Vatican nằm trên vùng đất cao phía tây bắc thủ đô Rô ma của Ý, diện tích chỉ có 0. 44 cây số vuông, là quốc gia nhỏ nhất trên thế giới, bởi vì nằm trong nước Ý mà được gọi là " Quốc gia trong quốc gia".
Vatican cũng là giáo đình trung tâm của Thiên Chúa Giáo trên thế giới, lãnh thổ bao gồm quảng trường St. Peter, đại điện St. Peter, cung điện Apostolic, nơi ở của Giáo hoàng và viện bảo tàng Vatican. Quốc thổ đại khái có hình tam giác, ngoại trừ phía đông nam của quảng trường thánh Peter còn lại ba mặt đều có tường thành bao quanh.
Vào lúc bốn giờ sáng, dưới màn đêm, Vatican lộ ra vẻ yên tĩnh hiếm có, trong ánh sáng nhu hòa chiếu sáng quảng trường St. Peter có thể mơ hồ thấy được bóng dáng các thủ vệ giáo đình.
Không riêng gì quảng trường thánh Peter mà những chỗ như đại điện thánh Peter, cung điện Apostolic, đều được bảo vệ nghiêm ngặt.
Đối với sát thủ bình thường, thậm chí là cường giả đạt tới cấp bậc Nhẫn Hoàng mà nói, lọt vào được bên trong Vatican bảo vệ nghiêm ngặt là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Nhưng đối với Trần Phàm mà nói, đây hết thảy không phải là vấn đề.
Trần Phàm cũng không phải là lần đầu tiên tới Vatican, lúc trước hắn cứu Monica từ tay U Linh Thánh Nữ Olivia, sau đó trải qua bảy ngày điên cuồng thành công đem được Monica trở về Vatican nên hết sức hiểu rõ bố cục ở đây.
Dưới màn đêm, Trần Phàm phảng phất như một u linh, không hề làm kinh động đến những thủ vệ giáo đình, thành công tiến vào Vatican, chạy thẳng tới chỗ của Monica.
Dựa theo trí nhớ, Trần Phàm rất nhanh đi tới chỗ ở của Monica.
Thân là thánh nữ giáo đình, Monica ở trong khu vực trung ương của Vatican, cách chỗ giáo hoàng không xa.
Bởi vì trời còn chưa sáng, cho dù là cung điện của Vatican cung hay là chỗ ở của Monica đều tối đen, hiển nhiên Louis đệ tam và Monica đều đang ngủ.
Trần Phàm ẩn trong bóng tối nhìn thấy rõ ràng có bốn thành viên giáo đình mặc áo trắng đứng trước cửa phòng của Monica, ngoài ra còn có hai người nấp chung quanh.
Trần Phàm suy nghĩ một chút rồi không xông vào mà như một con khỉ chui tót lên nóc nhà, sao đó từ cửa sổ luồn mình vào chỗ ở của Monica.
Chỗ ở của Monica là một ngôi nhà ba tầng, Trần Phàm theo trí nhớ đi tới phòng ngủ của nàng trên tầng ba.
Ánh trăng nhu hòa xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng ngủ. Nhờ ánh trăng mờ ảo, có thể thấy Monica đang nằm trên chiếc giường gắn rất nhiều bảo thạch, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa trắng, ẩn hiện thân thể mềm mại.
- Người nào?
Cùng lúc Trần Phàm vừa tiến vào phòng thì Monica đồng thời tỉnh giấc, chồm dậy với một thanh bảo kiếm chĩa vào Trần Phàm.
- Là anh.
Trần Phàm thấy vậy thì cũng không kỳ quái. Sau khi tiến vào phòng của Monica, hắn không cố ý áp chế hơi thở và tiếng bước chân, với thực lực của Monica sẽ dễ dàng nghe thấy.
Hơn nữa Trần Phàm cũng biết, kể từ khi Hắc Ám U Linh nghiên cứu chế tạo thành công ra gien đột biến số một thì thực lực đại tăng, sự uy hiếp với giáo đình càng lúc càng lớn nên giáo đình càng đẩy mạnh phòng vệ, Monica thân là thánh nữ nên cũng cảnh giác hơn trước một chút.
Dù sao, nàng từng bị người của Hắc Ám U Linh bắt đi một lần.
- Đồ Tể?
Nghe thấy thanh âm của Trần Phàm, Monica nhất thời cả kinh, sau đó nhờ vào ánh sáng yếu ớt thấy rõ khuôn mặt mà trong lòng nàng luôn khắc sâu.
Xác định người đến là Trần Phàm, vẻ cảnh giác trên mặt Monica hoàn toàn biến mất chỉ còn lại sự kích động không chút che giấu.
- Cưng ơi, Đồ Tể, thật sự là anh sao?
Mặc dù xác định là Trần Phàm, nhưng Monica vẫn có chút không tin, nàng nhìn thẳng vào Trần Phàm, lẩm bẩm nói
- Đây không phải là đang nằm mơ sao?
- Monica, em không nằm mơ, thật sự là anh.
Trần Phàm cười cười, bước thẳng tới.
Thấy Trần Phàm đi tới, hơi thở của Monica trở nên dồn dập, nàng đặt thanh bảo kiếm xuống mặt sàn rồi bước nhanh về Trần Phàm.
Trong chớp mắt, hai người gặp nhau, Monica nhào thẳng vào ngực Trần Phàm.
- Cưng ơi, thật sự là anh, em không phải nằm mơ!
Monica rúc vào lòng Trần Phàm, cảm nhận được khí tức quen thuộc mà nàng mê luyến, thân thể bất giác run rẩy.
Cảm nhận được thân thể mềm mại, bộ ngực cao vút đang áp vào ngực mình, Trần Phàm bắt đầu có phản ứng bình thường của một nam nhân, bất quá nghe ra được tình ý của Monica, hắn dùng nghị lực kinh khủng để khống chế, nhẹ nhàng đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của nàng, cười nói
- Monica, thực lực của em hình như đã tăng lên.
Monica nghe vậy thì ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn Trần Phàm mỉm cười, gật đầu, hơi nhíu mà
- Kể từ khi Hắc Ám U Linh thành công nghiên cứu chế tạo ra gien đột biến số một, giáo đình cảm nhận được áp lực cực lớn nên mọi người đều ra sức tăng cường thực lực.
Nói tới đây, Monica trong lòng vừa động, hiểu cái gì, hỏi
- Cưng ơi, lúc này anh tới đây có phải là muốn liên thủ với chú em đối phó Hắc Ám U Linh sao?
Trần Phàm lúc trước đối phó với Yến gia từng nhờ Louis đệ tam đả động số một, ngược lại cũng hứa hẹn sẽ liên thủ với giáo đình đối phó Hắc Ám U Linh.
Lần này, mục đích Trần Phàm đến Vatican đúng là vì tìm Louis đệ tam để thực hiện hứa hẹn liên thủ.
Chứng kiến thực lực của Ma Ha sau khi thành công tiêm vào hai mũi gien đột biến, Trần Phàm hiểu, nếu như Hắc Ám U Hoàng đứng hàng thứ thứ hai thành công tiêm vào hai mũi trở lên thì thực lực sẽ cực kỳ đáng sợ.
Liên thủ với Louis đệ tam đứng hàng thứ ba trên thần bảng có thể đảm bảo phần thắng trong trận quyết chiến này.
Hiện giờ nghe Monica hỏi vậy thì Trần Phàm cũng không giấu diếm, khẽ gật đầu một cái.
Thấy Trần Phàm gật đầu, Monica hơi có vẻ mất mát.
Tựa hồ trong sâu thẳm, nàng càng hy vọng là hắn đến gặp mình.
- Xin lỗi, Monica, trong khoảng thời gian này anh quá nhiều việc nên không thể đến thăm em.
Tựa hồ đã nhận ra sự hụt hẫng của Monica, Trần Phàm nói một câu xin lỗi rồi nhẹ nhàng nâng gương mặt tuyệt mỹ của nàng đặt lên một cái hôn thật sâu.
Nghe Trần Phàm nói vậy, cảm nhận được tình cảm yêu thương qua cái hôn của hắn, sự hụt hẫng trong lòng Monica hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại sự vui sướng.
Bởi vì nàng biết, nam nhân này quả thật nhiều việc, hơn nữa bên cạnh hắn có rất nhiều nữ nhân, nàng không thể yêu cầu quá nhiều, chỉ cần trong lòng Trần Phàm có một chỗ dành cho nàng đã là cảm thấy thỏa mãn.
Mà lời và hành động của Trần Phàm cũng đủ để cho thấy điểm này.
- Xin lỗi, cưng ơi, là em quá tham lam rồi.
Monica khẽ nói câu xin lỗi rồi không đợi Trần Phàm đáp lời, hai tay thuận thế ôm lấy cổ Trần Phàm, đôi môi khẽ run rẩy rồi chủ động áp vào Trần Phàm.
Hai người nhanh chóng chạm vào nhau, cùng chìm vào một cái hôn điên cuồng.
Đối mặt với sự chủ động của Monica, thần kinh đang căng thẳng của Trần Phàm cũng buông lỏng, một tay ép mạnh Monica vào ngực, một tay bắt đầu vuốt ve bờ mông tròn căng của nàng.
Cảm nhận được sức nóng trên tay hắn, thân thể của Monica nhất thời mềm nhũn, dán chặt vào người Trần Phàm, hai tay bắt đầu mở khuy áo hắn.
Một cái.
Hai cái.
Ba cái.
Rất nhanh, Monica đã mở toang cúc áo của Trần Phàm, hai tay cuồng nhiệt vuốt ve lồng ngực cứng cáp của Trần Phàm.
Cảm nhận được khí tức đàn ông nồng đậm của Trần Phàm, vuốt ve những vết sẹo nửa người trên của hắn, dục hỏa trong người của Monica hoàn toàn bị thiêu đốt, nàng đột nhiên ngửa đầu phát ra một tiếng câu hồn, hơi thở dồn dập, khuôn mặt đỏ bừng, cặp mắt xanh thẳm mê ly.
- Cưng ơi, muốn em...
Monica say mê nhìn vào Trần Phàm, sau đó khẽ cắn vành tai hắn rồi đưa tay ra mở thắt lưng của Trần Phàm.
Lúc này Monica vẫn tràn đầy quang huy thần thánh nhưng lại giống như một vưu vật khả ái.
Sự hấp dẫn của nàng khiến cho không một nam nhân nào có thể kháng cự!
Trần Phàm cũng như thế.
Đối mặt với sự hấp dẫn của Monica, hắn để mặc nàng chủ động cởi thắt lưng, ôm xốc lấy nàng đi về phía giường lớn.
Một lát sau, tại chốn thần thánh Vatican, thân thể của Trần Phàm cùng Monica kết hợp hoàn mỹ thành một khối.
Qua ánh trăng dịu dàng, có thể thấy Monica tựa như bạch tuộc quấn lấy Trần Phàm, thân thể điên cuồng giãy dụa để Trần Phàm đánh sâu vào, trên khuôn mặt vốn tràn ngập vẻ thần thánh giờ chỉ còn xuân tình rạo rực.
Có lẽ vì sợ nhân viên bảo vệ bên ngoài mà Monica cố ý áp chế tiếng kêu của mình.
Không biết qua bao lâu, kèm theo một tiếng rên rỉ áp chế, thân thể hai người áp chặt vào nhau không tách rời.
Monica sau khi thỏa mãn giống như một chú mèo ngoan ngoãn dựa vào Trần Phàm, hai tay nghịch ngợm trên ngực hắn.
- Cưng ơi, anh và chú em liên thủ chắc là có thể đối phó Hắc Ám U Hoàng không?
Đột nhiên, Monica lên tiếng phá vỡ sự an tĩnh trong phòng ngủ, nét mặt của nàng hơi có vẻ lo lắng.
Cha mẹ của Monica đều chết thảm trong tay Hắc Ám U Hoàng, nàng nằm ơ cũng muốn giết y, nếu như Trần Phàm thua trong tay Hắc Ám U Hoàng thì nguyện vọng của Monica tan vỡ không nói, giáo đình cũng gặp phải tai nạn!
Đây là điều mà Monica không muốn nhìn thấy!
Nghe Monica hỏi vậy, thần kinh của Trần Phàm vừa buông lỏng lại lập tức khẩn trương.
Đối với hắn mà nói, trận chiến cuối cùng này chẳng những sẽ quyết định việc hắn có thể báo thù cho Monica hay không, cứu vãn gia tộc Kena Er hay không mà còn để cho mấy lão nhân trong nước phóng tay khởi động ván cờ.
Trận chiến này, dính líu đến quá nhiều...Quá nhiều...người và chuyện.
Trận chiến này, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cả Trung Quốc và tương lai của thế giới!
Đánh một trận cầu tương lai!
Trận chiến này.
Trần Phàm không cho phép, cũng sẽ không khiến mình thất bại!
Màn đêm buông xuống, bầu trời âm u xám xịt, trong trang viên cổ xưa Kena Er bừng sáng ánh đèn.
Dưới ánh đèn, toàn bộ đám chó săn của Crewe quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy.
Roddy đang nằm xụi lơ như một con chó trên mặt đất thấy vậy thì trợn mắt há miệng định nói cái gì đó nhưng cảm thấy lồng ngực như bị một cái gì đó chẹn ngang không thể thốt ra một tiếng, đầu óc trống rỗng.
Đầu óc của Crewe cũng trống rỗng.
Lúc này y có cảm giác đang ở trong một giấc mơ.
Trong sâu thẳm nội tâm của y vẫn hy vọng đây chỉ là một giấc mộng, một cơn ác mộng. Chờ cho sau khi tỉnh cơn ác mộng này, ngoại trừ một thân mồ hôi lạnh thì hết thảy sẽ vẫn không phát sinh biến hóa gì, y, Crewe vẫn là người nắm quyền của gia tộc Kena Er.
- Crewe, ông nội của tôi đâu?
Đang lúc Crewe vẫn còn trong ảo tưởng thì lời của Daifu đã đánh thức y lại.
Nghe được lời của Daifu, Crewe hiểu, đây hết thảy không phải là mộng, mà là sự thật đầy máu tanh!
- Daifu, tộc trưởng đã bị tên khốn kiếp Crewe này bắt lại!
Không đợi Crewe mở miệng, một người đã từng là trực hệ của Edward tức giận lên tiếng, hận không được lập tức đem Crewe bằm thây vạn đoạn.
Daifu cũng đã nghe Trần Phàm nói về chuyện Edward bị Crewe bắt lại, bất quá hiện giờ vẫn chưa có tin tức về tung tích của ông, ngay cả Trần Phàm cũng không biết.
- Trả lời tôi!
Nghe người kia nói vậy, Daifu cũng không dừng lại mà tiếp tục ép tới Crewe.
Crewe không hồi đáp, cặp mắt ngầu đỏ thở hổn hển, nhìn chòng chọc vào Daifu, trong lòng manh động một ý niệm điên rồ.
Nhận thấy hung quang trong mắt Crewe, Trần Phàm biết rõ trong lòng y nghĩ gì nhưng vẫn yên lặng.
- Daifu, cô đừng mơ từ tôi biết được tung tích lão tạp chủng Edward kia, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho cô!
Mắt thấy Daifu từng bước từng bước tiến tới gần, Crewe đỏ ngầu mắt gào thét.
Daifu biến sắc, đang muốn nói gì, lại thấy Crewe đang xụi lơ trên mặt đất đột nhiên chồm lên như một con dã thú điên cuồng nhảy vào nàng.
Chỉ là còn có người nhanh hơn y!
Là Trần Phàm.
Vào khoảnh khắc Crewe sắp chạm được vào người Daifu, Trần Phàm phảng phất như một tòa núi lớn sừng sững chắn trước người của Daifu, không để cho Crewe nhích tới gần Daifu nửa bước!
Dưới ánh đèn, không ai thấy rõ Trần Phàm làm sao để tới trước người của Daifu, cảm giác như là đằng không xuất hiện.
Crewe biết rõ mình khó thoát khỏi cái chết nên liều mạng nhào tới Daifu, cố gắng bắt lấy nàng để làm thành điều kiện uy hiếp Trần Phàm, nhưng nào ngờ vào lúc sắp sửa chạm được lại thấy Trần Phàm xuất hiện trước mặt, không khỏi cả kinh.
Crewe theo quán tính vẫn không thể dừng thân.- Bốp!
Thanh âm vang lên giòn tan, cái tát của Trần Phàm đã hạ vào mặt của Crewe làm y ngã vật trên đất, máu tươi thoáng chốc đã đầm đìa cả khuôn mặt.
Crewe chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên một cái rồi trước mắt tối sầm. Y há miệng thì thấy một đống răng xen lẫn máu tươi lổn nhổn phun ra, rơi leng keng vào nền đá cẩm thạch.
Mấy tên chó săn của Crewe thấy vậy thì càng sợ hãi, thân thể càng rung lên bần bật, chất lỏng màu vàng giữa hai chân cũng đùn ra.
Tên hộ vệ của Crewe thì âm thầm tự cảm thấy may mắn vì quyết định vừa rồi của mình.
Theo như gã thấy thì với thực lực mà Trần Phàm vừa thể hiện thì bóp chết gã còn dễ hơn bóp một con kiến!
- Roddy, ông nội Edward ở đâu?
Daifu thấy khuôn mặt của Crewe máu me đầm đìa, cả người co quắp liền quay đầu hỏi Roddy.
Roddy hoàn toàn bị bộ dạng lúc này của Crewe dọa chết, vừa nghe Daifu hỏi thì hét váng lên
- Không...Không nên đánh tôi!
Đang khi nói chuyện thì Crewe đột nhiên quỳ sụp xuống, dập đầu bình bịch với Trần Phàm.
- Roddy, chỉ cần anh nói cho tôi biết tung tích của ông nội thì tôi bảo đảm anh sẽ không bị đánh.
Daifu từng là bác sĩ tâm lý quyền uy nhất Âu Châu nên rất nắm chắc nghệ thuật khống chế lòng người, lúc này thấy bộ dạng thất thần của Roddy thì lập tức dụ dỗ.
-...Đã chết! ", quả nhiên vừa nghe được lời của Daifu thì Roddy cơ hồ không nghĩ ngợi gì bật thốt lên
- Edward bị cha tôi giết!
- Á!
Lời của Roddy như một tiếng sấm vang lên bên tai của Daifu làm nàng chấn động run rẩy, sắc mặt thoáng cái đã tái nhợt.
Không riêng gì Daifu, một số những thành viên trong gia tộc bị ép buộc phải thần phục Crewe cũng đều kinh ngạc, tựa hồ bọn họ không thể ngờ Crewe lại có thể đích thân giết chết Edward.
Dù sao nói như thế nào, Edward cũng là cha của Crewe!
Trần Phàm thì bình tĩnh hơn, chỉ hơi nhíu mày. Lúc biết được tin tức Edward không biết ở đâu, hắn đã dự cảm đến việc Edward dữ nhiều lành ít rồi.
Trần Phàm đang muốn xoay người an ủi Daifu thì đột nhiên thấy nàng hồi phục lại rồi điên cuồng nhào tới Crewe.
- Tôi muốn giết ông, tên khốn kiếp này!
Trong chớp mắt, Daifu vọt tới bên cạnh Crewe, vung chân lên đạp liên hồi vào mặt y.
Phanh! Phanh! Phanh!
Crewe mới vừa rồi trực tiếp bị Trần Phàm giáng cho một tát choáng váng, lúc này không thể chống đỡ thế công điên cuồng của Daifu, tiếp tục bị gót giày cao gót của Daifu đạp cho dập đầu xuống đất.
Trần Phàm cũng không ngăn trở.
Hắn biết, Edward là người tôn kính nhất trong lòng Daifu, hiện giờ Crewe đã đích thân giết chết Edward, là sự đả kích rất lớn đối với nàng. Nếu không để cho nàng phát tiết thì sẽ khó tránh khỏi u uất.
Không biết qua bao lâu, Daifu đã tiêu hao hết khí lực ngừng lại, mềm nhũn ngã quỵ về phía sau.
Trần Phàm tiến lên một bước đỡ lấy Daifu vào ngực, im lặng dịu dàng khẽ vuốt tóc an ủi Daifu.
Trên mặt đất, Crewe nằm co quắp như một con chó chết, toàn thân máu đỏ chan hòa không nhúc nhích, nếu không phải còn thấy hơi thở phập phồng thì còn tưởng rằng đã bị Daifu giẫm chết.
Cảm nhận được sự an ủi của Trần Phàm, Daifu cũng dần bình tĩnh lại, thân thể chỉ còn hơi run rẩy. Nguồn truyện: Truyện FULL
Dưới ánh đèn, ánh mắt nàng đỏ hồng nhưng vẫn quật cường không khóc.
- Gia tộc Kena Er kể từ khi ra đời tới nay chưa bao giờ có thành viên phản bội, chỉ có cha con ngươi là ngoại lệ!
Thấy Daifu không cách nào xử lý cục diện trước mắt, Trần Phàm trầm ngâm một chút rồi nhìn sang những thành viên trọng yếu của gia tộc Kena Er, gằn từng chữ
- Không riêng như thế, Crewe còn tự tay giết chết tộc trưởng tiền nhiệm Edward tiên sinh, các người nói nên xử trí như thế nào?
- Giết!
Tất cả thành viên trọng yếu của gia tộc Kena Er đồng thời mở miệng giận dữ.
Á!
Nghe được tiếng "Giết" đồng thanh, Roddy sợ đến choáng váng ngã vật xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
- Cá nhân tôi cho là chỉ giết bọn họ sẽ quá nhân từ rồi.
Trần Phàm trầm giọng nói
- Bọn chúng không chỉ đơn giản là làm trái gia quy, cá nhân tôi đề nghị bêu đầu lâu bọn chúng ở trước lâu đài gia tộc để răn đe!
- Hô
Những thành viên trọng yếu của gia tộc Kena Er ban đầu đều vì bị Crewe bức bách mà phải thần phục y nên đều căm hận không được đích thân làm thịt y.
Song bây giờ bọn họ nge thấy Trần Phàm sẽ đem hai cha con lột da róc xương thành hai pho tượng đem phơi ra để thị chúng thì không khỏi đều hít vào một hơi khí lạnh.
Thấy phản ứng như vậy của những thành viên trọng yếu trong gia tộc Kena Er, Trần Phàm bất giác thở ra một hơi.
Hắn sở dĩ đề nghị làm như vậy là để uy hiếp sâu sắc những thành viên còn lại của gia tộc Kena Er, khiến cho bọn họ không dám manh tâm phản bội như cha con Crewe, chính xác ra là phản bội Daifu!
Hắn phải giúp Daifu lập uy!
- Làm sao?
Mắt thấy không ai nói chuyện, Trần Phàm cau mày
- Chẳng lẽ các người cho là làm như vậy không thích hợp sao?
- Thích hợp! Crewe tên khốn kiếp này ngay cả Edward tiên sinh cũng giết, thật sự là tội ác tày trời, chết một vạn lần đều không đủ!
Trần Phàm vừa dứt lời, liền có người hưởng ứng.
Hưởng ứng là người hộ vệ của Crewe.
- Thích hợp!
Không ít người thấy vậy cũng lên tiếng phụ họa, trong đó đại đa số dĩ nhiên là chó săn của Crewe, bọn chúng muốn qua đây để chuộc tội.
Những thành viên trọng yếu của gia tộc Kena Er lại không có bao nhiêu người mở miệng.
Không mở miệng, không phải là bởi vì bọn họ không muốn giết chết Crewe, mà là bọn họ nhất thời không cách nào tiếp nhận phương thức trả thù tàn nhẫn này, trọng yếu hơn là nếu như xử lý Crewe theo phương thức này của Trần Phàm tương đương với việc ngầm thừa nhận hắn đang nắm trong tay quyền chi phối gia tộc.
Đây là điều mà bọn họ không muốn nhìn thấy!
Mặc dù nhìn thấu tâm tư của những thành viên này nhưng Trần Phàm cũng không e ngại đến cảm nhận của bọn họ mà nhìn sang hộ vệ của Crewe
- Chuyện này do anh làm, sáng sớm ngày mai tôi muốn nhìn thấy hai bộ xương của bọn họ trước quảng trường lâu đài!
- Đồ Tể tôn quý, xin ngài yên tâm, tôi bảo đảm sẽ làm xong!
Nghe thấy Trần Phàm ra lệnh, hộ vệ của Crewe kích động hành lễ với hắn, trong lòng thầm kêu may mắn vì đã tránh khỏi một kiếp.
Trần Phàm sau khi giúp đỡ Daifu thu thập tàn cuộc thì trong biệt thự trung tâm của trang viên gia tộc Michel cũng đang có chuyện.
Một gã hộ vệ của gia tộc Michel đứng trước người nắm quyền của gia tộc là Delson khẩn trương hồi báo
- Tộc trưởng, mới vừa nhận được tin tức, nam nhân động phương kia dẫn theo Daifu xuất hiện ở lâu đài gia tộc Kena Er, hơn nữa còn thành công đoạt lại quyền lực trong tay Crewe!
- Ngươi...Ngươi xác định?
Thân là người nắm quyền gia tộc Michel, Delson cũng không biết chuyện Trần Phàm quyết chiến với Badian ở biển Aegean, bất quá lại nghe nói tin tức Hắc Ám U Linh đã thần phục Trần Phàm, hiện giờ lại nghe hậu vệ nói Trần Phàm dẫn theo Daifu lật đổ được Crewe thì kinh hãi nhảy dựng lên.
- Xác định, tộc trưởng!
Sắc mặt hộ vệ của Delson khó coi, gật đầu.
- Xong...gia tộc Michel xong rồi!
Thấy gã hộ vệ khẳng định, Delson như bị rút đi toàn bộ khí lực, ngã nhào vào trong ghế, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, lẩm bẩm tự nói.
Trong chớp mắt, y phảng phất như già đi thêm vài tuổi.