Ban đêm, một vầng trăng lạnh treo trên trời cao, ánh trăng màu trắng bạc chiếu xuống, mặt biển giống như được phủ một lớp áo khoác màu bạc, ngân quang lóng lánh.
Bến tàu xa xa, đèn đuốc sáng trưng, từng con tàu ra vào cảng biển liên tục, thanh âm tiếng còi hơi truyền đi thật xa...thật xa...
Trên đường lớn cạnh bờ biển, Trần Phàm lái chiếc Bentley đi tới tòa biệt thự.
Ngay cửa biệt thự, chiếc Maserati đã sớm đến, trong xe, Sở Qua đang ôm Lưu Oánh Oánh thì thầm nói chuyện, nhìn vào kính chiếu hậu thấy mấy chiếc xe chạy tới, thần tình hưng phấn nói
- Oánh Oánh, Trần ca bọn họ đến!
Ở trong lòng Sở Qua, Lưu Oánh Oánh vẻ mặt tươi cười hạnh phúc, nghe lời nói của Sở Qua, chợt ngẩn ra, theo bản năng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy mấy chiếc xe chạy tới cửa biệt thự, trên mặt nhất thời tràn ngập thần thái kích động.
- Anh tiểu Phàm tới, mau buông em ra...
Sau thoáng kích động ngắn ngủi, Lưu Oánh Oánh ý thức được điều gì đó, đỏ mặt cố gắng giãy dụa khỏi tay Sở Qua.
- Sợ cái gì?
Sở Qua chẳng những không buông ra, còn hôn lên mặt Lưu Oánh Oánh
- Trần ca sẽ không để ý.
- Buông ra vậy!
Lưu Oánh Oánh bất ngờ không kịp đề phòng bị Sở Qua hôn một cái, gương mặt càng ửng đỏ, trong lòng như có chú nai con đang "thùng thùng" nhảy lên không ngừng.
- Nhanh...nhanh xuống xe, anh tiểu Phàm đã tới.
Nhìn bộ dáng si mê của Sở Qua, Lưu Oánh Oánh gấp gáp đẩy thẳng hắn.
- Hắc hắc, xuống xe!
Sở Qua vươn tay, vuốt cằm Lưu Oánh Oánh, xấu xa cười mới bước xuống xe.
Lưu Oánh Oánh nhẹ nhàng thở ra, khẩn trương nhìn thoáng qua mặt sau, phát hiện chiếc Bentley của Trần Phàm đã dừng lại, thất kinh sửa sang lại quần áo mái tóc, hốt ha hốt hoảng xuống xe.
- Trần ca!
Nhìn thấy xe của Trần Phàm đã ngừng lại, Sở Qua khẩn cấp vọt tới, thần tình hưng phấn.
Cửa xe mở ra, Tô San dẫn đầu xuống xe, nhìn thấy Sở Qua với Lưu Oánh Oánh, liền gõ lên đầu Sở Qua giáo huấn
- Tiểu bồ câu, thành thật nói cho chị nghe, vừa rồi có phải thừa dịp chúng ta còn chưa tới mà làm chuyện xấu với Oánh Oánh bên trong xe hay không đây?
- Chị San San, em...
Nghe được lời của Tô San, Lưu Oánh Oánh hoảng sợ, như nhi đồng phạm sai lầm, cúi đầu vô lực giải thích, kết quả không dám nói hết câu cúi đầu ngượng ngùng.
- Sư nương, đến ôm một cái!
Nếu nói da mặt Lưu Oánh Oánh thật mỏng, như vậy da mặt Sở Qua thật dầy, chẳng những không khẩn trương, còn vui cười muốn ôm Tô San.
- Ôm cái đầu cậu đó!
Mắt thấy Sở Qua vươn hai tay, Tô San cười đá vào mông hắn một cước.
Sở Qua cười xấu xa né tránh, sau đó mở hai tay nhào tới chỗ Trần Phàm
- Trần ca, nhớ anh muốn chết, ôm một cái!
- Anh tiểu Phàm.
Ngay khi Sở Qua ôm Trần Phàm, Lưu Oánh Oánh lấy hết dũng khí ngẩng đầu chào Trần Phàm, gương mặt càng thêm đỏ ửng.
- Oánh Oánh, nếu tiểu Qua dám khi dễ em, nói cho anh, anh giúp em dạy hắn.
Mỗi lần nhìn thấy Lưu Oánh Oánh, Trần Phàm đều có cảm giác vô cùng thân thiết như em gái ruột thịt của mình.
- Trần ca, em oan a!
Sở Qua khóc không ra nước mắt, quay đầu nhìn Lưu Oánh Oánh
- Trời đất chứng giám, luôn luôn chỉ có Oánh Oánh khi dễ em nha, em làm sao dám khi dễ Oánh Oánh. Không tin anh cứ hỏi nàng...
- Hừ, khi dễ đó!
Nhìn thấy bộ dáng muốn làm quái của Sở Qua, Oánh Oánh nhịn cười không được, diễn cảm ngượng ngùng trên mặt biến mất không còn sót lại chút gì.
- Ta kháo!
Nhìn thấy Oánh Oánh cáo trạng, Sở Qua trợn tròn mắt. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Tiểu bồ câu, cậu phải để cho chị đánh rồi!
Tô San cũng nở nụ cười, đồng thời lại đá Sở Qua một cước.
Nhìn cảnh này, Trần Phàm vui vẻ cười.
Cách hắn không xa, nhóm người Dai Fu, Lý Dĩnh, Hoàng Phủ Hồng Trúc, Điền Thảo cũng bước xuống xe, đứng chung một chỗ, nhìn mấy người Trần Phàm lộ dáng tươi cười, mà Tiêu Phong có hẹn với Tào Vi nên nửa đường đã chuồn mất.
- Ta kháo, không hổ là sư phụ của Sở Qua này!
Sở Qua mới vừa bước lên ôm Trần Phàm nên không thấy nhóm người của Dai Fu xuống xe, lúc này nhìn thấy đoàn người, nhất thời kinh ngạc
- Trần ca, anh quả thật rất ngưu bài!
- Tiểu tử.
Trần Phàm nghe được ý tứ của Sở Qua, nhất thời cảm thấy được có chút xấu hổ, nhưng cũng biết các nàng đều đến đây, vì thế tránh không trả lời, quay đầu lại cười nói
- Đi thôi, cùng nhau vào trong đi.
Vừa nói xong, vì tránh xấu hổ, Trần Phàm dẫn đầu đi vào biệt thự trước.
Không thể không nói, vì buổi tụ họp tối nay, Tô San đã chuẩn bị thập phần đầy đủ.
Sân biệt thự được bố trí tỉ mỉ, được bày ba bàn, được bày đầy đủ món ăn mỹ vị.
Tuy rằng không khí tụ họp thật vui vẻ, nhưng phảng phất chứng minh suy đoán của Tô San, lần đầu tiên các nữ nhân tụ họp cùng một chỗ, hơn nữa còn ở ngay trước mặt Trần Phàm, vì thế nhiều ít đều có chút xấu hổ.
Vừa xấu hổ, các nàng cũng chia thành từng nhóm nhỏ, trong đó Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Điền Thảo là một, Tô San cùng Lý Dĩnh, mà Dai Fu lại bị cô lập.
Trần Phàm biết chuyện này, nhưng vì lòng áy náy, nên đành giả vờ như không biết.
Tục ngữ nói, thời khắc mấu chốt sẽ có anh hùng động thân giúp đỡ.
Nhận thấy được không khí có điều dị thường, Sở Qua liền đi ra, trái phải đều gọi chị, kêu thật thân thiết.
Không thể không nói, Sở Qua đúng là có thiên phú làm sinh động không khí, không khí chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, giữa các nữ nhân đã có thể trò chuyện cùng chạm cốc.
Trong số mọi người, Dai Fu cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc thường xuyên xã giao, tửu lượng kinh người, Lý Dĩnh cùng thường uống rượu, nên tửu lượng cũng không tầm thường.
So sánh với ba người, Tô San yếu hơn, còn Điền Thảo mẫn cảm rượu nên không dám uống.
Mọi người đều biết uống rượu là phương thức trợ hứng tốt nhất.
Trên bàn cơm, hai người đàn ông uống đến cao triều, kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ.
Nam nhân đã như thế, nữ nhân cũng không kém bao nhiêu.
Khi chai rượu đầu tiên thấy đáy, không khí xấu hổ hoàn toàn biến mất không còn sót lại chút gì.
Khi chai thứ hai cũng cạn, ngoại trừ Trần Phàm, những người khác đều đã say, Tô San say nhiều nhất.
- Chị người tây nè.
Dưới ánh đèn, Tô San nhích người tới gần Dai Fu, ôm cổ nàng.
- Sao vậy?
Dù Dai Fu tửu lượng mạnh mẽ, nhưng cũng không chịu đựng nổi, đầu óc đã choáng váng.
- Chị có biết lần đầu tiên em gặp chị là lúc nào không?
Tô San mơ màng hỏi.
Dai Fu ngẩn ra, nghĩ nghĩ nói
- Hẳn là lúc chị đến trường đại học Đông Hải đảm nhiệm giáo y, tham dự đại hội tân sinh đi?
- Không phải!
Tô San lắc đầu.
- Vậy thì lúc nào?
Dai Fu thần tình nghi hoặc, ở trong trí nhớ của nàng, nàng chưa từng gặp mặt Tô San trước đại hội tân sinh bao giờ đi?
- Trước khi khai trường.
Tô San nấc một tiếng, mơ hồ nói
- Ngày hôm đó em đi ra khỏi phòng ngủ, kết quả nhìn thấy chị và anh ấy đang làm chuyện kích thích trên internet...
Ngạc nhiên nghe được lời của Tô San, dù Dai Fu có tâm lý mạnh mẽ, cũng cảm thấy đỏ mặt.
- Chị người tây à, em nói cho chị nghe nha.
Tô San đã quá say, không quan tâm tới vẻ xấu hổ của Dai Fu, lại tiếp tục nói
- Khi đó em nhìn thấy ngực của chị lớn thật là lớn a, em rất hâm mộ lẫn ghen tỵ. Chị cũng không biết, sau vì muốn giống như chị, mỗi ngày em ăn canh móng heo, tập yoga, nhưng hiệu quả thật chẳng ra gì.
Nói xong, Tô San nhu nhu bộ ngực của mình.
- Phốc xuy!
Trần Phàm đang cạn ly với Sở Qua, nghe được lời nói của Tô San, chứng kiến hành động của nàng, liền phun cả ngụm rượu ra ngoài, mà Hoàng Phủ Hồng Trúc, Lý Dĩnh cùng Điền Thảo đều lộ biểu tình quái dị.
Khóe mắt nhìn thấy phản ứng của mọi người, Dai Fu muốn khóc, không biết Tô đại tiểu thư đang làm trò gì đây.
- Chị người tây à, chị nói ngực của chị làm sao có thể lớn như vậy được đây?
Ngay khi mọi người còn đang trầm mặc, Tô đại tiểu thư lại đưa tay vò vò ngực mình, ngây ngô cười hỏi
- Có phải chị có bài thuốc gia truyền làm cho ngực lớn gì hay không?
...(Đoạn này bị cắt mất từ trang chính).
Vào lúc hai giờ đêm, khi Trần Phàm đưa Tô San và Lý Dĩnh quay về phòng ngủ, khi trở lại sân biệt thự, trong sân hoàn toàn yên tĩnh, trong viện chỉ còn lại một mình Dai Fu.
Một giờ trước, Sở Qua dùng lý do tiễn Oánh Oánh về nhà, đã rời khỏi trước. Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng đã lái xe chở Điền Thảo về nhà từ nửa giờ trước.
- Không có sao chứ?
Thấy Dai Fu vẫn bưng ly rượu uống một mình, Trần Phàm đi tới hỏi.
Dai Fu uống cạn ly rượu, lại liếm môi, làm ra bộ dáng kiều mỵ
- Honey, chẳng lẽ tửu lượng của em anh còn không rõ sao?
- Anh không phải nói chuyện này.
Trần Phàm cười khổ nói
- Anh nói là chuyện tối nay đã làm em khó chịu nổi.
- Honey, anh nghĩ quá nhiều rồi.
Dai Fu không quan tâm tới, khẽ mỉm cười nói
- Chớ quên, em từng là bác sĩ tâm lý nổi danh nhất Châu Âu, chút khó khăn ấy không làm khó được em đâu, không bao lâu nữa em cùng họ sẽ trở thành chị em tốt thôi.
Trần Phàm nghe vậy, dở khóc dở cười.
- Honey, anh nhất định phải động thủ với Hắc Ám U Linh sao?
Nhìn thấy Trần Phàm không nói lời nào, Dai Fu đứng lên hỏi.
Trong màn đêm, gió thổi bay mái tóc dài màu vàng của nàng, nàng nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt Trần Phàm, cặp mắt xanh thẳm tràn đầy lo lắng.
Nàng biết.
Hành trình Châu Âu, là cuộc chiến sinh tử của Trần Phàm.
- Sark, vừa rồi mày muốn giết tao giống như vậy, đúng không?
Thanh âm Trần Phàm vang vọng trên bầu trời, truyền đi thật xa thật xa.
Chứng kiến Trần Phàm chỉ một cái tát đánh bay Barty, một cước giẫm vỡ đầu Zorro, bên tai vang lên câu hỏi của Trần Phàm, mặc dù Sark không còn cảm giác sợ hãi nhưng vẫn di động về phía Barty.
Hắn biết nếu như Trần Phàm có thể miểu sát Zorro, như vậy rất có thể giết chết hắn dễ dàng, đường sống duy nhất của hắn là phải tới gần Barty, cùng Barty liên thủ.
Không riêng gì Sark làm như vậy, kể cả Dixi cũng tới gần Barty.
Olivia không hề động.
Trong lúc nàng không tự chủ được động thân tiến ra lựa chọn nghĩ cách cứu viện Trần Phàm, liền chú định nàng sẽ không cùng Trần Phàm làm kẻ địch.
Chứng kiến Sark cùng Dixi di động về phía Barty, Trần Phàm cũng không ra tay, mà tùy ý cho hai người tới gần hắn.
Phía trước Barty còn kiên quyết không tuyển chọn cùng quần ẩu với Trần Phàm, lúc này nhìn thấy Sark cùng Dixi tiến đến gần, tính toán cùng hắn liên thủ đối phó Trần Phàm, hắn cũng không hề ngăn cản, mà giống như trước đó, diễn cảm ngưng trọng, chân mày cau chặt lại.
- Barty, tao nhớ được vừa rồi mày đã nói, chỉ cần tao quỳ xuống thần phục mày, mày tha cho tao một mạng.
Trần Phàm hoàn toàn xem Sark cùng Dixi như không khí, mà đưa mắt nhìn Barty, ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ
- Hiện tại tao cũng cho mày lựa chọn giống như vậy, một, quỳ xuống xin tha thứ, lựa chọn thần phục tao. Hai, chết!
- Bá!
Nghe Trần Phàm nói, sắc mặt Barty cuồng biến, cơ mặt hoàn toàn vặn vẹo vào nhau, cảm xúc phẫn nộ chiếm cứ khuôn mặt hắn, thậm chí thân thể hắn cũng run lên.
Phẫn nộ!
Vô cùng phẫn nộ!
Đúng như lời của Louis III, Barty là thủ lĩnh Hắc Ám U Linh, là một người cực kỳ tự phụ, như đế vương cổ đại, làm cho người ta có loại cảm giác thật uy phong.
Trước đó bởi vì bản thân tự phụ, Barty không liên thủ với đám người Zorro, mà thật sự dựa vào sức bản thân đánh bại Trần Phàm.
Đồng dạng cũng bởi vì tự phụ, sau khi hắn đánh bại Trần Phàm còn khinh thường không muốn tiếp tục một trận chiến, cho rằng Trần Phàm không có tư cách làm đối thủ của hắn!
Mà giờ khắc này, Trần Phàm đem lời của Barty vừa nói, còn nguyên vẹn trả lại cho hắn - lấy chiêu của người trả lại cho người!
- Ngoại trừ Zeus vĩ đại, không ai có thể làm cho Barty này quỳ xuống!
Barty giống như một đầu hùng sư phẫn nộ, đỏ mắt, nhìn chằm chằm Trần Phàm
- Mày muốn tao quỳ xuống, đây là chuyện không thể nào!
Vừa nói xong, Barty lại tiếp tục nói
- Đồ Tể, mày cho là dựa vào một cái tát đánh lén tao vừa rồi, liền có thể chứng minh mày mạnh hơn tao sao?
Không thể không nói, giờ phút này tính tình tự phụ của Barty được bộc lộ hoàn toàn tinh tế.
Theo ý nào đó mà nói, Barty đang lợi dụng phương thức này tự cổ vũ mình, cố gắng khôi phục lòng tự tin tín niệm vô địch cùng khí phách uy phong.
Cách làm của hắn cùng cách làm của Trần Phàm khi nhớ lại cuộc chiến đấu cùng Huyết Sắc Luyện Ngục là giống nhau.Nghe Barty nói, cảm nhận được khí thế bất khuất của hắn, Sark cùng Dixi đều xuất hiện sát ý, tựa hồ bọn hắn cũng cho rằng vừa rồi sở dĩ Trần Phàm đánh bay được Barty là vì đánh lén nên Bart trở tay không kịp mà thôi.
- Cùng lên đi, tao không muốn lãng phí thời gian.
Đối mặt với Barty đang không ngừng tăng cao chiến ý, Trần Phàm lại mở miệng, ngữ khí làm cho người ta có loại cảm giác thật nhẹ nhàng, phần bình tĩnh kia như đang nói về một chuyện bé nhỏ không đáng kể, mà không phải đang đối mặt cuộc chiến sinh tử.
- Rống!
Trần Phàm vừa thốt lên, Barty ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, sau tiếng gầm, trên người hắn tuôn ra chiến ý càng cường đại hơn trước, ánh mắt cũng trở nên sắc bén đến cực điểm.
Cảm nhận được chiến ý trên người Barty tuôn ra, Dixi cùng Sark cũng không cam lòng rớt lại phía sau, liền đem chiến ý của mình tăng lên tới đỉnh.
- Sưu!
- Sưu!
- Sưu!
Theo sau, ba tiếng xé gió cơ hồ đồng thời vang lên, ba đạo thân ảnh từ ba phương hướng khác nhau cùng chạy về phía Trần Phàm, sát ý lạnh lẽo nháy mắt bao phủ khắp nơi.
Liên thủ một kích!
Đây là lần đầu tiên Barty cùng Dixi và Sark phát động một kích liên thủ!
Đối mặt một kích liên thủ của ba người, Trần Phàm không hề trốn tránh, không hề tiến lên, mà nhắm hai mắt lại đứng ngay tại chỗ.
- Bá!
Thấy cảnh này, đồng tử Olivia đột nhiên phóng lớn, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Nàng là thánh nữ Hắc Ám U Linh, hiểu rõ sâu đậm về gien số một.
Trước đó chứng kiến sau khi Trần Phàm dùng dược vật thì thực lực tăng mạnh, Olivia theo bản năng cho rằng Trần Phàm dùng dược vật tăng lên sức chiến đấu.
Nói chung phàm là thuốc đều có độc tính, gien dược vật cũng tế, rất nhiều dược vật tuy rằng có thể đề cao cơ năng cơ thể, nhưng vẫn có phản ứng phụ.
Lúc này nhìn thấy Trần Phàm không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, Olivia theo bản năng cho rằng phản ứng của viên thuốc khi nãy đã bắt đầu phát tác.
Trần Phàm cũng không biết ý nghĩ trong lòng Olivia, lúc này hắn đang đắm chìm trong một trạng thái quỷ dị - tuy rằng hắn nhắm hai mắt lại, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh ba người Barty.
- Hô!
Giống như chỉ là trong nháy mắt, Barty dẫn đầu tới ngay trước mặt Trần Phàm, hóa tay thành đao, đánh xuống đầu Trần Phàm!
Một đao này, Barty vẫn tiến nhập vào trạng thái nhân đao hợp nhất, khí thế, lực lượng, tốc độ càng mạnh hơn phía trước, có thể nói là một kích hoàn mỹ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Gặp phải một kích hoàn mỹ của Barty, Trần Phàm nhắm chặt hai mắt không hề trốn tránh, mà chém ra tay phải.
Động tác của hắn rất chậm...rất chậm, chậm đến mức có thể làm cho Olivia thấy rõ tay phải hắn thành hình trảo, như động tác thả chậm chụp vào tay của Barty chém tới.
Này?
Chứng kiến một màn quỷ dị này, Olivia lập tức ngây ngẩn cả người.
- Bá!
Theo sau...không đợi Olivia lấy lại tinh thần, tay phải chém ra của Trần Phàm đột nhiên biến mất, khi xuất hiện, biến thành như gọng kìm kẹp chặt cổ tay của Barty, khiến tay hắn phải dừng phắt lại.
Một màn quỷ dị này khiến nội tâm Barty kinh hoàng, vừa muốn giãy dụa, lại cảm thấy có một cỗ lực lượng không thể kháng cự kéo tới.
- Hô!
Cùng lúc đó, Sark theo sát Barty, quyền phải như đạn pháo oanh vào đầu Trần Phàm.
- Sưu!
Trần Phàm dùng một tay túm Barty lôi tới trước người.
- Phanh!
Ngay sau đó, một quyền của Sark trực tiếp oanh lên trên người của Barty, lực lượng khủng bố chấn rung cơ thể Barty, hắn phun ra một búng máu, cả người khom lại như con tôm khô, thân hình đánh tới Trần Phàm.
Trần Phàm không tránh né, thân hình thoáng co rút lại, thắt lưng xoay, thân thể như cây cung lớn, lực lượng tụ tập trên bả vai, dùng sức hất mạnh, tựa như một tòa núi lớn vọt tới thân thể Barty.
Tá lực đả lực, thiếp sơn kháo.
Kính như băng cung, phát nhược tạc lôi.
- Phanh!
- Răng rắc!
Khi thân thể Trần Phàm đánh lên trên người Barty, kình lực tụ tập đột nhiên bùng nổ, thân hình Barty bay ngược ra, trực tiếp đánh lên trên người Sark phía sau, sống mũi Sark bị đụng gãy trong nháy mắt, thân hình cũng bị bật ra ngoài cả thước.
Một kích!
Trần Phàm chỉ dùng một kích liền đánh Barty và Sark tơi tả, liên tục ngã xuông đất.
- Hô! Hô!
Đúng lúc này, Dixi có thực lực yếu nhất bỗng nhiên xuất hiện ngay sau lưng Trần Phàm, hắn mượn dùng lực lượng chạy băng băng tới, thuận thế đá ra một cước, chân gió sắc bén giống như đẩy ra không khí chung quanh, vù vù rung động.
- Gãy cho ta!
Trần Phàm đột nhiên mở to mắt, khẽ quát một tiếng, chân trái ghim trên mặt đất, vặn eo, chân phải thuận thế khom xuống, nửa người trên quẹo phải, ninh thành một góc độ nhất định, đem lực lượng cùng lực chuyển của nửa thân trên phối hợp cùng một chỗ, đem đùi phải xoay trở lại, đá về hướng Dixi.
Hồi toàn thích!
Đối mặt công kích của Dixi, Trần Phàm trực tiếp lựa chọn cách dùng cứng đối cứng, động tác giống như trước đó, nhìn như chậm, tuy nhiên lại nhanh tới cực hạn.
- Răng rắc!
Theo sau...không đợi hai chân của Trần Phàm cùng Dixi chạm vào nhau, kình lực tụ tập nơi bàn chân của Trần Phàm đột nhiên bùng nổ, cách không giã lên đùi phải của Dixi, nháy mắt cắt nát đùi phải của hắn, phát ra một tiếng trầm đục.
- Phanh!
Tiếng vang giòn xuất ra, bàn chân Trần Phàm lại đá vào nơi xương cốt đùi phải bị gãy của đối phương, đùi phải của Dixi trực tiếp gãy thành hai đoạn, cả người mất đi thăng bằng ngã quỵ về phía trước.
Cách đó không xa, Olivia giống như bị choáng váng, ngơ ngác sững sờ nguyên tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dixi, giống như đang hỏi vì sao chân của Đồ Tể còn chưa đá trúng đùi hắn mà chân của Dixi lại bị gãy đoạn?
Không một tiếng trả lời.
Trần Phàm thấy Dixi sắp ngã, đùi phải đột nhiên thu về, rơi xuống đất, phát lực, thân hình nhảy dựng, chân trái thuận thế bắn ra, đá vào đầu Dixi.
- Phanh!
Tiếng trầm đục truyền ra, đầu của Dixi trong nháy mắt rời khỏi thân hình, giống như quả bóng, trực tiếp bay ra ngoài.
- Phốc xuy!
Một đạo cột máu từ cổ của Dixi phun ra, tựa như suối phun lên trời cao.
- Hoa...hoa...
Trong lúc nhất thời, bầu trời đền cổ nhuộm đỏ máu tươi, mưa máu đầy trời.
Thi thể không đầu của Dixi ầm ầm ngã xuống đất, nháy mắt đã nhuộm đỏ mặt đất.
Lấy thủ đoạn máu tanh giết chết Dixi, Trần Phàm không ngừng lại, cả người bắn ra ngay tại chỗ, giống như một cơn gió, lần nữa biến mất trong tầm mắt của Olivia.
Theo sau...
Không đợi Olivia nhìn thấy rõ thân ảnh của Trần Phàm, Trần Phàm đã trực tiếp xuất hiện trước người Sark vừa mới đứng dậy.
Vừa rồi Sark bị Barty đụng ngã xuống đất, khí huyết vừa bốc lên, còn chưa khôi phục lại, liền phát hiện Trần Phàm giống như u linh xuất hiện ngay trước mắt, trong lòng giật nảy, không nói một lời pháo quyền lại chém ra, đánh vào đầu Trần Phàm!
Phía trước, Trần Phàm đối mặt một kích tụ lực của Dixi còn không tránh né, lúc này đối mặt một kích vội vàng của Sark, sẽ tránh sao?
Sẽ không!
Trần Phàm trực tiếp vung lên thiết quyền, đánh vào nắm tay Sark.
- Răng rắc!
- Phanh!
Giống như trước đó, không đợi nắm tay Trần Phàm chạm vào tay Sark, kình lực tụ tập trên nắm tay Trần Phàm chợt bùng nổ, cách không giã lên nắm tay Sark, năm ngón tay của hắn toàn bộ đều gãy, máu tươi đầm đìa, theo sau...khi nắm tay Trần Phàm chạm vào nắm tay hắn, kình lực còn lại liền bùng phát, trực tiếp đem nắm tay của Sark đập thành tro bụi.
- A!
Cái gọi là tay đứt ruột xót, mười ngón tay của Sark bị nên thành tro bụi, lập tức hét lên, thân hình bay ngược ra sau.
Trần Phàm thấy thế, dưới chân vừa động, không đợi Sark rơi xuống đất, lại xuất hiện ngay trước người hắn, quyền thứ hai gió rít lao tới, đánh thẳng trái tim hắn!
- Phanh!
Tiếng trầm đục lại truyền tới, nắm tay Trần Phàm trực tiếp nên vào ngực trái của Sark, ngực trái của hắn bị nện ra một lỗ thủng cỡ một nắm tay.
- Phốc xuy!
Trần Phàm vừa thu quyền, trái tim bị chấn vỡ của Sark xen lẫn máu tươi tuôn trào xì ra, văng lên thân thể Trần Phàm, biến hắn thành người máu.
- Barty, mày tự mình giải quyết, hay là tao giúp mày?
Không để ý tới vết máu trên người, Trần Phàm hướng Barty bước ra một bước.