Màn đêm buông xuống, bầu trời âm u xám xịt, trong trang viên cổ xưa Kena Er bừng sáng ánh đèn.
Dưới ánh đèn, toàn bộ đám chó săn của Crewe quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy.
Roddy đang nằm xụi lơ như một con chó trên mặt đất thấy vậy thì trợn mắt há miệng định nói cái gì đó nhưng cảm thấy lồng ngực như bị một cái gì đó chẹn ngang không thể thốt ra một tiếng, đầu óc trống rỗng.
Đầu óc của Crewe cũng trống rỗng.
Lúc này y có cảm giác đang ở trong một giấc mơ.
Trong sâu thẳm nội tâm của y vẫn hy vọng đây chỉ là một giấc mộng, một cơn ác mộng. Chờ cho sau khi tỉnh cơn ác mộng này, ngoại trừ một thân mồ hôi lạnh thì hết thảy sẽ vẫn không phát sinh biến hóa gì, y, Crewe vẫn là người nắm quyền của gia tộc Kena Er.
- Crewe, ông nội của tôi đâu?
Đang lúc Crewe vẫn còn trong ảo tưởng thì lời của Daifu đã đánh thức y lại.
Nghe được lời của Daifu, Crewe hiểu, đây hết thảy không phải là mộng, mà là sự thật đầy máu tanh!
- Daifu, tộc trưởng đã bị tên khốn kiếp Crewe này bắt lại!
Không đợi Crewe mở miệng, một người đã từng là trực hệ của Edward tức giận lên tiếng, hận không được lập tức đem Crewe bằm thây vạn đoạn.
Daifu cũng đã nghe Trần Phàm nói về chuyện Edward bị Crewe bắt lại, bất quá hiện giờ vẫn chưa có tin tức về tung tích của ông, ngay cả Trần Phàm cũng không biết.
- Trả lời tôi!
Nghe người kia nói vậy, Daifu cũng không dừng lại mà tiếp tục ép tới Crewe.
Crewe không hồi đáp, cặp mắt ngầu đỏ thở hổn hển, nhìn chòng chọc vào Daifu, trong lòng manh động một ý niệm điên rồ.
Nhận thấy hung quang trong mắt Crewe, Trần Phàm biết rõ trong lòng y nghĩ gì nhưng vẫn yên lặng.
- Daifu, cô đừng mơ từ tôi biết được tung tích lão tạp chủng Edward kia, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho cô!
Mắt thấy Daifu từng bước từng bước tiến tới gần, Crewe đỏ ngầu mắt gào thét.
Daifu biến sắc, đang muốn nói gì, lại thấy Crewe đang xụi lơ trên mặt đất đột nhiên chồm lên như một con dã thú điên cuồng nhảy vào nàng.
Chỉ là còn có người nhanh hơn y!
Là Trần Phàm.
Vào khoảnh khắc Crewe sắp chạm được vào người Daifu, Trần Phàm phảng phất như một tòa núi lớn sừng sững chắn trước người của Daifu, không để cho Crewe nhích tới gần Daifu nửa bước!
Dưới ánh đèn, không ai thấy rõ Trần Phàm làm sao để tới trước người của Daifu, cảm giác như là đằng không xuất hiện.
Crewe biết rõ mình khó thoát khỏi cái chết nên liều mạng nhào tới Daifu, cố gắng bắt lấy nàng để làm thành điều kiện uy hiếp Trần Phàm, nhưng nào ngờ vào lúc sắp sửa chạm được lại thấy Trần Phàm xuất hiện trước mặt, không khỏi cả kinh.
Crewe theo quán tính vẫn không thể dừng thân.
- Bốp!
Thanh âm vang lên giòn tan, cái tát của Trần Phàm đã hạ vào mặt của Crewe làm y ngã vật trên đất, máu tươi thoáng chốc đã đầm đìa cả khuôn mặt.
Crewe chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên một cái rồi trước mắt tối sầm. Y há miệng thì thấy một đống răng xen lẫn máu tươi lổn nhổn phun ra, rơi leng keng vào nền đá cẩm thạch.
Mấy tên chó săn của Crewe thấy vậy thì càng sợ hãi, thân thể càng rung lên bần bật, chất lỏng màu vàng giữa hai chân cũng đùn ra.
Tên hộ vệ của Crewe thì âm thầm tự cảm thấy may mắn vì quyết định vừa rồi của mình.
Theo như gã thấy thì với thực lực mà Trần Phàm vừa thể hiện thì bóp chết gã còn dễ hơn bóp một con kiến!
- Roddy, ông nội Edward ở đâu?
Daifu thấy khuôn mặt của Crewe máu me đầm đìa, cả người co quắp liền quay đầu hỏi Roddy.
Roddy hoàn toàn bị bộ dạng lúc này của Crewe dọa chết, vừa nghe Daifu hỏi thì hét váng lên
- Không...Không nên đánh tôi!
Đang khi nói chuyện thì Crewe đột nhiên quỳ sụp xuống, dập đầu bình bịch với Trần Phàm.
- Roddy, chỉ cần anh nói cho tôi biết tung tích của ông nội thì tôi bảo đảm anh sẽ không bị đánh.
Daifu từng là bác sĩ tâm lý quyền uy nhất Âu Châu nên rất nắm chắc nghệ thuật khống chế lòng người, lúc này thấy bộ dạng thất thần của Roddy thì lập tức dụ dỗ.
-...Đã chết! ", quả nhiên vừa nghe được lời của Daifu thì Roddy cơ hồ không nghĩ ngợi gì bật thốt lên
- Edward bị cha tôi giết!
- Á!
Lời của Roddy như một tiếng sấm vang lên bên tai của Daifu làm nàng chấn động run rẩy, sắc mặt thoáng cái đã tái nhợt.
Không riêng gì Daifu, một số những thành viên trong gia tộc bị ép buộc phải thần phục Crewe cũng đều kinh ngạc, tựa hồ bọn họ không thể ngờ Crewe lại có thể đích thân giết chết Edward.
Dù sao nói như thế nào, Edward cũng là cha của Crewe!
Trần Phàm thì bình tĩnh hơn, chỉ hơi nhíu mày. Lúc biết được tin tức Edward không biết ở đâu, hắn đã dự cảm đến việc Edward dữ nhiều lành ít rồi.
Trần Phàm đang muốn xoay người an ủi Daifu thì đột nhiên thấy nàng hồi phục lại rồi điên cuồng nhào tới Crewe.
- Tôi muốn giết ông, tên khốn kiếp này!
Trong chớp mắt, Daifu vọt tới bên cạnh Crewe, vung chân lên đạp liên hồi vào mặt y.
Phanh! Phanh! Phanh!
Crewe mới vừa rồi trực tiếp bị Trần Phàm giáng cho một tát choáng váng, lúc này không thể chống đỡ thế công điên cuồng của Daifu, tiếp tục bị gót giày cao gót của Daifu đạp cho dập đầu xuống đất.
Trần Phàm cũng không ngăn trở.
Hắn biết, Edward là người tôn kính nhất trong lòng Daifu, hiện giờ Crewe đã đích thân giết chết Edward, là sự đả kích rất lớn đối với nàng. Nếu không để cho nàng phát tiết thì sẽ khó tránh khỏi u uất.
Không biết qua bao lâu, Daifu đã tiêu hao hết khí lực ngừng lại, mềm nhũn ngã quỵ về phía sau.
Trần Phàm tiến lên một bước đỡ lấy Daifu vào ngực, im lặng dịu dàng khẽ vuốt tóc an ủi Daifu.
Trên mặt đất, Crewe nằm co quắp như một con chó chết, toàn thân máu đỏ chan hòa không nhúc nhích, nếu không phải còn thấy hơi thở phập phồng thì còn tưởng rằng đã bị Daifu giẫm chết.
Cảm nhận được sự an ủi của Trần Phàm, Daifu cũng dần bình tĩnh lại, thân thể chỉ còn hơi run rẩy. Nguồn truyện:
Dưới ánh đèn, ánh mắt nàng đỏ hồng nhưng vẫn quật cường không khóc.
- Gia tộc Kena Er kể từ khi ra đời tới nay chưa bao giờ có thành viên phản bội, chỉ có cha con ngươi là ngoại lệ!
Thấy Daifu không cách nào xử lý cục diện trước mắt, Trần Phàm trầm ngâm một chút rồi nhìn sang những thành viên trọng yếu của gia tộc Kena Er, gằn từng chữ
- Không riêng như thế, Crewe còn tự tay giết chết tộc trưởng tiền nhiệm Edward tiên sinh, các người nói nên xử trí như thế nào?
- Giết!
Tất cả thành viên trọng yếu của gia tộc Kena Er đồng thời mở miệng giận dữ.
Á!
Nghe được tiếng "Giết" đồng thanh, Roddy sợ đến choáng váng ngã vật xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
- Cá nhân tôi cho là chỉ giết bọn họ sẽ quá nhân từ rồi.
Trần Phàm trầm giọng nói
- Bọn chúng không chỉ đơn giản là làm trái gia quy, cá nhân tôi đề nghị bêu đầu lâu bọn chúng ở trước lâu đài gia tộc để răn đe!
- Hô
Những thành viên trọng yếu của gia tộc Kena Er ban đầu đều vì bị Crewe bức bách mà phải thần phục y nên đều căm hận không được đích thân làm thịt y.
Song bây giờ bọn họ nge thấy Trần Phàm sẽ đem hai cha con lột da róc xương thành hai pho tượng đem phơi ra để thị chúng thì không khỏi đều hít vào một hơi khí lạnh.
Thấy phản ứng như vậy của những thành viên trọng yếu trong gia tộc Kena Er, Trần Phàm bất giác thở ra một hơi.
Hắn sở dĩ đề nghị làm như vậy là để uy hiếp sâu sắc những thành viên còn lại của gia tộc Kena Er, khiến cho bọn họ không dám manh tâm phản bội như cha con Crewe, chính xác ra là phản bội Daifu!
Hắn phải giúp Daifu lập uy!
- Làm sao?
Mắt thấy không ai nói chuyện, Trần Phàm cau mày
- Chẳng lẽ các người cho là làm như vậy không thích hợp sao?
- Thích hợp! Crewe tên khốn kiếp này ngay cả Edward tiên sinh cũng giết, thật sự là tội ác tày trời, chết một vạn lần đều không đủ!
Trần Phàm vừa dứt lời, liền có người hưởng ứng.
Hưởng ứng là người hộ vệ của Crewe.
- Thích hợp!
Không ít người thấy vậy cũng lên tiếng phụ họa, trong đó đại đa số dĩ nhiên là chó săn của Crewe, bọn chúng muốn qua đây để chuộc tội.
Những thành viên trọng yếu của gia tộc Kena Er lại không có bao nhiêu người mở miệng.
Không mở miệng, không phải là bởi vì bọn họ không muốn giết chết Crewe, mà là bọn họ nhất thời không cách nào tiếp nhận phương thức trả thù tàn nhẫn này, trọng yếu hơn là nếu như xử lý Crewe theo phương thức này của Trần Phàm tương đương với việc ngầm thừa nhận hắn đang nắm trong tay quyền chi phối gia tộc.
Đây là điều mà bọn họ không muốn nhìn thấy!
Mặc dù nhìn thấu tâm tư của những thành viên này nhưng Trần Phàm cũng không e ngại đến cảm nhận của bọn họ mà nhìn sang hộ vệ của Crewe
- Chuyện này do anh làm, sáng sớm ngày mai tôi muốn nhìn thấy hai bộ xương của bọn họ trước quảng trường lâu đài!
- Đồ Tể tôn quý, xin ngài yên tâm, tôi bảo đảm sẽ làm xong!
Nghe thấy Trần Phàm ra lệnh, hộ vệ của Crewe kích động hành lễ với hắn, trong lòng thầm kêu may mắn vì đã tránh khỏi một kiếp.
Trần Phàm sau khi giúp đỡ Daifu thu thập tàn cuộc thì trong biệt thự trung tâm của trang viên gia tộc Michel cũng đang có chuyện.
Một gã hộ vệ của gia tộc Michel đứng trước người nắm quyền của gia tộc là Delson khẩn trương hồi báo
- Tộc trưởng, mới vừa nhận được tin tức, nam nhân động phương kia dẫn theo Daifu xuất hiện ở lâu đài gia tộc Kena Er, hơn nữa còn thành công đoạt lại quyền lực trong tay Crewe!
- Ngươi...Ngươi xác định?
Thân là người nắm quyền gia tộc Michel, Delson cũng không biết chuyện Trần Phàm quyết chiến với Badian ở biển Aegean, bất quá lại nghe nói tin tức Hắc Ám U Linh đã thần phục Trần Phàm, hiện giờ lại nghe hậu vệ nói Trần Phàm dẫn theo Daifu lật đổ được Crewe thì kinh hãi nhảy dựng lên.
- Xác định, tộc trưởng!
Sắc mặt hộ vệ của Delson khó coi, gật đầu.
- Xong...gia tộc Michel xong rồi!
Thấy gã hộ vệ khẳng định, Delson như bị rút đi toàn bộ khí lực, ngã nhào vào trong ghế, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, lẩm bẩm tự nói.
Trong chớp mắt, y phảng phất như già đi thêm vài tuổi.
Trần Phàm tuy rằng đang giả bộ cúi đầu ăn, nhưng theo dư quang trong khóe mắt vẫn đang quan sát nhóm người Tô San. Khi chứng kiến gã thanh niên khí độ bất phàm cùng Lưu Vĩ bước tới gằn bên người Tô San chào hỏi, thì mơ hồ cảm thấy được có điều bất ổn.
Con bà nó, nha đầu kia đang muốn làm trò quỷ gì thế?
Mặc dù không nghe thấy Tô San nói gì, nhưng Trần Phàm lại chứng kiến Tô San đang chi về phía mình cùng ba người Ngu Huyền, hành động này khiến cho hắn không khỏi ngẩn ra.
- Tô San, nếu Hoàng thiếu gia đã nể tình như vậy, thì chúng ta cũng nên đáp ứng bọn hắn mới đúng.
Lúc này cô gái thân mặc váy đen. đứng bên cạnh Tô San liền mở miệng nói. Thanh âm tuy không nóng không lạnh, nhưng ngữ khí mơ hồ lại mang theo một cỗ cảm giác dứt khoát, không thể phản kháng.
Nàng tên Trương Thiên Thiên, là người bản địa trong Đông Hải, mẹ nàng cồng tác ngành tài chính, cha nàng là chuyên gia đầu tư nổi tiếng trong quốc nội. Còn nàng, bằng vào thành tích học tập xuất sắc của mình, đã được ban giám hiệu trường Đông Hải tuyển chọn thẳng vào khoa quản trị kinh doanh, mà không hề thông qua phương pháp cửa sau.
So sánh cùng Trương Thiên Thiên mà nói. Tô San và hai người bạn cùng phòng khác có thân phận bình thường hơn. Các nàng đều sinh ra ờ gia đình bình thường, trải qua mười mấy năm ăn học trau dồi kiến thức, vượt qua chiến trường kỳ thi cao đẳng, sau đó phá vây xông vào trường đại học Đông Hải! Đối với các nàng mà nói, kiếp đời học sinh của các nàng đều là bầu bạn cùng sách vở, như thế nào đã từng trải qua cái chuyện tình này?
- Tô San, nếu Trương Thiên Thiên đã nói như vậy, hôm nay cô đừng đánh lên thể diện của chúng ta nữa. Chúng ta không những là bạn học cũ, hơn nữa hôm nay còn mới nhập học, ngày sau khó tránh phải thường xuyên giao tiếp cùng nhau. Hôm nay ăn một bữa cơm rau dưa, xem như giữ lại một chút tình cảm quan hệ đi!
Gã thanh niên đứng bên cạnh Lưu Vĩ mờ miệng nói, ngữ khí không nhanh không chậm. Lúc nói chuyện thủy chung vẫn mang theo vẻ mĩm cười ôn nhã.
Nghe thấy hai người này nói như vậy, trong lòng Tô San không khỏi nao núng. Nàng biết gã thanh niên trước mặt tên là Hoàng Hiểu Đông, là đệ tử hồng gia* tiêu chuẩn, ngoài cha đang công tác trong chính phù thành phố Đông Hải, hơn nữa chức vị cũng không thấp. Còn mẹ hắn tuyệt không kém cỏi, đang nắm giữ cương vị phó hiệu trường của trường đại học Đông Hải. (*: gia đình giàu có thượng lưu.)
Thời trung học, nàng và Hoàng Hiểu Đồng học cùng một trường. Hoàng Hiểu Đông theo đuổi nàng trong suốt ba năm thời gian. Nàng đối với Hoàng Hiểu Đông chưa tới mức hảo cảm, nhưng cũng chưa tới mức phàn cảm. Hôm nay sau khi báo danh xong. Hoàng Hiểu Đông đã chờ nàng ờ dưới ký túc xá, mời nàng cùng nhau đi ăn cơm trưa.
Tồ San hiểu rõ, coi như mình không ưa thích Trần Phàm, nhưng trước mắt, nàng mang thân phận là vị hồn thê của Trằn Phàm sẽ vồ pháp thay đồi. Cái thân phận này khiến cho nàng không thể bình thản đáp ứng người thanh niên khác ờ trước mặt của hắn. Huống chi trong lòng nàng cũng không có chút hảo cảm nào với đối phương?
Cho nên nàng đã từ chối Hoàng Hiểu Đồng.
Mà lúc trước đụng phải Hoàng Hiểu Đông ờ nơi này Tô San cũng rất bất ngờ, vốn dĩ, với chi số thông minh của mình, nàng hiến nhiên có thể đoán ra. Hoàng Hiểu Đồng biết nàng cùng ba người Trương Thiên Thiên sẽ tới nơi này ăn cơm, cho nên mới bám theo.
Lần trước nàng đã từ chối.
Lần này, nàng như thế nào lại sẽ đáp ứng đây?Huống chi tên hỗn đản kia còn đang giả vờ như không quen biết nàng, đem nàng trờ thành không khí. điều này khiến cho nàng mười phần khó chịu!
Cho nên khi Hoàng Hiểu Đòng đưa ra lời mời, nàng liền nhớ tới lời mời lúc trước của Tiêu Phong. Lúc này nàng chẳng những khước từ, hơn nữa còn dùng nhóm người Tiêu Phong đem ra làm tấm mộc bài cho mình. Tô San làm như thế. Cũng không phải là muốn phơi bày mối quan hệ của mình và Trần Phàm, chỉ là muốn cho Trần Phàm hết đường đánh trống lảng coi mình như không khí mà thôi.
Nhưng giờ khắc này, Trương Thiên Thiên đã chủ động đề nghị nên đáp ứng. Hoàng Hiểu Đồng cũng đưa ra lời mời thứ ba, chuyện này khiến cho nàng phi thường khó xử. Nàng có thể không hề cố kị, mà khước từ Hoàng Hiểu Đồng, nhưng nàng ngượng ngùng từ chối lời đề nghị của Trương Thiên Thiên!
Tuy rằng nàng và Trương Thiên Thiên chính là ngày đầu tiên nhận thức, nhưng hai người dù sao cũng ờ chung một phòng, tương lai mỗi ngày đều gặp nhau, nếu như hôm nay từ chối lời đề nghị của Trương Thiên Thiên, thì nhất định sẽ mang đến rất nhiều phiền toái.
Khó xử đồng thời nàng theo bản năng liếc mắt về phía xa, nhìn thoáng qua Trần Phàm. Chính cái nhìn này, nhất thời đã khiến cho nàng tinh ngộ "Tuy rằng ta không thích tên hỗn đản này, nhưng nói như thế nào ta cũng là vị hôn thê của hắn! Nếu hôm nay làm trò trước mặt hắn. đáp ứng cùng nam nhân khác ăn cơm, lấy tác phong đê tiện của hắn, nhất định sẽ dâng cáo trạng. Đến lúc đó, cha mẹ khẳng định sẽ không tha thứ cho ta!
Nhìn thấu điểm này, Tô San dang muốn tìm cớ thuyết phục Trương Thiên Thiên, thì đã chứng kiến nhóm khách nhân bàn bên cạnh Trần Phàm đứng dậy muốn tính tiền.
- Thiên Thiên tỷ, hôm nay chị em phòng chúng ta lần đầu tiên liên hoan nhận thức nhau, sao có thể cùng ngoại nhân ăn cơm đây? Em nghĩ bốn người phòng chúng ta kiếm một bàn khác là được rồi.
Tô San nói xong chỉ vào chiếc bàn khách nhân mới rời đi, nói:
- Nơi đó còn một bàn vừa trống, chúng ta qua nơi đó thôi.
- Phải rồi, Thiên Thiên tỷ, chúng em cũng không quen ăn cơm cùng nam sinh khác.
Nghe Tô San nói như thế, hai bạn sái cùng phòng cũng yếu ớt phụ họa.
Trước khi đến trường cha còn muốn ta tạo dựng mối quan hệ cùng Tô San cho thực tốt. Nhưng xem tình huống này, thì dường như quyết định của cha đã sai lầm mất rồi! Tô Thanh Hải mặc dù là tuyệt thế kì tài trong nhóm thương giới ở Đông Hải, nhưng con gái của hắn kém quá xa, căn bản không đáng để mình dốc sức sây dựng mối quan hệ. Mà tên Hoàng Hiểu Đồng này mới đáng giá mượn sức.
Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, nhưng Trương Thiên Thiên không có khăng khăng muốn cùng đám người Hoàng Hiểu Đồng ăn cơm trưa, ở trong mắt nàng xem ra, nếu nàng muốn tạo dựng mối quan hệ với Hoàng Hiểu Đông; căn bản là không cần nhất thời nóng vội. Dựa vào xuất thân và điều kiện của nàng, tùy thời đều có thể làm được những chuyện đó.
Mắt thấy Trương Thiên Thiên gật đầu đáp ứng. Tô San không nhiều lời vô nghĩa, mau chóng dẫn đầu nhanh chân bước tới chiếc bàn trống kia.
Chứng kiến cảnh tượng này, Hoàng Hiểu Đồng sắc mật khẽ biến, đôi con ngươi trong mắt không thể che dấu một tia phẫn nộ. Bất quá hắn không tiến lên ngăn cản, hắn bị Tô San cự tuyệt ba năm thời gian qua, cho nên bản thân hắn hiểu rõ đạo lý dục tốc bất đạt. Tại hắn xem ra, một ngày nào đó Tô San nhất định sẽ phải quỳ gối thần phục ờ dưới chân của hắn.
Hoàng Hiểu Đồng không có thẹn quá hóa giận, nhưng lúc này Lưu Vĩ liền đưa miệng ghé tới gần tai hắn, nhanh chóng nói:
- Hiểu Đông ca, cái tên nhà quê thiếu chút nữa đã động thủ cùng em lúc trước, đang ngồi bên cạnh gã ẻo lả kia đó. Bốn gã tạp chủng kia phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, hôm nay nhất định phải cho bọn chúng nếm mùi giáo huấn mới được!
Hoàng Hiểu Đông cũng biết Tô San từ chối hắn. đều không phải vì lời mời của nhóm người Tiêu Phong. Nhưng Tô San từ chối, khiến cho trong lòng hắn mười phần căm tức, lúc này vừa nghe Lưu Vĩ nói như thế, liền quẳng ném ánh mắt bất hảo về phía đám người Trần Phàm.
Trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, khóe miệng Hoàng Hiểu Đông mới nhếch lên:
- Một khi đã như vậy, thì đem bọn chúng đuổi ra khỏi khách sạn đi.
- Hảo!
Lưu Vĩ đang chờ Hoàng Hiểu Đông nói ra những lời này. Nhất thời trong lòng vô cùng hưng phấn.
Hoàng Hiểu Đông dường như biết Lưu Vĩ muốn làm cái gì. Cho nên khẽ lắc đầu nói:
- Tiểu Vĩ, chúng ta không thể biểu hiện thấp kém như đám lưu manh ngoài đường ở trước mặt Tô San. Coi như chúng ta muốn chinh người khác, thì cũng phải dùng phương pháp lịch lãm.
Lưu Vĩ không hiểu, thần tình nghi hoặc nhìn sang Hoàng Hiểu Đông.
- Nhìn mà học đây.
Hoàng Hiểu Đông đắc chí mim cười, đi về phía chỗ quản lí ở đại sảnh...
Cùng lúc này bốn người Tô San ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh nhóm Trần Phàm, hai người lại gần kề cùng nhau, chi khẽ quay đầu là có thể giáp mặt nhau.
- Mỹ nữ, tôi họ Tiêu tên Phong, là Tiêu Phong giống diễn viên trong phim Thiên Long Bát Bộ!
Tiêu Phong vừa nhìn thấy bốn người Tô San ngồi xuống, liền đứng dậy mim cười bắt chuyện.
- Người này tuy đẹp, nhưng chi nhìn thấy được hình mà không nếm được mùi vị!
Chu Văn khẽ liếc mắt nhìn Trương Thiên Thiên, trong lòng âm thầm đánh giá.
Tựu ngay cả Ngu Huyền đang cúi đầu ăn miến trộn thịt heo, lúc này cũng phải ngẩng đầu lên, khi hắn chửng kiến vẻ mặt lãnh đạm của Trương Thiên Thiên, thì trực tiếp loại bò. Theo sau ánh mắt dừng thoáng qua trên người Tô San, cuối cùng thì tập trung lên người của một cô gái ăn mặc hiền lành chất phác ngồi bên cạnh Tồ San. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Tiểu Huyền à, nhớ lời ông nội nói, ngày sau tìm vợ thì nhất định phải tìm người con gái biết chịu cực khổ. Như này người ta mới có thể chăm sóc được gia đình' Giờ khắc này, trong đầu của hắn theo bản năng hiện ra lời dạy bảo của ông nội.
Vốn Trần Phàm không muốn nhìn Tô San, nhưng lúc này Tô San đã bước tới ngồi gần hắn, cho nên hắn cũng giả bộ không nồi nữa. đành phải ngẩng đầu nhìn lên. ánh mắt thoáng nhìn qua bốn người Tô San.
Giả bộ sao? Bổn tiểu thư liền giả bộ cho ngươi xem ah!
Tô San trong lòng hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn Tiêu Phong bày ra nụ cười áy náy nói:
- Thật xin lỗi, tôi đối với anh hùng Kiều Phong không có hửng thú, tôi chỉ thích Hư Trúc bằn tăng mà thôi.
Lời này của Tô San vừa thốt ra, hai cô gái ngồi bên cạnh đều nhịn không được, che miệng cười khúc khích. Còn Trương Thiên Thiên lại nhíu mày, nàng phát hiện ra mình đã đánh giá thấp Tô San rồi...Tô San cự tuyệt Hoàng Hiểu Đông đều không phải là vì muốn đáp ứng lời mời của Tiêu Phong!
về phần Tiêu Phong, thì cũng là sững sờ nguyên tại chỗ, hắn nằm mơ cũng không ngờ Tô San sẽ nói ra một câu kinh điên như thế. Nhất thời không biết phải làm sao!
Trần Phàm vốn không muốn mối quan hệ của mình cùng Tô San phơi bày ra ngoài ánh sáng. Không nói tới nhóm hộ hoa điên khùng đứng phía sau Tô San, mà còn sẽ ảnh hường tới cuộc sống ngày sau của nàng rất nhiều.
Bất quá...Chửng kiến Tô San bày ra thái độ bức người, hắn liền tỉnh ngộ:
- Nhưng so ra mà nói, thì nha đầu này càng không muốn mối quan hệ cùng ta phơi bày ra ngoài ánh sáng đi!
Sau khi nhìn thấu điểm này, bao nhiêu lo lắng trong lòng Trần Phàm đều biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng. Lúc này liền bày ra hình dáng vô sỉ hạ lưu, không biết thẹn thùng nhìn Tô San nói:
- Mỹ nữ, nếu cô đáp ứng làm bạn gái của tôi. đừng nói làm bần tăng Hư Trúc, mà ngay cà cao tăng quét rác, bản thân ta cũng đều dám làm ah!