Hiện giờ là một xã hội thông tin.
truyenfull.vn, truyền thông, truyền tin...
Đủ loại con đường truyền bá tin tức mà tốc độ vượt xa người bình thường có thể tượng tượng.
Giáo hoàng Thiên Chúa Giáo Louis đệ tam qua đời vì bạo bệnh.
Tin tức kia chỉ trong vòng mấy tiếng đã truyền khắp trái đất.
Các giáo đồ Thiên Chúa Giáo, không phân biệt già trẻ trai gái, chủng tộc, quốc gia đều tiến hành mặc niệm.
Thân là thánh nữ giáo đình, Monica là một trong tam cự đầu của giáo đình, hiện giờ Louis đệ tam và Brahma đều đã mất đi, nàng thuận lý thành chương tiếp nhận giáo đình, trở thành vị nữ giáo hoàng thứ hai trong lịch sử giáo đình.
Vị nữ giáo hoàng thứ nhất trong lịch sử Vatican lúc đầu do giả nam trang từng bước từng bước đi lên đỉnh Kim tự tháp quyền lực.
Người nữ giáo hoàng đó tên là John Ongley Marcus, tại vị được hai năm bảy tháng bốn ngày cho đến khi bị phát giác là nữ, bị những lãnh đạo giáo đình liên hiệp bức thoái vị, kết quả cực kỳ thê thảm.
Monica lại không giống vậy, nàng lấy thân phận danh chính ngôn thuận tiếp nhận chức vụ giáo hoàng, hơn nữa còn được sự đồng ý của những lão đại của giáo đình.
Sở dĩ như thế, thứ nhất là bởi vì Monica thân là thánh nữ, thân phận hiển hách, thực lực cá nhân hiện giờ cũng là số một giáo đình. Hơn nữa nàng có chỗ dựa là Đồ Tể, bọn họ mặc dù bất mãn một nữ nhân cầm quyền giáo đình, cũng chỉ có thể đem ý nghĩ kia giấu ở sâu trong nội tâm, hơn nữa giấu rất sâu...Rất sâu...
Monica sau khi trở thành tân giáo hoàng đã ra tuyên cáo: Ba ngày sau, giáo đình sẽ cử hành tang lễ long trọng cho Louis đệ tam.
Thân là giáo hoàng tiền nhiệm của Vatican, lực ảnh hưởng của Louis đệ tam ở trên quốc tế cực lớn, các lãnh đạo của các quốc gia trên thế giới phần lớn đều đến dự tang lễ của ông.
Ngoại trừ những quan viên hành chính này, một số những gia tộc cổ xưa, những tập đoàn tài chính cũng tham dự tang lễ, trong đó có cả gia tộc nắm huyết mạch tài chính thế giới Rhodes Cai Wales.
Cùng lúc đó đồng thời cũng xuất hiện một tin tức khác quan trọng không kém: Olivia trở thành tân thủ lĩnh của Hắc Ám U Linh, hơn nữa tuyên bố, Hắc Ám U Linh nguyện ý thần phục Đồ Tể!
Tin tức này mặc dù chỉ lan truyền trong một vài vòng tròn đặc thù nhưng sự chấn động gây ra không kém tin tức Louis đệ tam qua đời!
Cả thế giới ngầm đến náo động, một vài vòng tròn đặc thù cũng nghị luận không ngớt.
Náo động cũng tốt, nghị luận cũng được, tất cả người có tư cách biết chuyện này đều hiểu một sự thật không có cách nào thay đổi - Hắc Ám U Linh thần phục Đồ Tể, coi như đã đem hắn trở thành vua của thế giới ngầm!
Crewe, thậm chí là cả Roddy cũng biết được tin tức này.
Trời chiều đã dần buông, mặt trời còn hắt lên chút dư huy vào thành Luân Đôn vốn luôn ẩm ướt một mảnh vàng rực.
Hầu hết dân chúng của thành Luân Đôn đều cảm thấy vui vẻ vì nhìn thấy ánh mặt trời hiếm có này.
Tâm trạng của Crewe thì không vui vẻ.
Khi y biết được tin tức Hắc Ám U Linh thần phục Trần Phàm thì lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi, khuôn mặt cau có không một nét cười.
Vào ngày mà thủ lĩnh Badian của Hắc Ám U Linh dẫn người đi Aegean quyết chiến với Trần Phàm, Crewe vẫn muốn dò thăm kết quả. Bởi vì tin tức bị phong tỏa mà y thủy chung vẫn không biết được kết quả, cả Dixi cũng không phái người đến báo.
Điều này khiến y cảm thấy bất an nhưng không nghĩ tới một đạo sấm sét trực tiếp như hôm nay.
Hiện giờ y đang ngồi ủ rũ trong căn biệt thự trung ương của gia tộc Kena Er, ra sức rít xì gà để che giấu nỗi sợ hãi trong nội tâm.
Dư huy trời chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng soi rõ khuôn mặt âm trầm của y, chân mày đang vắt thành một chữ Xuyên (川) sâu hoắm, điếu vì gà đang run rẩy trên tay.
- Phụ thân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Roddy cũng đang đứng bên cạnh sợ hãi.
Gã sợ.
Thật sự sợ hãi!
Nhất là khi gã thấy Crewe giống như bị mất đi linh hồn, hoàn toàn không có sinh cơ, cảm giác như bị tuyên án tử hình!
Làm sao bây giờ?
Crewe không lên tiếng, y biết mà biết làm gì đã không ngồi ở đây chờ chết.
- Cha, cha lên tiếng đi chứ?
Mắt thấy Crewe không nói lời nào, vẻ mặt Roddy càng thêm tuyệt vọng, khàn giọng rống lớn.
- Mày câm miệng cho tao!
Crewe hổn hển ném điếu xì gà cháy dở vào người Roddy.
Roddy đang sợ hãi tới cực điểm thấy vậy liền nhảy dựng lên gào toáng
- Chẳng phải cha nói là người nam nhân phương đông kia sẽ sẽ chết sao? Tại sao hắn không có chết? Tại sao Hắc Ám U Linh c thần phục hắn? Con mẹ hắn rốt cuộc là tại sao?
Crewe thở hổn hển không đáp.
Xoạch! Xoạch!
Cùng lúc đó, ngoài hành lang thư phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Két!
Sau đó, tiếng bước chân dừng lại rồi cửa thư phòng bị đẩy ra, cận vệ của Crewe vẻ mặt khẩn trương xông ào vào thư phòng, khuôn mặt hoảng sợ nói
- Người đông phương kia mang theo Daifu xuất hiện ở lâu đài!
- A!
Sắc mặt của Crewe lẫn Roddy đều đại biến.
- Hắn...Hắn...Hắn nói, cho...Cho...Ngài mười lăm phút, trong mười lăm phút phải dẫn người tới bên ngoài lâu đài quỳ xuống trước mặt Daifu.
Hộ vệ nói tới đây, bất giác run rẩy
- Nếu như sau mười lăm phút bên mà ngài không làm vậy, hắn...Hắn...Hắn sẽ tự mình đến tìm ngài.
- A!
Crewe trực tiếp từ trên ghế ngã nhào ngồi bệt xuống đất giống như Roddy.
Tên hộ vệ thấy vậy vẫn đứng yên.
Bởi vì trong đầu hắn đột nhiên nảy ra ý nghĩ: Nếu như Crewe không tuân theo lời của Trần Phàm thì gã sẽ mang theo huynh đệ gặp Trần Phàm, thần phục Daifu.
Về phần chiến đấu?
Gã có một vạn lý do để tin tưởng, có thể khiến cho Hắc Ám U Linh lựa chọn thần phục, việc Đồ Tể giết cả đám như gã không khác giết một con gà!
- Ông chủ. ", sau khi quyết định như vậy, trong lòng gã hộ vệ cảm thấy rất dễ chịu, giọng nói cũng không run rẩy nữa
- Cá nhân tôi cho là ngài tốt nhất làm theo đi, nếu không, ngài không thể có hy vọng sống sót!
- Muốn quỳ xuống trước Daifu?
Crewe lẩm bẩm tự nói.
Lúc này y đã quên mất kế hoạch tính toán sau khi Trần Phàm chết sẽ đem Daifu cho gia tộc Michel để đổi lấy sự thần phục.
- Không!
Đột nhiên, Crewe rống lên
- Ta tại sao phải quỳ gối trước con điếm Daifu kia? Nếu theo bối phận nó còn phải gọi ta bằng chú, muốn quỳ phải là nó!
Ngu xuẩn!
Gã hộ vệ thầm nghĩ rồi không nói hai lời, trực tiếp chạy về phía Crewe, một phát bắt được Crewe, giống như là xách gà con.
Sau đó, gã không dừng lại mà tiến tới tóm luôn Roddy.
Làm xong hết thảy, hắn tay trái tay phải chia ra kẹp lấy Crewe cùng Roddy đi ra thư phòng, hoàn toàn không để ý sự giãy dụa lẫn tru tréo của hai người.
Mười phút sau.
Lúc ánh dư huy cuối cùng hắt lên thì cũng là lúc gã hộ vệ kẹp theo Crewe cùng Roddy đi tới cổng lâu đài.
Trần Phàm đứng chắp tay trước cổng, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác không cách nào kháng cự.
Đứng ở bên cạnh hắn Daifu đang cau mày nhìn về phía trước.
Theo ánh mắt của Daifu có thể thấy rõ ràng tất cả những thành viên trọng yếu của gia tộc Kena Er đang đứng đó. Trong đó vẻ mặt của những thành viên bị ép buộc thì mừng rỡ, vẻ mặt của đám chó săn của Crewe thì sợ đến tái nhợt.
- Đồ Tể tôn quý, ta giúp ngài đem Crewe cùng Roddy mang đến đây!
Gã hộ vệ cố nén sợ hãi, bước chân hơi run rẩy bước tới trước mặt Trần Phàm ném bịch Crewe cùng Roddy như hai túi rác rồi cúi gập người chào.
- Quỳ xuống.
Dưới trời chiều, Trần Phàm chậm rãi mở miệng.
Bịch!
Gã hộ vệ quỳ xuống đầu tiên.
Rầm rầm rầm...
Cả đám chó săn của Crewe đồng thời cũng quỳ rạp xuống.
Tựa hồ...Bọn họ muốn dùng phương thức này để chuộc tội!
Thấy một màn như vậy, Daifu từng là bác sĩ tâm lý quyền uy nhất Âu Châu cũng không khỏi có chút động dung.
Trần Phàm vẫn không nhúc nhích.
Tiêu Phong tuy rằng thoạt nhìn sinh ra trong nhà phú quý, nhưng thái độ làm người hiền hòa, không hề bày ra cái giá thiếu gia. đối với chuyện trước đó Ngu Huyền xem hắn thành cây gậy tuyệt không để ý, ngược lại còn muốn mời ba người Trần Phàm đi ra ngoài liên hoan.
Tính khí Ngu Huyền thẳng thắn, ghét nhất là người có lòng dạ hẹp hòi. Tiêu Phong rộng lượng cùng hiền hòa liền nhận được hào cảm của hắn, hắn là người thứ nhất đáp ứng, mà Chu Văn từ ý nào đó mà nói cũng được cho là cùng chí hướng với Tiêu Phong, cũng không phản đối.
Đến phiên Trần Phàm cuối cùng cũng không phản đối, tuy rằng hắn cảm giác bản thân mình khác hơn ba người bạn cùng phòng này.
Xe của Tiêu Phong là một chiếc BMW X 6 màu đỏ chu sa thật phong tao, dừng ngay dưới lầu ký túc xá, có thể nói rất nổi bật.
Đối với việc Tiêu Phong có chiếc X 6. Trần Phàm tuyệt không cảm thấy kỳ quái, vẻ mặt Chu Văn trấn định, nhưng vẻ mặt Ngu Huyền khó hiểu:
- Là đại lão gia, sao lại mua chiếc xe màu đỏ?
- Ha ha, to con, cậu không hiểu. Bên nước ngoài có bạch mã hoàng tử, thời cổ đại có câu hồng sắc lương câu (ngựa đỏ) xứng mỹ nhân, hiện đại sao, tự nhiên là BMW màu đò xứng mỹ nhân. Cậu không thấy trên Phi Thành Vật Nhiễu có các MM (các cô nương) nói sao? Tôi tình nguyện ngồi trên BMW mà khóc, cũng không muốn ngồi lên xe đạp của anh mà mim cười.
Tiêu Phong tiêu sái cười, thuần thục khời động máy, lại nói:
- Căn cứ kinh nghiệm tán gái nhiều năm của tôi. đại đa số nữ nhân đối với BMW đều có một sự đam mê, nhất là màu đỏ.
- Tục ngữ nói, tiểu nhân cùng nữ nhân là khó nuôi nhất, quả nhiên là có đạo lý, khó trách ông nội tôi báo cho tôi không được sớm tiếp xúc nữ nhân.
Ngu Huyền lấc lắc đầu. ở phương diện về nữ nhân hắn thuộc loại cấp bậc tiểu bạch, thật sự không có quyền lên tiếng.
Làm một trong những trường cao đẳng nồi danh cả nước, chung quanh đại học Đông Hài có rất nhiều sản nghiệp, quán bar, tiệm cơm, khách sạn...thứ gì cằn có đều có. Khách sạn Phúc Lai là khách sạn tốt nhất gần cạnh đại học Đông Hài, trang trí thật cồ kính, ngoài cửa đồ đầy xe Limousine.
Bời vì đại học Đông Hái khai giảng ngày đầu tiên, sinh ỷ của khách sạn vô cùng nóng nảy, ghế lô đều đã được đặt trước, dù đại sảnh lầu một cũng kín người hết chồ. Nhưng xem như vận khí của bốn người Trần Phàm cũng không tệ, vừa bước vào khách sạn, liền có một bàn khách nhân cằn tính tiền rời đi.
- Mấy chúng ta, không có ghế lô. ở đại sảnh dùng tạm một chút đi. Tuy đại sảnh ồn ào một chút, nhưng mỹ nữ không ít.
Tiêu Phong cười cười, đi phía trước ba người.
- Người một nhà ăn cơm, tùy tiện tìm là được, không cần quá tiêu pha.
Trải qua tiếp xúc ngấn ngủi, Trằn Phàm nhìn ra được Tiêu Phong là một người sàng khoái.
Tiêu Phong cười:
- Trần Phàm, ý tốt của cậu huynh đệ tâm lĩnh, nhưng không cần lo lắng chuyện tiêu tiền, dù sao xài cũng không phải là tiền của tôi.
Nhìn vẻ mặt Tiêu Phong không sao cả. Trần Phàm không nói gì nữa, hắn biết đối với Tiêu Phong mà nói. ờ loại địa phương này ăn một bữa cơm cũng không có gì đáng kể.Bề ngoài Tiêu Phong anh tuấn, khí chất tiêu sái lại thêm lời nói tiêu tiền như nước, hấp dẫn đại bộ phận ánh mắt nữ sinh trong đại sảnh, một ít nữ sinh trong ánh mắt lộ ra vẻ ái mộ trắng trợn.
So ra mà nói, ba người Trần Phàm liền có vẻ ảm đạm thất sắc.
Rất nhanh bốn người đi tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, người phục vụ lấy ra thực đơn. Tiêu Phong lấy ra một gói thuốc lá nói:
- Ba huynh đệ, muốn ăn thứ gì cứ gọi.
- Có thịt heo đôn miến không?
Ngu Huyền giống như không biết hai chữ khách khí viết như thế nào, dẫn đầu mờ miệng trước.
- Bánh mỳ.
Chu Văn phun ra hai chữ, diễn cảm bình tĩnh.
Nghe được hai người gọi thức ăn, vẻ tươi cười chức nghiệp trên mặt người phục vụ trờ nên có chút cứng ngắc, khách sạn Phúc Lai đích xác có món ăn thịt heo độn miến, nhưng tên của đồ ăn cực kỳ tao nhã, nào có thô bỉ như lời Ngu Huyền nói? Càng làm cho nàng không nói gì chính là, Chu Văn gầy yếu điềm đạm nho nhã lại có thể mờ miệng liền gọi bánh mỳ...
Phải biết rằng, khách sạn Phúc Lai thế nhưng là khách sạn cấp bậc cao nhất khu này
a!
- Mỹ nữ, không cần ngẩn người, ghi nhớ lời của hai người bạn tôi.
Tiêu Phong lại không cảm thấy hành động của Ngu Huyền cùng Chu Vãn mất mặt cỡ nào, mà là tiêu sái cười, ném cho Trần Phàm một điếu thuốc lá:
- Trần Phàm, đến lượt cậu.
- Tôi là người dễ nuôi, cái gì cũng được.
Trần Phàm nói xong tiếp nhận thuốc lá. đốt, thích ý hút một hơi.
Nghe Trần Phàm vừa nói như thế. Tiêu Phong cũng không tiếp tục nhường, cầm lấy thực đơn, nhanh chóng chọn sáu món ăn, hai loại canh.
Làm khách sạn tốt nhất gần bên, khách sạn Phúc Lai chẳng những hoàn cảnh nhất lưu, tốc độ mang thức ăn lên cũng rất nhanh, chỉ một lát, người phục vụ đã bưng thức ăn đưa lên bàn.
Vì trợ hửng. Tiêu Phong vốn định gọi một bình Mao Đài, kết quả Ngu Huyền giành mở miệng trước chọn Thiêu Đao Tử. Tiêu Phong cười cười, ỷ bảo người phục vụ làm theo lời Ngu Huyền.
- Hôm nay là ngày bốn chúng ta nhận thức, rượu này nhất định phải uống.
Tiêu Phong cầm bình rượu, mở nắp rót cho ba người Tiêu Phàm một chén.
Ba người Tiêu Phàm cũng không chối từ. đều tự cầm chén uống một hơi cạn sạch.
Một chén rượu vào miệng. Trần Phàm cũng không có chút nào phàn ứng, tuy rằng hắn không nghiện rượu, nhưng trong suốt hai mươi năm qua, hắn chưa từng uống say.
- Rượu, nhất định không thể uống nhiều, nhất là lúc đang thi hành nhiệm vụ.
Những lời này Trằn Phàm luôn khắc vào trong tâm khảm. Nguồn:
Tiêu Phong cùng Ngu Huyền thoạt nhìn cũng là người thường xuyên uống rượu, một chén rượu vào miệng, cũng không có phản ứng, mà Chu Văn thân thể gầy yếu vừa uống một chén gương mặt liền đò lên, vẻ mặt say ngà ngà.
Tục ngữ nói, bàn rượu là nơi trao đồi tốt nhất, lời này tuyệt không giả, bốn người Trần Phàm vừa ăn vừa uống rượu, vài chén rượu vào miệng, quan hệ kéo gằn không ít.
- Các huynh đệ, có một mỹ nữ thượng hạng đến đây.
Khi bốn người đem bình Thiêu Đao Tử giãi quyết xong, hai mắt Tiêu Phong bồng nhiên sáng lên nói.
Ba người Trần Phàm theo bản năng nhìn theo ánh mắt Tiêu Phong hướng ra cửa, chi thấy ngoài cửa có một cô gái thắt bím tóc đi vào. Cô gái mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần Jean màu lam nhạt. Chiếc quần Jean bó sát người hoàn mỹ vòng quanh đôi chân dài cùng bờ mông vểnh, lực hấp dẫn không có chút kém cỏi với những nữ sinh mặc váy ngắn cùng quần mòng trong sân trường.
Đi theo phía sau cô gái là một cô gái có dáng người cao gầy, cô gái này mặc bộ váy màu đen liền nhau, bộ váy cao quý hoa lệ, phối họp với khí chất cao quý lãnh diễm, mười phần hương vị nữ tính.
So sánh với hai cô gái đi phía trước mà nói, hai cô gái đi phía sau bình thường hơn.
Bốn cô gái xuất hiện, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt nam nhân đang có mặt trong đại sảnh, ánh mắt trên cơ bản đều tụ tập trên hai cô gái phía trước, nhất là cô gái thứ nhất, hấp dẫn gần bảy thành ánh mắt nam nhân.
Nguyên bàn có một bàn khách nhân đã ăn xong, đang chuẩn bị tính tiền chạy lấy người, nhìn thấy bốn cô gái tiến vào, lại ngồi trở lại ghế, gọi thêm bốn chai bia, nhìn tư thế làm như sẽ không rời đi.
Cồ gái đi đầu tiên sau khi nói chuyện với quản lý đại sảnh, mới biết được đã không còn vị trí. Nàng nhăn lại đôi mày thanh tú. đang muốn quay đầu trao đổi với ba người bạn cùng phòng, lại nghe nơi góc đông bắc vang lên một thanh âm tràn ngập từ tính:
- Mỹ nữ, nơi này có vị trí.
Người mờ miệng chính là Tiêu Phong đang ngồi bên cạnh Trần Phàm, đang lúc nói chuyện, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười mế người.
Tiêu Phong vừa mỡ miệng, lập tức hấp dẫn đại bộ phận ánh mắt trong đại sảnh, vẻ mặt nữ sinh oán khí, ghen tỵ chính mình không được Tiêu Phong xem trọng, mà các nam sinh lại là bộ dáng hối hận, hối hận không kịp mờ miệng giành trước, nhường cho Tiêu Phong xuất thủ đầu tiên.
Trần Phàm thấy thế, trong lòng thầm mắng Tiêu Phong không có việc gì thì tìm việc, đồng thời cúi đầu, sợ bị Tô San nhận ra, ngay khi Tô San vừa vào cửa hắn liền nhận ra Tô San.
Từ sau khi biết được lực ảnh hưởng của Tô San. Trần Phàm tự nhiên không muốn ở trong trường học có việc gì cùng xuất hiện với Tô San, hắn cũng không muốn bị đội hộ vệ sau lưng Tô San dùng nước bọt làm chết đuối.
Thế nhưng cúi đầu già vờ không thấy được bổn tiểu thư, hừ hừ, ngươi cho là bồn tiểu thư không thấy được ngươi sao? Tô San vừa vào cửa liền thấy được Trần Phàm, lúc này thấy Trần Phàm cúi đầu giả vờ không thấy được nàng, nhất thời có chút phát cáu.
Trong lòng tuy rằng tức giận, bất quá Tồ San cũng không chủ động đi qua chào hòi I Trần Phàm, mà là quay đầu mỉm cười nhìn cô gái mặc váy màu đen hỏi:
- Thiên Thiên tỷ, chị xem chúng ta nên đi qua không?
- Tô San.
Không đợi cồ gái mặc áo váy màu đen đáp lời, một gã thanh niên mặc trang phục nhãn hiệu nổi tiếng, khí độ bất phàm từ trên thang lầu lầu hai đi xuống, nện bước trầm ổn đi đến bên cạnh Tô San nói:
- Tôi đã đặt ghế lô lớn nhất, cùng nhau ăn đi?
- Mỹ nữ. Hiểu Đông ca vì chờ các cô, bây giờ còn chưa động đũa đó.
Lưu Vĩ đi theo phía sau thanh niên, thay đối bản sắc hung hăng càn quấy, khách khí nói.
Đối mặt với lời mời của hai người. Tô San lộ ra nụ cười giảo hoạt nói:
- Ngượng ngùng, hai vị suất ca, có người đã hẹn chúng ta trước rồi.
Nói xong. Tô San chỉ về phía bàn của Trần Phàm.
Nghe được lời của Tô San, cồ gái mặc váy màu đen chợt nhướng mày, trong con ngươi hiện lên một tia trào phúng, tựa hồ theo suy nghĩ của nàng. Tô San là bời vì bộ dạng anh tuấn của Tiêu Phong, cho nên mới cự tuyệt hai gã thanh niên trước mắt.
Mà nàng lại rất rõ ràng, hai gã thanh niên trước mắt ở trong vòng danh mồn Đông Hải có danh khí cực cao, hành vi của Tô San đù dùng từ ngây thơ để hình dung.
Tô San nói vậy khiến cho thanh niên đang bảo trì vẻ mim cười tao nhã đứng ngay trước người nàng hơi ngân ra, mà vẻ mặt Lưu Vĩ cũng bất mãn đem ánh mắt ném về hướng Trần Phàm, tựa hồ muốn nhìn xem, rốt cục là vương bát đản nào không có mắt, lại dám giành trước nhóm người của mình đi mời Tô San.
Ngay sau đó, hắn thấy được Ngu Huyền đang cúi đầu ăn nghiến ngấu thịt heo đồn miến.
Phát hiện này làm cho hắn sửng sốt, theo sau lập tức nhớ ra điều gì đó, trong con ngươi hiện lên một đạo ánh mắt hưng phấn mà hung tàn.