Khí hậu New York là khí hậu vùng ôn đới, mùa hạ lại nóng bức mà nhiều mưa.
Vào ban đêm, tầng mây dày đặc bao phủ không trung, che phủ ánh trăng, cơn gió muộn màng thổi qua, trong không khí xen lẫn chút cảm giác mát mẻ hiếm có.
Có thể đoán được chính là New York sắp nghênh đón một trận bão táp.
Trong màn đêm, trang viện gia tộc Gambino có vẻ dị thường u tĩnh, bên trong vẻ u tĩnh lại để lộ ra cỗ khí tức trang nghiêm mà ngưng trọng.
Dãy kiến trúc bên trong trang viện phần lớn đều một mảnh tối đen, chỉ có một số ít kiến trúc còn lóe ánh đèn, trong đó có tòa biệt thự số một nằm ngay trung ương.
Biệt thự số một là nơi ở của Silva.
Đồ vật trong biệt thự cổ xưa, sàn nhà dày nặng, bức màn màu đen cực lớn, phù điêu phong cách kiến trúc Rome xa xưa, còn có lò sưởi bằng gạch đỏ, tòa biệt thự này tràn ngập phong cách của Sicily.
Phong cách cổ xưa lại đơn giản.
Đây là lời hình dung thỏa đáng về tòa biệt thự này.
Bên trong phòng sách biệt thự bày biện những giá sách niên đại đã lâu, trên giá sách bày rất nhiều bộ sách, những bộ sách kia phần lớn niên đại lâu đời, thậm chí có quyển mất cả bìa bên ngoài.
Ngoại trừ mấy giá sách, bên trong phòng sách hấp dẫn ánh mắt người khác nhất chính là một bức họa lớn treo trên tường.
Có thể nói đối với bất kỳ người Mỹ nào, nhất là thành viên gia tộc Mafia mà nói, đều nhận thức được nhân vật trong bức họa - Carlo Gambino!
Nếu như nói đến Vito là thủy tổ của Mafia Sicily, như vậy Carlo Gambino lại là một truyền kỳ!
Trong lòng toàn bộ thành viên các gia tộc Mafia, Carlo Gambino giống như một vị thần linh.
Là tộc trưởng đầu tiên của gia tộc Gambino, hắn đã xây dựng gia tộc Gambino lớn mạnh đồng thời liên tục sáng tạo kỳ tích!
Khi xưa, Carlo Gambino cùng mười hai vị đầu lĩnh gia tộc Mafia mời dự họp ủy ban Mafia cả nước, bị cảnh sát bất ngờ tập kích. Lúc ấy đối mặt cuộc tập kích của cảnh sát, mọi người đều biến sắc, nhưng lúc ấy Carlo Gambino lại hạ lệnh không cho bất kỳ kẻ nào phản kháng.
Sau đó không đầy một giờ, hắn dùng hơn trăm ngàn đô la để giải quyết việc này.
Phải biết rằng, đó là niên đại sáu mươi của thế kỷ trước, khi đó hơn trăm ngàn đô la, tương đương với hai triệu đô la hiện tại!
Khi ông trùm Mafia truyền kỳ này qua đời, toàn bộ thế giới có hơn trăm nhà truyền thông trực tiếp phát sóng buổi tang lễ của ông ta!
Có thể nói không chút nào khoa trương, lễ tang của hắn còn long trọng hơn cả một quốc vương!
Cuộc đời của hắn có rất nhiều truyền kỳ, đời sau có người từng lấy cuộc đời hắn xây dựng thành bộ phim Bố Già nổi tiếng. Bộ điện ảnh này là một tác phẩm kinh điển về Mafia, đến nay vẫn không có một bộ phim nào có thể siêu việt.
Sau khi Carlo Gambino qua đời, các tộc trưởng gia tộc mặc dù không được xuất sắc như Carlo, nhưng vẫn kế thừa phong cách của hắn, hơn nữa còn lợi dụng nhân mạch mà hắn tích góp cùng thực lực mà kiên cố thêm địa vị của gia tộc.
Đối với việc này, gia tộc Gambino có thể trở thành gia tộc hắc bang kinh khủng nhất trong toàn bộ thế giói, công lao của Carlo Gambino lớn nhất, không ai có thể thay thế được công lao của hắn.
Bức họa của Carlo Gambino được treo đối diện bàn làm việc, người ngồi sau bàn chỉ cần ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy bức họa.
Bức họa này được treo suốt mấy chục năm, hơn nữa chưa từng thay đổi vị trí, đây là các đời tộc trưởng lưu lại, luôn luôn vẫn giữ nguyên đến hiện tại.
Mỗi một đời tộc trưởng gia tộc Gambino khi gặp khó khăn cùng nghi nan đều đến phòng sách nhìn lên bức họa Carlo Gambino mà trầm tư, theo ý nào đó mà nói, bức họa của Carlo Gambino là một loại tinh thần ký thác, cũng là một động lực, có thể làm cho các đời tộc trưởng không dám có chút lơi lỏng.
Đêm nay, tộc trưởng hiện tại của gia tộc Gambino, Silva Gambino ngồi yên trong phòng sách nhìn lên bức họa, hắn đã nhìn suốt một giờ, trong một giờ qua không có bất kỳ người nào quấy rầy hắn.
- Ba!
Dưới ánh đèn mờ nhạt. Silva châm một điếu xì gà, nhẹ nhàng rít hai hơi, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt của hắn, làm cho người ta có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt của hắn dị thường ngưng trọng, chân mày cau chặt lại, hình thành một đường thẳng.
Dưới ánh đèn, điếu xì gà trong tay hắn chậm rãi thiêu đốt, hắn nhìn chằm chằm bức họa Carlo Gambino suy nghĩ xuất thần.
- Phanh...Phanh...
Không biết qua bao lâu, có tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
Silva rít một hơi xì gà, chậm rãi phun ra một ngụm khói mới mở miệng.
Ngữ khí của hắn trầm thấp mà thong thả, thanh âm khàn khàn, lại tràn ngập uy nghiêm.
Dát chi!
Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị người đẩy ra, một người đàn ông cao chừng một thước bảy đi vào.
Có thể nói với chiều cao của hắn, ở nước Mỹ chỉ được xem là rất thấp!
Nhưng trên người hắn lại toát ra cỗ khí tức khiến lòng người rét lạnh.
Hắn có khuôn mặt trắng bệch như bệch bạch tạng, diện mạo thật bình thường, nhưng cặp mắt xếch hẹp dài lại đùng đục lạ lùng.
Tựa hồ trên thế giới này không có chuyện gì đáng cho hắn quan tâm!
- Ông chủ, xe của Đồ Tể đã vào trang viện, ngài muốn cho thuộc hạ dẫn bọn hắn trực tiếp tới đảo nhỏ hay là đến gặp ngài?
Đi vào phòng sách, người đàn ông giống như u linh lặng lẽ đi tới đối diện Silva, lúc mở miệng ngữ khí thật bình tĩnh, không hề có chút tôn kính, nhưng khi hắn nhắc tới hai chữ Đồ Tể thì khuôn mặt hắn chợt xuất hiện tia cảm xúc dao động, thậm chí cặp mắt đùng đục cũng hiện lên ánh sáng kỳ dị.
- Locke, nói cho người phía dưới, đưa Đồ Tể tới đây.
Silva trả lời.
Locke nghe được lời Silva, gật đầu, đồng thời dự định xoay người rời đi.
- Đợi một chút.
Silva gọi Locke, đồng thời dụi tắt xì gà, đứng lên, cảm thấy xương cốt có chút tê dại.
Sở dĩ tê dại chính vì hắn đã ngồi thời gian quá lâu!
Thật sự...quá lâu!
Từ sau khi hắn biết được Trần Phàm rời khỏi đại lục đến nước Mỹ, hắn đã buông xuống hết thảy công việc trong tay, một mình ngồi yên trong phòng sách, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.
Trong dĩ vãng, mỗi lần gia tộc Gambino gặp được phiền toái lớn, hoặc Silva phải làm ra một quyết định nào đó thật lớn, đều cũng giống như lần này, một mình ngồi trong phòng sách, nhìn chằm chằm vào bức họa Carlo Gambino, lẳng lặng tự hỏi, thẳng đến khi làm ra quyết định mới có thể rời khỏi phòng.
- Hô...
Nhìn thật sâu vào bức họa Carlo Gambino, Silva giống như vừa làm ra quyết định, phun ra một hơi thản nhiên nói:
- Tôi cùng anh ra nghênh đón Đồ Tể.
Nói xong Silva mang theo Locke rời khỏi phòng sách, xuyên qua hành lang, xuống lầu đi tới cửa lớn biệt thự số một.
- Khí hậu sẽ mau thay đổi thôi.
Đi ra bên ngoài biện thự, Silva cảm nhận được tia mát mẻ hiếm có trong cơn gió đêm mang tới, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mây đen bao phủ dày đặc trên không trung, nhẹ nhàng cười.
Trong màn đêm, nét tươi cười của hắn mang theo hương vị thật nặng nề.
Locke nghe được lời cảm thán của Silva, cũng không nói lời nào.
Hắn là cận vệ của Silva, biết rõ quy tắc của bảo tiêu, đồng dạng hắn rất rõ ràng, đêm nay Silva làm ra quyết định cơ bản có thể quyết định toàn bộ vận mệnh tương lai của gia tộc Gambino!
Trong sự chờ đợi kiên nhẫn của Silva, được xe của gia tộc Gambino dẫn đường, chiếc Rolls - Royce của Trần Phàm dần dần chạy đến trước biệt thự số một, mà mười hai bảo tiêu của hắn lại đi thẳng tới trang viện nằm trên đảo nhỏ.
Nơi đó là địa phương gia tộc Gambino dùng để chiêu đãi khách quý, trên đảo nhỏ có hai mươi mấy tòa biệt thự, phương tiện bên trong còn vượt xa phòng tổng thống trong khách sạn năm sao.
Rất nhanh, chiếc xe dẫn đường cùng chiếc Rolls - Royce dừng lại trước cửa biệt thự số một.
Silva cũng không nói lời nào lập tức mang theo Locke hướng chiếc Rolls - Royce đi tới.
Bên trong Rolls - Royce, Long Nữ cho xe dừng lại, bước xuống trước tiên mở cửa sau cho Trần Phàm.
Phía băng sau. Lý Dĩnh cũng đã vắng mặt - nàng nghe theo lời Trần Phàm cùng đi với các bảo tiêu tới biệt thự trên đảo nhỏ trước.
- Đồ Tể tôn quý, bạn thân ái của tôi, hoan nghênh anh đến trang viện gia tộc Gambino. Bạn đang đọc truyện tại - internet
Nhìn thấy Trần Phàm trong bộ quần áo Tôn Trung Sơn bước xuống xe, Silva bước lên nghênh đón, vẻ mặt tươi cười.
Nhưng...
Nụ cười không sáng lạn như lúc gặp mặt Trần Phàm tại Anh quốc.
Trong nụ cười có chút phức tạp, càng nhiều là vẻ nặng nề!
- Silva, bạn của tôi, thần sắc của ngài thoạt nhìn không tốt lắm, xem ra không chịu nghỉ ngơi cho tốt a.
Trần Phàm xuống xe, theo lễ tiết ôm Silva, sau đó trêu ghẹo nói.
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Silva khóc không ra nước mắt.
Hiện giờ các thế lực lớn của thế giới ngầm đều vì Trần Phàm tụ tập tại Mỹ, mà hắn và gia tộc của hắn phải làm ra sự lựa chọn quan trọng nhất trong thời khắc mấu chốt này - gia tộc Gambino hoặc là lựa chọn đứng bên Trần Phàm, hoặc là lựa chọn khoanh tay đứng nhìn!
Lựa chọn này đối với Silva mà nói, thập phần khó khăn!
Bởi vì nó quyết định vận mệnh của gia tộc Gambino!
Ở dưới tình hình này, Silva làm sao có thể nghỉ ngơi cho tốt.
Trong lòng khóc không ra nước mắt, Silva cũng rất tò mò vì sao hiện tại Trần Phàm còn có thể biểu hiện thoải mái đến như thế.
Tò mò thì tò mò, Silva cũng không hỏi ra nghi hoặc trong lòng, mà gượng ép cười cười:
- Đồ Tể, bạn thân ái của tôi, thật sự không ngờ anh còn có một mặt hài hước như thế. Đi thôi, chúng ta đi vào nói chuyện.
Vừa nói xong, Silva làm ra tư thế thỉnh mời.
- Được.
Trần Phàm gật đầu cười, khóe mắt lướt nhìn Locke đứng sau lưng Silva, sau đó thản nhiên đi theo Silva vào biệt thự.
Trong màn đêm, khi ánh mắt thật bình thản của Trần Phàm quét nhìn về phía mình, Locke chỉ cảm thấy lông tơ cả người chợt dựng đứng, thậm chí hơi thở cũng không thể tự chủ ngừng lại!
Cảm giác kỳ dị làm cho Locke thầm giật mình, giật mình vì lực áp bách do Trần Phàm mang đến cho hắn.
Đồng dạng cũng làm cho hắn biết, chống lại Trần Phàm kết quả của hắn chỉ có một: Chết!
Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của Silva, Trần Phàm cùng hắn đi tới phòng sách.
Là ông trùm Mafia nước Mỹ, lực ảnh hưởng của Silva ở thế giới ngầm nước Mỹ không cần nói cũng biết, phòng sách của hắn được xem như là một trong những phòng sách khó bước vào nhất trong quốc gia này!
Toàn bộ thành viên Mafia của thế giới ngầm, nhất là người của gia tộc Mafia, đều xem việc bước chân vào phòng sách của Silva cùng ngắm thưởng bức họa của Carlo Gambino làm vẻ vang.
Nhưng sau khi tiến vào phòng sách của Silva, Trần Phàm cũng không hề lộ ra chút thần sắc kích động.
Đúng vậy!
Không hề có một chút nào!
Hắn giống như vừa quay trở lại nhà mình, thực tùy ý ngồi xuống chiếc ghế gỗ trong phòng, thật hứng thú đánh giá hết thảy chung quanh.
Chẳng biết tại sao, thái độ thoải mái của Trần Phàm lại làm cho Silva mơ hồ có chút bất an.
Tuy rằng trong lòng bất an, nhưng khi ánh mắt Trần Phàm ngừng lại trên người Silva thì ông trùm Mafia này lại trong nháy mắt điều chỉnh cảm xúc của chính mình, làm cho mình lãnh tĩnh trở lại:
- Đồ Tể, bạn của tôi, tôi biết ý tứ của anh khi đến đây.
Vừa nói xong, không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên thật áp lực.
Bởi vì...
Vận mệnh thế giới ngầm nước Mỹ, vì cuộc nói chuyện sắp diễn ra mà thay đổi!
Đến không ý tốt sao?
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Có lẽ chứng minh cho suy đoán của Jack, bốn tiếng súng lần lượt vang lên bên ngoài biệt thự.
Tiếng súng thình lình vang lên làm Diệp Mỵ sực tỉnh, đồng thời nàng cũng hiểu được điều gì, đồng tử liền phóng lớn, toát ra vẻ khiếp sợ thật sâu.
Bởi vì theo nàng biết, Tiết Thanh là một hoa hoa công tử tiêu chuẩn, ngoại trừ ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc ra, thật sự không có ưu điểm gì, căn bản không hề kế thừa được sự ngoan độc của Tiết gia vốn có.
Mà hiện giờ chẳng những Tiết Thanh dẫn người đến nháo sự, ngược lại còn trực tiếp nổ súng...
- Ông chủ, chúng ta nhất định phải lập tức rời đi nơi này!" Ngay trong lúc Diệp Mỵ còn đang khiếp sợ, sắc mặt Jack thật ngưng trọng nhắc nhở, đồng thời lấy súng ra, hiển nhiên hắn ý thức được nguy hiểm.
Diệp Tranh Vanh cũng ý thức được nguy hiểm, đồng thời hắn rất rõ ràng, hiện tại muốn rời khỏi cơ bản là chuyện không thể nào.
Có thể sao?
Không có khả năng!
Dưới lầu, Tiết Thanh dẫn người xử lý xong bốn gã bảo tiêu của Diệp Mỵ, để lại mấy người thủ hộ chung quanh biệt thự, đồng thời hơi cung kính nói với một gã tóc vàng:
- Ngài Muller, Diệp Tranh Vanh là người thông minh, hiện tại có lẽ hắn đã hiểu được ý đồ của chúng ta, theo sự hiểu biết của tôi đối với hắn, hắn sẽ chủ động xuống lầu mà không phải chạy trốn, cho nên chúng ta không cần khẩn trương...
Nghe được lời nói của Tiết Thanh, gã tóc vàng hơi nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Tiết tiên sinh, nếu anh đã nắm chắc như vậy, vậy cho người của anh đi lên thỉnh bọn họ xuống đi.
- Được!
Nghe yêu cầu của gã tóc vàng, Tiết Thanh không chút do dự, mặc dù hắn có địa vị rất cao trong Thanh bang, nhưng hắn biết rõ lần này bốn gã đến từ Châu Âu đều là người của Hắc Ám U Linh, hơn nữa còn là U Linh vệ sĩ tinh nhuệ nhất của U Linh Vương Dixi, địa vị chỉ đứng sau mười hai U Linh Thánh Vệ từng bị Trần Phàm giết chết.
Nói xong, Tiết Thanh lại vung tay lên đắc ý cười nói:
- Hai người đi lên thỉnh vị hôn thê cùng cha vợ của tôi xuống đây.
Vừa nói xong, trong con ngươi Tiết Thanh hiện lên vẻ âm tàn cùng dục vọng.
Cũng là đám hỏi, sở dĩ Diệp Mỵ đáp ứng kết hôn với Tiết Thanh, hoàn toàn là vì muốn trả ơn dưỡng dục cho Diệp Tranh Vanh, bản thân nàng không có chút hảo cảm với Tiết Thanh, ngược lại còn cực kỳ chán ghét.
Nhưng...
Tiết Thanh thì khác hẳn.
Tuy rằng hắn dùng danh hào Tiết gia công tử ca đùa giỡn không ít những cô gái xinh đẹp, nhưng nếu luận chất lượng cùng thân phận lại không có một người nào có thể so sánh được với Diệp Mỵ.
Ở dưới tình hình này, sau khi Diệp gia cùng Tiết gia làm đám hỏi, chuyện đầu tiên hắn muốn làm là lên giường với Diệp Mỵ, tận tình hưởng dụng.
Trên thực tế ngay đêm Diệp gia cùng Tiết gia định ra việc hôn nhân của hai người, Tiết Thanh từng muốn lên giường với Diệp Mỵ nhưng kết quả không thực hiện được ý đồ, còn bị Diệp Mỵ tát cho mấy cái ngã xuống đất, thật mất hết mặt mũi.Khác với Long Nữ, Diệp Mỵ chưa từng trải qua việc huấn luyện tàn khốc, nàng chỉ học vài năm công phu trong võ quán, cũng không luyện ra được thành tích gì, nhưng muốn thu thập người thường thì đã đủ, huống chi là loại hoa hoa công tử bị tửu sắc vét sạch thân thể như Tiết Thanh?
Chuyện lần đó đối với Tiết Thanh thật vô cùng nhục nhã, nhưng hắn cũng biết tính tình dữ dằn của Diệp Mỵ, hơn nữa Diệp gia tại Mỹ cũng rất có thực lực, vì thế hắn chỉ đành nuốt ngược cơn giận vào trong chờ ngày kết hôn sẽ đòi lại gấp bội.
Vì mục tiêu này, Tiết Thanh chờ từng ngày đêm mong ngóng sớm kết hôn với Diệp Mỵ, hiện giờ chờ đợi vất vả sắp đến ngày kết hôn, Diệp Tranh Vanh lại nói Diệp Mỵ bị bệnh nên hoãn sang ngày khác.
Quyết định của Diệp Tranh Vanh làm cho Tiết gia bát mãn, đồng dạng cũng làm Tiết Thanh thập phần khó chịu!
Hắn lại càng tức giận chính là hôm nay hắn nghe em họ mình là Tiết Kha nói một bí mật, trước đó không lâu Diệp Mỵ mất tích là vì đi đại lục báo tin cho Trần Phàm, hơn nữa người mà Diệp Mỵ thích chính là Trần Phàm!
Tin tức này lập tức làm cho hắn nổi điên, cho tới khi hắn biết Tiết Hồ muốn bắt Diệp Mỵ, liền chủ động xin tham dự hành động lần này.
Tiết Hồ vì băn khoăn mặt mũi của cha Tiết Thanh, đồng ý thỉnh cầu của hắn, hơn nữa còn phái sáu thành viên Phong Diệp đi cùng, mà Dixi lo lắng nên lại phái thêm bốn gã U Linh vệ sĩ đã thành công tiêm gien số một vào người cùng đi theo.
- Tiết Thanh, không cần làm phiền đại giá thủ hạ của anh, tự chúng ta biết đi.
Theo sau...ngay khi Tiết Thanh dự định cho hai thành viên Phong Diệp đi lên lầu "thỉnh" Diệp Tranh Vanh và Diệp Mỵ, Diệp Tranh Vanh đã mang theo Diệp Mỵ cùng Jack xuất hiện ngay cửa thang lầu.
- Ha ha...vẫn là cha vợ biết điều.
Nhìn thấy Diệp Tranh Vanh chủ động xuất hiện, Tiết Thanh cười lạnh, đồng thời dùng loại ánh mắt dâm dục nhìn chằm chằm Diệp Mỵ, cảm giác như chỉ hận không thể cởi sạch Diệp Mỵ để nhìn thật thỏa mãn mới cam tâm.
Lúc này Diệp Mỵ đã thay xong quần áo, không còn mặc bộ quần áo gợi cảm khi nãy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Tuy rằng trong lòng hơi khiếp sợ cùng nghi hoặc vì vẻ cường thế đột ngột của Tiết Thanh, nhưng lúc này nhìn thấy ánh mắt trắng trợn dục vọng của hắn, cơn tức của Diệp Mỵ nhất thời tăng cao:
- Tiết Thanh, mặt trắng nhỏ anh muốn làm gì?
- Làm gì?
Tiết Thanh cười lạnh:
- Đương nhiên làm cô!
Lời nói trắng trợn vô sỉ của Tiết Thanh làm Diệp Mỵ biến sắc, theo sau định mắng, lại bị Diệp Tranh Vanh đưa tay ngăn trở.
Diệp Tranh Vanh nhíu mày nhìn đoàn người của Tiết Thanh, nhưng cũng không bước xuống lầu, lại lạnh lùng hỏi:
- Tiết Thanh, tôi muốn biết, đây là ý tứ của anh hay cha anh, hay là ý tứ của Tiết Hồ?
- Cha vợ à, dù cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám khiêu khích ngài a, đúng không?
Tiết Thanh chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, đắc ý nói:
- Đây tự nhiên là ý tứ của bác tôi thôi. Ân, bác của tôi nói, ông ấy xem ngài như người bạn, nếu ngài không muốn làm hai bên khó chịu, liền phối hợp chúng tôi, nếu không...
Câu kế tiếp Tiết Thanh không nói ra miệng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, quả thực chính là uy hiếp trắng trợn.
Nghe lời uy hiếp của Tiết Thanh, Diệp Tranh Vanh trầm mặc.
Bởi vì hắn đã đoán được điều gì qua lời nói của Tiết Thanh.
Không riêng gì Diệp Tranh Vanh đoán được, bằng vào trí thông minh của Diệp Mỵ cũng không phải kẻ ngu ngốc, nàng cũng đoán được dụng ý khi Tiết Thanh làm vậy, sau khi hiểu được Diệp Mỵ cũng không hề có vẻ sợ hãi, mà vẻ mặt trào phúng nói:
- Hắc! Tiết Thanh, anh cùng bác anh chắc đã biết chuyện lão nương đi về nước tìm Trần Phàm chứ gì?
- Diệp Mỵ, con kỹ nữ, hôm nay lão tử sẽ cho mày biết một nữ nhân nên làm sao thần phục dưới chân nam nhân!" Diệp Mỵ vừa nhắc tới chuyện về đại lục, Tiết Thanh lập tức nổi trận lôi đình, cảm giác như mình vừa bị đội nón xanh lên đầu.
Diệp Mỵ cười lạnh nói:
- Tiết Thanh a Tiết Thanh, lão nương thật cảm thấy bi ai cho mày. Mày xem xem, lão nương từ xa xôi vạn lý hiến tặng thân thể cho Trần Phàm, người ta còn cự tuyệt không cần, mà mày sao, nằm mộng cũng muốn chơi với lão nương. Nói thật a, lão nương cũng không phải để ý chuyện XX với mày, nhưng thân thể mày chịu được sao? Với công phu trên giường của lão nương, ba giây đã khiến mày bắn!
- Bá!
Nghe được lời nói ác độc của Diệp Mỵ, Tiết Thanh thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu.
- Còn nữa a, đừng có nghĩ lợi dụng lão nương đi uy hiếp Trần Phàm, điều này vô dụng thôi, lão nương ở trong mắt mày đẹp như thiên tiên, nhưng ở trong mắt người ta lại không đáng một đồng, người ta căn bản không cần.
Diệp Mỵ không hề quan tâm đến lửa giận của Tiết Thanh, cố ý khích tướng nói.
- Diệp Mỵ, đồ kỹ nữ, là mày tự chuốc lấy!" Tiết Thanh hoàn toàn bị Diệp Mỵ chọc giận, khuôn mặt hắn thật dữ tợn gầm nhẹ một tiếng, sau đó quay đầu nói với Muller:
- Ngài Muller, con đàn bà này thật sự quá kiêu ngạo, thân là nam nhân của nó, tôi phải cho nó một giáo huấn khắc sâu!
- Tiết tiên sinh, anh nên biết tầm quan trọng của nàng đối với chúng ta.
Muller nhíu mày, hắn nhìn ra Tiết Thanh dự định làm nhục Diệp Mỵ ngay nơi này, trong con ngươi liền toát ra tia khinh thường.
Thần tình Tiết Thanh như suy nghĩ, giải thích:
- Ngài Muller, tôi biết điểm này. Nửa giờ, tôi chỉ cần nửa giờ là đủ rồi! Xin ngài yên tâm, Diệp Tranh Vanh chỉ là một thương nhân, bên cạnh hắn ngoại trừ tên bảo tiêu Jack kia, căn bản không còn ai khác, chúng ta không cần phải lo lắng bọn hắn chạy trốn.- Không được!" Muller lạnh lùng cự tuyệt lời thỉnh cầu của Tiết Thanh:
- Tiết tiên sinh, kỳ thật anh không cần sốt ruột, chờ đem người đàn bà kia về xong, vậy bác anh sẽ thỏa mãn yêu cầu của anh thôi, hiện tại chuyện chúng ta cần làm là phải đem nàng rời đi nơi này trước!
- Được rồi.
Tiết Thanh biết Muller nhất định không để ý tới hắn, cũng không dám tiếp tục cưỡng cầu, vẻ mặt cười lạnh trừng mắt nhìn Diệp Mỵ:
- Con kỹ nữ, mày tránh được mùng một không tránh được mười lăm, chẳng những lão tử muốn lên mày, còn phải đem hình trần truồng của mày chiếu lên mạng, ha ha...
Nghe tiếng cười to điên cuồng của Tiết Thanh, Diệp Mỵ cùng Diệp Tranh Vanh đều biến sắc, Diệp Mỵ càng lo lắng Tiết gia sẽ lợi dụng nàng bất lợi đối với Trần Phàm, mà Diệp Tranh Vanh thì lo lắng sự an toàn của hắn và Diệp Mỵ.
- Mấy người chủ động buông tha chống cự, hay để cho chúng ta động thủ?
Ngay khi Diệp Mỵ cùng Diệp Tranh Vanh còn đang lo lắng, Muller mở miệng, ngữ khí băng sương không mang theo chút sắc thái cảm tình nào.
Không tiếng trả lời.
Trả lời Muller là một tiếng xé gió.
- Hô...
Nương theo tiếng xé gió, một đạo thân ảnh màu đỏ như uyển mỵ đột nhiên từ trong một gian phòng cạnh đại sảnh lao ra, lấy khí thế sét đánh đánh thẳng tới một gã thành viên Phong Diệp đứng gần nhất.
- Suy!
Giống như chỉ trong nháy mắt, đạo thân ảnh kia tiếp cận tên thành viên Phong Diệp gần nhất, dao găm trong tay nhẹ nhàng vung lên.
- Phốc xuy!
Bạch quang hiện lên, máu tươi văng khắp nơi, một đao cắt cổ họng!
Chỉ là một đao, đạo thân ảnh màu đỏ kia đã giải quyết một gã thành viên Phong Diệp.
Một màn thình lình xảy ra làm mọi người trong đại sảnh đều sửng sốt!
Tựa hồ không ai nghĩ đến, trong biệt thự vẫn còn người khác.
- Phốc xuy!
Mọi người còn đang ngây người, đạo thân ảnh màu đỏ lại chưa hề dừng lại, nàng nhân cơ hội tốt, lại chém ra một đao, một đao thoải mái cắt đứt cổ họng của một tên thành viên Phong Diệp khác.
- Xử lý nàng!
Ngay khi tên thành viên Phong Diệp thứ hai bị giết chết, Muller vừa lấy lại tinh thần, hét lớn một tiếng, lao về phía thân ảnh màu đỏ kia, tựa như mãnh hổ xuống núi, thế không thể đỡ.
Những người khác giống như ở trong mộng mới tỉnh, lập tức ra tay, Tiết Thanh lại sợ tới mức nằm úp sấp trên mặt đất.
Bị vây công, thân ảnh màu đỏ đột nhiên bay lên không, xoay người bay vòng ba trăm sáu mươi độ đá ra!
Sưu sưu sưu sưu sưu...
Một cước đá ra, những cây ngân châm màu bạc bắn ra liên tục từ trong đầu giày của nàng, tựa như vạn tên cùng bắn!
Phốc xuy...phốc xuy...phốc xuy...
Bốn gã U Linh vệ sĩ do Muller cầm đầu, hay là thành viên Phong Diệp, căn bản không thể trốn tránh, nháy mắt bị ngân châm xuyên qua thân hình, toàn thân đầy máu ngã trên mặt đất.
- Nữ nhân của Đồ Tể, mày có thể động tới sao?
Lặng yên rơi xuống đất, cô gái mặc chiếc áo màu đỏ tươi nhìn Tiết Thanh đang bị dọa ngốc hoàn toàn, chậm rãi mở miệng, ngữ khí lạnh lẽo như truyền tới từ cửu u vực sâu.