Trong hành lang, Trần Phàm nhìn thấy sắc mặt Tiết Kha mơ hồ có chút trở nên trắng bệch, cảm xúc vẫn không thể bình tĩnh, nhịn không được hỏi.
Nghe được câu hỏi quan tâm của Trần Phàm, Tiết Kha khẽ lắc đầu, nở nụ cười gượng ép, nói: - Không có việc gì, chỉ là...đột nhiên giải quyết được tâm sự, cảm giác có chút mê mang, không biết kế tiếp nên làm gì, cũng không biết cuộc sống sau này của mình nên đi như thế nào.
Nghe được Tiết Kha nói như thế, Trần Phàm trầm mặc. Hắn biết rõ cho dù Tiết Kha hận Tiết Hồ lãnh huyết vô tình, hận đến nông nỗi nằm mộng cũng muốn giết Tiết Hồ, nhưng dù sao Tiết Hồ cũng là cha của nàng, hơn nữa còn nuôi dưỡng nàng hai mươi năm! Bởi vì như vậy, nếu nói giữa Tiết Kha và Tiết Hồ không có cảm tình cha con, tuyệt đối là vô nghĩa! Nói khó nghe một chút, một người dù sống chung với một con chó hai năm cũng sẽ có cảm tình, huống chi là hai người sinh sống gần hai mươi năm?
Yêu hận đan xen.
Đây là cảm thụ thật sự trong lòng Tiết Kha.
Đương nhiên phần cảm tình kia so sánh với lòng cừu hận mà nói có vẻ bé nhỏ không đáng kể, nếu không Tiết Kha cũng không đến nỗi nằm mộng cũng muốn giết chết Tiết Hồ, báo thù cho mẹ của mình. - Hô...
Nhìn thấy Trần Phàm không lên tiếng, Tiết Kha thở mạnh một hơi, theo sau nhớ ra chuyện gì đó, thoáng do dự, hỏi: - Trần tiên sinh, có phải ngài cãi nhau với Diệp Mỵ?
Cãi nhau?
Nghe được hai chữ này, Trần Phàm cảm thấy không hiểu được, lắc đầu: - Không có, sao cô lại hỏi như vậy? - Là như vậy Trần tiên sinh.
Tiết Kha cũng cảm thấy có chút kỳ quái, chi tiết nói: - Trước đó khi tôi đến hộp đêm này, ở trong đại sảnh gặp Diệp Mỵ, thoạt nhìn thần sắc của nàng thật không tốt, hơn nữa tâm tình thật không xong, cho nên tôi mới cho rằng hai người cãi nhau.
Lời nói của Tiết Kha làm Trần Phàm cau mày, trong lòng mơ hồ dao động, trong đầu hiện lên một đạo linh quang, nhưng lại trôi qua thật nhanh, chờ khi hắn muốn nắm lấy nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể nắm lại được.
Mà Tiết Kha nhìn thấy Trần Phàm không nói lời nào, nghĩ là Trần Phàm chấp nhận, cắn môi, do dự vài giây mới lấy hết dũng khí tiếp tục nói: - Trần tiên sinh, chắc ngài cũng biết Diệp Mỵ là một người đồng tính luyến ái. Tôi cũng không gạt ngài, tôi là một trong những người bạn trước kia của Diệp Mỵ, cho nên tôi rất hiểu nàng. Tính tình nàng vui tươi, tính cách hướng ngoại, cho dù gặp được chuyện gì không vui cũng cho qua, mà không giống như những người khác luôn rầu rĩ không vui. Có thể nói nàng sống được rất thoải mái.
Tiết Kha là bầu bạn của Diệp Mỵ? Ngạc nhiên nghe được Tiết Kha nói như thế, Trần Phàm không khỏi có chút kinh ngạc.
Mà Tiết Kha tựa hồ cũng không ngại bị Trần Phàm biết được chuyện này, tiếp tục nói: - Trần tiên sinh có phải ngại vì Diệp Mỵ từng là đồng tính luyến, cho nên mới cãi nhau với nàng đi? - Không phải, tôi thật sự không có cãi nhau với cô ấy.
Trần Phàm lắc đầu bác bỏ, dù sao hắn và Diệp Mỵ thật sự không có cãi nhau.
Câu trả lời của Trần Phàm làm Tiết Kha có chút nghi hoặc, nàng lại hỏi: - Vậy ngài để ý chuyện nàng là đồng tính luyến sao? - Đương nhiên sẽ không. Tuy rằng tôi không tán thành đồng tính luyến, nhưng cũng sẽ không khinh thường người đồng tính, dù sao mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, người khác không có quyền can dự.
Trần Phàm thật thành khẩn nói: - Huống chi Diệp mỵ là bạn của tôi, tôi càng sẽ không để ý tới sở thích cùng hứng thú của nàng.
Bạn?
Nguyên bản Tiết Kha nghe Trần Phàm nói không ngại Diệp Mỵ là đồng tính luyến, còn khó hiểu vì sao hai người lại giận dỗi, lúc này nghe được chữ "bạn" thì chợt hiểu ra, Diệp Mỵ cũng không đem tình cảm đích thực trong nội tâm nói với Trần Phàm, Trần Phàm vốn không biết chuyện này, cho nên chỉ xem Diệp Mỵ là bạn bè!
Sau khi hiểu được điểm này, Tiết Kha không khỏi có chút ngạc nhiên.
Bởi vì theo nàng biết, Diệp Mỵ là một người dám yêu dám hận, chưa bao giờ cất giấu ý nghĩ trong nội tâm bao giờ.
Vì sao Diệp Mỵ lại lựa chọn làm như vậy?
Trong lòng Tiết Kha tự thầm hỏi mình, lại nghĩ không ra nguyên nhân. - Bây giờ Diệp Mỵ đang ở đâu? Tôi đi tìm cô ấy.
Nhìn thấy Tiết Kha không nói lời nào, Trần Phàm nghĩ nghĩ mở miệng lần nữa, tuy rằng hắn không biết vì sao tâm tình Diệp Mỵ không tốt, nhưng thân là bạn bè hắn có nghĩa vụ phải đến gặp nàng an ủi một phen. Nghe Trần Phàm nói như thế, Tiết Kha không lập tức trả lời, trên mặt hiện lên vẻ do dự. - Cô làm sao vậy?
Biểu hiện khác thường của Tiết Kha làm cho Trần Phàm cảm thấy có chút kỳ quái. - Trần tiên sinh, tôi nghĩ có một chuyện tôi phải nói với ngài.
Nhìn thấy khuôn mặt không quá quen thuộc của Trần Phàm, hồi tưởng lại lời trước kia Diệp Mỵ nói với nàng, cuối cùng Tiết Kha làm ra quyết định, lựa chọn nói sự thật cho Trần Phàm. Làm như đã nhận ra vẻ nghiêm túc trong giọng nói của Tiết Kha, Trần Phàm có chút nghi hoặc hỏi: - Là chuyện gì vậy? - Diệp Mỵ đã yêu anh.
Tiết Kha chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn, lại nhấn mạnh từng chữ thật rõ ràng, đủ để Trần Phàm nghe được. - Cái...cái gì?
Dù Trần Phàm có được một trái tim vô cùng kiên cường, tố chất tâm lý rất tốt, nhưng khi nghe được lời nói của Tiết Kha, hắn trợn tròn mắt, miệng há ra, trên mặt tràn ngập cảm xúc khiếp sợ. - Diệp Mỵ đã yêu anh.
Tiết Kha cười khổ nói: - Hơn nữa anh là người thứ nhất, cũng là người đàn ông duy nhất mà cô ấy yêu!
Anh là người thứ nhất, cũng là người đàn ông duy nhất cô ấy yêu!
Những lời này của Tiết Kha giống như sử dụng ma pháp, không ngừng quanh quẩn bên tai Trần Phàm, thân thể Trần Phàm đột nhiên trở nên cứng ngắc, cả người hoàn toàn ngẩn ra tại chỗ.
Lời nói lặp lại của Tiết Kha, làm cho hắn hiểu được một sự thật: Diệp Mỵ thật sự đã yêu hắn!
Bởi vì hắn tin tưởng, Tiết Kha tuyệt đối sẽ không đem loại chuyện này ra nói đùa!
Nhưng...
Hắn không rõ...không rõ vì sao Diệp Mỵ lại yêu chính mình! Theo hắn xem ra, ngoại trừ năm xưa mình còn ở Long Nha đi lính, từng vì mệnh lệnh của cấp trên cứu được Diệp Mỵ cùng Diệp Tranh Vanh, gặp nhau vài ngày, tính thêm lần trước nàng đến đại lục tìm mình, toàn bộ liên hệ của hai người đều thông qua internet, hơn nữa còn không thường xuyên liên hệ.
Bởi vì như vậy, Diệp Mỵ làm sao lại yêu mình đây?
Yêu qua mạng sao? - Trần tiên sinh, kỳ thật ngài không cần cảm thấy kinh ngạc.
Làm như nhận ra vẻ nghi hoặc của Trần Phàm, Tiết Kha dùng loại ngữ khí như thổn thức nói: - Tôi cũng là phụ nữ, tôi hiểu được tâm tư của phụ nữ. Đối với một cô gái mà nói, ở thời thiếu nữ, đều khát khao gặp được một tình yêu lãng mạn, gặp được người trong mộng của mình. - Năm đó Diệp Mỵ cùng bác trai xảy ra sự cố tại Hong Kong, là ngài xuất thủ cứu bọn họ. Đối với ngài mà nói, đây chẳng qua là một nhiệm vụ đơn giản, cứu Diệp Mỵ hay cứu những người khác cũng không có khác nhau quá lớn!" Nói tới đây Tiết Kha đột nhiên đề cao thanh âm, theo sau lại thở dài nói: - Nhưng đối với Diệp Mỵ mà nói lại khác hẳn. Khi đó nàng chỉ là một cô gái cũng giống như toàn bộ các cô gái đang chờ đợi người trong mộng xuất hiện. Mà ngài ở ngay lúc nàng nguy hiểm nhất, bất lực nhất đã xuất hiện, còn dùng phương thức không thể tưởng tượng được giết chết kẻ cướp, cứu ra nàng cùng bác trai. - Có thể nói ngày nào đó, đối với Diệp Mỵ mà nói đời này đều sẽ không quên, đồng dạng đời này Diệp Mỵ cũng sẽ không quên ngài. Hành động ngày đó của ngài, đối với một cô gái ảnh hưởng vô cùng!" Tiết Kha nói tới đây, lại thở dài: - Mà sự thật chứng minh quả thật như vậy, từ đó về sau Diệp Mỵ đối với ngài nhớ mãi không quên, bởi vì vậy cho tới bây giờ nàng cũng không kết giao với bạn trai.
Chẳng lẽ Diệp Mỵ biến thành đồng tính luyến là vì chính mình?
Nghe đến đó, trong lòng Trần Phàm vừa động, đã tuôn ra một ý niệm cổ quái trong đầu.
Theo sau...
Lý trí nói cho Trần Phàm, căn cứ theo lời Tiết Kha hẳn là như vậy. - Trần tiên sinh, có thể ngài cũng đoán được, sở dĩ Diệp Mỵ biến thành đồng tính luyến hoàn toàn là bởi vì ngài.
Tiết Kha xác minh suy đoán của Trần Phàm, cười khổ nói: - Không riêng như thế, hành vi ngày đó của ngài cũng khiến cho nàng trở nên yêu thích trò chơi CS kia.
Trần Phàm không mở miệng, chỉ lẳng lặng nghe. - Không thể không nói, thượng đế thật sự rất chiếu cố Diệp Mỵ, để cho nàng ở trong trò chơi nhận ra ngài. Tuy rằng ngài dùng thân phận khác xuất hiện, nhưng Diệp Mỵ lại cảm nhận được khí tức của ngài trong nhân vật đó. Bởi vì như vậy nàng tìm cách làm quen với ngài, thậm chí còn động cảm tình.
Nói tới đây Tiết Kha cũng nhịn không được cảm thấy có chút thần kỳ: - Mà bây giờ nàng đã biết ngài cùng Đồ Tể trong trò chơi chính là một người...
Câu cuối cùng Tiết Kha không nói ra miệng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Lẳng lặng nghe xong lời nói của Tiết Kha, trong lúc nhất thời Trần Phàm lại trầm mặc.
Có thể nói Tiết Kha nói ra tin tức này làm cho hắn vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng làm cho hắn hiểu được, trước đó Tiết Kha nói tâm tình Diệp Mỵ không tốt, chỉ sợ hơn phân nửa là bởi vì chính mình.
Nghĩ tới ánh mắt nàng nhìn mình thật thâm tình trước đó, Trần Phàm càng thêm khẳng định, đúng như lời Tiết Kha, Diệp Mỵ thật sự thích hắn.
Hiểu được điểm này, Trần Phàm cũng có chút mê mang, mê mang nên làm sao giải quyết chuyện này.
Khi dùng thân phận Đồ Tể tạo nên thần thoại ở thế giới ngầm, Trần Phàm phát sinh quan hệ với không ít đàn bà, nhưng chưa từng thật sự xúc động.
Về sau, Trần Phàm về Đông Hải, trở về cuộc sống của người bình thường, không còn phóng túng chính mình, không phát sinh quan hệ với những cô gái mình không có cảm tình, lại cũng không miễn cưỡng mình ở chung với một cô gái mà mình không yêu thích.
Nếu không như thế, lúc trước khi Trương Thiên Thiên thổ lộ tình cảm, Trần Phàm cũng sẽ không mở miệng cự tuyệt.
Trải qua thoáng khiếp sợ cùng mê mang ngắn ngủi, Trần Phàm rất rõ ràng chuyện này đối với chính mình cùng Diệp Mỵ mà nói thập phần trọng yếu, hắn nhất định phải thật sự xử lý.
Diệp Mỵ là bạn của hắn, hiện giờ đã yêu hắn, hắn thừa nhận thì hoàn hảo, hắn không tiếp nhận, hai người không thể tiếp tục làm bạn nữa, mà biến thành người xa lạ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi hai người yêu nhau chia tay cũng không cách nào trở thành bạn bè được nữa.
Hiểu được điểm này, Trần Phàm cũng biết, trước mắt cần phải làm cho rõ ràng, mình có thích Diệp Mỵ hay không.
Mình thích Diệp Mỵ sao?
Trần Phàm bắt đầu nhớ lại từng ly từng tý từ khi mình quen biết Diệp Mỵ.
Có lẽ là vì xác minh cho suy đoán của Trần Phàm, Trần Phàm còn đang sống trong hồi ức, trong đầu cũng không hiện ra hình ảnh lúc hắn cứu cha con nàng, chỉ nhớ lại hình ảnh khi kết giao với Diệp Mỵ trong internet.
Khi đó hắn giống như một con sói cô độc, lại giống như con mèo con lưu lạc, vì muốn báo thù cho Lưu Mãnh, du đãng khắp các ngõ ngách trên thế giới, mỗi ngày sinh hoạt trong giết chóc cùng âm u, nhân sinh một mảnh ảm đạm.
Kết quả, khi đó Diệp Mỵ xuất hiện.
Nàng giống như ánh rạng đông xuất hiện trong thế giới của Trần Phàm, làm cho Trần Phàm sau mỗi cuộc giết chóc bị thương, không cần dùng rượu cùng đàn bà để ma túy chính mình, mà ở trong thế giới giả thuyết tâm sự cùng Diệp Mỵ.
Mỗi một lần gặp nhau, Trần Phàm đều cũng cảm giác mình còn là một con người, mà không phải là một cỗ máy giết chóc!
Gần hai năm thời gian...
Có thể nói, hai năm ảm đạm của Trần Phàm, Diệp Mỵ làm bạn cùng hắn một đường đi tới.
Mà khi Trần Phàm không hoàn toàn biến thành một cỗ máy giết chóc, cùng với bệnh chứng hậu chiến tranh của hắn có thể chữa khỏi, có thể nói Diệp Mỵ có công lao không nhỏ.
Nếu không phải như thế, sau khi Trần Phàm gặp được Tô San, cũng sẽ không bởi vì sự tinh khiết của nàng mà dần giảm bớt bệnh tình hậu chiến tâm lý...
Nhìn thấy Trần Phàm còn đang hồi ức, Tiết Kha không nói thêm lời gì nữa.
Mặc dù nàng là bầu bạn của Diệp Mỵ, cũng từng lên giường với Diệp Mỵ, cảm tình giữa hai người thật sâu, nhưng nàng làm như vậy là vì tuyệt vọng đối với đàn ông, quá mức áp lực, vì thế phóng túng chính mình.
Bởi vì như vậy, tận sâu trong nội tâm nàng hi vọng Diệp Mỵ có thể ở chung một chỗ với Trần Phàm...
Nàng so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, Diệp Mỵ yêu Trần Phàm thâm sâu thế nào.
Vì hiểu được điểm này, Tiết Kha cũng biết dưa hái xanh không ngọt, người đàn ông ưu tú như Trần Phàm, đủ làm cho tuyệt đại đa số phụ nữ thần phục, bên người sẽ không thiếu đàn bà, như vậy dù cho nàng có khuyên bảo Trần Phàm miễn cưỡng tiếp nhận tình yêu của Diệp Mỵ, Diệp Mỵ cũng sẽ không hạnh phúc.
Đồng dạng nàng cũng hiểu rõ ràng, người đàn ông trước mắt tuyệt đối sẽ không vì vài lời nói của nàng mà thay đổi quyết định, thậm chí nàng thật sự không biết trên thế giới này còn có ai có thể làm cho hắn thay đổi quyết định!
Trong hành lang thật yên lặng, thời gian trôi qua từng phút từng giây, không biết qua bao lâu, Trần Phàm chợt giãn đôi mày, trên mặt lộ ra dáng tươi cười cảm kích: - Cảm ơn cô, Tiết Kha. - Đừng khách khí.
Tiết Kha lễ phép trả lời một câu, theo sau nhịn không được hỏi: - Trần tiên sinh, ngài...ngài tiếp nhận tình yêu của Diệp Mỵ chứ?
Không một tiếng trả lời.
Dưới ánh đèn, Trần Phàm nở nụ cười sáng lạn với Tiết Kha, rời đi thật nhanh.
Nàng đã có được đáp án. - Diệp Mỵ, thật sự hâm mộ cô có thể tìm được một người đàn ông đáng giá cho cô dựa vào...ân, chúc cô hạnh phúc.
Nhìn thấy bóng lưng Trần Phàm dần biến mất trong tầm mắt, trên mặt Tiết Kha vẫn lộ dáng tươi cười.
Nhưng...
Phía sau nụ cười, lại là sự cô tịch không cách nào ẩn giấu.
- Yên tâm, tôi sẽ không chạy, tôi sẽ ở ngay trước mặt cảnh sát cho ông một cái tát, ông tin không?
Thanh âm Trần Phàm rõ ràng truyền vào trong tay Y Điền, làm hắn tức giận đến vẻ mặt xanh mét, hắn dùng một loại ngữ khí trầm thấp âm trầm nói:
- Tốt, tốt, tốt, tiểu tử, mày thật sự cuồng, mày chờ đó cho tao!
Vừa nói xong, Y Điền không đợi Trần Phàm đáp lời, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Điện thoại cắt đứt, Y Điền không hề ngừng lại, lại bấm số điện thoại của Lâm Tường, người phụ trách cảnh sát Đông Hải.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra một thanh âm uy nghiêm:
- Uy, vị ấy?
- Chào ông, tôi là người phụ trách lãnh sự quán Nhật Bản tại Đông Hải, Y Điền.
Y Điền tự giới thiệu, vẻ tức giận trong giọng nói không hề che giấu.
Nghe được lời nói của Y Điền, đầu bên kia điện thoại Lâm Tường không khỏi ngẩn ra.
Hắn là người phụ trách cảnh sát Đông Hải, Lâm Tường tự nhiên có nghe qua tên của Y Điền, thậm chí hai người từng chạm mặt vài lần trong vài buổi tiệc.
Bởi vì như thế, tuy hai người không tính là quen thuộc nhưng không xem như xa lạ.
- Chào ngài, Y Điền tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì không?
Bởi vì không quen, nhận thấy được vẻ tức giận trong giọng nói của Y Điền, biết thân phận hắn, Lâm Tường theo bản năng cảm nhận được không ổn.
Như muốn xác minh cho suy đoán của Lâm Tường, thần tình Y Điền tức giận nói:
- Lâm cục trưởng, theo tôi biết trị an của Đông Hải không tệ lắm. Nhưng ngay vừa rồi, cháu tôi bị người đánh tại quán bar, đối phương còn đòi đánh cả tôi, ông cho rằng chuyện này nên xử lý như thế nào?
Ở niên đại quyền lực hiện tại, nhờ vào chỗ dựa đã trở thành một loại tập quán, thân là người phụ trách cảnh sát Đông Hải, Lâm Tường đã thói quen.
Nhưng...
Lúc này biết được cháu của Y Điền bị đánh, sắc mặt Lâm Tường không khỏi biến đổi.
Đơn giản là vì thân phận Y Điền thật sự rất đặc thù!
Là người phụ trách lãnh sự quán Nhật Bản trú đóng tại Đông Hải, Y Điền được xem như người đứng thứ hai sau tổng lãnh sự Nhật Bản tại đại lục.
Có thể nói không chút nào khoa trương, nhiều khi chỉ cần một câu của Y Điền, quan hệ ngoại giao liền phát sinh biến hóa nhất định!
- Y Điền tiên sinh, xin ngài yên tâm, tôi sẽ đích thân ra mặt xử lý chuyện này, tuyệt đối cho ngài một câu trả lời thỏa mãn!
Lâm Tường lập tức đưa ra lời cam đoan, hiển nhiên hắn biết nếu như chuyện này xử lý không tốt, Y Điền sẽ không chịu bỏ qua, đến lúc đó nếu ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nước, đối với tiền đồ tương lai của hắn ảnh hưởng rất lớn, thậm chí nếu như sự tình bị làm lớn ra, mũ cánh chuồn trên đầu hắn sẽ bị lấy mất.- Được!" Y Điền chờ những lời này của Lâm Tường, nghe được Lâm Tường muốn đích thân xử lý, cười lạnh nói:
- Nhưng tôi đề nghị ngài hiện tại phái người đến quán bar khống chế hung thủ trước, sau đó tôi cùng ngài đi qua.
- Được rồi, hiện tại tôi sẽ gọi điện cho đội cảnh sát khu vực, để cho hắn phái người qua khống chế hiện trường.
Lâm Tường nhìn ra được Y Điền đang nổi giận, đành phải đáp ứng:
- Chờ nói xong điện thoại tôi sẽ tự mình qua đón ngài.
- Không cần, hiện tại tôi ngồi xe đi qua, Lâm cục trưởng nói xong điện thoại trực tiếp chạy qua thì được rồi.
Y Điền cự tuyệt đề nghị của Lâm Tường, cảm giác như hắn chỉ hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt Trần Phàm để Trần Phàm phải trả giá thật lớn!
Ngay khi Y Điền đang gọi điện cho Lâm Tường, bên trong quán bar Trần Phàm mang theo ba người Sở Qua quay về chỗ ngồi, đám người Y Hạ đã được mang tới phòng bên trong.
Nói chung trong quán rượu phát sinh sự kiện đánh nhau, chỉ cần không gây ra án mạng, bảo an quán bar ra mặt can dự, quán bar lại khôi phục kinh doanh bình thường.
Đêm nay cũng không ngoại lệ, đợi khi đám bảo an khiêng đám người Y Hạ rời đi, sàn nhảy lại trở nên náo nhiệt.
Dù quán bar đã cố gắng làm thay đổi không khí, nhưng các khách nhân vẫn ngồi yên tại chỗ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn qua chỗ Trần Phàm thì thào nghị luận.
- Các anh vừa rồi có nghe được hắn muốn tát người phụ trách lãnh sự quán tại Đông Hải ngay trước mặt cảnh sát hay không?
- Bản thân tôi nghĩ hắn không dám, các anh nghĩ xem, lãnh sự quán là cơ cấu gì, dù quan nhị đại, hồng tam đại cũng chưa chắc dám đắc tội họ đi?
- Những người khác không dám, không có nghĩa là hắn không dám!
Ngay khi một bàn khách nhân đang nghị luận sôi nổi, một gã bảo an nhịn không được xen vào một câu.
- Huynh đệ, hay anh biết hắn là ai?
Bảo an vừa chen lời, một khách nhân khác nhịn không được hỏi, khách bên bàn khác tò mò nhìn qua.
- Hắc! Các anh cũng không nghĩ thử xem, nơi này là bãi của Hồng Trúc bang, dám nháo sự ở nơi này, hơn nữa ông chủ còn phải cười hòa giải, có mấy người làm được?
Bảo an cố ý khoe khoang nói.
- Huynh đệ, nói nhanh đi, hắn là ai?
- Trần tiên sinh.
Bảo an chậm rãi phun ra ba chữ.
Trần tiên sinh?
Nghe ba chữ này khách nhân kia vẻ mặt mờ mịt.
- A...
Theo sau một khách nhân tựa hồ ý thức được điều gì, thần tình kinh hãi nói:
- Anh...anh nói hắn chính là chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm?
Lúc này bảo an không trả lời, cười thần bí xoay người rời đi.
Cùng lúc đó bên trong quán bar có không ít khách nhân nhận ra Trần Phàm, trong lúc nhất thời có vẻ thập phần hưng phấn.
Mặc dù đối với đại bộ phận người mà nói, chuyện của Trần Phàm họ cũng không hiểu rõ ràng, nhưng trong xã hội thượng lưu cùng hắc đạo Đông Hải truyền ra một tin tức: Chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm có quan hệ với Mỹ Nữ Xà Hoàng Phủ Hồng Trúc. Nguồn:
Biết được tin tức này bọn họ đều chờ mong chuyện kế tiếp sẽ biến thành tình trạng nào.
Có một số người nhận ra Trần Phàm đều nảy sinh ý nghĩ: nếu đêm nay người của lãnh sự quán chạy tới, tuyệt đối sẽ lưu lại bi kịch.
Ngay khi mọi người còn đang chờ đợi sự tình kế tiếp xảy ra, a Báo tự mình mang theo mấy cô gái trong đó có Dương Dương đi về hướng Trần Phàm.
Dương Dương vừa đi vừa dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Trần Phàm, sắc mặt tái nhợt dọa người.
- Trần tiên sinh, mấy cô gái này...
Đi tới đối diện Trần Phàm, a Báo cung kính hỏi.
Như hiểu được dụng ý của a Báo, Trần Phàm không đợi hắn nói hết lời khoát tay nói:
- Cho họ đi đi.
- Dạ!
A Báo vội vàng đáp, quay đầu quát:
- Còn không mau cảm ơn Trần tiên sinh...
- A...cảm ơn Trần tiên sinh.
Mấy cô gái thất kinh cảm ơn Trần Phàm.
- Cút nhanh đi, mẹ nó, lão tử nghĩ mãi không rõ, trong đũng quần đám người kia không gắn kim cương, giá trị cho mấy cô lụy vậy sao?
Trần Phàm không lên tiếng, Sở Qua lại tức giận quát.
Nghe lời nhục nhã của Sở Qua, mấy cô gái không dám lên tiếng.
- Đi nhanh lên!
A Báo khẽ quát một tiếng, thúc giục họ nhanh chóng rời đi.
Nghe lời a Báo, mấy cô gái kinh hoảng đi nhanh, trong lúc rời đi không nhịn được liếc mắt nhìn Trần Phàm, ánh mắt phức tạp.
Ngay khi họ vừa đi, hơn mười cảnh sát vọt vào trong quán bar.
- Gọi ông chủ các anh đến!
Cảnh sát đầu lĩnh sắc mặt xanh mét nói với một phục vụ.
Là địa bàn của Hồng Trúc bang, trong quán bar cơ hồ chưa từng gặp qua cảnh sát, người phục vụ thấy cảnh sát lao vào hoảng sợ lắp bắp "vâng" một tiếng liền chạy về hướng a Báo.
Cùng lúc đó mọi người trong quán rượu đều thấy cảnh sát xông vào, vẻ mặt đều kích động, bọn họ đều biết xuất diễn triều cường sắp xảy ra!
Trần Phàm cũng thấy đám cảnh sát, nhưng trên mặt hắn không lộ ra chút kinh ngạc, như sớm đoán được tất cả chuyện này.
- A Báo, anh đi đưa bọn họ lại đây.
Không đợi người phục vụ tới hội báo, Trần Phàm liền nói với hắn.
- Dạ, Trần tiên sinh!
A Báo cung kính nghe theo, chậm rãi đi tới đón đám cảnh sát.
Rất nhanh, a Báo đi tới trước người họ, lấy ra gói thuốc đưa qua, thần tình mỉm cười hỏi:
- Ngô đồn trưởng, sao ông lại tự mình dẫn người tới đây?
- Đừng nói nhảm, a Báo, tôi hỏi anh vừa rồi trong quán rượu có mấy người đánh nhóm thanh niên Nhật Bản bị thương, người hành hung đâu?
Ngô đồn trưởng quản lý khu vực này, ngày thường thật không dám đến quét quán bar, dù sao nơi này là địa bàn Hồng Trúc bang, hơn nữa họ cũng không kinh doanh sinh ý hoàng, đổ, độc linh tinh.
Sở dĩ hắn đến vì nhận được lệnh thượng cấp biết được có nhóm thanh niên Nhật Bản có thân phận đặc thù bị đánh trọng thương, thượng cấp lãnh đạo yêu cầu hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới hiện trường, khống chế đám người hành hung.
- Ở bên kia.
A Báo thấy Ngô đồn trưởng trở mặt, không nói lời vô ích:
- Đi theo tôi.
Nói xong không đợi hắn đáp lời liền xoay người đi về hướng Trần Phàm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Cô không sao chứ?
Trong hành lang, Trần Phàm nhìn thấy sắc mặt Tiết Kha mơ hồ có chút trở nên trắng bệch, cảm xúc vẫn không thể bình tĩnh, nhịn không được hỏi.
Nghe được câu hỏi quan tâm của Trần Phàm, Tiết Kha khẽ lắc đầu, nở nụ cười gượng ép, nói: - Không có việc gì, chỉ là...đột nhiên giải quyết được tâm sự, cảm giác có chút mê mang, không biết kế tiếp nên làm gì, cũng không biết cuộc sống sau này của mình nên đi như thế nào.
Nghe được Tiết Kha nói như thế, Trần Phàm trầm mặc. Hắn biết rõ cho dù Tiết Kha hận Tiết Hồ lãnh huyết vô tình, hận đến nông nỗi nằm mộng cũng muốn giết Tiết Hồ, nhưng dù sao Tiết Hồ cũng là cha của nàng, hơn nữa còn nuôi dưỡng nàng hai mươi năm! Bởi vì như vậy, nếu nói giữa Tiết Kha và Tiết Hồ không có cảm tình cha con, tuyệt đối là vô nghĩa! Nói khó nghe một chút, một người dù sống chung với một con chó hai năm cũng sẽ có cảm tình, huống chi là hai người sinh sống gần hai mươi năm?
Yêu hận đan xen.
Đây là cảm thụ thật sự trong lòng Tiết Kha.
Đương nhiên phần cảm tình kia so sánh với lòng cừu hận mà nói có vẻ bé nhỏ không đáng kể, nếu không Tiết Kha cũng không đến nỗi nằm mộng cũng muốn giết chết Tiết Hồ, báo thù cho mẹ của mình. - Hô...
Nhìn thấy Trần Phàm không lên tiếng, Tiết Kha thở mạnh một hơi, theo sau nhớ ra chuyện gì đó, thoáng do dự, hỏi: - Trần tiên sinh, có phải ngài cãi nhau với Diệp Mỵ?
Cãi nhau?
Nghe được hai chữ này, Trần Phàm cảm thấy không hiểu được, lắc đầu: - Không có, sao cô lại hỏi như vậy? - Là như vậy Trần tiên sinh.
Tiết Kha cũng cảm thấy có chút kỳ quái, chi tiết nói: - Trước đó khi tôi đến hộp đêm này, ở trong đại sảnh gặp Diệp Mỵ, thoạt nhìn thần sắc của nàng thật không tốt, hơn nữa tâm tình thật không xong, cho nên tôi mới cho rằng hai người cãi nhau.
Lời nói của Tiết Kha làm Trần Phàm cau mày, trong lòng mơ hồ dao động, trong đầu hiện lên một đạo linh quang, nhưng lại trôi qua thật nhanh, chờ khi hắn muốn nắm lấy nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể nắm lại được.
Mà Tiết Kha nhìn thấy Trần Phàm không nói lời nào, nghĩ là Trần Phàm chấp nhận, cắn môi, do dự vài giây mới lấy hết dũng khí tiếp tục nói: - Trần tiên sinh, chắc ngài cũng biết Diệp Mỵ là một người đồng tính luyến ái. Tôi cũng không gạt ngài, tôi là một trong những người bạn trước kia của Diệp Mỵ, cho nên tôi rất hiểu nàng. Tính tình nàng vui tươi, tính cách hướng ngoại, cho dù gặp được chuyện gì không vui cũng cho qua, mà không giống như những người khác luôn rầu rĩ không vui. Có thể nói nàng sống được rất thoải mái.
Tiết Kha là bầu bạn của Diệp Mỵ? Ngạc nhiên nghe được Tiết Kha nói như thế, Trần Phàm không khỏi có chút kinh ngạc.
Mà Tiết Kha tựa hồ cũng không ngại bị Trần Phàm biết được chuyện này, tiếp tục nói: - Trần tiên sinh có phải ngại vì Diệp Mỵ từng là đồng tính luyến, cho nên mới cãi nhau với nàng đi? - Không phải, tôi thật sự không có cãi nhau với cô ấy.
Trần Phàm lắc đầu bác bỏ, dù sao hắn và Diệp Mỵ thật sự không có cãi nhau.
Câu trả lời của Trần Phàm làm Tiết Kha có chút nghi hoặc, nàng lại hỏi: - Vậy ngài để ý chuyện nàng là đồng tính luyến sao? - Đương nhiên sẽ không. Tuy rằng tôi không tán thành đồng tính luyến, nhưng cũng sẽ không khinh thường người đồng tính, dù sao mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, người khác không có quyền can dự.
Trần Phàm thật thành khẩn nói: - Huống chi Diệp mỵ là bạn của tôi, tôi càng sẽ không để ý tới sở thích cùng hứng thú của nàng.
Bạn?
Nguyên bản Tiết Kha nghe Trần Phàm nói không ngại Diệp Mỵ là đồng tính luyến, còn khó hiểu vì sao hai người lại giận dỗi, lúc này nghe được chữ "bạn" thì chợt hiểu ra, Diệp Mỵ cũng không đem tình cảm đích thực trong nội tâm nói với Trần Phàm, Trần Phàm vốn không biết chuyện này, cho nên chỉ xem Diệp Mỵ là bạn bè!
Sau khi hiểu được điểm này, Tiết Kha không khỏi có chút ngạc nhiên.
Bởi vì theo nàng biết, Diệp Mỵ là một người dám yêu dám hận, chưa bao giờ cất giấu ý nghĩ trong nội tâm bao giờ.
Vì sao Diệp Mỵ lại lựa chọn làm như vậy?
Trong lòng Tiết Kha tự thầm hỏi mình, lại nghĩ không ra nguyên nhân. - Bây giờ Diệp Mỵ đang ở đâu? Tôi đi tìm cô ấy.
Nhìn thấy Tiết Kha không nói lời nào, Trần Phàm nghĩ nghĩ mở miệng lần nữa, tuy rằng hắn không biết vì sao tâm tình Diệp Mỵ không tốt, nhưng thân là bạn bè hắn có nghĩa vụ phải đến gặp nàng an ủi một phen. Nghe Trần Phàm nói như thế, Tiết Kha không lập tức trả lời, trên mặt hiện lên vẻ do dự. - Cô làm sao vậy?
Biểu hiện khác thường của Tiết Kha làm cho Trần Phàm cảm thấy có chút kỳ quái. - Trần tiên sinh, tôi nghĩ có một chuyện tôi phải nói với ngài.
Nhìn thấy khuôn mặt không quá quen thuộc của Trần Phàm, hồi tưởng lại lời trước kia Diệp Mỵ nói với nàng, cuối cùng Tiết Kha làm ra quyết định, lựa chọn nói sự thật cho Trần Phàm. Làm như đã nhận ra vẻ nghiêm túc trong giọng nói của Tiết Kha, Trần Phàm có chút nghi hoặc hỏi: - Là chuyện gì vậy? - Diệp Mỵ đã yêu anh.
Tiết Kha chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn, lại nhấn mạnh từng chữ thật rõ ràng, đủ để Trần Phàm nghe được. - Cái...cái gì?
Dù Trần Phàm có được một trái tim vô cùng kiên cường, tố chất tâm lý rất tốt, nhưng khi nghe được lời nói của Tiết Kha, hắn trợn tròn mắt, miệng há ra, trên mặt tràn ngập cảm xúc khiếp sợ. - Diệp Mỵ đã yêu anh.
Tiết Kha cười khổ nói: - Hơn nữa anh là người thứ nhất, cũng là người đàn ông duy nhất mà cô ấy yêu!
Anh là người thứ nhất, cũng là người đàn ông duy nhất cô ấy yêu!
Những lời này của Tiết Kha giống như sử dụng ma pháp, không ngừng quanh quẩn bên tai Trần Phàm, thân thể Trần Phàm đột nhiên trở nên cứng ngắc, cả người hoàn toàn ngẩn ra tại chỗ.
Lời nói lặp lại của Tiết Kha, làm cho hắn hiểu được một sự thật: Diệp Mỵ thật sự đã yêu hắn!
Bởi vì hắn tin tưởng, Tiết Kha tuyệt đối sẽ không đem loại chuyện này ra nói đùa!
Nhưng...
Hắn không rõ...không rõ vì sao Diệp Mỵ lại yêu chính mình! Theo hắn xem ra, ngoại trừ năm xưa mình còn ở Long Nha đi lính, từng vì mệnh lệnh của cấp trên cứu được Diệp Mỵ cùng Diệp Tranh Vanh, gặp nhau vài ngày, tính thêm lần trước nàng đến đại lục tìm mình, toàn bộ liên hệ của hai người đều thông qua internet, hơn nữa còn không thường xuyên liên hệ.
Bởi vì như vậy, Diệp Mỵ làm sao lại yêu mình đây?
Yêu qua mạng sao? - Trần tiên sinh, kỳ thật ngài không cần cảm thấy kinh ngạc.
Làm như nhận ra vẻ nghi hoặc của Trần Phàm, Tiết Kha dùng loại ngữ khí như thổn thức nói: - Tôi cũng là phụ nữ, tôi hiểu được tâm tư của phụ nữ. Đối với một cô gái mà nói, ở thời thiếu nữ, đều khát khao gặp được một tình yêu lãng mạn, gặp được người trong mộng của mình. - Năm đó Diệp Mỵ cùng bác trai xảy ra sự cố tại Hong Kong, là ngài xuất thủ cứu bọn họ. Đối với ngài mà nói, đây chẳng qua là một nhiệm vụ đơn giản, cứu Diệp Mỵ hay cứu những người khác cũng không có khác nhau quá lớn!" Nói tới đây Tiết Kha đột nhiên đề cao thanh âm, theo sau lại thở dài nói: - Nhưng đối với Diệp Mỵ mà nói lại khác hẳn. Khi đó nàng chỉ là một cô gái cũng giống như toàn bộ các cô gái đang chờ đợi người trong mộng xuất hiện. Mà ngài ở ngay lúc nàng nguy hiểm nhất, bất lực nhất đã xuất hiện, còn dùng phương thức không thể tưởng tượng được giết chết kẻ cướp, cứu ra nàng cùng bác trai. - Có thể nói ngày nào đó, đối với Diệp Mỵ mà nói đời này đều sẽ không quên, đồng dạng đời này Diệp Mỵ cũng sẽ không quên ngài. Hành động ngày đó của ngài, đối với một cô gái ảnh hưởng vô cùng!" Tiết Kha nói tới đây, lại thở dài: - Mà sự thật chứng minh quả thật như vậy, từ đó về sau Diệp Mỵ đối với ngài nhớ mãi không quên, bởi vì vậy cho tới bây giờ nàng cũng không kết giao với bạn trai.
Chẳng lẽ Diệp Mỵ biến thành đồng tính luyến là vì chính mình?
Nghe đến đó, trong lòng Trần Phàm vừa động, đã tuôn ra một ý niệm cổ quái trong đầu.
Theo sau...
Lý trí nói cho Trần Phàm, căn cứ theo lời Tiết Kha hẳn là như vậy. - Trần tiên sinh, có thể ngài cũng đoán được, sở dĩ Diệp Mỵ biến thành đồng tính luyến hoàn toàn là bởi vì ngài.
Tiết Kha xác minh suy đoán của Trần Phàm, cười khổ nói: - Không riêng như thế, hành vi ngày đó của ngài cũng khiến cho nàng trở nên yêu thích trò chơi CS kia.
Trần Phàm không mở miệng, chỉ lẳng lặng nghe. - Không thể không nói, thượng đế thật sự rất chiếu cố Diệp Mỵ, để cho nàng ở trong trò chơi nhận ra ngài. Tuy rằng ngài dùng thân phận khác xuất hiện, nhưng Diệp Mỵ lại cảm nhận được khí tức của ngài trong nhân vật đó. Bởi vì như vậy nàng tìm cách làm quen với ngài, thậm chí còn động cảm tình.
Nói tới đây Tiết Kha cũng nhịn không được cảm thấy có chút thần kỳ: - Mà bây giờ nàng đã biết ngài cùng Đồ Tể trong trò chơi chính là một người...
Câu cuối cùng Tiết Kha không nói ra miệng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Lẳng lặng nghe xong lời nói của Tiết Kha, trong lúc nhất thời Trần Phàm lại trầm mặc.
Có thể nói Tiết Kha nói ra tin tức này làm cho hắn vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng làm cho hắn hiểu được, trước đó Tiết Kha nói tâm tình Diệp Mỵ không tốt, chỉ sợ hơn phân nửa là bởi vì chính mình.
Nghĩ tới ánh mắt nàng nhìn mình thật thâm tình trước đó, Trần Phàm càng thêm khẳng định, đúng như lời Tiết Kha, Diệp Mỵ thật sự thích hắn.
Hiểu được điểm này, Trần Phàm cũng có chút mê mang, mê mang nên làm sao giải quyết chuyện này.
Khi dùng thân phận Đồ Tể tạo nên thần thoại ở thế giới ngầm, Trần Phàm phát sinh quan hệ với không ít đàn bà, nhưng chưa từng thật sự xúc động.
Về sau, Trần Phàm về Đông Hải, trở về cuộc sống của người bình thường, không còn phóng túng chính mình, không phát sinh quan hệ với những cô gái mình không có cảm tình, lại cũng không miễn cưỡng mình ở chung với một cô gái mà mình không yêu thích.
Nếu không như thế, lúc trước khi Trương Thiên Thiên thổ lộ tình cảm, Trần Phàm cũng sẽ không mở miệng cự tuyệt.
Trải qua thoáng khiếp sợ cùng mê mang ngắn ngủi, Trần Phàm rất rõ ràng chuyện này đối với chính mình cùng Diệp Mỵ mà nói thập phần trọng yếu, hắn nhất định phải thật sự xử lý.
Diệp Mỵ là bạn của hắn, hiện giờ đã yêu hắn, hắn thừa nhận thì hoàn hảo, hắn không tiếp nhận, hai người không thể tiếp tục làm bạn nữa, mà biến thành người xa lạ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi hai người yêu nhau chia tay cũng không cách nào trở thành bạn bè được nữa.
Hiểu được điểm này, Trần Phàm cũng biết, trước mắt cần phải làm cho rõ ràng, mình có thích Diệp Mỵ hay không.
Mình thích Diệp Mỵ sao?
Trần Phàm bắt đầu nhớ lại từng ly từng tý từ khi mình quen biết Diệp Mỵ.
Có lẽ là vì xác minh cho suy đoán của Trần Phàm, Trần Phàm còn đang sống trong hồi ức, trong đầu cũng không hiện ra hình ảnh lúc hắn cứu cha con nàng, chỉ nhớ lại hình ảnh khi kết giao với Diệp Mỵ trong internet.
Khi đó hắn giống như một con sói cô độc, lại giống như con mèo con lưu lạc, vì muốn báo thù cho Lưu Mãnh, du đãng khắp các ngõ ngách trên thế giới, mỗi ngày sinh hoạt trong giết chóc cùng âm u, nhân sinh một mảnh ảm đạm.
Kết quả, khi đó Diệp Mỵ xuất hiện.
Nàng giống như ánh rạng đông xuất hiện trong thế giới của Trần Phàm, làm cho Trần Phàm sau mỗi cuộc giết chóc bị thương, không cần dùng rượu cùng đàn bà để ma túy chính mình, mà ở trong thế giới giả thuyết tâm sự cùng Diệp Mỵ.
Mỗi một lần gặp nhau, Trần Phàm đều cũng cảm giác mình còn là một con người, mà không phải là một cỗ máy giết chóc!
Gần hai năm thời gian...
Có thể nói, hai năm ảm đạm của Trần Phàm, Diệp Mỵ làm bạn cùng hắn một đường đi tới.
Mà khi Trần Phàm không hoàn toàn biến thành một cỗ máy giết chóc, cùng với bệnh chứng hậu chiến tranh của hắn có thể chữa khỏi, có thể nói Diệp Mỵ có công lao không nhỏ.
Nếu không phải như thế, sau khi Trần Phàm gặp được Tô San, cũng sẽ không bởi vì sự tinh khiết của nàng mà dần giảm bớt bệnh tình hậu chiến tâm lý...
Nhìn thấy Trần Phàm còn đang hồi ức, Tiết Kha không nói thêm lời gì nữa.
Mặc dù nàng là bầu bạn của Diệp Mỵ, cũng từng lên giường với Diệp Mỵ, cảm tình giữa hai người thật sâu, nhưng nàng làm như vậy là vì tuyệt vọng đối với đàn ông, quá mức áp lực, vì thế phóng túng chính mình.
Bởi vì như vậy, tận sâu trong nội tâm nàng hi vọng Diệp Mỵ có thể ở chung một chỗ với Trần Phàm...
Nàng so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, Diệp Mỵ yêu Trần Phàm thâm sâu thế nào.
Vì hiểu được điểm này, Tiết Kha cũng biết dưa hái xanh không ngọt, người đàn ông ưu tú như Trần Phàm, đủ làm cho tuyệt đại đa số phụ nữ thần phục, bên người sẽ không thiếu đàn bà, như vậy dù cho nàng có khuyên bảo Trần Phàm miễn cưỡng tiếp nhận tình yêu của Diệp Mỵ, Diệp Mỵ cũng sẽ không hạnh phúc.
Đồng dạng nàng cũng hiểu rõ ràng, người đàn ông trước mắt tuyệt đối sẽ không vì vài lời nói của nàng mà thay đổi quyết định, thậm chí nàng thật sự không biết trên thế giới này còn có ai có thể làm cho hắn thay đổi quyết định!
Trong hành lang thật yên lặng, thời gian trôi qua từng phút từng giây, không biết qua bao lâu, Trần Phàm chợt giãn đôi mày, trên mặt lộ ra dáng tươi cười cảm kích: - Cảm ơn cô, Tiết Kha. - Đừng khách khí.
Tiết Kha lễ phép trả lời một câu, theo sau nhịn không được hỏi: - Trần tiên sinh, ngài...ngài tiếp nhận tình yêu của Diệp Mỵ chứ?
Không một tiếng trả lời.
Dưới ánh đèn, Trần Phàm nở nụ cười sáng lạn với Tiết Kha, rời đi thật nhanh.