Nghe được lời nói của Trần Phàm, trong con ngươi nhìn thấy dáng tươi cười thoải mái của Trần Phàm, Xuyên Đạo Thần chợt lấy lại tinh thần, nhưng không hoảng loạn gọi bậy, mà nhờ vào tâm lý rất khá ổn định lại tâm thần, ngữ khí ngưng trọng hỏi.
Bởi vì Xuyên Đạo Thần hiểu rất rõ ràng, biện pháp bảo an trong biệt thự của mình mạnh tới cỡ nào, đối phương nếu có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện ngay trước cửa phòng sách của mình, nếu muốn giết mìn quả thật dễ như trở bàn tay.
Không riêng gì Xuyên Đạo Thần không kêu to, dù là Mỹ Sa đang nằm trong lòng hắn cũng không hô lên cầu cứu, trái lại vẻ mặt của nàng còn lãnh tĩnh hơn cả Xuyên Đạo Thần.
- Anh là người của Đồ Tể?
Theo sau không đợi Trần Phàm trả lời, Mỹ Sa mở miệng dò hỏi.
Nghe nàng hỏi, Trần Phàm không khỏi liếc mắt nhìn nàng, trong lòng âm thầm kỳ lạ, theo hắn xem ra, cô gái gọi là Mỹ Sa này vô luận là trí tuệ hay tố chất tâm lý cũng không kém hơn Hoàng Phủ Hồng Trúc, có lẽ chỉ thua kém chút vũ lực và tư sắc mà thôi.
- Không phải.
Trần Phàm lắc đầu, ngay khi Mỹ Sa còn đang nghi ngờ lời của hắn thì hắn khẽ mỉm cười:
- Tôi là Đồ Tể. Bạn đang đọc truyện tại - internet
Người có tên, cây có bóng.
Vừa nghe lời đáp của Trần Phàm, sắc mặt Xuyên Đạo Thần cùng Mỹ Sa đồng thời cuồng biến, thân hình Xuyên Đạo Thần không thể khống chế run rẩy lên, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi thật sâu.
- Xuyên Đạo quân, ông không cần cảm thấy sợ hãi, nếu như tôi muốn giết ông, ông cùng người phụ nữ của ông đã biến thành thi thể.
Nhận thấy được vẻ sợ hãi của Xuyên Đạo Thần, Trần Phàm vẫn cười, nhưng nụ cười kia chẳng khác gì nụ cười của ác ma trong mắt Xuyên Đạo Thần, hoặc như tử thần triệu hoán khiến cho hai người không ngừng run rẩy.
- Xuyên Đạo quân, tôi cho rằng ông hẳn nên mời tôi vào, chúng ta từ từ nói chuyện, ông cảm thấy thế nào?
Nhìn thấy hai người không nói lời nào, Trần Phàm lại cười nói.
Xuyên Đạo Thần không nhúc nhích, tựa hồ còn chưa kịp hồi phục lại, nhưng Mỹ Sa lại phản ứng cực nhanh, giống như đoán được ý đồ của Trần Phàm đến đây, vội vàng cười nói:
- Đồ Tể tiên sinh tôn kính, ngài nói rất đúng, chúng tôi hẳn nên mời ngài vào trong phòng sách từ từ nói chuyện.
- Cô đúng thật là một cô gái thông minh.
Trần Phàm tán thưởng nhìn Mỹ Sa, dẫn đầu đi vào phòng.
Cùng lúc đó, Xuyên Đạo Thần cũng lấy lại tinh thần, liền buông Mỹ Sa xuống, nhưng không ngớ ngẩn đi gọi thủ hạ, vẻ mặt lo lắng bất an đi theo sát sau lưng Trần Phàm.
So ra mà nói, Mỹ Sa càng trấn định hơn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp đầy cơ trí không ngừng xoay chuyển, trong lòng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Đi vào phòng sách, Trần Phàm như trở lại nhà mình liền ngồi xuống chỗ chủ tọa, Xuyên Đạo Thần lại đứng ngay trước người hắn khoảng ba thước.
- Đồ Tể tiên sinh, xưa nay chỉ có Tá Đằng Nhất Lang đối lập với ngài, nhưng tôi không có trêu chọc ngài...
Xuyên Đạo Thần thoáng do dự, nhịn không được mở miệng, trong thanh âm run rẩy.
Nhưng không đợi hắn nói hết lời, Trần Phàm liền cắt đứt lời của hắn:
- Xuyên Đạo quân, tôi nghĩ hay là để người phụ nữ của ông nói chuyện với tôi thật thích hợp hơn, bởi vì cô ấy đã đoán được ý đồ đến đây của tôi, như vậy khi nói chuyện sẽ càng thuận lợi hơn một chút. Hơn nữa tôi thích cùng người thông minh giao tiếp.
Nghe được câu nói của Trần Phàm, thần tình Xuyên Đạo Thần kinh ngạc nhìn về phía Mỹ Sa, giống như đang hỏi ý của Trần Phàm là gì?
Mỹ Sa cũng không trả lời hắn, chỉ mỉm cười nói với Trần Phàm:
- Đồ Tể tiên sinh, cảm tạ lời ca ngợi của ngài đối với tôi.
- Ca ngợi cũng không đúng lắm, vì đó là sự thật mà thôi.
Trần Phàm cười cười:
- Tôi chỉ có chút lo lắng chính là, lời cô nói Xuyên Đạo Thần sẽ đồng ý sao?
- Sẽ! Mỹ Sa có thể đại biểu cho tôi!" Xuyên Đạo Thần vội vàng trả lời, lúc này hắn hoàn toàn không dám làm trái ý Trần Phàm, tự nhiên phải nghe theo ý tứ của hắn, lại thêm hắn cũng biết trí tuệ của Mỹ Sa cũng cao hơn hắn.
Dù sao hắn có thể trở thành nhân vật thứ hai của Sơn Khẩu Tổ, Mỹ Sa đóng góp công lao rất lớn.
- Xuyên Đạo Thần, vừa rồi ông nói không sai, cho tới nay kẻ trêu chọc tới tôi chỉ có Tá Đằng Nhất Lang cùng Công Đằng Nghĩa Hòa, ông không có, cho nên tôi tới đây không phải gây chuyện với ông.
Trần Phàm nói tới đây chuyển mắt nhìn Mỹ Sa, mỉm cười hỏi:
- Mỹ Sa tiểu thư, theo tôi được biết, quan hệ giữa Xuyên Đạo Thần cùng Tá Đằng Nhất Lang không hòa hợp, đúng không?
Trần Phàm vừa nói ra, khóe mắt Xuyên Đạo Thần chợt giật lên, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Mỹ Sa vẻ mặt trấn định nói:
- Phải, Đồ Tể tiên sinh, hết thảy đúng như lời ngài nói, quan hệ giữa Xuyên Đạo quân cùng Tá Đằng Nhất Lang không tốt.
- Hư!
Lời của Mỹ Sa làm vẻ mặt Xuyên Đạo Thần biến đổi, theo hắn xem ra Trần Phàm đột nhiên đến thăm, nếu không phải vì muốn giết mình, như vậy là muốn gây ra nội loạn trong Sơn Khẩu Tổ, mà Mỹ Sa lại dứt khoát thừa nhận như vậy...
- Chính xác ra, không phải quan hệ không tốt, ngược lại giữa đôi bên chính là địch nhân.
Trần Phàm không hề vòng vo, mà dứt khoát nói:
- Cho nên chúng ta có thể trở thành đồng minh, Mỹ Sa tiểu thư, cô cảm thấy thế nào?
Địch nhân?
Đồng minh?
Nghe được mấy chữ này, rốt cục Xuyên Đạo Thần đoán được ý đồ của Trần Phàm.
Lúc này không đợi Mỹ Sa mở miệng, Xuyên Đạo Thần đã nói trước:
- Được, Đồ Tể tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta có thể trở thành đồng minh, cùng nhau đối phó Tá Đằng Nhất Lang!
- Xuyên Đạo Thần, mặc dù ông không có được trí tuệ cao như Mỹ Sa tiểu thư, nhưng ông lại có được sự quyết đoán mà nàng không có, ân, tổ hợp hai người thật sự hoàn mỹ.
Trần Phàm cười nói:
- Mục đích tôi tới tìm ông rất đơn giản, ông trợ giúp tôi đối phó Tá Đằng Nhất Lang, tôi cam đoan giúp ông trở thành lão đại của Sơn Khẩu Tổ!
Lão đại Sơn Khẩu Tổ!
Nghe mấy chữ này, Xuyên Đạo Thần kích động, trong con ngươi lộ ra vẻ cực nóng.
- Đồ Tể tiên sinh, ngài cũng biết Tá Đằng Nhất Lang có thể xưng bá Sơn Khẩu Tổ lâu như vậy, mấu chốt dựa vào hai điều, một là mạng lưới quan hệ, hai là trong tay hắn có Nhẫn Đường, nhất là mười tám Nhẫn Hoàng...
- Mười bảy.
Trần Phàm cắt lời Mỹ Sa, cải chính.
- Nga, phải, là mười bảy.
Mỹ Sa hơi đổi sắc mặt nói tiếp:
- Thật không dám giấu diếm, nếu hắn chỉ dựa vào mạng lưới quan hệ trong quốc nội, Xuyên Đạo quân đã sớm tạo phản, nhưng...
Nói tới đây, Mỹ Sa thông minh ngừng lại, nhìn về phía Trần Phàm.
- Chuyện giết mười bảy Nhẫn Hoàng cùng Tá Đằng Nhất Lang giao cho tôi làm, chuyện hai người cần làm chính là soán quyền trong thời gian ngắn nhất.
Trần Phàm thật rõ ràng nói.
Hai mắt Xuyên Đạo Thần tỏa sáng, có vẻ kích động:
- Không thành vấn đề! Chỉ cần tiên sinh có thể giải quyết được bọn hắn, chuyện soán quyền sẽ trở nên thập phần đơn giản!
- Đơn giản?
Trần Phàm cười híp mắt nhìn Xuyên Đạo Thần hỏi:
- Vậy ông nói cho tôi biết, ông cần thời gian bao lâu mới có thể soán quyền thành công? Uhm, tính từ lúc Tá Đằng Nhất Lang bị giết chết.
- Mười ngày.
Xuyên Đạo Thần hơi trầm ngâm, trả lời.
- Mười ngày?
Trần Phàm lắc đầu:
- Không được, thời gian quá dài.
- Năm ngày!
Mỹ Sa cắn răng nói.
Nghe lời nàng, sắc mặt Xuyên Đạo Thần có chút khó coi, theo hắn xem ra dù Tá Đằng Nhất Lang có chết nếu muốn trong vòng năm ngày giành quyền khó khăn không nhỏ.
Nhưng lời nói kế tiếp của Trần Phàm thiếu chút nữa làm cho hắn té xỉu.
- Ba ngày, tôi chỉ cho các vị thời gian ba ngày.
Trần Phàm đưa ba ngón tay:
- Nếu các vị làm không được tôi sẽ tìm người khác hợp tác.
- Tiên sinh, chúng tôi có thể làm được!
Nghe Trần Phàm nói muốn thay đổi đối tượng hợp tác, Xuyên Đạo Thần bất cứ giá nào, diễn cảm trở nên kích động.
- Xuyên Đạo Thần, tôi hi vọng ông đừng ôm tâm lý may mắn, có lẽ ông cho rằng chỉ cần tôi giết xong đám người Tá Đằng Nhất Lang ông có thể giành quyền muộn một chút không có vấn đề gì.
Trần Phàm hữu ý vô ý nhắc nhở nói:
- Tôi cần phải nhắc nhở ông, nếu ông đáp ứng hợp tác với tôi, còn không làm được lời ông nói, như vậy tôi cam đoan ông sẽ cùng Tá Đằng Nhất Lang chôn cùng!
Sắc mặt Xuyên Đạo Thần biến đổi, không lên tiếng.
- Đừng hoài nghi lời của tôi, tôi muốn giết ai, dù là thượng đế có tới cũng không thể thay đổi!" Trần Phàm nói xong, sát ý khủng bố lan tràn cả phòng.
Trong lúc nhất thời, cả phòng sách lạnh buốt, hai người Mỹ Sa chỉ cảm thấy như bị rơi vào hầm băng, toàn thân rét lạnh.
- Hô...
Bị Trần Phàm uy hiếp, Mỹ Sa thở mạnh, nói:
- Tiên sinh, chúng tôi sẽ nghĩ mọi biện pháp thành công soán quyền trong vòng ba ngày.
- Tốt!
Trần Phàm gật đầu thu liễm sát ý.
Xuyên Đạo Thần chợt cảm thấy sức ép chợt giảm, cả người thả lỏng hơn rất nhiều.
- Tiên sinh, ngài cùng chúng tôi hợp tác e rằng không chỉ đơn giản vì giết Tá Đằng Nhất Lang, nếu như vậy đã không cần hợp tác với chúng tôi.
Mỹ Sa như có suy nghĩ nói:
- Hẳn là ngài còn có mục đích khác.
Nghe nàng nói, Xuyên Đạo Thần chợt sửng sốt, cũng hiểu nàng nói đúng sự thật, theo bản năng nhìn qua Trần Phàm.
Trần Phàm thưởng thức nhìn nàng, nói:
- Cô nói không sai, tôi có mục đích khác.
- Vậy mục đích của ngài là gì?
Mỹ Sa mở miệng hỏi, trong lòng rõ ràng, mục đích của Trần Phàm có liên quan tới chuyện của Y Điền, có lẽ hướng về Liễu Xuyên gia tộc.
- Mục đích của tôi hai vị tạm thời không cần biết, chờ sau khi giành quyền thành công, tôi tự nhiên sẽ cho các vị biết thôi.
Trần Phàm lắc đầu, vẻ mặt thoải mái tươi cười:
- Kế tiếp chúng ta nên bàn việc làm sao cho Tá Đằng gia tộc xóa tên trong hắc đạo Nhật Bản!