Đưa Điền Thảo an toàn trở về nhà, Trần Phàm nghĩ hai người còn sợ hãi, định đưa hai người đến ở cùng hắn và Tô San, nhưng hai người đều nói không sao, vì thế Trần Phàm cũng không cưỡng cầu, tự mình quay về nhà.
Khi hắn về đến tiểu khu thì đã nửa đêm.
Có lẽ do quá muộn, đại đa số gia đình trong tiểu khu đã ngủ, chỉ còn ít ánh đèn lóe lên, có cả nhà của Trần Phàm cùng Tô San.
Nha đầu kia, đã trễ thế này còn không ngủ?
Nhìn thấy đại sảnh trong nhà lóe ánh đèn, Trần Phàm cười khổ lắc đầu, chân bước nhanh hơn.
Trở về nhà, hắn có thể nhìn thấy được thành viên Ám Đường ẩn núp trong bóng tối.
Có lẽ biết được thói quen của hắn, những người kia không hiện thân, hắn lại hướng về họ gật đầu như chào hỏi.
Năm phút sau.
Khi hắn mở cửa tiến vào nhà, liền dở khóc dở cười.
Trong phòng khách, ti vi đang mở, nhưng Tô San không có xem ti vi, mà mặc bộ áo ngủ bằng tơ đang nằm ngủ trên sô pha.
Vừa cười khổ, hắn lập tức thay dép, đi tới bên cạnh sô pha.
Có lẽ do nguyên nhân thời tiết quá nóng, trong phòng khách được mở điều hòa.
Trần Phàm đi tới bên cạnh Tô San, nhìn thân thể mềm mại của nàng, mơ hồ nổi lên phản ứng sinh lý của đàn ông, trên mặt không có chút tà niệm, cảm thấy có chút đau lòng:
- Nha đầu này không biết ngủ như vậy sẽ dễ bị cảm sao?
Nói xong, Trần Phàm tắt đi điều hòa.
Làm xong hắn buông điều khiển từ xa, khom người bế bổng Tô San lên.
- Ân...
Trong lúc ngủ mơ, Tô San tựa hồ nhận ra dị thường, mơ mơ màng màng kêu lên, sau đó rúc vào trong lòng Trần Phàm.
Bởi vì đi học nên mỗi ngày nàng đều để đồng hồ báo thức, nhưng vẫn không dậy nổi, với tính này của nàng, Trần Phàm đã hiểu rất rõ.
Hiện giờ thấy nàng bị mình ôm lấy nhưng vẫn ngủ say sưa, hắn không khỏi bật cười, theo hắn thấy dù hắn có đem nàng bán đi chắc nàng vẫn còn có thể tiếp tục thảo luận nhân sinh cùng Chu công trong giấc mộng.
- A, ngốc tử, anh về rồi sao?
Ngay khi hắn bế nàng đi lên lầu, thân hình Tô San chợt nhúc nhích, trên gương mặt ngủ say hiện lên nét cười hạnh phúc.
Nghe thanh âm hưng phấn của nàng, thấy vẻ cười hạnh phúc, Trần Phàm nghĩ nàng tỉnh lại nên chợt dừng chân, cúi đầu nhìn nàng.
Nàng vẫn còn ngủ say sưa, thở đều đều, vẫn đang trong giất mộng.
Thấy một màn như vậy, hắn không khỏi ngẩn ra, mà nụ cười trên mặt Tô San lại biến mất, chỉ còn lại biểu tình tức giận:
- Hừ, ngốc tử, coi như anh có lương tâm, cuối cùng biết chạy về ngay trong ngày kỷ niệm một năm quen nhau của chúng ta.
Quen nhau một năm?
Nghe được lời này, hắn thoáng suy nghĩ chợt phát hiện hôm nay đúng là ngày kỷ niệm một năm quen nhau.
Vào năm trước, hắn lẻ loi một mình đến Đông Hải, Tô Thanh Hải cùng Tô San đến sân bay nghênh đón, còn thực hiện hôn ước ngay trước mặt hai người, hơn nữa cho hai người vào ở chung trong một ngôi nhà chuẩn bị sẵn.
Bắt đầu từ ngày đó, Trần Phàm cùng Tô San bắt đầu ở cùng nhau.
Ban đầu hai người như nước lửa bất dung, gây cãi không ngừng, cảm giác như nếu không gây cãi trong lòng không thoải mái, dùng một cách khác nói chính là: trời sinh cừu nhân.
Sau đó, một loạt sự tình phát sinh, Tô San dần yêu Trần Phàm, không còn tranh cãi, không phải nàng không muốn, mà không còn thời gian.
Đúng vậy!
Trong một năm qua, Trần Phàm ngoại trừ đoạn thời gian mới khai giảng còn ở cạnh nàng, về sau đều liên tục đi xa.
Nghĩ tới đây hắn chợt cảm thấy vô cùng tự trách, hắn biết mình thiếu nàng rất nhiều!
Theo hắn nghĩ, nếu như không có mình, nàng không cần thay thế cho cô gái đã chết đính hôn với mình, không cần đánh mất tuổi thơ ấu vui tươi, thậm chí còn sinh ra ác cảm với nam giới.
- Thật xin lỗi.
Nhìn gương mặt của nàng trong giấc ngủ, hắn không tự chủ được cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng.
Vừa hôn nhẹ, tựa như hời hợt, không lưu dấu vết.
Nhưng...
Trong lòng Trần Phàm, thân thể Tô San chợt run lên thật khẽ.
Thậm chí hắn có thể nhìn thấy được vẻ xúc động trên mặt nàng.
- Đồ ngốc, anh không cần xin lỗi em. Bởi vì em biết không phải anh không muốn ở cạnh em, mà anh bận rộn quá, có rất nhiều chuyện cần anh đi xử lý.
Trong lúc ngủ mơ, Tô San lại nói:
- Cha em đã nói với em, bảo em đừng giận anh, ông nói anh là một tiềm long, không có khả năng vĩnh viễn ở lại trong bùn cạn, bầu trời mới là sân khấu cho anh bay lượn.
- Yên tâm đi ngốc tử, anh cứ đi làm việc của mình, em không có gì, em sẽ chiếu cố mình, huống chi còn có chị Lý Dĩnh cũng tới với em...
Nghe lời nàng nói, nếu không phải thấy nàng còn nhắm mắt thở đều đều, hắn sẽ cho rằng nàng đã tỉnh ngủ.
Hắn vừa cảm thấy lạ lùng vừa cảm thấy thật sự áy náy.
Mà Tô San nói xong cũng liền bất động.
- Hô...
Trần Phàm thấy thế, phun ra một hơi lại ôm Tô San lên lầu.
Rất nhanh hắn đi tới trước cửa phòng nàng.
Dát chi!
Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng mở ra.
Đứng trong phòng, nhìn thấy hết thảy, Trần Phàm không khỏi thoáng lặng người.
Trong phòng được sắp xếp thật ngăn nắp, thậm chí sách vở cũng chỉnh tề, đầu giường cũng đặt chú gấu bông thân thiết của Tô San.
Nếu không phải có con gấu nhỏ, Trần Phàm còn tưởng phòng ngủ do dì Điền sắp xếp.
Chẳng lẽ dì Điền đã tới?
Trần Phàm thầm tự hỏi, ôm Tô San đến bên giường buông nàng xuống.
- Ngốc tử, đừng đi, đừng rời khỏi em...
Khi hắn vừa buông Tô San, định đắp mền cho nàng, thân hình nàng kịch liệt chấn động, hoảng sợ kêu một tiếng, lại bật người ngồi dậy mở to đôi mắt.
Nghe tiếng thét hoảng sợ của Tô San, hắn cũng ngây ra, nhìn thấy có lẽ nàng nằm ác mộng, nắm lấy bả vai nàng nhẹ nhàng lắc hai cái nói:
- San San, đừng sợ, là anh.
Nói chung người bị bừng tỉnh ý thức sẽ chợt trống rỗng, lối suy nghĩ cũng tạm dừng.
Lúc này nàng chính là như thế, không nghe được lời Trần Phàm, biểu tình vẫn còn ngây ngốc.
Một giây, hai giây, ba giây, Tô San hơi nháy mắt, đồng tử chợt co rút lại.
- Trần Phàm?
Tô San trong nháy mắt trợn tròn xoe, trên mặt tràn ngập nỗi khiếp sợ.
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng như sợ mình nhìn lầm, nhắm mắt lại nhẹ lắc đầu, lại mở to mắt.
Nàng muốn dùng phương thức này xác nhận mình không phải xuất hiện ảo giác, hoặc còn đang trong giấc mộng.
- Là anh, nha đầu ngốc.
Trần Phàm cười khổ gật đầu.
Lần này Tô San không hé răng, dùng sức véo tay của mình.
- Ai u!
Vừa véo tay, nàng chợt thấy đau, kêu to một tiếng liền xác định mình không phải đang nằm mộng!
- Ngốc tử, thật là anh sao?
Bị đau đớn kích thích, nàng hoàn toàn khôi phục ý thức, trên mặt nở nụ cười hưng phấn, ngữ khí hơi kích động.
Trần Phàm gật đầu, nhẹ giúp nàng sửa lại mái tóc, ôn nhu hỏi:
- Nằm ác mộng phải không, không sao chứ?
- Không có việc gì.
Tô San lắc đầu, lại nhớ ra gì đó, có chút kích động nói:
- Không phải ác mộng! Em cho anh biết, thật quá thần kỳ!
Thần kỳ?
Trần Phàm khó hiểu.
- Em nói anh nghe, vừa rồi trong mộng em thấy anh trở lại, còn hôn em, còn nói xin lỗi em, sau đó anh muốn đi, em lôi kéo không cho anh đi...
Tô San nhớ lại giấc mộng, hoa chân múa tay vui sướng nói:
- Kết quả em vừa mở mắt anh liền xuất hiện, anh nói có thần kỳ hay không?
- Thần kỳ.
Trần Phàm nói xong, càng thêm tự trách mãnh liệt. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Tục ngữ nói ban ngày suy nghĩ nhiều, đêm sẽ mơ thấy.
Theo hắn xem ra, nếu không phải Tô San quá nhớ hắn, làm sao lại mộng thấy mình, lại còn cười vui vẻ như vậy?
Hắn biết nàng không hề oán hận hắn thường xuyên đi xa, nhưng trong lòng vẫn hi vọng hắn thường ở nhà bồi nàng.
Hắn không biết từ sau khi dì Điền nghỉ việc, mỗi ngày nàng đều tự thu thập mọi việc trong nhà, làm thức ăn, đặt trong lò vi ba, một mình ngồi trong đại sảnh chờ mong Trần Phàm có thể đột nhiên trở về.
Quay về cùng nàng ăn cơm, xem ti vi.
Nhiều ban đêm.
Một lần lại một lần chờ mong.
Một lần lại một lần ngủ ngay trên sô pha.
Cô gái từng bị xem như thế thân đi hoàn thành sứ mạng.
Cô gái từ chán ghét nhưng về sau càng hãm sâu bể tình.
Cô gái từng vô tư không hề quan tâm tới hôn phu của mình.
Cô gái cho dù biết người đàn ông của mình có thêm nhiều người đàn bà khác nhưng vẫn làm như không biết, khuôn mặt luôn tươi cười, không biết đã chờ đợi bao đêm.
Nàng vì hắn.
Lẳng lặng chờ đợi, yên lặng thay đổi.
Giờ khắc này Trần Phàm giống như hiệp khách thời cổ đại, đơn đao đi đối mặt mười ba Nhẫn Hoàng, không hề sợ hãi.
Thực lực mười ba người tăng vọt, tốc độ cực nhanh, lúc đang lao tới chỗ Trần Phàm, giống như trước đó, không hề có chút tiếng vang, lưỡi đao sắc bén trong tay chiếu sáng dưới ngọn đèn, đâm đến chói mắt.
Trong lúc nhất thời, sát ý lạnh lẽo tràn ngập cả hành lang.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Đột nhiên tốc độ của Trần Phàm chợt nhanh hơn.
Lòng bàn chân hắn đột nhiên phát kình, hai chân chống mạnh, bắn lui ra sau, thân thể như giương cung, phía sau lưng dán sát, cả người giống như quỷ mỵ xông về phía mười ba Nhẫn Hoàng.
- Thiên đình phát kính, túc để dũng tuyền!
Giờ khắc này, Trần Phàm lại xuất ra bộ pháp khủng bố này, giống như chỉ dùng một bước liền bay tới trước người mười ba Nhẫn Hoàng kia.
- Ba!
Mắt thấy sắp sửa va chạm với tên đầu tiên, Trần Phàm mượn sức chạy tới, thân hình bay lên không, một cước giẫm lên vách tường, lực đạo thật lớn, vừa giẫm trên vách liền xuất hiện khe nứt, run rẩy không dứt.
- Hô!
Trong lúc vách tường run lên, Trần Phàm mượn dùng phản lực, xẹt qua tên đầu tiên, bắn lên vách tường bên trái, đồng thời chém ra thanh đao, thanh đao hóa thành đạo bạch quang chém về một gã ở giữa.
- Phốc xuy!
Giống như cắt trúng đậu hũ, một đao bay ra, đầu tên kia bị trực tiếp chém xuống, cột máu bắn lên cao.
Một đao chém rụng đầu tên kia, thế đao trong tay Trần Phàm không giảm, ngay sau đó chém vào đầu tên Nhẫn Hoàng bên trái.
Tên kia theo bản năng dừng phắt lại, ngửa ra sau, muốn tránh thoát một đao chém tới.
Nhưng động tác của hắn đã chậm.
Thân thể hắn vừa ngửa ra sau, thanh đao trong tay Trần Phàm lướt tới nhanh như gió, xẹt qua trên tai hắn.
- Phốc xuy!
Thanh âm lưỡi đao chém vào xương vang lên, đầu của tên kia bị gọt mất một nửa, chất dịch trắng cùng máu tươi hỗn hợp thành một chỗ phun vải ra, hình ảnh vô cùng khủng bố.
- Ba!
Cùng lúc đó, Trần Phàm mượn dùng phản lực bắn qua vách bên trái, một cước giẫm lên vách tường, lực đạo đã có chút giảm bớt nhưng vách tường không ngừng rung lên, tựa hồ như sắp sụp đổ.
Mười ba Nhẫn Hoàng bày theo hình tam giác xung phong, hàng thứ nhất là đầu lĩnh, hàng thứ hai ba người, hàng thứ ba bốn người, cuối cùng là năm người!
Vừa rồi Trần Phàm giết chết hai tên hàng thứ hai, lúc này lại bắn ra trực tiếp đối mặt bốn gã hàng thứ tư.
Bốn gã nhìn thấy đồng bọn bị giết lập tức dừng lại, lúc này thấy Trần Phàm lao tới liền hét lớn một tiếng cùng vung đao chém tới.
Bốn gã ra tay nhanh như gió, tốc độ cực nhanh, bốn thanh đao chém tới từ bốn góc độ khác nhau, cơ bản phong kín đường tránh né của Trần Phàm.
Trần Phàm tựa hồ đã sớm đoán được, nhìn thấy bốn thanh đao đâm ra, tay trái hắn đột nhiên chụp tới đèn treo trên nóc nhà, lực eo khủng bố, thân hình như đang du dây, phóng lên cao, thoải mái tránh thoát công kích của bốn gã, trực tiếp xuất hiện ngay trên đỉnh đầu bọn hắn.
- Ba!Không đợi bốn gã thu đao, Trần Phàm dùng động tác Thiên Cân Trụy, một cước đạp lên đầu một gã, lực đạo khủng bố chấn vỡ đầu hắn, xương cốt lập tức gãy nát, phát ra tiếng vang "răng rắc".
- Sưu!
Ngay khi tên kia thất khiếu chảy máu ngã xuống, Trần Phàm chém ra hai đao, tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức làm cho người ta không thể nhìn thấy rõ hắn làm sao xuất chiêu, chỉ nhìn thấy được hai đạo bạch quang hiện lên.
- Phốc xuy!
- Phốc xuy!
- Phốc xuy!
Thanh âm lưỡi đao lướt tới cơ hồ đồng thời vang lên, trùng lặp cùng một chỗ, giống như ma âm tới từ địa ngục, khiếp cả lòng người.
Tiếng vang đi qua, ba đầu người cơ hồ đồng thời bay lên, ba cột máu phóng lên cao như suối phun, mưa máu đầy trời.
Trong chớp mắt, Trần Phàm đã giết chết sáu gã, máu tươi nhuộm đỏ cả hành lang, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh khiến người nôn mửa, nguyên hành lang yên tĩnh liền biến thành địa ngục huyết sắc.
Trường hợp khủng bố như thế, nếu bảy tên còn lại chưa tiêm gien số 1, chỉ sợ sẽ bị hù chết tươi!
Dù sao thực lực của Trần Phàm đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của bọn hắn, song phương căn bản không cùng chung cấp bậc!
Mà sự thật đúng là như thế, mười tám Nhẫn Hoàng năm xưa chém giết cường giả Thần Bảng, phải đem tên cường giả bao vây mới thành công ám sát.
Mà giờ khắc này bọn hắn chỉ còn mười ba người, bởi vì hành lang quá chật, không thể hình thành xu thế vây kín, vì thế sức chiến đấu giảm bớt rất nhiều.
Người thắng làm vua, người thua làm giặc!
Trên thế giới này không có nếu, bởi vì hành lang quá chật, làm bọn hắn không thể liên kết lại, Trần Phàm dễ dàng giết đi sáu người, bảy người còn lại đã không còn cảm giác sợ hãi, khi Trần Phàm rơi xuống lập tức nhào tới phát động công kích!
- Sưu sưu sưu sưu sưu sưu...
Dưới ánh đèn, máu tươi tràn ngập, bảy tên còn lại cùng một thời gian lao tới Trần Phàm, thanh đao trong tay hóa thành bảy đạo bạch quang, thanh thế khủng bố, sát ý lẫm nhiên.
Trần Phàm cười lạnh, chân phải đột nhiên đá ra.
- Phanh!
Một cước của hắn đá trúng thi thể một tên Nhẫn Hoàng, lực đạo trực tiếp đá bay thi thể tên kia đập tới năm tên đang lao tới.
- Phốc xuy!
Thấy thi thể bay tới, hai tên dùng sức bổ ra, trực tiếp chém thi thể thành thịt nát, ba gã còn lại tốc độ không giảm, cùng hai tên khác phối hợp muốn một kích giết chết Trần Phàm!
- Phanh!
- Phanh!
Trần Phàm lại hất văng hai cỗ thi thể đập tới ba gã phía trước, cùng lúc đó hai thanh đao phía sau liền công tới sau lưng hắn.
Trần Phàm như mọc thêm đôi mắt, trong nháy mắt dưới chân hắn phát lực, thân hình bay lên không, xoay ngược ra sau!
- Hô!
Thân hình hắn đúng lúc lướt qua hai lưỡi đao, bay lên trên đỉnh đầu hai gã Nhẫn Hoàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Chết!
Trên không trung, hắn chợt quát một tiếng, buông đao, hai tay chụp xuống đầu hai gã Nhẫn Hoàng!
- Ba!
Hai tiếng vang trầm đục cùng vang lên, đầu hai gã bị Trần Phàm chụp vỡ, như dưa hấu nứt toác, thành bốn năm mảnh, máu tươi vang khắp nơi.
Ba gã phía trước chém nát thi thể đồng bọn, cấp tốc lao tới, khi Trần Phàm vừa rơi xuống đất đã ở ngay trước người hắn, thanh đao đồng loạt đâm tới.
- Xuy!
Thân hình Trần Phàm rơi xuống, vừa lúc bắt được thanh đao đang rơi xuống, thuận thế chém ra.
- Xuy!
- Khanh!
- Khanh!
- Khanh!
- Khanh!
Thanh đao trong tay Trần Phàm lần lượt va chạm cùng đao của năm tên Nhẫn Hoàng, năm tiếng vang giòn vang lên, mấy thanh đao toàn bộ đều gãy rụng, chỉ còn lại phân nửa đoạn đao.
Hai gã phía trước không chịu nổi lực đạo, hổ khẩu vỡ ra, máu tươi giàn giụa, ba gã phía sau bật lui.
- Sưu!
Liên tiếp chặt đứt năm thanh đao, Trần Phàm vung đoạn đao gãy trong tay thẳng vào mặt tên đứng đối diện.
Khoảng cách ngắn ngủi như thế, với lực đạo của hắn, hoàn toàn giống như viên đạn, không cách nào trốn tránh.
- Phốc xuy!
Thanh âm trầm đục, tên kia không kịp trốn tránh bị đoạn đao gãy bắn trúng, trực tiếp bổ đầu hắn thành hai nửa.
- Sưu!
- Sưu!
- Sưu!
- Sưu!
Cùng lúc đó bốn gã còn lại đều ném thanh đao bắn tới, bốn lưỡi đao bắn thẳng tới Trần Phàm, cơ hồ không còn đường tránh né.
Có thể nói đây là một kích trí mạng!
Đồng dạng nếu một kích này không đánh trúng, cũng là chiêu cuối cùng của bọn hắn, Trần Phàm sẽ không cho bọn hắn bất cứ cơ hội nào!
Trần Phàm lập tức lách tránh sang phải.
- Hô!
Một thanh đao gãy lướt sát qua tai hắn, đao phong sắc bén cắt phá vành tai hắn.
Không để ý tới đau đớn, không còn thời gian quan tâm, hắn lại lách sang trái.
- Hô!
Lại một thanh bay sát qua thái dương, đao phong trực tiếp cắt làn da, máu tươi tuôn ra.
- Phốc xuy!
Ngay khi hắn vừa lách tránh lần thứ ba, một thanh đao gãy cắm ngay cánh tay hắn, lực đạo thật lớn, xuyên thấu qua tay hắn, gọt đi một khối thịt, lộ ra xương trắng lạnh lẽo.
Thanh cuối cùng lại bay qua đỉnh đầu hắn, cắt đứt một nhúm tóc bay tung.
Thấy hắn tránh thoát một kích trí mạng, bốn tên còn lại mặc dù không tỏ vẻ sợ hãi, nhưng diễn cảm chợt ngưng trọng lên.
Bởi vì bọn hắn đều biết đã không còn cơ hội!
Còn cơ hội không?
Không còn!
Trong ánh nhìn của bọn hắn, Trần Phàm nhếch môi cười.
Nụ cười như của tử thần.
Nụ cười cuối cùng bọn hắn được nhìn thấy.
Thân hình Trần Phàm chợt động.
Tốc độ của hắn chẳng những không giảm bớt, ngược lại vì máu tươi kích thích, càng nhanh hơn, nhanh tới mức bốn gã không còn nhìn thấy được.
Giờ khắc này, hắn đã lấy ra toàn bộ thực lực như khi chiến đấu với Maha!
Giết chóc!
Giết chóc tàn nhẫn!
Bốn gã Nhẫn Hoàng hoàn toàn không còn năng lực chống đỡ, trực tiếp bị Trần Phàm dùng thiết quyền đánh vỡ đầu!
- Phanh!
Khi Trần Phàm dùng thiết quyền đánh vỡ đầu tên cuối cùng, cả hành lang biến thành thế giới địa ngục, máu tươi nhuộm đỏ hành lang.
- A!
Xuyên Đạo Thần đã hạ lệnh tiến công vào biệt thự, vừa mở cửa phòng khách, chuẩn bị xem tình hình chiến đấu bên ngoài, kết quả nhìn thấy cảnh tượng như trong địa ngục, dù hắn có được trái tim kiên cường, vẫn bị dọa tới thất thanh hét chói tai, trực tiếp ngồi bệch xuống mặt đất.
Nhìn thân hình hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ của Trần Phàm, nỗi sợ hãi tận sâu trong linh hồn tràn ngập khắp toàn thân Xuyên Đạo Thần, đồng thời hắn chỉ còn một ý nghĩ, trêu chọc Đồ Tể, kết cục chỉ có một: Chết!