Từ sau khi Hoàng Phủ Hồng Trúc phát hiện được Điền Thảo, liền thích nàng, chẳng những thu nàng làm đồ đệ, còn ra sức bồi dưỡng nàng, đối đãi với Điền Thảo như với em gái, luôn suy nghĩ cho Điền Thảo.
Bởi vì đau lòng khi nhìn thấy Điền Thảo cùng dì Điền phải sống ở nhà trọ âm u ẩm ướt, nàng định tặng một ngôi nhà cho Điền Thảo, nhưng Điền Thảo chết sống không chịu, rơi vào đường cùng nàng đành phải cho Điền Thảo vay trước, hơn nữa dựa theo lời Điền Thảo, chờ sau này sẽ trả dần cho nàng.
Từ sau kỳ nghỉ, Điền Thảo không như những học sinh khác chỉ hưởng thụ kỳ nghỉ hè, mà đã bắt đầu cuộc sống thực tập của mình.
Trong hai mươi mấy ngày qua, nàng thực tập trong tập đoàn Cao Tường, còn đến chỗ Hoàng Phủ Hồng Trúc học tập lễ nghi cùng văn hóa xã hội thượng lưu, mỗi ngày đều đúng giờ về nhà bồi dì Điền.
Ngày hôm nay cũng giống như vậy.
Buổi chiều sau khi Điền Thảo về tới nhà, cùng dì Điền ăn cơm, sau đó nằm trên sô pha gối đầu lên chân dì Điền, hai mẹ con cùng xem ti vi.
Nhưng...
Tuy rằng ánh mắt nàng nhìn lên màn hình ti vi, tâm tư lại không đặt trong đó.
- Tiểu Thảo, thời gian không còn sớm, đi ngủ thôi.
Nhìn thấy bộ phim trên ti vi chấm dứt, dì Điền cúi đầu nhìn thoáng qua Điền Thảo đang nằm ngẩn người trong lòng, ôn nhu nói.
Không một tiếng trả lời, Điền Thảo giống như không hề nghe được lời nói của dì Điền.
Dì Điền thấy thế không khỏi ngầm thở dài.
Ở trong trí nhớ của bà, mấy ngày trước mỗi ngày tuy rằng Điền Thảo quay về nhà vẫn mang theo nụ cười, nhưng là mẹ của Điền Thảo, bà có thể nhận ra được Điền Thảo có tâm sự.
Nhìn ra được điểm này, bà cũng không dò hỏi, bởi vì bà biết từ nhỏ đến lớn Điền Thảo là một cô gái kiên cường mà độc lập, có lời gì chỉ biết giấu trong lòng, sẽ không bao giờ chịu nói ra.
- Tiểu Thảo...
Dì Điền gọi một tiếng, vừa gọi vừa vươn tay trìu mến vuốt ve đầu Điền Thảo.
Dưới ánh đèn, mái tóc Điền Thảo vẫn như lần đầu tiên Trần Phàm gặp nàng, cực kỳ chỉnh tề, bím tóc đuôi ngựa kiêu ngạo vẫn lẳng lặng nằm trên đầu vai, chỉ có một biến hóa duy nhất chính là dài hơn một chút.
- Mẹ, làm sao vậy?
Lần này Điền Thảo chợt giật mình hồi phục lại tinh thần, liền nở nụ cười.
Đây đã là thói quen của nàng, vô luận là trước khi nàng gặp được Trần Phàm hoặc là sau đó, mỗi lần đối mặt dì Điền, nàng đều nở nụ cười, giống như dùng phương thức này nói với dì Điền, nàng không khổ, nàng không phiền lụy, nàng rất hạnh phúc.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Điền Thảo, dì Điền chẳng biết tại sao trong lòng chợt thấy đau nhói, bà nhẹ giọng nói:
- Thời gian không còn sớm, sáng mai con còn phải đi thực tập, đi ngủ sớm một chút đi.
- Không có việc gì, mẹ, con còn chưa buồn ngủ, một lúc nữa con ngủ với mẹ.
Điền Thảo cười lắc đầu, cố ý cọ thân hình vào người dì Điền, tựa hồ đang muốn dùng phương thức này để làm nũng.
Nghe Điền Thảo nói như thế, dì Điền do dự một chút, nhịn không được hỏi:
- Tiểu Thảo, có phải con đang gặp phiền toái gì hay không?
Phiền toái?
Bên tai vang lên hai chữ này, trong lòng Điền Thảo chấn động, nhưng cũng lắc đầu thật nhanh:
- Không có, mẹ, con không có gặp phải phiền toái gì.
- Tiểu Thảo, con là do mẹ nuôi lớn, tính tình của con mẹ rõ ràng, mẹ biết con gặp phải phiền toái gì cũng không muốn nói với mẹ, con sợ mẹ lo lắng cho con.
Dì Điền thở dài:
- Kỳ thật...mẹ cảm thấy được, con nên nói ra, tuy rằng mẹ không hiểu biết nhiều lắm, không có kiến thức nhưng mẹ có thể giúp con nghĩ cách...
Lời nói ôn nhu của dì Điền rơi vào trong tai Điền Thảo, không khỏi làm thân thể mềm mại của nàng run rẩy lên.
Từ ngày nàng sinh ra, đã không có cha, là do dì Điền một tay nuôi nàng trưởng thành.
Mà kể từ sau khi biết được hành vi cầm thú "của người cha ruột", nàng vì muốn có một ngày buộc được Tiết Hồ quỳ trước mặt mẹ con nàng, khi những đứa trẻ khác đang hưởng thụ tình thương yêu của cha mẹ, nàng không ngừng cố gắng lại cố gắng học hành.
Không có tuổi thơ ấu vui tươi, không có cha mẹ nuông chiều, không có những thứ đồ chơi...
Cố gắng lại cố gắng, nàng như tranh đua cùng thời gian, trả giá nhiều hơn những người khác phải trả giá.
Sự trả giá kia nhận được hồi báo, từ nhỏ tới lớn thành tích học tập của nàng luôn đứng thứ nhất!
Bởi vì thành tích học tập luôn đứng thứ nhất, bởi vì vẻ xinh đẹp tinh khiết của nàng, bởi vì dung mạo không tầm thường, nàng được xưng là hoa hậu giảng đường, người truy đuổi nàng nhiều vô số kể.
Nhưng...
Nàng vẫn như một đóa hoa sen, gắt gao giữ chặt điểm mấu chốt của mình, kiên trì lên giấc mộng của mình.
Tuổi nàng lớn dần, nàng dần dần cảm thấy được giấc mộng của mình thật xa vời, nhưng nàng vẫn chưa bao giờ chịu buông tha!
Về sau nàng gặp được Trần Phàm, yêu Trần Phàm, cũng nhận được lời hứa hẹn của Trần Phàm: Trần Phàm nói cho nàng biết, sẽ trợ giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.
Mấy ngày nay, sở dĩ nàng mất hồn mất vía, là bởi vì nàng biết Trần Phàm đã đi giúp nàng hoàn thành tâm nguyện kia, xa xôi vạn lý qua nước Mỹ đối phó Tiết Hồ.
Mà tính đến trước mắt, nàng không nhận được bất cứ tin tức gì về Trần Phàm.
Điều này làm cho nàng cực kỳ lo lắng.
Lúc này nghe được câu hỏi của mẹ mình, Điền Thảo vừa xúc động vừa cắn răng nói:
- Mẹ, mẹ còn nhớ con đã nói, anh ấy sẽ lấy lại công đạo cho chúng ta không?
- Con nói Trần thiếu sao?
Dì Điền lập tức phản ứng, nhớ ra gì đó.
Điền Thảo nhẹ gật đầu.
- Nhớ rõ, làm sao vậy?
Dì Điền khẽ cau mày, như đoán được điều gì, biến sắc nói:
- Chẳng...chẳng lẽ Trần thiếu đã xảy ra chuyện?
- Không có.
Điền Thảo lắc lắc đầu, theo sau lại lo lắng nói:
- Nhưng anh ấy vì muốn đối phó tên súc sinh kia đã đi Mỹ, hiện tại còn chưa trở về, còn không có tin tức.
- A...
Nghe được Điền Thảo nói như thế, dì Điền cả kinh, theo sau vẻ mặt lo lắng:
- Trần...Trần thiếu sẽ không xảy ra chuyện đi?
Không tiếng trả lời, Điền Thảo cắn chặt môi.
Bởi vì nàng cũng không biết Trần Phàm có xảy ra sự cố hay không.
- Đinh đông!
Theo sau...ngay khi hai mẹ con bởi vì Trần Phàm mà lo lắng, tiếng chuông cửa bỗng vang lên, đánh vỡ vẻ im lặng trong đại sảnh.
Tiếng chuông thình lình vang lên làm hai người giật mình, theo sau phục hồi lại tinh thần.
- Con đi mở cửa, hẳn là Hoàng Phủ tỷ đến.
Sau khi lấy lại tinh thần, Điền Thảo theo bản năng cho rằng Hoàng Phủ Hồng Trúc đến, bởi vì từ sau khi hai mẹ con nàng dời về đây, trong nhà chỉ có Hoàng Phủ Hồng Trúc làm khách.
Vừa nói xong, thần tình Điền Thảo kích động đứng lên, theo nàng xem, Hoàng Phủ Hồng Trúc muộn như vậy đến nhà, hơn phân nửa là có tin tức của Trần Phàm.
Mang theo vài phần kích động, Điền Thảo đi nhanh tới cửa, nhìn thấy được Hoàng Phủ Hồng Trúc đứng dưới lầu, Trần Phàm mang theo Tiết Hồ đứng một bên nàng lại không nhìn thấy.
- Hoàng Phủ tỷ, em mở cửa cho chị.
Nhìn thấy đúng là Hoàng Phủ Hồng Trúc, vẻ hưng phấn trên mặt Điền Thảo càng đậm.
- Ân.
Hoàng Phủ Hồng Trúc gật đầu, cũng không nói có Trần Phàm đứng gần bên.
Một phút sau, khi Trần Phàm mang theo Tiết Hồ cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc dùng thang máy đi vào nhà, Điền Thảo mặc bộ áo ngủ đứng đợi ngay trước cửa thang máy.
- Đinh đông!
Nương theo một tiếng vang nhỏ, thang máy dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra.
- Hoàng Phủ tỷ...
Điền Thảo theo bản năng kêu lên, kết quả vừa gọi được một nửa, đã nuốt câu kế tiếp vào bụng.
Bởi vì nàng thấy được Trần Phàm. Nguồn truyện:
Trong nháy mắt nàng nhìn thấy Trần Phàm, cả người nàng giống như bị sử dụng ma pháp, cứng ngắc, đồng tử phóng lớn, trong con ngươi bắn ra quang mang hưng phấn.
Nhưng...
Phần hưng phấn kia rất nhanh phai nhạt xuống, nàng lại nhìn thấy được Tiết Hồ trong tay Trần Phàm!
Vừa nhìn thấy Tiết Hồ, vẻ hưng phấn trong mắt Điền Thảo biến thành khiếp sợ, sau đó là hận ý...hận ý khắc cốt minh tâm!
Phần hận ý khắc cốt minh tâm kia làm sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, hai tay nắm chặt vào nhau!
Làm như đã phát hiện cảm xúc dao động của Điền Thảo, Hoàng Phủ Hồng Trúc tiến lên kéo nàng vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Thảo, chúng ta vào nhà trước, vào nhà nói sau.
- Giết...giết tao.
Cùng lúc đó, Tiết Hồ cũng nhìn thấy Điền Thảo, trên mặt không hề có chút áy náy, chỉ có vẻ dữ tợn, tựa hồ hắn thập phần không muốn đối mặt dì Điền.
Dọc theo đường đi, Tiết Hồ một mực giãy dụa, lúc này đã khàn cả giọng, thanh âm còn muốn khủng bố hơn lúc ở trên máy bay.
Không một tiếng trả lời, Điền Thảo cắn răng thu hồi ánh mắt, bị Hoàng Phủ Hồng Trúc kéo vào nhà, mà Trần Phàm lại không nói gì, chỉ mang theo Tiết Hồ đi theo phía sau hai người.
- Hoàng Phủ tiểu thư...
Ngay cửa nhà, dì Điền đang cầm dép lê đứng đợi ở cửa, nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc ôm Điền Thảo đi vào, lập tức cười chào hỏi.
Vừa nói tới đó, nụ cười trên mặt dì Điền nhất thời cứng ngắc.
Bà nhìn thấy được Trần Phàm đi sau lưng Điền Thảo và Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Cũng nhìn thấy Tiết Hồ trong tay Trần Phàm.
- Ba!
Trong con ngươi nhận ra khuôn mặt từng làm cho bà gặp ác mộng vô số đêm dài, cả người dì Điền cứng ngắc, nhẹ buông tay, đôi dép rơi xuống đất.
Dưới ánh đèn, bà trợn tròn mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn trừng trừng.
Nhìn tên đàn ông cầm thú từng mạnh mẽ chiếm đoạt đời bà!
Nhìn tên đàn ông cầm thú hủy diệt cả đời bà!
- Súc sinh...
Nhìn trừng trừng, thân hình dì Điền run rẩy kịch liệt, nước mắt tuôn tràn xuống khuôn mặt hơi có vẻ già nua của bà, bà hé miệng đầy thù hận phun ra hai chữ.
Nghe được hai chữ súc sinh, Tiết Hồ ngừng giãy dụa, hắn theo bản năng đón nhận ánh mắt dì Điền, cười quái dị:
- Điền Phương, thật không nghĩ tới chưa tới hai mươi năm, bà đã biến thành bộ dáng hoa tàn ít bướm như vậy, năm đó tôi đã thật sự mù mắt chó!
- Diệp Sơn Tùng, nam, quốc tịch Nhật Bản, hai mươi tám tuổi, là một trong những đầu mục làm sinh ý da thịt, hiện ở...
Trong màn đêm, một chiếc xe đi thông trên đường đến sân bay, trong xe Long Nữ ngồi ngay tay lái, mặt không chút thay đổi lái xe, Trần Phàm ngồi ngay phía sau đang cầm một phần tư liệu lên xem.
Xuyên thấu qua kính chiếu hậu thấy được Trần Phàm đã hóa trang, Long Nữ không thể không cảm thán tài hóa trang của Trần Phàm phải nói thật sự là kỳ tích, mà với sự quen thuộc của nàng đối với Trần Phàm, nếu không phải nhìn vào ánh mắt của hắn, nàng thật không thể nhận ra người ngồi phía sau chính là Trần Phàm, mà sẽ trở thành Diệp Tùng Sơn trong phần tài liệu hắn đang cầm trong tay.
Lúc này Trần Phàm chẳng những thay đổi dung mạo, thậm chí còn mặc quần áo kiểu Diệp Tùng Sơn hay mặc, đeo mặt nạ da người giống tới mức đạt tới 99%, được chế tạo theo khuôn mặt thực sự của Diệp Tùng Sơn.
Mười phút sau.
Trần Phàm tùy ý đem tư liệu vứt qua một bên, nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương.
Từ sau khi Trần Phàm quyết định đi Nhật Bản, đã cho Long Nữ một nhiệm vụ, làm cho nàng tìm một tên tội phạm, giết chết, lấy khuôn mặt của kẻ đó dùng bài thuốc gia truyền chế tạo ra mặt nạ da người.
Diệp Tùng Sơn chính là đối tượng bị Long Nữ lựa chọn.
Theo tài liệu Long Nữ cung cấp, Diệp Tùng Sơn thường xuyên khứ hồi giữa Đông Hải cùng Osaka, mỗi lần trở về mang theo không ít cô gái, trong đó có khi bỏ tiền mua trong tay bọn buôn người, có khi là dùng giá cao mua về từ những hộp đêm cao cấp.
Những cô gái kia bị đưa về hang ổ, biến thành những cỗ máy kiếm tiền cho hắn, đãi ngộ còn không bằng nô lệ, quả thực chính là sống không bằng chết.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Long Nữ xem hắn như kẻ tội ác tày trời.
- Long Nha, thật sự không cần tôi đi với anh sao?
Khi còn cách sân bay không xa, Long Nữ đột nhiên mở miệng đánh vỡ vẻ trầm mặc trong xe.
Trần Phàm lắc đầu:
- Không cần, lần này tôi lén lút đến Nhật, cô đi theo sẽ bại lộ.
Long Nữ nghe vậy đành trầm mặc, nàng biết lấy thực lực của Trần Phàm, nàng đi theo cũng không có bao nhiêu tác dụng, ngược lại còn có thể tạo ảnh hưởng cho hành động của Trần Phàm, mặt khác nàng tin tưởng chỉ bằng vào mười bảy Nhẫn Hoàng trong tay Tá Đằng Nhất Lang căn bản không thể tạo thành uy hiếp gì đối với Trần Phàm.
- Phần ghi âm internet kia, cô cần bảo tồn thật kỹ.
Thấy nàng không nói lời nào, Trần Phàm dặn dò.
Tối hôm qua, Trần Phàm rời khỏi quán bar, liền gọi điện thoại cho Long Nữ, để cho nàng phải giám thị hai vợ chồng Yến Vĩ Hoành cùng Vương Hồng.
Lúc ấy Long Nữ cũng không biết dụng ý của Trần Phàm, nhưng vẫn làm theo chỉ thị, sau khi xin chỉ thị của Từ trưởng phòng, liền tổ chức thành viên Long Nha tại Yên Kinh giám thị hai vợ chồng Yến Vĩ Hoành, kết quả đã ghi âm cùng ghi hình được đoạn đối thoại hợp tác giữa Vương Hồng cùng người của Tá Đằng Nhất Lang.
Long Nữ gật đầu, theo sau lo lắng nói:
- Long Nha, sau này anh định lợi dụng vật này đối phó Yến gia sao?
- Phần ghi âm này chỉ là một trong những đòn sát thủ đối phó Yến gia.Trần Phàm gật đầu thừa nhận, theo sau như hiểu được nỗi lo lắng của Long Nữ, giải thích:
- Yên tâm đi, phần đồ vật này sẽ không lưu truyền ra, người có thể nhìn thấy không nhiều lắm đâu.
Nghe hắn nói, trong lòng Long Nữ yên tâm rất nhiều, dù sao nàng cũng biết phần đồ vật này nếu tiết lộ đi ra sẽ tạo náo động lớn thế nào.
Chẳng lẽ hắn còn đòn sát thủ nào khác nữa?
Yên tâm hơn, nhưng Long Nữ cũng có chút tò mò, tò mò vì sao Trần Phàm nói đây chỉ là một trong những đòn sát thủ.
Đồng thời, nàng tò mò vì sao hắn không đem hành trình Nhật Bản nói ra, không biết kế tiếp hắn định làm như thế nào.
Cho dù hiếu kỳ, nhưng Long Nữ không hỏi nhiều, theo nàng xem, nếu Trần Phàm không nói cho nàng, như vậy phải có nguyên nhân.
Mười phút sau, Trần Phàm đến sân bay, thuận lợi dùng thân phận Diệp Tùng Sơn đi qua hải quan lên máy bay.
Bốn mươi phút sau, phi cơ trượt trên đường băng, tựa như một con chim sắt chui vào trong mây.
- Đồ Tể, anh nhất định phải an toàn trở về!
Trên đường lớn cách sân bay không xa, Long Nữ ngồi trong xe, nhìn máy bay bay cao, dùng thanh âm chỉ có nàng nghe được thì thào lẩm bẩm.
Vừa nói xong, nàng thoáng nhắm mắt lại, sau đó gọi điện cho Từ trưởng phòng, đem tin tức Trần Phàm đi Nhật Bản hồi báo cấp trên.
Bởi theo tin tức nàng hiểu được, gồm có thủ trưởng số 1 bên trong, những vị đại nhân vật âm thầm ủng hộ Trần Phàm đang gánh vác áp lực cực lớn, nếu Trần Phàm không thể trong thời gian ngắn giải quyết phiền toái này, sự tình sẽ trở nên cực kỳ khó giải quyết!
Osaka vốn là thành phố lớn thứ hai Nhật Bản, là thành thị công thương nghiệp trọng yếu, là trung tâm giao thông đường thủy đường bộ, thành cổ nổi tiếng lịch sử, nằm phía tây nam, diện tích 208km2, dân cư 3 triệu người, diện tích thủy vực chiếm ngoài 1/10 thành thị.
Osaka đã mở thông chuyến bay tới 17 thành phố ở đại lục, trong đó chuyến bay đến Đông Hải là nhiều nhất.
Mười hai giờ đêm.
Chuyến bay cuối cùng từ Đông Hải đến Osaka đúng giờ hạ cánh.
Cùng lúc đó.
Trong một biệt thự xa hoa khu hào môn nổi tiếng tại Osaka.
Là nhân vật số hai của Sơn Khẩu Tổ, Xuyên Đạo Thần còn chưa ngủ, đang ngồi trong phòng sách trầm tư. Nguồn truyện: Truyện FULL
Gạt tàn thuốc trước mặt hắn chứa đầy tàn xì gà, có vài điếu chỉ rít một hai hơi thì dụi tắt.
Có lẽ do hút thuốc quá nhiều, trong phòng sương khói mông lung, không thể nhìn thấy rõ gương mặt hắn.
Biểu tình của Xuyên Đạo Thần tuy không thấy rõ, nhưng có thể nhìn thấy chân mày hắn cau chặt lại, tựa hồ đang gặp phiền phức thật lớn.
- Phanh...phanh...
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa thật khẽ, Xuyên Đạo Thần giật mình ném tàn thuốc, thanh âm khàn khàn nói:
- Vào đi.
Dát chi!
Một tiếng vang nhỏ đi qua, một cô gái mặc kimono đi vào phòng.
Cô gái dáng người cao gầy, mái tóc úp lên hai gò má, bộ kimono bó sát người nàng lộ ra đường cong lả lướt, tràn ngập vẻ mê người.
- Xuyên Đạo quân, ngài tìm tôi?
Cô gái bỏ đôi guốc gỗ, chân mang tất trắng cúi đầu hành lễ với Xuyên Đạo Thần.
Xuyên Đạo Thần gật đầu, nói:
- Vào đi, Mỹ Sa.
Cô gái tên Mỹ Sa mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng bước tới, thân hình uốn éo, rất dễ làm cho người ta nghĩ tới những hình ảnh mơ màng.
- Xuyên Đạo quân, nhìn ngài có vẻ mệt mỏi, tôi giúp ngài matxa một chút.
Tựa như một con bướm nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Xuyên Đạo Thần, Mỹ Sa ôn nhu nói một câu, sau đó vẫn như ngày thường xoa bóp vai Xuyên Đạo Thần, thủ pháp cực kỳ thuần thục.
Xuyên Đạo Thần thoải mái nhắm hai mắt lại, cả người thật thả lỏng.
Ước chừng năm phút sau, Xuyên Đạo Thần mở to mắt, trầm ngâm một chút hỏi:
- Mỹ Sa, chuyện của Y Điền thăng cấp, Tá Đằng Nhất Lang liên thủ Liễu Xuyên gia tộc nhân cơ hội lần này đối phó Đồ Tể, cô nói Đồ Tể sẽ bại chứ?
Mỹ Sa cũng không lập tức trả lời, vẫn matxa, thoáng trầm tư lên.
Xuyên Đạo Thần biết rõ tính nàng nên không hối thúc chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
- Chuyện lần này động tĩnh rất lớn, áp lực dư luận trong và ngoài nước rất lớn, áp lực bên đại lục không nhỏ. Theo đạo lý mà nói đối diện áp lực như thế cho dù Đồ Tể có thân phận không nhỏ tại đại lục nhưng khó tránh khỏi vật hi sinh trong việc này.
Mỹ Sa nói tới đây, nhưng đột nhiên chuyển giọng:
- Nhưng chúng ta không thể đoán trước trong tay Đồ Tể còn con bài chưa lật nào hay không. Ngài hẳn nên rõ ràng, Đồ Tể ở quốc nội hai lần đánh bại Yến gia, đều dựa vào con bài chưa lật tiến hành trao đổi với nhân vật cao tầng bên đó. Cho nên nếu Đồ Tể vẫn tiếp tục nắm bài tẩy, chỉ cần có đủ lợi ích, tôi nghĩ dù đối mặt dư luận quốc tế, hay chèn ép bên đại lục, Đồ Tể cũng sẽ không trở thành vật hi sinh trong chuyện này.
Nghe Mỹ Sa phân tích xong, Xuyên Đạo Thần lại nhíu mày:
- Trải qua lần hội nghị vừa rồi, Tá Đằng Nhất Lang hẳn đã đoán được tôi có ý tứ lật đổ hắn. Nguyên bản trong mắt tôi, Đồ Tể sẽ xử lý hắn. Hiện giờ xem ra thật không nhất định, nếu Đồ Tể không thể xử lý hắn, như vậy hắn sẽ động thủ với tôi.
- Trừ phi Đồ Tể đã chết nếu không Tá Đằng Nhất Lang sẽ không dám mạo hiểm, cho dù hắn dám mạo hiểm, Công Đằng Nghĩa Hòa cũng sẽ không đồng ý.
Mỹ Sa nắm tay Xuyên Đạo Thần, vuốt ve, đầy cơ trí nói.
Trong lòng Xuyên Đạo Thần vừa động:
- Tôi dự tính hai ngày tới lấy lòng Tá Đằng Nhất Lang, tỏ rõ ủng hộ hắn, nghe cô vừa nói có lẽ tạm thời tôi không cần làm vậy phải không?
- Ân.
Mỹ Sa gật đầu:
- Có thể chờ một chút. Dù sao ông lấy lòng chẳng khác nào tỏ rõ thần phục hắn, ngày sau dù Đồ Tể vượt qua khó khăn thậm chí xử lý hắn, nếu ông muốn tiếp tục giành quyền người ủng hộ ông sẽ dao động lòng tin đối với ông. Bọn người tham lam kia sẽ cho rằng ông là một lão đại không có quyết đoán, ông nói đúng không?
- Ha ha...
Nghe Mỹ Sa nói như thế, Xuyên Đạo Thần thoáng trầm ngâm, liền ha ha phá lên cười.
- Mỹ Sa, cô thật đúng là tâm can bảo bối của tôi!
Cười to, hắn ôm eo Mỹ Sa, ôm nàng vào lòng, bàn tay không chút khách khí lùa vào trong kimono, chậm rãi hướng lên phía trên.
Cảm nhận được dục vọng trong mắt hắn, Mỹ Sa bỗng xoay mình nhúc nhích vươn tay chặn tay hắn, ngâm khẽ nói:
- Xuyên Đạo quân, chẳng lẽ ngài không thấy mùi thuốc lá trong phòng quá nồng sao?
Xuyên Đạo Thần cười vang, ôm Mỹ Sa đi về phòng ngủ.
- Rầm!
Rất nhanh Xuyên Đạo Thần đi ra phòng sách, mở tung cửa phòng.
Ngay sau đó.
Một thân ảnh hiện ra trong tầm mắt hắn.
Xuyên Đạo Thần dừng phắt lại, dục vọng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại thần tình kinh hãi!
- Xuyên Đạo quân, chúc mừng ông có một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa rất có trí tuệ.
Trong biểu tình kinh hãi của Xuyên Đạo Thần, Trần Phàm trong lớp hóa trang mỉm cười mở miệng.