- A...a...
Nghe được lời nói của Trần Phàm, Schneider cười xấu hổ, lại tiếp tục nói:
- Trần, kỳ thật ở thật lâu trước kia, khi tôi cùng một vị quan viên của quý quốc nói chuyện phiếm, hắn cũng đã nói lời tương tự như vậy với tôi. Nhưng về sau anh đoán đã xảy ra chuyện gì?
- Chuyện gì?
Trần Phàm thản nhiên hỏi, nhưng trong lòng đã đoán được chín phần.
Tuy rằng hắn không quá chú ý chuyện xảy ra trong chính giới, nhưng hắn cũng biết trong những năm gần đây, quan viên trong quốc nội hướng ngoại càng nhiều, rất nhiều nhân sĩ thể chế đều lựa chọn cho người nhà của mình xuất ngoại.
Bọn hắn làm như vậy, khả năng rất lớn là bởi vì sợ người nhà của bọn hắn sẽ có một ngày bị tai ương của bọn hắn liên lụy.
Giống như xác minh cho sự suy đoán của Trần Phàm, vẻ mặt Schneider đắc ý cười nói:
- Sau đó vợ và con gái của hắn đều đi Mỹ, hơn nữa còn gia nhập quốc tịch Mỹ. Theo tôi được biết, không riêng gì hắn, quý quốc có thật nhiều quan viên đều làm như thế.
- Tướng quân Schneider, như lời ông nói tôi cũng có chút hiểu biết. Tôi chỉ muốn nói, quốc cùng quốc có khác nhau, người với người cũng có khác nhau.
Trần Phàm âm thầm thở dài, gằn từng chữ:
- Tôi cùng họ không cùng một loại người, tôi yêu tổ quốc của tôi!
Tôi yêu tổ quốc của tôi!
Nghe được lời nói như đinh đóng cột của Trần Phàm, trong lòng Schneider đột nhiên nhảy dựng, nỗi lo lắng đã sớm cắm rễ trong lòng hắn bắt đầu lan tràn khắp thân thể hắn, nhưng bản thân là nhân vật đại biểu cho quân đội, tố chất tâm lý thật nhất lưu, không hề đem cảm xúc trong nội tâm biểu hiện trên mặt.
Hắn che giấu một chút cảm xúc, lại điều chỉnh tư thế ngồi, nhìn chằm chằm Trần Phàm hỏi:
- Trần, tôi muốn biết, có thể sẽ có một ngày anh sẽ vì tổ quốc của anh trở thành địch nhân của tôi cùng Silva không?
Vừa nói xong, nụ cười trên mặt Schneider biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại biểu tình túc sát, tinh quang trong con ngươi bắn ra bốn phía, ánh mắt sắc bén như một thanh cương đao.
Nghe được câu hỏi của Schneider, trong lòng Silva căng thẳng, nhìn chằm chằm không chớp mắt, mà bốn nữ đặc công cũng thần kinh căng thẳng, vẻ mặt đề phòng, cảm giác như tùy thời sẽ động thủ đối với Trần Phàm.
- Tướng quân Schneider, đất nước chúng tôi còn một thành ngữ gọi là nước mất nhà tan.
Sắc mặt Trần Phàm bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Schneider, không khiêm tốn không tự ti nói:
- Ý tứ của từ ngữ này là, nếu như một quốc gia diệt vong, con dân của quốc gia đó cũng sẽ vỡ tan.
Nói xong Trần Phàm bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch, lại tiếp tục nói:
- Tổ quốc, gia đình, bạn bè ba thứ này kỳ thật muốn lựa chọn cũng không khó!
Nghe được lời nói này của Trần Phàm, sắc mặt Schneider có chút khó xem, trong con ngươi hiện lên một tia sát khí, nhưng cũng rất nhạt...rất nhạt...
Nhạt tới mức làm cho không người nào có thể phát hiện.
Ngoài một người!
Không thể đào thoát khỏi ánh mắt của Trần Phàm.
- Như vậy là?
Vừa che giấu sát khí, Schneider lại cười, cười có chút gượng ép.
Trần Phàm chậm rãi đặt ly rượu xuống, gật gật đầu gằn từng chữ:
- Tôi là một người Hoa! Tôi còn từng là một gã quân nhân...quân nhân! Cho nên nếu có một ngày tổ quốc cùng đồng bào của tôi cần tôi, tôi sẽ không thể chối từ đứng ra!
Lời nói như đinh đóng cột của Trần Phàm làm trái tim Schneider trầm xuống, nội tâm nặng nề tới đỉnh, đồng thời cũng làm ra quyết định thật khó có thể làm ra.
- Tốt, tốt, tốt!" Dưới ánh đèn, Schneider cùng Trần Phàm nhìn nhau vài giây đồng hồ, nói liên tục ba tiếng tốt, lại nói:
- Đây mới thực sự là phong thái quân nhân!
- Trần, là người bạn trung thành nhất của anh, tôi hi vọng ngày nào đó vĩnh viễn không cần đến.
Silva nhận thấy được không khí có điều xoay chuyển, mỉm cười dàn xếp:
- Uống rượu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Silva vừa dàn xếp, nguyên bản không khí hơi có vẻ khẩn trương cũng trở nên thoải mái, ba người bắt đầu đem đề tài chuyển hướng khu vực khác.
Không biết qua bao lâu, khi Trần Phàm ý thức được bữa tối sắp kết thúc, đột nhiên cười hỏi:
- Tướng quân Schneider, chiếc Hummer khi nãy chở tôi cùng Silva thoạt nhìn động lực rất mạnh, có phải từng được cải tiến qua?
Nghe được câu hỏi của Trần Phàm, trên mặt Schneider hiện lên một tia kinh hoảng, nhưng rất nhanh lại che giấu được, hắn cười cười nói:
- Phải, nếu anh có hứng thú đối với việc cải tạo xe hơi, có thể để Silva chuẩn bị cho anh một ít.
- Tốt.
Dáng tươi cười trên mặt Trần Phàm không giảm, nói xong giơ tay nhìn đồng hồ, nói:
- Tướng quân Schneider, Silva, tôi định đêm nay trở về, thời gian không còn sớm, tôi nên đi tìm bạn của tôi. Cuối cùng, lại cảm tạ tướng quân nhiệt tình chiêu đãi.
Vừa nói xong, Trần Phàm lại bưng ly rượu đứng lên.
- Trần, tôi vốn muốn tiếp tục tâm sự cùng anh, anh phải đi, như vậy tôi cũng không giữ lại.
Schneider thấy thế vội vàng bưng ly rượu đứng lên:
- Không bằng...lần sau anh đến Mỹ, nhất định phải cho tôi biết, chúng ta cùng gặp mặt một chút...
- Không thành vấn đề.
Trần Phàm thật sảng khoái đáp ứng Schneider.
- Cạn ly!
Schneider đề nghị.
- Phanh!
Tiếng ly rượu va chạm lại vang lên, dưới ánh đèn, ba người Trần Phàm vẫn lộ dáng tươi cười như trước, nhưng mỗi người đều có tâm tư khác nhau.
Uống cạn ly rượu, Trần Phàm đặt ly xuống, mỉm cười nói với Silva:
- Silva, ông cùng tôi rời đi hay là lưu lại bồi tướng Schneider?
Nghe được câu hỏi của Trần Phàm, Silva có chút do dự không biết nên làm sao trả lời.
- Thật có lỗi, Trần, nguyên bản anh đi cùng Silva, Silva hẳn nên cùng anh rời đi. Nhưng anh cũng biết gia tộc của tôi cùng gia tộc của Silva có quan hệ hợp tác, tôi cần bàn chuyện với hắn, cho nên...
Nói xong Schneider lộ ra biểu tình xin lỗi:
- Tôi cam đoan, binh lính của tôi sẽ đưa anh tới nơi anh muốn đến, mặt khác anh có gì cần có thể nói với hắn!
- Cảm ơn.
Dáng tươi cười trên mặt Trần Phàm không giảm, nhưng nụ cười kia làm Silva có chút sợ hãi.
- Thưa ngài, mời.
Ngay khi tâm thần Silva còn đang bất an, một nữ đặc công đi tới trước người Trần Phàm, mỉm cười làm ra tư thế thỉnh, sau đó ở phía trước dẫn đường.
Sắc mặt Trần Phàm không chút thay đổi đi theo, mà Schneider cùng Silva lại vội vàng đi theo, tiễn Trần Phàm ra cửa.
Rất nhanh đoàn người đi ra bên ngoài biệt thự.
Bên ngoài biệt thự, gã đặc công lái chiếc Hummer chạy tới, nhìn thấy Trần Phàm ra cửa, cúi chào Schneider xong mới đưa tay mời Trần Phàm.
- Tạm biệt Trần, bạn của tôi.
Schneider cùng Silva đều vẫy tay.
- Tạm biệt tướng quân Schneider, Silva.
Trần Phàm thật tùy ý ngồi vào xe, vươn tay vẫy chào từ biệt hai người.
- Ông!
Theo sau, nương theo một tiếng nổ vang, chiếc Hummer khởi động chậm rãi rời đi.
- Schneider, đừng...đừng! Ngàn vạn lần đừng chơi lửa!
Khi xe chạy được một khoảng cách, Silva mở miệng, ngữ khí của hắn có chút kích động, trên mặt tràn ngập vẻ khẩn trương cùng lo lắng.
Nghe được lời cảnh cáo của Silva, sắc mặt Schneider âm trầm không hé răng.
- Schneider, hắn đã phát hiện ông động tay chân trong xe, điều này ý nghĩa thế nào ông rất rõ ràng!" Silva thấy Schneider không lên tiếng, có chút nóng nảy, hắn biết mục đích Schneider mời Trần Phàm hôm nay, Schneider vì lo lắng cho lợi ích quốc gia, muốn xử lý Trần Phàm!
- Tôi biết.
Schneider cau chặt mày, sắc mặt ác liệt tới cực điểm:
- Nhưng ông cũng nghe được lời của hắn, hắn sẽ vì tổ quốc của hắn trả giá hết thảy! Nếu có một ngày hắn vì tổ quốc của hắn đối phó quốc gia của chúng ta, đó là tai nạn của quốc gia cùng nhân dân của chúng ta!
- Tôi biết, tôi cũng biết! Thậm chí tôi có thể hiểu được tâm tình của ông!" Silva hoàn toàn nóng nảy:
- Nhưng Schneider, tôi hi vọng ông hiểu được, hắn đã nhìn ra dụng ý của ông! Bởi vì như vậy, ông cho rằng ông có thể xử lý hắn sao?
- Nhìn thấu thì thế nào? Hắn vẫn đang ở trên chiếc xe kia.
Sắc mặt Schneider băng sương, sát khí hiện ra trong mắt:
- Chỉ cần tôi cấp tín hiệu, chiếc xe hơi sẽ lập tức nổ mạnh, hắn sẽ chết! Cho dù hắn có thể thần kỳ chạy thoát, chờ đợi hắn chính là năm mươi thành viên đặc chủng hải báo chặn giết!
- Schneider, mời ông nhớ kỹ, hắn là Đồ Tể! Hắn từng quét sạch Huyết Sắc Địa Ngục ra khỏi thế giới này!" Silva đỏ mắt, gầm nhẹ nói:
- Điểm này đám phế vật bộ đội đặc chủng hải báo không thể làm được, thậm chí trên thế giới này không ai có thể làm được!
- Còn nữa, tôi có thể rõ ràng nói cho ông biết, đội đặc chủng hải báo át chủ bài của ông, ở trước mặt hắn, chỉ là một đám con kiến, một đám kiến tùy tay hắn liền có thể bóp chết!
- Không cần chơi lửa, Schneider, ông bạn của tôi, tôi xin ông! Đừng chơi lửa được không?
Silva thật sự nóng nảy:
- Nếu ông lựa chọn chơi lửa, tôi cam đoan, tôi cùng ông đều chết dưới đao của hắn, hai gia tộc chúng ta cũng sẽ không còn tồn tại, thậm chí không trung nước Mỹ sẽ hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ!
Không trung nước Mỹ sẽ hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ!
Nghe được lời nói kích động của Silva, Schneider biến sắc, nhịn không được nhìn thoáng qua phương hướng chiếc Hummer rời đi.
Trong màn đêm, hắn nhìn không thấy bóng dáng chiếc Hummer.
Nhưng...
Chỉ cần hắn nguyện ý, trong vòng ba giây hắn có thể làm cho chiếc xe kia nổ tung thành một đống hoang tàn!
Đồ Tể sẽ bị nổ chết sao?
Giờ khắc này Schneider hoàn toàn không thể nắm chắc.
- Được rồi Silva, tôi nghe lời ông.
Vài giây sau, Schneider vô lực nhắm hai mắt lại.
- Hô...
Nghe được Schneider nói như thế, Silva không khỏi thở ra một hơi thật dài, trong gió đêm, hắn chỉ cảm thấy sau lưng mình ướt đẫm.
- Silva, ông biết không? Để cho hắn chạy thoát, ý nghĩa tôi phải đi thuyết phục đám hỗn đản kia, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Trong màn đêm, Schneider lại mở mắt, hắn nhìn về hướng đông xa xôi, chậm rãi mở miệng, ngữ khí hết sức phức tạp.
Silva có chút khó hiểu:
- Thuyết phục cái gì?
- Lúc Đồ Tể còn sống, quân đội Mỹ không được bước vào lãnh thổ đại lục nửa bước!
Trong màn đêm, thanh âm Schneider khàn khàn mà vô lực.
Ngọn núi Phú Sĩ cao vút trong mây, đỉnh núi phủ đầy tuyết, phóng mắt nhìn lại tựa như một cây quạt đang đổi chiều, bởi vậy còn có một danh xưng là "ngọc phiến".
Ngọn núi này là một trong những biểu tượng của Nhật Bản, nổi danh khắp toàn cầu.
Hiện giờ ngọn núi còn được vinh dự với danh xưng "Thánh Nhạc", là sự kiêu ngạo của người Nhật Bản. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trang viện của Tá Đằng gia tộc nằm dưới chân núi Phú Sĩ, cũng đã nói lên địa vị của Tá Đằng gia tộc tại Nhật Bản.
Đêm khuya, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, rơi trên núi Phú Sĩ phủ tuyết, như khoác thêm một tầng áo màu bạc, từ xa nhìn lại tựa như một tòa núi bạc, khí thế mênh mông, cảnh sắc hợp lòng người.
Dù đêm đã khuya, nhưng trong tòa trang viên Tá Đằng gia tộc vẫn lóe sáng ánh đèn.
Trong phòng khách biệt thự.
Người nắm quyền Sơn Khẩu Tổ, Tá Đằng Nhất Lang đang ngồi xếp bằng trên thảm sàn, sắc mặt xanh mét, trong con ngươi lóe ra lửa giận không thể che giấu, đồng thời còn kèm theo một nỗi sợ hãi.
Theo ý nào đó mà nói, tụ tập sáu thế lực lớn bố trí mai phục tại Mỹ giết chết Trần Phàm, đây là âm mưu của tổng cố vấn Công Đằng Nghĩa Hòa Sơn Khẩu Tổ.
Âm mưu của Công Đằng Nghĩa Hòa có được sự ủng hộ mạnh mẽ của Tá Đằng Nhất Lang, Tá Đằng Nhất Lang còn hiệp đàm với tổ chức Hắc Ám U Linh, chế định ra một loạt kế hoạch, cuối cùng tụ tập sáu tổ chức lớn, dụ dẫn Trần Phàm tới Mỹ, muốn giết chết Trần Phàm!
Nhưng làm Tá Đằng Nhất Lang cùng Công Đằng Nghĩa Hòa không nghĩ tới chính là chẳng những Trần Phàm không chết, còn giết chết thủ lĩnh tổ chức Nguyệt Thần Maha, tiêu diệt gia tộc Qiesi Jarno và Profaci, làm kế hoạch bọn họ thất bại, liên minh lâm thời bị giải tán ngay tại chỗ.
Bởi vì sợ hãi bị Trần Phàm trả thù, sợ hãi Trần Phàm tiêu diệt từng bộ phận, thủ lĩnh Sark của bộ lạc Cuồng Nhân vẫn chưa dám trở về tổng bộ, mà cùng U Linh Vương Dixi đi tới tổng bộ Hắc Ám U Linh, liên hợp với họ chuẩn bị cùng Trần Phàm quyết một trận tử chiến.
Mười tám Nhẫn Hoàng cùng đầu mục Nhẫn cũng không đi tới chỗ Hắc Ám U Linh, mà quay về Nhật Bản, đem toàn bộ mọi chuyện trải qua báo cáo cho Tá Đằng Nhất Lang.
Thời gian đã qua năm ngày kể từ khi Nhẫn quay về.
Có thể nói không chút nào khoa trương, trong năm ngày qua, Tá Đằng Nhất Lang luôn vượt qua trong nỗi lo âu, mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, gầy đi không ít.
Bởi vì hắn lo lắng bị Trần Phàm trả thù.
Theo hắn xem ra, nếu Trần Phàm có thể dễ dàng đánh chết Maha, như vậy mười bảy Nhẫn Hoàng còn lại tuyệt đối không phải là đối thủ của Trần Phàm.
Bởi vì lo lắng bị Trần Phàm trả thù, ôm nay Tá Đằng Nhất Lang lấy thân phận lão đại Sơn Khẩu Tổ triệu tập cao tầng trong tổ chức, mời dự cuộc hội nghị tại tổng bộ Sơn Khẩu Tổ ở Ginza.
Nội dung hội nghị rất đơn giản: Làm sao đối phó sự trả thù của Đồ Tể?
Hội nghị này kéo dài suốt một ngày, thẳng đến chín giờ tối mới chấm dứt.
Căn cứ theo ý tưởng của Tá Đằng Nhất Lang, nếu Trần Phàm lén lút vào Nhật Bản, Sơn Khẩu Tổ sẽ gặp phải tai nạn, cho nên hắn đề nghị bắt chước Sark liên minh cùng Hắc Ám U Linh, quyết một trận tử chiến với Đồ Tể!
Làm cho Tá Đằng Nhất Lang thật không ngờ chính là lời đề nghị của hắn bị phủ quyết!
Từ khi Tá Đằng Nhất Lang cầm quyền Sơn Khẩu Tổ tới nay, đây là lần đầu tiên lời đề nghị của hắn bị phủ quyết.
Bởi vì uy tín cùng lực uy hiếp của hắn đã giảm xuống thật lớn bên trong Sơn Khẩu Tổ.Đúng vậy!
Theo mỗi lần Tá Đằng Nhất Lang thất bại trong việc ám sát Trần Phàm, Xuyên Đạo Thần hội trưởng hội Xuyên Đạo cầm đầu một ít cao tầng Sơn Khẩu Tổ sản sinh bất mãn mãnh liệt với Tá Đằng Nhất Lang!
Theo Xuyên Đạo Thần bọn họ xem ra, Tá Đằng Nhất Lang bởi vì cái chết của con hắn là Tá Đằng Dụ nhân, vài lần giao phong cùng Trần Phàm đều thất bại, tạo thành tổn thất thật lớn cho Sơn Khẩu Tổ.
Kế hoạch tại Mỹ thất bại, làm Xuyên Đạo Thần và các đại lão có một sự nhận thức thanh tỉnh đối với thực lực của Đồ Tể, bọn hắn cho rằng tiếp tục tranh đấu với Đồ Tể là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, chuyện này sẽ mang đến tai nạn cho Sơn Khẩu Tổ, cho nên bọn hắn cự tuyệt lời đề nghị của Tá Đằng Nhất Lang, thái độ thập phần kiên quyết.
Lời phản đối của đám người Xuyên Đạo Thần làm Tá Đằng Nhất Lang cực kỳ căm tức.
Căm tức thì căm tức, Tá Đằng Nhất Lang cũng biết uy tín của hắn giảm mạnh trong Sơn Khẩu Tổ, khiến cho các cao tầng bất mãn, cho nên hắn không phát hỏa ngay tại hiện trường hội nghị, mà cùng các hội trưởng thương nghị phương án khác, kết quả sáu phần hội trưởng đồng ý đề nghị của Xuyên Đạo Thần: hòa đàm!
- Mẹ nó, bọn ngu ngốc này, chẳng lẽ bọn hắn không biết lấy tình thế trước mắt, Đồ Tể tuyệt đối không có khả năng nhận hòa đàm sao?
Nghĩ đến kết quả thảo luận cuối cùng, Tá Đằng Nhất Lang tức giận đến sắc mặt trắng bệch.
Nhìn thấy vẻ mặt hổn hển của Tá Đằng Nhất Lang, sắc mặt tổng cố vấn Sơn Khẩu Tổ Công Đằng Nghĩa Hòa cũng cực kỳ khó coi.
Hắn và Tá Đằng Nhất Lang đều giống nhau, đều có thù không đợi trời chung với Trần Phàm, Trần Phàm đã giết chết Công Đằng Hữu Nhị con của hắn!
Bởi vì như vậy hắn cùng Tá Đằng Nhất Lang là người chung một thuyền, tự nhiên phải đứng bên Tá Đằng Nhất Lang.
- Công Đằng quân, vì sao tôi cảm thấy được tên vương bát đản Xuyên Đạo Thần đang nhân cơ hội lần này để giành quyền đây?
Một lát sau, trong con ngươi Tá Đằng Nhất Lang toát ra hung quang, trên người tràn ngập sát ý.
Cảm nhận được sát ý toát ra trên người hắn, sắc mặt Công Đằng Nghĩa Hòa không khỏi biến đổi, hắn biết Tá Đằng Nhất Lang đã động sát cơ!
Xuyên Đạo hội là một tổ chức lớn nhất chỉ nằm dưới Sơn Khẩu Tổ, có được hai thành thế lực của Sơn Khẩu Tổ, mà bản thân Xuyên Đạo Thần lại có địa vị chỉ sau Tá Đằng Nhất Lang!
- Quan tổng tài, đừng động thủ đối với Xuyên Đạo Thần, ít nhất...hiện tại không thể!" Công Đằng Nghĩa Hòa vội lên tiếng ngăn cản.
Nghe được lời hắn, Tá Đằng Nhất Lang trầm mặc không hé răng.
- Quan tổng tài, trước mắt chúng ta còn chưa tiêu diệt được Đồ Tể, trong xã đoàn lòng người bàng hoàng, nếu hiện tại chúng ta tự rối loạn trận tuyến, đối với chúng ta mà nói tuyệt đối là tai nạn!" Nhìn thấy Tá Đằng Nhất Lang không nói lời nào, Công Đằng Nghĩa Hòa lại giải thích.
Tá Đằng Nhất Lang vô lực nhắm mắt lại, hiển nhiên hắn cũng biết dù muốn động Xuyên Đạo Thần ít nhất phải chờ sau khi xử lý được Trần Phàm.
- Vậy ông nói nên làm sao bây giờ?
Vài giây sau, Tá Đằng Nhất Lang mở mắt, sắc mặt khó coi nói:
- Chẳng lẽ thật phải dựa theo lời đề nghị của bọn hắn đi tìm Đồ Tể hòa đàm?
Lần này Công Đằng Nghĩa Hòa lại không hé răng.
Trần Phàm giết con hắn, hắn hận không thể lập tức đem Trần Phàm bầm thây vạn đoạn, tự nhiên không muốn hòa đàm. Hơn nữa cái nhìn của hắn cùng Tá Đằng Nhất Lang thật giống nhau: Trần Phàm không có khả năng đồng ý hòa đàm!
- Hắn không thể nào nhận hòa đàm.
Chân mày Công Đằng Nghĩa Hòa gắt gao cau chặt lại, giờ khắc này dù hắn được tôn xưng là quân sư của tổ chức Sơn Khẩu Tổ cũng cảm thấy bó tay hết cách:
- Trước mắt xem ra, biện pháp duy nhất của chúng ta chính là liên hợp Hắc Ám U Linh cùng bộ lạc Cuồng Nhân.
- Nhưng...đám ngu ngốc kia đều không đồng ý!" Trong con ngươi Tá Đằng Nhất Lang lóe lên ngọn lửa phẫn nộ:
- Tôi dám cam đoan, nếu tôi mang theo đám người của Nhẫn rời khỏi Nhật Bản, tên Xuyên Đạo Thần dã tâm bừng bừng kia là người đầu tiên nhân cơ hội giành quyền!
Công Đằng Nghĩa Hòa vẫn trầm mặc...
Hắn tự nhiên hiểu được lời này là đúng sự thật.
- Đến lúc đó trừ phi có thể cam đoan xử lý Đồ Tể, hoặc đám người của Nhẫn không tổn thất quá nhiều, nếu không cho dù tôi trở lại Nhật Bản, cũng không nhất định có thể đoạt lại vị trí quan tổng tài.
Thân là người cầm quyền Sơn Khẩu Tổ, Tá Đằng Nhất Lang tự nhiên không ngốc, hắn biết rõ những năm gần đây sở dĩ mình có thể khống chế đám người Xuyên Thần Đạo, một mặt là vì hắn có mạng lưới quan hệ tại Nhật Bản, quan trọng nhất là vì trong tay hắn có mười tám Nhẫn Hoàng cùng Nhẫn Đường.
Bởi vì muốn ám sát Trần Phàm, Nhẫn Đường đã xuất động vài lần, kết quả mỗi lần đều toàn quân bị diệt, tổn thất thảm trọng, còn thừa không bao nhiêu.
Đối với lần này, nếu hắn tiếp tục mất đi mười bảy Nhẫn Hoàng kể cả Nhẫn, lập tức không còn lực uy hiếp đối với đám người Xuyên Đạo Thần!
Không có vũ lực tuyệt đối uy hiếp, Xuyên Đạo Thần tuyệt đối sẽ không thần phục chính mình!
Điểm này, trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng, cho nên hắn không dám mạo hiểm mang theo đám người của Nhẫn đi tới Châu Âu tìm Hắc Ám U Hoàng liên thủ.
- Phanh...phanh...
Ngay khi bên trong phòng sách lâm vào vẻ im lặng quỷ dị, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa thật nhỏ.
- Vào đi!
Nghe được tiếng gõ cửa, Tá Đằng Nhất Lang biết là Nhẫn.
Bởi vì từ sau khi ở Mỹ trở về, vì phòng ngừa Trần Phàm thực hiện hành động trảm thủ, đám người của Nhẫn không có lúc nào rời xa Tá Đằng Nhất Lang.
Vừa nói xong, cửa phòng sách bị đẩy ra, Nhẫn lặng yên đi vào phòng, hướng về Tá Đằng Nhất Lang, trong cả quá trình không hề phát ra tiếng vang, thật giống như một u linh.
- Làm sao vậy?
Thấy hắn đứng lại trước mặt mình, Tá Đằng Nhất Lang mở miệng dò hỏi.
- Quan tổng tài, mới vừa nhận được tin tức, Đồ Tể làm bị thương người phụ trách lãnh sự quán Nhật ở tại Đông Hải là Y Điền cùng cháu hắn Y Hạ.
Sắc mặt Nhẫn không chút thay đổi hội báo.
Nghe Nhẫn hội báo, trong lòng Tá Đằng Nhất Lang còn đang phiền loạn khoát tay nói:
- Sau này những chuyện vô dụng như vậy không cần phải báo cáo làm gì.
Thấy hắn xua tay, Nhẫn không hé răng mà xoay người rời đi.
- Đợi đã...khoan!
Đúng lúc này Công Đằng Nghĩa Hòa lên tiếng gọi Nhẫn trở lại.
Nhẫn nghe vậy dừng chân quay đầu nhìn hắn, sắc mặt không chút thay đổi nói:
- Công Đằng quân, ông có chuyện gì sao?
- Vừa rồi anh nói Y Điền bị Đồ Tể làm bị thương phải không?
Cũng không để ý tới thái độ lạnh lùng của Nhẫn, bởi vì hắn biết địa vị của Nhẫn trong Sơn Khẩu Tổ, mặc dù không phụ trách buôn bán trong tổ chức, nhưng Nhẫn là át chủ bài lớn nhất trong tay Tá Đằng Nhất Lang, ngoại trừ mệnh lệnh của hắn, Nhẫn không nghe lệnh của ai.
Hơn nữa mặc dù đối diện Tá Đằng Nhất Lang, thái độ của Nhẫn cũng rất lạnh lùng.
- Phải.
Nhẫn lạnh lùng trả lời.
Nghe hắn nói, trong lòng Công Đằng Nghĩa Hòa chợt động, trong con ngươi lóe tinh quang, tựa hồ đang suy tính gì đó.
Vài giây sau, hắn nghĩ ra điều gì, khóe miệng hiện lên dáng tươi cười âm hiểm, nhìn Nhẫn nói:
- Không có gì, anh đi đi.
Không nói chuyện, Nhẫn im lặng rời khỏi phòng.
Theo trí nhớ Tá Đằng Nhất Lang, mỗi khi Công Đằng Nghĩa Hòa nở nụ cười âm hiểm là đã nghĩ ra mưu kế gì đó, lúc này làm hắn tò mò, lại chờ mong hỏi:
- Công Đằng quân, ông cười cái gì?
- Quan tổng tài, tôi nghĩ chúng ta có biện pháp đối phó với Đồ Tể!" Vẻ mặt Công Đằng Nghĩa Hòa tự tin nói.
Nghe hắn nói, Tá Đằng Nhất Lang ngẩn ra, liền mừng rỡ:
- Biện pháp gì?
- Sử dụng một thành ngữ của người Hoa: Mượn dao giết người!" Hắn nói xong, khóe miệng hiện lên độ cong băng sương.
Khương thái công câu cá, ai nguyện thì mắc câu.
Giờ khắc này, Công Đằng Nghĩa Hòa đã xem Trần Phàm như miếng thịt bò trên thớt, có thể tùy ý xâu xe, lại không biết hắn thành con cá thứ nhất cắn câu.