Giờ khắc này, khi mọi người nghe được lời nói cuồng ngạo của Trần Phàm giống khi nãy thì không còn ai cảm thấy khiếp sợ, cũng không có ai cảm thấy Trần Phàm đang phát điên.
Bọn hắn chỉ cảm giác mình giống như vừa rớt trong hầm băng, từ đầu đến chân một trận lạnh lẽo.
Thậm chí có mấy người khi nãy dự định ra mặt giúp Mike, hai chân giống như không thể khống chế phát bệnh sốt rét, trong đó còn có một người nhát gan, tuyến tiền liệt giống như đang bị kích thích, chất lỏng màu vàng trong nháy mắt nhiễm ướt vạt quần của hắn. - Đồ Tể?
Đầu bên kia điện thoại, Marcel Desailly nghe được thanh âm của Trần Phàm, sắc mặt nháy mắt biến đổi, chân mày cau chặt lại, ngữ khí trầm thấp tới cực điểm. - Phải.
Trần Phàm thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình.
Trần Phàm vừa thừa nhận thân phận, trong lúc nhất thời Marcel Desailly không biết nên làm sao trả lời.
Hắn cũng không nhận thức Trần Phàm, thậm chí cả gia tộc Profaci cũng không có ai quen biết Trần Phàm.
Bởi vì là như vậy, gia tộc Profaci lại chủ động tung cành oliu, thông qua miệng Mira nói với Lý Dĩnh. Dreamworks có ý định hợp tác với công ty giải trí Lam Cảnh, chỉ là vì muốn dẫn dụ Lý Dĩnh đến nước Mỹ.
Về phần dẫn dụ đến nước Mỹ làm gì.
Đáp án không cần nói cũng biết!
Bởi vì Trần Phàm mang theo Lý Dĩnh cùng đi tới Mỹ, hơn nữa còn cùng tham gia buổi tiệc do Mira tổ chức, cho nên Marcel Desailly đành bỏ qua việc tham gia buổi tiệc.
Bởi vì hắn biết rõ, có Trần Phàm ở đó, kế hoạch của gia tộc Profaci vốn không thể thực hiện.
Mà vừa rồi, khi hắn nhận được điện thoại của Hansen, biết được Mike đã trêu chọc một gã người Hoa, phản ứng đầu tiên hắn nghĩ là trêu chọc tới Trần Phàm, thiếu chút nữa tức giận đến phát ngất, nhưng vừa tức giận hắn lại không cam lòng, cho nên bảo Hansen gọi điện cho Mike để xác nhận.
Hiện giờ nghe được lời nói của Trần Phàm, Marcel Desailly càng khẳng định điều này, tâm tình lại trở nên cực kỳ phức tạp.
Mike là con cưng của Hollywood, còn là cây rụng tiền của Dreamworks và gia tộc Profaci!
Marcel Desailly ngàn lần vạn lần không muốn Mike xảy ra sự cố!
Nhưng... Nguồn truyện:
Hắn cũng biết hiện giờ Trần Phàm đã hiểu rõ kế hoạch của gia tộc Profaci, hắn tự nhiên không dám dẫn người đi cứu viện Mike.
Theo hắn nghĩ, điều này không thể nghi ngờ là dâng thịt lên miệng hổ, sợ là sẽ tiền mất tật mang! - Đồ Tể, tôi hi vọng anh hiểu được, nơi này là nước Mỹ.
Trầm mặc vài giây, đôi mắt Marcel Desailly lóe lên ngọn lửa phẫn nộ, âm trầm nói. - Đối với tôi mà nói, ngoại trừ quốc gia của tôi, trên thế giới này bất kỳ địa phương nào cũng không hề có gì khác nhau.
Trần Phàm không cho là đúng, nở nụ cười.
Lộp bộp!
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Marcel Desailly không khỏi nhớ lại chuyện Trần Phàm từng diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục!
Lúc ấy Huyết Sắc Luyện Ngục là tổ chức phạm tội đứng đầu toàn cầu, căn cứ trải rộng khắp các ngõ ngách trên toàn cầu, kết quả cũng toàn bộ bị Trần Phàm tiêu diệt! - Hãy nhớ kỹ lời của tôi.
Thấy Marcel Desailly lại trầm mặc, Trần Phàm cũng mất đi hứng thú nói chuyện, liền cúp điện thoại. - Đô...đô...
Nghe thanh âm đô đô truyền ra, Marcel Desailly chợt phát hiện, trong bất tri bất giác, bàn tay phải cầm điện thoại của hắn đã ướt đẫm mồ hôi, ngay cả hơi thở cũng đã ngừng lại. - Hô...
Phun ra một hơi, Marcel Desailly lại bấm một dãy số điện thoại khác.
Cùng lúc đó, sau khi Trần Phàm cúp điện thoại, ném điện thoại cho Mike đang run rẩy trên sàn nhà, nhìn Lý Dĩnh mỉm cười: - Đi thôi. - Ân.
Tuy rằng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lý Dĩnh mơ hồ đoán được Trần Phàm tức giận là vì nàng, trong ánh mắt nàng toát lên vẻ áy náy, đồng thời nhẹ nhàng gật đầu.
Hai lần trước Trần Phàm muốn rời đi nhưng đều bị ngăn lại.
Giờ này khắc này, khi Lý Dĩnh lại ôm cánh tay Trần Phàm cùng rời đi, vô luận là Mira hay những người khác đều giữ vẻ trầm mặc.
Trong đại sảnh yên tĩnh đến dọa người!
Tất cả mọi người không kìm lòng được đưa mắt nhìn Trần Phàm, trơ mắt nhìn Trần Phàm cùng Lý Dĩnh rời khỏi đại sảnh.
Theo sau...
Nhìn thấy hai người đã rời khỏi đại sảnh, Mira giống như nhớ ra điều gì đó, vội vàng gọi vào vô tuyến điện, giọng nói mang theo vài phần khủng hoảng, vài phần khẩn trương hô: - Ngàn vạn lần đừng ngăn trở bọn họ, để cho họ đi, không, các anh hãy cung tiễn bọn họ! - Dạ, bà chủ!
Bên ngoài biệt thự, những bảo tiêu của Mira thấy Trần Phàm và Lý Dĩnh đi ra khỏi đại sảnh, đang định xin chỉ thị của Mira, lúc này nghe được mệnh lệnh vội vàng đáp lại.
Sau khi đáp lời Mira, bọn họ liền cúi đầu, thần tình cung kính tươi cười nói: - Tiên sinh cùng tiểu thư, cảm tạ hai vị quang lâm, hoan nghênh lần sau trở lại... - Cảm ơn.
Trần Phàm mỉm cười đáp lại, trong biểu tình ngây ngốc của nhóm bảo tiêu, mang theo Lý Dĩnh đi về bãi đỗ xe. - Anh có nghe được hắn vừa nói gì không? - Hình...hình như là cảm ơn? - Anh xác định? - Con mẹ nó tôi cũng nghe không rõ, nhưng hình như là... - Là cái đầu anh, anh cũng không động não suy ngẫm lại, hắn làm sao lại nói cảm ơn với chúng ta? - Mẹ kiếp, tôi cũng cảm thấy không có khả năng, dù sao vừa rồi bà chủ vừa đắc tội hắn. - Ai, nguyện thượng đế phù hộ hắn chịu tha thứ cho bà chủ, nếu không chúng ta lại phải thất nghiệp.
Ngay cửa biệt thự, mấy tên bảo tiêu thấy Trần Phàm cùng Lý Dĩnh đã đi xa mới hồi phục lại tinh thần, sau đó tụ tập một chỗ thì thầm nghị luận.
Tuy rằng cách nhau khá xa, nhưng Trần Phàm vẫn nghe được lời bọn họ nói, nhưng hắn cũng không quan tâm.
Theo sau, ngay khi Trần Phàm mang theo Lý Dĩnh đi vào bãi đỗ xe, bãi đỗ xe đã xuất hiện một màn thật buồn cười.
Ngoại trừ Long Nữ cùng mười hai bảo tiêu của Reimann, cơ hồ toàn bộ các bảo tiêu khác đều cầm điện thoại cùng thốt một câu: - Dạ!
Đơn giản là vì bên trong biệt thự, ngoại trừ Mira, toàn bộ những khách nhân có bảo tiêu đều nhìn thấy nàng mệnh lệnh cho bảo tiêu của mình, lập tức gọi điện thông báo chung một mệnh lệnh: Hai người Hoa kia đi vào bãi đỗ xe thì các anh làm như không nhìn thấy, đừng bao giờ bước xuống xe.
Trong lúc nhất thời, bên trong đại sảnh đã hoàn toàn rối loạn.
Đối với hết thảy chuyện này, Trần Phàm cũng không hay biết, hắn trực tiếp mang theo Lý Dĩnh đi về chỗ Long Nữ.
Bên trong Rolls - Royce, Long Nữ nhìn thấy Trần Phàm đi tới, liền nhảy xuống xe tiến lên nghênh đón. Không riêng gì Long Nữ, kể cả mười hai bảo tiêu kia cũng bước xuống xe, khi bọn họ xuống xe đều kính sợ liếc mắt nhìn Long Nữ.
Hiển nhiên chuyện Long Nữ đánh bảo tiêu của Mike thành tàn phế đã đem lại sự rung động thật lớn cho bọn họ. - Đi thôi, rời khỏi nơi này.
Trần Phàm thản nhiên nói một câu, sau đó để Lý Dĩnh ngồi vào xe trước hắn mới bước vào.
Rất nhanh, mấy chiếc xe khởi động, Trần Phàm ngồi ở băng sau lấy ra chai rượu, nhìn Lý Dĩnh hỏi: - Uống một ly nhé?
Lý Dĩnh suy đoán bởi vì mình đòi đi Mỹ đã tăng thêm rất nhiều phiền toái cho Trần Phàm, nàng vẫn còn rất áy náy, nghe Trần Phàm hỏi khẽ lắc đầu. - Đừng tự trách, chuyện vừa rồi không liên quan đến em.
Trần Phàm mỉm cười an ủi Lý Dĩnh, đồng thời tự rót cho mình ly rượu, nhưng trong lòng hắn hiểu được gia tộc Profaci chỉ là muốn nhắm vào hắn, bọn họ chỉ dùng Lý Dĩnh làm lý do để dẫn dụ hắn mà thôi.
Trần Phàm hiểu được điểm này, nhưng Lý Dĩnh lại không biết. Trần Phàm vừa nói xong thì đôi mắt nàng đã đỏ lên, mũi chua xót, nhịn không được muốn khóc.
Từ sau khi Trần Phàm để lộ ra thực lực của mình, nàng biết lấy thân phận cùng năng lực của nàng cũng không còn trợ giúp được gì cho Trần Phàm, vì thế nàng cam tâm tình nguyện làm một cô gái nhỏ dựa dẫm bên cạnh hắn, nhưng nàng thật sự không bao giờ muốn mình tăng thêm phiền toái cho hắn!
Trần Phàm thấy thế cũng biết chuyện này không có cách nào giải thích cho nàng hiểu rõ, nếu như hắn nói ra tình hình thực tế cho nàng biết, với tính khí yếu đuối của Lý Dĩnh hơn phân nửa sẽ vô cùng lo lắng cho an nguy của hắn.
Nghĩ nghĩ, Trần Phàm kéo Lý Dĩnh vào lòng, đồng thời bưng ly rượu nhẹ nhàng lay động, dưới ánh đèn, ly rượu màu đỏ tươi đã hình thành một cơn lốc xoáy. - Long Nữ, nói cho bọn họ biết, đi trang viện gia tộc Gambino.
Theo sau, ngay khi xe rời khỏi Long Island, Trần Phàm cũng ngừng tay, bưng ly rượu uống hơn phân nửa. - Được.
Long Nữ trả lời, sau đó thông qua vô tuyến điện truyền đạt mệnh lệnh của Trần Phàm.
Reimann cung cấp bảo tiêu cho Trần Phàm là công ty bảo tiêu tốt nhất toàn cầu, những nhân viên bảo tiêu chẳng những trải qua những cuộc huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa tri thức vô cùng rộng rãi, hiểu rõ toàn bộ những chuyện lớn nhỏ xảy ra làm ảnh hưởng khắp thế giới.
Theo ý nào đó mà nói, bọn họ cũng là một hình thức khác của đội đặc công.
Nhưng...
Bọn họ không nguyện trung thành với quốc gia nào, mà chỉ trung thành với người thuê họ!
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Long Nữ, nhóm bảo tiêu liền trả lời: - Thu được!
Theo sau, đoàn xe thay đổi đường đi, rẽ ngoặt ở ngã tư đường phía trước, chạy nhanh về hướng trang viện gia tộc Gambino.
Thành phố New York là một trong bốn thành phố lớn nhất toàn cầu, tuy giá bất động sản không khủng bố như Tokyo, nhưng cũng có thể dùng từ tấc đất tấc vàng để hình dung.
Gia tộc Gambino có thể có một địa phương chiếm diện tích hơn bốn vạn thước vuông ở thành phố này, đủ để chứng minh địa vị của bọn họ tại New York và cả nước Mỹ!
Cũng giống như rất nhiều trang viện giàu có khác, trang viện gia tộc Gambino có sân golf, sân cưỡi ngựa, sân săn bắn. Ngoài ra, trang viện còn có một hồ lớn, ở giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, có bốn cây cầu nối thẳng vào đào, ngoài ra còn có thể dùng du thuyền qua lại.
Nhưng...
Trang viện gia tộc Gambino nổi danh nhất chính là toàn bộ kiến trúc của trang viện đều dựa theo phong cách tiêu chuẩn của người Sicily kiến tạo, dù là trang trí bên trong cũng là như thế.
Đây là gia quy của gia tộc Gambino, luôn luôn kéo dài nhiều đời.
Sở dĩ như vậy là vì Sicily là khởi nguyên của Mafia, Mafia nước Mỹ là từ Châu Âu truyền tới.
Không biết đã trải qua bao lâu, khi đoàn người Trần phàm chỉ còn cách trang viện gia tộc Gambino chừng năm cây số, Trần Phàm đã phát hiện những trạm gác ngầm ẩn hai bên đường.
Khi còn cách trang viện chỉ ba cây số, đoàn xe của Trần Phàm lại gặp một trạm canh gác công khai.
Rất nhanh, nhìn thấy bảo tiêu của trang viện ra dấu, chiếc xe bảo tiêu đầu tiên ngừng lại, những chiếc phía sau cũng lần lượt ngừng theo.
Cùng lúc đó một gã nam tử mặc bộ quần áo màu đen bước nhanh tới chiếc Rolls - Royce của Trần Phàm.
Trần Phàm thấy thế hạ cửa kính xe xuống. - Trần tiên sinh, ông chủ chờ ngài đã lâu.
Khi nam tử đi tới gần Trần Phàm, bước chậm lại, vẻ mặt cung kính cúi đầu nói với Trần Phàm.
Trần Phàm hiểu từ ông chủ trong miệng nam tử chính là chỉ tộc trưởng gia tộc Gambino, Silva Gambino, bèn mỉm cười gật đầu: - Ân.
Thấy Trần Phàm gật đầu, nam tử làm ra tư thế như thỉnh, sau đó ra dấu với thủ hạ.
Theo sau, đoàn người của Trần Phàm thuận lợi đi qua trạm canh gác.
Chẳng...chẳng lẽ gia tộc Gambino thật sự sẽ giúp Long Nha?
Nhìn thấy được thuận lợi thông qua, trong lòng Long Nữ không khỏi tự hỏi mình.
Vừa tự hỏi, nàng cũng nhịn không được nhìn vào kính chiếu hậu quan sát Trần Phàm.
Nương theo ánh trăng chiếu vào trong xe, Long Nữ nhìn thấy biểu tình bình tĩnh trên gương mặt kiên nghị của Trần Phàm.
Làm như đã nhận ra ánh mắt của Long Nữ, Trần Phàm hơi mỉm cười.
Dưới ánh trăng, nét tươi cười của hắn thật thoải mái mà tự tin.
Cảm giác kia, giống như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của hắn!
- Tiểu Mỵ có phải con thích Trần Phàm hay không?
Trong phòng ngủ, Diệp Mỵ nhìn thấy hành động buồn cười của Diệp Tranh Vanh, oán khí trong lòng tiêu tán hơn phân nửa, từ nhỏ nàng đã không còn mẹ, do một tay Diệp Tranh Vanh nuôi lớn, tuy rằng tính tình cực kỳ phản nghịch không lớn không nhỏ với Diệp Tranh Vanh, nhưng tình cảm cha con của hai người khá tốt, nếu không Diệp Mỵ cũng sẽ không đồng ý vì Diệp Tranh Vanh mà đính hôn với tên mặt trắng nhỏ Tiết Thanh kia.
Nhưng...
Khi nàng nghe được câu hỏi của Diệp Tranh Vanh, không khỏi cả kinh há to miệng, theo sau...xưa nay nàng vốn luôn điên điên khùng khùng, lại biểu lộ ra vẻ thẹn thùng hiếm có.
Biểu hiện khác thường của Diệp Mỵ càng làm Diệp Tranh Vanh xác nhận điểm này.
Trong ký ức của hắn, muốn đứa con vô pháp vô thiên như Diệp Mỵ lộ ra biểu tình thẹn thùng, tuyệt đối còn khó khăn hơn việc để Diệp Mỵ đi câu dẫn nữ hoàng Anh quốc.
Sự thật đúng như ý nghĩ của Diệp Tranh Vanh.
Một câu nói của hắn liền đâm trúng lòng riêng tư của Diệp Mỵ.
Cho tới nay, Diệp Mỵ chỉ động tâm với "hai" người đàn ông, một là Trần Phàm ngày xưa từng giống như chiến thần xuất hiện, giết chết bọn cướp cứu nàng cùng Diệp Tranh Vanh, một là Đồ Tể trong CS thần chắn sát thần, phật chắn sát phật.
Hiện giờ nàng đã biết, "hai" người này kỳ thật chỉ là một người.
Nàng thích Trần Phàm sao?
Đáp án là khẳng định!
Nếu không phải ưa thích Trần Phàm, nàng sẽ không liều lĩnh chạy tới đại lục mật báo cho Trần Phàm.
Nếu không phải ưa thích Trần Phàm, nàng sẽ không nắm chặt tay, đỏ bừng mắt, cắn môi nhìn Diệp Tranh vanh hô to:
- Nếu Trần Phàm chết ở nước Mỹ, tôi sẽ cho Tiết gia chôn cùng!" Câu nói mang theo vài phần tính trẻ con nhưng lại phát ra từ sâu trong nội tâm.
Nàng thật sự thích Trần Phàm.
Thật thích lắm...thích lắm...
Nhưng mà...
Lúc này nghe câu hỏi của Diệp Tranh Vanh, Diệp Mỵ lập tức nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn nói:- Tôi nói, Diệp lão đầu, khi nào ông đã biến thành một bà thích chuyện bát quái rồi vậy?
Diệp Tranh Vanh dở khóc dở cười.
- Không đúng, chồn đi chúc tết cho gà không chút lòng hảo tâm, Diệp lão đầu, ông đột nhiên đi tới tìm tôi, há mồm liền nhắc tới Trần Phàm, có phải Thanh bang đã bị Trần Phàm tiêu diệt rồi hay không?
Diệp Mỵ thấy Diệp Tranh Vanh không nói lời nào, trong lòng vừa động, hơi có vẻ kích động hỏi.
Việc Diệp Mỵ có thể đoán được điểm này Diệp Tranh Vanh cũng không cảm thấy kỳ quái.
Mà trên thực tế, lần này hắn đến Las Vegas đầu tiên là vì xử lý một ít vụ làm ăn, thuận tiện đến thăm Diệp Mỵ, nhưng khi biết được bi kịch xảy ra với hai gia tộc Qiesi Jarno và Profaci là do Trần Phàm làm ra, mục đích hành trình đến Las Vegas lần này của hắn đã lặng yên thay đổi.
- Ai, xem ra cha đã già rồi, không còn dùng được, xem người không chuẩn bằng con gái bảo bối của cha rồi.
Diệp Tranh Vanh cười trêu ghẹo nói:
- Con gái bảo bối, con đã đoán đúng, trong trận chiến giữa Trần Phàm cùng Thang bang, trước mắt Trần Phàm đang chiếm được thượng phong tuyệt đối, hơn nữa còn rất nhanh có thể chấm dứt cuộc chiến tranh này.
- Thật...thật sự?
Nghe được lời nói của Diệp Tranh Vanh, Diệp Mỵ kích động đến run rẩy cả người, bộ ngực phía trước liên tục nảy lên, vô cùng mê người.
Nhận thấy được vẻ kích động phát ra từ sâu trong nội tâm của Diệp Mỵ, Diệp Tranh Vanh càng thêm xác định phán đoán của mình, gật đầu cười.
- Hô...a...
Nhìn thấy Diệp Tranh Vanh gật đầu xác nhận, Diệp Mỵ đang ngừng thở chờ đáp án liền thở phào thật mạnh, trên mặt tràn ngập vẻ hưng phấn cùng vui buồn lẫn lộn.
- Con gái bảo bối, Trần Phàm có biết con thích hắn không?
Diệp Tranh Vanh tiếp tục truy vấn.
Nghe được câu hỏi của Diệp Tranh Vanh, khuôn mặt Diệp Mỵ chợt đỏ lên, trừng mắt nhìn Diệp Tranh Vanh tức giận nói:
- Diệp lão đầu, tôi nói ông chịu ngừng lại chưa?
- Khái khái...
Diệp Tranh Vanh cố ý ho khan hai tiếng, che giấu xấu hổ đồng thời cười nói:
- Tiểu Mỵ, lần này trở lại nước Mỹ cha thật sự khắc sâu trí nhớ. Sau khi suy nghĩ kỹ, cha ý thức được mình đã quá phận can dự vào cuộc sống tình cảm của con quả thật là không đúng.
- Lão Diệp, ông đang uống lộn thuốc phải không?
Diệp Mỵ nhìn vào người cha mà trong ánh mắt đều chỉ có đồng đô la, lúc trước ông vì lợi ích mà muốn ép nàng gả cho Tiết Thanh, hiện giờ nói vậy nhất thời làm nàng cảm thấy được có điểm gì là lạ.
Vẻ mặt Diệp Tranh Vanh đầy biểu tình son sắt:
- Tiểu Mỵ, cha cam đoan từ nay về sau tuyệt đối sẽ không can dự đời sống tình cảm của con nữa. Ân, cha biết con thích Trần Phàm, buông tay theo đuổi đi, cha ủng hộ con!
A...
Nếu như nói trước đó khi Diệp Tranh Vanh nhắc tới việc riêng tư khiến Diệp Mỵ hơi có vẻ thẹn thùng, như vậy giờ này khắc này, Diệp Tranh Vanh cổ vũ Diệp Mỵ theo đuổi Trần Phàm, hoàn toàn vượt ngoài sự dự đoán của Diệp Mỵ, hơn nữa còn làm khuôn mặt nàng đỏ bừng.
- Hắc hắc, con gái bảo bối, tục ngữ nói nam truy nữ cách một ngọn núi, nữ truy nam cách một tầng giấy mỏng.
Diệp Tranh Vanh cười híp mắt nói, nhưng trong lòng đang đánh bàn tính như ý, theo hắn xem ra, nếu Trần Phàm có thể trở thành con rể của Diệp gia, như vậy bằng vào năng lực trong trận chiến này mà Trần Phàm thể hiện ra, Diệp gia tuyệt đối sẽ trở thành gia tộc người Hoa cường đại nhất Bắc Mỹ!
Diệp Mỵ vốn vì câu nói của Diệp Tranh Vanh mà xấu hổ đỏ mặt, lúc này nghe được lời nói vô sỉ của Diệp Tranh Vanh, trong lòng vừa động, mơ hồ hiểu được điều gì, trợn mắt hừ lạnh nói:
- Diệp lão đầu, sao ông không nói nữ truy nam còn cách một tầng màng trinh đây?
Màng trinh?
Nghe được câu này, dù Diệp Tranh Vanh đã sớm kiến thức sự cường đại của con gái, cũng thật sự á khẩu không biết nói gì.
- Hừ, Diệp lão đầu, đừng tưởng rằng chút tâm tư này của ông tôi không biết, tôi cho ông biết, không có cửa!" Diệp Mỵ hừ hừ nói.
Diệp Tranh Vanh đấm ngực nói:
- Ai, con gái bảo bối, nên nói cha đã nói hết rồi, đáng thương cho cha một tấm lòng tốt a, con đã không lĩnh tình, cha cũng không lãng phí võ mồm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trong lúc nói chuyện, Diệp Tranh Vanh lén lút quan sát biểu tình của Diệp Mỵ, thấy nàng mặt ngoài không phản ứng nhưng trong lòng lại có chút rục rịch.
Nhìn thấy Diệp Mỵ không nói lời nào, Diệp Tranh Vanh biết có hi vọng, đang định thêm mắm dặm muối nói thêm gì đó, lại nghe được tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang.
Ngay sau đó, không đợi Diệp Tranh Vanh mở miệng, sắc mặt Jack thật nghiêm túc xuất hiện ngay cửa phòng.
- Làm sao vậy Jack?
Nhận thấy được vẻ nghiêm túc trên mặt Jack, chân mày Diệp Tranh Vanh nhíu lại, mơ hồ cảm thấy có vấn đề.
Trong ký ức của hắn, Jack là một bảo tiêu luôn luôn rất hiểu quy củ, chưa bao giờ đường đột cắt đứt cuộc nói chuyện giữa cha con hắn, hơn nữa cũng rất ít biểu lộ ra dáng vẻ nghiêm túc đến như thế.
- Ông chủ, Tiết Thanh mang theo một đám người tới biệt thự, hắn nói muốn gặp tiểu thư.
Jack chậm rãi mở miệng, sau đó như xác minh suy đoán của Diệp Tranh Vanh, lại bổ sung nói:
- Tiết Thanh mang theo cao thủ, xem bộ dáng là đến làm phiền.
- Ta kháo, rốt cục là thế đạo gì a, tên mặt trắng nhỏ Tiết Thanh cũng dám chủ động đến tìm lão nương phiền phức?
Nghe được lời Jack nói, không đợi Diệp Tranh Vanh mở miệng, vẻ mặt Diệp Mỵ thật khó chịu nói:
- Xem ra lão nương không đập cho mặt hắn nở hoa đào, hắn không biết vì sao hoa đào lại hồng như vậy!
- Tiểu Mỵ, đừng hồ nháo.
Diệp Tranh Vanh sắc mặt ngưng trọng mở miệng:
- Con ở yên trong phòng ngủ, không có mệnh lệnh của cha, không cho phép đi ra ngoài.
Ân?
Rất ít nhìn thấy Diệp Tranh Vanh nghiêm túc nói chuyện như vậy với mình, Diệp Mỵ nghe được lời của hắn không khỏi ngẩn ra.
Mà Jack lại ngầm thở dài.
Bởi vì.
Hắn nhìn ra được lần này Tiết Thanh đến, không có ý tốt!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Giờ khắc này, khi mọi người nghe được lời nói cuồng ngạo của Trần Phàm giống khi nãy thì không còn ai cảm thấy khiếp sợ, cũng không có ai cảm thấy Trần Phàm đang phát điên.
Bọn hắn chỉ cảm giác mình giống như vừa rớt trong hầm băng, từ đầu đến chân một trận lạnh lẽo.
Thậm chí có mấy người khi nãy dự định ra mặt giúp Mike, hai chân giống như không thể khống chế phát bệnh sốt rét, trong đó còn có một người nhát gan, tuyến tiền liệt giống như đang bị kích thích, chất lỏng màu vàng trong nháy mắt nhiễm ướt vạt quần của hắn. - Đồ Tể?
Đầu bên kia điện thoại, Marcel Desailly nghe được thanh âm của Trần Phàm, sắc mặt nháy mắt biến đổi, chân mày cau chặt lại, ngữ khí trầm thấp tới cực điểm. - Phải.
Trần Phàm thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình.
Trần Phàm vừa thừa nhận thân phận, trong lúc nhất thời Marcel Desailly không biết nên làm sao trả lời.
Hắn cũng không nhận thức Trần Phàm, thậm chí cả gia tộc Profaci cũng không có ai quen biết Trần Phàm.
Bởi vì là như vậy, gia tộc Profaci lại chủ động tung cành oliu, thông qua miệng Mira nói với Lý Dĩnh. Dreamworks có ý định hợp tác với công ty giải trí Lam Cảnh, chỉ là vì muốn dẫn dụ Lý Dĩnh đến nước Mỹ.
Về phần dẫn dụ đến nước Mỹ làm gì.
Đáp án không cần nói cũng biết!
Bởi vì Trần Phàm mang theo Lý Dĩnh cùng đi tới Mỹ, hơn nữa còn cùng tham gia buổi tiệc do Mira tổ chức, cho nên Marcel Desailly đành bỏ qua việc tham gia buổi tiệc.
Bởi vì hắn biết rõ, có Trần Phàm ở đó, kế hoạch của gia tộc Profaci vốn không thể thực hiện.
Mà vừa rồi, khi hắn nhận được điện thoại của Hansen, biết được Mike đã trêu chọc một gã người Hoa, phản ứng đầu tiên hắn nghĩ là trêu chọc tới Trần Phàm, thiếu chút nữa tức giận đến phát ngất, nhưng vừa tức giận hắn lại không cam lòng, cho nên bảo Hansen gọi điện cho Mike để xác nhận.
Hiện giờ nghe được lời nói của Trần Phàm, Marcel Desailly càng khẳng định điều này, tâm tình lại trở nên cực kỳ phức tạp.
Mike là con cưng của Hollywood, còn là cây rụng tiền của Dreamworks và gia tộc Profaci!
Marcel Desailly ngàn lần vạn lần không muốn Mike xảy ra sự cố!
Nhưng... Nguồn truyện:
Hắn cũng biết hiện giờ Trần Phàm đã hiểu rõ kế hoạch của gia tộc Profaci, hắn tự nhiên không dám dẫn người đi cứu viện Mike.
Theo hắn nghĩ, điều này không thể nghi ngờ là dâng thịt lên miệng hổ, sợ là sẽ tiền mất tật mang! - Đồ Tể, tôi hi vọng anh hiểu được, nơi này là nước Mỹ.
Trầm mặc vài giây, đôi mắt Marcel Desailly lóe lên ngọn lửa phẫn nộ, âm trầm nói. - Đối với tôi mà nói, ngoại trừ quốc gia của tôi, trên thế giới này bất kỳ địa phương nào cũng không hề có gì khác nhau.
Trần Phàm không cho là đúng, nở nụ cười.
Lộp bộp!
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Marcel Desailly không khỏi nhớ lại chuyện Trần Phàm từng diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục!
Lúc ấy Huyết Sắc Luyện Ngục là tổ chức phạm tội đứng đầu toàn cầu, căn cứ trải rộng khắp các ngõ ngách trên toàn cầu, kết quả cũng toàn bộ bị Trần Phàm tiêu diệt! - Hãy nhớ kỹ lời của tôi.
Thấy Marcel Desailly lại trầm mặc, Trần Phàm cũng mất đi hứng thú nói chuyện, liền cúp điện thoại. - Đô...đô...
Nghe thanh âm đô đô truyền ra, Marcel Desailly chợt phát hiện, trong bất tri bất giác, bàn tay phải cầm điện thoại của hắn đã ướt đẫm mồ hôi, ngay cả hơi thở cũng đã ngừng lại. - Hô...
Phun ra một hơi, Marcel Desailly lại bấm một dãy số điện thoại khác.
Cùng lúc đó, sau khi Trần Phàm cúp điện thoại, ném điện thoại cho Mike đang run rẩy trên sàn nhà, nhìn Lý Dĩnh mỉm cười: - Đi thôi. - Ân.
Tuy rằng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lý Dĩnh mơ hồ đoán được Trần Phàm tức giận là vì nàng, trong ánh mắt nàng toát lên vẻ áy náy, đồng thời nhẹ nhàng gật đầu.
Hai lần trước Trần Phàm muốn rời đi nhưng đều bị ngăn lại.
Giờ này khắc này, khi Lý Dĩnh lại ôm cánh tay Trần Phàm cùng rời đi, vô luận là Mira hay những người khác đều giữ vẻ trầm mặc.
Trong đại sảnh yên tĩnh đến dọa người!
Tất cả mọi người không kìm lòng được đưa mắt nhìn Trần Phàm, trơ mắt nhìn Trần Phàm cùng Lý Dĩnh rời khỏi đại sảnh.
Theo sau...
Nhìn thấy hai người đã rời khỏi đại sảnh, Mira giống như nhớ ra điều gì đó, vội vàng gọi vào vô tuyến điện, giọng nói mang theo vài phần khủng hoảng, vài phần khẩn trương hô: - Ngàn vạn lần đừng ngăn trở bọn họ, để cho họ đi, không, các anh hãy cung tiễn bọn họ! - Dạ, bà chủ!
Bên ngoài biệt thự, những bảo tiêu của Mira thấy Trần Phàm và Lý Dĩnh đi ra khỏi đại sảnh, đang định xin chỉ thị của Mira, lúc này nghe được mệnh lệnh vội vàng đáp lại.
Sau khi đáp lời Mira, bọn họ liền cúi đầu, thần tình cung kính tươi cười nói: - Tiên sinh cùng tiểu thư, cảm tạ hai vị quang lâm, hoan nghênh lần sau trở lại... - Cảm ơn.
Trần Phàm mỉm cười đáp lại, trong biểu tình ngây ngốc của nhóm bảo tiêu, mang theo Lý Dĩnh đi về bãi đỗ xe. - Anh có nghe được hắn vừa nói gì không? - Hình...hình như là cảm ơn? - Anh xác định? - Con mẹ nó tôi cũng nghe không rõ, nhưng hình như là... - Là cái đầu anh, anh cũng không động não suy ngẫm lại, hắn làm sao lại nói cảm ơn với chúng ta? - Mẹ kiếp, tôi cũng cảm thấy không có khả năng, dù sao vừa rồi bà chủ vừa đắc tội hắn. - Ai, nguyện thượng đế phù hộ hắn chịu tha thứ cho bà chủ, nếu không chúng ta lại phải thất nghiệp.
Ngay cửa biệt thự, mấy tên bảo tiêu thấy Trần Phàm cùng Lý Dĩnh đã đi xa mới hồi phục lại tinh thần, sau đó tụ tập một chỗ thì thầm nghị luận.
Tuy rằng cách nhau khá xa, nhưng Trần Phàm vẫn nghe được lời bọn họ nói, nhưng hắn cũng không quan tâm.
Theo sau, ngay khi Trần Phàm mang theo Lý Dĩnh đi vào bãi đỗ xe, bãi đỗ xe đã xuất hiện một màn thật buồn cười.
Ngoại trừ Long Nữ cùng mười hai bảo tiêu của Reimann, cơ hồ toàn bộ các bảo tiêu khác đều cầm điện thoại cùng thốt một câu: - Dạ!
Đơn giản là vì bên trong biệt thự, ngoại trừ Mira, toàn bộ những khách nhân có bảo tiêu đều nhìn thấy nàng mệnh lệnh cho bảo tiêu của mình, lập tức gọi điện thông báo chung một mệnh lệnh: Hai người Hoa kia đi vào bãi đỗ xe thì các anh làm như không nhìn thấy, đừng bao giờ bước xuống xe.
Trong lúc nhất thời, bên trong đại sảnh đã hoàn toàn rối loạn.
Đối với hết thảy chuyện này, Trần Phàm cũng không hay biết, hắn trực tiếp mang theo Lý Dĩnh đi về chỗ Long Nữ.
Bên trong Rolls - Royce, Long Nữ nhìn thấy Trần Phàm đi tới, liền nhảy xuống xe tiến lên nghênh đón. Không riêng gì Long Nữ, kể cả mười hai bảo tiêu kia cũng bước xuống xe, khi bọn họ xuống xe đều kính sợ liếc mắt nhìn Long Nữ.
Hiển nhiên chuyện Long Nữ đánh bảo tiêu của Mike thành tàn phế đã đem lại sự rung động thật lớn cho bọn họ. - Đi thôi, rời khỏi nơi này.
Trần Phàm thản nhiên nói một câu, sau đó để Lý Dĩnh ngồi vào xe trước hắn mới bước vào.
Rất nhanh, mấy chiếc xe khởi động, Trần Phàm ngồi ở băng sau lấy ra chai rượu, nhìn Lý Dĩnh hỏi: - Uống một ly nhé?
Lý Dĩnh suy đoán bởi vì mình đòi đi Mỹ đã tăng thêm rất nhiều phiền toái cho Trần Phàm, nàng vẫn còn rất áy náy, nghe Trần Phàm hỏi khẽ lắc đầu. - Đừng tự trách, chuyện vừa rồi không liên quan đến em.
Trần Phàm mỉm cười an ủi Lý Dĩnh, đồng thời tự rót cho mình ly rượu, nhưng trong lòng hắn hiểu được gia tộc Profaci chỉ là muốn nhắm vào hắn, bọn họ chỉ dùng Lý Dĩnh làm lý do để dẫn dụ hắn mà thôi.
Trần Phàm hiểu được điểm này, nhưng Lý Dĩnh lại không biết. Trần Phàm vừa nói xong thì đôi mắt nàng đã đỏ lên, mũi chua xót, nhịn không được muốn khóc.
Từ sau khi Trần Phàm để lộ ra thực lực của mình, nàng biết lấy thân phận cùng năng lực của nàng cũng không còn trợ giúp được gì cho Trần Phàm, vì thế nàng cam tâm tình nguyện làm một cô gái nhỏ dựa dẫm bên cạnh hắn, nhưng nàng thật sự không bao giờ muốn mình tăng thêm phiền toái cho hắn!
Trần Phàm thấy thế cũng biết chuyện này không có cách nào giải thích cho nàng hiểu rõ, nếu như hắn nói ra tình hình thực tế cho nàng biết, với tính khí yếu đuối của Lý Dĩnh hơn phân nửa sẽ vô cùng lo lắng cho an nguy của hắn.
Nghĩ nghĩ, Trần Phàm kéo Lý Dĩnh vào lòng, đồng thời bưng ly rượu nhẹ nhàng lay động, dưới ánh đèn, ly rượu màu đỏ tươi đã hình thành một cơn lốc xoáy. - Long Nữ, nói cho bọn họ biết, đi trang viện gia tộc Gambino.
Theo sau, ngay khi xe rời khỏi Long Island, Trần Phàm cũng ngừng tay, bưng ly rượu uống hơn phân nửa. - Được.
Long Nữ trả lời, sau đó thông qua vô tuyến điện truyền đạt mệnh lệnh của Trần Phàm.
Reimann cung cấp bảo tiêu cho Trần Phàm là công ty bảo tiêu tốt nhất toàn cầu, những nhân viên bảo tiêu chẳng những trải qua những cuộc huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa tri thức vô cùng rộng rãi, hiểu rõ toàn bộ những chuyện lớn nhỏ xảy ra làm ảnh hưởng khắp thế giới.
Theo ý nào đó mà nói, bọn họ cũng là một hình thức khác của đội đặc công.
Nhưng...
Bọn họ không nguyện trung thành với quốc gia nào, mà chỉ trung thành với người thuê họ!
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Long Nữ, nhóm bảo tiêu liền trả lời: - Thu được!
Theo sau, đoàn xe thay đổi đường đi, rẽ ngoặt ở ngã tư đường phía trước, chạy nhanh về hướng trang viện gia tộc Gambino.
Thành phố New York là một trong bốn thành phố lớn nhất toàn cầu, tuy giá bất động sản không khủng bố như Tokyo, nhưng cũng có thể dùng từ tấc đất tấc vàng để hình dung.
Gia tộc Gambino có thể có một địa phương chiếm diện tích hơn bốn vạn thước vuông ở thành phố này, đủ để chứng minh địa vị của bọn họ tại New York và cả nước Mỹ!
Cũng giống như rất nhiều trang viện giàu có khác, trang viện gia tộc Gambino có sân golf, sân cưỡi ngựa, sân săn bắn. Ngoài ra, trang viện còn có một hồ lớn, ở giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, có bốn cây cầu nối thẳng vào đào, ngoài ra còn có thể dùng du thuyền qua lại.
Nhưng...
Trang viện gia tộc Gambino nổi danh nhất chính là toàn bộ kiến trúc của trang viện đều dựa theo phong cách tiêu chuẩn của người Sicily kiến tạo, dù là trang trí bên trong cũng là như thế.
Đây là gia quy của gia tộc Gambino, luôn luôn kéo dài nhiều đời.
Sở dĩ như vậy là vì Sicily là khởi nguyên của Mafia, Mafia nước Mỹ là từ Châu Âu truyền tới.
Không biết đã trải qua bao lâu, khi đoàn người Trần phàm chỉ còn cách trang viện gia tộc Gambino chừng năm cây số, Trần Phàm đã phát hiện những trạm gác ngầm ẩn hai bên đường.
Khi còn cách trang viện chỉ ba cây số, đoàn xe của Trần Phàm lại gặp một trạm canh gác công khai.
Rất nhanh, nhìn thấy bảo tiêu của trang viện ra dấu, chiếc xe bảo tiêu đầu tiên ngừng lại, những chiếc phía sau cũng lần lượt ngừng theo.
Cùng lúc đó một gã nam tử mặc bộ quần áo màu đen bước nhanh tới chiếc Rolls - Royce của Trần Phàm.
Trần Phàm thấy thế hạ cửa kính xe xuống. - Trần tiên sinh, ông chủ chờ ngài đã lâu.
Khi nam tử đi tới gần Trần Phàm, bước chậm lại, vẻ mặt cung kính cúi đầu nói với Trần Phàm.
Trần Phàm hiểu từ ông chủ trong miệng nam tử chính là chỉ tộc trưởng gia tộc Gambino, Silva Gambino, bèn mỉm cười gật đầu: - Ân.
Thấy Trần Phàm gật đầu, nam tử làm ra tư thế như thỉnh, sau đó ra dấu với thủ hạ.
Theo sau, đoàn người của Trần Phàm thuận lợi đi qua trạm canh gác.
Chẳng...chẳng lẽ gia tộc Gambino thật sự sẽ giúp Long Nha?
Nhìn thấy được thuận lợi thông qua, trong lòng Long Nữ không khỏi tự hỏi mình.
Vừa tự hỏi, nàng cũng nhịn không được nhìn vào kính chiếu hậu quan sát Trần Phàm.
Nương theo ánh trăng chiếu vào trong xe, Long Nữ nhìn thấy biểu tình bình tĩnh trên gương mặt kiên nghị của Trần Phàm.
Làm như đã nhận ra ánh mắt của Long Nữ, Trần Phàm hơi mỉm cười.
Dưới ánh trăng, nét tươi cười của hắn thật thoải mái mà tự tin.
Cảm giác kia, giống như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của hắn!