khó khăn, nếu ông cứ khăng khăng đòi tự tay chém giết hắn ở thời điểm sau cùng, cá nhân tôi cho rằng như vậy sẽ làm kế hoạch lần này của chúng ta thất bại.
Nhìn sát ý ngập trời của Maha, dù là Dixi cũng lựa chọn trầm mặc, nhưng lại có người mở miệng.
Nhẫn.
Chính là Nhẫn luôn khởi xướng chuyện phải đoàn kết!
Nhẫn vừa thốt lên. Maha liền đem ánh mắt lạnh như băng quét về phía Nhẫn.
Cảm thụ được sát ý cùng áp bách toát ra trên người Maha, sắc mặt Nhẫn khẽ biến, con ngươi rút nhỏ lại thành mũi nhọn nguy hiểm, nhưng hắn cũng không lùi bước, lựa chọn đối diện với Maha.
- Maha. Nhẫn nói rất đúng.
Tựa hồ lo lắng Maha sẽ động thủ với Nhẫn, Dixi vội vàng lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.
- Hô...
Nghe được lời nói của Dixi. Maha phun ra một hơi, giống như đem toàn bộ sự phẫn nộ trong lòng phát tiết ra ngoài, vẻ mặt của hắn rất nhanh liền khôi phục lại bộ dáng cao ngạo:
- Tôi chỉ nói là muốn tự tay ninh rụng đầu của hắn, cũng không có nói do tôi chung kết sinh mạng của hắn! Ân, tôi không để ý chuyện ninh rụng đầu người chết, trước kia như vậy, bây giờ cũng thế!
- Tê...
Maha vừa thốt lên, mọi người không khỏi nhớ lại hắn từng tận tay giết chết sư phụ hắn, ninh rụng đầu sư phụ mình, chợt cảm thấy cả người đều rét lạnh.
Hiện giờ chuyện Long Nha chính là Đồ Tể cũng đã không còn là bí mật!
Cũng chính bởi vì như vậy, nguyên bản Maha đứng hàng thứ sáu trong Thần Bảng lại nhích lên thành cường giả đứng hàng thứ năm.
Theo mọi người xem ra, nếu địch nhân của Maha không phải là người đứng trước hàng thứ năm, với thực lực của Maha, lòng dạ cùng thủ đoạn hung ác, tuyệt đối sẽ trở thành ác mộng của đối phương!
- Thorn, ông mới nói ông có tin tưởng sẽ giải quyết được thế lực hai khu vực quân sự và chính trị của gia tộc Gambino, tôi nghĩ chư vị đang ngồi đều thật tò mò lá bài tẩy của ông là gì.
Dixi lại mở miệng lần nữa, hắn thay đổi đề tài:
- Để tỏ thành ý, cùng với việc thúc đẩy đoàn kết liên minh giữa chúng ta, bảo đảm chắc chắn có thể giết chết Đồ Tể, xin ông hãy nói ra lá bài tẩy cùng kế hoạch của ông.
Là nhân vật hắc đạo số hai trong nước Mỹ, mục đích Thorn tham gia liên minh lâm thời này khác hẳn với những người khác.
Mục đích của hắn cũng không phải vì xử lý Đồ Tể, mà là vì muốn lật đổ gia tộc Gambino, để gia tộc Qiesi Jarno trở thành người cầm quyền cao nhất của thế giới ngầm nước Mỹ!
Mà trước khi gầy dựng liên minh lâm thời này, Dixi bởi vì biết quan hệ giữa gia tộc Gambino và Trần Phàm không tầm thường, cho nên chỉ đành lựa chọn hợp tác với gia tộc Qiesi Jarno.
Gia tộc Qiesi Jarno cung cấp hết thảy trợ giúp cho liên minh lâm thời này, những thế lực khác trong liên minh sẽ trợ giúp gia tộc Qiesi Jarno lật đổ gia tộc Gambino, để Trần Phàm mất đi chỗ dựa dẫm tại Mỹ!
Theo ý nào đó mà nói, song phương đều có được thứ mình muốn có.
Bởi vì như vậy, khi đối mặt với lời yêu cầu cùng ánh mắt chờ đợi của những người khác, Thorn cũng biết nhất định phải đem kế hoạch của mình nói ra, làm cho gia tộc Gambino sụp đổ là bước thứ hai trong kế hoạch, cũng là một bước cực kỳ mấu chốt, kế hoạch cụ thể nhất định phải được mọi người đồng ý.
Ngay trong lúc sáu thế lực lớn tụ tập cùng một chỗ thương thảo kế hoạch, Trần Phàm đã đi tới biệt thự trên đảo nhỏ trong trang viện gia tộc Gambino.
Để tỏ lòng tôn trọng đối với Trần Phàm, Silva đã mời Trần Phàm ở lại biệt thự số một trên đảo.
Trong phòng ngủ biệt thự, Trần Phàm mặc một chiếc áo bông tắm ngồi dựa lưng nơi đầu giường, Lý Dĩnh toàn thân trần trụi dựa trong ngực hắn nằm ngủ.
Khác với dĩ vãng, lúc này ở một mình riêng tư, Trần Phàm cũng không gần gũi với Lý Dĩnh, sau khi hắn trở lại biệt thự thì tắm rửa, sau đó chỉ ôm Lý Dĩnh nói chuyện phiếm.
Ở trong ngực Trần Phàm, Lý Dĩnh chỉ mới chợp mắt không bao lâu lại liên tục mơ màng ôm chặt cánh tay Trần Phàm, đôi mày cau chặt lại, trên gương mặt lộ vẻ lo lắng.
Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Lý Dĩnh, Trần Phàm vươn tay vuốt đầu nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Nụ hôn làm thân hình Lý Dĩnh thoáng run rẩy.
Sau đó chân mày đang nhíu chặt của nàng chợt giãn ra, vẻ mặt lo lắng cũng biến mất, thậm chí khóe miệng còn hiện lên dáng tươi cười thật nhẹ.
Nhận thấy được điểm này, Trần Phàm không muốn quấy rầy Lý Dĩnh, nhẹ nhàng chuyển cánh tay, lặng yên bước xuống giường.
Rất nhanh. Trần Phàm đi ra đại sảnh, lấy ra di động riêng, rất nhanh liên hệ với Kroff.
- Aha. Đồ Tể vĩ đại, nhận được điện thoại của anh là chuyện vui vẻ nhất đêm nay của tôi đó.
Đầu bên kia điện thoại, Kroff cười hắc hắc quái dị:
- Là người hầu trung thành nhất của anh. Kroff lúc nào cũng nguyện ý vì anh cống hiến sức lực. Anh lại có chỉ thị mới gì phải không?
- Kế hoạch thực hiện thế nào? Những thế lực đang che giấu có tìm được hay không?
Nghe được ngữ khí nham nhở của Kroff. Trần Phàm bật cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
- Đồ Tể, thỉnh tin tưởng năng lực làm việc của tôi chứ, tôi đã dựa theo kế hoạch của anh cố ý lộ tin tức ra ngoài, nói vậy bọn hắn sẽ rất nhanh lợi dụng điểm này để đối phó gia tộc Gambino.
- Trước mắt căn cứ theo tin tức tôi điều tra được, tên tạp chủng Dixi đã liên hợp Sơn Khẩu Tổ, Thanh bang, gia tộc Qiesi Jarno, bên Ẩn Độ lại truyền tới tin tức, đồ con lợn Maha đã rời khỏi Ẩn Độ. Tôi nghĩ hắn đã đến Mỹ, cùng đám tạp chủng kia liên thủ đối phó anh!
- Với tính cách của hắn hẳn là sẽ đến, dù sao cơ hội này đối với hắn mà nói là ngàn năm một thuở.
Trần Phàm nói xong mở chai rượu, rót một ly tự uống.
- Bọn kiến hôi luôn tự cho mình là đúng kia, bọn hắn muốn giết Đồ Tể, đây quả thật là buồn cười!
Kroff mắng một câu, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó nói:
- Đúng rồi Đồ Tể, có một tên đầu mục bên Nam Mỹ trước kia từng liên hệ sinh ý với tôi có nói, thủ lĩnh Sark của bộ lạc cuồng nhân cũng đã rời khỏi Nam Mỹ, hắn không phải cũng tới nước Mỹ chứ? Theo đạo lý mà nói, hắn và anh chưa từng có thù, lẽ ra không nên trêu chọc anh mới đúng.
- Sark của bộ lạc cuồng nhân sao? Thêm hắn không nhiều lắm, thiếu hắn cũng không ít hơn.
Trần Phàm bưng ly rượu, nhìn ra bầu trời đen nhánh bên ngoài cửa sổ, thản nhiên nói:
- Kroff, ngày mai anh bí mật rời khỏi nước Mỹ đi.
- Aha. Đồ Tể thân ái, hành động huyết tẩy của anh cần bắt đầu rồi sao?
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Kroff có vẻ hết sức kích động.
- Ân.
Trần Phàm nhẹ nhàng lên tiếng.
- Đồ Tể thân ái, tôi sẽ ở nước Nga xa xôi vạn lý thưởng thức diễn xuất của anh đó.
Kroff nở nụ cười, đồng thời vẻ mặt lộ rõ chờ mong:
- Tôi tin tưởng ngày mai đi qua, cả thế giới ngầm sẽ hoàn toàn sôi trào!