Khi hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, bên trong Thạch Phong trà viên sáng lên ánh đèn, làm bên trong trà viên càng thêm yên lặng, đồng dạng làm cho người ta có loại cảm giác thật mông lung.
- Ngụy lão gia tử, thật có lỗi, bởi vì đêm nay cháu phải khởi hành, không thể bồi ngài cùng đi ăn tối.
Đi vào cửa trà viên, Trần Phàm xin lỗi nói:
- Chờ sau khi cháu chấm dứt hành trình đến Nhật Bản, cháu sẽ đến nhà bái phỏng ngài, đến lúc đó tiếp tục bồi ngài cùng đi ăn tối.
- Tiểu Phàm, ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần cháu có thể đại thắng trở về, kết thúc mỹ mãn chuyện này, lão gia tử sẽ tự mình mở tiệc chúc mừng cho cháu!" Ngụy lão gia tử ha ha cười nói:
- Mặt khác, nếu như cháu đưa lên được một câu trả lời hoàn mỹ, lão gia tử nghĩ tới tháng mười sẽ có rất nhiều người bày tiệc chúc mừng cháu!
Trần Phàm mỉm cười, không nói gì, xoay người rời đi thật nhanh.
Đưa mắt nhìn Trần Phàm ngồi vào chiếc Bentley đi xa, Ngụy lão gia tử cùng Mạc lão mới thu hồi ánh mắt.
- Lão thủ trưởng, tiểu Phàm thật có biện pháp xử lý chuyện này?
Mạc lão nhìn Ngụy lão gia tử hỏi, không che giấu được vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt.
Trên thực tế khi ông chứng kiến Ngụy lão gia tử cùng Trần Phàm mỉm cười từ trong phòng đi ra đã cảm thấy thật kinh ngạc, chẳng qua vừa rồi Trần Phàm còn ở đây nên ngượng ngùng không hỏi đến mà thôi.
- Ân, tiểu Phàm nói hắn có biện pháp xử lý chuyện này.
Ngụy lão gia tử gật đầu cười.
Mạc lão thoáng do dự, tiếp tục hỏi:
- Lão thủ trưởng, lấy tình thế trước mắt tựa hồ không có biện pháp gì có thể hoàn mỹ xử lý chuyện này, không biết tiểu Phàm muốn làm như thế nào?
- Làm như thế nào, hắn không nói cho tôi biết.
Ngụy lão gia tử nhìn theo phương hướng xe Bentley rời đi, như có suy nghĩ nói:
- Nhưng tôi tin tưởng hắn!
Tôi tin tưởng hắn!
Nghe mấy lời này, Mạc lão cũng không tiếp tục hé răng.
- Như thế nào?
Thấy Mạc lão không nói lời nào, Ngụy lão gia tử cười hỏi:
- Hay là ông không tin hắn?
- Tin tưởng thì có, nhưng...
- Tiểu Mạc, ông nên cẩn thận nhớ lại đi, tiểu Phàm có từng làm chuyện gì không nắm chắc sao?
Lần này không đợi Mạc lão nói xong, Ngụy lão gia tử mỉm cười cắt đứt.
Trần Phàm có làm chuyện gì không nắm chắc sao?
Mạc lão chợt ngẩn ra, theo sau cười khổ lắc đầu, trong con ngươi tràn ngập ánh mắt mong chờ.
Tựa hồ ông thật chờ mong cuộc biểu diễn kế tiếp của Trần Phàm!
Mạc lão cùng Ngụy lão gia tử còn đang trò chuyện, trong lúc này tại thủ đô cả Yến gia đang chờ mong Trần Phàm gặp bi kịch.
Có lẽ bởi vì chuyện của Trần Phàm, trong buổi tối đặc thù này Yến Khánh cũng không làm việc tại Hoàng Gia Lâm Viên, mà về chỗ ở của mình.
Trong phòng sách, Yến Khánh ngồi trên ghế, trong lòng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, trong con ngươi không ngừng lóe lên tinh quang.
- Phanh...phanh...
Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên kéo Yến Khánh về hiện thực.
Hắn điều chỉnh lại cảm xúc, thản nhiên nói:
- Vào đi.
Dát chi!
Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng sách bị người đẩy ra, Yến Vĩ Hoành đi vào phòng.
- Cha.
Nhìn thấy Yến Khánh, Yến Vĩ Hoành liền kêu lên.
- Ngồi đi, Vĩ Hoành. Nguồn truyện:
Yến Khánh điều chỉnh lại tư thế ngồi, ý bảo Yến Vĩ Hoành ngồi xuống nói chuyện.
Yến Vĩ Hoành gật đầu, ngồi trên sô pha, tư thế câu nệ, ánh mắt nhìn Yến Khánh tràn ngập vẻ kính sợ.
- Vĩ Hoành, cha biết cái chết của Thanh Đế làm tâm tình của con với tiểu Hồng rất tệ. Nhưng chuyện tiểu Hồng hợp tác với người Nhật Bản, vì sao trước đó không thông báo cho cha một tiếng?
Ngữ khí Yến Khánh âm trầm, tựa hồ có ý nổi giận.
Nhìn thấy Yến Khánh tức giận, Yến Vĩ Hoành sợ tới mức đứng bật lên khỏi ghế.
- Cha, lúc đầu con cũng không biết chuyện này. Người Nhật Bản tìm tới tiểu Hồng, lại đạt được hiệp thương với cô ấy.
Trong lòng Yến Vĩ Hoành run sợ nói:
- Sau tiểu Hồng về nhà mới đem sự tình nói cho con biết thì đã muộn, con sợ quấy rầy cha nghỉ ngơi, nên không lập tức gọi điện thoại, mà sáng hôm sau mới gọi báo cho cha chuyện này.
Nói xong lời cuối cùng, Yến Vĩ Hoành gục đầu xuống.
Trên thực tế hắn còn một câu không nói ra, sở dĩ hắn không trách cứ vợ hắn mà không lập tức báo cáo với Yến Khánh, là vì bị cừu hận che mờ hai mắt, đồng thời còn cảm thấy được chuyện Vương Hồng đạt được hiệp thương với người Nhật Bản cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng trái ngược cho Yến gia.
- Đừng có nói dối với cha!" Yến Khánh giận không dằn được:
- Cha xem con bị cừu hận che mờ hai mắt, vì báo thù cho Thanh Đế chuyện gì cũng không để ý!
Yến Vĩ Hoành cúi đầu, không dám lên tiếng, nhưng trong lòng thật tò mò, tò mò vì sao Yến Khánh lại có vẻ nóng nảy như thế, dù sao nếu Yến Khánh phản đối hợp tác với người Nhật Bản, như vậy cũng không cần ở trong hội nghị sáng nay nâng lên ý kiến phải giao ra Trần Phàm để xử lý chuyện này.
- Có phải con cảm thấy được, chuyện Vương Hồng đạt được hiệp thương với người Nhật Bản sẽ không xảy ra vấn đề?
Yến Khánh lớn tiếng hỏi.
Cả người Yến Vĩ Hoành chấn động:
- Cha, con...
- Cha cho con biết, chuyện này nếu những người đó bảo hộ tiểu tử Trần gia không chịu giao người, hiệp thương giữa Vương Hồng cùng người Nhật sẽ không còn tác dụng gì, trái lại nếu chuyện này ảnh hưởng tới hình tượng cùng lợi ích của quốc gia, nếu tiếp tục lưu lại dấu vết nào, đối với Yến gia chúng ta sẽ trở thành tai nạn!" Yến Khánh càng nói càng giận dữ.
Lộp bộp!
Nghe được lời nói của Yến Khánh, trong lòng Yến Vĩ Hoành chợt động, liền hiểu được, thái độ cường ngạnh của Yến Khánh trong hội nghị là có nguyên nhân.
Dù sao chỉ cần giao người ra, hình tượng cùng ích lợi của quốc gia sẽ không bị tổn thất, chỉ cần giao ra Trần Phàm, bên Nhật Bản sẽ không tiếp tục dây dưa trong sự tình này.
Hơn nữa cho dù ngày sau bên kia đem sự tình hiệp thương tuôn ra, Yến gia cũng có thể dùng lý do lo lắng đại cục mà thoái thác trách nhiệm.
- Con xác định trong lúc bàn hiệp thương không để lại dấu vết chứ?
Yến Khánh thấy Yến Vĩ Hoành không lên tiếng, có chút lo lắng hỏi.
Yến Vĩ Hoành vội lắc đầu:
- Lúc nói chuyện ở trong nhà của tiểu Hồng, cha cũng biết bên trong đó có trang vị tra xét tiên tiến nhất, hơn nữa bên cạnh tiểu Hồng có người bảo hộ, nếu người Nhật chơi thủ đoạn sẽ lập tức bị phát hiện.
Nghe hắn nói, Yến Khánh thoáng nhẹ nhàng thở ra, hắn biết chơi thủ đoạn chính là ghi âm cùng ghi hình, về phần người bảo hộ Vương Hồng là thân tín tuyệt đối của Yến gia, những người đó đều trải qua huấn luyện cực kỳ đặc thù, luận thực lực còn mạnh mẽ hơn đặc công bình thường.
- Mặt khác, người đến hiệp đàm với tiểu Hồng là người của Liễu Xuyên gia tộc, hiện giờ bọn hắn cũng hận Trần Phàm thấu xương, theo đạo lý mà nói sẽ không chơi thủ đoạn...
Yến Vĩ Hoành nói tiếp.
- Ngu muội!
Yến Vĩ Hoành còn chưa nói xong liền bị Yến Khánh lạnh lùng cắt đứt, theo sau hắn dùng loại giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Con có biết vì sao lúc trước cha không cho con tiếp nhận Yến gia không? Cũng bởi vì con và Thanh Đế luôn tự cho mình là đúng, không chịu lo lắng vấn đề thật toàn diện!
Yến Vĩ Hoành đỏ mặt.
- Con có biết Liễu Xuyên tộc trưởng Liễu Xuyên Tùng Cát là nhân vật đại biểu phe chủ chiến? Nhân vật như thế con có dám cam đoan hắn sẽ không giở thủ đoạn, hắn làm như vậy chỉ vì đối phó tiểu tử Trần gia thôi sao?
Yến Khánh lạnh lùng hỏi.
Yến Vĩ Hoành á khẩu không thể trả lời.
Yến Khánh thở dài, không nói thêm nữa.
- Cha, cha đã tỏ thái độ như vậy, những người kia chẳng lẽ còn tiếp tục cứng rắn bảo hộ tiểu tử kia sao?
Yến Vĩ Hoành lại lấy hết dũng khí hỏi chuyện, cho tới bây giờ hắn cũng biết có giao Trần Phàm ra hay không đã trở thành mấu chốt nhất trong chuyện này.
- Hừ! Những người đó cho rằng bọn hắn đùa mờ ám cha không phát hiện được.
Lúc này nghe Yến Vĩ Hoành hỏi, Yến Khánh híp mắt, trong con ngươi lóe ra hàn quang:
- Lúc này vô luận trả giá bao nhiêu cha cũng phải ép bọn hắn giao người! Hơn nữa sau khi giao người còn chưa xong, phải để Trần gia trả giá cho chuyện này!
Nghe lời nói của Yến Khánh, Yến Vĩ Hoành nhẹ nhàng thở ra, đồng thời khóe miệng hiện lên nụ cười băng sương, giống như đang muốn nói: Tiểu súc sinh Trần gia, lần này mày chết chắc rồi!
Ngay khi Yến Khánh đang trò chuyện cùng Yến Vĩ Hoành, Tá Đằng Nhất Lang tự mình đến bái phỏng Liễu Xuyên Tùng Cát.
- Thật có lỗi, Liễu Xuyên quân, người đàn bà kia thông minh hơn chúng tôi nghĩ, bà ta tự đưa ra địa điểm gặp mặt, hơn nữa người chúng tôi phái đi đành phải buông tha kế hoạch ghi âm cùng ghi hình buổi gặp mặt.
Trong phòng sách, Tá Đằng Nhất Lang ngồi trên thảm sàn, nhìn Liễu Xuyên Tùng Cát xin lỗi nói.
Nghe được lời của hắn, Liễu Xuyên Tùng Cát nhiều ít cảm thấy có chút tiếc nuối.
Bởi vì dựa theo kế hoạch của hắn, tiêu diệt Trần Phàm chỉ là bước đầu tiên, sau đó lợi dụng Vương Hồng làm ngòi nổ trong sự kiện này, gợi ra việc Yến gia nội đấu với thế lực khác, khiến hỗn loạn mới là bước thứ hai, cũng là cục diện mà hắn muốn nhìn thấy nhất.
- Liễu Xuyên quân, bên kia còn chưa giao ra tiểu tử đó, ngài cho rằng bọn hắn sẽ giao người sao?
Thấy hắn không lên tiếng, Tá Đằng Nhất Lang lại hỏi.
Hiển nhiên hắn khác với Liễu Xuyên Tùng Cát, hắn không quan tâm chính trị, hắn chỉ để ý có thể giết chết Trần Phàm hay không, chỉ cần giết chết Trần Phàm xem như tiêu trừ được tâm bệnh của hắn, không cần ngày đêm lo lắng bị Trần Phàm trả thù.
Hắn vừa lên tiếng hỏi, Liễu Xuyên Tùng Cát còn chưa kịp trả lời thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
- Vào đi!
Liễu Xuyên Tùng Cát nhíu mày.
Dát chi!
Một tiếng vang nhỏ đi qua, Liễu Xuyên Tình Tử đi vào phòng, hành lễ nói:
- Cha, con nghe mẹ nói Tá Đằng thúc đến đây, nên muốn đến thăm hỏi.
Nói xong nàng hành lễ nói:
- Tá Đằng thúc, chào chú.
- Chào Tình Tử.
Nhìn thấy nàng, Tá Đằng Nhất Lang lại nhớ tới cái chết bi thảm của đứa con, trong con ngươi liền tràn ngập sát ý lạnh lẽo, chỉ hận không thể lập tức giết chết Trần Phàm mới tốt.
Liễu Xuyên Tình Tử không thấy phản ứng của hắn, lại hỏi:
- Cha, đã qua một ngày, sao bên kia chưa giao hắn ra?
Nghe nàng hỏi, Liễu Xuyên Tùng Cát biết nàng đến chỉ vì mục đích hỏi thăm chuyện này.
- Tình Tử, con yên tâm, trong vòng ba ngày cha sẽ cho hắn xuất hiện trước mặt con!" Nói xong hắn lại bảo:
- Được rồi con ra ngoài đi!
- Dạ, cha!
Liễu Xuyên Tình Tử cúi đầu, thần tình kích động rời khỏi phòng.
- Tên chết tiệt kia, chờ mày rơi vào trong tay tao, tao sẽ trả lại gấp trăm lần nhục nhã kia, sẽ cho mày sống không bằng chết!
Trong nháy mắt rời đi, trên mặt nàng lưu lộ nụ cười lạnh băng, hai tay siết chặt.
Cùng lúc đó.
Tá Đằng Nhất Lang nghe được lời nói vừa rồi, thần tình chờ mong cùng hưng phấn hỏi:
- Liễu Xuyên quân, ý của ngài bên kia sẽ giao người sao?
Liễu Xuyên Tùng Cát cười lạnh nói:
- Nếu chỉ bên chúng ta tạo áp lực chưa chắc sẽ giao người. Nhưng hiện tại có Yến gia cắm vào, đang ở thời kỳ mấu chốt tẩy bài, Yến gia lại đứng ở góc độ lo lắng đại cục, dù có những đại nhân vật không muốn nhưng chỉ đành giao ra tiểu tử đó.
Nghe hắn nói, Tá Đằng Nhất Lang nhớ lại lời của Công Đằng Nghĩa Hòa: Hiện giờ Đồ Tể không còn là Đồ Tể chỉ biết giết chóc năm xưa, hắn có rất nhiều băn khoăn, trở nên không hề đáng sợ!
Đáng sợ không?
Phá vỡ, một kích hoàn mỹ!
Đồ Tể, sẽ dùng hành động thực tế nói cho hắn cùng tất cả những người khác biết việc này.
Kiếm khách thời xưa mỗi khi giáp mặt với đối thủ thì cho dù đối thủ cường đại đến mức nào, cho dù đối thủ là kiếm khách đệ nhất thiên hạ, biết rõ không địch lại, cũng sẽ xuất bảo kiếm của mình.
Cho dù là ngã dưới kiếm đối thủ nhưng tuy bại mà vinh, đây là tinh thần rút kiếm.
Với rất nhiều người trong hội trường thì lúc này Trần Phàm đang rút kiếm.
Song với Daifu thì Trần Phàm không phải đang rút kiếm mà là trực tiếp đồ đao!
Bởi vì trong mắt Daifu, Yến Khánh nếu như không phải là dựa vào quy tắc đặc thù của quốc nội thì ngay cả tư cách làm đối thủ của Trần Phàm cũng không có!
Mặc dù Yến Khánh có thể nhờ vào quy tắc đó để làm đối thủ của Trần Phàm nhưng kẻ thua chính là Yến Khánh mà không phải là Trần Phàm!
Cho nên đây không phải là rút kiếm!
Là đồ đao!
Bất kể là rút kiếm cũng tốt, đồ đao cũng được, Bàng Vân Thiên cũng không dám tiếp chiêu. Y biết điều không lên tiếng mà nhìn sang Yến Khánh, dùng ánh mắt xin chỉ thị Yến Khánh để có cách giải quyết.
Yến Khánh nhìn thấy vậy nhưng không lên tiếng mà nheo mắt nhìn vào Trần Phàm đang chậm rãi đi lên đài chủ tịch.
Trên mặt y lại nhếch lên một nụ cười lạnh.
Trong nụ cười đó có hàn ý ngùn ngụt!
Một lúc sau, Yến Khánh thu lại ánh mắt, kéo chiếc micro rồi cười nói
- Trần tiên sinh là chủ tịch tập đoàn Cao Tường, theo lưu trình hội nghị còn phải tiến hành phát biểu, dĩ nhiên không cần đi ra.
Không thể không thừa nhận, năng lực khống chế của Yến Khánh rất xuất sắc. Trong nội tâm của y muốn lôi Trần Phàm ra xử thiên đao vạn quả nhưng ngoài mặt vẫn hết sức nhẹ nhàng.
Nếu nói tiếu lý tàng đao, phải là như thế!
Trần Phàm làm như hiểu tâm tư của Yến Khánh, cười nói
- Vậy xin hỏi, Hoàng bí thư có còn cần tránh ra không?
Nghe được ý khiêu khích của Trần Phàm, dư quang của Yến Khánh liếc về Hoàng Chí Văn thấy y ngồi điềm nhiên ở đó thì bất giác lạnh lẽo
- Trần tiên sinh, Hoàng bí thư là công bộc của dân, đúng ra phải làm gương tốt. Đã có hội nghị trọng yếu như vậy, y lại tới trễ lâu như vậy làm tổn hại hình tượng, cũng là thất trách, cá nhân tôi cho là y phải kiểm điểm nghiêm khắc!
Nói xong, Yến Khánh nhìn thẳng vào Hoàng Chí Văn, gằn giọng nói
- Hoàng bí thư, hội nghị hôm nay anh không cần tham gia, mời đi ra!
Hoàng Chí Văn mới vừa ngồi xuống còn chưa ấm chỗ đã nghe giọng lạnh như băng của Yến Khánh.
Đối mặt với lệnh đuổi ra của Yến Khánh, mắt thấy ánh mắt phần lớn mọi người đang nhìn dồn vào, Hoàng Chí Văn không đứng dậy, thậm chí không hề có một tia kinh hoảng, ngồi bất động ở đó, hoàn toàn đem lời của Yến Khánh thành cái rắm!
- Hơ "...
Thấy Hoàng Chí Văn cũng giống như Trần Phàm, quang minh chính đại khiêu chiến quyền uy của Yến Khánh, không ít người tại hiện trường đều hít vào một hơi.
còn những quan viên lãnh đạo bên cạnh Hoàng Chí Văn đều cho rằng Hoàng Chí Văn điên rồi.
Theo bọn họ thấy, Trần Phàm có thể giao phong bất phân thắng bại với Yến gia vì có những lãnh đạo cấp trên làm chỗ dựa.
Còn Hoàng Chí Văn chẳng qua chỉ có Trần Phàm bao phủ lại dám càn rỡ trước mặt Yến Khánh như thế quả thực là tìm chết. Với phong cách hành sự của Yến Khánh, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Hoàng Chí Văn!
Điểm này, Hoàng Chí Văn rất rõ ràng.
Y còn biết, Trần Phàm sẽ giúp được y.
Có lẽ là để ấn chứng suy đoán của Hoàng Chí Văn mà lúc Yến Khánh còn đang tức giận thì Trần Phàm đi tới trên đài chủ tịch, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Yến Khánh.
Dưới ánh đèn, hắn không nóng không vội kéo chiếc micro đến trước mặt, quay đầu nhìn Yến Khánh, mỉm cười nói: Nếu như tôi nhớ không lầm, hội nghị đầu tư hôm nay là do tập đoàn Cao Tường cùng Tập đoàn Warner liên hiệp làm chủ, thành ủy và chính quyền Đông Hải và các ban ngành có liên quan tham gia, còn anh chẳng qua chỉ là một khách mời đặc biệt.
Nghe Trần Phàm nói vậy, cơ thịt trên mặt của Yến Khánh giần giật.Tựa hồ y đoán được dụng ý của Trần Phàm!
Không riêng gì Yến Khánh, tất cả mọi người đều đoán được dụng ý của Trần Phàm!
Lúc này chỉ trừ Yến Khánh và mấy người Daifu, còn tất cả những người khác đều mở to mắt nhìn Trần Phàm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, nụ cười trên mặt của Trần Phàm rạng rỡ thêm vài phần
- Cho nên, anh không có bất kỳ quyền lực để mời một nhân viên tham dự rời khỏi đây, đúng không?
Không có quyền lực!
Vào lúc này, bản thân thuộc về đỉnh kim tự tháp quyền lực của nước cộng hòa, Yến Khánh lại bị nói là không có quyền lực!
Điều này là một sự lăng nhục trần trụi!
Đối mặt với sự lăng nhục của Trần Phàm, Yến Khánh tức giận đến run bắn, thiếu chút nữa là ngất đi.
Y rất muốn vỗ bàn nói cho Trần Phàm, y là số ba!
Là nhân vật số ba của nước cộng hòa!
Nhưng y không làm như vậy mà lựa chọn nén giận làm con rùa đen rút đầu, đợi sau khi kết thúc hội nghị sẽ tìm Trần Phàm tính sổ sau!
Trần Phàm hiểu rõ tâm tư của Yến Khánh, hắn cũng không có công kích y nữa mà nhìn một vòng quanh dưới đài, nói
- Thật xin lỗi, chư vị, tôi tới trễ. Để tỏ lòng thành ý, đầu tiên tôi sẽ giải thích nguyên nhân.
- Tập đoàn Cao Tường vẫn tính toán phát triển chi nhánh ở hải ngoại, đề cao năng lực cạnh tranh quốc tế. Vào thời gian trước, tôi đi Nhật Bản khảo sát thị trường, kết quả bởi vì một chút nguyên nhân đặc thù mà sáng sớm hôm nay mới trở về, tới đây trễ nửa giờ.
Trần Phàm nói tới đây, đứng lên, khẽ cúi người với những người tham dự phía dưới
- Một lần nữa xin lỗi mọi người!
Nghe Trần Phàm giải thích như vậy, hiện trường yên lặng như tờ, ngoại trừ đám người Daifu, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Trần Phàm!
Bọn họ rất rõ ràng, Trần Phàm mặc dù là chủ tịch tập đoàn Cao Tường, nhưng ngoại trừ việc hợp tác với tập đoàn Warner thì hoàn toàn không quản đến các sự vụ khác của tập đoàn, là một chưởng quỹ ngồi không tiêu chuẩn.
Vậy mà hiện giờ Trần Phàm lại nói là đi Nhật Bản khảo sát thị trường?
Lừa thần gạt quỷ.
Cho là Trần Phàm đang nói nói dối thì những người dưới đài chủ tịch cũng rất tò mò để nghe nguyên nhân đặc thù mà hắn nói là gì.
Bọn họ theo bản năng đều cho là nguyên nhân đặc thù mà Trần Phàm nói có quan hệ chặt chẽ với Y Đằng.
Yến Khánh lại không cho là như vậy.
Y biết rõ năng lực độc lập tác chiến của Trần Phàm nên nhận định là Trần Phàm từ Nhật Bản trốn về đến đấy!
Trong lòng nghĩ vậy nên sắc mặt của Yến Khánh dễ nhìn hơn một chút, thậm chí còn cười vẻ thâm trầm với Trần Phàm.
Nụ cười kia phảng phất nói cho Trần Phàm: Tiểu súc sinh, đừng mừng vội, để sau này ta dìm ngươi xuống!
Nhìn thấy nụ cười của Yến Khánh, Trần Phàm mỉm cười hoàn lại.
- Nói vậy mới vừa rồi Edward tiên sinh đã đọc báo cáo đầu tư của Tập đoàn Warner một năm qua, bây giờ tôi sẽ đọc báo cáo tương ứng của tập đoàn Cao Tường.
Trần Phàm sau khi mỉm cười lại tiếp tục.
Trần Phàm vừa nói xong thì Dương Viễn lập tức mở thiết bị trình chiếu ở bên trái hội trường.
Thấy hành động của Dương Viễn, ngoại trừ Yến Khánh còn mọi người đều nhìn cả vào màn hình trình chiếu.
Dưới ánh đèn, mọi người nhìn thấy rõ ràng không phải là màn hình máy tính mà là biểu tượng của đài truyền hình Phượng Hoàng!
Đúng lúc này chính là thời gian phát tin tức buổi sáng của đài truyền hình Phượng Hoàng.
Trên màn ảnh có nữ dẫn chương trình mặc đồng phục, vẫn như thường ngày cố ý hơi để lộ rãnh ngực để thu hút ánh mắt người xem.
Điều khác với thường ngày chính là nụ cười trước kia của nàng, hôm nay không cười mà lộ vẻ kích động!
Có lẽ do nguyên nhân kích động quá mức nên khi ống kính máy quay chiếu vào thì nàng không lên tiếng ngay mà liên tục hít sâu mấy hơi.
- Quý...Các vị khán giả, chào buổi sáng, đây là tiết mục tin tức buổi sáng của đài truyền hình Phượng Hoàng" Sau đó người dẫn chương trình lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút kích động không thể nào che giấu.
Ừ?
Toàn bộ hội trường khi thấy xuất hiện hình ảnh tiết mục tin tức buổi sáng của Đài truyền hình Phượng Hoàng trên màn trình chiếu thì đều lộ vẻ nghi ngờ.
Hiển nhiên, theo như bọn họ nhìn thấy thì với tình hình hiện giờ, tập đoàn Cao Tường không nên xuất hiện sai lầm sơ đẳng như vậy mới đúng.
Nghi ngờ như vậy nên mọi người quay sang nhìn Trần Phàm. Cùng lúc, giọng của người nữ dẫn chương trình vang lên, thanh âm lại càng kích động
- Theo tin tức của thông tấn xã Nhật Bản, vào lúc 8h20 giờ Đông Kinh, Chủ tịch thành phố X X của thành phố X đang trả lời phỏng vấn, công bố việc ông ta phủ nhận sự kiện thảm sát XXX là một hành động ngu ngốc, không tôn trọng lịch sử! Ông ta đồng ý nói xin lỗi với người dân Trung Quốc!
Tin tức mà người nữ dẫn chương trình vừa đọc như một tiếng sấm vang lên giữa hội trường, những người đang nhìn Trần Phàm lập tức quay lại nhìn chằm chằm vào màn chiếu!
Không riêng gì bọn họ, những người trên đài chủ tịch bao gồm cả Yến Khánh cũng là như thế!
Tựa hồ bọn họ cũng hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề!
Trên màn chiếu hiện ra hình ảnh Chủ tịch thành phố X đang trả lời phỏng vấn, rồi nước mắt giàn dụa sám hối hành động của mình
Vào lúc xin lỗi, Chủ tịch thành phố X còn trực tiếp cúi người chào chín mươi độ!
Thấy một mà không thể tưởng tượng nổi như vậy, mọi người bao gồm cả Yến Khánh đều u mê.
Bọn họ trợn tròn mắt, tựa hồ không thể tin được đây hết thảy là sự thật!
- Tiếp theo sau khi Chủ tịch thành phố X trả lời phỏng vấn thì trực tiếp nhảy từ tòa nhà làm việc xuống, hơn nữa để lại di thư, nói là vì chân chính sám hối, để có được sự tha thứ của người dân Trung Quốc thì ông ta nguyện ý tự sát tạ tội!
Tự sát tạ tội?
Nghe bốn chữ như thế, tất cả mọi nhân viên tham dự bao gồm cả Yến Khánh sợ đến ngây người!
Sau đó không chờ bọn họ kịp trấn tĩnh
, hình ảnh đã bị cắt, vẻ mặt của người nữ dẫn chương trình lại hiện ra, trông nàng lúc này càng thêm kích động, bộ ngực lại càng phập phồng.
- Theo giờ Đông Kinh, thủ tướng Nhật Bản tuyên bố trên đài truyền thanh nói là đảo Điếu ngư từ xưa đến nay vẫn thuộc về Trung Quốc. Để tránh ảnh hưởng đến quan hệ hai bên, nay đồng ý rút lui vĩnh viễn khỏi đảo Điếu Ngư!
Nhật Bản vĩnh viễn rút lui khỏi đảo Điếu Ngư?
Nhật Bản vĩnh viễn rút lui khỏi đảo Điếu Ngư!
Nếu như tin tức vừa rồi ngoại trừ mấy người Trần Phàm thì đều há hốc miệng để nghe, hiện giờ với tin tức này thì tất cả đều biến thành những pho tượng, hoàn toàn không có một cử động!
Rầm!
Không biết qua bao lâu sau khi tin tức thứ hai kết thúc, rất nhiều nhân viên tham dự hội nghị đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên!
Khuôn mặt bọn họ đều hồng rực, tràn đầy vẻ hưng phấn!
- Con mẹ nó! Thoải mái quá!
Một ký giả vì quá hưng phấn mà sau khi đứng lên đã hét lên phá vỡ sự an tĩnh quỷ dị của hội trường, còn mắng tục một câu.
Lời của ký giả kia tựa hồ là tiếng lòng của mọi người, sau đó tất cả lần lượt đứng lên.
Dưới ánh đèn, bọn họ còn hưng phấn hơn cả danh ca Chekhov khi đang biểu diễn, hò hét rống lên biểu đạt tâm tình!
Trong lúc nhất thời, hội trường vốn an tĩnh như chợ bán thức ăn vào sáng sớm bỗng trào lên náo nhiệt, vô cùng hỗn loạn.
Thấy một màn như vậy, Bàng Vân Thiên thân là người chủ trì cũng không ngăn cản mà nhìn vào Trần Phàm, không cách nào che giấu vẻ chấn động.
Hiển nhiên, người có trí tuệ không thấp như y cũng có thể đoán được những điều này có quan hệ với Trần Phàm, thậm chí là Trần Phàm làm!
Đoán được điểm này, trong lòng y cũng đầy nghi ngờ: Rốt cuộc tại sao Trần Phàm làm được điều này?
Làm sao làm được?
Trần Phàm không hồi đáp.
Hành động của Bàng Vân Thiên giống như một sự hướng dẫn, rất nhanh trên đài, dưới đài, một số người tựa hồ ý thức được điều gì đó, đều nhìn cả vào Trần Phàm.
Một, mười, một trăm, một ngàn...
Phảng phất chỉ là trong nháy mắt, phảng phất qua mấy thế kỷ, hội trường huyên náo lần nữa yên tĩnh lại.
Ánh mắt mọi người nhìn cả vào Trần Phàm.
Bao gồm cả Yến Khánh.
Dưới ánh đèn, Yến Khánh cũng không thể giữ được bình tĩnh, ngây ngốc nhìn Trần Phàm.
-...Chẳng lẽ hết thảy cũng là bởi vì hắn?
Nhìn khuôn mặt vẫn bình tĩnh của Trần Phàm, Yến Khánh run rẩy tự hỏi.
Không thể nào!
Con mẹ nó, tuyệt đối không thể nào!
Hắn không thể nào để cho người Nhật Bản làm ra quyết định hoang đường như thế!
Trong lòng của Yến Khánh gầm thét, chỉ có một tia lý trí còn sót lại nói cho y biết chuyện này là thật.
Trần Phàm liếc thấy Yến Khánh đang kích động liền quay sang nhìn y mỉm cười một cái.
Chỉ một cái nhìn ngắn ngủi.
Chỉ một thoáng chốc ngắn ngủi như vậy dường như đã nói với Yến Khánh: Thật ngại quá, người Nhật Bản không đủ bản lĩnh.
Phảng phất đã hiểu ý tứ của Trần Phàm, Yến Khánh chỉ cảm thấy sự kiêu ngạo trong nội tâm đã bị Trần Phàm một cước đạp mạnh thành nát bấy!
Dưới ánh đèn, sắc mặt của y trắng bệch như tờ giấy, thân thể bất giác run lên!
- Dương ca, xem ra có vẻ không vui vậy, chuẩn bị nhanh lên nào.
Trần Phàm mỉm cười nói với Dương Viễn.
Nghe Trần Phàm nói vậy, sắc mặt của Dương Viễn trở nên cực kỳ cổ quái, cũng không dám chậm trễ vội vàng chuyển sang hình ảnh trên máy tính để Trần Phàm mở báo cáo.
- Soạt!
Cùng lúc đó, không hẹn mà gặp, ánh mắt của mọi người lại nhìn về Yến Khánh.
Thân là người đứng đầu Yến gia, Yến Khánh còn đứng ở trong đỉnh kim tự tháp quyền lực của nước cộng hòa.
Thân phận như vậy nên y lúc nào cũng được chú ý, cho dù đi đâu cũng là tiêu điểm.
Lúc này y lại một lần nữa trở thành tiêu điểm nhưng phảng phất không còn là một người nắm đại quyền sinh sát nữa mà là nhân vật chính của một vở hài kịch.
- Bịch!
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Yến Khánh ngã vật từ trên đài chủ tịch.
Lần thảm bại đầu tiên trong đời y còn chưa kết thúc.