Tửu lượng của Trần Phàm không tệ, hơn nữa còn biết chút kĩ năng xua tan nồng độ cồn, vì thế trong nhiều năm qua hắn chưa từng uống say bao giờ. Nhưng...rượu Vodka được cả thế giới xưng là rượu mạnh, dĩ nhiên không phải là hư danh hão huyền. Trần Phàm dùng một hơi uống hết một chai, trong đầu nhiều ít cũng có chút chuếnh choáng.
Nhưng khi hắn nhìn thấy rõ nữ nhân ngồi đối diện mình chính là Lý Dĩnh từng có biểu hiện qủy dị trong buổi tiệc sinh nhật hôm nay của Tô San, thì trong lòng hắn không khỏi giật mình, men say ngà ngà trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, khê nheo ánh mắt lại.
Sao nàng lại ờ chỗ này? Dưới ánh đèn. Trần Phàm nhìn thấy khuôn mặt câu hồn của Lý Dĩnh đang lộ vẻ mỉm cười, thì không khỏi thầm hỏi chính mình.
Trong lúc thầm hỏi. Trần Phàm rất rõ ràng, sở dĩ Lý Dĩnh mang kính râm, chính là không muốn bị người khác nhận ra nàng, tuy nàng đã rời khỏi giới giải trí nhiều năm, nhưng dù sao vẫn được xem như là nhân vật của công chúng, nếu không đeo kính râm. ờ trường hợp này sẽ rất dễ dàng bị nhận ra.
- Có phải đang muốn hỏi tôi, tại sao lại xuất hiện ờ nơi này không?
Làm như đã nhận ra vẻ nghi hoặc trong đôi con ngươi của Trần Phàm. Lý Dĩnh nhàn nhạt cười nói:
- Trước khi anh đi vào quán bar này, tôi đã uống hết hai chai bia, cho nên anh không cần miên man suy nghĩ, càng không cần suy đoán có phải tôi đang theo dõi anh hay không.
- A...tôi còn chưa có thể diện lớn đến mức phải, để cho một đại mỹ nữ theo dõi lúc nửa đêm như thế này.
Vừa nghe Lý Dĩnh nói như thế, Trần Phàm hơi giàn đôi chân mày ra, trêu ghẹo nói.
Dứt lời, Trần Phàm châm một điếu thuốc lá.
- Có thể cho tôi một điếu thuốc không?
Lý Dĩnh bỗng nhiên mở miệng nói.
Trần Phàm ngẩn người, sau đó ném gói thuốc cho Lý Dĩnh:
- Tuy rằng tôi không kỳ thị nữ tính hút thuốc, nhưng nữ nhân hút thuốc không phải là thói quen tốt, hơn nữa đối với làn da sê có thương tồn rất lớn.
- Thi thoảng tôi mới hút thôi.
Lý Dĩnh mỉm cười, đầu ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn kẹp lấy điếu thuốc lá. đốt, nhẹ nhàng rít một hơi.
- Khụ...khụ...
Tựa hồ đúng như lời Lý Dĩnh vừa nói, nàng vừa hút vào một hơi, liền ho khan lên, hiên nhiên không phải là người nghiện thuốc, nếu là người nghiện thuốc, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
Người phục vụ lúc nãy còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, hắn thật sự không nghĩ ra, nam nhân này từ gương mặt đến khí chất đều thực bình thường, rốt cục có tài đức sì mà có thể làm cho yêu tinh khiến những nam nhân khác trong quán bar đều phải điên cuồng kia, lại chủ động tiến lên bắt chuyện, hơn nữa còn cùng nhau hút thuốc tán gẫu. Gã phục vụ kia không nghĩ ra, những nam nhân khác trong quán rượu lại càng không nghĩ ra! Một số người thậm chí còn cho rằng, vì mình uống rượu nên đã xuất hiện ảo giác...
Trần Phàm có thể nhận thấy được ánh mắt ghen tỵ của những nam nhân khác trong quán, hắn còn nhìn thấy hai nam nhân khôi ngô đứng góc tây bắc trong quán đang đưa ánh mắt cảnh cáo tới, nhưng hắn đều không để ý.
Hắn không có hứng trí nói chuyện với Lý Dĩnh, càng không hỏi Lý Dĩnh vì sao khi ở trong party nhìn thấy hắn lại có cảm xúc kích động, hắn chi lẳng lặng hút thuốc, tựa hồ như đang muốn dùng nicotin gây tê liệt chính mình.
Trần Phàm không nói lời nào, Lý Dĩnh cũng không dám mở miệng, mà vừa hút thuốc vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trần Phàm, cảm giác phảng phất như muốn đem bô dáng của Trần Phàm điêu khắc vào tân sâu trong nôi tâm của mình.
- Tôi nói mỹ nữ, trên mặt tôi không có mọc hoa đi?
Thẳng đến khi người phục vụ đem bốn chai rượu Vodka đi tới. Trần Phàm thấy Lý Dĩnh vẫn nhìn mình như cũ, nhịn không được phải mở miệng nói trước.
- Đích xác là không mọc hoa, nhưng...
Lý Dĩnh muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói ra câu kế tiếp, mà cầm một chai Vodka lên:
- Uống rượu đi!
Trần Phàm cười cười, không hỏi thêm nhiều lời, cầm lấy một chai rượu cụng một cái với Lý Dĩnh.
- Phanh!
Tiếng va chạm giữa hai chai rượu trong quán bar ầm ĩ có vẻ thực nhỏ bé I không đáng kể.
Trần Phàm vẫn giống như khi nãy, ngửa cổ giống như đang uống nước, tu ừng ực vào trong miệng, mà Lý Dĩnh uống hơn một nửa chai, khuôn mặt liền đã đõ bừng lên, hiên nhiên trước kia nàng không thưởng uống loại rượu Vodka này, nên cũng không chịu nổi sự mãnh liệt của nó. Nguồn truyện:
vẫn giống như trước đó, Trần Phàm lại một hơi uống cạn sạch chai rượu Vodka, sắc mặt phiếm Hồng, trong đôi con ngươi xuất hiện vài phần say ngà ngà.
uống xong một chai. Trần Phàm lại cầm thêm một chai, đang muốn uống, lại nghe Lý Dĩnh nói:
- Anh uống kiểu như vậy, rất dễ dàng bị say.
- Có đôi khi uống rượu là một chuyện rất hạnh phúc.
Giọng nói Trần Phàm hơi có vẻ qủy dị:
- Người một khi uống rượu, gan cũng lớn, tỷ như sẽ đôi với một nữ nhân làm ra chuyện mà bình thường mình không dám làm, cô nói sao?
Câu nói của Trần Phàm làm sắc mặt Lý Dĩnh hơi đổi, sau đó nhận thấy được con ngươi không hề có chút dục vọng nào của Trần Phàm, tự giễu nói:
- Đúng vậy, ờ một vài thời gian đặc thủ, uống rượu chứng thật là một chuyện rất hạnh phúc. Anh đã muốn say, tôi bồi anh là được!
- Hắc! Chẳng lẽ cô sợ uống rượu, tôi sẽ có mưu đồ gây rối với cô?
Trần Phàm cười híp mắt nhìn Lý Dĩnh.
Vẻ mặt Lý Dĩnh thản nhiên:
- Vậy phải nhìn xem anh có bản lĩnh đó hay không.
- Chúng ta không ngại thứ xem.
Trần Phàm nói xong lại ngửa cổ, dùng sức rót rượu vào miệng.
Lúc này Lý Dĩnh cũng không chịu thua kém, mà học theo bộ dạng Trần Phàm, cố I gắng một hơi đem nửa chai Vodka còn lại uống sạch sẽ.
- Con mẹ nó, thật gặp quỷ, yêu tinh kia như thế nào lại vô duyên vô cớ đấu rượu cùng Tiêu tử đó? Một khi uống rượu kiêu như vậy, chăng phải sẽ tiện nghi cho tên tiêu tử?
- Hắc! Tiểu tử đó muốn chiếm tiện nghi của yêu tinh kia là không thể nào, anh không thấy sắc mặt hai tôn sát thần kia rất khó nhìn sao?
- Đúng vậy! Tôi xem chững, tên mặt trắng nhỏ kia ra khỏi quán bar sẽ bị đánh!
Nhìn thấy Trần Phàm đấu rượu cùng Lý Dĩnh, nam nhân trong quán bar vạn phần đố kỵ, hận Trần Phàm không lập tức bị đánh một trận mới tốt.
Giờ khắc này, sự ti tiện của nhân tính cùng bầu không khí không lành mạnh bày ra thật tinh tế - chính mình không chiếm được, người khác cũng đừng hòng chiếm được!
- Cô đông! Cô đông!
Một trận thanh âm nặng nề trôi qua. Trần Phàm lại uống sạch chai rượu Vodka kia.
Lý Dĩnh cũng không cam chịu rớt lại phía sau, theo sát Trần Phàm đưa ra chai rỗng.
Bất quá một hơi uống hơn phân nữa chai rượu Vodka, trên mặt Lý Dĩnh càng thêm say, tay phải cầm chai rượu hơi có chút không xong, vẻ đỏ ửng trên mặt càng đậm. Đỏ Hồng kéo dài tận xương quai xanh.
Vẻ đỏ ửng mê người cùng con ngươi say ngà ngà phối hợp ý nhị nữ nhân thành thục làm say lòng người trên người nàng, làm cả người nàng tràn ngập khí tức hấp dẫn.
- Còn...còn một chai cuối cùng, chúng ta chia ra thế nào?
Thân thể Lý Dĩnh hơi loạng choạng cầm lấy chai rượu.
Lúc này Trần Phàm cũng có vài phần say ngà ngà. đõ mặt nói:
- Được! Cô uống trước, còn lại thuộc về tôi!
- Tốt!
Lý Dĩnh gật đầu, sau đó ôm lấy chai rượu cuối CÙNG, không nói một lời, mở đôi môi khêu gợi, ngậm chai rượu, rầm rầm ừng ực uống, đồng thời hai ngọn núi cao ngất phía trước cũng run lên, làm cho người ta nhịn không được sẽ nghĩ tới hình ảnh phun máu mũi.
Dù đã say, nhưng Lý Dĩnh cũng không cậy mạnh, mà uống tới một phần ba thì ngừng lại.
Giờ khắc này, gương mặt nàng đã thành màu đỏ, con ngươi cũng đỏ!
Hiển nhiên nàng đã đến cực hạn, tiếp tục uống hết nhất định sẽ say như chết.
- Này, cho anh!
Lý Dĩnh quơ chai rượu đưa tới trước mặt Trần Phàm, con ngươi mê người một mảnh mê ly.
Trần Phàm nhẹ lắc đầu, cố gắng xua tan vẻ say sưa, trực tiếp cầm lấy chai rượu, uống lên.
Miệng vừa chạm tới miệng chai, Trần Phàm lập tức cảm thấy được hương rượu có mùi vị, ngụm đầu tiên có chứa chút hương vị nào đó, thoáng tưởng tượng, rõ ràng liền phản ứng - chai rượu này bị Lý Dĩnh uống qua.
Đây cũng chính là nói, hai người giống như gián tiếp hôn môi...
Đầu bên kia điện thoại, Tô San đã rời khỏi sân bóng, đang trên đường về phòng ngủ ký túc xá, ngạc nhiên nghe được câu hỏi của Lý Dĩnh, thì không khỏi dừng bước.
Tô San nhìn nhóm người Trương Thiên Thiên phất phất tay, ý bào các nàng đi trước, sau đó hơi có chút khân trương hói:
- Lý Dĩnh tỷ, chị hỏi chuyện này làm gì?
Vẻ dị thường trong ngữ khí của Tô San, lập tức làm cho Lý Dĩnh hiểu được, mối quan hệ giữa Trần Phàm và Tô San tuyệt đối là không hề đơn giàn, dù sao theo sự hiểu biết của nàng về Tô San, nếu Tô San và Trần Phàm là bạn bè bình thường, thì sẽ không cố tình che giấu như thế.
Dù hiểu được điểm này, nhưng Lý Dĩnh nhất thời lại không biết nên trà lời Tô San như thế nào. Bởi vì...nàng cũng giống như những ký già kia, muốn biết hết thày về Trần Phàm, nhưng lại không thể trực tiếp thẳng thắn nói cho Tô San nghe mục đích của chính mình.
- San San, xem ra quan hệ giữa hai người không đơn giàn ah.
Do dự một chút, Lý Dĩnh rốt cục bị lòng hiếu kỳ đánh bại, lại tiến hành thay đối phương thức dò hỏi, lựa chọn cách hói nhẹ nhàng hơn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đầu bên kia điện thoại, trong lòng Tô San không khỏi kinh Hoàng một trận.
Tuy rằng nàng không biết vì sao Lý Dĩnh lại đột nhiên hỏi thăm Trần Phàm, nhưng là nàng nghe ra được. Lý Dĩnh tựa hồ như thập phần quan tâm đến chuyện này.
Thân là một trong những người bạn của Lý Dĩnh, Tô San đối với bối cành của Lý Dĩnh cũng thập phần rõ ràng, nếu Lý Dĩnh quyết tâm muốn điều tra quan hệ giữa mình cùng Trần Phàm, vị tất đã không điều tra được, nếu như mình nói dối, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người ngày sau.
Trong đầu hiện lên ý nghĩ này, Tô San cắn chặt răng, nói:
- Lý Dĩnh tỷ...Trần Phàm là vị hôn phu của tôi.
Vị hôn phu?
Trần Phàm là vị hôn phu của San San?
Ông!
Trong nháy mắt, trong óc Lý Dĩnh trống rỗng.
Nàng nằm mơ cũng thật không ngờ, Tô San lại đưa ra câu trà lời như vậy.
Nàng thậm chí hoài nghi thính giác của mình có phải đã xuất hiện vấn đề hay không.
Tuy rằng nàng tiếp xúc với Tô San không nhiều lắm, nhưng tính cách hai người hợp nhau, cũng xem như là bạn thân, thậm chí có thể nói là chị em tốt.
Chính là bởi vì như thế, nàng thật hiểu biết Tô San, biết Tô San bởi vì một vài nguyên nhân đặc thủ, cho tới nay đều có sự kháng cự khó hiểu đối với nam nhân.
Hiện giờ, Tô San lại toát ra một vị hôn phu, hơn nữa...vị hôn phu lại chính là Trần Phàm có quan hệ thiên ti vạn lũ với nàng.
Điều này làm sao để nàng không khiếp sợ?
Mắt thấy bên kia điện thoại Lý Dĩnh không nói lời nào, trong lòng Tô San nghi hoặc tới cực điểm, nhịn không được hỏi:
- Lý Dĩnh tỷ, chị hỏi thăm về tên hỗn đàn kia làm cái gì?
Tên hỗn đàn?
Nghe được Tô San xưng hô Trần Phàm là tên hỗn đàn, Lý Dĩnh lại ngẩn ra, theo sau dờ khóc dỡ cười. Vì che giấu mục đích mình muốn tìm hiếu Trần Phàm, chi đành nói sang chuyện khác:
- San San, vị hôn phu của cô khiêu vũ thật không tệ.
- Hắn...hắn biết khiêu vũ?
Lúc này đây đến phiên Tô San giật mình, phía trước Tô San đã chưa xác định ý tưởng vớ vẩn là người thần bí có phải là Trần Phàm hay không, vì thế lúc này cũng không kịp liên tưởng tới.
Ngạc nhiên nghe được lời hỏi của Tô San, Lý Dĩnh nhất thời nghẹn lời.
Nguyên bàn nàng đã đáp ứng Trần Phàm sẽ giữ bí mặt đối với chuyện kia, bất quá sau khi biết được Trần Phàm là vị hôn phu của Tô San, cũng liền không đế ý, cho nên nghĩ chuyện này Tô San cũng biết, nên mới đem chuyện khiêu vũ nhắc ra tới...Dựa theo lối suy nghĩ bình thường, suy đoán của Lý Dĩnh không sai, nhưng nàng không biết quan hệ của Tô San cùng Trần Phàm, nàng càng không biết, những năm gần đây Tô San vẫn có kháng cự khó hiểu đối với nam nhân, hoàn toàn là bởi vì vị hôn phu như Trần Phàm.
Hiện giờ, biểu hiện của Tô San làm nội tâm nàng giật mình, lập tức hiểu được, quan hệ giữa Tô San cùng Trần Phàm, chỉ sợ không đơn giàn như là mình đã nghĩ.
Hiểu được điểm này, Lý Dĩnh cũng trầm mặc, nàng không biết có nên nói thật với Tô San hay không.
Mà Tô San nhận thấy được Lý Dĩnh trầm mặc, vốn cảm thấy hết sức kỳ quái, sau đó trong lòng vừa động, mơ hồ đoán được điều gì, theo bàn năng hỏi:
- Lý Dĩnh tỷ, chị...chị không phải muốn nói cho tôi biết, bài vũ đạo vừa rồi chính là do tên hỗn đàn kia biểu diễn?
Tuy rằng không biết vì sao Trần Phàm muốn giữ bí mặt với Tô San, nhưng sự tình đã phát triển tới mức này, nếu như nàng còn giấu diếm Tô San, lấy quan hệ giữa Tô San cùng Trần Phàm, ngày sau tất nhiên sẽ biết.
Nghĩ đến đây, Lý Dĩnh cũng không nhịn được tò mò muốn tìm hiểu xem giữa Trần Phàm cùng Tô San rốt cục đã xảy ra chuyện gì, bất quá không hỏi, chi cười khố đáp:
- Phải, bài vũ đạo kia do hắn biểu diễn.
Bài vũ đạo kia là do hắn biểu diễn?
Thật là hắn?
Oanh!
Câu trà lời của Lý Dĩnh trực tiếp làm Tô San trợn tròn mất, trên mặt hoàn toàn bị nỗi khiếp sợ chiếm cứ.
- Ba.
Tô San hoàn toàn lâm vào trong nỗi khiếp sợ, tay phải vô ý thức buông ra, di động trực tiếp rơi xuống đất.
Bất quá nàng tựa hồ không nhận thấy được điểm này, cũng không khom người nhặt di động, mà là nhẹ nhàng lắc đầu, thì thào lẩm bẩm:
- Làm sao có thể? Điều này sao có thể đây?
Cùng lúc đó ờ một chỗ khác. Điền Thảo vẫn lẳng lặng ngồi trên khán đài như cũ, ánh mất hốt Hoàng nhìn lên sân khấu.
Bởi vì nguyên nhân nàng đã khóc, trên mặt nàng đẫm đầy nước mắt, bất quá nàng vẫn không lau, chi lẳng lặng nhìn tới.
Tựa hồ...nơi kia có đồ vật gì đang hấp dẫn lấy nàng.
Bên người Điền Thảo, tuy rằng Ngu Huyền cũng bởi vì quan sát đoạn vũ của Trần Phàm mà nhiệt huyết sôi trào, bất quá hắn cũng không giống những người xem xúc động xông lên sân khấu.
Từ ban đầu phát hiện Điền Thảo khóc nghẹn ngào, đến lúc này nhìn thấy Điền Thảo vẫn không nhúc nhích ngồi yên nơi đó ngân người, không nói câu nào, Ngu Huyền mờ mịt, căn bàn không biết rốt cục Điền Thảo bị thế nào.
Vì thế, hắn nhìn qua Chu Văn, muốn Chu Văn giải thích tất cả chuyện này.
Thân là một gã yêu thích phim tình cảm AV, nếu để cho Chu Văn thông qua việc phân biệt bộ vị của một "nghệ thuật đại sư' mà phân tích, nói ra tên của nghệ sĩ nào đó, điều này tuyệt không khó khăn.
Nhưng nếu để cho một vua lý luận điển hình như hắn đi cân nhắc tâm sự của một cô gái. đó quà thực so với việc để Bin Laden xưng huynh gọi đệ với Obama còn khó khăn hơn nhiều.
Vì thế, hắn trực tiếp nhắm mắt, lựa chọn già chết...
Ngu Huyền nhìn thấy biểu hiện của Chu Văn, không biết nói gì, đôi mắt chuyền vài vòng, nghĩ nghĩ, nói:
- Cô bé. đừng khóc. Tôi biết cô lo lắng Trần Phàm sẽ không trở lại. Cô yên tâm. Trần Phàm rất trọng danh dự, cho tới bây giờ một lời ra liền như đinh đóng cột, nếu hắn nói sẽ quay về chỗ này gặp chúng ta, thì nhất định sẽ về.
Hiển nhiên Ngu Huyền xem Điền Thảo là bạn gái của Trần Phàm, theo bàn năng cho rằng bởi vì Điền Thảo không nhìn thấy Trần Phàm nên mới khóc, cho nên mới nói như thế, mục đích là vì an ủi Điền Thảo.
Nghe được lời của Ngu Huyền, ánh mắt vốn đang Hoàng hốt của Điền Thảo chọt biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại đôi mắt bình tĩnh, nàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, gật đầu cười.
Nhìn thấy Điền Thảo vừa rồi còn khóc nghẹn, lúc này lại lộ ra dáng tươi cười, biểu tình của Ngu Huyền cần bao nhiêu phấn khích liền có bấy nhiêu phấn khích, đồng thời nhịn không được trong lòng thầm nói:
- Mụ nội nó, chăng thê trách ông nội thưởng hay nói, lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, hiện tại vừa nhìn quà thật là như thế.
- Tiểu Huyền tử, tiểu Văn tử, hôm nay ca biểu diễn như thế nào?
Đúng lúc này, Tiêu Phong trong bộ lễ phục màu trắng dẫn đầu đi tới khán đài, người còn chưa tới gần ba người Ngu Huyền, thanh âm đã truyền tới trước.
Tuy rằng, trước đó hắn cũng bị đoạn vũ cuối cùng của Trần Phàm làm rung động, nhưng với tính cách tự kỷ của hắn, làm sao chịu thối phồng người khác?
- Không sai, không sai, nhưng còn kém hơn người mang mặt nạ kia biểu diễn một chút.
Ngu Huyền dẫn đầu đưa ra đánh giá, đánh giá xem như đúng trọng tâm, không nói chuyện Dai Fu khiêu vũ, tiêu chuẩn chơi đàn dương cầm của Tiêu Phong quà thật không tầm thưởng.
Ngu Huyền sỡ dĩ cấp ra đánh giá đúng trọng tâm, thứ nhất bởi vì hắn thân là trưởng lớp, Tiêu Phong biểu diễn dĩ nhiên mang đến mặt mũi cho chuyên khoa, hắn tự nhiên phải khen ngợi một phen, lại bên cạnh có mặt Điền Thảo, hắn cũng ngượng ngùng nếu đà kích Tiêu Phong.
Ngu Huyền da mặt còn mỏng, Chu Văn lại không hề cấp cho Tiêu Phong mặt mũi, vẻ mặt xem thường nói:
- Tiêu Phong, cậu còn có điểm liêm sỉ không?
- Tiểu Văn tử, lời này của cậu có ý gì?
Tiêu Phong bởi vì được cùng nữ thần Dai Fu lên sân khấu diễn xuất, cho tới bây giờ còn hưng phấn không thôi, vốn nghĩ muốn khoe khoang một phen trước mặt Ngu Huyền cùng Chu Văn, xem như thỏa mãn hư vinh tà ác trong lòng, hiện giờ nghe được Chu Văn đả kích, lập tức mất hứng.
Mắt thấy Tiêu Phong không phục, Chu Văn theo thói quen đẩy gọng kính:
- Cậu cảm thấy so sánh với đoạn vũ cuối cùng, biểu diễn của cậu như thế nào?
- Ách...
Thấy Chu Văn đem mình so sánh với người thần bí, dù cho da mặt Tiêu Phong đủ dày, cũng không dám nói mình biếu diễn giỏi, đành phải ra vẻ tức giận mắng:
- Kháo, tiểu Văn tử, cậu không đà kích lão tử sẽ chết a?
- Cậu không khoe khoang sẽ ngứa ngáy sao? Sẽ sớm tiết sao?
Chu Văn nghiêm trang hói.
Tiêu Phong không còn biết nói gì, theo sau ánh mắt dời vị trí, nhất thời phát hiện Điền Thảo ngồi bên cạnh Ngu Huyền.
Vừa nhìn thấy cách ăn mặc mộc mạc cùng gương mặt tuyệt mỹ không hề trang điểm của Điền Thảo, đồng tử Tiêu Phong đột nhiên co rút lại, liền giống như thợ sân nhìn thấy con mồi, theo bàn năng hói:
- Di, vị tiểu mỹ nữ này là ai?
- Là...bạn gái Trần Phàm.
Ngu Huyền cấp ra đáp án.
- Gì?
Tiêu Phong cả kinh:
- Tiểu...tiểu Huyền tử, cậu lặp lại lần nữa?
- Tôi không phải bạn gái của Trần Phàm.
Lúc này, không đợi Ngu Huyền mở miệng, Điền Thảo liền giải thích.
- Không phải bạn gái Trần Phàm?
vẻ mặt Ngu Huyền nghi hoặc:
- Cô gái nhỏ, cô đừng ngượng ngùng, chúng tôi đều là bạn thân của Trần Phàm.
- Tôi thật sự không phải là bạn gái của Trần Phàm.
Điền Thảo nói xong, nhưng trong lòng hết sức tò mò, Tô San cùng Trần Phàm không phải ờ chung một trường sao, nếu ba người trước mất đều là bạn của Trần Phàm, vì sao không biết quan hệ giữa Trần Phàm và Tô San?
Trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng Điền Thảo cũng không chủ động hỏi.
- Vậy thì cô?
Mắt thấy Điền Thảo không giống như đang nói dối, Ngu Huyền hoàn toàn hồ đồ.
Điền Thảo do dự một chút, nói:
- Tôi là em gái của anh ấy.
Em gái?
Điền Thảo đưa ra đáp án, nhất thời làm ba người Ngu Huyền ngạc nhiên.
Chợt Tiêu Phong là người thứ nhất lấy lại tinh thần, cười khan hai tiếng:
- Khụ khụ...chúng ta đã biết, cô là em gái của hắn. ân, em gái...
Hiển nhiên, từng tung hoành trong bụi hoa Tiêu Phong căn bàn không tin tưởng lời giải thích của Điền Thảo, theo hắn xem ra, em gái không phải là một cách giải thích khác của bạn gái sao?
- Đúng rồi, Tiêu Phong, người thần bí xuất hiện cuối cùng là ai?
Ngu Huyền bỗng nhiên mở miệng hỏi, theo Ngu Huyền xem ra. Tiêu Phong nên biết thân phận của người thần bí kia, dù sao hai người cũng được xem như cùng lên sân khấu biểu diễn.
Trước đó, sau khi Tiêu Phong cùng Dai Fu phối hợp biểu diễn xong, đi xuống sân khấu trước, vốn không nhìn thấy Trần Phàm, lúc này nghe Ngu Huyền hỏi như vậy, lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết, bất quá...tên kia khiêu vũ thật quá tuyệt, rõ ràng thật thô lỗ, nhưng lại tràn ngập lực lượng, hết sức có lực ánh hưởng.
- Phải, cho tới nay, tôi đều cho rằng chỉ có võ thuật mới có thể bày ra một mặt dương cương của nam nhân, lại thật không ngờ khiêu vũ cũng có thể.
Ngu Huyền cũng cảm thán nói:
- Lấy lực lượng cảm do người thần bí kia bày ra, tuyệt đối là một cao thủ.
Ân?
Điền Thảo đứng một bên, nghe được lời nói của Tiêu Phong cùng Ngu Huyền, diễn cảm trở nên cực kỳ cổ quái, hiển nhiên nàng thật không ngờ, thân là bạn tốt của Trần Phàm, ba người Ngu Huyền lại không biết đoạn vũ vừa rồi do chính Trần Phàm biểu diễn.
Điền Thảo là một người thích tự hỏi.
Một khi gặp được vấn đề không nghĩ ra, nàng sẽ yên tĩnh tự hỏi, lần này cũng không ngoại lệ.
Trong đầu hiện lên tình hình hai lần nhìn thấy Trần Phàm, Điền Thảo mơ hồ hiểu được chỉ sợ do chính Trần Phàm cố ý giấu diếm bọn họ.
- Rốt cục hắn có kinh nghiệm thế nào, vì sao lại lộ ra một mặt bi thương như vậy. Tại sao hắn phải mang mặt nạ, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy gương mặt thật của hắn? Sau lưng mặt nạ, chân thật hắn lại là hình dạng sì?
Trong lòng Điền Thảo đang tự hỏi chính mình, khóe mắt lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc từ phía trước đi tới.
Là Trần Phàm.
Cơ hồ theo bàn năng, Điền Thảo ngẩng đầu lên, nhìn về hướng thân ánh đã điêu khắc thật sâu trong nội tâm của nàng.
Ngay sau đó, ánh mắt hai người gặp nhau trên không trung...