- Sark, vừa rồi mày muốn giết tao giống như vậy, đúng không?
Thanh âm Trần Phàm vang vọng trên bầu trời, truyền đi thật xa thật xa.
Chứng kiến Trần Phàm chỉ một cái tát đánh bay Barty, một cước giẫm vỡ đầu Zorro, bên tai vang lên câu hỏi của Trần Phàm, mặc dù Sark không còn cảm giác sợ hãi nhưng vẫn di động về phía Barty.
Hắn biết nếu như Trần Phàm có thể miểu sát Zorro, như vậy rất có thể giết chết hắn dễ dàng, đường sống duy nhất của hắn là phải tới gần Barty, cùng Barty liên thủ.
Không riêng gì Sark làm như vậy, kể cả Dixi cũng tới gần Barty.
Olivia không hề động.
Trong lúc nàng không tự chủ được động thân tiến ra lựa chọn nghĩ cách cứu viện Trần Phàm, liền chú định nàng sẽ không cùng Trần Phàm làm kẻ địch.
Chứng kiến Sark cùng Dixi di động về phía Barty, Trần Phàm cũng không ra tay, mà tùy ý cho hai người tới gần hắn.
Phía trước Barty còn kiên quyết không tuyển chọn cùng quần ẩu với Trần Phàm, lúc này nhìn thấy Sark cùng Dixi tiến đến gần, tính toán cùng hắn liên thủ đối phó Trần Phàm, hắn cũng không hề ngăn cản, mà giống như trước đó, diễn cảm ngưng trọng, chân mày cau chặt lại. - Barty, tao nhớ được vừa rồi mày đã nói, chỉ cần tao quỳ xuống thần phục mày, mày tha cho tao một mạng.
Trần Phàm hoàn toàn xem Sark cùng Dixi như không khí, mà đưa mắt nhìn Barty, ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ - Hiện tại tao cũng cho mày lựa chọn giống như vậy, một, quỳ xuống xin tha thứ, lựa chọn thần phục tao. Hai, chết! - Bá!
Nghe Trần Phàm nói, sắc mặt Barty cuồng biến, cơ mặt hoàn toàn vặn vẹo vào nhau, cảm xúc phẫn nộ chiếm cứ khuôn mặt hắn, thậm chí thân thể hắn cũng run lên.
Phẫn nộ!
Vô cùng phẫn nộ!
Đúng như lời của Louis III, Barty là thủ lĩnh Hắc Ám U Linh, là một người cực kỳ tự phụ, như đế vương cổ đại, làm cho người ta có loại cảm giác thật uy phong.
Trước đó bởi vì bản thân tự phụ, Barty không liên thủ với đám người Zorro, mà thật sự dựa vào sức bản thân đánh bại Trần Phàm.
Đồng dạng cũng bởi vì tự phụ, sau khi hắn đánh bại Trần Phàm còn khinh thường không muốn tiếp tục một trận chiến, cho rằng Trần Phàm không có tư cách làm đối thủ của hắn!
Mà giờ khắc này, Trần Phàm đem lời của Barty vừa nói, còn nguyên vẹn trả lại cho hắn - lấy chiêu của người trả lại cho người! - Ngoại trừ Zeus vĩ đại, không ai có thể làm cho Barty này quỳ xuống!
Barty giống như một đầu hùng sư phẫn nộ, đỏ mắt, nhìn chằm chằm Trần Phàm - Mày muốn tao quỳ xuống, đây là chuyện không thể nào!
Vừa nói xong, Barty lại tiếp tục nói - Đồ Tể, mày cho là dựa vào một cái tát đánh lén tao vừa rồi, liền có thể chứng minh mày mạnh hơn tao sao?
Không thể không nói, giờ phút này tính tình tự phụ của Barty được bộc lộ hoàn toàn tinh tế.
Theo ý nào đó mà nói, Barty đang lợi dụng phương thức này tự cổ vũ mình, cố gắng khôi phục lòng tự tin tín niệm vô địch cùng khí phách uy phong.
Cách làm của hắn cùng cách làm của Trần Phàm khi nhớ lại cuộc chiến đấu cùng Huyết Sắc Luyện Ngục là giống nhau.
Nghe Barty nói, cảm nhận được khí thế bất khuất của hắn, Sark cùng Dixi đều xuất hiện sát ý, tựa hồ bọn hắn cũng cho rằng vừa rồi sở dĩ Trần Phàm đánh bay được Barty là vì đánh lén nên Bart trở tay không kịp mà thôi. - Cùng lên đi, tao không muốn lãng phí thời gian.
Đối mặt với Barty đang không ngừng tăng cao chiến ý, Trần Phàm lại mở miệng, ngữ khí làm cho người ta có loại cảm giác thật nhẹ nhàng, phần bình tĩnh kia như đang nói về một chuyện bé nhỏ không đáng kể, mà không phải đang đối mặt cuộc chiến sinh tử. - Rống!
Trần Phàm vừa thốt lên, Barty ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, sau tiếng gầm, trên người hắn tuôn ra chiến ý càng cường đại hơn trước, ánh mắt cũng trở nên sắc bén đến cực điểm.
Cảm nhận được chiến ý trên người Barty tuôn ra, Dixi cùng Sark cũng không cam lòng rớt lại phía sau, liền đem chiến ý của mình tăng lên tới đỉnh. - Sưu! - Sưu! - Sưu!
Theo sau, ba tiếng xé gió cơ hồ đồng thời vang lên, ba đạo thân ảnh từ ba phương hướng khác nhau cùng chạy về phía Trần Phàm, sát ý lạnh lẽo nháy mắt bao phủ khắp nơi.
Liên thủ một kích!
Đây là lần đầu tiên Barty cùng Dixi và Sark phát động một kích liên thủ!
Đối mặt một kích liên thủ của ba người, Trần Phàm không hề trốn tránh, không hề tiến lên, mà nhắm hai mắt lại đứng ngay tại chỗ. - Bá!
Thấy cảnh này, đồng tử Olivia đột nhiên phóng lớn, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Nàng là thánh nữ Hắc Ám U Linh, hiểu rõ sâu đậm về gien số một.
Trước đó chứng kiến sau khi Trần Phàm dùng dược vật thì thực lực tăng mạnh, Olivia theo bản năng cho rằng Trần Phàm dùng dược vật tăng lên sức chiến đấu.
Nói chung phàm là thuốc đều có độc tính, gien dược vật cũng tế, rất nhiều dược vật tuy rằng có thể đề cao cơ năng cơ thể, nhưng vẫn có phản ứng phụ.
Lúc này nhìn thấy Trần Phàm không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, Olivia theo bản năng cho rằng phản ứng của viên thuốc khi nãy đã bắt đầu phát tác.
Trần Phàm cũng không biết ý nghĩ trong lòng Olivia, lúc này hắn đang đắm chìm trong một trạng thái quỷ dị - tuy rằng hắn nhắm hai mắt lại, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh ba người Barty. - Hô!
Giống như chỉ là trong nháy mắt, Barty dẫn đầu tới ngay trước mặt Trần Phàm, hóa tay thành đao, đánh xuống đầu Trần Phàm!
Một đao này, Barty vẫn tiến nhập vào trạng thái nhân đao hợp nhất, khí thế, lực lượng, tốc độ càng mạnh hơn phía trước, có thể nói là một kích hoàn mỹ. Bạn đang đọc truyện tại - internet
Gặp phải một kích hoàn mỹ của Barty, Trần Phàm nhắm chặt hai mắt không hề trốn tránh, mà chém ra tay phải.
Động tác của hắn rất chậm...rất chậm, chậm đến mức có thể làm cho Olivia thấy rõ tay phải hắn thành hình trảo, như động tác thả chậm chụp vào tay của Barty chém tới.
Này?
Chứng kiến một màn quỷ dị này, Olivia lập tức ngây ngẩn cả người. - Bá!
Theo sau...không đợi Olivia lấy lại tinh thần, tay phải chém ra của Trần Phàm đột nhiên biến mất, khi xuất hiện, biến thành như gọng kìm kẹp chặt cổ tay của Barty, khiến tay hắn phải dừng phắt lại.
Một màn quỷ dị này khiến nội tâm Barty kinh hoàng, vừa muốn giãy dụa, lại cảm thấy có một cỗ lực lượng không thể kháng cự kéo tới. - Hô!
Cùng lúc đó, Sark theo sát Barty, quyền phải như đạn pháo oanh vào đầu Trần Phàm. - Sưu!
Trần Phàm dùng một tay túm Barty lôi tới trước người. - Phanh!
Ngay sau đó, một quyền của Sark trực tiếp oanh lên trên người của Barty, lực lượng khủng bố chấn rung cơ thể Barty, hắn phun ra một búng máu, cả người khom lại như con tôm khô, thân hình đánh tới Trần Phàm.
Trần Phàm không tránh né, thân hình thoáng co rút lại, thắt lưng xoay, thân thể như cây cung lớn, lực lượng tụ tập trên bả vai, dùng sức hất mạnh, tựa như một tòa núi lớn vọt tới thân thể Barty.
Tá lực đả lực, thiếp sơn kháo.
Kính như băng cung, phát nhược tạc lôi. - Phanh! - Răng rắc!
Khi thân thể Trần Phàm đánh lên trên người Barty, kình lực tụ tập đột nhiên bùng nổ, thân hình Barty bay ngược ra, trực tiếp đánh lên trên người Sark phía sau, sống mũi Sark bị đụng gãy trong nháy mắt, thân hình cũng bị bật ra ngoài cả thước.
Một kích!
Trần Phàm chỉ dùng một kích liền đánh Barty và Sark tơi tả, liên tục ngã xuông đất. - Hô! Hô!
Đúng lúc này, Dixi có thực lực yếu nhất bỗng nhiên xuất hiện ngay sau lưng Trần Phàm, hắn mượn dùng lực lượng chạy băng băng tới, thuận thế đá ra một cước, chân gió sắc bén giống như đẩy ra không khí chung quanh, vù vù rung động. - Gãy cho ta!
Trần Phàm đột nhiên mở to mắt, khẽ quát một tiếng, chân trái ghim trên mặt đất, vặn eo, chân phải thuận thế khom xuống, nửa người trên quẹo phải, ninh thành một góc độ nhất định, đem lực lượng cùng lực chuyển của nửa thân trên phối hợp cùng một chỗ, đem đùi phải xoay trở lại, đá về hướng Dixi.
Hồi toàn thích!
Đối mặt công kích của Dixi, Trần Phàm trực tiếp lựa chọn cách dùng cứng đối cứng, động tác giống như trước đó, nhìn như chậm, tuy nhiên lại nhanh tới cực hạn. - Răng rắc!
Theo sau...không đợi hai chân của Trần Phàm cùng Dixi chạm vào nhau, kình lực tụ tập nơi bàn chân của Trần Phàm đột nhiên bùng nổ, cách không giã lên đùi phải của Dixi, nháy mắt cắt nát đùi phải của hắn, phát ra một tiếng trầm đục. - Phanh!
Tiếng vang giòn xuất ra, bàn chân Trần Phàm lại đá vào nơi xương cốt đùi phải bị gãy của đối phương, đùi phải của Dixi trực tiếp gãy thành hai đoạn, cả người mất đi thăng bằng ngã quỵ về phía trước.
Cách đó không xa, Olivia giống như bị choáng váng, ngơ ngác sững sờ nguyên tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dixi, giống như đang hỏi vì sao chân của Đồ Tể còn chưa đá trúng đùi hắn mà chân của Dixi lại bị gãy đoạn?
Không một tiếng trả lời.
Trần Phàm thấy Dixi sắp ngã, đùi phải đột nhiên thu về, rơi xuống đất, phát lực, thân hình nhảy dựng, chân trái thuận thế bắn ra, đá vào đầu Dixi. - Phanh!
Tiếng trầm đục truyền ra, đầu của Dixi trong nháy mắt rời khỏi thân hình, giống như quả bóng, trực tiếp bay ra ngoài. - Phốc xuy!
Một đạo cột máu từ cổ của Dixi phun ra, tựa như suối phun lên trời cao. - Hoa...hoa...
Trong lúc nhất thời, bầu trời đền cổ nhuộm đỏ máu tươi, mưa máu đầy trời.
Thi thể không đầu của Dixi ầm ầm ngã xuống đất, nháy mắt đã nhuộm đỏ mặt đất.
Lấy thủ đoạn máu tanh giết chết Dixi, Trần Phàm không ngừng lại, cả người bắn ra ngay tại chỗ, giống như một cơn gió, lần nữa biến mất trong tầm mắt của Olivia.
Theo sau...
Không đợi Olivia nhìn thấy rõ thân ảnh của Trần Phàm, Trần Phàm đã trực tiếp xuất hiện trước người Sark vừa mới đứng dậy.
Vừa rồi Sark bị Barty đụng ngã xuống đất, khí huyết vừa bốc lên, còn chưa khôi phục lại, liền phát hiện Trần Phàm giống như u linh xuất hiện ngay trước mắt, trong lòng giật nảy, không nói một lời pháo quyền lại chém ra, đánh vào đầu Trần Phàm!
Phía trước, Trần Phàm đối mặt một kích tụ lực của Dixi còn không tránh né, lúc này đối mặt một kích vội vàng của Sark, sẽ tránh sao?
Sẽ không!
Trần Phàm trực tiếp vung lên thiết quyền, đánh vào nắm tay Sark. - Răng rắc! - Phanh!
Giống như trước đó, không đợi nắm tay Trần Phàm chạm vào tay Sark, kình lực tụ tập trên nắm tay Trần Phàm chợt bùng nổ, cách không giã lên nắm tay Sark, năm ngón tay của hắn toàn bộ đều gãy, máu tươi đầm đìa, theo sau...khi nắm tay Trần Phàm chạm vào nắm tay hắn, kình lực còn lại liền bùng phát, trực tiếp đem nắm tay của Sark đập thành tro bụi. - A!
Cái gọi là tay đứt ruột xót, mười ngón tay của Sark bị nên thành tro bụi, lập tức hét lên, thân hình bay ngược ra sau.
Trần Phàm thấy thế, dưới chân vừa động, không đợi Sark rơi xuống đất, lại xuất hiện ngay trước người hắn, quyền thứ hai gió rít lao tới, đánh thẳng trái tim hắn! - Phanh!
Tiếng trầm đục lại truyền tới, nắm tay Trần Phàm trực tiếp nên vào ngực trái của Sark, ngực trái của hắn bị nện ra một lỗ thủng cỡ một nắm tay. - Phốc xuy!
Trần Phàm vừa thu quyền, trái tim bị chấn vỡ của Sark xen lẫn máu tươi tuôn trào xì ra, văng lên thân thể Trần Phàm, biến hắn thành người máu. - Barty, mày tự mình giải quyết, hay là tao giúp mày?
Không để ý tới vết máu trên người, Trần Phàm hướng Barty bước ra một bước.
Khi bóng tối hoàn toàn bao phủ bầu trời Yên Kinh, vùng Tây Sơn lại yên tĩnh trở lại như thường ngày. Trước cửa biệt thự của Trần Kiến Quốc, toàn bộ thành viên Trần gia đưa tiễn gia đình Trần Phàm rời đi. Trong màn đêm, ánh mắt họ không còn lộ vẻ trào phúng như ngày trước, cũng không còn vẻ kính sợ như lúc trưa, mà dùng ánh mắt thân thiết của tình thâm nhìn gia đình Trần Phàm.
- Tiểu Phàm, cháu về gấp như vậy làm gì, ông uống còn chưa đủ hứng đâu!
Ở trước mặt mọi người, Trần Kiến Quốc mặt đỏ bừng bừng kéo tay Trần Phàm, lảo đảo nói, đầu lưỡi có chút quíu lại.
- Ông bác cả, cháu sợ còn uống tiếp, ông chịu không nổi đâu.
Nghe lời nói mơ hồ của Trần Kiến Quốc, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của ông, Trần Phàm biết ông đã say, với tuổi thọ của ông sẽ say tới bất tỉnh nhân sự. Trần Phàm không muốn xảy ra chuyện như vậy, thứ nhất hắn lo lắng Trần Kiến Quốc tuổi già không chịu nổi, hơn nữa hôm nay cấp trên chính thức động thủ đối với Yến gia, vì muốn giữ gìn ổn đinh, khẳng định phải trấn định quân đội trước. Bắt đầu từ ngày mai Trần Kiến Quốc sẽ vô cùng bận rộn, Trần Phàm không muốn làm ảnh hưởng công tác của Trần Kiến Quốc.
- Gì? Ông chịu không nổi? Được a tiểu tử, đi, hai chúng ta tiếp tục thử xem!
Là người thừa kế của Trần lão thái gia, Trần Kiến Quốc cũng kế thừa cả tác phong của ông, lúc này nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, lập tức lôi kéo hắn muốn đi vào nhà tiếp tục uống rượu. Nhìn thấy cảnh này các thành viên trong nhà đều thổn thức không thôi. Trong trí nhớ của họ, kể từ khi Trần Kiến Quốc trở thành gia chủ, còn chưa từng uống nhiều như ngày hôm nay, ngược lại những năm qua dù ông có uống rượu cũng sẽ nghiêm khắc khống thế tửu lượng, lúc nào cũng phải giữ cho đầu óc thanh tỉnh.
- Cha, thân thể Diễm Linh không khỏe, mỗi ngày phải ngủ đủ giấc, nên để tiểu Phàm đưa họ về trước đã.
Nghe Trần Vĩnh Lạc nói, Trần Kiến Quốc nhất thời chợt thanh tỉnh một chút, gật đầu nói
- Tiểu Phàm, mọi người ngồi xe của ông về đi.
Vừa nói xong, không đợi Trần Phàm đáp lời, lớn tiếng nói
- Cảnh vệ viên!
- Có!
- Đưa mọi người an toàn về nhà. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Dạ, thủ trưởng!
Cảnh vệ viên cung kính trả lời, mở cửa xe mời gia đình Trần Phàm lên xe. Mọi người cáo biệt nhau, sau đó lên xe.Mọi người luôn đưa mắt nhìn theo chiếc xe biến mất trong tầm nhìn, mới quay vào biệt thự. Trong xe, Tôn Diễm Linh ngồi giữa Trần Phàm cùng Tô San, Trần Chiến ngồi ở ghế lái phụ.
- Tiểu Phàm, con không sao chứ?
Trong xe, Tôn Diễm Linh hơi có vẻ lo lắng nhìn Trần Phàm hỏi, tuy rằng bà nhìn ra được Trần Phàm không say, nhưng bà nhớ rõ đêm nay Trần Phàm uống rất nhiều rượu, nên có chút bận tâm. Bởi vì đã tiêu tan hiềm khích trước kia với Trần Kiến Quốc, người một nhà sum họp, trong lòng cao hứng, vô luận là Trần Phàm hay Trần Kiến Quốc đều uống nhiều rượu, nhất là Trần Phàm, liên tiếp bị mời rượu, nếu không phải hắn có tửu lượng cao, chỉ sợ đã sớm say bất tỉnh nhân sự.
- Không sao đâu mẹ.
Trần Phàm cười cười, nhìn Trần Chiến hỏi
- Cha, cha thế nào? Cha chịu được chứ?
- Vô nghĩa, tiểu tử cậu còn gánh vác được, lão tử còn không gánh vác được sao?
Trần Chiến tức giận mắng
- Nhớ năm đó, lão tử cùng huynh đệ đánh trận, uống rượu toàn dùng chén lớn, chút rượu như thế là cái rắm gì!
- Đừng nghe cha của con, ông ấy uống nhiều quá rồi.
Tôn Diễm Linh tức giận trừng mắt nhìn Trần Chiến. Trần Chiến hắc hắc cười vài tiếng ngây ngô, không hé răng, Trần Phàm cùng Tô San lai dở khóc dở cười, đồng thời cũng đang nhớ về Tô Thanh Hải.
Tô Thanh Hải cũng giống như Trần Chiến, sau khi uống say, luôn nhớ về chuyện năm xưa, vừa uống rượu vừa khóc, đôi khi còn say bất tỉnh nhân sự.
- Ông...
Ngay lúc này, thanh âm di động chợt rung lên.
Trần Phàm lấy di động ra xem, nhận ra là số điện thoại của lão hiệu trưởng Tần An của trường đại học Đông Hải. Nhìn thấy số điện thoại của Tần An, Trần Phàm nhiều ít có chút kinh ngạc, liền nhận nghe điện thoại.
- Tiểu tử, thuận tiện nghe điện thoại không?
Điện thoại chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm quen thuộc của Tần An, ngữ khí trước sau vẫn như một, không hề thay đổi chút nào.
- Tần lão, điện thoại ngài gọi dù không thuận tiện cũng phải lắng nghe a.
Trần Phàm cười nói, nhưng trong lòng vẫn biết lão hiệu trưởng luôn một mực yên lặng chú ý từng hướng đi của mình.
- Ha ha...
Đầu bên kia điện thoại, Tần An ha ha cười nói
- Tôi còn tưởng rằng tiểu tử cậu phát đạt rồi thì không còn nhớ nổi lão đầu tử này nữa chứ.
- Tần lão, nếu ngài nói như vậy thật quá khách khí đi. Đúng rồi, chuyện hợp tác với mấy trường học nước ngoài tiến triển thuận lợi chứ?
Sau hành trình đi Mỹ, Trần Phàm quá bận rộn nên còn chưa hỏi đến.
- Tiểu tử cậu làm ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ là hiệu trưởng mấy trường đại học còn dám không cho cậu mặt mũi sao?
Tần lão cười trêu chọc, nhưng trong lòng vẫn vô cùng cảm động. Ông cảm động vì sự cống hiến thật lớn của Trần Phàm đối với trường học, lại vẫn quan tâm mãi chuyện này trong lòng không hề quên.
- Thuận lợi là tốt rồi.
Trần Phàm cười nói, chợt nhớ ra điều gì, hỏi
- Đúng rồi, Tần lão, trễ như vậy ngài gọi điện thoại cho tôi, có việc nói với tôi sao? Có sự tình gì ngài cứ mở miệng.
- Hắc hắc, cậu đã nói như vậy, tôi sẽ không khách khí.
Tần An "gian trá" cười cười
- Tôi muốn lão gia hỏa Lucerne đảm nhiệm chức hiệu trưởng danh dự của trường học, đồng thời để ông ấy cử hành diễn thuyết một lần ở trường chung với cậu, cậu thấy thế nào?
- Tôi dám từ chối sao?
- Đúng đó, nếu tiểu tử cậu dám từ chối, chứng nhận tốt nghiệp cùng học vị cũng đừng nên suy nghĩ.
- Ha ha...
Trong lúc nhất thời, cả Tần An và Trần Phàm cùng nở nụ cười. Theo sau, cả hai cũng thật ăn ý không nói lời tạm biệt, mà cùng cúp điện thoại.
- Có thể trước khi xuống mộ chứng kiến được một màn trình diễn hay như vậy, đời này thật sự là không tiếc nuối!
Cúp điện thoại, Tần An đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn đêm đen bên ngoài, thổn thức cảm thán.
Ở bên kia, Trần Phàm vừa định cất điện thoại, lại nghe được thanh âm chấn động, Trần Phàm nhìn thoáng qua màn hình, nhận ra điện thoại của Long Nữ gọi tới, liền chuyển máy
- Long Nha, anh ở đâu?
Điện thoại chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Long Nữ, ngữ khí không lạnh lùng như trước, còn có vẻ dị thường.
- Tôi vừa rời khỏi Tây Sơn, đang về nhà, có chuyện gì vậy?
Nhận thấy được vẻ dị thường trong thanh âm của nàng, trong lòng Trần Phàm chợt động, liền hỏi.
- Không có việc gì.
Đầu bên kia điện thoại, Long Nữ thoáng do dự, theo sau lấy hết dũng khí cắn chặt răng hỏi
- Đêm nay anh có rảnh không? Tôi muốn gặp anh một chút.
Ân?
Lời nói của Long Nữ làm Trần Phàm thoáng ngây ra, Long Nữ lại ngừng thở, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra biểu tình khác thường.
- Cô ở đâu?
Ngay khi trong lòng Long Nữ vừa nổi lên nỗi chua xót, Trần Phàm đã lấy lại tinh thần hỏi, Long Nữ báo ra địa điểm, sau đó liền cúp điện thoại.
- Cha mẹ, San San, con có chút việc cần phải xử lý, con xuống xe trước, mọi người cứ về nhà.
Cúp điện thoại, Trần Phàm liền nói.
Cả hai vợ chồng Trần Chiến đều lựa chọn trầm mặc không biết làm sao trả lời.
- Trần Phàm, anh cứ đi làm việc của mình đi, em cùng cha mẹ về trước.
Lúc này Tô San mở miệng đánh vỡ bầu không khí quỷ dị bên trong xe. Tuy rằng nàng cũng mơ hồ nghe được nội dung cuộc nói chuyện điện thoại giữa Trần Phàm cùng Long Nữ, nhưng nàng vẫn tươi cười, không hề có chút làm ra vẻ gượng gạo, trong giọng nói không hề có vẻ giận hờn.
Bởi vì nàng đã sớm quyết định sẽ không tranh giành, an tâm làm một cô bé Lọ Lem bên cạnh Trần Phàm.
Tô San cam tâm tình nguyện làm một cô bé Lọ Lem, thế còn Long Nữ?
Trường Thành vào ban đêm không mở cửa, chỉ có một mình Long Nữ bên trong. Ban đêm của tháng mười, nhiệt độ không khí tại Trường Thành lại hạ rất thấp, gió lạnh đến xương.
Ở buổi tối như vậy, trên Trường Thành, Long Nữ không còn mặc bộ quần áo thường ngày của mình. Nàng đang mặc một chiếc váy hoa và mang đôi giày cao gót. Có lẽ nàng không phải là cô gái mặc váy hoa cùng mang giày cao gót đến Trường Thành, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời nàng mặc bộ váy này, nàng mặc là vì hắn...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Sark, vừa rồi mày muốn giết tao giống như vậy, đúng không?
Thanh âm Trần Phàm vang vọng trên bầu trời, truyền đi thật xa thật xa.
Chứng kiến Trần Phàm chỉ một cái tát đánh bay Barty, một cước giẫm vỡ đầu Zorro, bên tai vang lên câu hỏi của Trần Phàm, mặc dù Sark không còn cảm giác sợ hãi nhưng vẫn di động về phía Barty.
Hắn biết nếu như Trần Phàm có thể miểu sát Zorro, như vậy rất có thể giết chết hắn dễ dàng, đường sống duy nhất của hắn là phải tới gần Barty, cùng Barty liên thủ.
Không riêng gì Sark làm như vậy, kể cả Dixi cũng tới gần Barty.
Olivia không hề động.
Trong lúc nàng không tự chủ được động thân tiến ra lựa chọn nghĩ cách cứu viện Trần Phàm, liền chú định nàng sẽ không cùng Trần Phàm làm kẻ địch.
Chứng kiến Sark cùng Dixi di động về phía Barty, Trần Phàm cũng không ra tay, mà tùy ý cho hai người tới gần hắn.
Phía trước Barty còn kiên quyết không tuyển chọn cùng quần ẩu với Trần Phàm, lúc này nhìn thấy Sark cùng Dixi tiến đến gần, tính toán cùng hắn liên thủ đối phó Trần Phàm, hắn cũng không hề ngăn cản, mà giống như trước đó, diễn cảm ngưng trọng, chân mày cau chặt lại. - Barty, tao nhớ được vừa rồi mày đã nói, chỉ cần tao quỳ xuống thần phục mày, mày tha cho tao một mạng.
Trần Phàm hoàn toàn xem Sark cùng Dixi như không khí, mà đưa mắt nhìn Barty, ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ - Hiện tại tao cũng cho mày lựa chọn giống như vậy, một, quỳ xuống xin tha thứ, lựa chọn thần phục tao. Hai, chết! - Bá!
Nghe Trần Phàm nói, sắc mặt Barty cuồng biến, cơ mặt hoàn toàn vặn vẹo vào nhau, cảm xúc phẫn nộ chiếm cứ khuôn mặt hắn, thậm chí thân thể hắn cũng run lên.
Phẫn nộ!
Vô cùng phẫn nộ!
Đúng như lời của Louis III, Barty là thủ lĩnh Hắc Ám U Linh, là một người cực kỳ tự phụ, như đế vương cổ đại, làm cho người ta có loại cảm giác thật uy phong.
Trước đó bởi vì bản thân tự phụ, Barty không liên thủ với đám người Zorro, mà thật sự dựa vào sức bản thân đánh bại Trần Phàm.
Đồng dạng cũng bởi vì tự phụ, sau khi hắn đánh bại Trần Phàm còn khinh thường không muốn tiếp tục một trận chiến, cho rằng Trần Phàm không có tư cách làm đối thủ của hắn!
Mà giờ khắc này, Trần Phàm đem lời của Barty vừa nói, còn nguyên vẹn trả lại cho hắn - lấy chiêu của người trả lại cho người! - Ngoại trừ Zeus vĩ đại, không ai có thể làm cho Barty này quỳ xuống!
Barty giống như một đầu hùng sư phẫn nộ, đỏ mắt, nhìn chằm chằm Trần Phàm - Mày muốn tao quỳ xuống, đây là chuyện không thể nào!
Vừa nói xong, Barty lại tiếp tục nói - Đồ Tể, mày cho là dựa vào một cái tát đánh lén tao vừa rồi, liền có thể chứng minh mày mạnh hơn tao sao?
Không thể không nói, giờ phút này tính tình tự phụ của Barty được bộc lộ hoàn toàn tinh tế.
Theo ý nào đó mà nói, Barty đang lợi dụng phương thức này tự cổ vũ mình, cố gắng khôi phục lòng tự tin tín niệm vô địch cùng khí phách uy phong.
Cách làm của hắn cùng cách làm của Trần Phàm khi nhớ lại cuộc chiến đấu cùng Huyết Sắc Luyện Ngục là giống nhau.
Nghe Barty nói, cảm nhận được khí thế bất khuất của hắn, Sark cùng Dixi đều xuất hiện sát ý, tựa hồ bọn hắn cũng cho rằng vừa rồi sở dĩ Trần Phàm đánh bay được Barty là vì đánh lén nên Bart trở tay không kịp mà thôi. - Cùng lên đi, tao không muốn lãng phí thời gian.
Đối mặt với Barty đang không ngừng tăng cao chiến ý, Trần Phàm lại mở miệng, ngữ khí làm cho người ta có loại cảm giác thật nhẹ nhàng, phần bình tĩnh kia như đang nói về một chuyện bé nhỏ không đáng kể, mà không phải đang đối mặt cuộc chiến sinh tử. - Rống!
Trần Phàm vừa thốt lên, Barty ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, sau tiếng gầm, trên người hắn tuôn ra chiến ý càng cường đại hơn trước, ánh mắt cũng trở nên sắc bén đến cực điểm.
Cảm nhận được chiến ý trên người Barty tuôn ra, Dixi cùng Sark cũng không cam lòng rớt lại phía sau, liền đem chiến ý của mình tăng lên tới đỉnh. - Sưu! - Sưu! - Sưu!
Theo sau, ba tiếng xé gió cơ hồ đồng thời vang lên, ba đạo thân ảnh từ ba phương hướng khác nhau cùng chạy về phía Trần Phàm, sát ý lạnh lẽo nháy mắt bao phủ khắp nơi.
Liên thủ một kích!
Đây là lần đầu tiên Barty cùng Dixi và Sark phát động một kích liên thủ!
Đối mặt một kích liên thủ của ba người, Trần Phàm không hề trốn tránh, không hề tiến lên, mà nhắm hai mắt lại đứng ngay tại chỗ. - Bá!
Thấy cảnh này, đồng tử Olivia đột nhiên phóng lớn, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Nàng là thánh nữ Hắc Ám U Linh, hiểu rõ sâu đậm về gien số một.
Trước đó chứng kiến sau khi Trần Phàm dùng dược vật thì thực lực tăng mạnh, Olivia theo bản năng cho rằng Trần Phàm dùng dược vật tăng lên sức chiến đấu.
Nói chung phàm là thuốc đều có độc tính, gien dược vật cũng tế, rất nhiều dược vật tuy rằng có thể đề cao cơ năng cơ thể, nhưng vẫn có phản ứng phụ.
Lúc này nhìn thấy Trần Phàm không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, Olivia theo bản năng cho rằng phản ứng của viên thuốc khi nãy đã bắt đầu phát tác.
Trần Phàm cũng không biết ý nghĩ trong lòng Olivia, lúc này hắn đang đắm chìm trong một trạng thái quỷ dị - tuy rằng hắn nhắm hai mắt lại, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh ba người Barty. - Hô!
Giống như chỉ là trong nháy mắt, Barty dẫn đầu tới ngay trước mặt Trần Phàm, hóa tay thành đao, đánh xuống đầu Trần Phàm!
Một đao này, Barty vẫn tiến nhập vào trạng thái nhân đao hợp nhất, khí thế, lực lượng, tốc độ càng mạnh hơn phía trước, có thể nói là một kích hoàn mỹ. Bạn đang đọc truyện tại - internet
Gặp phải một kích hoàn mỹ của Barty, Trần Phàm nhắm chặt hai mắt không hề trốn tránh, mà chém ra tay phải.
Động tác của hắn rất chậm...rất chậm, chậm đến mức có thể làm cho Olivia thấy rõ tay phải hắn thành hình trảo, như động tác thả chậm chụp vào tay của Barty chém tới.
Này?
Chứng kiến một màn quỷ dị này, Olivia lập tức ngây ngẩn cả người. - Bá!
Theo sau...không đợi Olivia lấy lại tinh thần, tay phải chém ra của Trần Phàm đột nhiên biến mất, khi xuất hiện, biến thành như gọng kìm kẹp chặt cổ tay của Barty, khiến tay hắn phải dừng phắt lại.
Một màn quỷ dị này khiến nội tâm Barty kinh hoàng, vừa muốn giãy dụa, lại cảm thấy có một cỗ lực lượng không thể kháng cự kéo tới. - Hô!
Cùng lúc đó, Sark theo sát Barty, quyền phải như đạn pháo oanh vào đầu Trần Phàm. - Sưu!
Trần Phàm dùng một tay túm Barty lôi tới trước người. - Phanh!
Ngay sau đó, một quyền của Sark trực tiếp oanh lên trên người của Barty, lực lượng khủng bố chấn rung cơ thể Barty, hắn phun ra một búng máu, cả người khom lại như con tôm khô, thân hình đánh tới Trần Phàm.
Trần Phàm không tránh né, thân hình thoáng co rút lại, thắt lưng xoay, thân thể như cây cung lớn, lực lượng tụ tập trên bả vai, dùng sức hất mạnh, tựa như một tòa núi lớn vọt tới thân thể Barty.
Tá lực đả lực, thiếp sơn kháo.
Kính như băng cung, phát nhược tạc lôi. - Phanh! - Răng rắc!
Khi thân thể Trần Phàm đánh lên trên người Barty, kình lực tụ tập đột nhiên bùng nổ, thân hình Barty bay ngược ra, trực tiếp đánh lên trên người Sark phía sau, sống mũi Sark bị đụng gãy trong nháy mắt, thân hình cũng bị bật ra ngoài cả thước.
Một kích!
Trần Phàm chỉ dùng một kích liền đánh Barty và Sark tơi tả, liên tục ngã xuông đất. - Hô! Hô!
Đúng lúc này, Dixi có thực lực yếu nhất bỗng nhiên xuất hiện ngay sau lưng Trần Phàm, hắn mượn dùng lực lượng chạy băng băng tới, thuận thế đá ra một cước, chân gió sắc bén giống như đẩy ra không khí chung quanh, vù vù rung động. - Gãy cho ta!
Trần Phàm đột nhiên mở to mắt, khẽ quát một tiếng, chân trái ghim trên mặt đất, vặn eo, chân phải thuận thế khom xuống, nửa người trên quẹo phải, ninh thành một góc độ nhất định, đem lực lượng cùng lực chuyển của nửa thân trên phối hợp cùng một chỗ, đem đùi phải xoay trở lại, đá về hướng Dixi.
Hồi toàn thích!
Đối mặt công kích của Dixi, Trần Phàm trực tiếp lựa chọn cách dùng cứng đối cứng, động tác giống như trước đó, nhìn như chậm, tuy nhiên lại nhanh tới cực hạn. - Răng rắc!
Theo sau...không đợi hai chân của Trần Phàm cùng Dixi chạm vào nhau, kình lực tụ tập nơi bàn chân của Trần Phàm đột nhiên bùng nổ, cách không giã lên đùi phải của Dixi, nháy mắt cắt nát đùi phải của hắn, phát ra một tiếng trầm đục. - Phanh!
Tiếng vang giòn xuất ra, bàn chân Trần Phàm lại đá vào nơi xương cốt đùi phải bị gãy của đối phương, đùi phải của Dixi trực tiếp gãy thành hai đoạn, cả người mất đi thăng bằng ngã quỵ về phía trước.
Cách đó không xa, Olivia giống như bị choáng váng, ngơ ngác sững sờ nguyên tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dixi, giống như đang hỏi vì sao chân của Đồ Tể còn chưa đá trúng đùi hắn mà chân của Dixi lại bị gãy đoạn?
Không một tiếng trả lời.
Trần Phàm thấy Dixi sắp ngã, đùi phải đột nhiên thu về, rơi xuống đất, phát lực, thân hình nhảy dựng, chân trái thuận thế bắn ra, đá vào đầu Dixi. - Phanh!
Tiếng trầm đục truyền ra, đầu của Dixi trong nháy mắt rời khỏi thân hình, giống như quả bóng, trực tiếp bay ra ngoài. - Phốc xuy!
Một đạo cột máu từ cổ của Dixi phun ra, tựa như suối phun lên trời cao. - Hoa...hoa...
Trong lúc nhất thời, bầu trời đền cổ nhuộm đỏ máu tươi, mưa máu đầy trời.
Thi thể không đầu của Dixi ầm ầm ngã xuống đất, nháy mắt đã nhuộm đỏ mặt đất.
Lấy thủ đoạn máu tanh giết chết Dixi, Trần Phàm không ngừng lại, cả người bắn ra ngay tại chỗ, giống như một cơn gió, lần nữa biến mất trong tầm mắt của Olivia.
Theo sau...
Không đợi Olivia nhìn thấy rõ thân ảnh của Trần Phàm, Trần Phàm đã trực tiếp xuất hiện trước người Sark vừa mới đứng dậy.
Vừa rồi Sark bị Barty đụng ngã xuống đất, khí huyết vừa bốc lên, còn chưa khôi phục lại, liền phát hiện Trần Phàm giống như u linh xuất hiện ngay trước mắt, trong lòng giật nảy, không nói một lời pháo quyền lại chém ra, đánh vào đầu Trần Phàm!
Phía trước, Trần Phàm đối mặt một kích tụ lực của Dixi còn không tránh né, lúc này đối mặt một kích vội vàng của Sark, sẽ tránh sao?
Sẽ không!
Trần Phàm trực tiếp vung lên thiết quyền, đánh vào nắm tay Sark. - Răng rắc! - Phanh!
Giống như trước đó, không đợi nắm tay Trần Phàm chạm vào tay Sark, kình lực tụ tập trên nắm tay Trần Phàm chợt bùng nổ, cách không giã lên nắm tay Sark, năm ngón tay của hắn toàn bộ đều gãy, máu tươi đầm đìa, theo sau...khi nắm tay Trần Phàm chạm vào nắm tay hắn, kình lực còn lại liền bùng phát, trực tiếp đem nắm tay của Sark đập thành tro bụi. - A!
Cái gọi là tay đứt ruột xót, mười ngón tay của Sark bị nên thành tro bụi, lập tức hét lên, thân hình bay ngược ra sau.
Trần Phàm thấy thế, dưới chân vừa động, không đợi Sark rơi xuống đất, lại xuất hiện ngay trước người hắn, quyền thứ hai gió rít lao tới, đánh thẳng trái tim hắn! - Phanh!
Tiếng trầm đục lại truyền tới, nắm tay Trần Phàm trực tiếp nên vào ngực trái của Sark, ngực trái của hắn bị nện ra một lỗ thủng cỡ một nắm tay. - Phốc xuy!
Trần Phàm vừa thu quyền, trái tim bị chấn vỡ của Sark xen lẫn máu tươi tuôn trào xì ra, văng lên thân thể Trần Phàm, biến hắn thành người máu. - Barty, mày tự mình giải quyết, hay là tao giúp mày?
Không để ý tới vết máu trên người, Trần Phàm hướng Barty bước ra một bước.