Tuy rằng Triệu Hoành chỉ là một sinh viên, nhưng bởi vì bối cảnh không tầm thưởng, từng nhiều lần làm bạn nhảy của những ngôi sao nổi tiếng, danh khí ờ giới giải trí còn cao hơn một ít ngôi sao ờ tuyến hai.
Vũ kỹ hoa mỹ, bề ngoài cùng khí chất xuất chúng, bối cảnh không tầm thưởng...
Tất cả chuyện này, làm cho Triệu Hoành ở trong vườn trường vô luận đi tới đâu đều là tiêu điểm, thậm chí từng có không ít nữ minh tinh ờ tuyến hai tuyến ba cùng người mẫu mới ra đời đều từng theo đuổi hắn.
Những nữ nhân kia theo đuổi hẳn, có rất nhiều người ái mộ hư vinh, có rất nhiều người muốn mượn hắn nổi danh.
Đối với sự theo đuổi của những nữ nhân kia. Triệu Hoành ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng đợi sau khi đoạt lấy được thân thể của những cô gái kia, hắn lại không hề tò vẻ gì.
Mỗi khi những cô gái kia cho là mình bị lừa đi tìm Triệu Hoành lý luận. Triệu Hoành đều cực kỳ khinh thưởng nói ra một câu nói: lão tử cùng cô lên giường là vinh hạnh của cô, cô còn muốn nói điều kiện?
ờ giới giải trí đùa nhiều nữ nhân. Triệu Hoành chậm rãi mất đi hứng thú đối với nữ nhân trong giới giải trí, theo hắn xem ra, giới giải trí cơ hồ không có nữ nhân sạch sẽ!
ở dưới dạng tình hình này, Triệu Hoành bắt đầu có hứng thú đối với những thủy linh cải trắng trong trường học, nhưng làm Triệu Hoành thất vọng chính là, nữ sinh trong trường học tuy rằng tuổi trẻ tràn ngập sức sống, nhưng vô luận là gương mặt hay cách ăn mặc đều có một chút chênh lệch với những nữ minh tinh.
Thẳng đến khi Tô San xuất hiện thay đổi ấn tượng này của Triệu Hoành.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Tô San, trong lòng Triệu Hoành liền âm thầm tự nói với mình: Tô San là MM thứ nhất hắn sắp chinh phục trong vườn trường.
Sau khi làm ra quyết định, hắn lập tức đối Tô San triển khai thế công rất mạnh - theo ngày đầu tiên Tô San tiến vào đại học Đông Hải bắt đầu, mỗi ngày hắn không ngừng tặng hoa, mặc dù Tô San phải đi huấn luyện quân sự tại quân doanh cũng không ngoại lệ.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn trong vườn trường phát sáng lên. ánh sáng dịu dàng chiếu sáng lên con đường vườn trường sấp khúc, trên đường tùy ý có thể thấy được những đôi tình lừ đang dắt tay nhau, thậm chí còn hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của hai người. đang ờ một góc tối nào đó, hôn môi.
Hoa tươi, kim cương. Nguồn truyện:
Đây là hai dạng đồ vật vĩnh viễn được nữ nhân yêu nhất.
Vì thế, khi trong tay Triệu Hoành cầm lấy bó hoa Hồng màu lam tượng trưng cho sự lãng mạn bước đi trên đường trong vườn trường thì những nữ sinh nguyên bản đang ôm ấp với bạn trai lại cùng đưa ánh mắt nhìn về phía hắn, vẻ hâm mộ trong con ngươi không cách nào che giấu.
Mà một ít nam sinh viên nhìn thấy Triệu Hoành, trong con ngươi cũng lộ ra vẻ tự ti không thể che giấu.
Đối với ánh mắt của mọi người khắp chung quanh, khóe miệng Triệu Hoành hiện lên một độ cong khinh thưởng, không biết hắn đang cười nhạo những nữ sinh không đứng đắn trong mắt của hắn, hay cười nhạo những nam sinh tìm một bạn gái không đứng đắn mà còn đang đắc chí.
Cảm giác về sự ưu việt.
Mấy chữ này ở trên người Triệu Hoành được bày ra thật tinh tế.
Xuyên qua con đường vườn trường u ám. Triệu Hoành tay cầm hoa tươi, gương mặt mỉm cười đi tới dưới lầu ký túc xá nữ sinh viên số 6.
Dưới lầu ký túc xá nữ sinh viên, vẫn có không ít những đôi tình lừ đang ôm nhau hôn môi, hoặc đang thầm thì trò chuyện.
Mỗi lúc trời tối Triệu Hoành đều đến tặng hoa cho Tô San. điều này đã truyền ra trong sân trường, vì thế khi Triệu Hoành đi vào dưới lầu ký túc xá nữ sinh, một nửa nữ sinh viên đã mở cửa sổ trên phòng ngủ, ló đầu ra bên ngoài, ánh mắt nhìn về hướng Triệu Hoành đang cầm hoa tươi.
- Đến rồi, Vũ Đạo Vương Tử Triệu Hoành lại tới nữa!
- Triệu Hoành này thật đúng là cuồng dại a!
- Phải a, chỉ là làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là, Tô San kia tựa hồ đang chướng mắt hắn.
- Hắc! Đó là nhỏ Tô San Ngu ngốc kém trí, ờ niên đại hiện tại này, người vừa đẹp trai lại lăng mạn như Triệu Hoành, còn cuồng dại như vậy đã tuyệt chủng!
- Ai. Triệu Hoành nếu đối với tôi như vậy, hẳn là tốt...
- Nếu Triệu Hoành theo đuổi cô, cô sẽ như thế nào?
- Tôi sẽ đem đêm đầu tiên của tôi cho hắn...
Triệu Hoành xuất hiện làm cho các nữ sinh viên nghị luận sôi nổi, trong đó có không ít nữ sinh có dấu hiệu muốn động tình.
Đối mặt đông đào nữ sinh chú ý, Triệu Hoành không có cảm giác khẩn trương chút nào, ngược lại nụ cười trên mặt càng tăng lên.
Hắn thích loại cảm giác được nữ nhân ái mộ!
Hít sâu một hơi, Triệu Hoành giống như thưởng ngày, cầm hoa đi tới ký túc xá nữ sinh.
Bác gái canh giữ ký túc xá nhìn thấy Triệu Hoành, vẫn không ngăn trở, mà là ân cần cười cười:
- Tiêu Triệu, lại tới nữa sao? Đêm nay vẫn do tôi giúp cậu tặng hoa sao?
- Ân.
Triệu Hoành gật đầu, sau đó đưa một tấm thẻ giá trị năm ngàn nguyên cho bác gái:
- Đây là thủ lao của bác.
Bác gái thừa dịp mọi người không chú ý, lập tức tiếp nhận lấy tấm thẻ thật nhanh, cười trêu ghẹo:
- Chút chuyện nhỏ, khách khí như vậy làm gì. Cậu chờ chút, tôi đi giúp cậu tặng hoa, nếu như cô bé kia nhận, tôi sẽ hẹn dùm cậu, truy con gái phải biết rèn sất khi còn nóng.
Trong lòng Triệu Hoành khinh thưởng cười cười, lại không nói gì.
Mười phút sau, bác gái vẻ mặt buồn bực xuống lầu, nói:
- Thật không biết cô bé kia nghĩ như thế nào, một thanh niên xuất sắc như cậu tặng hoa mà nàng lại không muốn.
Lời bác gái vừa thốt ra, đôi mày Triệu Hoành hơi cau lại, nhưng hắn tựa hồ có chuẩn bị tâm lý, cũng không bị đả kích quá lớn.
- Tiểu Triệu a, con cóc ba chân thật khó tìm, cô gái xinh đẹp còn nhiều mà, theo điều kiện của cậu, dạng cô gái nào không có được, có đáng cuồng dại với một cô bé như vậy sao?
Bác gái do dự một chút nói.
Triệu Hoành điều chỉnh cảm xúc một chút, mỉm cười nói:
- Bác gái, bác Chẳng lẽ không biết, không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất sao? Bác cứ xem đi, không cần bao lâu, nàng sẽ cam tâm tình nguyện thần phục tôi!
Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt Triệu Hoành thật tự tin!
Ngày ba mươi tháng chín, đại học Đông Hải cử hành dạ hội đón người mới đến, đến lúc đó, thân là ngôi sao vườn trường Triệu Hoành sẽ lên sân khấu Biểu diễn. Hắn đã âm thầm làm ra quyết định, đêm dạ hội, hắn sẽ biểu diễn một điệu vũ do chính thầy khiêu vũ nối tiếng nước Mỹ biên soạn cho hắn.
Điệu vũ kia hắn đã tập luyện thật lâu, dù là thiên hậu Châu Á Lý Dĩnh cũng phải khen không dứt miệng.
Ngoài ra, Triệu Hoành còn quyết định Ngay không khí ngày hôm đó lên đinh cao nhất, hắn sẽ thông qua sân khấu hướng Tô San thổ lộ...
Đây cũng là nguyên nhân Triệu Hoành luôn luôn tự tin, theo hắn xem ra, ngày biểu diễn của hắn sẽ khiến toàn bộ trường học náo động, vô số nữ sinh ái mộ hắn, mà Ngay tại thời khắc đó, hắn Ngay trước mặt toàn bộ người xem thổ lộ với Tô San, trường hợp như vậy ngẫm lại cũng làm cho người kích động, làm sao không đánh động được trái tim Tô San?
Lại bị Tô San cự tuyệt. Triệu Hoành không có chút nhụt chí, cũng giống như ngày thường thản nhiên rời đi, làm những nữ sinh viên trong ký túc xá lại ồn ào nghị luận.
Dù là phòng ngủ của Tô San cũng không ngoại lệ.
- San San. Triệu Hoành kia vóc người anh tuấn, lại biết lăng mạn, hơn nữa đối với cô một lòng say mê, vì sao cô không có chút hứng thú với hắn?
Trong phòng ngủ, một cô gái mặc sơ mi trắng có chút nghi hoặc hỏi han.
Cô gái tên là Ngô Đồng, là người tây bắc, từ nhỏ thích xem phim truyền hình lãng mạn, nên đối với những sự việc lăng mạn luôn luôn tràn ngập khát khao.
Tô San đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà trọ, ngạc nhiên nghe được lời người bạn cùng phòng, chợt ngẩn ra, theo sau cười cười:
- Ngô Đồng, sau này những bó hoa đều là của cô, cô cắm vào bình cũng được, ném bỏ cũng được.
- A!
Ngô Đồng nghe được lời nói của Tô San, xấu hổ đến đõ mặt:
- Tôi không cần đâu! Cũng không phải tặng cho tôi.
Nói xong. Ngô Đồng lại nghi hoặc hỏi:
- San San. Chẳng lẽ cô không thích một chút nào sao?
- Thích, nhưng phải xem người tặng là ai.
Tô San thản nhiên đáp.
Hiển nhiên, tuy rằng Tô San cũng ưa thích lăng mạn, nhưng theo nàng xem, Triệu Hoành cho dù đem toàn bộ hoa Hồng trên thế giới đến đại học Đông Hải tặng cho nàng, cũng không lăng mạn bằng quà tặng sinh nhật của Trần Phàm tặng cho nàng.
Phải biết rằng, từ tối hôm qua tới hôm nay, nàng luôn luôn vẫn còn kích động vì món quà của Trần Phàm, trong đầu nàng ít nhất suy nghĩ ra hơn một ngàn việc yêu cầu Trần Phàm thực hiện...
- Ngô Đồng, Chẳng lẽ cô không nhìn ra sao? Trong lòng San San đã có người rồi.
Trương Thiên Thiên đang ở một bên xem tạp chí kinh tế bỗng nhiên mở miệng, ý vị thâm trường.
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Trương Thiên Thiên, trái tim nhỏ của Tô San chợt kinh Hoàng, trên mặt hiện lên một luồng ửng đỏ, trong đầu cũng hiện ra thân ảnh Trần Phàm.
Tên hỗn đản hiện tại chắc còn trong văn phòng của phụ đạo viên đi?
Tô San thầm nghĩ trong lòng, vẻ đỏ ửng trên mặt càng thêm rõ ràng, theo sau thuần thục thu thập xong đồ vật, chào hỏi ba người Trương Thiên Thiên, nhanh như chớp bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng Tô San rời đi, trong đầu Trương Thiên Thiên nhất thời hiện ra ánh mắt u oán của Tô San hôm qua khi nhìn Trần Phàm lúc mọi người hát bài chúc mừng sinh nhật.
Rốt cục hắn là ai? Vì sao đến bây giờ cha mình còn chưa cho mình biết tin tức?
Trương Thiên Thiên một lần nữa nhìn vào trong tạp chí, tâm tư lại không hề đặt trong đó.
Từ sau ngày huấn luyện quân sự trở về. Trương Thiên Thiên nhờ cha mình lợi dụng mạng lưới quan hệ đi điều tra bối cảnh của Trần Phàm, nhưng cho đến bây giờ còn không có kết quả.
Điều này làm cho Trương Thiên Thiên cảm thấy kinh ngạc đồng thời càng thêm tò mò thân phận của Trần Phàm.
Dù sao, cha của nàng là nhân vật nổi tiếng trong giới đầu tư tài chính, mạng lưới nhân mạch thập phần cường đại, muốn điều tra một người là một việc phi thưởng đơn giản.
Nhưng...Trương Thiên Thiên không biết, ngoại trừ nàng, còn có người cũng đang điều tra bối cảnh của Trần Phàm...
Trong chuyện này, chính là Triệu Hoành!
Vũ phu.
Cái từ này tại đương kim xã hội cơ hồ mai danh ẩn tích, mà cái gọi là Trung Quốc công phu cũng bị bao phủ tại lịch sử đích sông dài bên trong, lưu truyền tới nay đích cực nhỏ, dù sao ngay lập tức ngu lão gia tử cũng mời ngu huyền bỏ võ từ văn, có thể nghĩ, tại trước mặt đích đại trong hoàn cảnh, luyện võ người đích số lượng còn có bao nhiêu.
Nhưng mà... Cứ việc bởi vì hoàn cảnh cùng thời đại đích nhân tố, luyện võ đích nhân số thiếu, nhưng thực đại biểu thật sự tựu toàn bộ tiêu thất
Rất nhiều thành thị vẫn như cũ tồn tại Võ quán vừa nói, chính là cái gọi là Võ quán cùng cổ đại thậm chí dân quốc thời kỳ so sánh với, chỉnh thể trình độ giảm xuống được quá mức lợi hại, từ ý nghĩa nào đó trên nói, mất đi Võ quán hai chữ đích tinh túy.
Ngoại trừ Võ quán ở ngoài, tại một chút thành thị còn có dưới đất Cách đấu tràng, hội thường thường tổ chức hắc quyền trận đấu.
Chính quy đích quyền thi đấu, là dùng nắm tay đến trận đấu, hội có rất nhiều hạn chế, từ ý nghĩa nào đó trên nói dính vào Âu Mĩ đích một vài thứ.
Hắc quyền trận đấu thì khác.
Từ ý nghĩa nào đó trên nói, hắc quyền trận đấu được cho kịch đấu trận đấu, không có quy củ, không chú ý đấu pháp, không chú ý chiêu thức, không chú ý thủ đoạn, chỉ coi tọng kết quả.
Chân chính đích hắc quyền trận đấu là không có trọng tài đích, song phương tuyển thủ trận đấu phía trước muốn ký hạ giấy sinh tử, một khi lên sân khấu chính là không chết không ngừng, nhất định phải có một người bị giết chết, trận đấu mới có thể kết thúc.
Huyết tinh, kích thích, nguy hiểm
Đây là hắc quyền trận đấu tối chân thực đích vẽ hình người.
Có Đông Phương minh châu mỹ dự đích Đông hải cũng có dưới đất quyền tràng, quyền tràng ở vào thành phố Đông Hải mỗ gia khách sạn năm sao đích dưới đất ba tầng, kẻ có là hôm nay chặt chẽ ngồi ổn Đông hải hắc đạo đệ nhất làm cho ghế gập đích hồng trúc bang.
Màn đêm buông xuống đích thời điểm, đèn nê ông quang mang chiếu sáng cả tòa thành thị, một chiếc cỗ xa xỉ xa hoa đích xe con từ khách sạn đích dưới đất bãi đỗ xe nhập khẩu tiến vào, sau đó căn cứ bất đồng đích thân phận, tại bãi đỗ xe một chút võ trang đầy đủ đích hắc y đại hán đích chỉ huy hạ, đem xe đứng ở bất đồng đích vị trí.
Bình thường đích phú hào thương nhân, đều đã tùy tiện tìm một vị trí dừng xe, mà nếu là quân chính hai giới đích nhân còn lại là hội đem ô tô đứng ở ẩn núp địa phương, và hội thay biển số xe, sợ bị nhân phát hiện.
Buổi tối chín giờ đích thời điểm, cả bãi đỗ xe dừng đầy đủ loại kiểu dáng đích xe sang trọng, có thể không chút nào khoa trương địa nói, nếu chỉ là ô tô tạp chí trên có thể chứng kiến đích quý báu xe con, bãi đỗ xe đều có.
Dưới đất bãi đỗ xe chật ních, quyền tràng tự nhiên cũng là kín người hết chỗ, bốn phía đích thính phòng ngồi đầy người xem.
Cả dưới đất quyền tràng chiếm diện tích đất so với chính quy đích sân bóng rổ còn muốn lược đại một chút, bãi trung ương là một khối không đãng đích xi măng địa, đó là trận đấu đích nơi sân.Nương ánh đèn có thể chứng kiến trên mặt đất lưu lại hắc hồng đích vết máu. Nơi sân đích bầu trời quải có bốn cao rõ ràng đích màn hình lớn biểu hiện khí, lợi dụng mới nhất đích kỹ thuật, toàn bộ phương vị quay chụp không nói, còn có giảm bớt quay về phóng đích công năng, có thể cho hiện trường người xem thấy rõ tuyển thủ đích nhất chiêu nhất thức, cùng với phân giải động tác
Khoảng cách bãi gần nhất đích thính phòng là một loạt sắp xếp VIP ghế lô, nói chung, chỉ có VIP hội viên mới có thể ngồi ở ghế lô trong xem trận đấu.
Vì phòng ngừa trận đấu tuyển thủ tại trận đấu trong lâm vào điên, công kích người xem, ghế lô đích phía trước thiết có một loạt lan can, bất quá vì không ảnh hưởng khách nhân thưởng thức trận đấu, ghế lô đích cửa sổ chỗ không có thiết lan can, mà là thủy tinh công nghiệp, đạn cũng đánh không mặc đích cái loại này.
Lúc này, một phòng VIP ghế lô trong, một thân hưu nhàn cách ăn mặc đích Lý Dĩnh một mình ngồi ở ghế lô trong, trong tay bưng một cái cốc có chân dài, bên trong đựng màu đỏ tươi đích hồng tửu, nhưng nàng nhưng không có đi uống, mà là vẻ mặt nán lại sáp địa nhìn ngoài cửa sổ trống rỗng đích luận võ tràng, trong đầu thoáng hiện cùng trần phàm nhận biết tới nay đích từng chút từng chút.
Suzanne sinh nhật ngày đó, nàng cùng trần phàm lần đầu tiên gặp mặt, bởi vì trần phàm bộ dạng cực giống Tiết cường mà biểu hiện được dị thường.
Đồng dạng là ngày đó buổi tối, nàng cùng trần phàm tại quán bar ngẫu ngộ, chủ động đi tìm trần phàm uống rượu không nói, hơn nữa uống được say như chết, thậm chí... Nếu không phải hộ vệ của nàng đúng lúc ngăn trở, ngày đó buổi tối nàng không chuẩn hội nương rượu kình cùng trần phàm đi mở phòng.
Lúc ấy, trần phàm cùng hộ vệ của nàng phát sinh xung đột, lệnh nàng thanh tỉnh một chút, trần phàm kia khủng bố đích thân thủ cho nàng để lại khắc sâu đích ấn tượng, thế cho nên nàng sau khi trở về, đệ một thời gian vận dụng quan hệ điều tra trần phàm đích bối cảnh, lại không thu hoạch được gì, chính là điều tra đến trần phàm tại trong quân doanh chuyện đã xảy ra.
Lúc sau, nàng tìm được đường quốc sơn, lại không từ đường quốc sơn khẩu trong cạy ra hữu dụng đích tin tức.
Tiếp tục về sau, trần phàm tại Hàng Châu rơi vào Triệu Thiên bá trong tay, Tiết cưỡng bức sát trần phàm.
Có lẽ là nàng cho rằng mình đích xuất hiện liên lụy trần phàm, lệnh trần phàm chọc tới Tiết cường, muốn chịu khổ Tiết cường đích độc thủ; hoặc có lẽ là vì cái khác đích nguyên nhân, tóm lại, ngày nào đó, tâm tình của nàng cực kỳ khó sống.
Khó sống rất nhiều, nàng lần đầu tiên đi cầu Tiết cường
Đúng vậy... Là lần đầu tiên
Mặc dù là trước kia nàng cùng Tiết cường cùng một chỗ đích thời điểm, nàng cũng không có cầu quá Tiết cường cái gì, nhưng mà... Ngày nào đó, vì trần phàm, nàng buông xuống tự tôn cùng oán khí, làm trò Tiết cường đích mặt cho trần phàm cầu tình.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới chính là, nàng đích sở tác sở vi vừa lúc chọc giận dục vọng chiếm hữu rất mạnh đích Tiết cường.
Khẩn cầu không có kết quả, nàng lập tức gọi điện thoại cho Triệu Thiên bá, ý đồ mời Triệu Thiên bá buông tha trần phàm.
Đương Triệu Thiên bá tại điện thoại trong cự tuyệt nàng, hơn nữa nói cho trần phàm phải chết đích kia trong nháy mắt, nàng như là điên rồi bình thường đập rơi vào di động.
Nguyên bản, nàng cùng Triệu Hoành đích quan hệ còn được, nhưng mà... Biết được trần phàm muốn chịu khổ độc thủ hết thảy từ Triệu Hoành khiến cho sau, nàng đối với Triệu Hoành cùng Tiết cường sinh ra cực kỳ mãnh liệt đích hận ý
Một đêm kia, nàng cả đêm không ngủ, như là đánh mất hồn phách bình thường, ngơ ngác địa tại kia cái không đãng đích căn phòng lớn trong ngồi cả đêm.
Ngày hôm sau, đương nàng biết được Triệu Thiên bá đoàn người lọt vào huyết tẩy lúc, nàng đích phản ứng đầu tiên không phải khiếp sợ, mà là hưng phấn
Đúng vậy, là hưng phấn
Cái loại cảm giác này là tốt rồi so với từ Địa Ngục trở lại thiên đường bình thường
Bao gồm cảnh sát ở bên trong, cơ hồ tất cả mọi người cho rằng lần đó sự tình là hồng trúc bang làm, nhưng mà nàng lại chấp nhất địa cho rằng, kia hết thảy là trần phàm đích kiệt tác.
Hàng Châu phong ba sau khi kết thúc, nàng rất muốn cùng trần phàm thấy một mặt, nhưng mà xuất phát từ áy náy, thẳng đến không thể nổi dũng khí liên hệ trần phàm, thẳng cho tới hôm nay, nghe nói trần phàm cùng với Nhật Bản võ học thiên tài luận võ sau, nàng đệ một thời gian tìm quan hệ cho tới vé vào cửa.
Bởi vì, nàng nghĩ xem trần phàm một mặt —— cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc giống nhau, nàng cũng lo lắng trần phàm sẽ ở trận đấu trong xuất hiện ngoài ý muốn.
Không biết qua bao lâu, Lý Dĩnh từ ngây người trong phục hồi lại tinh thần, một hơi đem chén trong đích hồng tửu rót tiến trong miệng, sau đó đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất bên, đem ánh mắt quẳng ném hướng quyền tràng nhập khẩu, lẳng lặng địa nhìn vào, chờ mong trần phàm xuất trướng.
Cùng Lý Dĩnh giống nhau, hiện trường còn có một nữ nhân đã ở chú ý quyền tràng nhập khẩu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Đó là một cái lưu lại cắt ngắn đầu đích nữ nhân, nữ nhân đích làn da đích làn da cũng không phải các nữ nhân yêu tha thiết đích màu trắng, mà là trình tiểu mạch sắc, và bởi vì nhiều năm gió thổi ngày phơi nắng đích duyên cớ, thoáng lộ khô ráo, nhưng làm cho người ta một loại cực kỳ khỏe mạnh đích cảm giác. Nàng đích ngũ quan chưa nói tới tinh xảo, nhưng tổ hợp cùng một chỗ lại cực kỳ nhịp nhàng, nhất là cặp kia sáng ngời có Thần đích con ngươi, toát ra một loại nữ nhân ít có đích kiên nghị cùng có khả năng cao.
Có lẽ là vì không khiến người chú ý, nàng không có mặc kia kiện yêu tha thiết đích màu đỏ áo choàng, mà là mặc một kiện màu đen đích quần áo, đồng thời đội một bộ kính đen, ngồi ở quyền tràng đích góc Tây Bắc lạc, vị trí rất thiên lệch, cả người giống như dung nhập đêm tối bên trong bình thường, nếu không phải có tâm lưu ý đích lời nói, không ai đi chú ý nàng.
"Long nữ, Sato dụ nhân dẫn người đến đây, tổng cộng tám chiếc xe, hai mươi bảy cá nhân, ngoại trừ hắn, liễu xuyên tình tử, ma cung ở ngoài, cái khác toàn bộ đều là Nhật Bản Sơn Khẩu Tổ nhẫn đường đích thành viên." Ở nữ nhân chuyên chú nhìn chằm chằm cửa đích đồng thời, vô tuyến tai nghe trong đột nhiên truyền ra một cái ngưng trọng đích thanh âm: "Long nữ, Sato dụ nhân mang nhiều người như vậy tiến đến, chuyện đêm nay chỉ sợ rất khó xong việc. Ta đề nghị ngươi đi tìm long... Trần phàm nói chuyện nói chuyện, khuyên hắn lưu Sato dụ nhân một mạng."
Vô tuyến điện mặt khác một mặt, một gã dáng người rắn chắc đích trung niên nam nhân, vốn muốn nói long nha, cuối cùng dám sửa miệng vì trần phàm.
"Ngươi biết đích, hắn chán ghét bị người bắt buộc đi làm một sự tình." Long nữ mặt không chút thay đổi địa hồi đáp.
"Ai." Nghe được Long nữ đích lời nói, vô tuyến điện kia đầu đích trung niên nam nhân bất đắc dĩ địa thở dài: "Ta mời Đông hải cục Công An thánh phố cục trưởng đi tìm Hoàng Phủ Hồng Trúc nói chuyện nói chuyện, mời Hoàng Phủ Hồng Trúc đêm nay nhiều hơn phái điểm nhân. Đêm nay, bất luận như thế nào đều không thể tại mặt đất toàn trường giao hỏa, nếu không hội lan đến quá nhiều vô tội đích nhân "
Điểm này, Long nữ cũng là biết đến
Đêm nay, ngoại trừ trong ngày võ học giới đích nhân sĩ ở ngoài, còn có rất nhiều thượng lưu xã hội đích nhân sĩ, thân phận của những người này cũng phi so với tầm thường, tử một cái đều đã tại xã hội trên tạo thành cự đại đích ảnh hưởng, nếu là... Toàn bộ chết ở chỗ này, trời biết sẽ phát sinh sự tình gì.
Mười phút sau, một thân màu trắng kimônô đích Sato dụ nhân mang theo kia làm cho danh chấn Nhật Bản đích sát thần chi đao, mang theo liễu xuyên tình tử chúng nhân, tại tất cả người đích chú thích trong, bước vào quyền tràng.
Sato dụ nhân đoàn người đích đã đến, lập tức khiến cho nguyên bản nghị luận sôi nổi đích quyền tràng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người không kìm lòng nổi địa đem ánh mắt quẳng ném hướng về phía bọn họ.
Tại ma cung đích dẫn đường hạ, Sato dụ nhân đoàn người trực tiếp đi hướng luận võ tràng phía đông trung ương đích kia gian VIP ghế lô, trên đường, Sato dụ nhân chung quanh đích mười hai danh vệ sĩ, đều là vừa đi, một bên cảnh giác địa quan sát đến bốn phía.
"Cái kia chính là Nhật Bản võ học giới đích thiên tài, Sato dụ nhân, trong tay hắn kia bả đao liền bố cũng ngự hồn."
"Sát thần chi đao, quả nhiên danh bất hư truyền."
"Đúng vậy, bố cũng ngự hồn chưa ra khỏi vỏ liền sát khí bừng bừng, nhưng lại cách xa như vậy, nếu là ra khỏi vỏ, kia còn gì nữa?"
"Tạm thời không đề cập tới bố cũng ngự hồn, các ngươi nhìn Sato dụ nhân đi đường đích tư thế, rõ ràng là bước vào võ học đại sư đích cảnh giới, bằng vào phần này thực lực là được ngạo thị quần hùng "
"Cũng không biết cái kia kêu trần phàm đích người trẻ tuổi, đến cùng là phương nào thánh Thần, cư nhiên dám cùng Sato dụ nhân một trận chiến "
...
Nhìn Sato dụ nhân mang theo sát thần chi đao đi trước ghế lô, hiện trường đích một chút quốc nội Võ giả sôi nổi nghị luận lên đến.
Cùng quốc nội đích Võ giả bất đồng, ngồi ở đối diện thính phòng trên những từ Nhật Bản chạy tới đích Võ giả cũng không có nghị luận, mà là... Gắt gao địa nhìn chằm chằm Sato dụ nhân trong tay đích bố cũng ngự hồn, vẻ mặt kính sợ đích biểu tình
Sư hồn ra, quỷ thần khóc
Giờ khắc này, bọn họ đích trong đầu bản năng nhớ tới 《 Nhật Bản bí thư 》 trong đích một câu.
Thư trong đích sư hồn, liền hôm nay đích bố cũng ngự hồn