- Người muốn lấy mạng các người.
Lời nói thật nhẹ nhàng của Trần Phàm tựa như một đạo sấm rền nổ vang, đánh vỡ sự im lặng bên trong phòng, làm ba mẹ con Y Đằng Lan sắc mặt cuồng biến.
Dưới ánh đèn, cả ba người như bị trúng định thân thuật đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Phàm, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ!
Khiếp sợ?
Đúng vậy!
Phải biết rằng Liễu Xuyên gia tộc là một trong những gia tộc có thế lực cường đại nhất!
Có thể nói không chút nào khoa trương, thân là người cầm quyền gia tộc, chỉ cần Liễu Xuyên Tùng Cát giậm chân một cái, cả quốc gia đều phải rung chuyển!
- Mày...mày nói cái gì?
Người lấy lại tinh thần đầu tiên không phải là Y Đằng Lan mà là Liễu Xuyên Tình Tử, giờ khắc này cô ta đang hoài nghi lỗ tai mình nảy sinh vấn đề.
Đã thói quen được người khác tôn kính cùng lấy lòng, cô ta tự nhiên sẽ không tin tưởng có người gan lớn bao thiên dám tới giết cả gia đình mình!
Trần Phàm không trả lời, thân hình như u linh nháy mắt đã tới trước người Liễu Xuyên Phong.
- Mày...mày muốn làm gì?
Thấy Trần Phàm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, Liễu Xuyên Phong sợ tới mức hét lên một tiếng, hai chân mềm nhũn như muốn té xuống.
Trần Phàm không nói một lời, vươn tay chụp lấy cổ hắn, xách cao lên như xách một con gà con.
Đột nhiên bị Trần Phàm nắm lên, cả người Liễu Xuyên Phong run rẩy không ngừng, chất lỏng màu vàng liền chảy ra từ giữa hai chân hắn.
- Hỗn đản, buông tiểu Phong xuống!
Cửa thang lầu, Y Đằng Lan nhìn thấy hành động của Trần Phàm, chợt phục hồi lại tinh thần, hét lớn.
- Cho bà!
Trần Phàm cười lạnh một tiếng, tay phải phát lực, giống như ném rác rưởi trực tiếp ném Liễu Xuyên Phong về hướng Y Đằng Lan.
- A...
Liễu Xuyên Phong chỉ cảm thấy được thân thể của mình bay lên, hắn sợ tới mức nhắm nghiền hai mắt, thét lên chói tai.
- Phanh!
Y Đằng Lan chỉ thấy một thân ảnh bay tới chỗ mình, không ngừng phóng lớn, theo sau thân hình Liễu Xuyên Phong đã trực tiếp đập vào người Y Đằng Lan.
Lực đạo khủng bố nện Y Đằng Lan ngã trên mặt đất, gáy đập lên bậc thang, máu tươi tuôn ra, không rõ sống chết.
Liễu Xuyên Phong đầu hoa mắt choáng, cảm thấy xương cốt toàn thân như gãy rời vô cùng đau đớn.
Theo sau Liễu Xuyên Phong cùng Y Đằng Lan đều từ trên thang lầu lăn xuống.
Thấy một màn như vậy, Liễu Xuyên Tình Tử sợ tới mức ngây ra.
Vẻ mặt Trần Phàm không chút thay đổi hướng thang lầu đi tới.
- Người đâu...có ai không!
Thấy Trần Phàm đi tới, rốt cục Liễu Xuyên Tình Tử cảm nhận được nỗi sợ hãi, kinh hoảng hét lên chói tai.
- Dù cô có kêu phá cổ họng, cũng sẽ không có người tới cứu cô.
Nhìn bộ dáng thất kinh của Liễu Xuyên Tình Tử, trên mặt Trần Phàm không có chút nào nhân từ, bởi vì hắn hiểu rất rõ ràng, cô gái trước mắt này lòng dạ vô cùng độc ác.
- Mày là ai? Mày rốt cục là ai?
Lại nghe lời Trần Phàm, Liễu Xuyên Tình Tử chợt ý thức được điều gì, ánh mắt nhìn Trần Phàm tràn ngập sợ hãi.
- Đồ Tể!
Trần Phàm không hề giấu diếm thân phận của mình.
Đồ Tể?
Đồ Tể!
Bên tai vang lên cái tên này, Liễu Xuyên Tình Tử giống như bị mất đi linh hồn, hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó Trần Phàm đã đi tới trước người Liễu Xuyên Phong.
Trên thảm sàn, Liễu Xuyên Phong cuộn người không ngừng run rẩy.
Trần Phàm thấy thế vung chân đá mạnh lên người Liễu Xuyên Phong.
- Phanh!
Lực đạo khủng bố trực tiếp đá văng hắn ra ngoài, thân hình hắn bay ngược hung hăng nện lên vách tường, đầu nức toát, tắt thở ngay tại chỗ!
- A...
Chứng kiến một màn máu tanh như thế, Liễu Xuyên Tình Tử sợ tới mức hét to một tiếng, chạy ngược lên lầu.
- Tình Tử, làm sao vậy?
Liễu Xuyên Tùng Cát đang gọi điện thoại, liên tục nghe được tiếng thét của vợ con, mơ hồ cảm thấy không thích hợp, vì thế cúp điện thoại đi ra khỏi phòng, đang bước nhanh tới cửa thang lầu, lại thấy con gái đang kinh hoàng chạy lên, lập tức chạy tới ôm lấy Liễu Xuyên Tình Tử lớn tiếng hỏi.
Không tiếng trả lời, Liễu Xuyên Tình Tử thần tình hoảng sợ nhìn lại.
Ngay sau đó.
Trần Phàm xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt của hắn thập phần bình tĩnh, bước chân thong thả như đang thưởng thức phong cảnh.
- Mày...mày là ai? Mày làm gì vợ con tao?
Nhìn thấy vết máu trên người Trần Phàm, ánh mắt Liễu Xuyên Tùng Cát đột nhiên phóng lớn, gầm lên.
- Ông có thể gọi tôi là Trần Phàm.
Bước chân Trần Phàm không giảm, ánh mắt nhìn hắn như nhìn người chết:
- Có thể gọi là Đồ Tể.
Trần Phàm?
Đồ Tể?
Nghe được lời Trần Phàm, cả người hắn đột nhiên chấn động, đồng tử phóng lớn, tràn ngập khiếp sợ.
- Ông rất khiếp sợ, đúng không?
Nhìn bộ dáng của hắn, Trần Phàm nở nụ cười:
- Theo ý ông, hiện tại tôi nên bị khống chế, sau đó xem như vật hi sinh giao cho các ông, tùy ý các ông xử trí, không phải đang xuất hiện nơi này, đúng không?
Cả người Liễu Xuyên Tùng Cát run rẩy không trả lời.
Bởi vì Trần Phàm nói đúng ý tưởng trong nội tâm của hắn!
Theo hắn xem ra, vũ lực của Trần Phàm vô cùng lợi hại, một khi nổi điên không người có thể địch lại.
Mà nếu...
Cả hắn và Tá Đằng Nhất Lang cùng Yến Khánh đều biết được nhược điểm của Trần Phàm: trọng tình trọng nghĩa!
Trần Phàm quá xem nặng việc này!
Bởi vì quá xem nặng việc này Trần Phàm sẽ không lý do bỏ mặc người thân bên cạnh.
Ở dưới tình hình này, bọn hắn đều cho rằng khi bên chính phủ đại lục không chịu được áp lực, sẽ dùng người thân của Trần Phàm làm lợi thế uy hiếp hắn trở thành vật hi sinh.
Mà đến lúc đó Trần Phàm sẽ vì người thân, vì không phản bội quốc gia, đành phải thuận theo...
Nhưng hiện tại Trần Phàm lại đang xuất hiện tại nơi này, còn giết chết Y Đằng Lan cùng Liễu Xuyên Phong, điều này làm hắn kinh hoảng không cách nào hình dung.
- Làm sao có thể? Mày làm sao lại xuất hiện nơi này?
Sau thoáng khiếp sợ, hắn điên cuồng gào lên, tới tận bây giờ hắn vẫn không thể tin được chuyện này.
- Nếu...tôi nói tôi cố ý làm bị thương Y Điền, dẫn dắt các người làm ra hết thảy mọi chuyện, ông tin không?
Trần Phàm không đáp mà hỏi ngược lại.
Tin không?
Không tin!
Đánh chết hắn, hắn cũng không tin!
- Thế giới này không phải thế giới vũ lực tối thượng, nó có rất nhiều quy tắc! Mày đừng cho rằng vũ lực mày cao thì có thể làm gì thì làm, tao cho mày biết, mày giết gia đình tao mày cũng phải chết!
Biểu tình của hắn vô cùng dữ tợn:
- Dù mày có thể chạy thoát, chuyện này cũng sẽ hấp thụ ánh sáng, một khi hấp thụ ánh sáng, quốc gia của mày sẽ bị áp lực không thể tưởng tượng, đến lúc đó họ sẽ lấy người thân của mày làm lợi thế, thân thủ tiêu diệt mày!
- Ha ha...
Nghe được hắn nói, Trần Phàm nở nụ cười.
Hắn dùng loại ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nói:
- Liễu Xuyên Tùng Cát, tôi hi vọng ông hiểu được, lúc tôi làm bị thương Y Điền thì lấy thân phận Trần Phàm, mà bây giờ thân phận tôi là Diệp Tùng Sơn. Hơn nữa chuyện tôi giết chết các người, chỉ cần tôi không nói, sẽ không ai biết.
Nghe Trần Phàm nói, trong mắt Liễu Xuyên Tùng Cát hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Hiển nhiên hắn cũng hiểu được, Trần Phàm nói đúng sự thật.
- Đừng, chỉ cần mày không giết tao, ngày sau Liễu Xuyên gia tộc sẽ không đối lập với mày!
Hiểu được điều này, hắn liền van xin.
Vào giữa trưa, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu vào sân tòa cổ trạch gia tộc Nạp Lan khiến cho tòa cổ trạch lâu đời này bừng lên sức sống mới.
Trên tầng hai của tòa tiểu lâu trong góc tây nam của cổ trạch, Nạp Lan Hương Hương bụng đội lên đứng ở bên cửa sổ, đón ánh mặt trời, nhìn ra mặt hồ an tĩnh.
Trên mặt hồ đang lấp lánh lân quang, có mấy con chim không biết tên đang bay lượn trên đó, líu ríu gọi nhau không ngừng.
Nạp Lan Hương Hương nhìn một hồi rồi bất giác đưa tay đặt lên cái bụng đang nhô lên của mình, nở nụ cười hạnh phúc, bẩm lẩm bẩm
- Hai người tiểu tử các ngươi lại bắt đầu quấy rối rồi, lại muốn cha sao?
- Được rồi, đừng náo loạn, mẹ biết các con muốn cha nhưng cha còn bận việc, tạm thời không về được. Chờ hắn xong việc sẽ trở về nhìn các con.
Trong khoảng thời gian này, Trần Phàm tuy nói chưa tới Đại Liên thăm Nạp Lan Hương Hương, bất quá thỉnh thoảng có gọi điện thoại, Nạp Lan Hương Hương ở trong điện thoại cũng không nói cho Trần Phàm biết là nàng nghi ngờ sinh đôi.
Nói đến câu cuối cùng, Nạp Lan Hương Hương tựa hồ có thể ảo tưởng Trần Phàm biết được mình nghi ngờ sinh đôi, khóe miệng bất giác cười khẽ hạnh phúc.
Trong lúc Nạp Lan Hương Hương đắm chìm vào trong ảo mộng thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, dì Phương đã chăm sóc Nạp Lan Hương Hương từ nhỏ bước vào phòng.
Đi vào phòng, dì Phương phát hiện Nạp Lan Hương Hương vẫn như ngày thường không hề phát hiện ra mình mà vẫn đắm chìm vào vui sướng do bản thân tạo ra, không khỏi ngầm thở dài.
Trong trí nhớ của bà, khoảng thời gian ngắn gần đây, Nạp Lan Hương Hương mỗi ngày trừ cầm kỳ thư họa thì đều đứng bên cửa sổ ngẩn người đến cả một, hai giờ, thỉnh thoảng lại cười khúc khích.
Đối với chuyện này, dì Phương cực kỳ không hiểu.
Theo như bà thấy, nam nhân đã khiến cho Nạp Lan Hương Hương mang thai đã rất lâu chưa xuất hiện, lẽ ra như vậy Nạp Lan Hương Hương phải rất tức giận mới đúng, nhưng từ đầu đến cuối nàng chưa hề biểu hiện như vậy.
Thậm chí cho dù vào thời gian đầu mang thai tính tình rất dễ kích động nhưng cũng không hề oán giận nam nhân kia một câu!
- Tiểu thư, ăn cơm rồi.
Ngoài việc than thở, dì Phương cũng không lắm miệng vì biết bà có nói gì cũng vô dụng, Nạp Lan Hương Hương chắc là không biết nghe.
- Biết rồi, dì Phương.
Nạp Lan Hương Hương gật đầu cười, sau đó vỗ nhẹ nhẹ vào bụng
- Được rồi, đừng quậy nữa, để mẹ mang các con đi ăn cơm.
Nghe thấy Nạp Lan Hương Hương nói vậy, dì Phương cũng chỉ đành biết cười khổ.
Sau đó, dì Phương dìu Nạp Lan Hương Hương đi tới một phòng ăn trong tiểu lâu.
- Dì nhỏ!
Hai người mới vừa xuống lầu, Bảo nhi để tóc kiểu quả đào cười toe toét đi vào.
- Bảo nhi, sau cháu hôm nay không đi học.
Thấy Bảo nhi, Nạp Lan Hương Hương hơi ngẩn ra, nàng thấy lúc này vẫn chưa tới giờ tan học buổi trưa, Bảo nhi không nên về nhà mới đúng.
Nghe thấy Nạp Lan Hương Hương nói vậy Bảo nhi tức giận nói
- Hừ, kể từ khi dì nhỏ có hai cục cưng, cũng không quan tâm Bảo nhi rồi.
- Nào có...
Nạp Lan Hương Hương hơi có vẻ lúng túng.
Bảo nhi mím miệng
- Hừ, còn nói không có, giờ là thứ bảy dì còn hỏi tại sao cháu không đến trường, cái này gọi là quan tâm sao?
Nạp Lan Hương Hương lúng túng đưa tay ra khẽ bẹo gương mặt tròn xoe của Bảo nhi, dụ dỗ nói- Được rồi, được rồi, là dì nhỏ không đúng, sau này dì nhỏ quan tâm cháu nhiều hơn?
- Vậy mới được chứ.
Bảo nhi vui vẻ ra mặt, nói
- Dì nhỏ, để cháu xem hai em nào
. ""Được rồi, bất quá Bảo nhi nhẹ chút.
Nạp Lan Hương Hương gật đầu đáp ứng, nhưng theo bản năng người mẹ sợ Bảo nhi dùng sức quá mạnh.
Bảo nhi thấy Nạp Lan Hương Hương đáp ứng thì hưng phấn đưa tay ra nhẹ nhàng xoa lên bụng Nạp Lan Hương Hương
- Hai tiểu đệ đệ, hai em phải nhanh ra ngoài để chị đưa các em đi chơi.
Đi ra ngoài?
Nghe ba chữ như thế, Nạp Lan Hương Hương cùng dì Phương dở khóc dở cười.
- Được rồi, đi ăn cơm.
Thấy Bảo nhi vẫn dây dưa, Nạp Lan Hương Hương khẽ gắt.
Bảo nhi vẫn cảm thấy chưa đủ, khẽ dẩu miệng nói
- Hừ, dì nhỏ đừng có lên mặt, sau này cháu có thể sinh tiểu bảo bảo, đến lúc đó một chút cũng không cho dì chạm vào!
Sau khi ăn cơm trưa, bởi vì Nạp Lan Hương Hương muốn nghỉ trưa, Bảo nhi chỉ có thể rời đi.
Song Bảo nhi không buồn bực lâu, nó vừa đi ra tiểu lâu thì lập tức lại toét miệng cười, cặp mắt đen láy tròn xoe.
- Đại ca ca!
Ngây người một lát rồi Bảo nhi reo ầm lên nhào về Trần Phàm vừa xuất hiện ở cửa.
Nạp Lan Hương Hương đang được dì Phương dìu lên cầu thang, ngạc nhiên nghe được ba chữ "Đại ca ca" thì chấn động, theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy rõ ràng Trần Phàm cùng Daifu xuất hiện ở cửa tiểu lâu.
Thấy Trần Phàm, trên mặt Nạp Lan Hương Hương hiện lên vẻ kích động không thể nào che giấu, sau đó dư quang thấy cả Daifu phía sau thì lại thêm vẻ nghi ngờ.
Tựa hồ nàng không nghĩ tới Daifu sẽ cùng theo Trần Phàm tới đây.
Khác với Nạp Lan Hương Hương, dì Phương thấy Trần Phàm dẫn theo Daifu xuất hiện ở cửa tiểu lâu thì ngẩn cả ra.
Theo bà thấy, Trần Phàm thân là một người đàn ông vào lúc nữ nhân của mình mang thai đã không làm tròn phận sự rồi không nói, khi trở lại còn dẫn theo một nữ nhân?
Hơn nữa còn là một nữ nhân ngoại quốc?
Ngoài cửa, Trần Phàm đưa tay ra một tay ôm lấy Bảo nhi, một tay xoa đầu vừa nhìn Nạp Lan Hương Hương vẻ biết lỗi.
Cảm nhận được ánh mắt biết lỗi của Trần Phàm, Nạp Lan Hương Hương cũng nhìn lại ra vẻ bảo hắn không cần tự trách.
Sau đó không đợi Trần Phàm cùng Daifu tiến vào tiểu lâu, Nạp Lan Hương Hương quay người bước ra, bước chân hơi gấp.
Lục tiểu thư, chậm đã.
Dì Phương thấy thế sợ hết hồn, sợ Nạp Lan Hương Hương ngã xuống.
Nghe dì Phương nhắc nhở, Nạp Lan Hương Hương cũng chậm lại còn Trần Phàm cũng ôm Bảo nhi cùng Daifu cùng nhau tiến vào tiểu lâu.
- Daifu tiểu thư, hoan nghênh tới cổ trạch của gia tộc Nạp Lan.
Vào lúc song phương giáp mặt, Nạp Lan Hương Hương mỉm cười nói với Daifu.
Thấy vẻ mặt tươi cười của Nạp Lan Hương Hương, Daifu cảm thấy có chút lúng túng, mang theo vài phần xin lỗi nói
- Xin lỗi, Nạp Lan tiểu thư...
- Daifu tiểu thư.
Không đợi Daifu nói xong, Nạp Lan Hương Hương cắt ngang, chân thành nói
- Daifu tiểu thư, người nên xin lỗi chính là tôi, lúc trước là tôi không đúng, vẫn luôn tìm một cơ hội xin lỗi. Cảm ơn hôm nay đã có cơ hội rồi.
Cám ơn!
Vừa nói, Nạp Lan Hương Hương khẽ khom người với Daifu.
Thấy Nạp Lan Hương Hương nói vậy, Daifu cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao ban đầu nàng dạy dỗ Nạp Lan Hương Hương cũng không tệ. Ngược lại nếu như không phải là bởi vì sự xuất hiện của nàng, Nạp Lan Hương Hương cho dù cuối cùng sẽ ở chung một chỗ Trần Phàm cũng sẽ không nhanh như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân mà Nạp Lan Hương Hương cảm kích Daifu.
Mặc dù hiểu những thứ này, bất quá Daifu cũng không thản nhiên tiếp nhận Nạp Lan Hương Hương nói cảm ơn mà tiến lên dìu nàng dậy.
Thấy một màn như vậy, vẻ mặt của dì Phương rất hiếu kỳ, bà thật sự rất muốn biết rốt cuộc giữa Trần Phàm, Daifu, Nạp Lan Hương Hương đã xảy ra chuyện gì, vì sao Nạp Lan Hương Hương nhìn thấy Trần Phàm mang theo một nữ nhân ngoại quốc trở lại, không những không tức giận, còn nói cảm ơn.
Mặc dù hiếu kỳ nhưng dì Phương cũng không phải người lắm miệng mà lên tiếng chào hỏi
- Hai cháu ăn cơm chưa, nếu chưa thì để gì đi chuẩn bị.
- Phiền toái dì Phương rồi.
Trần Phàm có thể nhận thấy địch ý của dì Phương đối với mình nhưng cũng không để trong lòng vì hắn biết dì Phương vẫn coi Nạp Lan Hương Hương như con gái, còn biểu hiện của hắn cũng quá tệ đi.
- Cháu tên là Bảo nhi đúng không?
Mắt thấy dì Phương rời đi, Daifu bỗng nhiên mỉm cười với Bảo nhi
- Chị dẫn em đi ra ngoài chơi nhé?
- Không được!
Bảo nhi lắc đầu quầy quậy, nói đùa gì vậy, chúng ta đã lâu không gặp Trần Phàm rồi, vất vả lắm hắn mới tới được một lần, sao có thể ra ngoài cùng chơi với Daifu?
- Bảo nhi, đại ca của em nói em rất thông minh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Daifu mở to mắt
- Chị nghĩ Bảo nhi thông minh nhất định hiểu, đại ca của em sẽ có rất nhiều lời muốn nói với dì nhỏ của em nên hai người chúng ta để cho hai người bọn họ một không gian riêng nhé.
Daifu vừa nói xong, Nạp Lan Hương Hương đỏ ửng cả mặt mày còn Bảo nhi thì nhấp nháy mắt, tựa hồ là do dự.
- Được rồi.
Bảo nhi đáp ứng Daifu, sau đó làm nũng Trần Phàm
- Đại ca ca, anh ở với dì nhỏ thay Bảo nhi nha.
- Được rồi.
Trần Phàm cười khổ gật đầu, đem Bảo nhi giao cho Daifu.
Daifu mới vừa mang theo Bảo nhi rời đi, Trần Phàm liền ngồi ngay xuống áp tai vào bụng Nạp Lan Hương Hương.
- Phì!
Thấy một màn như vậy, Nạp Lan Hương Hương nhịn cười không được
- Đồ ngốc, mới ba tháng, nghe không được.
Vẻ mặt Trần Phàm lúng túng.
- Đỡ em lên đi.
Nạp Lan Hương Hương đưa tay, nhẹ nhàng âu yếm khuôn mặt Trần Phàm.
Trần Phàm gật đầu, dìu lấy Nạp Lan Hương Hương đi về cầu thang lên lầu.
Trong phòng bếp, dì Phương vừa rửa rau, vừa nhìn một màn này, trên mặt vẫn còn vẻ nghi ngờ.
Lên lầu xong, hơi thở của Nạp Lan Hương Hương có chút dồn dập.
- Thật xin lỗi...
Trần Phàm nhìn thấy vậy thì tự trách.
Song không đợi hắn nói câu kế tiếp, Nạp Lan Hương Hương đã đưa tay ra ôm siết lấy hắn, đưa miệng chặn lại.
Hai vành môi chạm nhau, Nạp Lan Hương Hương chủ động đưa lưỡi quấn quýt với Trần Phàm, tựa hồ dùng phương thức này biểu đạt nỗi nhớ nhung với Trần Phàm.
Một lúc lâu sau, khi hơi thở của Nạp Lan Hương Hương đã trở nên dồn dập, nàng hít sâu mấy hơi rồi mỉm cười hạnh phúc nói
- Có chuyện này em vẫn chưa nói cho anh biết.
- Cái gì?
- Em nghi mình sinh đôi.
Nạp Lan Hương Hương chậm rãi nói.
Sinh đôi?
Trần Phàm giống như bị hóa đá, đứng ngây ra tại chỗ.
Trần Phàm ở trong phòng Nạp Lan Hương Hương trò chuyện cho đến tận buổi trưa, đến khi Nạp Lan Đức Long tự mình đến mời hắn đi ăn tối, Trần Phàm mới dẫn theo Nạp Lan Hương Hương rời phòng.
Thân là người nắm quyền của Nạp Lan gia tộc, Nạp Lan Đức Long mặc dù không rõ lắm về những chuyện Trần Phàm làm ở nước ngoài nhưng lại rất rõ những chuyện hắn làm ở trong nước.
Trên bàn cơm, Nạp Lan Đức Long biểu hiện ra vẻ rất nhiệt tình và tôn trọng.
Điều này làm cho Trần Phàm hơi mất tự nhiên.
Đến tận giờ, hắn vẫn không thích ứng được người bên cạnh khách khí với mình.
Sau khi ăn tối xong, Trần Phàm dẫn theo Nạp Lan Hương Hương đi bộ trong Nạp Lan cổ trạch còn Daifu thì về chỗ mà Nạp Lan Đức Long chuẩn bị cho.
- Reng...Reng...
Daifu vừa mới bước vào tiểu lâu thì điện thoại di động trong túi xách vang lên.
Daifu lấy điện thoại di động ra vừa nhìn thì thấy là số của một thủ hạ gọi tới.
Daifu nghe với vẻ hơi tò mò.
- Chị, không xong rồi, ông chủ vừa trở lại Anh quốc thì đã bị tên khốn kiếp Crewe giam lỏng rồi, y liên hiệp rất nhiều thành viên trọng yếu trong gia tộc buộc ông chủ phải để lại vị trí tộc trưởng!
Điện thoại vừa thông thì vang lên một giọng nói quen thuộc, Daifu ngây người như phỗng.