Hiểu được điểm này, Trần Phàm nhịn không được nhìn lướt qua đôi môi màu đỏ nhạt của Lý Dĩnh.
Dưới ánh đèn. đôi môi khêu gợi của Lý Dĩnh giống như hai cánh hoa, mê người đến cực điểm.
Lý Dĩnh tựa hồ thật đã say, nàng không nhìn thấy cử động của Trần Phàm, mà vô lực dựa vào sau ghế, nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích.
Mà những nam nhân vẫn luôn luôn chú ý hành động của hai người, thấy một màn như vậy, trên mặt tràn ngập vẻ ghen tỵ, theo bọn hắn xem ra, có thể cùng yêu tinh như Lý Dĩnh có nụ hôn gián tiếp so với buổi tối cùng nữ nhân bồi rượu trong quán bar lăn trên giường lớn trong khách sạn cũng còn có cảm giác thành tựu hơn nhiều. Bạn đang đọc truyện tại - internet
Trần Phàm ngửa cổ đem hơn phân nữa chai rượu cuối cùng rót vào miệng, hai nam nhân khôi ngô đang đứng góc tây bắc quán rượu hướng bàn của Trần Phàm cùng Lý Dĩnh đi tới.
Lúc hai người đi đường, ngẩng đầu ườn ngực, nện bước trầm ồn. ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Phàm.
Trần Phàm đã nhận ra vẻ tức giận trong ánh mắt hai người, lại không hề để ý tới, mà tiếp tục uống rượu.
- Hô...
Đem hơn phân nữa chai rượu cuối cùng cạn sạch. Trần Phàm nhịn không được phun ra một hơi buồn bực, mùi rượu nồng nàn.
Mà hai nam nhân khôi ngô đi tới phía sau Lý Dĩnh, trong đó một nam nhân cúi người xuống. CUNG kính hỏi han:
- Tiểu thư, thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.
Tuy rằng Lý Dĩnh đã đến cực hạn, nhưng ý thức vẫn còn chưa mơ hồ, nghe được lời nói của nam nhân, chậm rãi mở to mắt. ánh vào mi mắt chính là gương mặt đò của Trần Phàm, sau đó nàng đưa ánh mắt nhìn lên mấy chai rượu trống không, cười:
- Chúng ta tiếp tục uống.
Lời của Lý Dĩnh vừa thốt ra, sắc mặt hai nam nhân khôi ngô đều thay đổi, không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm, trong ánh mắt nồng đậm hương vị uy hiếp: tiểu tử, biết điều thì có bao xa lăn bao xa!
Nhận thấy được vẻ uy hiếp trong con ngươi hai người. Trần Phàm khinh thưởng cười:
- Tôi nói mỹ nữ, bản thân tôi muốn tiếp tục uống với cô, nhưng hai cái đuôi sau lưng cô tựa hồ không muốn a?
- Tiểu tử, rượu có thể uống loạn, nói không thể nói lung tung.
Trần Phàm vừa thốt lên, trong đó một nam nhân khôi ngô lập tức nheo ánh mắt, thậm chí còn nắm tay thành quyền, trên tay nổi gân xanh.
Cùng lúc đó, Lý Dĩnh loạng choạng ngồi dậy, quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt khó coi của hai người, oán giận nói:
- Các anh có phiền hay không? Uống rượu cũng không cho người ta uống thống khoái!
- Tiểu thư, chúng ta...
Hai gã nam nhân khôi ngô đối mặt Lý Dĩnh lại cực kỳ tôn kính, nhất thời không biết nên làm sao giải thích, lúc nói chuyện khóe mắt lạnh lùng quét nhìn Trần Phàm, cảm giác hận không thể đem Trần Phàm tháo thành tám mảnh.
Mắt thấy hai người không nói lời nào, Lý Dĩnh loạng choạng đứng lên, vươn tay, ý bảo Trần Phàm giúp đờ nàng:
- Đi, chúng ta đối địa phương uống.
Nhìn thấy hành động của Lý Dĩnh, đồng tử hai gã nam nhân khôi ngô đột nhiên phóng lớn, trong con ngươi đã tràn ngập vẻ lo lắng cùng phẫn nộ.
Ngay sau đó Trần Phàm cười hắc hắc, trực tiếp nắm lấy bàn tay phải trắng noãn của Lý Dĩnh, lòng bàn tay lập tức truyền tới một cảm giác bóng loáng mềm mại.
Trần Phàm không biết Lý Dĩnh từng là thiên hậu Châu Á Chẳng những ca hát thật hay, đàn dương cầm cũng rất xuất sắc, đôi tay dưỡng rất tốt, da thịt bóng loáng giống như mỹ ngọc.
Mắt thấy Trần Phàm nắm tay Lý Dĩnh, khóe mắt hai gã nam nhân khôi ngô kịch liệt run rẩy lên!
Nhưng không chờ bọn họ phát tác, Lý Dĩnh bởi vì uống nhiều rượu mà đứng không vững, thuận thế ngã vào trong ngực Trần Phàm.
Hương thơm mê người xông vào mũi, thân thể mềm mại nhu nhược nháy mắt ập vào người, hai tòa núi non cao ngất trước ngực lại đặt lên trên vai Trần Phàm.
Ôm thân thể mềm mại vào lòng, Trần Phàm chi cảm thấy cả người truyền đến một cảm giác mềm mại không cách nào hình dung.
Mà nhìn thấy một màn tươi đẹp này, ánh mắt ghen tỵ của những nam nhân trong quán bar cũng đều trợn tròn, cùng lúc đang chờ đợi Trần Phàm bị hai gã nam nhân khôi ngô đánh ngã xuống đất.
Nguyên bản tâm tình của Trần Phàm cũng có chút không ồn. đến quán bar chỉ là muốn uống cho say, trước đó bị hai gã nam nhân dùng ánh mắt uy hiếp, trong lòng thập phần khó chịu, hơn nữa còn có chút say ngà ngà, hoàn toàn từ đầu đã không xem hai người kia vào trong mắt.
Không chút suy nghĩ. Trần Phàm dùng một tay kéo Lý Dĩnh vào trong lòng, đi ra cửa.
- Muốn chết!
Trong đó có một nam nhân khôi ngô nhìn thấy hành động của Trần Phàm, sắc mặt đại biến, khẽ quát một tiếng, bước ra một bước dài, tay phải thành hình chộp, chụp lên cổ áo Trần Phàm.
- Hô! Hô!
Lần này, vừa nhanh vừa xảo, tay chưa tới từ sau lưng đã truyền lại tiếng xé gió.
Trần Phàm cũng không quay đầu lại, mà Ngay khi tay của nam nhân kia sắp nắm lấy được cổ áo của hắn thì sau lưng hắn Giống như mọc thêm đôi mắt, tay trái còn nhàn rỗi hướng ra phía sau vung lên, nháy mắt bắt lấy cổ tay nam nhân kia đang chụp tới.
Theo sau, Trần Phàm đột nhiên phát lực, dùng sức vung!
- Sưu!
Ngay sau đó, nam nhân kia cảm thấy Ngay cồ tay truyền đến một cỗ lực lượng thật lớn, thân thể hắn bỗng nhiên bay lên không. Giống như một túi rác bị ném ra ngoài, trực tiếp văng ra.
- Oanh!
Sau thoáng lượn ngắn ngủi trên không, thân hình nam nhân kia hung hăng đập lên bàn rượu phía trước, trực tiếp đem bàn rượu đập vở dưới đất, chai rượu cùng ly rơi đầy đất dập nát.
Trên sàn nhà, thân hình nam tử kia hơi có chút cuộn tròn, cố gắng giãy dụa đứng dậy lại không thấm thía gì.
Chi một cú đánh. Trần Phàm đã làm cho hắn tạm thời mất đi sức chiến đấu!
Một màn thình lình xảy ra làm cho tất cả mọi người trong quán bar đều giật mình!
Tựa hồ thật không ngờ tên mặt trắng nhỏ trong đôi mắt của bọn họ, thân thủ lại khủng bố đến như thế!
Thậm chí...Ngay cả nam nhân còn lại cũng thật không ngờ, hắn đối với thân thủ của đồng bạn mình thập phần rõ ràng, theo hắn xem ra, một màn vừa rồi cơ hồ dùng từ không thể tưởng tượng nổi để hình dung!
Trần Phàm đối với thời gian cùng sự nắm chắc độ mạnh yếu quả thực quá kinh Nhóm khùng!
- Đứng lại!
Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngùi, tên nam tử khôi ngô còn lại quyết đoán rút cây súng bên hông ra, họng súng đen nhanh nhắm Ngay Trần Phàm.
- A!
Mắt thấy tên nam tử kia rút súng, trong đại sánh cả trai lẫn gái đều hét lên, hiện trường nhất thời trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Mà nguyên bán Trần Phàm còn đang giúp đỡ ôm Lý Dĩnh nhìn thấy một màn như vậy, không cằn quay đầu lại cũng biết là chuyện gì xảy ra.
- Làm sao vậy?
Nguyên bản Lý Dĩnh đang nhắm mắt tựa vào trong lòng Trần Phàm lại bị tiếng thét chói tai làm bừng tinh, nàng chóp mắt nghi hoặc nhìn Trần Phàm.
- Người của cô rút súng, xem ra đêm nay chúng ta không còn cách nào tiếp tục uống rượu, hôm khác đi.
Trần Phàm mỉm cười, ôm Lý Dĩnh xoay người, nheo mắt lại quét nhìn tên nam nhân kia, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường cùng tự tin, tựa hồ đối với hắn mà nói, chỉ cần hắn nguyện ý, tùy lúc đều có thể để trước khi nam nhân kia nổ súng mà làm cho hắn mất đi sức chiến đấu.
Tự tin!
Tự tin không gì sánh kịp!
Nhận thấy được sự tự tin trong giọng nói của Trần Phàm lộ ra, nam nhân cầm súng trong tay vẻ mặt hơi đổi, trong lòng thế nhưng có chút khẩn trương.
Mà Lý Dĩnh lại biến sắc, nháy mắt giãy ra khỏi ngực Trần Phàm, la lớn:
- Anh...anh làm gì?
- Tiểu thư, tôi...tôi chỉ là lo lắng an nguy của cô.
Mắt thấy Lý Dĩnh giãy khỏi ôm ấp, nam nhân khôi ngô thu hồi súng, nghiêm mặt nói.
Lý Dĩnh dùng sức lắc lắc đầu, vẻ say tiêu trò vài phần, theo sau thanh âm lạnh lùng nói:
- Các anh đây là hồ nháo!
Bị Lý Dĩnh răn dạy cùng quờ mắng, nam nhân kia cúi đầu.
- Còn không đi mau!
Lý Dĩnh tức giận quát một tiếng, sau đó quay đầu lại, lại phát I hiện trước mắt chỉ là những bóng người còn đang thất kinh, những người kia đang thét chói tai hướng ra cửa chạy như điên.
Còn về...Trần Phàm, sớm đã không còn thấy hình bóng.
Ra quán bar, Trần Phàm theo dòng người rời đi, xa xa truyền tới thanh âm tiếng còi I cảnh sát, hiển nhiên, ông chủ quán bar nhìn thấy thủ hạ của Lý Dĩnh rút súng, trước tiên lựa chọn báo cảnh sát.
Một cơn gió thổi qua, vẻ say của Trần Phàm biến mất hơn phân nữa, hắn biết rõ, thủ hạ của Lý Dĩnh nếu dám ở Ngay trước mặt công chúng rút súng, liền tuyệt đối sẽ không sợ hãi cảnh sát.
Khi hắn hiểu được điểm này, Trần Phàm cũng rất tò mò, rốt cục Lý Dĩnh là thần thánh phương nào?
Theo Trần Phàm xem ra. Lý Dĩnh từng là thiên hậu Châu Á, có được bảo tiêu cũng không kỳ quái, nhưng ở đại lục bảo tiêu lại dám ở ngay trước mặt công chúng công khai rút súng, thân phận chân thật của Lý Dĩnh tuyệt đối cũng không chỉ là thiên hậu Châu Á đơn giản như vậy.
- Xem ra mình trong lúc vô ỷ chọc phải phiền toái không nhỏ a.
Hắn ngoắc lại một chiếc taxi, Trần Phàm nhìn Lý Dĩnh đang được hai gã bảo tiêu đưa ra quán bar, âm thầm cảm thán.
Đối với việc Điền Thảo đột nhiên đến tìm mình, trong lòng Trần Phàm nhiều ít có chút tò mò, tò mò cô bé kiên cường này tìm mình có việc gì, nhưng Điền Thảo cũng không nói rõ trong tin nhắn. Trần Phàm tự nhiên cũng không tiện hỏi.
Lúc này nhìn thấy Điền Thảo trong một thân ăn mặc mộc mạc ngồi bên cạnh ba người Ngu Huyền, sắc mặt nàng thật phức tạp đang nhìn hắn, không khỏi âm thầm cười khổ một tiếng, hắn hiểu được, biểu diễn khi nãy của mình hơn phân nửa đã bị Điền Thảo nhìn thấy.
Ân?
Ngay lúc trong đầu Trần Phàm hiện lên ý nghĩ này, rồi đột nhiên phát hiện có hai ánh mắt đang nhìn vào mình.
Trong đó một ánh mắt lại mang đến cho Trần Phàm một cỗ khí tức nguy hiềm như có như không.
Phát hiện này làm cho toàn thân Trần Phàm đột nhiên buộc chặt, ánh mắt như đao quét về phía ánh mắt mang theo cỗ khí tức nguy hiểm.
Ngay sau đó, Trần Phàm rõ ràng thấy được một gã nam nhân gương mặt bình thường nhưng sắc mặt thật lạnh lùng.
Dưới ánh đèn. ánh mắt của nam nhân kia vô cùng bình tĩnh, ánh mắt của hắn không lạnh cũng không nóng, thật bình thán, giống như mặt hồ không gợn sóng, tựa hồ hết thày trên thế gian cũng không bị hắn để vào trong mắt.
Đó là một loại coi thường sâu tận xương tủy.
Nhận thấy được ánh mắt Trần Phàm, nam nhân kia không có bất kỳ tỏ vẻ, chi chậm rãi chuyên dời ánh mất, cùng lúc đó Trần Phàm thấy được Sở Qua đang ở trước người thanh niên kia chừng ba thước.
So sánh với ánh mắt toát ra vẻ coi thường của thanh niên kia khi nhìn Trần Phàm, ánh mất Sở Qua cực nóng hơn, vẻ mặt của hắn cực kỳ kích động, thế cho nên thân thể không bị khống chế run rẩy lên.
Nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt Trần Phàm nhìn tới hắn thì giống như chuột thấy mèo, trong ánh mắt toát ra hương vị như chột dạ, nhưng hắn lại nghĩ tới điều gì, cắn chật răng, cũng không trốn tránh, ngược lại đi thẳng tới chỗ Trần Phàm.
Xa xa, ánh mắt Điền Thảo luôn luôn dừng lại trên người Trần Phàm, khi thấy Sở Qua mang theo một thanh niên đi tới chỗ Trần Phàm thì không khói kinh ngạc há to miệng.
Hiển nhiên...Điền Thảo cũng không hề phát hiện sự tồn tại của Sở Qua.
Mà với chỉ số thông minh của nàng, tự nhiên không khó đoán được Sở Qua theo dõi nàng mới đến được nơi đây.
Nhìn Sở Qua đang đi về phía mình, Trần Phàm dừng bước, chân mày hơi nhíu lại, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
- Chào ngài.
Đối mặt Trần Phàm. Sở Qua tựa hồ đang nhớ lại sự kiện đua xe, trong lòng vẫn không bớt sợ hãi, lúc nói chuyện, tuy rằng đã kiệt lực duy trì dáng tươi cười ân cần, nhưng nụ cười kia quà thật so với khóc còn khó coi hơn.
Khóe mắt chứng kiến biểu tình biến hóa của Điền Thảo, Trần Phàm lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì, thấy Sở Qua chủ động đi tới, cũng không trà lời câu chào của hắn, chi híp mắt lại nhìn hắn.
Ánh mắt sắc bén của Trần Phàm làm cho Sở Qua thật không thoải mái, toàn thân không tự chủ được thấy lạnh cả người, liền phàng phất giống như có con độc xà đang bò sát trên người hắn, lông tơ toàn thân đều dựng lên.
- Đại...đại ca.
Dù trong lòng sợ muốn chết, nhưng Sở Qua nhớ tới mục đích mình muốn tới, lại lấy hết dũng khí, ân cần cười nói:
- Ngài đừng nóng giận, tôi theo dõi Điền Thảo tới đây cũng không có địch ý, chỉ là muốn gặp mặt ngài.
Làm như nghe ra Sở Qua cũng không hề nói dối, Trần Phàm thoáng giãn đôi mày, trầm giọng nói:
- Cậu tìm tôi làm gì?
- Tôi...
Sở Qua vốn chợt nghẹn lời, theo sau cắn chặt răng, vẻ mặt đầy biểu tình thấy chết không sờn:
- Tôi nghĩ bái ông làm thầy.
Bái sư?
Ngạc nhiên nghe được hai chữ này, đồng tử Trần Phàm đột nhiên phóng lớn.
Hiển nhiên, hắn căn bàn cũng không có nghĩ đến, Sở Qua hao hết tâm tư theo dõi Điền Thảo đến nơi đây, lại là vì muốn tìm mình để bái sư.
Mắt thấy Trần Phàm không cự tuyệt, tâm tình khẩn trương của Sở Qua thà lỏng hơn rất nhiều, lấy ra một hộp thuốc lá đặc hữu của quân đội, sau đó đưa Trần Phàm, cười nói:- Ngô, à. đại ca, trước tiên anh hút điếu thuốc, nghe tôi từ từ giải thích.
Phía sau Sở Qua, tên nam nhân gương mặt bình thường chứng kiến Sở Qua ở trước mặt Trần Phàm biểu hiện vâng vâng dạ dạ, không khỏi hơi cau mày.
Trong ký ức của hắn, Sở Qua chưa từng sợ hãi bất cứ kẻ nào như vậy.
Mặc dù đối mặt với Xà Mỹ Nữ Hoàng Phủ Hồng Trúc có thể làm trái tim lão đại I hắc đạo vùng phía nam đập nhanh, cũng không giống như bây giờ.
Ngược lại, cho tới nay, Sở Qua đều lộ ra hình tượng ngạo cuồng không biết kiềm chế, mười phần khí thế công tử ăn chơi.
Nhìn vẻ mặt diễn cảm vâng vâng dạ dạ của Sở Qua, Trần Phàm nghĩ nghĩ, trầm giọng nói:
- Chuyện bái sư, tôi không có hứng thú. Mặt khác, đừng để cho tôi phát hiện cậu lại đi theo dõi Điền Thảo.
- Ách...
Tựa hồ Trần Phàm cự tuyệt đã nằm trong sự dự liệu của Sở Qua, Sở Qua cũng không lộ ra biểu tình uể oải, mà thật cẩn thận thu lại gói thuốc lá, hỏi:
- Vậy, đại ca, anh có thể suy nghĩ thêm một chút không?
Lần này, Trần Phàm cũng không tiếp tục để ý tới Sở Qua, trực tiếp đi về phía trước.
Đối với việc này, Sở Qua thoáng do dự một chút, sau đó bõ thuốc lá vào túi, lại làm mặt dày lặng lẽ đi theo.
- Trần Phàm, vị phía sau cậu chính là?
Chờ khi Trần Phàm đi tới trước mặt ba người Ngu Huyền, Tiêu Phong tò mò hói.
- Bi nhân họ Sở, tên Qua, là em họ của đại ca Trần Phàm, ân, biểu đệ.
Không đợi Trần Phàm trả lời, vẻ mặt Sở Qua ân cần tươi cười, đồng thời lấy ra thuốc lá, mời ba người Tiêu Phong:
- Chư vị ca ca hút thuốc, hút thuốc.
Ngạc nhiên nhìn thấy Sở Qua từng ở trong trường học không ai bì nổi, lúc này biểu hiện giống như đứa trẻ ngoan trong trường mẫu giáo, Điền Thảo nháy đôi mắt to, suy tư một phen, lập tức hiểu được nguyên do bên trong, khóe miệng lộ ra tia tươi cười không dễ dàng phát giác.
Theo nàng xem, có thể làm cho Sở Qua vốn không sợ trời không sợ đất biến thành như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
- Kháo, Trần Phàm, cậu chơi trò gì vậy, mới vừa xuất hiện một cô em gái, lại xuất hiện một đứa em họ?
Tiêu Phong trời sinh tính tiêu sái, thích kết giao bạn bè, vừa nghe Sở Qua tự giới thiệu là em họ của Trần Phàm, cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức nhận lấy điếu thuốc.
Mà Ngu Huyền cùng Chu Văn lại lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không hút thuốc lá.
Làm xong tất cả chuyện này, Sở Qua gượng cười lui về phía sau Trần Phàm, thật cân thận liếc mắt nhìn Trần Phàm, phát hiện Trần Phàm tựa hồ cũng không tỏ vẻ tức giận, nhất thời lòng can đàm lớn hơn rất nhiều, cười hướng Điền Thảo chào hói:
- Tiểu Thảo muội muội, thật là tấu xảo, không nghĩ tới cô cũng là tới tìm đại ca.
Nghe được Sở Qua chào hỏi với mình. Điền Thảo ngạc nhiên, bản năng liếc mắt nhìn Trần Phàm, cũng không nói gì.
Đối với Sở Qua. Trần Phàm cũng không phải thập phần phiền chân, cũng sẽ không vô duyên vô cớ đồng ý cho Sở Qua bái sư.
Hắn không đuổi Sở Qua, hoàn toàn là vì đang ở Ngay trước mặt mấy người Tiêu Phong, không tiện vạch trần lời nói dối của Sở Qua, nếu không lấy tính cách bát quái của Tiêu Phong cùng Chu Văn, nhất định sẽ truy hỏi đến cùng, đến lúc đó phải giải thích thật sự vô cùng phiền phức.
- Đúng rồi, Trần Phàm, nữ thần nói, đêm nay nàng cũng muốn tham gia buổi tiệc chúc mừng của chúng ta, nói sẽ ở cửa trường học chờ chúng ta, tôi thấy thời gian không còn sớm, bây giờ chúng ta khởi hành đi?
Tiêu Phong đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nét mặt hưng phấn, tựa hồ theo hắn xem ra. Dai Fu tham gia buổi tiệc chúc mừng tối nay, hoàn toàn là vì cho hắn mặt mũi.
Cô gái điên cũng muốn đi?
Nghe được lời nói của Tiêu Phong, vẻ mặt Trần Phàm có vẻ quái dị, theo sau nghĩ nghĩ, nói:
- Các cậu đi trước một bước, tôi cùng em...em gái tôi nói hai câu, sau đó đuổi tới.
- Chư vị ca ca, chúng ta đi trước.
Trái tim Sở Qua vốn đang treo trên cổ họng, lúc này nghe ra Trần Phàm không có ý tứ muốn đuổi hắn đi, lập tức mừng rỡ như điên:
- Các anh nếu muốn có tiệc chúc mừng, tôi đưa các anh tới BBS bar, nơi đó hoàn cảnh không tệ, tiêu chuẩn cải trắng nhất lưu.
Khi nói chuyện, Sở Qua trực tiếp kéo bà vai Tiêu Phong, một bộ "ta với ngươi rất quen thuộc".
Đối với vị "em họ" đột nhiên toát ra của Trần Phàm, Tiêu Phong cũng Tương đối thích, chi cảm thấy tính cách hai người hợp nhau, có tiếng nói chung, vì thế vẫn chưa nói gì.
Mắt thấy Sở Qua mang theo mấy người Tiêu Phong rời đi trước, Điền Thảo bình tĩnh nhìn Trần Phàm, nói:
- Đoạn vũ của anh nhảy thật tốt.
- Chỉ là nhảy loạn, căn bản không tính là vũ.
Trần Phàm hơi có chút xấu hổ qua quýt một phen, theo sau hỏi:
- Đúng rồi, cô đột nhiên tìm tôi, có chuyện gì không?
- Tôi muốn giúp mẹ tôi xin nghi ba ngày.
Điền Thảo nhìn chằm chằm Trần Phàm.
Xin phép?
Câu nói của Điền Thảo làm Trần Phàm không khỏi ngẩn ra.
Theo sau, trong đầu hiện lên từng ly từng tỷ về cô bé này, không khỏi nỡ nụ cười.
Thật là một nhi đồng thông minh a.
Trong lòng Trần Phàm thầm khen một tiếng, gật đầu nói:
- Chuyện này không thành vấn đề, dù sao quốc khánh chúng tôi cũng sẽ đi ra ngoài, nếu hai người có chỗ đi thì tốt lắm. Nếu có rành rỗi, hai người ờ lại nhà trọ đi.
Có lẽ thật không ngờ Trần Phàm lại đáp ứng nhanh nhẹn như thế, trong lòng Điền Thảo không khói chấn động, theo sau cảm kích nhìn Trần Phàm:
- Cảm ơn anh.
- Không cần khách khí.
Trần Phàm lắc lắc đầu, lại hỏi:
- Đúng rồi, nếu như tôi không đoán sai, dì Điền còn chưa biết chuyện này đi?
- Ân.
Điền Thảo nhẹ gật đầu, gương mặt hơi có chút xấu hổ, nàng thật vất vả chạy tới nơi này tìm Trần Phàm, hơn nữa cũng không có nói cho mẹ của mình, chính là vì sợ mẹ sẽ cự tuyệt.
- Sau này nếu gặp phải loại chuyện này, không cần đặc biệt chạy tới đây tìm tôi, chỉ cần nhắn tin là được rồi.
Thấy Điền Thảo gật đầu. Trần Phàm cười nói:
- Mặt khác, tôi đáp ứng cùng bạn bè đi ra chơi, chỉ sợ không cách quay về nhà, cô xem nếu như cô muốn tìm dì Điền, tôi sẽ đưa cô về nhà trước, sau đó lại đi tìm bọn họ. Nếu không, cô cùng đi với tôi. đến lúc đó tôi và cô cùng nhau quay về?
Tựa hồ thật không ngờ Trần Phàm sẽ chủ động mời, Điền Thảo trong lúc nhất thời ngây ngẩn cà người. đôi mày không khói hơi nhướng lên, không lập tức trà lời.
Cho tới nay, Điền Thảo cũng không phải là một người thích do dự, điều này theo phương thức giãi bài thi của nàng là có thể nhìn ra.
Trong đầu hiện ra hai lần trước sau gặp Trần Phàm, trong lòng Điền Thảo đột nhiên có cỗ xúc động cổ quái, xúc động rất nhiều, theo bàn năng gật gật đầu:
- Tôi đi cùng các anh.
Ân?
Nghe được Điền Thảo đáp ứng, Trần Phàm lập tức ngẩn ra, hiển nhiên hắn căn bàn không nghĩ tới Điền Thảo sẽ đáp ứng.
Trong ký ức của hắn, cô bé trước mắt thuộc dạng nhi đồng không biết lăng phí từng giây từng phút của thời gian, nàng sẽ lợi dụng toàn bộ thời gian ngoài giờ đê đọc sách, hơn nữa đều là đọc tác phẩm nổi tiếng về kinh tế.
Mặc dù cũng hiếu kỳ vì sao Điền Thảo lại đáp ứng, nhưng Trần Phàm cũng không hỏi nhiều, mà trực tiếp mang theo Điền Thảo rời đi.
Cùng lúc đó, Triệu Hoành đêm nay gặp phải đà kích trí mạng đang ngồi trong xe thế thao của mình, rít mạnh hai điếu thuốc lá, lấy điện thoại gọi cho Lý Dĩnh.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, Triệu Hoành trực tiếp hỏi ngắn gọn:
- Lý tỷ, người diễn xuất cuối cùng trong đêm nay là ai vậy?
Đầu bên kia điện thoại, Lý Dĩnh vừa rời đi vườn trường, đang lái xe về nhà, nghe được câu hói của Triệu Hoành, nghĩ nghĩ, cho xe dừng ven đường, nhíu mày hói:
- Tiểu Hoành, cậu hỏi chuyện này làm gì?
- Không có việc gì, Lý tỷ, người kia nhảy rất khá, tôi muốn cùng hắn học tập trao đối.
Biếu tình vẻ mặt Triệu Hoành thật âm trầm, giọng nói cũng cực kỳ khách khí.
Lý Dĩnh cũng hiểu rất rõ ràng, lòng dạ Triệu Hoành vốn hẹp hỏi, là một người có thủ tất báo, đêm nay Triệu Hoành muốn thông qua phong cách vũ kỹ đạt lấy niềm vui của Tô San, lại không nghĩ nửa đường giết ra Trình Giảo Kim như Trần Phàm, lấy tính cách Triệu Hoành, hơn phân nửa là sẽ không chịu từ bỏ ý đồ.
Mà ngày đó Trần Phàm chi nhấc tay liền đem hai gã bào tiêu của Lý Dĩnh quật ngã, đối mặt việc hai gã bào tiêu rút súng, hắn lại không chút nào sợ hãi, hiển nhiên không phải người bình thường.
Vì thế. Lý Dĩnh tự nhiên không muốn nhìn thấy Triệu Hoành chủ động trêu chọc Trần Phàm.
Giác quan thứ sáu của nữ nhân cho nàng biết, nếu Triệu Hoành đi trêu chọc Trần Phàm, tuyệt đối không có kết cục tốt.
- Tiểu Hoành, tôi nói với cậu, cậu muốn đi tìm người kia phiền toái phải không?
Lý Dĩnh hơi có chút bận tâm hói.
Triệu Hoành trầm mặc không nói, hàn ý trong con ngươi càng tăng lên.
- Tiểu Hoành, nghe lời tôi, không nên vọng động. Nguồn:
Lý Dĩnh nghĩ nghĩ, nói:
- Mặt khác, sau này cậu cũng không nên tiếp tục theo đuổi Tô San.
- Vì sao?
Triệu Hoành trợn tròn mất, không cam lòng quát.
Lý Dĩnh giận dữ:
- Bởi vì Tô San đã có vị hôn phu rồi.
- Tô San có hôn phu rồi sao?
Triệu Hoành cà kinh, khí lực trên người giống như trong nháy mắt bị tháo xuống, trong lòng tràn ngập một cỗ cảm giác thất bại, theo sau hắn âm trầm hỏi:
- Là ai?