Mỗi lần Trần Phàm trở lại Đông Hải đều cho Long Nữ về nghỉ ngơi, để cho nàng tự đi xử lý một ít chuyện riêng của mình.
Đối với Long Nữ mà nói, nàng cũng không có việc tư gì cần phải đi xử lý, bởi vì nàng không có thân nhân.
Long Nữ là một cô nhi.
Lúc nhỏ nàng sống trong một cô nhi viện quy mô rất nhỏ tại Yên Kinh.
Bởi tính chất đặc thù của tổ chức Long Nha, khi tổ chức lựa chọn thành viên đều cực kỳ nghiêm khắc, ngoại trừ lựa chọn mầm non trong quân đội, còn tuyển người từ cô nhi viện các nơi.
Long Nữ là một trong số đó.
Từ sau khi Long Nữ trở thành thành viên Long Nha chính thức, toàn bộ tiền lương đều quyên cho cô nhi viện, lại trở về thăm, nhưng bởi tính chất công tác, lần về thăm rất ít, có khi một năm còn chưa tới một lần.
Hơn nữa Long Nữ cũng không có bạn trai, lại không thích đi dạo phố mua sắm.
Bởi vì như vậy nên nàng cũng không có việc riêng tư gì muốn làm.
Bởi vì không có việc tư, mỗi lần Trần Phàm cho Long Nữ nghỉ phép, Long Nữ đều lặng lẽ chạy tới cứ điểm bí mật của Long Nha, tiến hành huấn luyện.
Đương nhiên...
Từ sau khi Long Nữ giả vờ rời khỏi Long Nha, nhiệm vụ của nàng còn thêm một chuyện: hồi báo cho Từ trưởng phòng tình thế của Trần Phàm.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Trở lại cứ điểm của Long Nha, Long Nữ quay về phòng của mình, thông qua máy thông tấn đặc thù liên lạc với Từ trưởng phòng, đem chuyện xảy ra với Trần Phàm tại Mỹ nói lại toàn bộ cho Từ trưởng phòng.
- Thật sự không ngờ hiện giờ Long Nha lại mạnh tới như vậy.
Đầu bên kia điện thoại, Từ trưởng phòng lẳng lặng nghe xong báo cáo của Long Nữ, thổn thức không thôi.
Là người phụ trách Long Nha, hắn cũng biết về Thần Bảng, biết gien số 1 khủng bố, theo hắn thấy, Maha xếp thứ năm Thần Bảng dùng tới hai lần gien số 1 vẫn bị Trần Phàm chém giết, thực lực của Trần Phàm đã đạt tới mức hắn không thể tưởng tượng.
- Trưởng phòng, hắn thật sự rất mạnh.
Nghe được tiếng cảm thán của Từ trưởng phòng, Long Nữ nhớ lại trận chiến kinh thế hôm đó, lẩm bẩm nói:
- Theo tôi được biết, nếu không phải hắn kiêng kỵ chọc giận bên quân đội Mỹ, toàn bộ đám người muốn giết hắn đều đã chết...
- Dựa theo lời cô nói, Long Nha ép gia tộc Gambino lên tuyệt lộ, sau đó lợi dụng tư liệu vũ khí Nga trao đổi với hai gia tộc Gambino và Heyde Gus, trở thành ô dù của hắn tại Mỹ, đúng không?
Nghe được lời Long Nữ nói, Từ trưởng phòng nhướng mày, mơ hồ cảm thấy được có chút vấn đề.
Long Nữ gật đầu:
- Dạ, Từ trưởng phòng.
- Điều này mới lạ, theo tôi được biết tộc trưởng Schneider là thượng tướng năm sao duy nhất, bản thân còn là nhân vật đại biểu chủ chiến, một nhân vật như vậy cho dù vì lợi ích mà giúp Trần Phàm, sẽ không nhiều, ngược lại có lẽ còn bỏ đá xuống giếng, không nhẹ nhàng nới lỏng cho Trần Phàm như vậy.
Từ trưởng phòng nói ra nghi vấn trong lòng. Bạn đang đọc truyện tại - internet
- Trưởng phòng, đối với chuyện này tôi cũng nghĩ không thông, trước khi Long Nha rời Mỹ đã đến gia tộc Heyde Gus một chuyến, cuối cùng do thủ hạ đặc công của Schneider tiễn tới sân bay.
Long Nữ như nhớ ra điều gì đó.
- Chẳng lẽ Schneider sợ Long Nha thực hiện hành động trảm thủ cho nên không bỏ đá xuống giếng?
Từ trưởng phòng như có suy nghĩ nói:
- Long Nữ, hành trình đi Mỹ cô đã mệt mỏi, nghỉ ngơi đi, tôi báo cáo với cấp trên chuyện này.
- Ân.
Long Nữ nhẹ gật đầu cúp điện thoại.
Tùy ý ném máy lên giường, Long Nữ cởi quần áo lấy ra một bộ trang phục dùng huấn luyện.
Dưới ánh đèn, thân thể trần trụi của nàng hoàn toàn lộ ra, chỉ còn che phủ ở ngực cùng đùi.
Khác với Lý Dĩnh các nàng, áo ngực cùng quần trong của Long Nữ đều là loại thun khá dày.
Mặc dù như thế thân thể nàng vẫn đủ sức gợi lên dục vọng của bất kỳ người đàn ông nào.
Nàng thay bộ quần áo huấn luyện cực nhanh đi ra khỏi phòng đến đại sảnh tập quyền.
Lát sau bên trong đại sảnh đã liên tục vang lên tiếng đập bao cát đều đặn vang ra từ bên trong đại sảnh.
Ngay khi Long Nữ như ngày thường tự huấn luyện, Từ trưởng phòng đã gọi điện hội báo cho Trần Kiến Quốc toàn bộ sự việc.
Là tổ chức thần bí nhất nước cộng hòa, Long Nha giống như một thanh đao nhọn đặc biệt phụ trách những nhiệm vụ khó khăn cùng gian khổ nhất.
Cũng giống như nhiều bộ đội đặc chủng khác, Long Nha thuộc quyền quản lý của quân đội, khác nhau là Long Nha trực tiếp lệ thuộc thủ trưởng số 1 cùng nhân vật số hai trong quân đội là Trần Kiến Quốc.
Đây cũng chính là nói nếu khi cần Long Nha xuất động, chỉ cần hai người đồng ý là được, không cần trưng cầu ý kiến những người khác.
Đây cũng như xác minh địa vị của tổ chức Long Nha.
Nghe Từ trưởng phòng báo lại tin tức hành trình của Trần Phàm tại Mỹ, Trần Kiến Quốc liền liên lạc với thủ trưởng số 1.
- Chủ tịch, thật ngượng ngùng, muộn như vậy còn quấy rầy ông nghỉ ngơi.
Điện thoại vừa chuyển được, Trần Kiến Quốc áy náy nói.
- Kiến Quốc, đây cũng không phải trường hợp công cộng, không cần phải nghiêm túc như vậy.
Đầu bên kia điện thoại, thủ trưởng số 1 buông văn kiện trong tay cười nói:
- Muộn như vậy ông gọi điện cho tôi hẳn là có quan hệ tới tiểu Phàm đi?
- Ân.
Trần Kiến Quốc cũng không giấu diếm.
- Nói đi, hắn đã làm gì ở Mỹ?
Thủ trưởng số 1 vô cùng hứng trí.
Nghe thủ trưởng hỏi thăm, Trần Kiến Quốc liền chi tiết báo cáo.
- Gừng càng già càng cay, thật không hổ là người được lão thủ trưởng lựa chọn.
Nghe xong báo cáo của Trần Kiến Quốc, thủ trưởng số 1 liên tục thổn thức không thôi.
Bên tai vang lên lời hắn, Trần Kiến Quốc cũng dở khóc dở cười.
Làm một con cờ quan trọng trong bàn cờ của Trần lão thái gia, hắn hiểu rõ ván cờ như lòng bàn tay.
Lúc mới bắt đầu, hắn cũng không tưởng tượng có thể bằng vào một mình Trần Phàm lại có thể xoay chuyển cả một bàn cờ, hiện tại xem ra chỉ còn kém bước tiến công cuối cùng.
Điều này không khỏi làm cho hắn bội phục ánh mắt của Trần lão thái gia, tự biết mình không thể so sánh.
Thậm chí hắn tin tưởng dù là thủ trưởng số 1 cũng sẽ không nghĩ tới Trần Phàm có thể làm được tới bước này!
- Kiến Quốc, bàn cờ đã đi tới giai đoạn kết thúc cuối cùng, có hoàn toàn thu thập được đám giòi bọ kia hay không, có thể giúp quốc gia thật sự cường đại lên hay không, kế tiếp còn phải xem biểu diễn của tiểu Phàm.
Thấy Trần Kiến Quốc không lên tiếng, thủ trưởng số 1 tiếp tục nói:
- Nếu hắn làm được, chỉ sợ sẽ có chút khó khăn, làm không tốt còn xảy ra một ít tai vạ.
Nghe lời thủ trưởng số 1, trong lòng Trần Kiến Quốc liền hiểu rõ.
Hắn hiểu thật rõ ràng, muốn diệt trừ đám giòi bọ kia, không phải chỉ dùng một câu nói liền làm được, trong đó liên lụy tới rất nhiều thế lực, quan hệ cực kỳ phức tạp.
Duy nhất dựa vào chỉ có Trần Phàm.
Chỉ có thanh dao mổ của hắn mới có thể giải quyết chuyện này!
- Chủ tịch, khoảng cách tới giữa tháng mười không còn bao nhiêu, nếu không tôi tự mình ra mặt thúc giục hắn một chút?
Trần Kiến Quốc đề nghị.
Thủ trưởng số 1 lắc đầu bác bỏ:
- Kiến Quốc, việc này không gấp được, nóng lòng cầu thành sẽ làm hỏng việc, vẫn nên thuận theo tự nhiên đi. Ông hẳn nên hiểu tiểu Phàm, nếu hắn đã nói diệt trừ được đám giòi bọ kia, như vậy tự nhiên có nắm chắc, chúng ta cứ chờ đợi vậy.
- Được!
Trần Kiến Quốc liền đáp.
- Đúng rồi, chuyện này xem như làm khổ ông, Kiến Quốc, vì bảo hiểm ông còn phải tiếp tục diễn thôi.
Thủ trưởng số 1 nhớ ra chuyện gì đó, cười khổ nói.
- Chút khổ ấy nhỏ bé không đáng kể, không đáng nhắc tới.
Trần Kiến Quốc nói xong hít sâu một hơi:
- Nhưng làm khổ hài tử tiểu Phàm kia, trách nhiệm lớn như vậy hoàn toàn trút lên người nó, hi vọng nó có thể hoàn thành nhiệm vụ mới tốt.
- Hẳn là không thành vấn đề, tôi rất tin tưởng hắn.
Thủ trưởng số 1 nói xong lại cảm thán:
- Phải chi quốc gia chúng ta có được thêm vài người như hắn thì quá tốt.
- Thỉnh chủ tịch yên tâm, tôi sẽ cho tiểu Từ cố gắng bồi dưỡng thêm càng nhiều.
Trần Kiến Quốc đáp ứng.
Thủ trưởng số 1 cười ha ha:
- Chỉ hi vọng như vậy.
- Được rồi chủ tịch, thời gian không còn sớm, tôi không quấy rầy ông nữa.
- Tạm biệt.
Thủ trưởng số 1 nói xong cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, nghĩ tới bên trong chính phủ sắp nhấc lên gió tanh mưa máu, thủ trưởng số 1 cũng không còn hứng thú phê chuẩn văn kiện, châm điếu thuốc lá hút.
Khói thuốc vờn quanh khuôn mặt ông, đôi mày ông cau chặt lại, diễn cảm có chút trở nên ngưng trọng.
Đúng vậy!
Dù trong tay ông nắm quyền sinh sát, nhưng ông hiểu rất rõ ràng, trận gió tanh mưa máu sắp tới sẽ tạo nên phản ứng như thế nào.
- Lão bất tử này tuy cả ngày ở mãi trong quân khu Yên Kinh, không ra khỏi cửa, nhưng anh đừng nghĩ tôi mắt mờ, lại càng đừng cho rằng tôi không nhìn thấy được gì cả, tôi không nhìn điều gì khác, chỉ nhìn từ một ít con cháu Trần gia từng làm gì, cùng tin tức ti vi mỗi ngày liền có thể nhìn ra được vấn đề bên trong.
- Con người một khi nhiễm bệnh phải trị, hơn nữa sớm trị liệu càng tốt, bằng không đợi đến khi bệnh nguy kịch, muốn trị đã không còn kịp rồi.
Nhớ lại lời nói của Trần lão thái gia lúc trước, thủ trưởng số 1 dụi tắt tàn thuốc, lộ ra biểu tình kiên quyết:
- Lão thủ trưởng, tuy rằng tôi biết trong bàn cờ này ngài ít nhiều còn có lòng riêng bên trong, nhưng dù sao ngài vẫn đem lợi ích của quốc gia cùng nhân dân đặt ở vị trí thứ nhất, ngài nói rất đúng, đám giòi bọ kia cần phải diệt trừ, một ít tác phong bất lương phải được ngăn chặn!
Nói xong, thủ trưởng số 1 liên tưởng tới sau khi bàn cờ này kết thúc, trong một ít năm tương lai, hướng đi của quốc gia, nhịn không được bước tới bên cửa sổ, nhìn vào bóng đêm lẩm bẩm nói:
- Lão thủ trưởng, bệnh của chúng ta còn chưa tiêu trừ, con sư tử Đông Á còn chưa tỉnh lại, hoàn toàn phải dựa vào bàn cờ này của ngài, thật hi vọng tiểu Phàm có thể cho chúng ta được một lời giải đáp thật thỏa mãn!
- Tôi chờ mong ngày đó sẽ đến!
Nói xong, trong nội tâm thủ trưởng số 1 dâng lên tình cảm thật mãnh liệt mênh mông.
Từ sau khi mấy gã Nhẫn Hoàng từ nước Mỹ trở về, lập tức tiêm gien số 1, trừ đi tâm lý sợ hãi, khi đối mặt với Trần Phàm không còn chút sợ hãi cùng khẩn trương, mà lại bình tĩnh tới đáng sợ.
Nhìn thấy Trần Phàm cầm đao chém tới, hai người chẳng những không trốn tránh, ngược lại trực tiếp giơ đao nghênh tới.
Hai người hóa thành hai bóng đen nhảy ra, đao đông dương đâm tới, mũi đao đâm thẳng vào Trần Phàm, một đao đâm tới cổ họng, một đao đâm xuống đầu gối của Trần Phàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Hai gã Nhẫn Hoàng vừa ra tay, lập tức phong kín đường đi của Trần Phàm.
- Cút ngay!
Trần Phàm quát lớn một tiếng vung đao chém tới.
Khanh!
Khanh!
Thanh âm thanh thúy vang lên, Trần Phàm chém đứt thanh đao đang đâm tới cổ họng, lực đạo vẫn không giảm, lập tức chém đứt cả thanh đao đâm vào đầu gối.
Hai thanh đao bị chém đứt, thanh đao trong tay Trần Phàm cũng chỉ còn lại nửa đoạn.
- Sưu!
Nhìn thấy thanh đao đã gãy, Trần Phàm không hề ngừng lại, cổ tay run lên, nửa thanh đao hóa thành một đạo bạch quang, gào thét vọt tới chỗ Nhẫn đang ôm Tá Đằng Nhất Lang bỏ chạy.
Thân là thủ lĩnh của mười tám Nhẫn Hoàng, thực lực của Nhẫn không kém, trong nháy mắt nửa thanh đao bắn tới, sau lưng Nhẫn như mọc thêm đôi mắt, ôm Tá Đằng Nhất Lang ngã xuống đất.
- Xoẹt!
Thanh đao xuyên thấu qua cửa gỗ, để lại một lỗ thủng, lực đạo lớn tới kinh người.
- Hô! Hô!
Ngay khi Trần Phàm bắn nửa thanh đao xuyên thấu qua cửa gỗ, hai gã Nhẫn Hoàng vung hai đoạn đao còn lại chém tới Trần Phàm, phản ứng nhanh tới cực điểm.
Trần Phàm lập tức thối lui ra sau một bước.
Chỉ một bước.
Rất ngắn.
Nhưng chỉ một bước ngắn ngủi, lại làm cho hắn vô cùng chuẩn xác tránh thoát công kích của hai gã Nhẫn Hoàng, hai đoạn đao đều chém vào khoảng không.
Ngay sau đó.
Không đợi hai gã thu đao, Trần Phàm bước một bước dài, chụp lấy cổ tay một gã, dùng sức bẻ mạnh!
- Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, tên Nhẫn Hoàng đau đớn buông nửa đoạn đao còn lại, nhưng vẫn không hề kêu rên.
- Bá!
Trần Phàm thuận thế bắt lấy đầu gã Nhẫn Hoàng, dùng sức cắt mạnh.
- Xuy!Ánh đao hiện lên, máu tươi phun ra, đầu tên Nhẫn Hoàng trực tiếp bị Trần Phàm cắt rớt, máu tươi văng khắp người hắn.
Không để ý tới máu tươi phun lên người, Trần Phàm lại ném tới nửa đoạn đao ngăn cản Nhẫn mang theo Tá Đằng Nhất Lang chạy trốn.
Cùng lúc đó gã Nhẫn Hoàng còn lại thấy đồng bọn bị giết chết, không hề có chút sợ hãi, giơ đao chém về phía Trần Phàm.
Trần Phàm cười lạnh một tiếng, bắt lấy thân hình tên Nhẫn Hoàng vừa bị giết chết chắn ngay bên người.
- Phốc xuy!
Giống như vừa cắt qua đậu hũ, lưỡi dao sắc bén trực tiếp chặt đứt cánh tay thi thể, máu tươi văng tứ tung, văng lên ướt cả mặt tên Nhẫn Hoàng vừa xuất đao.
Hắn nhắm mắt lại theo bản năng.
- Hô! Hô!
Ngay sau đó không đợi hắn mở mắt, Trần Phàm vải ra thi thể trong tay, ném ngã Nhẫn cùng Tá Đằng Nhất Lang, đồng thời vung thiết quyền đánh tới cổ họng tên Nhẫn Hoàng.
Một quyền này thế đi mạnh mẽ, hung mãnh vô cùng, một quyền chém ra bám theo một chuỗi quyền ảnh.
- Phanh!
Trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của Xuyên Đạo Thần, một quyền của Trần Phàm nện trúng cổ họng tên Nhẫn Hoàng, lực đạo khủng bố trực tiếp đánh bay đầu hắn, máu tươi nóng bỏng giống như cột máu phún lên cao.
Công Đằng Nghĩa Hòa đang định nhân cơ hội Trần Phàm còn chưa chú ý tới mà chạy trốn, lúc này khóe mắt nhìn thấy một màn khủng bố trước mắt, bị máu tươi văng trúng, sợ tới mức hai chân mềm nhũn ngã lăn trên mặt đất.
Mà phía trước Nhẫn lại ôm Tá Đằng Nhất Lang đứng dậy cố gắng chạy ra cửa.
Hiển nhiên Nhẫn rất rõ ràng, hắn căn bản không phải là đối thủ của Trần Phàm, biện pháp duy nhất chính là mang theo Tá Đằng Nhất Lang chạy ra đại sảnh.
Chỉ cần chạy ra đại sảnh, Nhẫn có tin tưởng tránh thoát lần ám sát này!
Hơn nữa bên ngoài biệt thự còn mười ba tên Nhẫn Hoàng, cộng lại có lẽ không phải là đối thủ của Trần Phàm, nhưng tuyệt đối có thể kéo dài thời gian, cho hắn cùng Tá Đằng Nhất Lang đủ thời gian chạy trốn.
Lý tưởng thật đẹp đẽ, sự thật lại phũ phàng.
Nhẫn vừa ôm Tá Đằng Nhất Lang di động, liền nghe được sau lưng truyền tới thanh âm xé gió.
- Trở lại cho tao!
Trần Phàm quát lớn một tiếng, tay phải chém ra giống như lấy đồ trong túi, chụp vào sau lưng Nhẫn.
Sắc mặt Nhẫn biến đổi, tay phải cầm đao đột nhiên huy động chém ngược ra sau một đao!
- Hô! Hô!
Một đao chém ra, không khí chung quanh như bị xé nát, vô cùng uy mãnh.
Đối diện một cú chém toàn lực của Nhẫn, Trần Phàm tự nhiên không dám dùng thân thể máu thịt cứng đối cứng, mà đột nhiên thu chiêu, lách ra sau một bước.
- Bá!
Lưỡi đao sắc bén xẹt qua trước người Trần Phàm, mũi đao quét qua quần áo hắn rung động, trước người truyền tới cảm giác lạnh lẽo, lông tơ dựng đứng lên.
Một đao chém hụt, Trần Phàm không đợi Nhẫn thu đao, đột nhiên ra chân đá thẳng vào cổ tay Nhẫn.
- Phanh!
Gặp phải công kích với tốc độ cực nhanh của Trần Phàm, Nhẫn vốn không thể trốn tránh, cổ tay phải trực tiếp bị đá trúng, lực đạo khủng bố đánh gãy cổ tay hắn, thanh đao rơi xuống, Trần Phàm cũng không nắm đao, mà chém ra tay phải hóa thủ thành đao chém tới sau gáy Nhẫn.
Với khoảng cách ngắn ngủi như thế, với lực lượng khủng bố của Trần Phàm, dùng tay hay dùng đao không có gì khác nhau, nếu chém trúng Nhẫn, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhẫn tựa hồ hiểu được điểm này, nhìn thấy tay Trần Phàm chém tới, trong nháy mắt sống chết, hắn đem Tá Đằng Nhất Lang chắn ngay trước người, muốn dùng Tá Đằng Nhất Lang làm kẻ chết thay.
- Không!
Tá Đằng Nhất Lang phát ra một tiếng tru lên bi thảm, dưới ánh đèn, con ngươi của hắn không ngừng phóng lớn...lại tiếp tục phóng lớn...
Một bóng bàn tay ở trong con ngươi hắn không ngừng phóng lớn...lại phóng lớn...
- Phanh!
Theo sau, tiếng gào thét của Tá Đằng Nhất Lang dừng lại, tay của Trần Phàm chém xuống, lực đạo khủng bố trực tiếp làm vỡ nát đầu của Tá Đằng Nhất Lang.
Đầu của Tá Đằng Nhất Lang giống như dưa hấu bị nứt toác, chất dịch trắng xen lẫn máu tuôn ra.
Cùng lúc đó Nhẫn lấy được một đường sinh cơ, căn bản không để ý tới cái chết của Tá Đằng Nhất Lang, vươn tay trái như hình đầu rắn, công thẳng tới cổ họng của Trần Phàm.
Quyền khắc chỉ, chỉ khắc chưởng, chưởng khắc quyền!
Một kích này của Nhẫn lợi dụng lực lượng tập trung, hơn nữa tham khảo cách công kích của độc xà, là sát chiêu danh xứng với thực.
Nhưng đối mặt sát chiêu vồ đến, Trần Phàm không hề trốn tránh.
- Gãy cho tao!
Trần Phàm vung cao thiết quyền dùng sức nện xuống!
- Răng rắc!
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, năm ngón tay của Nhẫn trực tiếp bị nện nát.
Đến tận đây, hai tay của hắn xem như đã toàn bộ phế đi.
Một kích cuối cùng bị Trần Phàm hóa giải, trong mắt Nhẫn tuôn ra cảm xúc sợ hãi.
Vừa sợ hãi, lại vừa tuyệt vọng.
Trong lúc Nhẫn không còn chống cự, trong ánh mắt tuyệt vọng, Trần Phàm không ngừng lại, tiến lên một bước hai tay nắm lấy đầu Nhẫn, dùng sức vặn mạnh!
- Răng rắc!
Vừa vặn, cổ của Nhẫn liền bị vặn gãy, hai mắt trợn trừng, trong con ngươi lộ ra vẻ không cam lòng sâu sắc.
Tựa hồ hắn không cam lòng phải chết đi như vậy.
Trong lúc nhất thời toàn bộ năm người Tá Đằng Nhất Lang đều mất mạng, chỉ còn lại Công Đằng Nghĩa Hòa đã bị dọa ngây ngốc.
Chứng kiến Trần Phàm giết năm người như giết gà, Công Đằng Nghĩa Hòa sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, chất lỏng màu vàng trong nháy mắt chảy ra dưới chân hắn, cả người như bị giật kinh phong, kịch liệt run rẩy.
- Đừng...đừng...đừng!
Thấy Trần Phàm đưa mắt nhìn qua, Công Đằng Nghĩa Hòa sợ tới mức kêu rên, liên tục cầu xin buông tha.
- Nhẫn Hoàng khác còn muốn tới, ông xử lý hắn, sau đó cho người của ông vào đây!
Trần Phàm không động thủ giết Công Đằng Nghĩa Hòa, lạnh lùng nói:
- Tôi chỉ phụ trách giết mười ba Nhẫn Hoàng cùng thành viên Nhẫn Đường quanh biệt thự, ngoài ra giao cho các ông!
Vừa nói xong, Trần Phàm không nói thêm lời nào, xoay người nhặt đao, mở cửa phòng lách ra ngoài.
Cùng lúc đó, tên bảo tiêu của Xuyên Đạo Thần lao tới trước người Công Đằng Nghĩa Hòa, học theo cách giết của Trần Phàm, trực tiếp vặn gãy cổ hắn, mà Xuyên Đạo Thần lấy ra di động gọi cho Mỹ Sa, truyền ra mệnh lệnh tiến công.
Đúng như lời nói của Trần Phàm, tuy rằng biệt thự cách âm rất tốt, hơn nữa phòng khách trên lầu hai, nhưng thanh âm kêu to thảm thiết của Tá Đằng Nhất Lang trước khi chết khiến mười ba Nhẫn Hoàng còn lại bên ngoài chú ý.
Khi Trần Phàm mở cửa xuất hiện trên hành lang, bọn hắn đã xếp thành hình tam giác, cấp tốc chạy tới, guốc gỗ dưới chân giẫm mạnh phát ra âm thanh soàn soạt ầm ĩ.
Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Trần Phàm cầm theo đao chạy ra khỏi phòng khách thì không hẹn cùng dừng bước.
- Ba người qua cửa sổ xem quan tổng tài, những người khác theo tôi!
Tên đầu lĩnh thấy Trần Phàm, trên mặt không chút sợ hãi, bình tĩnh hạ mệnh lệnh.
- Không cần nhìn, bọn hắn đều chết hết.
Đối mặt mười ba tên Nhẫn Hoàng, Trần Phàm không hề cảm thấy áp lực, ngược lại hắn có chút hưng phấn, hồng quang trong mắt đại thịnh, vô cùng lóe sáng.
- Giết!
Nghe được lời Trần Phàm, sắc mặt tên đầu lĩnh biến đổi, khẽ quát một tiếng, truyền mệnh lệnh công kích.
Thanh âm hạ xuống, tên đầu lĩnh dẫn đầu lao thẳng tới, mười hai tên còn lại theo sát, duy trì đội hình tam giác.
Đối diện sự liều mạng của bọn hắn, Trần Phàm không hề có chút sợ hãi.
Đúng vậy, một chút cũng không có!
Một tay hắn cầm đao, đao chĩa xuống đất, đón lấy đám Nhẫn Hoàng.
- Tê...
Trần Phàm đi tới, lưỡi đao sắc bén như cắt đậu hũ, lướt qua tấm thảm trên sàn, kéo ra một lỗ hổng thật dài, thanh âm chói tai.
Một người, một cây đao.
Hắn từng tung hoành khắp thế giới.
Đối mặt mười ba Nhẫn Hoàng thành công tiêm gien số 1, hắn vẫn kiêu ngạo như xưa!