Cảm thụ được sát ý điên cuồng trên người Olivia, Zorro chỉ cảm thấy mình giống như bị một con dã thú hung mãnh theo dõi, vô luận trốn nơi đâu đều không thể tránh né khỏi sự đuổi giết của Olivia.
Mặc dù như thế, nhưng Zorro cho rằng, Olivia tuyệt đối sẽ không giết hắn ngay trước mặt Barty, Barty cũng sẽ không cho phép Olivia làm như vậy, cho nên vẻ mặt hắn không hề lộ ra vẻ sợ hãi - Như thế nào? Olivia, chẳng lẽ cô muốn giết tôi hay sao? - Nếu anh tiếp tục nói lung tung, tôi không để ý làm như vậy.
Sát ý của Olivia vẫn không giảm, không người nào dám hoài nghi nàng đang nói dối.
Làm như đã nhận ra quyết tâm của Olivia, Zorro nhíu mày, nhanh chóng suy nghĩ biện pháp giải quyết, mà Sark lại nhíu mày nhìn về phía Olivia - Olivia, Đồ Tể giết chết anh trai tôi, tôi phải giết hắn báo thù cho anh tôi! - Chuyện đó không quan hệ gì tới tôi.
Cường thế của Olivia bày ra thật tinh tế. - Cô...
Sark tức giận run cả người, nhìn về phía Barty - Barty, tôi nghĩ ông nên đứng ra nói gì đó.
Sark vừa thốt ra, hai mắt Zorro lập tức tỏa sáng, phụ họa nói - Thủ lĩnh, tuy rằng Đồ Tể bị ngài đánh bại, nhưng nếu tiếp tục để cho hắn sống trên thế giới này, đối với chúng ta mà nói, thủy chung là một loại uy hiếp, cho nên tôi cho rằng hắn phải chết.
Hiển nhiên Zorro cho rằng, tuy rằng Đồ Tể không thể chiến thắng Barty, tuy nhiên vẫn có thể thoải mái giết chết hắn, Dixi, Sark.
Barty cũng hiểu được điểm này, hắn liếc mắt nhìn Olivia, trầm mặc một lúc, dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ nói - Olivia, cô muốn cho Đồ Tể sống, được, vẫn là câu nói kia, chỉ cần hắn lựa chọn thần phục, tôi sẽ cho hắn sống!
Thần phục.
Barty lại lần nữa nói ra từ này.
Nghe được Barty nói, Zorro cùng Sark đều nhẹ nhàng thở ra, theo bọn hắn nghĩ, Đồ Tể tâm cao khí ngạo tuyệt đối sẽ không quỳ xuống trước mặt Barty, thần phục hắn.
Olivia cũng hiểu được điểm này, nàng còn biết Barty đã quyết định, không có khả năng tiếp tục bởi vì nàng mà thay đổi.
Hiểu được điều này, Olivia cũng giống như đám người Zorro, lại đưa mắt nhìn về hướng Trần Phàm.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người lại tụ tập trên người Trần Phàm, chờ đợi hắn làm ra quyết định.
Quyết định kia có thể quyết định hắn còn có thể sống tiếp trên thế giới này hay không.
Không trung một mảnh xanh thẳm, trên bầu trời mây trắng vờn quanh, mặt trời đỏ treo cao.
Ánh mặt trời bị mây che khuất, Trần Phàm tựa hồ không hề nhận thấy được ánh mắt của đám người, khuôn mặt hắn bị máu tươi nhiễm đỏ bừng, hào quang màu đỏ tươi trong mắt biến mất, hắn im lặng nhìn không trung.
Cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn!
Nhìn thấy, nhìn thấy, trên bầu trời xanh thẳm dần hiện ra khuôn mặt xinh đẹp.
Nàng có được mái tóc dài ánh vàng rực rỡ, cặp mắt xanh lam sáng ngời như sao, giống như từ trường cường đại, chặt chẽ hấp dẫn anh, làm anh hãm sâu trong đó, sau đó...trong lơ đãng như có thể nhìn thấu bản chất của anh.
Là Dai Fu.
Trên bầu trời, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Dai Fu lộ ra dáng tươi cười cổ vũ, đồng thời nàng nhẹ nhàng mở trừng hai mắt, giống như đang nói với Trần Phàm - Honey, anh đã nói, anh muốn bảo hộ đóa tulip này, anh còn nói qua, một ngày còn có anh, đóa tulip vĩnh viễn sẽ không điêu linh! - Honey, đóa tulip của anh không điêu linh, nàng đang chờ đợi anh, chờ đợi anh đem phong thái vương giả trở về thưởng thức hương thơm của nàng!
Nhìn gương mặt tươi cười của Dai Fu, Trần Phàm giống như nghe được thanh âm của nàng, thân hình hơi run rẩy lên.
Theo sau, thân ảnh Dai Fu biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại thân ảnh của Lý Dĩnh.
Trên bầu trời, Lý Dĩnh giống như một cô gái nhỏ, dùng một loại ánh mắt ôn nhu ỷ lại nhìn Trần Phàm. - Anh đã nói, em ở chung một chỗ với anh, anh không thể cho em được điều gì, em xác định mình cần làm như vậy sao? - Ở sự lựa chọn làm tình nhân của anh hay làm vợ của người đàn ông khác, em lựa chọn điều trước tiên.
Nhìn thấy, nhìn thấy, bên tai Trần Phàm quanh quẩn lời nói của Lý Dĩnh khi chính mình mang nàng đi tới quân khu đại viện NJ.
Rất nhanh, thân ảnh Lý Dĩnh cũng biến mất, theo sau xuất hiện chính là Hoàng Phủ Hồng Trúc, Diệp Mỵ, Điền Thảo, Monica... - Đồ Tể, thủ lĩnh nói, hiện tại mày chỉ có hai lựa chọn, một, quỳ xuống khấu đầu ba cái với ông ấy, thần phục, chúng ta sẽ bỏ qua cho mày. Hai, chết!
Nhìn thấy Trần Phàm giống như bị choáng váng, ngơ ngác nhìn lên bầu trời xanh thẳm, Zorro mở miệng lần nữa, trong giọng nói tràn ngập hương vị hài hước.
Không một tiếng trả lời, Trần Phàm vẫn ngơ ngác nhìn lên không trung.
Lúc này, trên không trung là thân ảnh Ngu Huyền, Chu Văn, Tiêu Phong ba người.
Trên bầu trời, Chu Văn vẫn giống như lần tham gia sinh nhật Tô San, mặc bộ quần áo trắng, phối hợp với đôi giày màu vàng, nhìn qua thật không chút nhịp nhàng.
Giờ khắc này Chu Văn không lộ ra bộ dáng bình tĩnh như trước, lại đỏ mắt, nhìn Trần Phàm, như muốn nói với hắn - Trần Phàm, mỗi một lần huynh đệ chúng tôi gặp nạn, đều do cậu động thân mà ra. Khi cậu gặp nạn, chúng tôi hữu tâm vô lực, nhưng chúng tôi tin tưởng, cậu nhất định sẽ không để cho chúng tôi thất vọng, đúng không? - Trần Phàm, có lẽ cậu không biết, người thanh niên từng lựa chọn cuộc sống sa đọa đã vì cậu mà thay đổi, hắn luôn đem cậu trở thành mục tiêu đời mình mà theo đuổi! Hắn vì không muốn bị cậu bỏ rơi quá xa, một mực cố gắng, chưa bao giờ buông tha! Trước kia, bây giờ, sau này vẫn thế!
- Trần Phàm, tôi là đàn ông, không biết nói chuyện, nhưng tôi nhớ rõ khi tôi bị đánh không thể đứng dậy, là cậu xé lá cờ đỏ hát quốc ca ban cho tôi lực lượng! Khi ông nội tôi bị thương, là cậu động thân mà ra, giết bọn chúng tơi bời! Ông nội tôi nói qua, cậu là kỳ tài võ học hiếm có, cậu là người có hi vọng bước vào đỉnh cao nhất của võ học! Trần Phàm, đứng lên, giống như một người đàn ông chân chính, chiến đấu đi!
Mặt trời đã khuất, Trần Phàm giống như thật sự nghe được thanh âm của ba người Ngu Huyền, hắn chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập một cỗ lực lượng, cỗ lực lượng kia làm sự đau đớn trên toàn thân hắn chậm rãi giảm bớt.
Cùng lúc đó, hình ảnh lại biến hóa một lần nữa, lúc này vợ chồng Trần Chiến xuất hiện.
Trong hình ảnh, người đàn ông được xưng là quân đao vẫn như ngày thường, đẩy xe lăn, giống như chiến thần bảo hộ người phụ nữ của hắn. - Phàm nhi, con ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện!
Bởi vì thân bị bệnh nặng, chưa già đã yếu, Tôn Diễm Linh rơi lệ đầy mặt nhìn Trần Phàm khóc nức nở. Bạn đang đọc truyện tại - internet - Khóc cái gì mà khóc?
Sắc mặt Trần Chiến nghiêm nghị thật hiếm thấy, vẻ mặt cứng rắn mắng khẽ Tôn Diễm Linh, theo sau ngẩng đầu nhìn Trần Phàm - Con trai của Trần Chiến này, tuyệt đối không phải bọn hèn nhát, dù phải đứng mà chết, cũng sẽ không quỳ mà sống! - Cha, mẹ!
Trong lòng Trần Phàm hò hét, hồng quang hiện ra trong mắt, trên gương mặt bị máu nhuộm đỏ xuất hiện cảm xúc dao động.
Cùng lúc đó, thân ảnh lão nhân đã nằm dưới Bát Bảo sơn cũng xuất hiện trên thiên không.
Ông vẫn như lần cuối cùng Trần Phàm nhìn thấy, vẫn già nua nhưng vẫn toàn lực đứng thẳng tắp thân hình, tựa như một cây tiêu thương!
Nhìn Trần lão thái gia, đồng tử Trần Phàm đột nhiên phóng lớn, bên tai không khỏi quanh quẩn lời ông nói lúc trước. - Hài tử, ông không cho cháu được quyền lực cùng địa vị vô thượng, làm cho cháu oán hận mười mấy năm, đây là ông không đúng. - Nhưng hài tử, ông cho cháu thứ mà cả đời những người khác trong Trần gia không thể có được! - Phải, hiện tại Trần gia có địa vị, nhưng những con cháu lại không biết mà còn đem ra khoe khoang, nhưng bọn hắn có từng nghĩ tới, ngày hôm nay của bọn họ ở đâu mà có! Cho tới bây giờ họ chưa từng nghĩ tới! - Bọn hắn có thể có hôm nay, không phải Trần Diêm Vương có kĩ năng, mà là những huynh đệ của Trần Diêm Vương đã dùng máu tươi cùng nước mắt từng giọt từng giọt đổi lấy! Trần gia, có thể không địa vị, không quyền thế, nhưng tuyệt đối không thể vứt bỏ quốc gia cùng nhân dân, có đầy dũng khí và quyết tâm đem tính mạng mình đi liều mạng! - Nếu Trần gia không có ai thừa kế điều này, ông tình nguyện cho Trần gia về sau tuyệt hậu!
Bảo vệ quốc gia!
Bảo vệ nhân dân!
Nghe được lời nói của Trần lão thái gia, hai bàn tay vô lực của Trần Phàm đột nhiên nắm chặt lại. - Trần Phàm, bệnh của quốc gia chúng ta một ngày không tiêu trừ, hùng sư Đông Á một ngày còn chưa sớm thức tỉnh, tất cả hoàn toàn đều dựa vào biểu hiện của cậu, tất cả chúng ta đều đang chờ mong cậu, hi vọng cậu đừng để cho chúng ta thất vọng!
Ngay sau đó bên tai hắn lại vang lên lời nói của thủ trưởng số một. - Hô! Hô!
Hơi thở của Trần Phàm trở nên ngưng trọng lên, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm không trung, nhìn chằm chằm lão nhân đã đi từng bước những bước chân trường chinh thăm thẳm vượt qua ngàn dặm xa xôi, đánh giặc xâm lược, tham gia kháng chiến, vì quốc gia lập nhiều công lao hãn mã, kính dâng cả đời, hiện giờ đã nằm trong Bát Bảo sơn.
Nhìn thấy, nhìn thấy, thân hình lão nhân thẳng tắp dần dần cúi xuống, làn da trở nên khô quắt, cuối cùng hình cảnh lão nhân nằm trong phòng bệnh, diễn cảm thật an tường.
Vẻ an tường kia, tựa hồ đang nói cho thế nhân: Con cháu Trần gia ta, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt! - Ông, thật xin lỗi, tiểu Phàm thiếu chút nữa làm cho ông thất vọng rồi!
Nhìn một màn Trần lão thái gia nằm trên giường bệnh, Trần Phàm chậm rãi phun ra một hơi, nắm chặt hai đấm, ở trong lòng tự nói với mình - Ngài nói đúng, người của Trần gia, cái gì cũng có thể không có, nhưng tuyệt đối không thể không có dũng khí cùng quyết tâm đi liều mạng với kẻ thù! - Năm đó, ngài cùng đồng đội của ngài có thể cầm súng đánh đuổi quân xâm lược, xây dựng tân quốc gia, cháu làm sao có thể làm người nhu nhược khi đối mặt nguy hiểm?
Trong thiên không, vẻ mặt an tường của Trần lão thái gia như nghe được lời nói của Trần Phàm, lộ ra dáng tươi cười vui mừng.
Theo sau, hình ảnh biến hóa, Tô San thoáng hiện ra.
Nàng vẫn như ngày thường, vểnh bờ môi nhỏ nhắn, trợn mắt thét - Ngốc tử, không phải anh luôn thổi phồng với em anh là siêu nhân, là người giỏi nhất vũ trụ, thiên hạ vô địch sao? Hừ, nếu ngay cả tên kia anh cũng đánh không lại, anh đừng trở về gặp em nữa, ở đâu thì ở đó đi!
Trần Phàm vốn định đứng dậy, kết quả nhìn thấy bộ dáng bĩu môi trợn mắt của Tô San, hào quang đỏ tươi trong mắt lại tiêu tán, ánh mắt trở nên bình tĩnh lại, khóe miệng nổi lên ý cười hạnh phúc.
Phương thức xuất hiện của Tô San khác hẳn những người phía trước, đã hình thành hoàn toàn ngược lại.
Loại cảm giác hoàn toàn trái ngược lại đột nhiên làm cho chiến ý cùng sát ý trên người Trần Phàm biến mất không còn sót lại chút gì, tâm tình cũng đột nhiên bình tĩnh lại.
Hoa lạp!
Theo sau, tâm cảnh Trần Phàm đột nhiên bốc hơi, phá tan gồng xiềng trói buộc hắn từ lâu, tâm tính nhẹ nhàng thay thế tín niệm vô địch trước đó.
Cảnh giới hóa kình!
Nhiều lần trải qua gian nguy, đã thành công đạt tới hóa kình cảnh giới!
- Tiểu Phàm, chúng ta về quân khu đón cha mẹ cháu cùng San San, sau đó lại đến chỗ ông, ông đã cho người chuẩn bị thức ăn. Chờ khi chúng ta tới đã đúng giờ dùng cơm.
Khi Trần Phàm đi theo Trần Kiến Quốc vào chiếc xe mang biển số quân ủy, Trần Kiến Quốc đưa một điếu thuốc lá đặc cung cho Trần Phàm, mở miệng nói.
Trần Phàm không trả lời Trần Kiến Quốc, mà tiếp nhận thuốc lá, muốn lấy bật lửa châm cho Trần Kiến Quốc, nhưng sờ soạng hồi lâu vẫn không tìm thấy.
Trần Kiến Quốc thấy thế cười cười, cầm ra một hộp diêm, rút một cây đốt lên châm lửa cho Trần Phàm.
Trần Phàm không khách khí, rít nhẹ một hơi nói
- Ông bác cả, hay ông về trước đi, cháu tự mình về dẫn họ qua là được.
Trần Kiến Quốc châm thuốc lá rít sâu một hơi, phun ra ngụm khói lắc đầu mở miệng nói
- Tiểu Phàm, ông biết cháu đang lo lắng cha mẹ cháu không biết tình hình thực tế, sau khi ông cùng họ gặp mặt trường hợp sẽ xấu hổ. Yên tâm đi, tuy tính tình cha cháu quật cường một chút, nhưng không phải là người ngốc nghếch. Nếu như hắn thấy chúng ta cùng về quân khu, với thông minh tài trí của hắn, tự nhiên sẽ đoán được mà thôi.
Nghe Trần Kiến Quốc nói, Trần Phàm có chút xấu hổ gật đầu.
Đúng như lời Trần Kiến Quốc, Trần Phàm quả thật lo lắng điểm này.
Hiểu được Trần Kiến Quốc vì muốn thực hiện di chúc của Trần lão thái gia, làm ván cờ của Trần lão thái gia thuận lợi hoàn thành, vì thế phải chịu ủy khuất, Trần Phàm thật không muốn tiếp tục làm lão nhân này bị tổn thương thêm lần nữa.
Lúc mười một giờ, Trần Phàm ngồi xe của Trần Kiến Quốc đi vào quân khu Yên Kinh.
Sau khi xe đi vào quân khu, một đường thông suốt, binh lính còn cúi chào, lớn tiếng "chào thủ trưởng" liên tục.
Cùng lúc đó các quan chức quân khu Yên Kinh được binh lính gác cổng thông báo, tuy rằng không biết vì sao Trần Kiến Quốc lại đột nhiên đi tới quân khu Yên Kinh, nhưng không dám lãnh đạm, mà trước tiên ngồi xe chạy đi nghênh tiếp Trần Kiến Quốc.
- Để cho người báo với họ, tôi tới quân khu không phải vì việc công, mà là việc tư, bảo họ cứ đi làm việc đi.
Trong xe, Trần Kiến Quốc nhìn thấy mấy chiếc xe xuất hiện phía trước, liền phân phó cho cảnh vệ.
- Dạ, thủ trưởng!
Cảnh vệ liền đáp, đồng thời lấy vô tuyến điện thông tri cho người trong mấy chiếc xe, trong xe đều là đặc công đi theo bảo hộ sự an toàn của Trần Kiến Quốc, mỗi khi hắn đi ra ngoài, bọn họ đều cùng đi theo.
Theo sau, những quan chức trong quân khu Yên Kinh đã đi tới trước xe của Trần Kiến Quốc.
Khi xe dừng lại, một gã đặc công bước xuống, nhanh chóng đi tới nói vài câu với các quan chức quân khu Yên Kinh.
Nói chuyện xong, gã đặc công lại ngồi vào xe, những chiếc xe khác liền tránh sang ven đường, còn Trần Vĩnh Lạc cùng các đại lão mang theo thần tình nghi hoặc đứng bên đường đưa mắt nhìn xe của Trần Kiến Quốc rời đi.
Nhìn thấy xe Trần Kiến Quốc đi xa, mấy vị quan chức đều lộ ra vẻ mặt suy nghĩ.
Lúc trước khi Trần lão thái gia còn sống, Trần Kiến Quốc luôn thường xuyên tới vấn an Trần lão thái gia, sau khi Trần lão thái gia buông tay rời đi nhân gian, Trần Kiến Quốc đuổi gia đình Trần Phàm ra khỏi Trần gia, quan hệ đôi bên nổ tung, Trần Kiến Quốc ngoại trừ xuống kiểm tra công việc, chưa bao giờ đi tới quân khu Yên Kinh.
Một lần cũng không có!Hiện giờ, Trần Kiến Quốc chủ động đi tới quân khu Yên Kinh, nói là vì việc tư, với sự thông minh của họ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, Trần Kiến Quốc muốn đi tới chỗ ở của vợ chồng Trần Chiến.
Đồng thời lấy thân phận của bọn họ đều có thể nhìn ra, Trần Phàm bằng vào sức một mình đem Yến gia đá vào vực sâu, qua hôm nay, Yến gia chính thức sụp đổ.
Vào lúc này, hành động của Trần Kiến Quốc không khỏi làm trong lòng họ tuôn ra ý nghĩ: Chẳng lẽ Trần Kiến Quốc cùng gia đình Trần Phàm đã tiêu tan hiềm khích trước kia sao?
Trong lòng vừa trào ra ý nghĩ này, lại liên tưởng tới thế cục trước mắt, tất cả mọi người cảm thấy được loại khả năng này rất lớn, đồng thời bọn họ cũng hiểu được trong chuyện này mơ hồ có vấn đề, nhưng lại không dám nghĩ sâu xa hơn.
- Lão Lý, các ông đều trở về, tôi đi xem.
Thấy mấy vị quan chức không lên tiếng, Trần Vĩnh Lạc mở miệng nói.
- Vĩnh Lạc, nhớ rõ về hội báo với tôi.
Người nắm quyền quân khu Yên Kinh mở lời vui đùa, sau đó mang người lên xe quay về.
Trần Vĩnh Lạc ngồi vào trong xe, thúc giục tài xế chạy tới chỗ ở của vợ chồng Trần Chiến.
Trong xe, Trần Vĩnh Lạc vô cùng hưng phấn, cảm giác như không thể lớn tiếng cười ha hả lên mới sảng khoái.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, cảnh vệ viên nghi hoặc, bởi vì Trần Vĩnh Lạc dù có thăng quan cũng chưa từng có vẻ hưng phấn đến như thế đi?
Hưng phấn sao?
Đúng vậy!
Cho tới nay, Trần Vĩnh Lạc đều hi vọng gia đình Trần Phàm có thể tiêu tan hiềm khích với Trần Kiến Quốc, thậm chí còn liên hợp với Trần Ninh cố gắng hòa giải, hiện giờ Trần Kiến Quốc chịu đi tới ý nghĩa giấc mộng đã trở thành sự thật, Trần Vĩnh Lạc có thể không hưng phấn sao?
Ngay khi Trần Vĩnh Lạc đang vội vàng đi tới chỗ ở của vợ chồng Trần Chiến, xe của Trần Kiến Quốc đã đi tới trước nhà.
Trước nhà, Tôn Diễm Linh ngồi trên xe lăn phơi nắng như ngày thường, Tô San đẩy xe đang trò chuyện với bà, Trần Chiến đứng cạnh bên đang mỉm cười.
Nhưng...
Khi hắn nhìn thấy xe của Trần Kiến Quốc dừng lại, nụ cười trên gương mặt liền biến mất, trong đôi mắt bình tĩnh bắn ra ánh mắt sắc bén.
Quân đao.
Một khi ra khỏi vỏ, sắc bén vô cùng!
Không riêng gì Trần Chiến, Tôn Diễm Linh cũng nhớ bảng số xe của Trần Kiến Quốc, lúc này nhìn thấy, nụ cười trên mặt bà cũng biến mất, nhíu mày nhìn ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Tô San cũng nhìn thấy, nhưng lại nhận ra vẻ dị thường của vợ chồng Trần Chiến, nhịn không được lại nhìn qua chiếc xe vừa dừng lại.
Trong ánh nhìn chăm chú của ba người, Trần Phàm liền chủ động mở cửa xe nhảy xuống, nhưng không lập tức đi tới chỗ ba người mà chờ Trần Kiến Quốc bước xuống xe.
Ân?
Ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Phàm, thần tình vợ chồng Trần Chiến chấn kinh, Tô San bởi vì không biết đó là xe của ai, nên không quá kinh ngạc.
Không đợi vợ chồng Trần Chiến kịp hồi phục lại, Trần Kiến Quốc bước xuống xe, cùng đi với Trần Phàm tiến về hướng ba người.
Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Chiến chợt khôi phục lại, nhìn biểu tình như cười như không của Trần Kiến Quốc, vẻ mặt liền lộ ra dáng suy tư.
- Như thế nào? Tiểu Chiến, không chào đón bác tới à?
Nhận thấy được biểu tình biến hóa của Trần Chiến, Trần Kiến Quốc cười mắng.
Trần Chiến không trả lời, đưa mắt nhìn Trần Phàm, cảm giác giống như đang hỏi: Sao lại thế này?
Làm như đã đọc hiểu ý tứ trong mắt của cha, Trần Phàm mỉm cười đáp lại.
- Tiểu Chiến, tiểu Phàm đã nhận thức người ông này rồi, còn cháu thì sao?
Nhìn thấy Trần Chiến cùng Trần Phàm "liếc qua liếc lại", Trần Kiến Quốc cười híp mắt hỏi.
Đúng như lời Trần Kiến Quốc suy đoán, khi nhìn thấy Trần Phàm đi cùng Trần Kiến Quốc, Trần Chiến liền cảm thấy không đúng, lúc này thấy biểu hiện của hai người, trực giác cùng lý trí nói cho hắn biết, Trần Kiến Quốc và Trần Phàm đã tiêu tan hiềm khích trước kia.
Mặc dù như thế, nhưng bởi vì còn chưa biết rõ chân tướng sự tình, Trần Chiến cũng không trả lời mà vẫn giữ im lặng.
- Anh Chiến, mau mời bác cả vào nhà đi.
Tuy rằng Tôn Diễm Linh cũng tức giận với hành vi lúc trước của Trần Kiến Quốc, nhưng dù sao bà cũng là một người phụ nữ, mềm lòng, nhìn ra có vấn đề, liền đánh vỡ bầu không khí trầm mặc.
Tuy rằng nàng không biết vì sao Trần Kiến Quốc lại hòa thuận với Trần Phàm, nhưng cho tới nay, nàng vẫn luôn yên lặng ủng hộ Trần Phàm, chỉ cần chuyện Trần Phàm nhận thức, nàng sẽ không có ý kiến.
- San San, cháu đưa bác gái vào trong thu thập một chút, một lát chúng ta cùng đi dùng cơm.
Trần Kiến Quốc cười nói với Tô San.
- Dạ, ông bác cả.
Tô San gật đầu, phụ giúp đẩy xe lăn của Tôn Diễm Linh rời đi.
Trần Kiến Quốc đi tới bên cạnh Trần Chiến, lấy ra thuốc lá đặc cung, rút một điếu đưa tới trước mặt Trần Chiến.
Trần Chiến không tiếp nhận, xoay đầu sang bên không nhìn hắn, điển hình làm ra vẻ mắt không thấy thì tâm không phiền.
- Cha...
Trần Phàm thấy trường hợp có chút xấu hổ, cố gắng dàn xếp.
- Tiểu Phàm, cháu không biết cha của cháu, cha của cháu a, chính là cái dạng này - dù trong lòng hắn đã đoán được tám chín phần lý do, nhưng chỉ cần ông không nói rõ ràng, hắn tuyệt đối không khả năng đón lấy điếu thuốc của ông đâu.
Trần Kiến Quốc cười cười, không chút để ý tới hành động không nể tình của Trần Chiến.
Vừa nói xong, Trần Kiến Quốc thu hồi nụ cười, cất thuốc lá, lại châm điếu thuốc thở dài nói
- Tiểu Chiến, thật xin lỗi, làm cho cháu cùng Diễm Linh chịu ủy khuất.
Nghe Trần Kiến Quốc nói, dù tính tình của Trần Chiến quật cường, cũng ngẩn ra, diễn cảm thay đổi, nhưng vẫn không nói chuyện.
- Bác biết trong lòng cháu đang đoán được những gì bác làm là theo di chúc của ông nội cháu, hiện tại cháu không phải trách ông làm như vậy, mà chỉ trách ông gạt cháu.
Trần Kiến Quốc cười khổ nói.
Lại nghe Trần Kiến Quốc nói, Trần Chiến quay đầu lại, sắc mặt phức tạp nhìn hắn, muốn nói gì đó lại không nói ra miệng.
- Tiểu Chiến, lời nói thật lòng, trong nội tâm của ông, ông thật muốn nói sự thật, nhưng ông nội cháu đã dặn, không tới ngày kết thúc mọi việc, phải luôn giữ bí mật chuyện này.
Trần Kiến Quốc rít mạnh hơi thuốc lá, ngẩng đầu nhìn lên không trung phương xa, trong thanh âm mang theo vài phần âm rung
- Dùng lời nói của lão nhân gia, một người diễn trò vẫn thật hơn là nhiều người cùng diễn trò.
Nghe xong lời của Trần Kiến Quốc, thân hình thẳng tắp của Trần Chiến hơi run lên.
Theo sau...hắn vươn tay, giật điếu thuốc trong miệng Trần Kiến Quốc, tức giận nói
- Ai cho bác hút điếu thuốc của cháu?
Nói xong, Trần Chiến liền đưa lên miệng, rít sâu một hơi.
- Còn là chủ tịch quân ủy gì đó, thuốc dỏm gì đây, làm cay tròng mắt người khác.
Hút vài hơi, Trần Chiến dùng tay trái nhu nhu đôi mắt đỏ hồng, tay phải cầm thuốc lá run rẩy không thôi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cảm thụ được sát ý điên cuồng trên người Olivia, Zorro chỉ cảm thấy mình giống như bị một con dã thú hung mãnh theo dõi, vô luận trốn nơi đâu đều không thể tránh né khỏi sự đuổi giết của Olivia.
Mặc dù như thế, nhưng Zorro cho rằng, Olivia tuyệt đối sẽ không giết hắn ngay trước mặt Barty, Barty cũng sẽ không cho phép Olivia làm như vậy, cho nên vẻ mặt hắn không hề lộ ra vẻ sợ hãi - Như thế nào? Olivia, chẳng lẽ cô muốn giết tôi hay sao? - Nếu anh tiếp tục nói lung tung, tôi không để ý làm như vậy.
Sát ý của Olivia vẫn không giảm, không người nào dám hoài nghi nàng đang nói dối.
Làm như đã nhận ra quyết tâm của Olivia, Zorro nhíu mày, nhanh chóng suy nghĩ biện pháp giải quyết, mà Sark lại nhíu mày nhìn về phía Olivia - Olivia, Đồ Tể giết chết anh trai tôi, tôi phải giết hắn báo thù cho anh tôi! - Chuyện đó không quan hệ gì tới tôi.
Cường thế của Olivia bày ra thật tinh tế. - Cô...
Sark tức giận run cả người, nhìn về phía Barty - Barty, tôi nghĩ ông nên đứng ra nói gì đó.
Sark vừa thốt ra, hai mắt Zorro lập tức tỏa sáng, phụ họa nói - Thủ lĩnh, tuy rằng Đồ Tể bị ngài đánh bại, nhưng nếu tiếp tục để cho hắn sống trên thế giới này, đối với chúng ta mà nói, thủy chung là một loại uy hiếp, cho nên tôi cho rằng hắn phải chết.
Hiển nhiên Zorro cho rằng, tuy rằng Đồ Tể không thể chiến thắng Barty, tuy nhiên vẫn có thể thoải mái giết chết hắn, Dixi, Sark.
Barty cũng hiểu được điểm này, hắn liếc mắt nhìn Olivia, trầm mặc một lúc, dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ nói - Olivia, cô muốn cho Đồ Tể sống, được, vẫn là câu nói kia, chỉ cần hắn lựa chọn thần phục, tôi sẽ cho hắn sống!
Thần phục.
Barty lại lần nữa nói ra từ này.
Nghe được Barty nói, Zorro cùng Sark đều nhẹ nhàng thở ra, theo bọn hắn nghĩ, Đồ Tể tâm cao khí ngạo tuyệt đối sẽ không quỳ xuống trước mặt Barty, thần phục hắn.
Olivia cũng hiểu được điểm này, nàng còn biết Barty đã quyết định, không có khả năng tiếp tục bởi vì nàng mà thay đổi.
Hiểu được điều này, Olivia cũng giống như đám người Zorro, lại đưa mắt nhìn về hướng Trần Phàm.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người lại tụ tập trên người Trần Phàm, chờ đợi hắn làm ra quyết định.
Quyết định kia có thể quyết định hắn còn có thể sống tiếp trên thế giới này hay không.
Không trung một mảnh xanh thẳm, trên bầu trời mây trắng vờn quanh, mặt trời đỏ treo cao.
Ánh mặt trời bị mây che khuất, Trần Phàm tựa hồ không hề nhận thấy được ánh mắt của đám người, khuôn mặt hắn bị máu tươi nhiễm đỏ bừng, hào quang màu đỏ tươi trong mắt biến mất, hắn im lặng nhìn không trung.
Cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn!
Nhìn thấy, nhìn thấy, trên bầu trời xanh thẳm dần hiện ra khuôn mặt xinh đẹp.
Nàng có được mái tóc dài ánh vàng rực rỡ, cặp mắt xanh lam sáng ngời như sao, giống như từ trường cường đại, chặt chẽ hấp dẫn anh, làm anh hãm sâu trong đó, sau đó...trong lơ đãng như có thể nhìn thấu bản chất của anh.
Là Dai Fu.
Trên bầu trời, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Dai Fu lộ ra dáng tươi cười cổ vũ, đồng thời nàng nhẹ nhàng mở trừng hai mắt, giống như đang nói với Trần Phàm - Honey, anh đã nói, anh muốn bảo hộ đóa tulip này, anh còn nói qua, một ngày còn có anh, đóa tulip vĩnh viễn sẽ không điêu linh! - Honey, đóa tulip của anh không điêu linh, nàng đang chờ đợi anh, chờ đợi anh đem phong thái vương giả trở về thưởng thức hương thơm của nàng!
Nhìn gương mặt tươi cười của Dai Fu, Trần Phàm giống như nghe được thanh âm của nàng, thân hình hơi run rẩy lên.
Theo sau, thân ảnh Dai Fu biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại thân ảnh của Lý Dĩnh.
Trên bầu trời, Lý Dĩnh giống như một cô gái nhỏ, dùng một loại ánh mắt ôn nhu ỷ lại nhìn Trần Phàm. - Anh đã nói, em ở chung một chỗ với anh, anh không thể cho em được điều gì, em xác định mình cần làm như vậy sao? - Ở sự lựa chọn làm tình nhân của anh hay làm vợ của người đàn ông khác, em lựa chọn điều trước tiên.
Nhìn thấy, nhìn thấy, bên tai Trần Phàm quanh quẩn lời nói của Lý Dĩnh khi chính mình mang nàng đi tới quân khu đại viện NJ.
Rất nhanh, thân ảnh Lý Dĩnh cũng biến mất, theo sau xuất hiện chính là Hoàng Phủ Hồng Trúc, Diệp Mỵ, Điền Thảo, Monica... - Đồ Tể, thủ lĩnh nói, hiện tại mày chỉ có hai lựa chọn, một, quỳ xuống khấu đầu ba cái với ông ấy, thần phục, chúng ta sẽ bỏ qua cho mày. Hai, chết!
Nhìn thấy Trần Phàm giống như bị choáng váng, ngơ ngác nhìn lên bầu trời xanh thẳm, Zorro mở miệng lần nữa, trong giọng nói tràn ngập hương vị hài hước.
Không một tiếng trả lời, Trần Phàm vẫn ngơ ngác nhìn lên không trung.
Lúc này, trên không trung là thân ảnh Ngu Huyền, Chu Văn, Tiêu Phong ba người.
Trên bầu trời, Chu Văn vẫn giống như lần tham gia sinh nhật Tô San, mặc bộ quần áo trắng, phối hợp với đôi giày màu vàng, nhìn qua thật không chút nhịp nhàng.
Giờ khắc này Chu Văn không lộ ra bộ dáng bình tĩnh như trước, lại đỏ mắt, nhìn Trần Phàm, như muốn nói với hắn - Trần Phàm, mỗi một lần huynh đệ chúng tôi gặp nạn, đều do cậu động thân mà ra. Khi cậu gặp nạn, chúng tôi hữu tâm vô lực, nhưng chúng tôi tin tưởng, cậu nhất định sẽ không để cho chúng tôi thất vọng, đúng không? - Trần Phàm, có lẽ cậu không biết, người thanh niên từng lựa chọn cuộc sống sa đọa đã vì cậu mà thay đổi, hắn luôn đem cậu trở thành mục tiêu đời mình mà theo đuổi! Hắn vì không muốn bị cậu bỏ rơi quá xa, một mực cố gắng, chưa bao giờ buông tha! Trước kia, bây giờ, sau này vẫn thế!
- Trần Phàm, tôi là đàn ông, không biết nói chuyện, nhưng tôi nhớ rõ khi tôi bị đánh không thể đứng dậy, là cậu xé lá cờ đỏ hát quốc ca ban cho tôi lực lượng! Khi ông nội tôi bị thương, là cậu động thân mà ra, giết bọn chúng tơi bời! Ông nội tôi nói qua, cậu là kỳ tài võ học hiếm có, cậu là người có hi vọng bước vào đỉnh cao nhất của võ học! Trần Phàm, đứng lên, giống như một người đàn ông chân chính, chiến đấu đi!
Mặt trời đã khuất, Trần Phàm giống như thật sự nghe được thanh âm của ba người Ngu Huyền, hắn chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập một cỗ lực lượng, cỗ lực lượng kia làm sự đau đớn trên toàn thân hắn chậm rãi giảm bớt.
Cùng lúc đó, hình ảnh lại biến hóa một lần nữa, lúc này vợ chồng Trần Chiến xuất hiện.
Trong hình ảnh, người đàn ông được xưng là quân đao vẫn như ngày thường, đẩy xe lăn, giống như chiến thần bảo hộ người phụ nữ của hắn. - Phàm nhi, con ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện!
Bởi vì thân bị bệnh nặng, chưa già đã yếu, Tôn Diễm Linh rơi lệ đầy mặt nhìn Trần Phàm khóc nức nở. Bạn đang đọc truyện tại - internet - Khóc cái gì mà khóc?
Sắc mặt Trần Chiến nghiêm nghị thật hiếm thấy, vẻ mặt cứng rắn mắng khẽ Tôn Diễm Linh, theo sau ngẩng đầu nhìn Trần Phàm - Con trai của Trần Chiến này, tuyệt đối không phải bọn hèn nhát, dù phải đứng mà chết, cũng sẽ không quỳ mà sống! - Cha, mẹ!
Trong lòng Trần Phàm hò hét, hồng quang hiện ra trong mắt, trên gương mặt bị máu nhuộm đỏ xuất hiện cảm xúc dao động.
Cùng lúc đó, thân ảnh lão nhân đã nằm dưới Bát Bảo sơn cũng xuất hiện trên thiên không.
Ông vẫn như lần cuối cùng Trần Phàm nhìn thấy, vẫn già nua nhưng vẫn toàn lực đứng thẳng tắp thân hình, tựa như một cây tiêu thương!
Nhìn Trần lão thái gia, đồng tử Trần Phàm đột nhiên phóng lớn, bên tai không khỏi quanh quẩn lời ông nói lúc trước. - Hài tử, ông không cho cháu được quyền lực cùng địa vị vô thượng, làm cho cháu oán hận mười mấy năm, đây là ông không đúng. - Nhưng hài tử, ông cho cháu thứ mà cả đời những người khác trong Trần gia không thể có được! - Phải, hiện tại Trần gia có địa vị, nhưng những con cháu lại không biết mà còn đem ra khoe khoang, nhưng bọn hắn có từng nghĩ tới, ngày hôm nay của bọn họ ở đâu mà có! Cho tới bây giờ họ chưa từng nghĩ tới! - Bọn hắn có thể có hôm nay, không phải Trần Diêm Vương có kĩ năng, mà là những huynh đệ của Trần Diêm Vương đã dùng máu tươi cùng nước mắt từng giọt từng giọt đổi lấy! Trần gia, có thể không địa vị, không quyền thế, nhưng tuyệt đối không thể vứt bỏ quốc gia cùng nhân dân, có đầy dũng khí và quyết tâm đem tính mạng mình đi liều mạng! - Nếu Trần gia không có ai thừa kế điều này, ông tình nguyện cho Trần gia về sau tuyệt hậu!
Bảo vệ quốc gia!
Bảo vệ nhân dân!
Nghe được lời nói của Trần lão thái gia, hai bàn tay vô lực của Trần Phàm đột nhiên nắm chặt lại. - Trần Phàm, bệnh của quốc gia chúng ta một ngày không tiêu trừ, hùng sư Đông Á một ngày còn chưa sớm thức tỉnh, tất cả hoàn toàn đều dựa vào biểu hiện của cậu, tất cả chúng ta đều đang chờ mong cậu, hi vọng cậu đừng để cho chúng ta thất vọng!
Ngay sau đó bên tai hắn lại vang lên lời nói của thủ trưởng số một. - Hô! Hô!
Hơi thở của Trần Phàm trở nên ngưng trọng lên, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm không trung, nhìn chằm chằm lão nhân đã đi từng bước những bước chân trường chinh thăm thẳm vượt qua ngàn dặm xa xôi, đánh giặc xâm lược, tham gia kháng chiến, vì quốc gia lập nhiều công lao hãn mã, kính dâng cả đời, hiện giờ đã nằm trong Bát Bảo sơn.
Nhìn thấy, nhìn thấy, thân hình lão nhân thẳng tắp dần dần cúi xuống, làn da trở nên khô quắt, cuối cùng hình cảnh lão nhân nằm trong phòng bệnh, diễn cảm thật an tường.
Vẻ an tường kia, tựa hồ đang nói cho thế nhân: Con cháu Trần gia ta, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt! - Ông, thật xin lỗi, tiểu Phàm thiếu chút nữa làm cho ông thất vọng rồi!
Nhìn một màn Trần lão thái gia nằm trên giường bệnh, Trần Phàm chậm rãi phun ra một hơi, nắm chặt hai đấm, ở trong lòng tự nói với mình - Ngài nói đúng, người của Trần gia, cái gì cũng có thể không có, nhưng tuyệt đối không thể không có dũng khí cùng quyết tâm đi liều mạng với kẻ thù! - Năm đó, ngài cùng đồng đội của ngài có thể cầm súng đánh đuổi quân xâm lược, xây dựng tân quốc gia, cháu làm sao có thể làm người nhu nhược khi đối mặt nguy hiểm?
Trong thiên không, vẻ mặt an tường của Trần lão thái gia như nghe được lời nói của Trần Phàm, lộ ra dáng tươi cười vui mừng.
Theo sau, hình ảnh biến hóa, Tô San thoáng hiện ra.
Nàng vẫn như ngày thường, vểnh bờ môi nhỏ nhắn, trợn mắt thét - Ngốc tử, không phải anh luôn thổi phồng với em anh là siêu nhân, là người giỏi nhất vũ trụ, thiên hạ vô địch sao? Hừ, nếu ngay cả tên kia anh cũng đánh không lại, anh đừng trở về gặp em nữa, ở đâu thì ở đó đi!
Trần Phàm vốn định đứng dậy, kết quả nhìn thấy bộ dáng bĩu môi trợn mắt của Tô San, hào quang đỏ tươi trong mắt lại tiêu tán, ánh mắt trở nên bình tĩnh lại, khóe miệng nổi lên ý cười hạnh phúc.
Phương thức xuất hiện của Tô San khác hẳn những người phía trước, đã hình thành hoàn toàn ngược lại.
Loại cảm giác hoàn toàn trái ngược lại đột nhiên làm cho chiến ý cùng sát ý trên người Trần Phàm biến mất không còn sót lại chút gì, tâm tình cũng đột nhiên bình tĩnh lại.
Hoa lạp!
Theo sau, tâm cảnh Trần Phàm đột nhiên bốc hơi, phá tan gồng xiềng trói buộc hắn từ lâu, tâm tính nhẹ nhàng thay thế tín niệm vô địch trước đó.
Cảnh giới hóa kình!
Nhiều lần trải qua gian nguy, đã thành công đạt tới hóa kình cảnh giới!