Giờ khắc này Trần Phàm giống như hiệp khách thời cổ đại, đơn đao đi đối mặt mười ba Nhẫn Hoàng, không hề sợ hãi.
Thực lực mười ba người tăng vọt, tốc độ cực nhanh, lúc đang lao tới chỗ Trần Phàm, giống như trước đó, không hề có chút tiếng vang, lưỡi đao sắc bén trong tay chiếu sáng dưới ngọn đèn, đâm đến chói mắt.
Trong lúc nhất thời, sát ý lạnh lẽo tràn ngập cả hành lang.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Đột nhiên tốc độ của Trần Phàm chợt nhanh hơn.
Lòng bàn chân hắn đột nhiên phát kình, hai chân chống mạnh, bắn lui ra sau, thân thể như giương cung, phía sau lưng dán sát, cả người giống như quỷ mỵ xông về phía mười ba Nhẫn Hoàng.
- Thiên đình phát kính, túc để dũng tuyền!
Giờ khắc này, Trần Phàm lại xuất ra bộ pháp khủng bố này, giống như chỉ dùng một bước liền bay tới trước người mười ba Nhẫn Hoàng kia.
- Ba!
Mắt thấy sắp sửa va chạm với tên đầu tiên, Trần Phàm mượn sức chạy tới, thân hình bay lên không, một cước giẫm lên vách tường, lực đạo thật lớn, vừa giẫm trên vách liền xuất hiện khe nứt, run rẩy không dứt.
- Hô!
Trong lúc vách tường run lên, Trần Phàm mượn dùng phản lực, xẹt qua tên đầu tiên, bắn lên vách tường bên trái, đồng thời chém ra thanh đao, thanh đao hóa thành đạo bạch quang chém về một gã ở giữa.
- Phốc xuy!
Giống như cắt trúng đậu hũ, một đao bay ra, đầu tên kia bị trực tiếp chém xuống, cột máu bắn lên cao.
Một đao chém rụng đầu tên kia, thế đao trong tay Trần Phàm không giảm, ngay sau đó chém vào đầu tên Nhẫn Hoàng bên trái.
Tên kia theo bản năng dừng phắt lại, ngửa ra sau, muốn tránh thoát một đao chém tới.
Nhưng động tác của hắn đã chậm.
Thân thể hắn vừa ngửa ra sau, thanh đao trong tay Trần Phàm lướt tới nhanh như gió, xẹt qua trên tai hắn.
- Phốc xuy!
Thanh âm lưỡi đao chém vào xương vang lên, đầu của tên kia bị gọt mất một nửa, chất dịch trắng cùng máu tươi hỗn hợp thành một chỗ phun vải ra, hình ảnh vô cùng khủng bố.
- Ba!
Cùng lúc đó, Trần Phàm mượn dùng phản lực bắn qua vách bên trái, một cước giẫm lên vách tường, lực đạo đã có chút giảm bớt nhưng vách tường không ngừng rung lên, tựa hồ như sắp sụp đổ.
Mười ba Nhẫn Hoàng bày theo hình tam giác xung phong, hàng thứ nhất là đầu lĩnh, hàng thứ hai ba người, hàng thứ ba bốn người, cuối cùng là năm người!
Vừa rồi Trần Phàm giết chết hai tên hàng thứ hai, lúc này lại bắn ra trực tiếp đối mặt bốn gã hàng thứ tư.
Bốn gã nhìn thấy đồng bọn bị giết lập tức dừng lại, lúc này thấy Trần Phàm lao tới liền hét lớn một tiếng cùng vung đao chém tới.
Bốn gã ra tay nhanh như gió, tốc độ cực nhanh, bốn thanh đao chém tới từ bốn góc độ khác nhau, cơ bản phong kín đường tránh né của Trần Phàm.
Trần Phàm tựa hồ đã sớm đoán được, nhìn thấy bốn thanh đao đâm ra, tay trái hắn đột nhiên chụp tới đèn treo trên nóc nhà, lực eo khủng bố, thân hình như đang du dây, phóng lên cao, thoải mái tránh thoát công kích của bốn gã, trực tiếp xuất hiện ngay trên đỉnh đầu bọn hắn.
- Ba!
Không đợi bốn gã thu đao, Trần Phàm dùng động tác Thiên Cân Trụy, một cước đạp lên đầu một gã, lực đạo khủng bố chấn vỡ đầu hắn, xương cốt lập tức gãy nát, phát ra tiếng vang "răng rắc".
- Sưu!
Ngay khi tên kia thất khiếu chảy máu ngã xuống, Trần Phàm chém ra hai đao, tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức làm cho người ta không thể nhìn thấy rõ hắn làm sao xuất chiêu, chỉ nhìn thấy được hai đạo bạch quang hiện lên.
- Phốc xuy!
- Phốc xuy!
- Phốc xuy!
Thanh âm lưỡi đao lướt tới cơ hồ đồng thời vang lên, trùng lặp cùng một chỗ, giống như ma âm tới từ địa ngục, khiếp cả lòng người.
Tiếng vang đi qua, ba đầu người cơ hồ đồng thời bay lên, ba cột máu phóng lên cao như suối phun, mưa máu đầy trời.
Trong chớp mắt, Trần Phàm đã giết chết sáu gã, máu tươi nhuộm đỏ cả hành lang, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh khiến người nôn mửa, nguyên hành lang yên tĩnh liền biến thành địa ngục huyết sắc.
Trường hợp khủng bố như thế, nếu bảy tên còn lại chưa tiêm gien số 1, chỉ sợ sẽ bị hù chết tươi!
Dù sao thực lực của Trần Phàm đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của bọn hắn, song phương căn bản không cùng chung cấp bậc!
Mà sự thật đúng là như thế, mười tám Nhẫn Hoàng năm xưa chém giết cường giả Thần Bảng, phải đem tên cường giả bao vây mới thành công ám sát.
Mà giờ khắc này bọn hắn chỉ còn mười ba người, bởi vì hành lang quá chật, không thể hình thành xu thế vây kín, vì thế sức chiến đấu giảm bớt rất nhiều.
Người thắng làm vua, người thua làm giặc!
Trên thế giới này không có nếu, bởi vì hành lang quá chật, làm bọn hắn không thể liên kết lại, Trần Phàm dễ dàng giết đi sáu người, bảy người còn lại đã không còn cảm giác sợ hãi, khi Trần Phàm rơi xuống lập tức nhào tới phát động công kích!
- Sưu sưu sưu sưu sưu sưu...
Dưới ánh đèn, máu tươi tràn ngập, bảy tên còn lại cùng một thời gian lao tới Trần Phàm, thanh đao trong tay hóa thành bảy đạo bạch quang, thanh thế khủng bố, sát ý lẫm nhiên.
Trần Phàm cười lạnh, chân phải đột nhiên đá ra.
- Phanh!
Một cước của hắn đá trúng thi thể một tên Nhẫn Hoàng, lực đạo trực tiếp đá bay thi thể tên kia đập tới năm tên đang lao tới.
- Phốc xuy!
Thấy thi thể bay tới, hai tên dùng sức bổ ra, trực tiếp chém thi thể thành thịt nát, ba gã còn lại tốc độ không giảm, cùng hai tên khác phối hợp muốn một kích giết chết Trần Phàm!
- Phanh!
- Phanh!
Trần Phàm lại hất văng hai cỗ thi thể đập tới ba gã phía trước, cùng lúc đó hai thanh đao phía sau liền công tới sau lưng hắn.
Trần Phàm như mọc thêm đôi mắt, trong nháy mắt dưới chân hắn phát lực, thân hình bay lên không, xoay ngược ra sau!
- Hô!
Thân hình hắn đúng lúc lướt qua hai lưỡi đao, bay lên trên đỉnh đầu hai gã Nhẫn Hoàng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Chết!
Trên không trung, hắn chợt quát một tiếng, buông đao, hai tay chụp xuống đầu hai gã Nhẫn Hoàng!
- Ba!
Hai tiếng vang trầm đục cùng vang lên, đầu hai gã bị Trần Phàm chụp vỡ, như dưa hấu nứt toác, thành bốn năm mảnh, máu tươi vang khắp nơi.
Ba gã phía trước chém nát thi thể đồng bọn, cấp tốc lao tới, khi Trần Phàm vừa rơi xuống đất đã ở ngay trước người hắn, thanh đao đồng loạt đâm tới.
- Xuy!
Thân hình Trần Phàm rơi xuống, vừa lúc bắt được thanh đao đang rơi xuống, thuận thế chém ra.
- Xuy!
- Khanh!
- Khanh!
- Khanh!
- Khanh!
Thanh đao trong tay Trần Phàm lần lượt va chạm cùng đao của năm tên Nhẫn Hoàng, năm tiếng vang giòn vang lên, mấy thanh đao toàn bộ đều gãy rụng, chỉ còn lại phân nửa đoạn đao.
Hai gã phía trước không chịu nổi lực đạo, hổ khẩu vỡ ra, máu tươi giàn giụa, ba gã phía sau bật lui.
- Sưu!
Liên tiếp chặt đứt năm thanh đao, Trần Phàm vung đoạn đao gãy trong tay thẳng vào mặt tên đứng đối diện.
Khoảng cách ngắn ngủi như thế, với lực đạo của hắn, hoàn toàn giống như viên đạn, không cách nào trốn tránh.
- Phốc xuy!
Thanh âm trầm đục, tên kia không kịp trốn tránh bị đoạn đao gãy bắn trúng, trực tiếp bổ đầu hắn thành hai nửa.
- Sưu!
- Sưu!
- Sưu!
- Sưu!
Cùng lúc đó bốn gã còn lại đều ném thanh đao bắn tới, bốn lưỡi đao bắn thẳng tới Trần Phàm, cơ hồ không còn đường tránh né.
Có thể nói đây là một kích trí mạng!
Đồng dạng nếu một kích này không đánh trúng, cũng là chiêu cuối cùng của bọn hắn, Trần Phàm sẽ không cho bọn hắn bất cứ cơ hội nào!
Trần Phàm lập tức lách tránh sang phải.
- Hô!
Một thanh đao gãy lướt sát qua tai hắn, đao phong sắc bén cắt phá vành tai hắn.
Không để ý tới đau đớn, không còn thời gian quan tâm, hắn lại lách sang trái.
- Hô!
Lại một thanh bay sát qua thái dương, đao phong trực tiếp cắt làn da, máu tươi tuôn ra.
- Phốc xuy!
Ngay khi hắn vừa lách tránh lần thứ ba, một thanh đao gãy cắm ngay cánh tay hắn, lực đạo thật lớn, xuyên thấu qua tay hắn, gọt đi một khối thịt, lộ ra xương trắng lạnh lẽo.
Thanh cuối cùng lại bay qua đỉnh đầu hắn, cắt đứt một nhúm tóc bay tung.
Thấy hắn tránh thoát một kích trí mạng, bốn tên còn lại mặc dù không tỏ vẻ sợ hãi, nhưng diễn cảm chợt ngưng trọng lên.
Bởi vì bọn hắn đều biết đã không còn cơ hội!
Còn cơ hội không?
Không còn!
Trong ánh nhìn của bọn hắn, Trần Phàm nhếch môi cười.
Nụ cười như của tử thần.
Nụ cười cuối cùng bọn hắn được nhìn thấy.
Thân hình Trần Phàm chợt động.
Tốc độ của hắn chẳng những không giảm bớt, ngược lại vì máu tươi kích thích, càng nhanh hơn, nhanh tới mức bốn gã không còn nhìn thấy được.
Giờ khắc này, hắn đã lấy ra toàn bộ thực lực như khi chiến đấu với Maha!
Giết chóc!
Giết chóc tàn nhẫn!
Bốn gã Nhẫn Hoàng hoàn toàn không còn năng lực chống đỡ, trực tiếp bị Trần Phàm dùng thiết quyền đánh vỡ đầu!
- Phanh!
Khi Trần Phàm dùng thiết quyền đánh vỡ đầu tên cuối cùng, cả hành lang biến thành thế giới địa ngục, máu tươi nhuộm đỏ hành lang.
- A!
Xuyên Đạo Thần đã hạ lệnh tiến công vào biệt thự, vừa mở cửa phòng khách, chuẩn bị xem tình hình chiến đấu bên ngoài, kết quả nhìn thấy cảnh tượng như trong địa ngục, dù hắn có được trái tim kiên cường, vẫn bị dọa tới thất thanh hét chói tai, trực tiếp ngồi bệch xuống mặt đất.
Nhìn thân hình hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ của Trần Phàm, nỗi sợ hãi tận sâu trong linh hồn tràn ngập khắp toàn thân Xuyên Đạo Thần, đồng thời hắn chỉ còn một ý nghĩ, trêu chọc Đồ Tể, kết cục chỉ có một: Chết!
- Ừ.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Daifu, Trần Phàm không giấu diếm, mà gật đầu rất dứt khoát.
- Tại sao? Chẳng lẽ là vì giết chết Sark sao?
Daifu nhíu mày
- Mặc dù em nghe nói Sark vì đề phòng anh giết hắn mà chạy đến
Âu Châu tìm Hắc Ám U Hoàng liên thủ nhưng cả đời hắn cũng không thể sống bên cạnh Hắc Ám U Hoàng.
- Giết hắn chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
Trần Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, đối với hắn mà nói, giết Sark là vì trảm thảo trừ căn, cũng không phải là mục đích chủ yếu lần này tới Âu Châu".
- Đó là bởi vì U Linh Chi Vương Dixi?
Ngay cả Daifu thông minh cơ trí nhưng vẫn không thể nào đoán được nguyên nhân Trần Phàm muốn đánh chết Hắc Ám U Linh, dù sao
trận chiến này, Trần Phàm cũng không nắm chắc
- Hoặc là nói là U Linh Thánh Olivia?
- Cũng không phải.
Trần Phàm ngẩng đầu nhìn vầng trăng lạnh lẽo trong không trung, thản nhiên nói
- Là vì diệt Yến gia.
- Diệt Yến gia?
Nghe được đáp án như thế, Daifu kinh ngạc há hốc miệng. Nàng không thể nào thấy được sự liên hệ nào giữa Yến gia cùng Hắc Ám U Linh.
- Daifu, mặc dù em khá hiểu Trung Quốc
Nhưng em không hiểu chính trị Trung Quốc. Trung Quốc cùng Âu Mĩ bất đồng, chính trị không phải là bị tập đoàn tài chính cùng người có tiền khống chế.
Trần Phàm trầm giọng nói
- Tổ quốc của anh có một gia tộc có quyền lực rất cao, trong đó có rất nhiều quan hệ.
- Địa vị của Yến gia ở quốc nội không giống bình thường, muốn chân chính khiến nó sụp đổ, cần rất nhiều chủ nhân của các thế lực phía sau màn gật đầu.
Nói tới đây, Trần Phàm dừng lại một chút, ngồi ở trên ghế còn Daifu ngồi trên đùi hắn.
Trong ngực ôm mỹ nhân, Trần Phàm vẫn không hề có một chút tà niệm mà tiếp tục nói
- Đối với thế lực này mà nói, muốn cho bọn họ liên thủ đối phó Yến gia, nhất định phải có lợi ích làm điều kiện tiên quyết, điểm này cũng không khó làm được, dù sao đẩy ngã Yến gia sẽ tiến hành một lần thay bài, đến lúc đó sẽ có phân chia những chiếc ghế quyền lực để trống.
- Vậy cái gì là khó?
Daifu vẫn chưa hiểu.
- Lấy địa vị Yến gia ở quốc nội, nếu như động thủ với nó sẽ khiến xảy ra hỗn loạn rất lớn. Những lão nhân của những thế lực sau màn này cũng không hy vọng giang sơn mà cha anh bọn họ đổ máu giành được xuất hiện dao động!
Trần Phàm gằn từng chữ- Bởi vì chuyện này mà tới bây giờ bọn họ vẫn chưa cách nào tiến hành ván cờ này, mà việc anh động thủ với Hắc Ám U Linh sẽ khiến bọn họ hạ quyết tâm!
Daifu nháy mắt, ý bảo Trần Phàm tiếp tục.
- Em thử suy nghĩ đi, nếu như anh có thể khiến cho Hắc Ám U Linh thần phục thì sẽ có kết quả thế nào?
Trần Phàm cố ý dẫn dắt. Daifu không chút nghĩ ngợi nói
- Hiện giờ, các tổ chức ngầm ngoại trừ tổ chức của Hắc Ám U Linh
Thì không có bất kỳ một tổ chức nào dám đối địch với anh. Chỉ cần anh khiến cho Hắc Ám U Linh thần phục, vậy thì anh sẽ chân chính trở thành vua của thế giới ngầm!
- Anh đã từng nói với em, lúc anh diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục từng đã cứu một nhóm người giàu nhất thế giới này.
Trần Phàm lại nói
- Những người đó thiếu anh một nhân tình.
Một năm qua, anh chỉ lợi dụng một phần rất nhỏ nhân tình đó.
- Anh muốn trở thành vua của thế giới ngầm, sau đó mới bảo những người kia trả lại nhân tình, đem lại cho tổ quốc anh lợi ích lớn lao, để cho những lão nhân sau màn kia quyết định?
Daifu bừng tỉnh đại ngộ.
Trần Phàm tán thưởng nhìn Daifu một cái
- Không sai! Em là đại sư tâm lý học, chắc em rất rõ ràng, đối với thương nhân mà nói, đặc biệt là đối với những thương nhân trong mắt chỉ có tiền thì cùng một nhân tình nhưng với thân phận bất đồng thì phương thức hoàn lại sẽ khác nhau rất lớn. Nếu như anh chỉ có thân phận đồ tể thì những lão hồ ly này chưa chắc đã đáp ứng yêu cầu của anh!
- Nhưng nếu anh lấy thân phận vua của thế giới ngầm yêu cầu bọn họ trả lại nhân tình thì bọn họ sẽ không có lựa chọn nào khác!
Trần Phàm nói tràn đầy tự tin
- Nhiều người như vậy cộng lại, lợi ích là không thể tưởng tượng được.
- Úi
Nghe đến đó, Daifu không nhịn được hít vào một hơi, sau đó cười khổ nói
- Đối mặt với điều kiện này, em nghĩ không có chính khách nào có thể do dự, mặc dù những thế lực này đối phó Yến gia có thể tạo thành hỗn loạn nhưng không quá lớn, mà Trung Quốc lại một lần nữa bay lên, thậm chí em hoàn toàn có lý do tin tưởng, có trợ giúp của anh, tổ quốc anh không lâu tương lai sẽ trở thành bá chủ toàn cầu!
Trần Phàm nghe vậy vẫn không hề kích động.
- Cưng ơi, em biết anh là một người rất có chủ kiến, một khi quyết định, không ai có thể thay đổi.
Daifu thấy Trần
Phàm không nói lời nào thì bất giác đề tỉnh
- Nhưng là...Hắc Ám U Linh không dễ đối phó, tổ chức của hắn cường đại, anh nhất định phải cẩn thận.
- Yên tâm đi, anh không có việc gì.
Trần Phàm nhẹ nhàng cười một tiếng, tuyệt không sợ giao thủ với đông đảo cao thủ của Hắc Ám U Linh.
Bởi vì trong từ điển của đồ tể chưa từng xuất hiện chữ sợ!
- Như vậy, cưng ơi, anh tính toán bắt đầu hành động? "Cảm nhận được sự tự tin của Trần Phàm, Daifu hỏi tiếp.
- Ngày mai anh sẽ đi Đại Liên thăm Nạp Lan Hương Hương và Bảo Nhi, sau đó sẽ đi Âu Châu.
Vừa nói, Trần Phàm nhẹ nhàng vuốt ve Daifu khuôn mặt, lại nói
- Để chắc chắn gặp nhau, trước lúc anh quay lại thì em vẫn sống ở đây.
- Cưng ơi, em vẫn hết sức tò mò, tại sao sống ở Trung Quốc lại bình an vô sự? Phải biết rằng cao thủ như anh ở Phong Thần bảng căn bản không phải đặc công có thể chống lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Daifu hỏi nghi vấn trong lòng.
Trần Phàm cười nhạt nói: Người của Phục Hỏa đoàn vẫn một mực giúp anh giám thị các tổ chức lớn, chỉ cần là cao thủ Phong Thần bảng rời đi thì anh sẽ nhận được tin tức đầu tiên, đến lúc đó người bên cạnh anh sẽ hoàn toàn rút vào:...
- Thì ra là như vậy.
Daifu bừng tỉnh đại ngộ, sau đó suy nghĩ một chút, nói
- Cưng ơi, ban đầu Nạp Lan Hương Hương muốn trả thù anh, em đã dạy qua nàng. Hiện giờ nàng là nữ nhân của anh, hơn nữa có mang hài tử của anh, để sau này anh không khó xử thì em nghĩ anh nên đi gặp nàng.
Được rồi.
Trần Phàm trầm ngâm một lát rồi đáp ứng đề nghị của Daifu.
Cùng lúc đó, ở ngoài vạn dặm tại Âu Châu cũng đã là buổi sáng, trong tổng bộ của Hắc Ám U Linh.
Olivia cầm một ly rượu đỏ, ngồi trên ghế sa *** ở phòng khách, nhẹ nhàng xoay ly rượu trong tay, cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì. Nàng vẫn mặc một áo choàng đỏ như ngày thường, cộng với mái tóc trắng như tuyết kia trông cực kỳ chói mắt dưới ánh mặt trời.
Song điểm hấp dẫn nhất của nàng lại là cặp mắt màu tím, nhìn qua có vẻ hấp dẫn nhưng nhìn kỹ lại toát ra vẻ tà ác.
Đột nhiên, từ xa vang lên một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng, phá vỡ sự an tĩnh trong đại sảnh.
Nghe được tiếng bước chân, Olivia đột nhiên quay đầu, ánh mắt như đao quét về phía phát ra thanh âm.
Nàng có thể thấy rõ Zorro mặc áo choàng đen đang đi vào đại sảnh.
Hắc ám chi tử, Zorro!
- Olivia, tôi nghe nói cô đã đánh bại Sark?
Chạm phải ánh mắt sắc bén của Olivia, Zorro trong thoáng chốc dựng cả tóc gáy nhưng lập tức nở một nụ cười đủ khiến cho phần lớn nữ nhân chết ngay tại chỗ.
Chỉ là nụ cười này không có hiệu quả với Olivia, nàng không hề vì câu nói của Zorro mà thay đổi ánh mắt, ngó chừng Zorro, sát ý trầm trọng
- Zorro, anh chẳng lẽ không biết tôi không thích nam nhân bước vào biệt thự của mình sao?
- Olivia, tôi nghĩ điều này mỗi một thành viên Hắc Ám U Linh đều biết.
Cảm thụ được sát ý đáng sợ trên người Olivia, sự kinh ngạc của Zorro càng đậm, cười nói "Tôi mạo muội quấy rầy cô chẳng qua là không thể nhịn được tò mò muốn biết tại sao cô đột nhiên trở nên mạnh như thế, ngay cả Sark cũng không phải là đối thủ của cô rồi?
- Nếu anh muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình thì có thể động thủ.
Olivia
Nói lạnh như băng
- Tôi bảo đảm trước khi chết sẽ cho anh biết đáp án.
- Vào thời gian trước, thủ lĩnh đã thành công tiêm vào năm lần gien số một, có phải cô cũng giống như vậy?
Zorro hơi biến sắc.
Olivia không trả lời mà đem ly rượu đỏ có trộn máu rắn trút một hơi vào miệng.
- Thủ lĩnh có thể thành công tiêm vào năm lần gien số một vì thân thể ông ta khác với người bình thường, sao cô cũng có thể?
Mắt thấy Olivia không nói lời nào, Zorro cho là Olivia chấp nhận.
Olivia để ly rượu xuống, cười lạnh nhìn Zorro một cái
- Zorro, anh tìm đến tôi có phải để xác định nguyên nhân sau đó cũng trở về tiêm để thu hẹp khoảng cách, đúng không?
Zorro trầm mặc không nói.
- Bởi vì anh biết, nếu như thực lực giữa tôi và anh chênh nhau quá xa thì anh sẽ mất đi tư cách cạnh tranh ngôi vị thủ lĩnh!
Olivia khiêu khích.
Zorro nheo mắt lại, âm nhu cười một tiếng
- Olivia, cô hình như thông minh hơn trước. Ừ, đích xác là như vậy.
Mắt thấy Zorro thừa nhận, Olivia nở nụ cười lạnh
- Đừng nằm mộng nữa
, Zorro, đó là chuyện không có khả năng!
- Tại sao?
- Bởi vì tôi dám thử ở tỷ lệ thành công chưa tới năm phần trăm, anh dám không!
Olivia lạnh lùng nói.
- Đồ điên!
Nghe được Olivia giải thích, Zorro mở to hai mắt, hắn vốn cho là Olivia tìm được bí phương gì để không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, hiện giờ nghe nói vậy thì lập tức kinh hãi.
- Olivia, cô làm như vậy, là vì đối phó đồ tể sao?
Sau khi khiếp sợ, Zorro nhướng mày
- Hiện giờ cô cũng đã như thủ lĩnh, thực lực đại tăng. ' Với thực lực của chúng ta, cộng thêm Sark, đồ tể nếu như dám đến Âu Châu, tuyệt đối sẽ táng thân!
- Ta sẽ không để cho thủ lĩnh giết hắn.
Olivia nheo mắt lại, nhìn Đông phương xa xôi, khàn giọng nói
- Tôi sẽ để cho hắn giống như đầy tớ, liếm đầu ngón chân của tôi.