Nếu như nói Y Hạ biết được chú của mình cùng cảnh sát đến quán bar thì giống như đang ở địa ngục được lên thiên đường, như vậy khi hắn chứng kiến chú của mình là Y Điền đang nằm hôn mê trên mặt đất, chứng kiến khách nhân trong quán rượu đang dùng một loại ánh mắt đáng thương nhìn hắn thì hắn giống như từ thiên đường ngã trở vào địa ngục.
Thần tình Y Hạ ngây ngốc, đầu óc trống rỗng, không biết phải làm sao.
- Trước tiên mang bọn họ đến bệnh viện.
Nhìn thấy đám người Y Hạ được dẫn đi ra, Lâm Tường lại truyền đạt mệnh lệnh, đồng thời nhìn Trần Phàm thoáng do dự, nói:
- Trần tiên sinh, sau này nếu có chuyện gì cần anh phối hợp, mong anh cấp cho tôi một chút mặt mũi, tận lực phối hợp công tác của cảnh sát chúng tôi.
- Uhm.
Trần Phàm gật gật đầu:
- Phối hợp công tác cảnh sát là nghĩa vụ của công dân chúng tôi.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, khóe miệng Lâm Tường nhếch lên, thiếu chút nữa tức đến muốn ngất đi. Theo hắn xem ra, nếu Trần Phàm chịu phối hợp công tác của hắn thì cũng không ở ngay trước mặt hắn đánh Y Điền sưng như đầu heo, hắn rõ ràng không chút phối hợp mà chỉ làm phiền thêm cho cảnh sát!
Tuy rằng trong lòng thật buồn bực, nhưng Lâm Tường không nói gì thêm, cười khổ dẫn người rời đi.
Nhìn theo đoàn người Lâm Tường rời đi, trong quán rượu toàn bộ mọi người đều đưa mắt nhìn Trần Phàm với vẻ kính sợ cùng sùng bái!
Trần Phàm trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn mọi người nói:
- Ra vẻ đêm nay không cách nào ở lại đây chơi nữa, đổi địa phương khác đi?
- Được!
Nghe được lời nói của Trần Phàm, Tiêu Phong cười khổ trả lời, những người khác không hé răng, ý bảo mọi chuyện do Trần Phàm làm chủ.
Sau đó trong ánh nhìn kích động của mọi người chung quanh, đoàn người Trần Phàm rời khỏi quán bar.
Cùng lúc đó, từng chiếc xe cảnh sát gào thét rời khỏi bãi đỗ xe của quán bar, tiếng còi cảnh sát chói tai cắt qua sự im lặng của đêm tối.
Trong chiếc Audi A6 của Lâm Tường, hắn trầm ngâm một phút đồng hồ, nghĩ kỹ nội dung cuộc nói chuyện, gọi điện cho người nắm quyền chính giới Đông Hải.
Dù đã khuya, nhưng điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm trung khí mười phần:
- Tiểu Lâm, đã trễ thế này anh gọi cho tôi có chuyện gì không?
- Bàng bí thư, tôi có chuyện cần hội báo với ngài.
Lâm Tường nghiêm mặt nói.
Nhận thấy được vẻ nghiêm túc trong giọng nói của Lâm Tường, lại nhớ tới tác phong làm việc thường ngày của hắn, lý trí cùng trực giác đều làm cho Bàng bí thư biết chuyện Lâm Tường muốn nói tuyệt không đơn giản.
Hiểu được điểm này, Bàng bí thư buông văn kiện trong tay, trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì?
- Bàng bí thư, người phụ trách của lãnh sự quán Nhật Bản tại Đông Hải là Y Điền bị đánh.
Lâm Tường nói xong chỉ cảm thấy miệng đắng chát.
Nghe Lâm Tường nói, Bàng bí thư cả kinh, lông mày nhíu lại:
- Rốt cục vì sao?
- Sự tình là như vậy...
Lâm Tường không dám chậm trễ lập tức đem mọi chuyện xảy ra báo cho Bàng bí thư.
- Lâm Tường a Lâm Tường, anh là một người thông minh, công tác cũng vững chắc, sao lại phạm vào sai lầm cấp thấp như thế?
Lẳng lặng nghe xong Lâm Tường hội báo, đôi mày Bàng bí thư cau chặt lại, hiển nhiên hắn biết chuyện này cực kỳ khó giải quyết, xử lý không tốt sẽ gây ra áp lực dư luận thật lớn.
- Bàng bí thư, tôi sẽ làm kiểm điểm.
Lâm Tường nghiêm mặt nói:
- Cá nhân tôi cho rằng, hiện tại chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản tình thế mở rộng.
Ngăn cản tình thế mở rộng?
Bàng bí thư thở dài trong lòng.
Hắn cũng muốn như vậy, nhưng hắn biết rõ nếu chuyện này là Trần Phàm gây ra, muốn ngăn cản tình thế tiếp tục mở rộng tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Mọi người đều biết, Đông Hải là ván cầu tiến vào đỉnh kim tự tháp quyền lực, thân là người đứng đầu thành ủy Đông Hải, Bàng bí thư xem như đã bước một chân vào đỉnh kim tự tháp quyền lực, chẳng những hắn có được ánh mắt mà Lâm Tường không thể có, hơn nữa làm việc cực kỳ quyết đoán.
Sau thoáng tự hỏi, hắn liền nhanh chóng làm ra quyết định.
- Anh nghĩ biện pháp ổn định đám người lãnh sự quán, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, xem nên làm xử lý.
- Bàng bí thư...
Nghe được Bàng bí thư muốn báo cáo lên trên, sắc mặt Lâm Tường không khỏi biến đổi, theo hắn xem ra, nếu thật sự báo lên cấp trên, như vậy không chỉ kiểm điểm là xong, sẽ ảnh hưởng thật lớn với con đường làm quan của hắn!
- Lâm Tường, xem ra giác ngộ của anh thật không đủ.
Có lẽ đoán được ý nghĩ trong lòng Lâm Tường, không đợi hắn nói hết lời, Bàng bí thư liền lên tiếng cắt đứt:
- Tôi biết anh đang lo lắng cái gì, nhưng tôi rõ ràng báo cho anh biết, chuyện này tôi và anh không thể xử lý, thậm chí mặc dù là cấp trên cũng phải đau đầu.
Lâm Tường vắng lặng.
Bàng bí thư không nói thêm lời nào, lập tức cúp máy trực tiếp gọi một số điện thoại bình thường không dám gọi.
Chủ nhân điện thoại là một vị bí thư.
Vị bí thư làm cho Bàng bí thư không dám thường xuyên gọi điện chỉ có một người.
Đệ nhất bí thư, phụ tá thủ trưởng số 1, Chu bí thư!
Ngay khi Bàng bí thư nhận được hội báo của Lâm Tường, lựa chọn trực tiếp báo cáo cho thủ trưởng số 1, trong chiếc xe sau lưng chiếc Audi A6.
Nhân vật số hai của lãnh sự quán là Sơn Bản, đang gọi điện cho tổng lãnh sự tại đại lục.
Nguyên bản theo đạo lý mà nói, cú điện thoại này hắn nên gọi lúc còn ở quán bar, thậm chí nhìn thấy Trần Phàm hành hung Y Điền, Sơn Bản hẳn nên ngăn cản, hơn nữa phải nổi giận với Lâm Tường.
Sở dĩ hắn không làm như vậy là vì hắn khác với Y Điền.
Y Điền chưa từng gặp mặt Trần Phàm, trong lúc nhất thời không nhận ra.
Nhưng hắn nhận ra Trần Phàm.
Cho nên hắn chẳng những không ngăn cản Trần Phàm, thậm chí không gọi điện thoại.
- Chuyện gì?
Sau mười mấy giây điện thoại mới chuyển được, bên kia ngữ khí của Bản Điền Khuê Hữu hơi có vẻ mất kiên nhẫn, dù sao thời gian đã quá khuya.
- Thật có lỗi, Bản Điền quân, quấy rầy ngài nghỉ ngơi...
Nhận thấy được vẻ bất mãn trong giọng nói của Bản Điền Khuê Hữu, vẻ mặt Sơn Bản cung kính nói.
- Sơn Bản quân, nói chuyện chính đi.
Không đợi Sơn Bản nói xong, Bản Điền Khuê Hữu cắt lời:
- Còn có, dù có việc cũng phải do Y Điền quân hội báo, tại sao là anh gọi điện thoại?
- Bản Điền quân, Y Điền quân đã xảy ra chuyện, vừa rồi hắn bị người đánh hôn mê, hiện tại tôi đang trên đường đưa hắn đến bệnh viện.
Thần tình Sơn Bản buồn bực nói.
- Y Điền bị người đánh?
Bên kia điện thoại Bản Điền Khuê Hữu nghe được sắc mặt liền biến đổi:
- Sao lại thế này?
Nghe hắn hỏi, Sơn Bản không dám chậm trễ, không dám giấu diếm liền báo cáo chuyện xảy ra cho Bản Điền Khuê Hữu.
Nghe xong hắn hội báo, Bản Điền Khuê Hữu cũng không nổi giận, ngược lại hắn liền bình tĩnh trở lại.
Bởi vì hắn biết rõ hai chữ Trần Phàm ở trên mảnh đất này đại biểu cho điều gì!
- Anh đưa Y Điền quân đến bệnh viện trước, có tình huống nào hội báo với tôi!
Ước chừng nửa phút sau, khi vẻ mặt Sơn Bản đang lo lắng bất an, Bản Điền Khuê Hữu làm ra chỉ thị.
- Dạ!
Sơn Bản liền trả lời.
Bản Điền Khuê Hữu cũng không tiếp tục nói chuyện với Sơn Bản, cúp điện thoại gọi một số khác.
Chủ nhân điện thoại chính là một vị quan chức chính giới Nhật Bản!
Vị quan chức kia, họ Liễu Xuyên.
Trong màn đêm, trong ánh nhìn chăm chú của nhóm người Bàng bí thư, Yến Khánh đi cùng thư ký chậm rãi bước xuống máy bay.
Trong toàn bộ quá trình, mọi người cũng đều không dời mắt khỏi Yến Khánh, nhưng ánh mắt mọi người lại hoàn toàn khác nhau. Trong đó ai dựa vào Yến gia, ánh mắt lại tỏ vẻ kính sợ, nhưng Bàng bí thư cùng một số người, trong ánh mắt nhìn về phía hắn lại lộ ra vẻ lo lắng không thể hủy diệt.
Thân phận đạt tới cấp bậc như bọn họ, nhiều ít đều nhìn ra gần đây trên trung ương đang đánh cờ rất kịch liệt, mà tính đến trước mắt, cuộc cờ đã đi đến giai đoạn sau cùng.
Mà ở thời khắc mấu chốt này, mấy thế lực bao che Trần Phàm lại xông ra một cái sọt lớn như vậy, hơn nữa Trần Phàm lại biến mất không thấy. Bởi vì như thế, nhóm người Bàng bí thư cũng rất rõ ràng, nếu Trần Phàm chết tại Nhật Bản hoặc không bình ổn được chuyện bên đó, như vậy Yến gia tuyệt đối sẽ lấy chuyện này làm lợi thế, nghịch chuyển thế cục, đến lúc đó cuộc cờ này sẽ hạ màn với sự thắng lợi của Yến gia.
Xuống máy bay, Yến Khánh chào hỏi mọi người, sau đó ngồi vào trong xe.
- Không phải Hoàng Chí Văn sẽ tham gia hội nghị đầu tư lần này sao, vì sao vừa rồi không nhìn thấy hắn?
Xe vừa khởi động, Yến Khánh hơi cau mày, trong con ngươi toát ra ánh mắt bất mãn. Hoàng Chí Văn vốn dựa vào Yến gia rất gần, lúc trước làm chó săn cho Yến Thanh Đế, thông qua Yến gia trợ giúp thành công bước qua cửa ải khó khăn nhất trong quan trường nước cộng hòa, đã trở thành một đại tướng biên cương. Bởi vì vậy, Yến Khánh tự mình đến Đông Hải, Hoàng Chí Văn hẳn nên tự chạy tới còn nhanh hơn ai khác để nghênh tiếp, kết quả lại không nhìn thấy bóng người, điều này làm sao không làm cho Yến Khánh tức giận?Lúc này nghe Yến Khánh hỏi, Duyên An Sơn liền vội vàng đáp lại
- Vừa rồi tôi có hỏi Bàng Vân Thiên một chút, căn cứ theo lời Bàng Vân Thiên, chiều nay lẽ ra Hoàng Chí Văn đã đến Đông Hải, nhưng lại vì công tác mà chậm lại tới sáng sớm mai mới đến.
- Sẽ sớm đến?
Ánh mắt Yến Khánh nheo lại, trong con ngươi hiện lên một tia tức giận cũng không nói thêm gì nữa.
Tuy rằng Yến Khánh không nói gì nhưng Duyên An Sơn biết hắn sẽ trừng phạt Hoàng Chí Văn, Yến Khánh là "ông chủ" của Hoàng Chí Văn, ông chủ đã đến mà kẻ hầu còn do chuyện công tác lại đến muộn hơn, đây quả thật là đang khiêu khích quyền uy của ông chủ!
Khiêu khích quyền uy của ông chủ sao? Phải mà cũng không phải.
Những lời này nghe như mâu thuẫn, trên thực tế tuyệt không mâu thuẫn.
Bởi vì trong lòng Hoàng Chí Văn, hiện tại Yến Khánh đã không còn là ông chủ của hắn, Trần Phàm mới phải, hơn nữa lần này là hắn cố ý đến trễ! Ngay trước khi Yến Khánh ngồi xe đến khách sạn, Hoàng Chí Văn lại đang ngồi xe đi tới chỗ ở của hắn tại Trầm Dương.
Trong xe, tài xế vừa lái xe vừa nhìn vào kính chiếu hậu quan sát từng cử động của Hoàng Chí Văn.
Hoàng Chí Văn ngồi sau xe, nhìn như có chút mệt mỏi, dựa vào sau ghế nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thật vẫn biết lái xe đang quan sát hắn, nhưng hắn vẫn không hề hé răng.
Bởi vì hắn biết tài xế của hắn cũng là Yến gia an bài cho hắn.
Rất nhanh, xe đã về tới chỗ ở của Hoàng Chí Văn, tài xế chậm rãi cho xe dừng lại, nói
- Hoàng bí thư, tới.
- Nha.Hoàng Chí Văn mở to mắt, cười cười
- Vất vả cho anh, tiểu Tống.
- Hoàng bí thư nói quá lời, đây chỉ là bổn phận công tác của chúng ta mà thôi, nhưng Hoàng bí thư phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn mới tốt.
Tài xế tiểu Tống mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lại tràn ngập nghi hoặc, vô cùng nghi hoặc với dáng tươi cười của Hoàng Chí Văn! Trong ký ức của hắn, Hoàng Chí Văn là người rất hiểu biết đại thể và vô cùng ẩn nhẫn.
Mà hôm nay, Hoàng Chí Văn biết rõ Yến Khánh tới nhưng lại chậm chạp không tới Đông Hải, còn dự định ngày mai mới đi, điều này làm tiểu Tống vẫn không sao hiểu được. Theo hắn xem ra, nếu đây không phải do Yến Khánh cố ý an bài, Hoàng Chí Văn chẳng khác nào đang chơi với lửa.
Hoàng Chí Văn nhìn thấy vẻ nghi hoặc của tiểu Tống, không nói gì thêm mà trực tiếp xuống xe.
Vừa đi vào nhà, Hoàng Chí Văn liền nghe được điện thoại reo lên, lấy di động vừa nhìn rõ ràng phát hiện là Duyên An Sơn gọi tới.
Nhìn thấy dãy số trên màn hình biểu hiện, Hoàng Chí Văn nghĩ nghĩ, cuối cùng chuyển máy.
- Công tác của Hoàng bí thư đúng là thật vội!
Điện thoại vừa được tiếp thông, bên trong liền truyền ra thanh âm của Duyên An Sơn, vẻ trào phúng cùng tức giận biểu lộ trong giọng nói cực kỳ rõ ràng.
- Thật có lỗi, Duyên thư ký, tôi cũng có nỗi khổ nói không nên lời.
Hoàng Chí Văn dùng một loại ngữ khí bất đắc dĩ nói
- Mong rằng Duyên thư ký có thể giúp Hoàng mỗ nói dùm vài lời trước mặt ông ấy.
- Nói tốt?
Duyên An Sơn cười lạnh nói
- Hoàng Chí Văn a Hoàng Chí Văn, tôi vẫn luôn cho rằng ông là một người thật thông minh, như thế nào hôm nay đầu óc lại bị chập mạch rồi?
Khóe miệng Hoàng Chí Văn hiện lên nụ cười lạnh như băng, không hề hé răng.
- Tôi cho ông biết, bởi vì ông đến muộn, tôi rất tức giận, hậu quả chính ông suy nghĩ đi!
Duyên An Sơn nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe thanh âm đô đô từ trong điện thoại truyền ra, Hoàng Chí Văn chậm rãi khép lại di động, phun ra một hơi thật sâu, dùng thanh âm chỉ có hắn nghe được nói
- Duyên An Sơn a Duyên An Sơn, nếu tôi nói hậu quả khi Yến Khánh đến chắc chắn sẽ bị Trần Phàm cho một cái tát, ông chắc chắn sẽ không tin.
Vừa nói xong, nụ cười trên mặt Hoàng Chí Văn biến mất không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại vẻ mặt kính sợ.
Là người chịu trách nhiệm chính trong hội nghị đầu tư của tập đoàn Kerner Er, thành ủy Đông Hải, ủy ban Đông Hải an bài khách sạn chiêu đãi hành chính đặc biệt cho Yến Khánh cùng một ít quan viên trong thể chế, mà những đầu sỏ của xí nghiệp dân doanh lại được an bài ở một khách sạn khác.
Về phần người của gia tộc Kerner, họ trực tiếp bao hết một khách sạn cấp năm sao.
Có thể nói, lần này hội nghị đầu tư là lần mà người của gia tộc Kerner đến nhiều nhất, ngoại trừ Dai Fu, ngay cả tộc trưởng như lão Edward cũng đi tới Đông Hải.
Khách sạn Sangri La là một khách sạn năm sao nổi tiếng quốc tế, nằm ngay khu vực trung tâm, ngay trên đường lớn Phổ Đông, có thể ngắm nhìn phong cảnh tú lệ hai bên bờ Phổ Giang.
- Nhiều năm không tới Đông Hải, tốc độ phát triển của Đông Hải có chút vượt ngoài dự liệu của ông.
Bên trong phòng tổng thống, lão Edward đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài cảm thán nói
- Duy nhất tiếc nuối chính là chất lượng không khí thật không xong, đây có lẽ đã thành bệnh chung của toàn bộ thành thị đại lục.
- Dạ, ông nội.
Dai Fu đứng bên cạnh cười nói
- Tuy rằng kinh tế của họ phát triển với tốc độ cao, đã xảy ra biến hóa cực lớn, nhưng đây là hi sinh hoàn cảnh, tiêu hao nguồn năng lượng làm sự trả giá. Nhưng mấy năm nay đã được thay đổi rất nhiều.
- Nếu lâu dài mà xem, lấy việc hi sinh hoàn cảnh để phát triển sẽ hại nhiều hơn lợi, nhưng nếu từ ngắn hạn mà xem, vẫn lợi nhiều hơn hại.
Lão Edward nói
- Mấy năm nay, địa vị của đại lục trên quốc tế ngày càng cao.
- Sau này còn có thể rất cao.
Dai Fu mỉm cười, trong đầu liền hiện ra thân ảnh Trần Phàm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Nói thật, Dai Fu ạ, ông luôn luôn nhìn không thấu Trần, ông cảm thấy hắn thật sự kỳ quái, hoặc là nói thần kỳ.
Lão Edward lại cảm thán nói
- Như lần này đây, hắn vì muốn làm Yến gia xấu mặt, lại bày ra trận thế lớn như vậy.
- Ông nội, hắn cũng không nghĩ ông tới đây, là cháu mời ông tới.
Dai Fu giả vờ làm ra bộ dáng tức giận.
Lão Edward cười ha ha
- Đúng đúng, được rồi, là cháu yêu cầu ông tới, không quan hệ tới hắn. Nhưng dù cháu làm như vậy, cũng không có ý nghĩa quá lớn đi?
- Ông nội, ông sai lầm rồi.
Dai Fu lắc đầu.
- Ông sai lầm rồi?
Nghe nàng nói, lão Edward không lộ ra vẻ tức giận mà lại thật hứng thú
- Dai Fu, cháu nói cho ông biết ông sai ở nơi nào?
- Ông nội, anh ấy muốn cháu mời dự hội nghị này, không chỉ riêng làm Yến gia xấu mặt đơn giản như vậy.
Dai Fu nói.
Lão Edward ngẩn ra
- Nga? Còn có nguyên nhân gì?
- Có ba nguyên nhân, thứ nhất đúng như lời ông vừa nói, làm Yến gia xấu mặt.
Dai Fu nói xong, khóe miệng hiện lên dáng cười hạnh phúc
- Nguyên nhân thứ hai anh ấy sẽ xung đột với Hắc Ám U Linh, anh ấy sợ xung đột liên lụy tới cháu, cho nên muốn cháu tới đây.
- Xem ra hắn vẫn thật xem trọng cháu.
Nghe nàng nói, lão Edward tràn ngập tò mò
- Nguyên nhân thứ ba đâu?
- Ngày mai, anh ấy sẽ chính thức hướng Yến gia tuyên chiến!
Dai Fu chậm rãi mở miệng nói, thanh âm không lớn lại như sấm rền.