- Đúng phải không, chuyện này dùng hai chữ thần kỳ không đủ để hình dung!" Tô San nghe Trần Phàm cũng nói thần kỳ, có vẻ càng thêm hưng phấn, nhưng vừa hưng phấn lại nhìn thấy diễn cảm tự trách trên mặt Trần Phàm thể hiện thật rõ ràng.
Trần Phàm điều chỉnh lại một chút cảm xúc, nở nụ cười:
- Vậy lão bà nói xem phải hình dung như thế nào?
- Còn hình dung sao?
Tô San bày ra một tạo hình như ma pháp sư đang làm ma pháp:
- Bản pháp sư chỉ dùng đại triệu hoán thuật, anh liền bị gọi trở về thôi.
- Thì ra lão bà đại nhân thích chơi trò huyền huyễn nữa sao?
Trần Phàm cười nói. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Tô San nhận thấy được cảm xúc tự trách trên mặt Trần Phàm đã phai nhạt, trong lòng âm thầm thở ra, đồng thời đắc ý ngẩng cao đầu hừ hừ nói:
- Bổn tiểu thư không gì làm không được!
- Đúng vậy, lão bà của anh là một cô gái xinh đẹp siêu cấp vô địch!
Chẳng biết tại sao, mỗi khi tranh luận với Tô San, thể xác và tinh thần của hắn lại vô cùng thả lỏng, lần này cũng không ngoại lệ, bên tai vang lên thanh âm cười vui của nàng, Trần Phàm chỉ cảm giác toàn bộ gánh nặng trên vai mình giống như không còn tồn tại.
- Được rồi, anh không đỏ mặt nhưng em bị mặt đỏ đó!" Nghe được lời nói của Trần Phàm, Tô San cười vui vẻ nói:
- Đúng rồi ngốc tử, anh vừa từ Mỹ trở về sao? Ăn cơm chưa? Nếu chưa em đi hâm nóng lại.
Nói xong định xuống giường.
Trần Phàm giữ chặt vai Tô San, nói:
- Ân, buổi tối vừa trở về, đã ăn rồi, không cần vội.
- Vậy anh đi tắm rửa đi.
Nghe hắn nói như thế, Tô San đặt ngón trỏ bên miệng nghĩ nghĩ nói:
- Sau khi tắm xong lại nói chuyện với em, cho tới khi em ngủ mới thôi.
- Tuân chỉ, lão bà đại nhân!
Trần Phàm mỉm cười thở dài làm Tô San khoái chí bật cười ha ha.
- Mau đi đi, em chờ anh nha.
Cười cười, Tô San cố ý bày ra bộ dáng thật dễ thương.
Nhìn thân thể như ẩn như hiện cùng vẻ mặt vũ mị của Tô San, trong lòng Trần Phàm không hề có bất kỳ tạp niệm, chỉ có lòng cảm động.
Hắn cũng không tiếp tục nói gì với Tô San, nhẹ gật đầu thối lui ra khỏi phòng.
Mười lăm phút sau.
Trần Phàm đơn giản tắm rửa xong, liền mặt quần sọt đi tới phòng ngủ Tô San.
Trong phòng ngủ, Tô San đã tắt đèn lớn, chỉ mở đèn tường, ngọn đèn màu tím làm cho người ta có cảm giác mông lung.
Dưới ánh đèn, Tô San nằm nghiêng, một tay ôm cằm, giống như một pho tượng mỹ nhân đang ngủ.
Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Phàm không khỏi nhớ tới lúc trước khi hắn đi thăm Dai Fu lại bị Tô San gọi điện nói đã tắm rửa xong đang chờ mình về nhà.
Ngày nào đó bên trong phòng ngủ chỉ có đèn tường, Tô San cũng nằm như vậy.
Tất cả chuyện này phảng phất như một vòng luân hồi.
Khác nhau chính là, Trần Phàm biết Tô San hôm nay không có khả năng giấu cây kéo dưới gối, cố ý dẫn dụ hắn, ở thời điểm mấu chốt nhất sẽ lấy kéo ra hù dọa mình.
- Lên đây đi.
Thấy Trần Phàm có chút hốt hoảng, Tô San xê dịch thân hình ngoắc tay nói.
Trần Phàm nhẹ lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều bước nhanh đến bên giường, nằm xuống bên cạnh Tô San, dựa vào đầu giường kéo Tô San vào trong lòng.
Tô San giống như con mèo nhỏ dịu ngoan dựa vào trong lòng Trần Phàm, kìm lòng không được vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve từng vết sẹo rất sống động trên người hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Đau không?
- Không đau.
Trần Phàm cười lắc lắc đầu.
Nhìn thấy Trần Phàm dùng vẻ mặt thoải mái nói ra hai chữ "không đau", chẳng biết tại sao trong lòng Tô San chỉ mơ hồ cảm thấy có chút nhói đau, theo sau nàng ý thức được điểm này, kiệt lực điều chỉnh cảm xúc một chút, nở nụ cười tiếp tục hỏi:
- Chuyện tại Mỹ đều xong xuôi chứ? Thuận lợi không?
- Ân, đều xong xuôi, thật thuận lợi.
Trần Phàm nói xong nghĩ đến lộ trình kế tiếp của chính mình, áy náy nhìn Tô San:
- San San...
- Ân?
- Hai ngày nữa anh còn phải đi ra xa làm việc, trong hai tháng tới anh cũng không có nhiều thời gian dành cho em.
Trần Phàm cân nhắc một chút, nói:
- Nhưng sau tháng mười thì thoải mái, đến lúc đó anh có thể mỗi ngày cùng đi học với em.
- Hừ, ai thèm anh đi chung.
Tô San cố ý hừ lạnh một tiếng:
- Người ở chung với em còn nhiều mà, tỷ như chị Lý Dĩnh, tiểu bồ câu, Oánh Oánh...
Chẳng biết tại sao, chứng kiến bộ dạng thản nhiên của Tô San, trong lòng Trần Phàm cảm thấy càng thêm áy náy.
Mà Tô San dường như nhìn ra điểm này, rất nhanh liền đổi đề tài:
- Đúng rồi, đồ ngốc, nói tới tiểu bồ câu suýt chút nữa em đã quên, hôm qua em đã hứa với hắn ngày mai cùng hắn đến quán bar chơi, anh đã trở lại, ngày mai em gọi điện nói với hắn sẽ không đi.
- Đi thôi, anh đi cùng mọi người.
Trần Phàm cười cười:
- Đã lâu anh không gặp hắn và Oánh Oánh, vừa lúc cùng đi gặp họ vậy.
- Được!" Nghe được Trần Phàm cũng muốn đi, Tô San có vẻ hưng phấn:
- Như vậy ngày mai em liên lạc Chu Văn cùng Tiêu Phong, xem họ có thời gian hay không, có thời gian thì cùng đi, dù sao mọi người đã lâu không gặp nhau rồi.
Trần Phàm cười gật đầu, đồng thời cũng có chút chờ mong, chờ mong buổi tụ họp ngày mai.
Đối với hắn hôm nay mà nói, hắn không còn thích loại khoái cảm giết chóc địch nhân, ngược lại hắn thích cuộc sống thật bình đạm, cuộc sống như thế làm cho hắn vô cùng thích ý và thoải mái.
Giống như trong tiểu thuyết võ hiệp đã viết, nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ.
Vô luận là Trần gia công tử ca, Long Nha hay Đồ Tể, bất kỳ là thân phận nào, đều chú định cuộc sống của Trần Phàm sẽ không được bình đạm như người bình thường.
Ít nhất trước mắt không được!
Có lẽ vì minh xác điểm này, khi Tô San ngủ thiếp trong lòng hắn, điện thoại đặt trên đầu giường chợt rung lên.
- Long Nha, Yến Thanh Đế nhảy lầu tự sát.
Điện thoại vừa chuyển được, thanh âm Long Nữ rõ ràng truyền vào tai Trần Phàm.
Ngạc nhiên nghe được tin tức này, Trần Phàm không khỏi ngây ra, theo sau liền bình thường trở lại.
Ban đầu khi ở Đại Liên, tuy rằng Trần Phàm không muốn giết chết Yến Thanh Đế tại Đại Liên, nhưng lại làm cho hắn mất nửa mạng, sau Yến Thanh Đế trở lại Yên Kinh không bao lâu thì bị trừ bỏ tư cách làm người thừa kế Yến gia.
Điều này đối với Yến Thanh Đế mà nói, chẳng khác gì là họa vô đơn chí, với tính cách kiêu ngạo của hắn đương nhiên là không thể thừa nhận.
Bởi vì như vậy, dù Yến Thanh Đế không lựa chọn nhảy lầu tự sát cũng sẽ vì buồn bực mà chết.
- Tôi đã biết.
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Trần Phàm hạ giọng trả lời.
Nghe hắn nói, tuy rằng trong lòng Long Nữ lo lắng không biết Yến Khánh có chó cùng rứt giậu hay không, nhưng không hỏi nhiều, trực tiếp cúp điện thoại. Nàng nhận ra được Trần Phàm không tiện nghe điện thoại, nếu không cũng sẽ không cố ý hạ giọng.
Long Nữ lo lắng Yến Khánh sẽ chó cùng rứt giậu, Trần Phàm lại tuyệt không lo lắng.
Theo hắn xem ra, hội nghị tháng mười gần đến, Yến Khánh dù có quyền thế ngập trời, cũng không dám hồ nháo ngay trong giờ phút mấu chốt này.
Hơn nữa lui bước mà nói, dù Yến Khánh muốn hồ nháo, cũng không tìm được lý do.
Dù sao hiện giờ Trần Phàm đã đem chiến trưởng từ trong quốc nội chuyển ra nước ngoài.
Dù Yến Khánh có bao nhiêu ngưu bức, cũng chỉ ở trong quốc nội mà thôi, không khả năng thò tay ra đến nước ngoài.
Huống chi cho dù Yến Khánh có thể thò tay ra nước ngoài thì thế nào?
Trần Phàm là Đồ Tể, là vương giả thế giới ngầm!
Chó cùng rứt giậu, Yến Khánh dám sao?
Đêm.
Một vầng trăng lạnh treo trên bầu trời, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, rơi khắp từng ngõ ngách trên núi Phú Sĩ, trên đỉnh tuyết trắng bao phủ, phóng mắt nhìn ra, giống như một cây quạt vừa nhẹ nhàng đổi chiều.
Trong màn đêm, từng chiếc xe gào thét chạy nhanh về hướng trang viện Tá Đằng gia tộc, toàn bộ những người ngồi trên xe đều mạng trang phục thống nhất của thành viên Sơn Khẩu Tổ.
Đi sau xe bus là một loạt Lincoln, trong xe đều là nhân sĩ cao tầng Sơn Khẩu Tổ, bọn hắn còn có thân phận chính là thân tín của Xuyên Đạo Thần.
- Mỹ Sa tiểu thư, toàn bộ bảo tiêu bên ngoài của Tá Đằng gia tộc đều đã bị thủ tiêu, người của chúng ta đã đến cửa trang viện, kế tiếp nên làm như thế nào?
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào bên trong, nương ánh trăng, có thể nhìn thấy được Mỹ Sa đang cầm chiếc di động, diễn cảm trấn định mà cơ trí, ánh mắt nhìn chằm chằm núi Phú Sĩ cách đó không xa.
- Hiện tại Xuyên Đạo quân còn đang ở bên trong trang viện, tình cảnh thập phần nguy hiểm.
Nghe được trong điện thoại truyền ra tiếng hội báo, Mỹ Sa lạnh lùng nói:
- Dặn mọi người dùng tốc độ nhanh nhất xông vào, xử lý thành viên Tá Đằng gia tộc đồng thời mau chóng tìm được Xuyên Đạo quân.
- Dạ, Mỹ Sa tiểu thư!
- Tất cả mọi người xông vào trong, nhanh chóng tìm được Xuyên Đạo hội trưởng!
Đầu bên kia điện thoại, người kia cung kính trả lời Mỹ Sa, lập tức truyền ra mệnh lệnh.
Chiếc xe Mỹ Sa đang ngồi cũng đã ngừng lại.
Trong xe, Mỹ Sa nhìn thấy từng chiếc xe bus phá tan phòng tuyến của thành viên Tá Đằng gia tộc, vọt vào bên trong trang viện, nỗi lo lắng trong con ngươi nàng chợt tan biến đi.
Theo nàng xem, bên cạnh Xuyên Đạo Thần có Trần Phàm, bảo trụ tính mạng hẳn là không thành vấn đề, mà bên mình có nhiều người cùng xông vào trang viện như vậy, đủ để xử lý thành viên Tá Đằng gia tộc.
Nếu như vậy, hành động phá vỡ đêm nay chỉ cần một vấn đề cần giải quyết: dàn xếp cảnh sát!
- Phanh, phanh, phanh, phanh...
...
Thanh âm tiếng súng nổ không ngừng vang lên, ánh lửa trong trang viên Tá Đằng gia tộc bốc cao, đạn bay khắp nơi.
Xuyên Đạo Thần âm thầm tập hợp thành viên Sơn Khẩu Tổ, tuy rằng luận thực lực còn chênh lệch lớn với thành viên Nhẫn Đường cùng bảo tiêu của Tá Đằng gia tộc, nhưng chiếm cứ ưu thế nhân số, lợi dụng chiến thuật biển người trực tiếp chiếm được thượng phong!Đương nhiên bọn hắn chiếm được thượng phong còn nhờ một nguyên nhân chủ yếu: Trần Phàm đang ở trong trang viên đại khai sát giới!Chém giết xong Tá Đằng Nhất Lang cùng mười bảy Nhẫn Hoàng, Trần Phàm không hề ngừng lại, mà dùng xu thế không thể ngăn trở giết hại những thành viên Nhẫn Đường bên ngoài biệt thự.
Đối mặt với thực lực của Trần Phàm, những người kia bị giết tới bể mật, hơn nữa tin tức Tá Đằng Nhất Lang đã bị giết chết được truyền đi ra, bọn hắn đều cho rằng không thể cứu vãn, tự nhiên không dám liều mạng với thủ hạ của Xuyên Đạo Thần, mà lựa chọn chạy trốn.
Dưới tình hình này, hành động soán quyền ngày sau làm khiếp sợ thế giới ngầm toàn cầu liền tiến triển cực kỳ thuận lợi.
- Ô...ô...
Ngay khi những thủ hạ của Xuyên Đạo Thần còn đang thu thập những kẻ còn sống sót, không đợi thành viên thân tín của Tá Đằng gia tộc kịp chạy tới cứu viện, từng chiếc xe cảnh sát đã gào thét lao tới, cảnh sát còn vận dụng máy bay trực thăng, vài chiếc trực thăng vây vòng trên không trung trang viện, còn đem tình huống tại hiện trường hội báo cho người nắm quyền cảnh sát Tokyo.
Ngoài mấy cây số cách trang viện không xa, Mỹ Sa ngồi trong xe Lincoln, nghe được tiếng còi xe cảnh sát lao tới, chẳng những không hề bỏ chạy, ngược lại còn gọi bảo tiêu trực tiếp lái xe đón lấy xe cảnh sát.
Dàn xếp cảnh sát!
Đây là nhiệm vụ lớn nhất của Mỹ Sa, cũng là nhiệm vụ cuối cùng.
Chỉ cần làm được điểm này, người cầm quyền Sơn Khẩu Tổ đêm nay sẽ đổi tên!
Ngay khi Mỹ Sa chuẩn bị cùng cảnh sát tiến hành đàm phán, trong trang viện Trần Phàm nhìn thấy thế cục đã hoàn toàn bị phía Xuyên Đạo Thần khống chế, không tiếp tục tiến hành giết chóc, mà tìm được chút thuốc xử lý thương thế trên cánh tay, thay bộ quần áo mới, lặng yên không tiếng động rời khỏi trang viện.
Bên trong nhà Liễu Xuyên Tùng Cát.
Liễu Xuyên Tình Tử đang cùng Y Đằng Lan mặc kimono ngồi trong phòng khách xem ti vi, nhưng thần sắc cả hai có vẻ không yên lòng.
- Tình Tử, hay con đi hỏi cha con đi, vì sao hiện tại tên kia còn chưa bị trừng phạt?
Y Đằng Lan nhịn không được quay đầu hỏi con gái, bà đã đáp ứng với gia tộc sẽ trút giận cho Y Điền cùng Y Hạ, tự nhiên không muốn nuốt lời.
So sánh với Y Đằng Lan mà nói, hận ý của Liễu Xuyên Tình Tử còn lớn hơn, quả thật chính là hận thấu xương, nằm mộng còn muốn Trần Phàm quỳ xuống trước mặt nàng ta, như tiết mối hận trong lòng!
Lúc này nghe được lời của Y Đằng Lan, Liễu Xuyên Tình Tử cũng có chút buồn bực, tức giận nói:
- Cha nói trong vòng ba ngày sẽ giao tên súc sinh kia cho con.
- Thế nhưng đều đã qua hai ngày, bên phía đại lục tựa hồ không có ý định giao người.
Y Đằng Lan nói:
- Nếu không mẹ và con cùng đi hỏi cha con?
- Được.
Nghe Y Đằng Lan nói như thế, Liễu Xuyên Tình Tử cảm thấy cũng nên đi hỏi thăm một chút, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh, hai người đi vào phòng sách của Liễu Xuyên Tùng Cát, hắn vẫn như ngày thường, tay đang cầm văn kiện xem xét.
Nhìn thấy hai người đi vào, hắn hiểu ý bỏ văn kiện xuống.
- Cha, cha không phải nói trong ba ngày sẽ giao tên kia cho con sao? Vì sao đã hai ngày rồi bên kia còn chưa chịu giao người?
Đi vào phòng, Liễu Xuyên Tình Tử vội vàng hỏi.
Liễu Xuyên Tùng Cát cau mày nói:
- Bên kia còn đang dùng cớ phải điều tra chân tướng để kéo dài thời gian, nhưng áp lực đã làm bọn hắn không thể tiếp tục thừa nhận, bọn hắn kéo không được bao lâu, con cứ chờ đi.
- Rốt cục là chờ bao lâu?
Liễu Xuyên Tình Tử lại hỏi, không muốn chờ đợi thêm chút nào.
Lần này Liễu Xuyên Tùng Cát không trả lời.
Bởi vì điện thoại vừa lúc vang lên.
Nếu bình thường nghe điện thoại, hai mẹ con đều sẽ rời phòng, nhưng hôm nay Liễu Xuyên Tùng Cát biết nếu không cho hai người câu trả lời, hai người sẽ không chịu đi.
- Chuyện gì?
Cầm điện thoại hắn trầm giọng hỏi, ngữ khí rất có vẻ uy áp cùng áp bách.
- Đại nhân, không xong, vừa nhận được tin tức, Sơn Khẩu Tổ đã xảy ra chính biến, Xuyên Đạo Thần dẫn dắt thân tín đánh lén Tá Đằng gia tộc, hiện tại trang viện của họ đã bị chiếm lĩnh, nghe nói Tá Đằng Nhất Lang đã bị thủ tiêu.
Nghe thuộc hạ báo cáo, sắc mặt hắn chợt biến đổi.
Liễu Xuyên gia tộc có thể lấy được địa vị cực cao trong chính phủ, ngoại trừ thực lực bản thân mạnh mẽ, còn được nhiều gia tộc ủng hộ, trong đó Tá Đằng gia tộc là người ủng hộ mạnh nhất, hàng năm cung cấp rất nhiều tiền cho Liễu Xuyên gia tộc, để họ có thể lợi dụng khoản tiền này củng cố địa vị, khuếch trương thế lực, đồng thời họ sẽ bao che cho Tá Đằng gia tộc.
Hiện giờ quyền lực của Tá Đằng gia tộc đã bị chiếm lĩnh.
- Cảnh sát đâu? Cảnh sát Tokyo làm ăn gì vậy?
Sau thoáng khiếp sợ, Liễu Xuyên Tùng Cát giận dữ.
- Đại nhân, cảnh sát đã xuất động, hiện tại bên Xuyên Đạo Thần còn đang đàm phán với cảnh sát. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Bên kia tên thủ hạ cẩn thận trả lời, hiển nhiên hắn cũng biết chuyện này sẽ ảnh hưởng tới Liễu Xuyên gia tộc đến bậc nào.
Nghe vậy sắc mặt Liễu Xuyên Tùng Cát thật khó coi, hắn biết sau lưng Xuyên Đạo Thần có những người nào trong chính phủ, còn là đối thủ của hắn.
Nếu như vậy, Xuyên Đạo Thần thượng vị, phần tiền của Sơn Khẩu Tổ sẽ cung cấp cho những người đó, mà không phải Liễu Xuyên gia tộc!
Ngay khi hắn còn đang cảm thấy khiếp sợ lẫn phẫn nộ, Trần Phàm đã âm thầm thủ tiêu những đặc công bảo hộ quanh nhà hắn, đi tới cửa, thoải mái mở cửa nhà.
Liễu Xuyên Phong đang định đến phòng khách tìm Liễu Xuyên Tình Tử nói chuyện, kết quả phát hiện trong phòng không người, hắn đang muốn đến phòng sách tìm kiếm, vừa mới bước đi chợt phát hiện Trần Phàm đang thản nhiên đi vào nhà.
- Hỗn đản, ai cho mày vào?
Nhìn thấy Trần Phàm trong lớp hóa trang, Liễu Xuyên Phong theo bản năng xem hắn là những đặc công trong quân đội bảo hộ bên ngoài, quát to.
Trần Phàm nhìn hắn, không khỏi nở nụ cười.
- Hỗn đản, mày cười cái gì?
Thấy Trần Phàm còn cười, Liễu Xuyên Phong nhất thời nổi trận lôi đình:
- Chẳng lẽ mày không biết, không có lệnh của cha tao, mày không được tùy tiện vào nhà sao?
Không trả lời, Trần Phàm cười lạnh tiến về phía hắn.
Nhìn thấy Trần Phàm đi tới, Liễu Xuyên Phong chợt ngẩn ra, sau đó ngửi thấy mùi máu tươi trên người Trần Phàm, hắn cũng nhận ra sát ý lạnh lẽo trong mắt Trần Phàm.
- Mày...mày...mày là ai?
Nhận thấy được điều này, sắc mặt Liễu Xuyên Phong biến đổi.
Cùng lúc đó, Y Đằng Lan cùng Liễu Xuyên Tình Tử bị đuổi ra khỏi phòng sách, đang xuống lầu, chợt nhìn thấy Trần Phàm đang cười lạnh tiến về hướng Liễu Xuyên Phong.
- Hỗn đản, mày là ai, ai cho mày vào?
Thấy gương mặt xa lạ của Trần Phàm, Y Đằng Lan ngây ra, Liễu Xuyên Tình Tử tâm tình đang tức giận liền lớn tiếng chất vấn.
- Là người muốn mạng của các người.
Trần Phàm thoáng dừng bước, nhìn thoáng qua Liễu Xuyên Tình Tử, chậm rãi mở miệng.