Từ sau khi Dai Fu đi vào đại học Đông Hải, phòng y tế trở thành thánh địa trong lòng toàn bộ nam sinh viên - gọi là thánh địa là bởi vì nơi đó có nữ thần, ít nhất...các nam sinh đều cho là như vậy.
Sở dĩ Dai Fu được đông đảo nam sinh xem là thánh nữ, đây cũng là có nguyên nhân.
Có thể nói, Dai Fu ngoại trừ đối mặt Trần Phàm sẽ bày ra bổn sắc yêu tinh, những thời gian khác đều hoàn toàn khác hẳn.
Tuy rằng nàng sẽ ôn hòa nhã nhặn tiếp đãi mỗi một nam sinh viện cớ đến khám bệnh để có thời gian ở chung cùng nàng, nhưng ở trước mặt những người đó, nàng sẽ lộ ra một mặt khủng bố của một vị bác sĩ tâm lý, nàng lợi dụng sự hiểu biết về nhược điểm cùng tâm lý của nhân tính, làm cho những người đó mang theo lòng khát khao mà đến, mang theo sự thất vọng mà về.
Nhưng...cho dù là như vậy, mỗi ngày vẫn có rất nhiều nam sinh đi tới phòng y tế, tựa hồ theo bọn hắn xem ra, mỗi ngày có thể nhìn thấy nữ thần trong truyền thuyết đã là một chuyện hạnh phúc.
Đối với hết thảy những chuyện này, Trần Phàm cũng không biết.
Từ sau chuyện đua xe, Dai Fu cũng chưa từng liên hệ với hắn.
Tuy rằng điều này làm cho Trần Phàm có cảm giác không đúng, nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nên cũng không chủ động liên hệ Dai Fu.
Vì thế, khi Trần Phàm lần đầu tiên đi tới phòng y tế, nhìn thấy ngoài cửa phòng cố vấn tâm lý đông người đang xếp hàng thì hắn không khỏi lâm vào sửng sốt, theo sau cười khổ không thôi.
Hắn nhàm chán đứng trong hành lang đợi nửa giờ, Trần Phàm mới có được cơ hội đi vào văn phòng của Dai Fu.
So sánh với văn phòng của Cảnh Huy mà nói, đại học Đông Hải chuẩn bị văn phòng cho Dai Fu lớn hơn rất nhiều, sắc điệu lại rất đơn giản, hơn nữa cũng không hề trang hoàng.
Đi vào văn phòng nhận thấy được điểm này, Trần Phàm rất rõ ràng, tất cả chuyện này chỉ sợ do chính Dai Fu yêu cầu, nếu không đừng nói tới bối cảnh sau lưng của Dai Fu, chỉ là Anh quốc thậm chí là thân phận bác sĩ tâm lý đầy quyền uy khắp Châu Âu, nhân viên nhà trường phải xem Dai Fu như Thượng Đế mà cung kính đối xử. Nguồn truyện:
Trong văn phòng, Dai Fu mặc một bộ áo choàng ngắn, trên đầu đội một chiếc mũ trắng nhỏ, mái tóc dài màu vàng kim giống như thác nước tùy ý xõa trên vai, phối hợp với gương mặt cùng ngọn núi khiến cho người ta phải ngạt thở, thực dễ dàng làm cho người ta liên tưởng tới phim tình cảm AV đầy hấp dẫn.
Tuy mỗi ngày Dai Fu đều dùng ít thời gian tiếp đãi một ít sinh viên cần trưng cầu ý kiến về tâm lý, nhưng cũng có quy định thời gian, sau mười một giờ sẽ không tiếp khách.
- Đồng học, cậu thật may mắn, cậu là người cuối cùng trong hôm nay có cơ hội được trưng cầu ý kiến.
Sau khi Trần Phàm vào cửa, Dai Fu đang cúi đầu xem một phần báo cáo học thuật, vẫn không ngẩng lên, giọng nói không lạnh không nhạt:
- Hiện tại còn năm phút tới mười một giờ, hi vọng trong năm phút kế tiếp tôi có thể giúp cậu làm chút gì đó.
Nhìn vẻ mặt chú tâm xem báo cáo học thuật của Dai Fu, bên tai vang lên lời nói của nàng, Trần Phàm không khỏi nhớ tới chính mình lần đầu tiên mình gặp mặt Dai Fu.
Vào lần đó, Trần Phàm thông qua Trần gia ra sức mới lấy được cơ hội gặp mặt Dai Fu, nhưng Dai Fu cũng chỉ cho hắn được mười phút.
Trong đầu hiện ra tình hình lần đầu tiên hai người gặp mặt, Trần Phàm không khỏi nở nụ cười.
Có lẽ bởi vì nghe được tiếng cười, đôi mày thanh tú của Dai Fu hơi cau lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng cửa.
- Chẳng lẽ hôm nay lão đầu Thượng Đế đã ngủ quên sao?
Nhìn thấy Trần Phàm, đôi mắt như lam bảo thạch của Dai Fu đột nhiên phóng lớn, sau đó hiện lên một tia sáng kỳ dị, sắc mặt cổ quái nói:
- Nếu không làm sao anh lại tới nơi này?
- Cô gái điên, chẳng lẽ tôi không thể tới nơi này sao?
Trần Phàm vừa nói vừa đi về hướng Dai Fu.
Dai Fu lắc lắc đầu, nghiêm trang nói:
- Đương nhiên không phải. Tôi chỉ tò mò anh đến tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ là bệnh tình của anh phát tác? Ân, để cho tôi suy nghĩ, bệnh tình của anh đã bắt đầu phát triển theo phương hướng tốt, hơn nữa khống chế tương đối khá, cho dù phát tác anh dựa vào ý chí của bản thân cũng có thể chống cự, sẽ không đến tìm tôi cầu cứu. Một khi đã như vậy, anh tìm đến tôi hẳn là vì chuyện khác.
Nói tới đây, Dai Fu buông báo cáo học thuật trong tay, bộ dạng uể oải tựa vào trên ghế, nhếch chân bắt chéo, đôi mắt mê người chợt lóe:
- Tôi rất hiếu kỳ, nguyên nhân anh đến tìm tôi.
- Thật không nghĩ tới, tôi lại có thể làm cho cô đoán không ra ý tưởng trong nội tâm.
Trần Phàm cười nói đùa, nhưng trong lòng cảm thấy được thái độ của Dai Fu đối với hắn tựa hồ đã xảy ra một ít biến hóa vi diệu.
Đến nỗi rốt cục vì sao thay đổi, trong lúc nhất thời hắn lại nghĩ không ra.
- Honey, từ sau khi tôi đến đây gặp anh, tôi đã bắt đầu không nắm bắt được suy nghĩ ở trong nội tâm của anh rồi.
Dai Fu mở miệng lần nữa, giọng nói có chút quỷ dị, trong con ngươi hiện lên một tia u oán.
Trần Phàm cũng không nhận thấy được điểm này, mà cười nhún vai:
- Như vậy rất tốt, không phải sao?
- Ân, đúng vậy, ít nhất cho tôi nhìn thấy một mặt khác của anh.
Dai Fu cười gật đầu, theo sau nói:
- Tốt lắm, nói cho tôi biết, hôm nay mục đích anh đến tìm tôi.
- Muốn mời cô hỗ trợ.
Trần Phàm hơi có chút xấu hổ nói.
Hỗ trợ?
Ngạc nhiên nghe được hai chữ này, trên mặt Dai Fu chậm rãi toát ra một sự hứng thú, nàng chớp đôi mắt màu lam mê người, cười tươi như vầng trăng non:
- Honey, anh muốn tôi giúp anh làm việc gì đấy?
Không biết tại sao, nhìn thấy nụ cười trên mặt Dai Fu, Trần Phàm đột nhiên cảm giác được toàn thân đều không thoải mái!
Hắn có thể cảm giác được, sau khi mình nói ra hai chữ hỗ trợ, thái độ của Dai Fu tựa hồ...tựa hồ như lại nhớ tới thuở trước!
Nhưng...đồng thời cũng làm trong lòng hắn tuôn ra một ý niệm quái dị khác trong đầu: cô gái điên này gần đây không chịu liên hệ trước với mình, tựa hồ là đang chờ mình chủ động đưa tới cửa a?
Lắc lắc đầu, Trần Phàm đem ý niệm rối loạn trong đầu mình ném đi, nghiêm mặt nói:
- Tôi cần cô nhảy một điệu vũ!
- Khiêu vũ?
Vẻ mặt Dai Fu nghi hoặc.
Trần Phàm cười khổ gật đầu:
- Phải, tôi cùng bạn bè phụ trách tổ chức một tiết mục trong buổi dạ hội đón người mới đến, nhưng hiện tại thiếu một tiết mục khiêu vũ, tôi cảm thấy cô là người tốt nhất để lựa chọn.
Điểm này, Trần Phàm thật ra không hề nói sai, hắn tận mắt nhìn thấy Dai Fu nhảy ballet, hoàn toàn là tiêu chuẩn chuyên nghiệp.
Nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, Dai Fu có chút kinh ngạc, sau đó diễn cảm cũng trở nên có chút phức tạp, tựa hồ nàng thật không ngờ, Trần Phàm chủ động đến tìm nàng chỉ vì một việc nhỏ như vậy.
Nghĩ nghĩ, Dai Fu liếm liếm môi hỏi:
- Chính là chuyện này sao?
Nhìn thấy động tác đầu lưỡi của Dai Fu, trong đầu Trần Phàm nhất thời hiện ra cảm giác lúc Dai Fu dùng miệng bao vây lấy cây thương của mình, bản năng liền nổi lên phản ứng vốn có của nam nhân.
Thật là một yêu tinh mê chết người không đền mạng!
Trong lòng Trần Phàm thầm mắng một câu, diễn cảm cũng không hề biến hóa:
- Phải, chỉ là chuyện này.
- Tôi có thể giúp anh.
Dai Fu trả lời Trần Phàm, sau đó lộ ra biểu tình của một con sói đang dụ dỗ con cừu nhỏ phạm tội, lại đột nhiên chuyển giọng:
- Bất quá...tôi có một yêu cầu.
- Yêu cầu gì?
Trần Phàm ngây ra.
- Tốt lắm, honey, đã qua năm phút, tiếp theo tôi còn bận việc, anh có thể ly khai.
Lúc này đây, Dai Fu lại không đưa ra đáp án, mà là ngồi thẳng người, ưỡn ngọn núi cao ngất phía trước ngực, liếm liếm môi, lộ ra dáng tươi cười gọi hồn:
- Còn về yêu cầu của tôi, rất nhanh anh sẽ biết thôi.
Tôi không cho phép anh đi!
Lời nói của Tô San giống như tiếng sấm bình thường, nổ vang ở bên tai của Trần Phàm, khiến cho hắn không kìm lòng được đành phải dừng bước. Thoáng quay đầu lại nhìn Tô San đang khom lưng thất thanh khóc, Trần Phàm trong lòng hung hăng run lên.
Chứng kiến Trần Phàm dừng bước. Tô San nhanh như một cơn gió lốc, cấp tốc lao về phía Trần Phàm.
Nhìn Tô San đang hướng về phía mình chạy vội đến. Trần Phàm theo bản năng Dang rộng hai tay ra. Ngay sau đó, Tô San trực tiếp nhào vào lồng ngực của Trần Phàm, gắt gao ôm chặt lấy hắn, giống như đang ôm đồ vật trân quý nhất trên đời:
- Tôi...không cho phép anh đi.
Trần Phàm theo bản năng vươn tay, khẽ vuốt mái tóc trên đầu Tô San. đồng thời nhẹ nhàng thở dài. Theo ý nào đó mà nói, thì bản thân hắn cũng không muốn rời khỏi đây. Bởi vì nơi này trong bất tri giác đã mang lại cho hắn cảm giác ấm áp như một gia đình. Nhưng...nếu đem quá khứ hắc ám dơ bẩn của mình nói cho cô gái trước mắt này nghe, thì hoàn toàn sẽ làm vấy bần nội tâm ngây thơ trong trắng của cô gái, khỏa trái tim thuần khiết liền sẽ bị dập nát ở trong tay mình. Đó là chuyện tình Trần Phàm tuyệt đối không muốn nhìn qua.
Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, Trần Phàm lại không khỏi thở dài...
Tựa như cảm nhận được Trần Phàm đang muốn nói gì đó, đột nhiên Tô San ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt vuông vắn của Trần Phàm, gằn từng chữ:
- Tôi chi nói là tôi từng chân ghét anh mà thôi, cũng không có nói bây giờ còn chân ghét anh. Ngoài ra, nếu anh không muốn cho tôi biết quá khứ của anh, vậy sau này tôi sê không hỏi nữa.
- Tô San, kỳ thật...cô không cần phải...ủy khuất chính mình, lừa dối tôi làm gì.
Trần Phàm nhẹ nhàng sửa lại mấy sợi tóc rối bay trên trán Tô San, thản nhiên nói.
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói như thế. Tô San nhất thời nhớ đến, thời gian buổi tối theo trong miệng Lý Dĩnh biết được người biểu diễn bài múa cuối cùng trong dạ hội nghênh tân kia chính là Trần Phàm xong, tâm tình của Tô San luôn luôn hết sức phức tạp. Một bên nàng cảm thấy khiếp sợ vì người biểu diễn bài múa kia không ngờ chính là Trần Phàm, một bên nàng cảm thấy đau lòng vì cái thân ảnh thê lương mà cô độc, đứng ở trên khán đài lúc đó.
Trên đường quay về, nàng đang hồi tưởng lại quãng thời gian qua mình và Trần Phàm sống chung cùng nhau. Nàng nhớ tới phần quà độc đáo mà Trần Phàm tặng cho nàng vào hôm sinh nhật, cũng nhớ tới chuyện sau khi nàng diễn xuất thất bại. Trần Phàm đã nhắn tin cổ vũ tinh thần cho nàng.
Khi nhớ lại hết thảy mọi chuyện...đột nhiên nàng cảm giác được, chính hắn một vị hôn phu tuy rằng không có chút phong độ thân sĩ, không biết nhường nhịn cho mình, nhìn qua bề ngoài thì hắn đối với chính mình luôn luôn thờ ơ, nhưng trên thực tế hắn luôn luôn âm thầm quan sát chính mình, hơn nữa mỗi khi đến thời điểm mấu chốt, hắn đều cấp cho mình những điều kinh hi không tường.
Cử việc những điều kinh hỉ kia bản thân mình không muốn. Nhưng hắn đã nói rằng...hắn có thể vì mình mà trả giá thật nhiều! Có suy nghĩ này, sau khi về nhà Tô San liền tìm dì Điền gối đầu nói chuyện thâu đêm. Cả quá trình nói chuyện nhìn nàng như không một chút hoảng sợ, nhưng trên thực tế. Tô San trong lòng khẩn trương không thôi.
Mà dì Điền còn nói một câu như thế này:- Tiểu thư, kỳ thật...Trần thiếu phi thưởng vĩ đại, hơn nữa cậu ấy rất quan tâm đến tiểu thư!
Câu nói này đã khiến cho Tô San hạ quyết tâm...Nếu như chính mình hiện giờ đã không còn chân ghét hắn như trước, hơn nữa ờ sâu trong nội tâm cũng bắt đầu chậm rãi chấp nhận thân phận của vị hôn phu này. Như vậy mình nên hảo hảo cùng hắn nói chuyện, hiểu thêm về quá khứ của hắn. để thay đổi một chút mối quan hệ giữa hai người.
Mình đang lừa dối hắn sao? Tô San theo bản năng tự hỏi chính mình. Theo sau, trong lòng nàng rất nhanh đã tuôn ra một cái đáp án. Có được đáp án chính xác, Tô San liền khẽ lắc đầu:
- Trần Phàm, tôi không phải đang nói dối anh, mà tôi muốn thử chấp nhận anh. Nhưng...anh cũng biết đó, từ trước tới nay anh đối với tôi có tầm ảnh hưởng quá lớn, tôi cần phải có thêm thời gian.
Lời nói của Tô San giống như một dòng nước ấm bình thường, tưới lên trên khỏa trái tim băng sương nhiều năm qua của Trần Phàm, khiến cho hắn cảm nhận được một chút hơi ấm. Thoáng hít sâu một hơi, bỗng nhiên Trần Phàm bày ra vẻ tươi cười khiêu khích nói:
- Lão bà ngoan! Anh chi chòng ghẹo em một chút mà thôi, không nghĩ tới em phản ứng mãnh liệt như thế. Xem ra...đời này em nhất định là không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của anh nữa rồi.
Nguyên bản vì chuyện Trần Phàm muốn rời đi, mà Tô San tổn thương tâm tình, lúc này bỗng nhiên nghe thấy Trần Phàm nói như thế, đầu tiên nàng trợn tròn hai mắt, vài giây đồng hồ sau mới kịp phản ứng, lập tức vung đôi phấn quyền trắng nõn lên đấm tới Trần Phàm:
- Anh là tên hỗn đản!
- Tục ngữ nói đàn ông không xấu thì đàn bà không thương. Nếu anh không hỗn đản, thì làm sao em sẽ hướng anh thiệt tình thổ lộ đây? Ưm, không chi thổ lộ đơn giản như vậy, mà lại còn lăng phí mất một lần cơ hội nữa ah!
Trần Phàm buông lỏng thân thế, tùy ý để cho đôi phấn quyền mềm mại của Tô San đấm vào người mình, nhăn nhờ nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nghe thấy Trần Phàm buông lời vô sỉ, nỗi thương tâm trong lòng Tô San nhanh chóng biến mất, cướp lấy chính là diễn cảm phẫn nộ:
- Trần Phàm, anh quả thực đúng là cái thứ vô sỉ!
- Lão bà ah! Anh không những vô sỉ mà còn lưu manh háo sắc nữa cơ.
Trần Phàm dưỡng như Chẳng thèm quan tâm, tiền đà ôm lấy Tô San nói:
- Em đều đã thổ lộ rồi, nếu không ngại thì rèn sắt luôn khi còn nóng. đêm nay khí trời thanh mát. ánh trăng sáng tỏ, rất thích hợp làm công tác vận động trên giường...
- Anh lăn ra!
Tô San tức giận đến mức khuôn mặt nhăn nhó trắng bệch ra, theo bản năng đánh đấm lên ngực Trần Phàm, nào ngờ lần này Trần Phàm không có đứng nguyên tại chỗ, chờ để bị đánh. Mà hắn uốn cong người như một con lươn, trực tiếp né tránh đi.
- Được rồi, lão bà ngoan, tâm ý của em như thế nào anh đã biết rồi, chuyện tình nối dõi tông đường luôn luôn phải làm, bất quá cũng không cần nóng vội nhất thời, chọn ngày lành tháng tốt làm tiếp cũng không có muộn.
Trần Phàm không muốn dây dưa thêm nữa, mà lựa chọn rời đi:
- Tối nay anh hơi mệt, chúc ngủ ngon!
Tô San lẳng lặng đưa mắt nhìn Trần Phàm tiến vào phòng ngủ của hắn, không có đuổi theo, nhưng trong lòng thì đang âm thầm tự hỏi chính mình:
- Vì sao hắn phải đánh trống lảng, giấu diếm chuyện quá khứ nhi? Rốt cuộc đâu mới là con người chân thật nhất của hắn đây?
Trở lại phòng ngủ của mình, châm một điếu thuốc lá. Trần Phàm hung hăng rít một hơi. Khói thuốc mông lưng vườn quanh khuôn mặt của Trần Phàm, trong bóng đem, diễn cảm trên mặt của hắn phi thưởng phức tạp, trong đầu không khỏi dần dần hiện ra, lời nói của cha hắn đã từng nói với chính hắn:
- Tiểu Phàm, ta biết tính tình của con giống ông nội, cố chấp, một khi đã quyết định thì cho dù trời có sập xuống cũng sẽ không thay đối. Nếu con không muốn đến Đông Hải, như vậy ta cũng sẽ không cường ép. Bất quá...Ta hy vọng con hãy lắng nghe ta kể xong một câu chuyện này.
- Cha nói đi.
- Con cũng biết, ngày trước ta có tham gia chiến trường. ở trên chiến trường. Tô Thanh Hải cha của San San vì che chắn cho ta mà đã trúng đạn. đồng dạng ta cũng đưa hắn từ trong đống người chết đi ra ngoài. Chúng ta là chiến hữu sinh tử, ta tin tưởng, loại tình cảm này con có thể cảm nhận được.
- Đương nhiên, đây không phải điểm chính. Ta muốn nhắc nhờ con chính là, ta trừ bõ cùng Tô Thanh Hải là chiến hữu sinh tử ra, mẹ của con cùng vợ Tô Thanh Hải cũng là hảo tỷ muội. Mà hôn sự này của hai đứa, cũng là do mẹ con cùng vợ Tô Thanh Hải ước định với nhau.
Lúc ấy, nghe cha nói như vậy thì Trần Phàm kinh ngạc không thôi. Cho tới hôm nay, hắn đều nghĩ rằng hôn sự giữa mình và Tô San đều là do hai lão già này ước định, dù sao hai người cũng là chiến hữu sinh tứ. Trong lúc vượt qua mũi tên hòn đạn, toan tính đến chuyện cưới xin cho con cái mình cũng là bình thường.
Nhưng...Trần Phàm còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì câu nói kế tiếp của lão nhân gia. đã khiến cho hắn hoàn toàn khiếp sợ, thế nên cuối cùng vẫn phải quyết định tìm đến Đông Hải.
- Năm xưa, ta và Tô Thanh Hải cùng chung chiến trường, mà mẹ con cùng vợ Tô Thanh Hải đều ờ phía sau chăm sóc người bị thương, các nàng đều là quân y. Con cũng biết, quân y là một thứ công tác phi thường nguy hiểm, nhất là ở thời kỳ chiến tranh.
- Vợ Tô Thanh Hải là một người phụ nữ có tâm địa rất thiện lương, hơn nữa kĩ năng chức nghiệp thưởng ngày cũng là nhất lưu. Vì cứu tính mạng của các chiến sĩ, nàng thậm chí còn dám buông thả tính mạng của chính bản thân mình. Cũng chính bởi vì thái độ nghiêm khắc với công tác, mà ở trong một lần chiến đấu, vì cứu binh sĩ bị thương, nàng đã rơi lại phía sau, bị quân địch truy sát, thân trúng hai phát đạn.
- Không thể không nói, năm ấy vận khí của nàng rất tốt, viên đạn cũng không bắn trúng phương vị trí mạng, để cho nàng may mắn thoát chết. Bất quá...Hai vết thương kia để lại rất nhiều di chứng ảnh hưởng. Sau lần bị thương đó, thân thể của nàng trở nên cực kỳ yếu kém, thậm chí sau khi chiến tranh kết thúc, trong lúc nàng cùng Tô Thanh Hải tham gia kiểm tra sức khỏe, thì bác sĩ đã từng nói:
- Lấy tính chất thân thể của nàng hiện giờ, đời này sẽ không thế sinh con đẻ cái, nếu không nhất định là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
- Lúc ấy, sau khi biết được tin tức này, nàng khăng khăng muốn chia tay cùng Tô Thanh Hải, nhưng Tô Thanh Hải lại kiên quyết muốn cùng nàng kết hôn, cuối cùng hai người vẫn kết hôn. Nhưng...bởi vì thân thể của nàng quá mức yếu kém, cho nên Tô Thanh Hải vẫn luôn không có con cái.
- Sau khi mẹ con biết nàng không thể sanh đẻ, liền đi thăm nàng, hơn nữa còn an ủi, khi nào muốn sanh nhi đồng, thì hai người sẽ cùng nhau sanh! Cử như vậy, hai người họ đã cùng nhau ước định kế hoạch đính hôn.
- Mẹ con nằm mơ cũng thật không ngờ, hành động này của mình, đã chôn vùi đi tính mệnh của vợ Tô Thanh Hải...Sau khi mẹ con tìm đến nói chuyện cùng vợ Tô Thanh Hải xong, vợ Tô Thanh Hải liền thương lượng với Tô Thanh Hải rằng muốn sanh em bé. Ngay từ đầu. Tô Thanh Hải đã kiên quyết phản đối, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được lòng khát khao làm mẹ của nàng, nên đành phải chấp thuận. Bất quá hắn vẫn nhắc nhờ một câu, nếu như đến lúc sanh em bé mà ảnh hưởng tới sinh mệnh của nàng, thì hắn sẽ quyết đoán buông tha đứa trẻ.
- Tô Thanh Hải nghĩ như vậy, nhưng vợ hắn thì hoàn toàn bất động, nàng nghĩ cho dù phải hy sinh tánh mạng thì cũng muốn lưu lại đứa bé. Nhưng...Lão thiên vô tình, vợ Tô Thanh Hải cùng đứa bé chưa kịp chào đời. ờ một ngày nào đó đã rời bò nhân gian...
- Vậy Tô San là?
- Tô San là người vợ thử hai của Tô Thanh Hải sanh ra. Trước khi cưới nhau. Tô Thanh Hải đã thẳng thắn, nếu hai người chung sống cùng nhau, thì nhất định phải sanh được một đứa bé gái. để Tương lai còn gả cho con...Khi đó con đã chào đời. Lúc ấy, người phụ nữ kia đối với Tô Thanh Hải thương mến vô cùng, cho nên cũng liền đáp ứng không một chút do dự.
- Nhiều năm qua, người đàn bà kia có đổi ý hay không thì ta không biết, nhưng có thể khăng định chính là, vì lời hứa hẹn năm đó, mà nàng cùng Tô San đều đang gánh vác trách nhiệm thay cho người vợ cùng đứa con đã chết ngày trước của Tô Thanh Hải.
- Có thể nghe đến đây, ỷ niệm không muốn đi trong đầu con sẽ càng thêm kiên định. Nhưng...con đã từng nghĩ qua hay chưa, vô luận Tô Thanh Hải hay là người vợ hiện giờ của hắn, vì muốn hoàn thành lời hứa năm xưa, mà đã phải tận lực chờ đợi suốt nhiều năm qua, chỉ là vì muốn đem con gái của bọn hắn gả cho con thôi. Nếu hôm nay con từ chối hôn sự này, đối với hai người bọn họ, đối với người vợ cùng đứa trẻ đã chết trước kia, có phải hay không là quá tàn nhẫn?
Bởi vì lão nhân gia thương thuyết một phen, cho nên cuối cùng Trần Phàm cũng lựa chọn đi tới Đông Hải.
Trước khi đến đây, hắn đã từng nhũ thầm trong lòng:
- Tuyệt đối sẽ không để cho cô gái kia bị tôn thương. Chăng sợ là phải làm địch nhân cùng toàn bộ thế giới, cũng sẽ không do dự...