Trong màn đêm, trong ánh nhìn chăm chú của nhóm người Bàng bí thư, Yến Khánh đi cùng thư ký chậm rãi bước xuống máy bay.
Trong toàn bộ quá trình, mọi người cũng đều không dời mắt khỏi Yến Khánh, nhưng ánh mắt mọi người lại hoàn toàn khác nhau. Trong đó ai dựa vào Yến gia, ánh mắt lại tỏ vẻ kính sợ, nhưng Bàng bí thư cùng một số người, trong ánh mắt nhìn về phía hắn lại lộ ra vẻ lo lắng không thể hủy diệt.
Thân phận đạt tới cấp bậc như bọn họ, nhiều ít đều nhìn ra gần đây trên trung ương đang đánh cờ rất kịch liệt, mà tính đến trước mắt, cuộc cờ đã đi đến giai đoạn sau cùng.
Mà ở thời khắc mấu chốt này, mấy thế lực bao che Trần Phàm lại xông ra một cái sọt lớn như vậy, hơn nữa Trần Phàm lại biến mất không thấy. Bởi vì như thế, nhóm người Bàng bí thư cũng rất rõ ràng, nếu Trần Phàm chết tại Nhật Bản hoặc không bình ổn được chuyện bên đó, như vậy Yến gia tuyệt đối sẽ lấy chuyện này làm lợi thế, nghịch chuyển thế cục, đến lúc đó cuộc cờ này sẽ hạ màn với sự thắng lợi của Yến gia.
Xuống máy bay, Yến Khánh chào hỏi mọi người, sau đó ngồi vào trong xe.
- Không phải Hoàng Chí Văn sẽ tham gia hội nghị đầu tư lần này sao, vì sao vừa rồi không nhìn thấy hắn?
Xe vừa khởi động, Yến Khánh hơi cau mày, trong con ngươi toát ra ánh mắt bất mãn. Hoàng Chí Văn vốn dựa vào Yến gia rất gần, lúc trước làm chó săn cho Yến Thanh Đế, thông qua Yến gia trợ giúp thành công bước qua cửa ải khó khăn nhất trong quan trường nước cộng hòa, đã trở thành một đại tướng biên cương. Bởi vì vậy, Yến Khánh tự mình đến Đông Hải, Hoàng Chí Văn hẳn nên tự chạy tới còn nhanh hơn ai khác để nghênh tiếp, kết quả lại không nhìn thấy bóng người, điều này làm sao không làm cho Yến Khánh tức giận?
Lúc này nghe Yến Khánh hỏi, Duyên An Sơn liền vội vàng đáp lại
- Vừa rồi tôi có hỏi Bàng Vân Thiên một chút, căn cứ theo lời Bàng Vân Thiên, chiều nay lẽ ra Hoàng Chí Văn đã đến Đông Hải, nhưng lại vì công tác mà chậm lại tới sáng sớm mai mới đến.
- Sẽ sớm đến?
Ánh mắt Yến Khánh nheo lại, trong con ngươi hiện lên một tia tức giận cũng không nói thêm gì nữa.
Tuy rằng Yến Khánh không nói gì nhưng Duyên An Sơn biết hắn sẽ trừng phạt Hoàng Chí Văn, Yến Khánh là "ông chủ" của Hoàng Chí Văn, ông chủ đã đến mà kẻ hầu còn do chuyện công tác lại đến muộn hơn, đây quả thật là đang khiêu khích quyền uy của ông chủ!
Khiêu khích quyền uy của ông chủ sao? Phải mà cũng không phải.
Những lời này nghe như mâu thuẫn, trên thực tế tuyệt không mâu thuẫn.
Bởi vì trong lòng Hoàng Chí Văn, hiện tại Yến Khánh đã không còn là ông chủ của hắn, Trần Phàm mới phải, hơn nữa lần này là hắn cố ý đến trễ! Ngay trước khi Yến Khánh ngồi xe đến khách sạn, Hoàng Chí Văn lại đang ngồi xe đi tới chỗ ở của hắn tại Trầm Dương.
Trong xe, tài xế vừa lái xe vừa nhìn vào kính chiếu hậu quan sát từng cử động của Hoàng Chí Văn.
Hoàng Chí Văn ngồi sau xe, nhìn như có chút mệt mỏi, dựa vào sau ghế nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thật vẫn biết lái xe đang quan sát hắn, nhưng hắn vẫn không hề hé răng.
Bởi vì hắn biết tài xế của hắn cũng là Yến gia an bài cho hắn.
Rất nhanh, xe đã về tới chỗ ở của Hoàng Chí Văn, tài xế chậm rãi cho xe dừng lại, nói
- Hoàng bí thư, tới.
- Nha.
Hoàng Chí Văn mở to mắt, cười cười
- Vất vả cho anh, tiểu Tống.
- Hoàng bí thư nói quá lời, đây chỉ là bổn phận công tác của chúng ta mà thôi, nhưng Hoàng bí thư phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn mới tốt.
Tài xế tiểu Tống mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lại tràn ngập nghi hoặc, vô cùng nghi hoặc với dáng tươi cười của Hoàng Chí Văn! Trong ký ức của hắn, Hoàng Chí Văn là người rất hiểu biết đại thể và vô cùng ẩn nhẫn.
Mà hôm nay, Hoàng Chí Văn biết rõ Yến Khánh tới nhưng lại chậm chạp không tới Đông Hải, còn dự định ngày mai mới đi, điều này làm tiểu Tống vẫn không sao hiểu được. Theo hắn xem ra, nếu đây không phải do Yến Khánh cố ý an bài, Hoàng Chí Văn chẳng khác nào đang chơi với lửa.
Hoàng Chí Văn nhìn thấy vẻ nghi hoặc của tiểu Tống, không nói gì thêm mà trực tiếp xuống xe.
Vừa đi vào nhà, Hoàng Chí Văn liền nghe được điện thoại reo lên, lấy di động vừa nhìn rõ ràng phát hiện là Duyên An Sơn gọi tới.
Nhìn thấy dãy số trên màn hình biểu hiện, Hoàng Chí Văn nghĩ nghĩ, cuối cùng chuyển máy.
- Công tác của Hoàng bí thư đúng là thật vội!
Điện thoại vừa được tiếp thông, bên trong liền truyền ra thanh âm của Duyên An Sơn, vẻ trào phúng cùng tức giận biểu lộ trong giọng nói cực kỳ rõ ràng.
- Thật có lỗi, Duyên thư ký, tôi cũng có nỗi khổ nói không nên lời.
Hoàng Chí Văn dùng một loại ngữ khí bất đắc dĩ nói
- Mong rằng Duyên thư ký có thể giúp Hoàng mỗ nói dùm vài lời trước mặt ông ấy.
- Nói tốt?
Duyên An Sơn cười lạnh nói
- Hoàng Chí Văn a Hoàng Chí Văn, tôi vẫn luôn cho rằng ông là một người thật thông minh, như thế nào hôm nay đầu óc lại bị chập mạch rồi?
Khóe miệng Hoàng Chí Văn hiện lên nụ cười lạnh như băng, không hề hé răng.
- Tôi cho ông biết, bởi vì ông đến muộn, tôi rất tức giận, hậu quả chính ông suy nghĩ đi!
Duyên An Sơn nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe thanh âm đô đô từ trong điện thoại truyền ra, Hoàng Chí Văn chậm rãi khép lại di động, phun ra một hơi thật sâu, dùng thanh âm chỉ có hắn nghe được nói
- Duyên An Sơn a Duyên An Sơn, nếu tôi nói hậu quả khi Yến Khánh đến chắc chắn sẽ bị Trần Phàm cho một cái tát, ông chắc chắn sẽ không tin.
Vừa nói xong, nụ cười trên mặt Hoàng Chí Văn biến mất không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại vẻ mặt kính sợ.
Là người chịu trách nhiệm chính trong hội nghị đầu tư của tập đoàn Kerner Er, thành ủy Đông Hải, ủy ban Đông Hải an bài khách sạn chiêu đãi hành chính đặc biệt cho Yến Khánh cùng một ít quan viên trong thể chế, mà những đầu sỏ của xí nghiệp dân doanh lại được an bài ở một khách sạn khác.
Về phần người của gia tộc Kerner, họ trực tiếp bao hết một khách sạn cấp năm sao.
Có thể nói, lần này hội nghị đầu tư là lần mà người của gia tộc Kerner đến nhiều nhất, ngoại trừ Dai Fu, ngay cả tộc trưởng như lão Edward cũng đi tới Đông Hải.
Khách sạn Sangri La là một khách sạn năm sao nổi tiếng quốc tế, nằm ngay khu vực trung tâm, ngay trên đường lớn Phổ Đông, có thể ngắm nhìn phong cảnh tú lệ hai bên bờ Phổ Giang.
- Nhiều năm không tới Đông Hải, tốc độ phát triển của Đông Hải có chút vượt ngoài dự liệu của ông.
Bên trong phòng tổng thống, lão Edward đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài cảm thán nói
- Duy nhất tiếc nuối chính là chất lượng không khí thật không xong, đây có lẽ đã thành bệnh chung của toàn bộ thành thị đại lục.
- Dạ, ông nội.
Dai Fu đứng bên cạnh cười nói
- Tuy rằng kinh tế của họ phát triển với tốc độ cao, đã xảy ra biến hóa cực lớn, nhưng đây là hi sinh hoàn cảnh, tiêu hao nguồn năng lượng làm sự trả giá. Nhưng mấy năm nay đã được thay đổi rất nhiều.
- Nếu lâu dài mà xem, lấy việc hi sinh hoàn cảnh để phát triển sẽ hại nhiều hơn lợi, nhưng nếu từ ngắn hạn mà xem, vẫn lợi nhiều hơn hại.
Lão Edward nói
- Mấy năm nay, địa vị của đại lục trên quốc tế ngày càng cao.
- Sau này còn có thể rất cao.
Dai Fu mỉm cười, trong đầu liền hiện ra thân ảnh Trần Phàm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Nói thật, Dai Fu ạ, ông luôn luôn nhìn không thấu Trần, ông cảm thấy hắn thật sự kỳ quái, hoặc là nói thần kỳ.
Lão Edward lại cảm thán nói
- Như lần này đây, hắn vì muốn làm Yến gia xấu mặt, lại bày ra trận thế lớn như vậy.
- Ông nội, hắn cũng không nghĩ ông tới đây, là cháu mời ông tới.
Dai Fu giả vờ làm ra bộ dáng tức giận.
Lão Edward cười ha ha
- Đúng đúng, được rồi, là cháu yêu cầu ông tới, không quan hệ tới hắn. Nhưng dù cháu làm như vậy, cũng không có ý nghĩa quá lớn đi?
- Ông nội, ông sai lầm rồi.
Dai Fu lắc đầu.
- Ông sai lầm rồi?
Nghe nàng nói, lão Edward không lộ ra vẻ tức giận mà lại thật hứng thú
- Dai Fu, cháu nói cho ông biết ông sai ở nơi nào?
- Ông nội, anh ấy muốn cháu mời dự hội nghị này, không chỉ riêng làm Yến gia xấu mặt đơn giản như vậy.
Dai Fu nói.
Lão Edward ngẩn ra
- Nga? Còn có nguyên nhân gì?
- Có ba nguyên nhân, thứ nhất đúng như lời ông vừa nói, làm Yến gia xấu mặt.
Dai Fu nói xong, khóe miệng hiện lên dáng cười hạnh phúc
- Nguyên nhân thứ hai anh ấy sẽ xung đột với Hắc Ám U Linh, anh ấy sợ xung đột liên lụy tới cháu, cho nên muốn cháu tới đây.
- Xem ra hắn vẫn thật xem trọng cháu.
Nghe nàng nói, lão Edward tràn ngập tò mò
- Nguyên nhân thứ ba đâu?
- Ngày mai, anh ấy sẽ chính thức hướng Yến gia tuyên chiến!
Dai Fu chậm rãi mở miệng nói, thanh âm không lớn lại như sấm rền.
Biển Aegean là một vịnh biển nằm phía đông Địa Trung Hải, nằm ở đông bắc bộ Địa Trung Hải, giữa Hy Lạp cùng Thổ Nhĩ Kỳ, là vùng biển của những quốc gia ven bờ Hắc Hải đi thông Địa Trung Hải cùng Đại Tây Dương, Ấn Độ Dương, có được địa vị quan trọng trong vận tải cùng chiến lược đường thủy.
Nơi vùng biển này rất nhiều đảo nhỏ, cho nên biển Aegean còn có danh xưng là "nhiều đảo biển".
Đảo Egidio là hòn đảo gần Athens nhất, muốn đến phải cần nửa tiếng đồng hồ. Trên đảo xây dựng một ngôi đền trước công nguyên là kiến trúc đại biểu điển hình của thời đại điển cố Hy Lạp, đồng dạng cũng là một trong những ngôi đền đẹp nhất và được bảo tồn hoàn hảo nhất Hy Lạp.
Ước định của Barty trong chiến thư, trận quyết chiến cuối cùng này được diễn ra trước ngôi đền nằm trên đảo Egidio.
Sở dĩ Barty đem cuộc chiến cuối cùng này ước định trước ngôi đền, là bởi vì hắn xuất thân từ Hy Lạp, là người Hy Lạp chính tông.
Zeus.
Đây là vị thần duy nhất mà Barty tôn thờ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cho tới nay, Barty luôn xem mình là đại biểu của thần Zeus tại nhân gian.
Đối với Barty mà nói, hắn thích ngôi đền nằm trên hòn đảo này.
Đối với U Linh thánh nữ Olivia mà nói, nàng thích phong cảnh xinh đẹp trên đảo, nơi này từng là nhân gian tiên cảnh rất đẹp, truyền thuyết tình phụ đẹp nhất của Zeus được che giấu tại nơi này, trên đảo tràn đầy không khí lãng mạn.
Ba ngày sau.
Ngày hôm nay là một ngày đặc thù, trên đảo không tiếp nhận khách du lịch tham quan, người của tòa thánh cùng Hắc Ám U Linh còn kiểm tra khắp đảo cực kỳ nghiêm khắc, bảo đảm chắc chắn không sơ hở.
Sáng sớm, khi ánh rạng đông mỏng manh chậm rãi biến thành quả cầu lửa đỏ, từ đường chân trời dâng lên, hai chiếc tàu chiến thật lớn theo hai phương hướng bất đồng chạy về hướng đảo Egidio.
Chờ khi mặt trời hoàn toàn mọc lên, hai chiếc quân hạm gặp nhau, cách nhau không xa, đứng trên boong có thể rõ ràng nhìn thấy thân ảnh đối phương.
Sau khi tàu chiến ngừng lại, hai đoàn người đi xuống bước lên đảo, bắt đầu tiến hành kiểm tra khắp đảo thêm lần nữa.
Khi người của giáo đình cùng Hắc Ám U Linh đi kiểm tra khắp đảo, Trần Phàm cùng Monica đi lên boong tàu, phía sau là thành viên kỵ sĩ đoàn, những người này không những có năng lực tác chiến cực mạnh, đối với vũ khí hiện đại cũng rất có nghiên cứu, năng lực hoàn toàn không thua kém bộ đội đặc chủng trong quân đội.
Gió biển thổi lên, mái tóc vàng của Monica theo gió phiêu lãng, nàng đứng trên boong, nắm tay Trần Phàm, nắm thật chặt...thật chặt...
Ánh rạng đông, trên mặt nàng lộ ra biểu tình khẩn trương.
Cảm giác giống như, nàng có chút sợ hãi một khắc cuộc quyết chiến sắp xảy ra.
- Không cần khẩn trương, thả lỏng một chút, chiến đấu rất nhanh sẽ chấm dứt.
Cảm nhận được sự khẩn trương của Monica, Trần Phàm ngầm thở dài.
Để tránh sau khi cuộc quyết đấu kết thúc, người của hai bên sẽ phát sinh xung đột, song phương vận dụng mạng lưới quan hệ khủng bố, làm khu hải vực trọng yếu hôm nay được phong tỏa, ở nơi này sẽ không còn xuất hiện thêm chiếc tàu nào nữa.
Mà song phương sử dụng hai chiếc tàu chiến này, lại không có năng lực công kích.
Mặc dù như thế, nhưng Trần Phàm vẫn không cho Monica đi theo, hắn cảm thấy được làm vậy sẽ có chút nguy hiểm.
Nhưng...
Monica kiên trì muốn tới.
Điều này làm Trần Phàm cùng Louis III không có cách nào, cuối cùng chỉ đành thỏa hiệp, đồng ý cho Monica theo đến, nhưng không cho nàng tham dự quyết đấu.Lời của Trần Phàm giống như cho Monica uống thuốc trấn định, diễn cảm khẩn trương trên mặt dần dần biến mất, bàn tay nắm tay phải Trần Phàm không còn run rẩy, đưa mắt nhìn hàng cây trĩu quả trên đảo
- Honey, rừng cây này đẹp quá.
Trần Phàm nhìn theo ánh mắt Monica, ánh vào mi mắt là một mảnh rừng cây ăn quả xanh mượt, liếc mắt không thấy tới cuối, giống như một vầng thác nước màu xanh lục từ trên đảo chảy xuống.
- Quả thật rất đẹp.
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm tán thán tự đáy lòng, diễn cảm thích ý mà thoải mái, không hề có chút khẩn trương trước cuộc đại chiến.
Nhưng...
Lời của hắn vừa mới hạ xuống, liền nhận thấy được mình bị một đạo ánh mắt sắc bén tập trung.
Trần Phàm theo bản năng nhìn lại, rõ ràng nhìn thấy trên boong tàu đối diện có một người xuất hiện.
Olivia.
Nàng vẫn giống như ngày thường, mặc bộ áo màu đỏ.
Dưới ánh mặt trời.
Đón gió tung bay, đỏ đến chói mắt.
Mái tóc dài trắng tuyết, trắng đến bức người.
Ngay sau đó.
Ánh mắt Trần Phàm cùng Olivia gặp nhau trên không trung, khuấy động ra một đạo hoa lửa vô hình.
Theo sau...Olivia dời mắt, đưa mắt nhìn Monica đứng bên cạnh Trần Phàm, trong con mắt màu tím lóe ra sát ý lạnh lẽo, cảm giác như chỉ hận không thể giết chết Monica ngay tại chỗ.
Đối mặt ánh mắt ẩn chứa sát ý của Olivia, Monica không hề sợ hãi, ánh mắt hai người trừng thẳng nhau kịch liệt.
- Monica, mày là kỹ nữ! Tao sẽ cho mày nhìn thấy Đồ Tể trở thành nô lệ của tao, đến lúc đó tao sẽ cho mày chết đi trong tuyệt vọng!
Nhìn nhìn một lát, Olivia mở miệng, trong giọng nói mang theo vẻ oán khí cùng sát ý dày đặc
- Có thể được mai táng trên đảo, mày đã đủ vinh quang và may mắn!
Nghe lời khiêu khích trắng trợn của Olivia, Monica định đáp trả, đã thấy Trần Phàm mỉm cười lắc lắc đầu.
Monica thấy thế, đem lời tới bên miệng nuốt vào trong.
- Ba!
Trên boong đối diện, Olivia nhìn thấy một màn như vậy, hai tay không tự chủ được nắm chặt vào nhau, giậm mạnh chân trên boong, phát ra một tiếng vang nặng nề.
- Olivia, làm gì phải đấu võ miệng với bọn họ làm chi đây?
Ngay khi Olivia giận dữ, Zorro mang theo Sark đi tới boong tàu.
Nghe lời nói của Zorro, Olivia quay đầu, ánh mắt băng sương liếc Zorro
- Zorro, anh tốt nhất nên câm miệng cho tôi!
Zorro bất đắc dĩ nhún vai, không trả lời.
Olivia hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Nhưng...
Lúc rời đi, ánh mắt nhìn thoáng qua Trần Phàm.
Cùng lúc đó, Sark giống như một con dã thú phát hiện con mồi, dùng một loại ánh mắt âm trầm tới cực điểm gắt gao nhìn chằm chằm Trần Phàm, vẫn không nhúc nhích.
Cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Đối với Trần Phàm mà nói, chém giết Sark là vì chặt cỏ tận gốc, mà Sark lại muốn báo thù cho anh của hắn, xử lý Trần Phàm.
- Tôi nhất định phải giết hắn!
Nhìn nhìn, Sark rít lên trong kẽ răng, thanh âm khàn khàn, ngữ khí băng sương.
- Yên tâm đi, Sark.
Cảm thụ được sát ý điên cuồng bộc phát trên người Sark, sắc mặt Zorro thật tự tin cười nói
- Hôm nay thần thoại Đồ Tể sẽ chung kết!
Nghe được lời nói của Zorro, sát ý trên người Sark dần dần thu liễm, trên mặt hiện lên nụ cười sáng lạn.
Nụ cười kia giống hệt nụ cười trên mặt Zorro, tràn ngập tự tin.
Đó là dáng tươi cười của người chiến thắng!
Nửa giờ sau.
Thành viên song phương báo cáo xong kết quả kiểm tra, sau đó quay về tàu của mình.
Cùng lúc đó, giáo hoàng Louis III mang theo Brahma từ trong khoang tàu đi ra, đi tới trên boong, thân ảnh của Barty cũng xuất hiện trên boong, Olivia, Dixi, Sark, Zorro đi theo sát phía sau.
Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người va chạm nhau trên không trung.
Trong đó, Barty, Olivia, Sark đều hoàn toàn tụ tập trên người Trần Phàm, nhất là Barty, hắn hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của những người khác.
Tựa hồ theo hắn xem ra, đối thủ của hắn chỉ có một mình Trần Phàm!
- Đồ Tể, Louis, ta lên trước đây.
Sau thoáng tiếp xúc ánh mắt ngắn ngủi, Barty mỉm cười
- Hi vọng hai người không để cho chúng ta chờ quá lâu.
Vừa nói xong, Barty thu hồi ánh mắt, bước đi hướng đảo.
Ngày hôm nay hắn cũng không mang theo thanh bảo kiếm giá trị vô hạn, bởi vì dựa theo song phương ước định, quyết đấu không thích hợp dùng binh khí mà chọn dùng phương thức đánh tay đôi.
Cách đấu.
Đây là phương thức cách đấu kịch liệt nhất.
Sau lưng Barty, nhóm người Olivia cũng đi theo sát phía sau.
- Được rồi Monica, cháu vào khoang tàu chờ tin tức đi, chúng ta rất nhanh sẽ trở lại.
Thấy cảnh này, Louis có chút căm tức, tựa hồ muốn lập tức đi lên đảo, không muốn thua kém khí thế với đối phương.
- Đã biết, thưa chú.
Monica gật đầu đáp, sau đó buông tay Trần Phàm, nhìn hắn thật sâu, lại không nói gì.
Hết thảy không cần nói lời nào.
- Chúng ta đi thôi!
Trần Phàm nhìn ra Louis không cam lòng rớt lại phía sau, nhìn thấy Monica buông tay, đề nghị.
- Đi!
Louis gật đầu phụ họa, dẫn đầu đi trước.
Theo sau, trong ánh nhìn chăm chú của thành viên song phương trên tàu, nhóm người Trần Phàm đi theo sát nhóm người Barty dọc theo đường nhỏ gập ghềnh trên đảo, đi về phía ngôi đền.
Một thoáng, ngôi đền hiện lên trước mắt mọi người, ngôi đền đứng vững giữa trời xanh, tựa hồ muốn kể lại những câu chuyện xa xưa thần bí, lại như muốn biểu lộ ra lịch sử cùng văn hóa cổ xưa của đất nước cổ Hy Lạp.
- Zeus vĩ đại, sứ giả của ngài, Barty hôm nay ngay trước mặt ngài giết chết Đồ Tể, bước lên đỉnh Thần Bảng!
Khi song phương đi tới ngôi đền, vẻ mặt Barty thành kính cúng bái, theo sau ngửa mặt lên trời rít gào, thanh âm cuồn cuộn như sấm.
Thanh âm hạ xuống, Barty đột nhiên quay đầu lại quét mắt nhìn Trần Phàm, liền như bảo kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén vô cùng, khí thế cả người tăng vọt!
Cảm thụ được chiến ý không ngừng đề thăng trên người Barty, ánh mắt Trần Phàm híp lại thành khe nhỏ, mà gương mặt Louis lại lộ ra biểu tình ngưng trọng.
Hiển nhiên, Louis phát hiện thực lực của Barty cường đại hơn sự tưởng tượng của hắn!
Ngay khi Louis cùng Trần Phàm đều bị chiến ý bộc phát của Barty hấp dẫn, Brahma vẫn đứng sau lưng Louis đột nhiên động.
Dưới ánh mặt trời, hắn vung lên quyền phải, hướng hậu tâm Louis đột nhiên nện xuống!
Mưu đồ đã lâu, hắn đối mặt cơ hội tuyệt hảo, không hề buông tha, mà thật quyết đoán lựa chọn đánh lén Louis III!
Tuyệt thế một kích!
Một kích này vận dụng toàn bộ lực lượng của Brahma!