Khi Diệp Tranh Vanh lửa giận công tâm, gọi Jack đánh ngất Diệp Mỵ cùng rời khỏi khách sạn. Trần Phàm đã lái chiếc Bentley đi tới hội quán Hồng Trúc.
Theo an bài của Trần Phàm, hội quán Hồng Trúc sẽ đóng cửa trong vòng ba ngày, người phụ trách hội quán là Dư Thanh Hồ sẽ an bài nhân viên hội quán đem đủ loại dã thú bất được từ khắp nơi trên toàn cầu bỏ vào trong rừng cây, để cung cấp cho Trần Phàm tiến hành huấn luyện ẩu đả.
Khi ánh mặt trời dần dần lộ ra, Trần Phàm lái xe tới hội quán Hồng Trúc, trong bãi đỗ xe có một chiếc mang biển số Hàng Châu.
Chủ nhân của chiếc xe là Lâm Đông.
Là người cầm quyền hắc đạo phía nam hiện giờ.
Một con chó điên làm cho bốn khu vực chính, quân, thương, hắc của nam bán quốc nghe tên mà biến sắc.
Nhìn thấy Trần Phàm lái xe đến, Lâm Đông đã đến từ mãi năm giờ sáng cũng không hề nghỉ ngơi, dụi tắt thuốc lá đẩy cửa xe đi nghênh đón Trần Phàm.
Rất nhanh xe dừng lại, Lâm Đông bước lên hai bước khom người mở cửa xe cho Trần Phàm, lui ra sau một bước dáng vẻ cung kính:
- Trần tiên sinh.
Bước xuống xe, Trần Phàm nhìn thoáng qua Lâm Đông, nói:
- Đêm qua không ngủ sao?
- Ân, ngày hôm qua đến Hàng Châu gặp mặt La Vĩ, nhận được điện thoại của ngài liền suốt đêm chạy tới Đông Hải.
Lâm Đông ngẩng đầu nhưng cũng không đứng thẳng lưng, bởi vì từ ngày hắn đi theo Trần Phàm, hắn đã nhận thức cả đời này phải làm một con chó đứng thẳng, ở trước mặt người ngoài hắn sẽ đứng thẳng lưng, nhưng ở trước mặt Trần Phàm, cho dù hắn trở thành chúa tể hắc đạo đại lục, hắn vẫn sẽ khom mình nói chuyện với Trần Phàm.
- Khổ cực, a Đông.
Nghe được lời nói của Lâm Đông, Trần Phàm vỗ vai hắn, sau đó lấy hộp thuốc lá rút ra một điếu.
Lâm Đông liền bước lên đốt lửa cho Trần Phàm.
Rít nhẹ một hơi thuốc lá, Trần Phàm đem gói thuốc ném cho Lâm Đông.
Lâm Đông vươn tay cẩn thận tiếp lấy, nhưng không hút, mà lại cất vào trong túi.
Trên thực tế từ khi hắn đi theo Trần Phàm, mỗi lần Trần Phàm đưa thuốc cho hắn, hắn đều luyến tiếc không hút mà thật cẩn thận bảo tồn.
Màn đêm buông xuống, khi chung quanh không còn ai, hắn nằm trên giường lấy ra gói thuốc lá, hồi tưởng đến hình ảnh Trần Phàm mang theo hắn ngẩng cao đầu đi vào quân khu đại viện NJ, trong lòng hắn luôn tự nói với mình:
- Lâm Đông, mặc kệ mày phát triển nhanh tới thế nào, thủy chung mày phải cần nhớ kỹ quan vinh của mày là do Trần Phàm đưa cho mày! Mày vĩnh viễn phải trung thành đối với hắn!
- Rít vài hơi nâng cao tinh thần.
Trần Phàm lại thấy Lâm Đông cất gói thuốc lá của mình, mỉm cười đưa điếu thuốc đang hút cho Lâm Đông.
Nhìn thấy hành động của Trần Phàm, Lâm Đông chợt hốt hoảng.
Trong hoảng hốt, hắn giống như nhìn thấy được ngày xưa khi còn pha trộn trong hắc đạo Nam Kinh thì cùng những huynh đệ đồng cam cộng khổ đem điếu thuốc lá chuyền cho nhau.
Trong hoảng hốt, hắn đỏ mắt, hai tay run rẩy tiếp lấy, chậm rãi đưa lên miệng dùng sức rít một hơi.
Thuốc lá vào phổi, Lâm Đông lại không cảm giác được vẻ chua cay, chỉ cảm thấy cảm giác ấm áp dễ chịu.
Một hơi.
Hai hơi.
Ba hơi.
Bốn hơi đi qua, điếu thuốc đã cháy tới cuối, Lâm Đông phun ra một ngụm khói nồng đậm, nước mắt chảy xuống.
Lại dùng sức rít một hơi nữa, thẳng đến cuối cùng, Lâm Đông mới vứt đầu thuốc lá, lại không lau nước mắt, cung kính hội báo:
- Trần tiên sinh, tôi dựa theo phân phó của ngài đã tiến hành tiếp thu địa bàn cùng sinh ý của Thanh bang, hết thảy đều thập phần thuận lợi. Hiện giờ toàn bộ địa bàn đều tiếp thu xong, các loại sinh ý cũng đều đã được vận chuyển bình thường. Ngày hôm qua lúc gặp mặt La Vĩ, La Vĩ nói cho tôi biết tình thế trước mắt ác liệt, đề nghị tôi thu liễm một chút.
Trần Phàm nhìn thoáng qua Lâm Đông, gật gật đầu nói:
- Bởi vì chuyện tại Đại Liên, trên dưới Yến gia đã nóng nảy, nhưng vì ngay trước mặt đại hội toàn quốc sắp diễn ra, bọn hắn còn chưa dám vạch mặt liều lĩnh với tôi. Nhưng vì muốn bảo hiểm, trước đại hội anh cho người phía dưới an phận một chút, các loại sinh ý cũng chỉ nên vừa phải, chính anh làm việc cũng phải điệu thấp, đừng để cho người bắt lấy nhược điểm.
- A Đông ghi nhớ lời Trần tiên sinh phân phó.
Lâm Đông cung kính gật đầu.
- Qua tháng mười, sự nguy hiểm của Yến gia không còn tồn tại.
Trần Phàm lại vỗ vai Lâm Đông, nói:
- Đến lúc đó trong phạm vi quy tắc, anh có bao nhiêu kỹ năng tôi sẽ cho anh bao nhiêu sân khấu, ông trùm hắc đạo đại lục cũng tốt, vua hắc đạo thế giới cũng được, chỉ cần anh dám làm, tôi sẽ dám trải đường cho anh!
Nghe được lời cam đoan của Trần Phàm. Lâm Đông cắn răng giữ im lặng, hai chân mềm nhũn, theo bản năng muốn quỳ xuống.
Quỳ, cũng không phải vì bị hù sợ.
Ngược lại hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, dự đoán được lời hứa hẹn của chủ tử khó khăn đến cỡ nào!
Đồng dạng, hắn cũng biết lời hứa hẹn của chủ tử đều sẽ biến thành sự thật!
Quỳ, chỉ là vì cảm ơn.
Nhưng mà... Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Nhìn thấy Lâm Đông cam tâm tình nguyện quỳ xuống, Trần Phàm đỡ lấy hắn nhẹ giọng nói:
- Từ nay về sau, anh chỉ cần quỳ thiên quỳ địa quỳ lạy cha mẹ, những người khác cũng không cần quỳ!
Cả người Lâm Đông chấn động, cắn nát môi máu tươi tràn đầy.
- Đi về nghỉ ngơi đi.
Trần Phàm buông Lâm Đông ra, bước vào hội quán Hồng Trúc.
Ngay cửa hội quán, người phụ trách Dư Thanh Hồ nhìn thấy một màn vừa rồi, nội tâm rung động tột đỉnh.
Hắn từng thần tượng Sở Vấn Thiên đã tìm hơn nửa đời người để trở thành ông trùm hắc đạo Đông Hải thậm chí cả vùng Tam Giác Châu Trường Giang, bồi dưỡng ra Xà Mỹ Nữ làm cả nam bán quốc phải kiêng kỵ.
Hiện giờ hắn nhìn thấy người thanh niên này chỉ dùng thời gian một năm phá vỡ cả quy tắc hắc đạo đại lục, bồi dưỡng một con chó điên có thể lộ ra răng nanh với bất luận kẻ nào ngoài Trần Phàm.
Hai bên so sánh, một người trên trời, một người dưới đất.
- Trần tiên sinh, dựa theo ngài an bài, toàn bộ đám dã thú đều không được cho ăn suốt mấy ngày nay.
Nội tâm rung động, Dư Thanh Hồ bước về hướng Trần Phàm, cam tâm tình nguyện cúi đầu cung kính nói:
- Ngài xem, hiện tại cần thả chúng vào rừng sao?
- Không cần thả hết, trước tiên thả một con, sau đó chờ tôi đi ra mỗi năm phút lại thả một con.
Trần Phàm nghĩ nghĩ nói.
Dư Thanh Hồ vội vàng gật đầu đáp lại:
- Dạ, Trần tiên sinh!
Thấy Dư Thanh Hồ gật đầu, Trần Phàm không nói thêm lời nào trực tiếp đi vào trong hội quán. Dư Thanh Hồ theo sát phía sau, Lâm Đông cũng không rời đi mà lại cùng đi vào hội quán, tính toán nhìn qua màn hình thưởng thức buổi huấn luyện của Trần Phàm.
Trần Phàm cũng không có ý kiến về việc này.
Sau khi đi vào hội quán, Trần Phàm thay một bộ huấn luyện đặc chủng chuẩn bị sẵn, nhưng không cầm theo súng ống, chỉ mang theo một con dao găm.
Dư Thanh Hồ biết rất rõ ràng đàn dã thú này đều bị vây bắt khu hoang dã, hung tính mười phần, nhất là ở dưới tình huống bị đói khát, thập phần nguy hiểm.
Bởi vì hiểu được điểm này, cho nên mấy ngày trước khi Trần Phàm đưa ra ý tứ muốn huấn luyện, Dư Thanh Hồ đề nghị Trần Phàm dùng loại đạn cải tiến, theo hắn xem ra với thuật bắn súng của Trần Phàm, dùng loại đạn cải tiến hẳn là có thể bảo đảm an toàn.
Mà hiện giờ, Trần Phàm cũng không mang theo súng ống, điều này làm Dư Thanh Hồ thiếu chút nữa bị dọa ra bệnh tim, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Phàm:
- Trần tiên sinh, sao ngài không mang theo súng?
- Tôi muốn tiến hành huấn luyện bằng tay không.
Trần Phàm mỉm cười, sắc mặt thập phần thoải mái.
Cùng một đám sói, beo, hổ, sư tử, gấu chó tiến hành huấn luyện tay không?
Nghe được lời nói của Trần Phàm, hai chân Dư Thanh Hồ mềm nhũn, sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.
Thậm chí ngay cả Lâm Đông cũng cả kinh!
Nhưng...
Khi Lâm Đông nhìn thấy vẻ mặt dễ dàng của Trần Phàm, hắn hiểu được, điều này đối với người khác là chuyện thiên phương dạ đàm, nhưng đối với Trần Phàm mà nói, có lẽ cũng chỉ có thể xem là huấn luyện...
- Dư ca, nhớ rõ đúng thời gian thả dã thú vào rừng.
Trần Phàm nhìn thoáng qua Dư Thanh Hồ, lại phân phó một câu, sau đó không nói thêm lời nào rời khỏi tòa lầu hội quán.
Mấy phút sau.
Trong ánh nhìn chăm chú của Dư Thanh Hồ cùng Lâm Đông, Trần Phàm tay không đi vào khu rừng cây phía sau hội quán.
- Ngao.
Trần Phàm vừa đi vào cánh rừng, trong rừng cây truyền ra tiếng gào thét.
Thông qua hình ảnh giám thị, Lâm Đông cùng Dư Thanh Hồ rõ ràng nhìn thấy một con beo như ngửi được mùi thịt ngon thơm, cấp tốc lao về phương hướng có Trần Phàm.
Trong rừng cây, nghe được tiếng gầm giận dữ của con beo, biểu tình của Trần Phàm không hề phát sinh biến hóa, thậm chí bước chân cũng không hề thay đổi.
Hắn đi từng bước một vào sâu trong rừng cây.
- Ông.
- Ông.
Đi tới, đi tới, Trần Phàm bỗng nhiên phát hiện điện thoại trong túi rung lên.
Điện thoại thình lình reo lên làm Trần Phàm thoáng dừng chân lại, suy tư, theo bản năng nghĩ là Diệp Mỵ gọi tới, lấy ra điện thoại nhìn xem phát hiện là điện thoại của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Phát hiện này làm Trần Phàm cảm thấy nghi hoặc.
Từ lúc hắn ở Yên Kinh trở lại Đông Hải có nói chuyện điện thoại với Hoàng Phủ Hồng Trúc, biết nàng đang cùng Điền Thảo đi làm một vụ làm ăn về ngọc thạch với Điền Thảo tại Vân Nam, ngoài ra bởi vì Vân Nam là quê nhà của Lưu Oánh Oánh. Sở Qua cũng mang theo Lưu Oánh Oánh đi tới Vân Nam.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Trong lòng Trần Phàm vừa động, cau mày nhận nghe điện thoại.
Có lẽ là vì xác minh suy đoán của Trần Phàm, sau khi điện thoại chuyển được thanh âm của Hoàng Phủ Hồng Trúc có vẻ nặng nề vang trong điện thoại:
- Mới vừa nhận được tin tức do a Thủy truyền đến, mẹ của Oánh Oánh đã bị giết.
Bạch Anh đã chết?
Nghe được lời nói của nàng, Trần Phàm chỉ cảm thấy trong đầu nổ tung, sau đó trống rỗng, sự suy nghĩ cũng tạm thời dừng lại.
- Theo lời nói của a Thủy, là người của Tiết Hồ, sau khi đối phương giết chết Bạch Anh, mới thông tri cho a Thủy, nói...nói là tặng lễ vật cho anh.
Hoàng Phủ Hồng Trúc hiếu rất rõ địa vị của Lưu Oánh Oánh trong lòng Trần Phàm, nghĩ nghĩ vẫn cắn răng nói ra sự thật:
- Em sợ Oánh Oánh bị đả kích nên không dám nói với cô bé.
- Đừng cho Oánh Oánh biết.
Trần Phàm cắn chặt răng khàn khàn nói.
- Ân.
Hoàng Phủ Hồng Trúc đáp lại, muốn an ủi Trần Phàm vài câu nhưng không biết nói thế nào.
Trần Phàm cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Mặt trời đỏ rực.
Gương mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, nhưng đôi mắt hắn lại rừng rực đỏ tươi.
Ở thế giới ngầm nước Mỹ, không ai không biết tên của Silva Gambino.
Đồng dạng ở trong quân chính nước Mỹ, không ai không biết tên của Schneider Heyde Gus!
Dùng cách nói đùa của một vị quan chức:
- Tôi thề với thượng đế, binh nhì, nếu anh không biết đại danh của Schneider, như vậy anh hẳn nên bị kéo đi bắn chết!
Scheneider Heyde Gus!
Hắn là người cầm quyền đệ nhất gia tộc Heyde Gus!
Hắn là nhân vật đầu lĩnh trong quân đội nước Mỹ, hắn còn là vị thượng tướng năm sao đệ nhất trong suốt vài chục năm qua!
Thượng tướng năm sao.
Đây là quân hàm cao nhất cùng tượng trưng thân phận của nước Mỹ!
Trước thế kỷ hai mươi mốt, trong lịch sử nước Mỹ chỉ sinh ra chín vị thượng tướng năm sao, hơn nữa toàn bộ đều đã qua đời.
Scheneider Heyde Gus là vị thượng tướng năm sao thứ mười trong lịch sử nước Mỹ.
Cũng là vị thượng tướng duy nhất hiện tại!
Có thể nói không chút nào khoa trương, không người nào dám hoài nghi năng lực của Schneider trong quân đội.
Hắn dùng thủ đoạn thiết huyết tung hoành trong quân đội, gây thù không ít người, nhưng cho tới nay, vị đại nhân vật nắm quyền phe phái đệ nhất trong quân đội này cũng không hề để ý chút nào.
Thứ nhất thân phận của hắn cao quý, quyền thế ngập trời, thế lực có thể vặn ngã hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà dù thế lực này có năng lực vặn ngã hắn, nhưng vì ích lợi liên minh cùng chú ý toàn cục cũng không dám tùy tiện hành động.
Hơn nữa với tính cách cường thế hắn cũng đâu dễ dàng để ý đến những cừu nhân kia?
Khi trước, bên trong quân đội có một đại lão bất mãn thái độ cường ngạnh của Schneider, liên hợp không ít nhân sĩ quyền uy tiến hành cản trở Schneider.
Kết quả đại lão quân đội kia chỉ trong một tuần đã bị điều đi, tuy rằng không bị giáng chức nhưng chỉ là một chức vị hữu danh vô thực, trong tay không có chút thực quyền.
Kết cục của người kia thật bi kịch, đồng thời người trong quân đội đều rõ ràng, đây là do Schneider làm khó dễ.
Một chiêu xao sơn chấn hổ của Schneider đạt được hiệu quả tốt phi thường, từ đó về sau, những người bất mãn hắn cũng không còn dám trắng trợn chống đối.
Về phần những người này ở sau lưng mắng hắn như thế nào hắn cũng không chút để ý.
Tính cách cường thế và bá đạo của Schneider làm cho hắn có được quyền thế rất lớn trong quân đội, nhưng bạn của Schneider rất ít, thậm chí là không có mấy ai.
Đương nhiên cũng do chính hắn không xem ai vào trong mắt.
Dù sao không phải là người nào cũng có thể trở thành bạn của hắn.
Bởi vì đó là một loại tượng trưng cho thân phận!
Silva Gambino là một trong số ít bạn bè của Schneider.
Sở dĩ như vậy chỉ đơn giản là vì giữa gia tộc Heyde Gus và gia tộc Gambino có lợi ích liên minh.
Là gia tộc có năng lực kinh khủng nhất trong quân đội Mỹ, Heyde Gus cùng rất nhiều đại gia tộc âm thầm tiến hành giao dịch vũ khí đạn dược.Gia tộc Gambino là đối tác của gia tộc Heyde Gus, cũng có thể nói là người phát ngôn cho sinh ý buôn vũ khí của gia tộc Heyde Gus.
Với gia tộc Heyde Gus cầm đầu, thông qua mạng lưới quan hệ khủng bố khơi thông hết thảy các con đường để gia tộc Gambino có thể thuận lợi buôn vũ khí, thu được món lãi kếch sù.
Ở dưới tình hình này, gia tộc Heyde Gus và gia tộc Gambino giống như được buộc chung một sợi dây, bị sợi dây ích lợi trói vào nhau thật chặt chẽ.
Cũng chính bởi vì vậy gia tộc Gambino mới có thể chặt chẽ ngồi vững trên chiếc ghế vương giả của thế giới ngầm nước Mỹ, không có thế lực nào dám khiêu khích quyền uy của họ!
Mười một giờ ba mươi phút, cơn mưa bão thật lớn rốt cục đã ngừng lại, bởi vì hệ thống thoát nước của thành phố New York thật tốt nên không đến mức làm các con đường chìm trong biển nước.
Ngược lại, bởi vì hệ thống thoát nước thập phần hoàn thiện, sau khi mưa đã ngừng, trên các con đường chính nước đã rút hết, chỉ còn vài con đường hẻo lánh vẫn còn đọng chút ít mà thôi.
Sau cơn mưa to, ánh mặt trời rơi xuống trên từng phố lớn ngõ nhỏ của New York, mọi người cũng bắt đầu đi ra đường.
Ánh nắng sau cơn mưa thật rực rỡ, một vầng cầu vồng kéo xuyên qua bầu trời, vô cùng mỹ luân mỹ hoán.
Nhìn cảnh sắc mỹ lệ, tâm tình của mọi người cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Nhưng cũng có người ngoại lệ.
Scheneider Heyde Gus!
- Phanh!
Theo một tiếng vang thật lớn, chiếc ti vi LCD trên vách phòng hội nghị bị một chiếc ghế nện đến dập nát.
- Mẹ nó! Tên ngu ngốc Silva, rốt cục hắn làm gì vậy?
Xong buổi hội nghị internet, Schneider thần tình phẫn nộ ném vung chiếc ghế đập vỡ màn hình LCD mắng to.
- Hô...hô...
Mắng xong, hắn giống như một đầu sư tử nổi điên thở hổn hển.
Trong lòng vừa phẫn nộ, tận sâu trong con ngươi cũng hiện lên vẻ lo lắng thật sâu.
Đơn giản là vì buổi hội nghị vừa rồi.
Theo lời của nhân vật số một trong buổi hội nghị, có người điều tra ra có một số vũ khí bị hạn chế lại từ con đường bí mật của Mỹ chảy vào đại lục.
Có thể nói không chút nào khoa trương, mỗi quân đội của từng quốc gia trên thế giới đều hiểu rõ ràng quan hệ giữa hai quốc gia này.
Chính vì như vậy, nước Mỹ luôn hạn chế việc vũ khí chảy vào đại lục, tin tức này một khi lộ ra, điều này sẽ đại biểu cho cái gì?
Điều này trực tiếp làm quân đội Mỹ lâm vào cuộc động đất cấp mười hai!
Khi tin tức kia truyền lưu trong cao tầng chính phủ, người thứ nhất truyền lưu tin tức này lập tức bị giết chết, theo sau nhân vật số một trong quân đội mời dự họp hội nghị khẩn cấp, chặt chẽ phong tỏa tin tức, còn muốn điều tra rõ việc này.
Tuy rằng bên trong hội nghị, nhân vật số một bởi vì bận tâm quá nhiều nên không dám trực tiếp điểm danh trách nhiệm của phe phái gia tộc Heyde Gus.
Nhưng toàn bộ đại lão quân đội đều đoán được điểm này.
Bởi vì như vậy, người cầm quyền gia tộc Heyde Gus như Schneider không phẫn nộ và lo lắng hay sao?
Theo hắn xem ra, chuyện này nếu như xử lý không thỏa đáng, tuyệt đối sẽ là đại phiền toái cho gia tộc Heyde Gus, vấn đề quan hệ đến lợi ích quốc gia là một chuyện vốn cực kỳ mẫn cảm, cũng là vùng giông bão! Vùng giông bão mà toàn bộ những gia tộc buôn vũ khí đều không dám đụng vào!
Thậm chí ngay cả gia tộc Heyde Gus cũng không được, tuy rằng có Schneider tồn tại bọn họ cường thế đã quen, nhưng nếu đụng chạm vào vùng giông bão này, Schneider cũng có một vạn lý do tin tưởng những địch nhân của hắn sẽ lợi dụng chuyện này đả kích hắn.
Nửa phút sau, Schneider vô cùng phẫn nộ gọi điện cho Silva, điện thoại vừa chuyển được hắn liền mắng vang:
- Silva, tên ngu ngốc, ông làm sao lại phạm phải một sai lầm cấp thấp như thế hả?
Bởi vì hội nghị vừa rồi được giữ bí mật nên Silva cũng chưa nhận được tin tức, lúc này nghe Schneider rít gào, nhất thời sửng sốt:
- Schneider, ông bạn già của tôi, ông làm sao vậy?
- **** you, ông hỏi tôi làm sao vậy? Bản thân tôi đang muốn hỏi ông, chuyện gì đang xảy ra, vì sao đem vũ khí bán cho người Hoa?
Schneider hoàn toàn nổi giận, phẫn nộ trực tiếp chửi thề.
Đem vũ khí bán cho người Hoa?
Nghe được câu này, Silva chỉ cảm thấy trái tim co rút thật mạnh, cả người giống như bị sấm đánh, hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ!
Lúc trước Trần Phàm ở quân khu NJ khi đánh vào mặt Trần Kiến Quốc, lợi dụng con bài chưa lật từ chỗ Kroff lấy được tư liệu quân sự, cùng với việc dùng thành phẩm vũ khí đổi lấy việc lên chức của Lý Vân Phong, Trần Vĩnh Lạc và Trương Thiết Trụ.
Mà những vũ khí kia cùng tư liệu có rất nhiều là đến từ trong tay Silva.
Thậm chí ở một đoạn thời gian trước, Silva dựa vào an bài hợp tác với Kroff, đem những vũ khí thành phẩm bán ra, còn đem một ít phương tiện trọng yếu thông qua mạng lưới quan hệ khủng bố thương lượng cửa sau, trộm vận chuyển bán ra ngoài.
Bởi vì tránh bị người chú ý, những vũ khí kia chảy vào trạm thứ nhất cũng không phải là đại lục, mà là ở một trụ sở bí mật của một ít quốc gia mà Kroff sắp xếp. Sau khi đến những trụ sở bí mật này, sẽ bị người của Kroff đem đánh tráo, đổi lại trang bị bình thường. Sau đó lại đem thứ đánh tráo dỡ xuống những linh kiện mũi nhọn, bán đến quốc gia khác, mà những trang bị mũi nhọn kia được nhét vào trong những vũ khí thấp hơn, sau đó vận chuyển vài lần đưa tới đại lục.
Trộm lương đổi trụ, thông qua lừa dối.
Đây là kế hoạch hợp tác giữa Silva và Kroff.
Đối với Silva mà nói, sở dĩ hắn dám mạo hiểm thật lớn hợp tác với Kroff, có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, Silva biết Kroff đại biểu cho ý tứ của Trần Phàm, lại thêm Trần Phàm từng cứu mạng của Silva.
Thứ hai, giá cả của Kroff thật sự quá cao, cao gấp năm lần thị trường bên ngoài!
Tục ngữ nói, đối với những nhà tư bản, chỉ cần có đủ lợi ích, bọn hắn nguyện ý mạo hiểm phiêu lưu cả tính mạng chính mình!
Silva chính là người như thế.
Đối mặt với giá cả cao khủng khiếp như vậy, Silva đã bị ích lợi làm động tâm.
Thứ ba, căn cứ theo suy nghĩ của Silva, vài thứ kia trải qua nhiều lần qua tay, xác suất bị phát hiện thực sự rất thấp...rất thấp...
Giao dịch đã tiến hành được thời gian lâu như vậy, vẫn chưa từng bị phát hiện, Silva nghĩ đã có thể giấu diếm được mọi người kể cả Schneider, lại thật không ngờ sự việc đã bại lộ.
Schneider tuy rằng nổi danh nóng nảy, nhưng sau lưng tính cách nóng nảy lại là sự bình tĩnh cực kỳ hiếm thấy, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu hắn có thể tung hoành trong quân giới nước Mỹ.
Sau khi phát tiết lửa giận trong nội tâm, thấy Silva không dám lên tiếng, Schneider lạnh lùng nói:
- Silva, ông hẳn nên rõ ràng, tuy rằng những vũ khí kia không phải vũ khí đỉnh cấp của chúng ta, nhưng cũng liên lụy đến một ít kỹ thuật tiên tiến. Mà ông hẳn nên hiểu được, năng lực bắt chước của người Hoa rất mạnh, những đồ vật rơi vào trong tay bọn họ, bọn họ đều có thể bắt chước đi ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Ân?
Có thể nói, Silva bị Schneider trực tiếp hù sợ, dù sao hắn cầm tư liệu vũ khí hàng đầu trong tay, nếu thật sự đều bán cho Kroff, kết cục khi chuyện này bị hấp thụ ánh sáng hắn biết rõ nhất, đây chính là tai họa ngập đầu với gia tộc Gambino!
Chính vì như vậy, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, thậm chí còn không thể suy nghĩ được gì.
Nhưng giờ này khắc này, nghe được Schneider vừa nói như thế, hắn đột nhiên bừng tỉnh, đồng thời từ trong giọng nói của Schneider đoán được một việc: Schneider cũng không biết được toàn bộ chân tướng sự tình!
Sở dĩ hắn đoán được điểm này, là bởi vì căn cứ theo sự hiểu biết của hắn, chuyện này Kroff an bài cực kỳ cẩn mật, mỗi một loại vũ khí sau khi vận chuyển khỏi nước Mỹ đều vận chuyển đến những địa phương khác nhau, thậm chí người xử lý cũng là khác nhau.
Hơn nữa Kroff vì cẩn thận tuyệt đối, đã đem toàn bộ những người biết được tin tức thủ tiêu sạch sẽ!
Chính vì như thế, dù vũ khí có bị bại lộ, những vũ khí chảy vào đại lục cũng chưa chắc đã bị điều tra đi ra.
Sau khi hiểu được điểm này, trong lòng Silva vừa động, vội vàng đáp lại:
- Thật có lỗi Schneider, bạn của tôi, là do tôi nhất thời hồ đồ...
- Chết tiệt, theo tôi thấy ông bị lợi ích mê hoặc đi?
Schneider cười lạnh nói:
- Đối phương khẳng định đã khai ra một giá cả khiến cho ông động tâm thậm chí là điên cuồng!
- Thật có lỗi, ông bạn già, là tôi sai lầm rồi, tôi nguyện ý trả tiền bù đắp sai lầm này!" Silva chân thành xin lỗi, nhưng trong lòng hiểu được nếu Schneider cùng những đại lão quân đội nghĩ hắn bán đi những loại vũ khí cũng không xem như bí mật đỉnh cấp kia, sự tình lần này vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
Quả nhiên, giống như xác minh sự suy đoán của Silva, nghe được lời nói của hắn, Schneider khẩn trương hỏi:
- Silva, ông thành thật nói cho tôi biết, ông bán vũ khí vào đại lục cũng chỉ là những loại đó thôi phải không?
- Phải, ông bạn già, tôi thề với thượng đế chỉ có loại đó.
Silva son sắt nói:
- Mặc dù đối phương đưa ra cái giá đủ làm tôi điên cuồng, nhưng những vũ khí đỉnh cấp kia có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám bán!
Ngoài miệng nói như vậy, Silva cũng đang cầu nguyện, cầu nguyện ngoài tin tức này những chuyện khác đừng nên bị điều tra ra được.
Silva rất rõ ràng, nếu tin tức còn chưa bị bạo phát hoàn toàn, phe phái do gia tộc Heyde Gus cầm đầu vì muốn bảo hộ lợi ích của mình tuyệt đối sẽ ra mặt xử lý chuyện này, như vậy gia tộc Gambino không đến nỗi gặp phải tai họa ngập đầu, chỉ cần thừa nhận được lửa giận của đối phương là sẽ vượt qua.
Mà theo Silva xem ra, lấy quan hệ hợp tác nhiều năm của gia tộc Gambino và phe phái quân đội, chỉ cần lấy được đủ tiền bù vào, liền có thể dập tắt được lửa giận của các đại lão quân đội.
Dù sao ở nước Mỹ, gia tộc Gambino là người phát ngôn tốt nhất!
Trong lúc đang cầu nguyện sự tình đừng hoàn toàn bị bại lộ, Silva cũng rất nghi hoặc, nghi hoặc làm sao chuyện này lại bị bại lộ.
Theo hắn xem ra, ngoại trừ hắn và Kroff, người biết sự việc đều đã chết hết, không có khả năng có kẻ thứ ba biết, về phần đặc công Mỹ muốn điều tra được tin tức này xác suất cũng rất thấp.
Silva có nằm mơ cũng không nghĩ ra tin tức này do Trần Phàm cố ý để Kroff tiết lộ.
Trần Phàm phải ép gia tộc Gambino lên tuyệt lộ!
Chỉ khi ép được gia tộc Gambino lên tuyệt lộ, mới có thể để cho họ bị cuốn vào trận tranh đấu lần này.
Đồng thời, cũng có thể làm cho phe phái quân đội Mỹ cũng bị cuốn tiến vào.
Một khi bọn họ bị cuốn vào trận tranh đấu lần này, trở thành chỗ dựa vững chắc của Trần Phàm tại Mỹ, thì lúc đó chính là ác mộng của sáu thế lực lớn!