- Căn cứ tình thế trước mắt, đối thủ của chúng ta có Barty, Olivia, Sark ba người, ngoài ra còn có Dixi cùng Zorro cũng đáng được chú ý.
Louis III mở miệng lần nữa, nói
- Khi Barty còn trẻ thất bại trong việc tranh giành nữ nhân của anh tôi, ghi hận trong lòng, ẩn núp đã nhiều năm, thực lực trở nên rất mạnh, còn trở thành thủ lĩnh của Hắc Ám U Linh.
Nói tới đây, ngữ khí của Louis III trở nên âm trầm, trong con ngươi toát ra sát ý mãnh liệt
- Sau đó hắn tự mình hạ chiến thư cho anh của tôi, giết chết anh tôi trong trận luận võ, còn muốn chị dâu tôi quỳ nhận sai, chị dâu tôi kiên quyết không chịu, cuối cùng hắn cắt lấy đầu của chị ấy!
Nghe Louis III kể lại nguồn gốc mâu thuẫn giữa Hắc Ám U Linh cùng tòa thánh, Trần Phàm nhìn về hướng Monica, nhìn thấy biểu tình trắng bệch của nàng, thân hình cũng hơi run run lên.
Bởi vì anh hai và chị dâu của Louis III chính là cha mẹ của Monica!
Nhìn thấy bộ dáng thương tâm của Monica, Trần Phàm rất muốn đi lên an ủi, nhưng bởi vì có người ngoài ở đây, chỉ đành bỏ qua ý nghĩ này, tiếp tục nghe Louis III nói.
Khi Louis kể lại câu chuyện thống khổ quá khứ, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, cánh tay siết mạnh, cảm giác như hiện tại Barty xuất hiện, hắn sẽ liều mạng đổ máu quyết tử chiến.
- Sau khi Barty khiêu chiến anh tôi thành công, mấy năm nay không giao thủ với người khác, thực lực cụ thể mạnh tới loại tình trạng nào, trong lòng tôi thật không rõ.
Louis nói tới đây, đưa mắt nhìn Trần Phàm
- Đồ Tể, ý của tôi là, giao Barty cho anh đối phó, anh thấy thế nào?
- Được!
Trần Phàm hiểu rõ thực lực của Barty sâu không lường được, sở dĩ người lập ra Thần Bảng để cho hắn đứng hàng thứ nhất, hoàn toàn là bởi vì hắn diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục quá mức náo động. Mà hiện giờ Barty thành công tiêm năm lần gien số một, Louis III vốn không còn là đối thủ, chỉ có chính mình đi đối phó.
- Tôi nghĩ cho dù Barty có cường thịnh bao nhiêu, cũng sẽ không phải là đối thủ của Đồ Tể anh. Khi anh đối phó Barty, tôi cùng Brahma đối phó Olivia, Sark, Dixi và Zorro, tranh thủ kéo dài thời gian, chờ sau khi anh giết chết Barty, ba người chúng ta hợp lực tiếp tục đối phó bốn người bọn hắn sẽ trở nên phi thường dễ dàng.
Louis III nói ra kế hoạch của mình.
Trần Phàm cảm thấy Louis an bài không tệ, nhưng lại có một chút nghi hoặc
- Giáo hoàng bệ hạ, theo an bài của ông, trận chiến này chỉ có chúng ta tham gia?
- Phải!
Louis III hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ
- Chúng ta đã là những người đại biểu cho vũ lực cường đại nhất trên thế giới, trận chiến này đối với song phương mà nói chẳng khác nào là quyết chiến!
Đối với những lời này, Trần Phàm không hề có chút phản bác.
Hắn rất rõ ràng, nếu Louis III cùng Brahma bị giết chết trong trận đấu này, như vậy chuyện tòa thánh bị Hắc Ám U Linh lật đổ chỉ là chuyện sớm hay muộn, trái lại cũng là như thế.
- Giáo hoàng bệ hạ, ý của tôi là chúng ta nên làm như thế nào mới cho Barty đồng ý sắp xếp của chúng ta?
Trần Phàm nói thẳng ra, bởi vì theo hắn nghĩ, Barty là thủ lĩnh Hắc Ám U Linh, tự nhiên sẽ không tùy ý cho Louis an bài.
Nghe hắn hỏi, Louis khẽ lắc đầu
- Đồ Tể, chuyện này anh không cần phải lo lắng. Barty là một người thật tự phụ. Hắn cũng giống như chúng ta, cũng biết trận chiến này không cách nào tránh khỏi. Với tính cách tự phụ của hắn, quả quyết sẽ không trốn tránh, chỉ cần chúng ta hạ chiến thư, hắn sẽ không cự tuyệt.
- Nếu như vậy thì dễ làm.
Lời của Louis III làm Trần Phàm nhẹ nhàng thở ra, nguyên bản dựa theo kế hoạch của hắn, đối phó Hắc Ám U Linh phải có âm mưu cùng vũ lực phối hợp, phi thường phức tạp, hiện giờ dùng vũ lực thuần túy để giải quyết vấn đề, việc này liền trở nên đơn giản hơn.
- Giáo hoàng bệ hạ, tôi cũng muốn tham chiến!
Đột nhiên Monica mở miệng, nàng đỏ mắt, cắn chặt môi, không xưng hô Louis III là chú, mà gọi là giáo hoàng bệ hạ.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt nàng thật sự kiên quyết.
Monica vừa mở miệng, làm ba người Trần Phàm có chút ngạc nhiên.
- Monica, trong khoảng thời gian này tuy rằng thực lực của con có chút tăng lên, nhưng còn chưa phải là đối thủ của bọn hắn, cho nên trận quyết đấu này, con đừng tham gia.
Tuy rằng Louis III hiểu được Monica muốn tự mình chém đầu Barty báo thù, nhưng hắn cự tuyệt lời đề nghị của nàng.
Louis vừa dứt lời, Trần Phàm cũng mở miệng nói
- Giáo hoàng bệ hạ nói rất đúng, thánh nữ không cần tham gia trận quyết đấu này, như vậy chẳng những không trợ giúp được chúng tôi, ngược lại còn có thể liên lụy chúng tôi.
Vừa nói xong, Trần Phàm thâm ý liếc nhìn Monica, giống như đang nói: Anh sẽ đích thân giúp em chém đầu Barty xuống!
Nghe hai người nói, đọc biết ý tứ trong ánh mắt của Trần Phàm, Monica thoáng chần chờ, cuối cùng gật đầu chấp nhận lời an bài của Louis III.
...
Ngay khi Trần Phàm cùng Louis gặp mặt thương thảo kế hoạch, bên trong tổng bộ của Hắc Ám U Linh.
Dixi mặc trường bào màu đen đi xuyên qua đường nhỏ trong tòa thành, lập tức đi tới đại điện nằm ngay trung ương tòa thành.
Tòa đại điện này mặc dù không nổi danh như Vatican, nhưng luận quy mô và khí phái hoàn toàn không thua gì Vatican. Tòa thành tổng bộ của Hắc Ám U Linh này là một tòa thành quý tộc có hơn ngàn năm lịch sử, bởi vì gia tộc suy sụp, cuối cùng đem tòa thành bán cho Hắc Ám U Linh.
Trong đại điện trung ương của tòa thành, trang trí theo phong cách điển hình thời Trung Cổ, khí tức cổ xưa lan tỏa khắp nơi.
Khi Dixi bước nhanh vào trong đại điện, trên ghế cao bên trên có một người đang ngồi.
Điều hấp dẫn người nhất chính là mái tóc của người nọ.
Hắn có được mái tóc dài như tuyết trắng, xõa tùy ý trên vai, như một mây bạc, cực kỳ chói mắt.
Nói chung, một người có mái tóc bạc chỉ có ba loại tình huống, một là người già cao tuổi, hai là thanh niên nhuộm tóc, ba là gặp phải biến cố trọng đại, nên trong một đêm biến thành trắng xóa.
Thân là người nắm quyền Hắc Ám U Linh, Barty là sự kết hợp của yếu tố thứ nhất và thứ ba.
Năm nay hắn đã cao tuổi, nhưng mái tóc hắn đã trắng xóa từ lâu, ngay ngày kết hôn của cha mẹ Monica, trong vòng một đêm tóc của hắn đã bạc trắng.
Theo đạo lý mà nói, gặp phải đả kích trọng đại như thế, lẽ ra Barty phải càng già nua hơn những người cùng lứa tuổi.
Nhưng...
Hắn dù đã hơn năm mươi, chẳng biết tại sao làn da lại rất tốt, không hề có một nếp nhăn, nhìn qua không hề có chút cảm giác già nua.
Đây là do nguyên nhân hắn đã dùng cả đời để luyện võ.
Đối với Barty mà nói, mái tóc dài dù hấp dẫn sự chú ý, nhưng chân chính làm người ấn tượng là đôi mắt của hắn.
Con ngươi hắn màu nâu đậm, ánh mắt như đao, cực kỳ sắc bén, làm cho người ta có loại cảm giác mông lung, giống như cả thiên hạ đều nắm giữ trong tay hắn.
Người như thế thời cổ đại được xưng là có tướng đế vương.
- Thủ lĩnh.
Dixi tiến vào đại điện, bước nhanh đi tới trước mặt Barty, cúi đầu thật sâu, biểu hiện đủ tôn kính.
- Chuyện gì?
Barty đưa mắt thu hồi khỏi thanh bảo kiếm trong tay, thản nhiên liếc mắt nhìn Dixi.
- Thủ lĩnh, căn cứ Vatican truyền tới tin tức, Đồ Tể đã tới Vatican, xem bộ dáng là muốn liên hợp tòa thánh đối phó chúng ta.
Dixi cung kính hội báo.
Vừa nói xong, Dixi cẩn thận quan sát biểu tình biến hóa của Barty, chờ đợi hắn chỉ thị.
Vượt ngoài dự liệu của Dixi, Barty không hề lộ ra chút kinh ngạc, cảm giác như hết thảy đều nằm trong dự đoán của hắn.
- Dixi, tin tức này đáng giá cho ông kinh ngạc sao?
Barty không hề chỉ thị gì, mà thản nhiên nhìn Dixi hỏi.
Bị Barty hỏi, Dixi có chút kinh hoảng, không đoán được ý tứ của Barty, lựa chọn trầm mặc.
- Tôi nghe nói ông cho người bắt giữ Edward của gia tộc Kerner Er?
Barty mở miệng lần nữa, ngữ khí thoáng tăng cao ơn một chút.
- Dạ, thủ lĩnh.
Dixi bất an trả lời.
- Nếu như tôi không đoán sai, ông tính toán lợi dụng lão Edward áp chế Đồ Tể, bức bách hắn quyết đấu với chúng ta, đúng không?
Barty nhẹ nhàng buông bảo kiếm đen nhánh.
Có lẽ là vì quá mức khẩn trương, khi thấy Barty cầm bảo kiếm đưa xuống thì trái tim Dixi co rút lại, sau đó thấy Barty đặt kiếm xuống bàn, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, vội cung kính hồi đáp
- Thủ lĩnh, tôi...
- Ngu xuẩn!
Lúc này không đợi Dixi nói hết lời, Barty liền lạnh lùng cắt đứt, tựa hồ hắn đoán được Dixi muốn nói gì.
Thấy Barty tức giận, trong lòng Dixi run lên, khom thấp người, hoàn toàn không dám nhìn Barty.
- Cuộc quyết chiến giữa chúng ta cùng Đồ Tể là không cách nào tránh khỏi, điểm này trong lòng Đồ Tể rất rõ ràng, mà ông lại ngu xuẩn dùng thủ đoạn cấp thấp như thế, quả thật tổn hại mặt mũi của tôi!
Barty lạnh lùng nói
- Mà Đồ Tể cũng biết, một mình đối phó chúng ta sẽ rất khó, cho nên chuyện hắn liên hợp với tòa thánh là điều tất nhiên!
Nhận thấy được Barty tức giận, Dixi cúi thấp đầu thật sâu không dám thở mạnh.
Tuy rằng hắn cũng nắm quyền trong Hắc Ám U Linh, còn được tiêm gien số một, thực lực đứng hàng đầu trong Thần Bảng, nhưng hắn lại sợ hãi Barty sâu tận xương tủy.
Theo hắn xem ra, Barty chỉ cần dùng một bàn tay là có thể bóp chết hắn!
- Bảo người của ông thả Edward.
Ngữ khí của Barty không cho phép do dự
- Về chuyện nắm gia tộc Kerner không cần lo lắng, chỉ cần Đồ Tể vừa chết, cho dù lão Edward còn sống cũng không thể nào thay đổi điểm này.
- Dạ, thủ lĩnh.
Thấy Barty không truy cứu trách nhiệm, Dixi nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu trả lời.
- Mặt khác, lấy danh nghĩa Hắc Ám U Linh tiếp nhận chiến thư của tòa thánh!
Trong phút chốc, khí thế cả người Barty bạo tặng, làm người ta có loại cảm giác áp lực
- Một trận chiến này, chẳng những chúng ta muốn chiến, còn phải đường đường chính chính mà chiến, tôi muốn lấy máu tươi của Đồ Tể đến nói cho thế nhân, rốt cục ai mới là đệ nhất Thần Bảng!
Khác hẳn với thời tiết âm lãnh ẩm ướt của London, Yên Kinh vào cuối tháng chín, nhiệt độ không khí vẫn bảo trì ngoài 25 độ.
Trên đường lớn Yên Kinh, những cô gái ăn mặc thiếu vải vẫn không ít, chợt nhìn lên làm kẻ khác hoa cả mắt, giống như vẫn còn đang ở trong ngày hè nóng nực.
Vào hai giờ, là thời gian nhiệt độ không khí nóng nhất trong ngày, phi trường quốc tế thủ đô Yên Kinh, nhân viên công tác vất vả dưới ánh mặt trời, một ít người bận rộn thậm chí còn chưa kịp lau mồ hôi trên trán.
Hai giờ ba mươi phút.
Một chiếc máy bay thương vụ từ Anh quốc đúng giờ đáp xuống phi trường quốc tế thủ đô Yên Kinh.
Trên đường băng sân bay, chiếc Bentley của Trần Phàm vẫn đang yên lặng chờ đợi.
Khác với dĩ vãng chính là, lần này đến đón máy bay không chỉ có Long Nữ, còn có Tô San.
Lúc Trần Phàm ở tại Anh quốc nhận được điện thoại của Tô San, nàng biết được Trần Phàm sẽ về thẳng Yên Kinh, chủ động yêu cầu thừa dịp kỳ nghỉ quốc khánh đến ở với vợ chồng Trần Chiến.
Nhìn thấy máy bay hạ cánh, vững vàng dừng trên đường băng, Tô San vội vàng bước xuống xe, mà Long Nữ vẫn ngồi im lặng ở tay lái.
Tuy rằng nhiệt độ vẫn khá nóng, nhưng Long Nữ đã có thói quen với chiếc áo khoác màu đỏ, bên trong là áo sơ mi bó sát người, ngọn núi trước ngực căng phồng, giống như tùy lúc sẽ phá nút áo bung ra.
Khác với Long Nữ, Tô San vẫn ăn mặc thanh xuân như trước, không chỉnh tề, không hoa lệ, lại tràn ngập sức sống.
Trần Phàm vẫy tay từ biệt nhân viên trên máy bay, đi xuống.
Khi Trần Phàm vừa bước xuống dưới, Tô San chạy tới thở hổn hển, trên trán còn tuôn mồ hôi.
- Ngốc tử, em cùng chị Long Nữ trực tiếp từ Đông Hải chạy tới Yên Kinh, chạy với tốc độ cao thẳng tới đây. Chúng tôi đã chờ anh hơn một giờ rồi đó.
Nhìn thấy Trần Phàm, Tô San thở hổn hển nói
- Đúng rồi, mẹ nói muốn tới đón anh nhưng em không cho.
Từ lần đầu tiên Tô San gặp mặt Tôn Diễm Linh, liền xưng hô Tôn Diễm Linh là mẹ, lần này hô tiếng "Mẹ" nghe không hề có vẻ khó khăn chút nào.
- Uhm.
Trần Phàm gật đầu cười, sau đó lấy ra khăn tay nhẹ nhàng giúp Tô San lau mồ hôi trán
- Trời nóng như vậy còn chạy vội vã như thế làm gì chứ.
Nghe được hắn nói, cảm thụ được hành động ôn nhu của hắn, trong lòng Tô San nhất thời bị hạnh phúc vây quanh.
Nàng không trả lời Trần Phàm, lại ngọt ngào cười.
Trong xe Bentley, Long Nữ nhìn thấy một màn như vậy, gương mặt lạnh lùng tràn ngập cảm xúc dao động, chợt lướt qua.
Một phút sau.
Trần Phàm mang theo Tô San vào trong xe, Long Nữ lái xe rời nhanh sân bay, chạy tới quân khu Yên Kinh.
Ngày này.
Chiếc Bentley danh chấn nam bán quốc lần đầu tiên xuất hiện trên đường lớn thủ đô Yên Kinh.
Sự xuất hiện của nó tạo ra náo động không nhỏ.
Trên đường đi tới quân khu Yên Kinh, dân thành phố chỉ trò bàn tán cùng chụp hình không dứt.
So sánh với người dân ở thành phố mà nói, một số người thuộc về chính, quân, thương, hắc bốn lĩnh vực của đế đô tuy không tận mắt nhìn thấy chiếc Bentley, lại nghe được tin tức, liền nghị luận sôi nổi.Một viên đá kích lên ngàn tầng sóng.
Toàn bộ mọi người biết được tin tức đều hiểu được: Mây đen áp thành, trước đêm đại hội, một hồi bão táp mãnh liệt sắp buông xuống!
Vào lúc chạng vạng tối, khi trời chiều dần dần hạ xuống đỉnh núi, Hoàng Gia lâm viên, Yến Khánh đi tới văn phòng, hắn cũng không hề rời đi, mà ngồi trên ghế làm việc, cầm xấp tài liệu thời gian gần đây về Trần Phàm mà Duyên An Sơn điều tra cho hắn.
Hắn đã xem suốt một buổi chiều.
Suốt cả buổi trưa, hắn không phê duyệt văn kiện chỉ thị, không mời dự họp hội nghị, chỉ chăm chú nhìn phần tài liệu kia.
Mãi cho tới xế chiều, ngoại trừ Duyên An Sơn vẫn đứng cách đó không xa, không ai đi tới quấy rầy hắn.
Rốt cục trong sự chờ đợi kéo dài của Duyên An Sơn, Yến Khánh xem xong tờ tư liệu cuối cùng, nhẹ nhàng đặt xấp tư liệu dày tới mấy chục trang lên trên bàn làm việc.
Bên bàn làm việc, biểu tình của Yến Khánh vô cùng ngưng trọng, chân mày cau lại thành một đường thẳng.
- Thưa ngài, vào hai giờ ba mươi phút chiều, Trần Phàm ngồi máy bay đến Yên Kinh.
Nhìn thấy Yến Khánh buông tư liệu xuống, Duyên An Sơn thoáng do dự, đem tình hình mới nhất hội báo cho Yến Khánh.
Không một tiếng trả lời, Yến Khánh tháo mắt kính, nhẹ nhàng xoa thái dương, tựa hồ đang muốn dùng phương pháp này giảm bớt căng thẳng, hoặc như đang suy tư bước cờ tiếp theo nên đi như thế nào.
Theo hắn xem ra, bước cờ này, quyết định cả bàn cờ thắng bại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Không biết qua bao lâu, Yến Khánh mở mắt, trong con ngươi lóe ra tinh quang, ánh mắt quét về phía Duyên An Sơn.
Đột nhiên tiếp xúc với ánh mắt của Yến Khánh, trong lòng Duyên An Sơn không khỏi nhảy dựng.
- Duyên An Sơn, theo ý anh, bước cờ kế tiếp nên đi như thế nào?
Sắc mặt Yến Khánh thật ngưng trọng hỏi.
Nghe câu hỏi của Yến Khánh, diễn cảm của Duyên An Sơn thật nghiêm túc, không dám lập tức trả lời mà nghiêm túc suy tư.
Thân là phụ tá trưởng của của Yến Khánh, Duyên An Sơn đối với thế cục trước mắt rõ như lòng bàn tay.
Một đoạn thời gian trước, ở trong hội nghị đầu tư lần thứ hai của tập đoàn Kerner Er, Trần Phàm cho Yến Khánh một cái tát vang dội, Hoàng Chí Văn từ con sói đói biến thành tên kiêu ngạo, ngang nhiên phản bội Yến gia, ở trong thể chế liền tạo oanh động cực lớn.
Sau đó Yến Khánh dự định lấy Hoàng Chí Văn khai đao, nhưng bị phản đối dữ dội, cuối cùng bỏ mặc không nói, còn có một quan chức lớn thuộc cấp Tỉnh Bộ phe Yến gia còn bị bắt giữ.
Hai chuyện này phát sinh làm thế cục trở nên vô cùng khẩn trương, bên trong phe phái Yến gia có một ít quan viên trụ cột vững vàng thông qua chuyện này nhận thấy hướng gió không đúng, gần đây liên tiếp hoạt động, rất có tư thế muốn thoát ly khỏi phe phái Yến gia.
Việc này làm Yến gia, nửa năm trước còn như mặt trời ban trưa, đã sắp có xu thế muốn vỡ đê.
Thời khắc mấu chốt, Yến Khánh vài lần đi tới bái kiến một ít đại nhân vật có cánh cửa cực cao trong Yên Kinh, bái phỏng những lão nhân đã lui ra phía sau màn, kết quả đại bộ phận người không tỏ thái độ, một số người bởi vì còn niệm tình bạn cũ với cha Yến Khánh, âm thầm phát lực, tạm thời trợ giúp Yến gia vượt qua cửa ải khó khăn, không cho người động tới càng nhiều người thuộc phe phái Yến gia.
Hiện giờ Trần Phàm đi tới Yên Kinh, thế cục vừa hòa hoãn chợt căng cứng như tên đã lên dây, tùy thời sẽ gãy, điều này làm cho Yến Khánh cảm nhận được áp lực cực lớn.
Bởi vì cho tới bây giờ, Yến Khánh vẫn không thể đoán ra được con bài chưa lật cuối cùng của Trần Phàm là cái gì.
- Thưa ngài, hiện giờ thái độ thế lực khắp nơi đã mười phần rõ ràng, sau lưng bọn hắn có mấy lão nhân kia ủng hộ, nhất là những lão nhân lúc trước bởi vì cha ngài mà bị mất thế.
Duyên An Sơn cẩn thận nói
- Mà bên phía chúng ta, rất nhiều lão nhân lại không tỏ thái độ, chỉ có một số ít người còn có chút biểu thái, chỉ sợ khó có thể kết thúc.
Vừa nói tới đó, Duyên An Sơn có chút khẩn trương nhìn về phía Yến Khánh.
- Nói tiếp.
Yến Khánh vẫn lãnh đạm.
- Theo ý tôi, thay vì chúng ta phải suy nghĩ con bài cuối cùng của Trần Phàm là gì, lựa chọn kế hoạch ứng đối, không bằng chủ động phóng ra buông tay mà làm tới cùng.
Duyên An Sơn cắn răng nói.
- Làm sao mà làm?
Thân hình Yến Khánh nghiêng tới trước, như một gã dân cờ bạc muốn chuẩn bị đặt cược.
- Hắc Ám U Linh là thế lực ngầm lớn nhất thế giới, hiện giờ Hắc Ám U Linh tuyên bố quy thuận Trần Phàm, chúng ta có thể lấy điểm này làm điểm vào!
Tinh quan trong con ngươi Duyên An Sơn lóe ra, lời lời rõ ràng
- Nếu để cho những lão nhân còn chưa biểu lộ thái độ biết được chuyện này, nói vậy thái độ của bọn hắn sẽ chuyển biến rất nhiều.
- Duyên An Sơn, anh quả nhiên không hổ là quốc sĩ!
Yến Khánh trầm mặc một lúc lâu, khóe miệng hiện lên dáng tươi cười, trong dáng tươi cười tràn ngập hương vị âm lãnh.
Duyên An Sơn như trút bỏ được gánh nặng!
Mười phút sau.
Yến Khánh cầm theo xấp tài liệu về Trần Phàm trong thời gian gần đây, ngồi xe chạy tới Khai Hoàng Gia Viên Lâm, lại lần nữa đi tới gặp vị lão nhân đứng sau màn.
Cùng lúc đó.
Hoàng Gia lâm viên, trong một văn phòng khác, thủ trưởng số một đã nói xong điện thoại với Trần Phàm.
Cúp điện thoại, thủ trưởng số một nhắm hai mắt lại, dựa vào ghế, cẩn thận nhớ lại cuộc trò chuyện với Trần Phàm, cuối cùng mở mắt, tinh quang trong mắt bắn ra.
Nghĩ đến tin tức vừa nhận được, thủ trưởng số một lại cầm điện thoại bấm một dãy số.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Trần Kiến Quốc
- Thủ trưởng.
- Tôi vừa nói chuyện điện thoại với tiểu Phàm xong.
Thủ trưởng số một nói
- Ý tứ của hắn, vào ngày một tháng mười sẽ tiếp kiến những người đó.
Nhân dân đại hội đường?
Dù Trần Kiến Quốc đang ở địa vị cao, sớm luyện ra được một trái tim kiên cường, vô luận gặp được sự tình gì cũng sẽ không dao động, lúc này nghe được lời thủ trưởng số một vừa nói, trực tiếp trợn tròn mắt.
Một cảm giác khiếp hãi không thể hình dung tràn ngập nội tâm của hắn.
Thân là nhân vật số hai trong quân đội quốc gia, hắn biết rõ Nhân dân đại hội đường đại biểu cho điều gì!
Cho dù là hắn cũng không có tư cách ở nơi đó mời dự họp hội nghị, mà Trần Phàm lại muốn mượn dùng nơi đó...
- Kiến Quốc, tôi không gạt ông, ngay từ đầu tôi nghe hắn nói như vậy, lại càng hoảng sợ.
Nhìn thấy Trần Kiến Quốc không lên tiếng, hơi thở lại có chút hỗn loạn, thủ trưởng số một không thể nhịn cười
- Nhưng...sau khi nghe xong lời giải thích của hắn, tôi đã đáp ứng hắn.
- Ngài...đáp ứng rồi?
Trần Kiến Quốc thiếu chút nữa muốn ngất đi, hắn thật sự không thể tưởng tượng, Trần Phàm dùng lý do gì thuyết phục được thủ trưởng số một.
Thủ trưởng số một cười nói
- Bởi vì căn cứ theo như lời của tiểu tử đó, vào ngày một tháng mười, sẽ dùng danh nghĩa của quốc gia tiếp kiến những người đó, như vậy đem địa điểm định nơi đây là hợp tình hợp lý.
Trần Kiến Quốc cũng biết những người mà Trần Phàm sắp mời tới, tùy tiện đưa ra một người, giậm chân một cái đủ làm cho tài chính toàn cầu phải chớp lên, bởi vì như vậy, lấy thân phận danh nghĩa của họ tiếp kiến họ tại Nhân dân đại hội đường cũng thật không quá phận.
Chỉ là quá nhanh, trong lòng Trần Kiến Quốc chợt nảy, đoán được điều gì, diễn cảm cổ quái hỏi
- Chẳng lẽ hắn muốn cho Yến Khánh đến chủ trì hội nghị?
- Uhm.
Thủ trưởng số một gật đầu xác nhận, đồng thời âm thầm cảm thán, thủ đoạn của Trần Phàm thật độc ác, tâm tư thật quá cẩn mật.
Không riêng thủ trưởng số một cho rằng như vậy, ngay cả Trần Kiến Quốc cũng là như thế.
Theo hắn xem ra, nếu Trần Phàm làm như vậy, những ông trùm tài chính toàn cầu vì muốn báo đáp ân tình của Trần Phàm, sẽ làm ra những ích lợi có lợi lớn cho quốc gia, chuyện này rơi vào trong mắt nhân dân, chính là công lao của Yến Khánh, nhưng đối với bản thân Yến Khánh mà nói, đó chính là tai nạn, càng quan trọng hơn là biến thành bi kịch "thể diện" của Yến Khánh, ngăn chặn miệng những người đứng sau lưng Yến Khánh.
- Đúng rồi, vừa rồi Yến Khánh lại đi tìm những người đó.
Thủ trưởng số một lại nói
- Trong những ngày kế tiếp, ông cần quan tâm hơn một chút, ngàn vạn lần không thể xảy ra tai vạ.
- Mời ngài yên tâm, tôi cam đoan sẽ không sai lầm.
Trần Kiến Quốc chắc chắn nói.
Nghe Trần Kiến Quốc khẳng định, thủ trưởng số một yên lòng, sau đó lại nhớ ra chuyện gì, hỏi
- Kiến Quốc, bàn cờ này của lão gia tử nhà ông sắp thu cờ, ông không có ý định gặp mặt tiểu Phàm nói một tiếng sao?
- Không cần.
Trần Kiến Quốc cười khổ nói
- Lão gia tử trước khi đi đã để lại một lá thư, nói vậy cha tôi chắc đã nói rõ trong lá thư đó.
- Khổ cực, Kiến Quốc.
Thủ trưởng số một trầm mặc một lúc lâu, khe khẽ thở dài, hiển nhiên hắn cũng biết Trần Kiến Quốc vì biểu diễn thật tốt tuồng kịch này, đã bị bao nhiêu ủy khuất.
Trần Kiến Quốc cười khổ không thôi
- So sánh với tiểu Phàm mà nói, tôi chỉ là bé nhỏ không đáng kể.
- Có tiểu Phàm, vốn là sự may mắn của nhân dân, là phúc của quốc gia!
Bên tai vang lên lời của Trần Kiến Quốc, trong lòng thủ trưởng số một dần hiện ra thân ảnh của Trần Phàm, trên mặt lại lộ ra vẻ tôn trọng phát ra từ nội tâm.