Khác hẳn với thời tiết âm lãnh ẩm ướt của London, Yên Kinh vào cuối tháng chín, nhiệt độ không khí vẫn bảo trì ngoài 25 độ.
Trên đường lớn Yên Kinh, những cô gái ăn mặc thiếu vải vẫn không ít, chợt nhìn lên làm kẻ khác hoa cả mắt, giống như vẫn còn đang ở trong ngày hè nóng nực.
Vào hai giờ, là thời gian nhiệt độ không khí nóng nhất trong ngày, phi trường quốc tế thủ đô Yên Kinh, nhân viên công tác vất vả dưới ánh mặt trời, một ít người bận rộn thậm chí còn chưa kịp lau mồ hôi trên trán.
Hai giờ ba mươi phút.
Một chiếc máy bay thương vụ từ Anh quốc đúng giờ đáp xuống phi trường quốc tế thủ đô Yên Kinh.
Trên đường băng sân bay, chiếc Bentley của Trần Phàm vẫn đang yên lặng chờ đợi.
Khác với dĩ vãng chính là, lần này đến đón máy bay không chỉ có Long Nữ, còn có Tô San.
Lúc Trần Phàm ở tại Anh quốc nhận được điện thoại của Tô San, nàng biết được Trần Phàm sẽ về thẳng Yên Kinh, chủ động yêu cầu thừa dịp kỳ nghỉ quốc khánh đến ở với vợ chồng Trần Chiến.
Nhìn thấy máy bay hạ cánh, vững vàng dừng trên đường băng, Tô San vội vàng bước xuống xe, mà Long Nữ vẫn ngồi im lặng ở tay lái.
Tuy rằng nhiệt độ vẫn khá nóng, nhưng Long Nữ đã có thói quen với chiếc áo khoác màu đỏ, bên trong là áo sơ mi bó sát người, ngọn núi trước ngực căng phồng, giống như tùy lúc sẽ phá nút áo bung ra.
Khác với Long Nữ, Tô San vẫn ăn mặc thanh xuân như trước, không chỉnh tề, không hoa lệ, lại tràn ngập sức sống.
Trần Phàm vẫy tay từ biệt nhân viên trên máy bay, đi xuống.
Khi Trần Phàm vừa bước xuống dưới, Tô San chạy tới thở hổn hển, trên trán còn tuôn mồ hôi. - Ngốc tử, em cùng chị Long Nữ trực tiếp từ Đông Hải chạy tới Yên Kinh, chạy với tốc độ cao thẳng tới đây. Chúng tôi đã chờ anh hơn một giờ rồi đó.
Nhìn thấy Trần Phàm, Tô San thở hổn hển nói - Đúng rồi, mẹ nói muốn tới đón anh nhưng em không cho.
Từ lần đầu tiên Tô San gặp mặt Tôn Diễm Linh, liền xưng hô Tôn Diễm Linh là mẹ, lần này hô tiếng "Mẹ" nghe không hề có vẻ khó khăn chút nào. - Uhm.
Trần Phàm gật đầu cười, sau đó lấy ra khăn tay nhẹ nhàng giúp Tô San lau mồ hôi trán - Trời nóng như vậy còn chạy vội vã như thế làm gì chứ.
Nghe được hắn nói, cảm thụ được hành động ôn nhu của hắn, trong lòng Tô San nhất thời bị hạnh phúc vây quanh.
Nàng không trả lời Trần Phàm, lại ngọt ngào cười.
Trong xe Bentley, Long Nữ nhìn thấy một màn như vậy, gương mặt lạnh lùng tràn ngập cảm xúc dao động, chợt lướt qua.
Một phút sau.
Trần Phàm mang theo Tô San vào trong xe, Long Nữ lái xe rời nhanh sân bay, chạy tới quân khu Yên Kinh.
Ngày này.
Chiếc Bentley danh chấn nam bán quốc lần đầu tiên xuất hiện trên đường lớn thủ đô Yên Kinh.
Sự xuất hiện của nó tạo ra náo động không nhỏ.
Trên đường đi tới quân khu Yên Kinh, dân thành phố chỉ trò bàn tán cùng chụp hình không dứt.
So sánh với người dân ở thành phố mà nói, một số người thuộc về chính, quân, thương, hắc bốn lĩnh vực của đế đô tuy không tận mắt nhìn thấy chiếc Bentley, lại nghe được tin tức, liền nghị luận sôi nổi.
Một viên đá kích lên ngàn tầng sóng.
Toàn bộ mọi người biết được tin tức đều hiểu được: Mây đen áp thành, trước đêm đại hội, một hồi bão táp mãnh liệt sắp buông xuống!
Vào lúc chạng vạng tối, khi trời chiều dần dần hạ xuống đỉnh núi, Hoàng Gia lâm viên, Yến Khánh đi tới văn phòng, hắn cũng không hề rời đi, mà ngồi trên ghế làm việc, cầm xấp tài liệu thời gian gần đây về Trần Phàm mà Duyên An Sơn điều tra cho hắn.
Hắn đã xem suốt một buổi chiều.
Suốt cả buổi trưa, hắn không phê duyệt văn kiện chỉ thị, không mời dự họp hội nghị, chỉ chăm chú nhìn phần tài liệu kia.
Mãi cho tới xế chiều, ngoại trừ Duyên An Sơn vẫn đứng cách đó không xa, không ai đi tới quấy rầy hắn.
Rốt cục trong sự chờ đợi kéo dài của Duyên An Sơn, Yến Khánh xem xong tờ tư liệu cuối cùng, nhẹ nhàng đặt xấp tư liệu dày tới mấy chục trang lên trên bàn làm việc.
Bên bàn làm việc, biểu tình của Yến Khánh vô cùng ngưng trọng, chân mày cau lại thành một đường thẳng. - Thưa ngài, vào hai giờ ba mươi phút chiều, Trần Phàm ngồi máy bay đến Yên Kinh.
Nhìn thấy Yến Khánh buông tư liệu xuống, Duyên An Sơn thoáng do dự, đem tình hình mới nhất hội báo cho Yến Khánh.
Không một tiếng trả lời, Yến Khánh tháo mắt kính, nhẹ nhàng xoa thái dương, tựa hồ đang muốn dùng phương pháp này giảm bớt căng thẳng, hoặc như đang suy tư bước cờ tiếp theo nên đi như thế nào.
Theo hắn xem ra, bước cờ này, quyết định cả bàn cờ thắng bại. Bạn đang đọc truyện tại - internet
Không biết qua bao lâu, Yến Khánh mở mắt, trong con ngươi lóe ra tinh quang, ánh mắt quét về phía Duyên An Sơn.
Đột nhiên tiếp xúc với ánh mắt của Yến Khánh, trong lòng Duyên An Sơn không khỏi nhảy dựng. - Duyên An Sơn, theo ý anh, bước cờ kế tiếp nên đi như thế nào?
Sắc mặt Yến Khánh thật ngưng trọng hỏi.
Nghe câu hỏi của Yến Khánh, diễn cảm của Duyên An Sơn thật nghiêm túc, không dám lập tức trả lời mà nghiêm túc suy tư.
Thân là phụ tá trưởng của của Yến Khánh, Duyên An Sơn đối với thế cục trước mắt rõ như lòng bàn tay.
Một đoạn thời gian trước, ở trong hội nghị đầu tư lần thứ hai của tập đoàn Kerner Er, Trần Phàm cho Yến Khánh một cái tát vang dội, Hoàng Chí Văn từ con sói đói biến thành tên kiêu ngạo, ngang nhiên phản bội Yến gia, ở trong thể chế liền tạo oanh động cực lớn.
Sau đó Yến Khánh dự định lấy Hoàng Chí Văn khai đao, nhưng bị phản đối dữ dội, cuối cùng bỏ mặc không nói, còn có một quan chức lớn thuộc cấp Tỉnh Bộ phe Yến gia còn bị bắt giữ.
Hai chuyện này phát sinh làm thế cục trở nên vô cùng khẩn trương, bên trong phe phái Yến gia có một ít quan viên trụ cột vững vàng thông qua chuyện này nhận thấy hướng gió không đúng, gần đây liên tiếp hoạt động, rất có tư thế muốn thoát ly khỏi phe phái Yến gia.
Việc này làm Yến gia, nửa năm trước còn như mặt trời ban trưa, đã sắp có xu thế muốn vỡ đê.
Thời khắc mấu chốt, Yến Khánh vài lần đi tới bái kiến một ít đại nhân vật có cánh cửa cực cao trong Yên Kinh, bái phỏng những lão nhân đã lui ra phía sau màn, kết quả đại bộ phận người không tỏ thái độ, một số người bởi vì còn niệm tình bạn cũ với cha Yến Khánh, âm thầm phát lực, tạm thời trợ giúp Yến gia vượt qua cửa ải khó khăn, không cho người động tới càng nhiều người thuộc phe phái Yến gia.
Hiện giờ Trần Phàm đi tới Yên Kinh, thế cục vừa hòa hoãn chợt căng cứng như tên đã lên dây, tùy thời sẽ gãy, điều này làm cho Yến Khánh cảm nhận được áp lực cực lớn.
Bởi vì cho tới bây giờ, Yến Khánh vẫn không thể đoán ra được con bài chưa lật cuối cùng của Trần Phàm là cái gì. - Thưa ngài, hiện giờ thái độ thế lực khắp nơi đã mười phần rõ ràng, sau lưng bọn hắn có mấy lão nhân kia ủng hộ, nhất là những lão nhân lúc trước bởi vì cha ngài mà bị mất thế.
Duyên An Sơn cẩn thận nói - Mà bên phía chúng ta, rất nhiều lão nhân lại không tỏ thái độ, chỉ có một số ít người còn có chút biểu thái, chỉ sợ khó có thể kết thúc.
Vừa nói tới đó, Duyên An Sơn có chút khẩn trương nhìn về phía Yến Khánh. - Nói tiếp.
Yến Khánh vẫn lãnh đạm. - Theo ý tôi, thay vì chúng ta phải suy nghĩ con bài cuối cùng của Trần Phàm là gì, lựa chọn kế hoạch ứng đối, không bằng chủ động phóng ra buông tay mà làm tới cùng.
Duyên An Sơn cắn răng nói. - Làm sao mà làm?
Thân hình Yến Khánh nghiêng tới trước, như một gã dân cờ bạc muốn chuẩn bị đặt cược. - Hắc Ám U Linh là thế lực ngầm lớn nhất thế giới, hiện giờ Hắc Ám U Linh tuyên bố quy thuận Trần Phàm, chúng ta có thể lấy điểm này làm điểm vào!
Tinh quan trong con ngươi Duyên An Sơn lóe ra, lời lời rõ ràng - Nếu để cho những lão nhân còn chưa biểu lộ thái độ biết được chuyện này, nói vậy thái độ của bọn hắn sẽ chuyển biến rất nhiều. - Duyên An Sơn, anh quả nhiên không hổ là quốc sĩ!
Yến Khánh trầm mặc một lúc lâu, khóe miệng hiện lên dáng tươi cười, trong dáng tươi cười tràn ngập hương vị âm lãnh.
Duyên An Sơn như trút bỏ được gánh nặng!
Mười phút sau.
Yến Khánh cầm theo xấp tài liệu về Trần Phàm trong thời gian gần đây, ngồi xe chạy tới Khai Hoàng Gia Viên Lâm, lại lần nữa đi tới gặp vị lão nhân đứng sau màn.
Cùng lúc đó.
Hoàng Gia lâm viên, trong một văn phòng khác, thủ trưởng số một đã nói xong điện thoại với Trần Phàm.
Cúp điện thoại, thủ trưởng số một nhắm hai mắt lại, dựa vào ghế, cẩn thận nhớ lại cuộc trò chuyện với Trần Phàm, cuối cùng mở mắt, tinh quang trong mắt bắn ra.
Nghĩ đến tin tức vừa nhận được, thủ trưởng số một lại cầm điện thoại bấm một dãy số.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Trần Kiến Quốc - Thủ trưởng. - Tôi vừa nói chuyện điện thoại với tiểu Phàm xong.
Thủ trưởng số một nói - Ý tứ của hắn, vào ngày một tháng mười sẽ tiếp kiến những người đó.
Nhân dân đại hội đường?
Dù Trần Kiến Quốc đang ở địa vị cao, sớm luyện ra được một trái tim kiên cường, vô luận gặp được sự tình gì cũng sẽ không dao động, lúc này nghe được lời thủ trưởng số một vừa nói, trực tiếp trợn tròn mắt.
Một cảm giác khiếp hãi không thể hình dung tràn ngập nội tâm của hắn.
Thân là nhân vật số hai trong quân đội quốc gia, hắn biết rõ Nhân dân đại hội đường đại biểu cho điều gì!
Cho dù là hắn cũng không có tư cách ở nơi đó mời dự họp hội nghị, mà Trần Phàm lại muốn mượn dùng nơi đó... - Kiến Quốc, tôi không gạt ông, ngay từ đầu tôi nghe hắn nói như vậy, lại càng hoảng sợ.
Nhìn thấy Trần Kiến Quốc không lên tiếng, hơi thở lại có chút hỗn loạn, thủ trưởng số một không thể nhịn cười - Nhưng...sau khi nghe xong lời giải thích của hắn, tôi đã đáp ứng hắn. - Ngài...đáp ứng rồi?
Trần Kiến Quốc thiếu chút nữa muốn ngất đi, hắn thật sự không thể tưởng tượng, Trần Phàm dùng lý do gì thuyết phục được thủ trưởng số một.
Thủ trưởng số một cười nói - Bởi vì căn cứ theo như lời của tiểu tử đó, vào ngày một tháng mười, sẽ dùng danh nghĩa của quốc gia tiếp kiến những người đó, như vậy đem địa điểm định nơi đây là hợp tình hợp lý.
Trần Kiến Quốc cũng biết những người mà Trần Phàm sắp mời tới, tùy tiện đưa ra một người, giậm chân một cái đủ làm cho tài chính toàn cầu phải chớp lên, bởi vì như vậy, lấy thân phận danh nghĩa của họ tiếp kiến họ tại Nhân dân đại hội đường cũng thật không quá phận.
Chỉ là quá nhanh, trong lòng Trần Kiến Quốc chợt nảy, đoán được điều gì, diễn cảm cổ quái hỏi - Chẳng lẽ hắn muốn cho Yến Khánh đến chủ trì hội nghị? - Uhm.
Thủ trưởng số một gật đầu xác nhận, đồng thời âm thầm cảm thán, thủ đoạn của Trần Phàm thật độc ác, tâm tư thật quá cẩn mật.
Không riêng thủ trưởng số một cho rằng như vậy, ngay cả Trần Kiến Quốc cũng là như thế.
Theo hắn xem ra, nếu Trần Phàm làm như vậy, những ông trùm tài chính toàn cầu vì muốn báo đáp ân tình của Trần Phàm, sẽ làm ra những ích lợi có lợi lớn cho quốc gia, chuyện này rơi vào trong mắt nhân dân, chính là công lao của Yến Khánh, nhưng đối với bản thân Yến Khánh mà nói, đó chính là tai nạn, càng quan trọng hơn là biến thành bi kịch "thể diện" của Yến Khánh, ngăn chặn miệng những người đứng sau lưng Yến Khánh. - Đúng rồi, vừa rồi Yến Khánh lại đi tìm những người đó.
Thủ trưởng số một lại nói - Trong những ngày kế tiếp, ông cần quan tâm hơn một chút, ngàn vạn lần không thể xảy ra tai vạ. - Mời ngài yên tâm, tôi cam đoan sẽ không sai lầm.
Trần Kiến Quốc chắc chắn nói.
Nghe Trần Kiến Quốc khẳng định, thủ trưởng số một yên lòng, sau đó lại nhớ ra chuyện gì, hỏi - Kiến Quốc, bàn cờ này của lão gia tử nhà ông sắp thu cờ, ông không có ý định gặp mặt tiểu Phàm nói một tiếng sao? - Không cần.
Trần Kiến Quốc cười khổ nói - Lão gia tử trước khi đi đã để lại một lá thư, nói vậy cha tôi chắc đã nói rõ trong lá thư đó. - Khổ cực, Kiến Quốc.
Thủ trưởng số một trầm mặc một lúc lâu, khe khẽ thở dài, hiển nhiên hắn cũng biết Trần Kiến Quốc vì biểu diễn thật tốt tuồng kịch này, đã bị bao nhiêu ủy khuất.
Trần Kiến Quốc cười khổ không thôi - So sánh với tiểu Phàm mà nói, tôi chỉ là bé nhỏ không đáng kể. - Có tiểu Phàm, vốn là sự may mắn của nhân dân, là phúc của quốc gia!
Bên tai vang lên lời của Trần Kiến Quốc, trong lòng thủ trưởng số một dần hiện ra thân ảnh của Trần Phàm, trên mặt lại lộ ra vẻ tôn trọng phát ra từ nội tâm.
- Không cần phun những câu ngoan thoại dọa người. Nếu mày có bản lĩnh thì hãy cùng Ngu gia khoa chân múa tay so chiêu luôn bây giờ đi.
Đồng dạng không hề lo sợ Hoàng Hiểu Đông sẽ trả thù còn có Ngu Huyền, bởi vì hắn xưa nay chưa biết hai chữ "sợ hãi" viết như thế nào.
So sánh cùng Ngu Huyền mà nói, thì Tiêu Phong xuất thân gia đình phú hào nhưng thật ra lại hơi có đôi chút lo lắng, bời vì hắn đã từng kiến thức qua rất nhiều công tử ca hung hăng càn quấy. Hiểu rõ đám công tử ca này trả thù sẽ đáng sợ như thế nào.
Chu Văn vẫn mười phần bình thản như cũ, giống như chuyện tình phát sinh trước mắt cùng hắn không có quan hệ bình thường.
Hoàng Hiểu Đông sinh ra trong gia đình giàu có truyền thống, từ nhỏ đã bị hun đúc, cho nên lòng dạ so với những đứa bạn cùng lứa tuổi vẫn luồn xuất sắc hơn. Nếu không, hắn cũng sẽ không ờ dưới những tình huống ăn khổ, mà kiên trì theo đuổi Tô San.
Lúc này chửng kiến thần tình tươi cười trào phúng của Trần Phàm, cùng hình dáng nghé con không sợ cọp của Ngu Huyền, hắn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ cười lạnh một cái, sau đó liền mang theo Lưu Vĩ bỏ đi.
- Hiểu Đông Ca, anh có muốn tồi gọi điện thoại kêu người tới phế mấy tên tiểu tạp chủng này đi hay không?
Thời gian buổi sáng. Lưu Vĩ ờ trong trường học đã bị Ngu Huyền lăng mạ nhục nhã, nín một bụng lửa giận ờ trong lòng. Vừa rồi ờ trong này đụng phải Ngu Huyền, vốn tường rằng sẽ nhả ra được ngụm ác khí, nhưng thật không ngờ phải ngậm bồ hòn làm ngọt, điều này khiến cho hắn hoàn toàn nòi giận rồi. Chi là khi trước Ngu Huyền uy hiếp, hắn giận mà không dám làm gì, lúc này sau khi bước theo Hoàng Hiếu Đông đi vào cửa hành lang, hắn mới hung hăng nói.
Hoàng Hiểu Đông lắc đầu:
- Không được.
- Vì sao?
Lưu Vĩ hồ nghi:
- Chẳng lẽ Hiểu Đông Ca còn lo lắng, làm như thế sẽ bị Tô San khinh thường?
- Thúi lắm!Hoàng Hiểu Đông sắc mặt phát lạnh, hờ hững nói:
- Chuyện tình phát sinh xung đột vừa rồi, có rất nhiều người chứng kiến, nếu mấy người bọn hắn xảy ra chuyện gì không may mắn, kẻ ngu ngốc cũng biết đây là do chúng ta làm ra.
- Vậy thì sao chứ? Bọn chúng có tìm được chứng cớ hay không!
Lưu Vĩ diễn cảm không cho là đúng, hắn trước kia đã phế đi không ít người dám chống đối cùng hắn. Có một số lằn ngay cả người bị hại biết là hắn làm, nhưng đều không tìm ra được bằng chứng.
- Bốp!
Hoàng Hiểu Đông thất vọng, chụp đầu Lưu Vĩ một cái:
- Ta nói này Tiểu Vĩ, cha cậu cũng là người thông minh, nhưng sao cậu làm việc mà không hề động não chút nào đây? Nếu người bình thường, chúng ta làm như vậy hiển nhiên sẽ không có gì. Nhưng cái tên ẻo lả trong đám người bọn hắn thoạt nhìn có chút bối cảnh, tuy rằng không đến mức làm cho chúng ta kiêng kị, nhưng vẫn phải nên cần thận một chút, không được làm gì khi chưa rõ ràng.
Bị Hoàng Hiểu Đông giáo huấn như vậy. Lưu Vĩ đại khí cũng đều không dám thở mạnh, hắn từ nhỏ đến lớn đi theo Hoàng Hiểu Đông, biết rõ thủ đoạn của Hoàng Hiểu Đông, tựu ngay cả ông già cũng thường xuyên kêu hắn phải đem Hoàng Hiểu Đông làm tấm gương mà học tập.
- Bây giờ chúng ta phải làm sao?
Vừa đi vào hành lang tầng hai. Lưu Vĩ lấy hết dũng khí nhỏ giọng dò hỏi.
Hoàng Hiểu Đồng khẽ dừng bước, âm trầm nói:
- Ngày mai phải đi tham gia huấn luyện quân sự, ta nghe mẹ nói một chi đội trong trung đoàn Võ Cảnh Đông Hải sẽ tiến hành huấn luyện quân sự ờ quân doanh. May mắn. đội trưởng chi đội kia là ông chú của ta, khi đến quân doanh, ta chơi chết bọn chúng!
Vừa nghe Hoàng Hiểu Đông nói như thế. Lưu Vĩ không khỏi hưng phấn lên, hắn phi thường rõ ràng, một khi Hoàng Hiểu Đông tức giận, thì cũng giống như là giết người không thấy máu, mà hẳn cũng đã từng gặp qua ông chú của Hoàng Hiểu Đông, người này cực kỳ yêu thương Hoàng Hiểu Đông.
Cùng lúc đó, trong chính sảnh dưới tầng một, bốn người Tô San đã gọi xong thức ăn, mà nhóm Trần Phàm cũng ăn không sai biệt lắm rồi. Có thể bởi nguyên nhân đắc tội cùng Hoàng Hiểu Đông, cho nên Tiêu Phong cũng mất đi hứng thú bắt chuyện cùng bốn người Tô San.
Ngu Huyền ờ thời gian đánh nhau sẽ không hề chau mày, nhưng ở trên phương diện tán tỉnh nữ nhân, lại quá kém cỏi, thuộc hạng người nhìn thấy nữ nhân là sẽ lúng túng không biết phải nói gì, hiển nhiên là sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện.
về phần Chu Văn, hắn là một cái Lý Luận Để tiêu chuẩn, ờ trong mắt hắn chi có nghệ thuật cơ thể con người mà thồi. Ba người đều không nói lời nào, hiển nhiên Trần Phàm cũng không có chủ động bắt chuyện cùng nhóm Tô San, mà thích ý ngồi hút thuốc lá, thể nghiệm cảm giác sau khi ăn hút một điếu thuốc, hương vị này so với cuộc sống thần tiên còn khoái hoạt hơn rất nhiều.
Tô San theo dư quang chứng kiến biểu tình thích ý của Trần Phàm, tâm tình nàng phi thường phức tạp. Nàng lấy bốn người Trần Phàm đem ra làm tấm mộc, cũng chỉ là xung động nhất thời, hiện giờ làm thành như vậy, trong nội tâm của nàng nhiều ít vẫn có điểm áy náy cùng tự trách.
Bời vì...Nàng biết Hoàng Hiểu Đông luồn luôn kiêu ngạo hung hăng càn quấy đã thành tính. Hiện giờ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho bốn người Trần Phàm.
Tồ San lo lắng đồng thời. Trương Thiên Thiên cũng hứng thú đánh giá Trần Phàm. Chuyện tình phát sinh lúc trước nàng đã nhìn thấy tất cả, Trần Phàm tựa như chỉ nói vài lời đơn giản nhưng cũng ân giấu sát khí thâm sâu. điều này không khỏi làm cho nàng phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa.
Mà càng khiến cho nàng tò mò chính là. Tô San vì sao phải trợ giúp Trần Phàm đây?
Ngay từ đầu. Trương Thiên Thiên cho rằng Tô San chỉ là muốn nhân cơ hội này, cùng Hoàng Hiểu Đông phân rõ giới tuyến, nhưng lúc này nhìn thấy rõ tâm tình áy náy trong mắt Tô San, thì nàng bắt đầu ý thức được, sự tình chân chính cũng không như suy nghĩ trong đầu của nàng.
- Vị bạn học này, các anh đã chọc tới đại phiền phức rồi, hai người lúc trước các anh trêu chọc bối cảnh không hề đơn giàn đâu. Trong hai người đó, mẹ của Hoàng Hiểu Đông chính là phó hiệu trường của trường Đông Hài chúng ta, nếu bọn hắn muốn trả thù các anh, thì sợ rằng các anh sẽ phải nghỉ học đó.
Trương Thiên Thiên đạm nhạt hướng Trần Phàm nói.
Trương Thiên Thiên vừa thốt ra lời này, diễn cảm áy náy trong mắt Tô San càng nghiêm trọng hơn, còn trong đôi con ngươi của Tiêu Phong cùng Chu Văn thì đều hiện lên một tia lo lắng, bất quá chi có Ngu Huyền là vẫn tức giận nói:
- Nếu bời vì chuyện này mà phải nghỉ học. ông liền đi cắt đứt cái chân chó của hai thằng đó.
Nghe Ngu Huyền nói như thế, trong đôi con ngươi của Trương Thiên Thiên hiện lên một tia khinh thường, bời vì nàng xem thường nhất chính là những người dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Dạng khinh thường, đồng thời nàng cũng nhìn thẳng về phía Trần Phàm, chờ mong câu trả lời của hắn, nàng tự tin có thể thông qua diễn cảm biến hóa trên mặt Trần Phàm mà xác minh phán đoán ở trong lòng của mình.
- Yên tâm đi, trường đại học Đông Hải là ngôi trường chính quy nổi tiếng, coi như mẹ của Hoàng Hiểu Đông là phó hiệu trưởng thì cũng không thể nào tùy tiện khai trừ các anh.
Không đợi Trần Phàm mờ miệng, Tô San đã lên tiếng giải thích. Bời vì nàng đã làm ra quyết định, khi trờ về sẽ gọi điện thoại cho cha mình, trợ giúp Trần Phàm xử lý cái chuyện phiền toái này.
- Di, không phải cô đem chúng tôi trờ thành ruồi bọ sao? Như thế nào còn chủ động nói chuyện cùng tôi? Hay là cô cũng hiểu ngôn ngữ ruồi bọ? Hoặc có thể cô còn là một con ruồi cái?
Trần Phàm ra vẻ kinh ngạc liếc mắt nhìn Trương Thiên Thiên nói, không hề có chút ý tứ cấp thể diện cho Trương Thiên Thiên. Bời vì hết thảy biểu hiện của Trương Thiên Thiên đều rơi vào trong mắt hắn, hắn tự nhiên là biết nàng ta hỏi như vậy, là muốn thăm dò quan hệ của mình cùng Tô San. điều này khiến cho hắn phi thường phản cảm. Hắn luôn luôn không ưa thích những người tự cho mình là đúng, nhất là cái hạng nữ nhân tự nhận bản thân mình thông minh xuyên thấu hết thảy như Trương Thiên Thiên này.
Lời này của Trần Phàm vừa thốt ra, bầu không khí xung quanh nhất thời trờ nên phi thường xấu hổ. Trương Thiên Thiên thiếu chút nữa thẹn quá hóa giận, mà Tô San thì giật mình, nàng không ngờ Trần Phàm còn dờ hơi như thế!
Nguyên bản Tiêu Phong còn đang lo lắng Hoàng Hiểu Đông sẽ trả thù, nhưng khi nghe Trần Phàm nói ra những lời này thì không khỏi dờ khóc dờ cười. Tại hắn xem ra. Trần Phàm đúng là hạng người không hề biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng Ngu Huyền thì vô cùng bái phục, hắn và Trần Phàm giống nhau, theo bản năng đều phản cảm với Trương Thiên Thiên.
- Vị bạn học này, anh đang nói cái gì đó?
Tô San hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trần Phàm một cái. Theo sau hướng Trương Thiên Thiên an ủi:
- Thiên Thiên tỷ, không cần quản tới con ruồi đó. để cho hắn kêu vo ve là được rồi.
Ngắn ngủi tức giận qua đi, diễn cảm tức giận của Trương Thiên Thiên đã khôi phục bình thường, không nói thêm gì nữa, chi là khiêu khích liếc mắt nhìn Trần Phàm, giống như đang mong chờ bị kịch sắp xảy ra cho đám người Trần Phàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Đối vói khiêu khích của Trương Thiên Thiên. Trần Phàm tịnh chẳng thèm quan tâm, nhưng đối với chuyện tình Tô San ngày sau ở cùng nữ nhân như Trương Thiên Thiên. Trần Phàm lại có điểm lo lắng.
ở trong mắt Trần Phàm xem ra. Tô San tuy ngoài mặt là con tiểu quỷ cái, nhưng đối với bầu không khí không lành mạnh tiếp xúc không nhiều. Lấy lòng dạ của Trương Thiên Thiên, nếu muốn đùa giỡn Tô San, thì tuyệt đối là có khả năng xoay Tô San như chong chóng.
- Nữ nhân tự cho bản thân mình là đúng, hy vọng thượng đế phù hộ, ngươi đừng đánh chủ ý xấu xa lên trên người Tô San. Nếu không cho dù Thiên Vương lão tử giáng lâm cũng không thể nào cứu nổi ngươi đâu.
Trần Phàm chậm rãi bóp tắt điếu thuốc lá, nguyên bản trong đôi con ngươi bình tĩnh thoáng dâng lên một tia lo lắng.
Đối với hắn mà nói, địch nhân không phân biệt nam nữ, trong từ điển làm người của Trần Phàm, không bao giờ có câu thương hoa tiếc ngọc gì hết.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khác hẳn với thời tiết âm lãnh ẩm ướt của London, Yên Kinh vào cuối tháng chín, nhiệt độ không khí vẫn bảo trì ngoài 25 độ.
Trên đường lớn Yên Kinh, những cô gái ăn mặc thiếu vải vẫn không ít, chợt nhìn lên làm kẻ khác hoa cả mắt, giống như vẫn còn đang ở trong ngày hè nóng nực.
Vào hai giờ, là thời gian nhiệt độ không khí nóng nhất trong ngày, phi trường quốc tế thủ đô Yên Kinh, nhân viên công tác vất vả dưới ánh mặt trời, một ít người bận rộn thậm chí còn chưa kịp lau mồ hôi trên trán.
Hai giờ ba mươi phút.
Một chiếc máy bay thương vụ từ Anh quốc đúng giờ đáp xuống phi trường quốc tế thủ đô Yên Kinh.
Trên đường băng sân bay, chiếc Bentley của Trần Phàm vẫn đang yên lặng chờ đợi.
Khác với dĩ vãng chính là, lần này đến đón máy bay không chỉ có Long Nữ, còn có Tô San.
Lúc Trần Phàm ở tại Anh quốc nhận được điện thoại của Tô San, nàng biết được Trần Phàm sẽ về thẳng Yên Kinh, chủ động yêu cầu thừa dịp kỳ nghỉ quốc khánh đến ở với vợ chồng Trần Chiến.
Nhìn thấy máy bay hạ cánh, vững vàng dừng trên đường băng, Tô San vội vàng bước xuống xe, mà Long Nữ vẫn ngồi im lặng ở tay lái.
Tuy rằng nhiệt độ vẫn khá nóng, nhưng Long Nữ đã có thói quen với chiếc áo khoác màu đỏ, bên trong là áo sơ mi bó sát người, ngọn núi trước ngực căng phồng, giống như tùy lúc sẽ phá nút áo bung ra.
Khác với Long Nữ, Tô San vẫn ăn mặc thanh xuân như trước, không chỉnh tề, không hoa lệ, lại tràn ngập sức sống.
Trần Phàm vẫy tay từ biệt nhân viên trên máy bay, đi xuống.
Khi Trần Phàm vừa bước xuống dưới, Tô San chạy tới thở hổn hển, trên trán còn tuôn mồ hôi. - Ngốc tử, em cùng chị Long Nữ trực tiếp từ Đông Hải chạy tới Yên Kinh, chạy với tốc độ cao thẳng tới đây. Chúng tôi đã chờ anh hơn một giờ rồi đó.
Nhìn thấy Trần Phàm, Tô San thở hổn hển nói - Đúng rồi, mẹ nói muốn tới đón anh nhưng em không cho.
Từ lần đầu tiên Tô San gặp mặt Tôn Diễm Linh, liền xưng hô Tôn Diễm Linh là mẹ, lần này hô tiếng "Mẹ" nghe không hề có vẻ khó khăn chút nào. - Uhm.
Trần Phàm gật đầu cười, sau đó lấy ra khăn tay nhẹ nhàng giúp Tô San lau mồ hôi trán - Trời nóng như vậy còn chạy vội vã như thế làm gì chứ.
Nghe được hắn nói, cảm thụ được hành động ôn nhu của hắn, trong lòng Tô San nhất thời bị hạnh phúc vây quanh.
Nàng không trả lời Trần Phàm, lại ngọt ngào cười.
Trong xe Bentley, Long Nữ nhìn thấy một màn như vậy, gương mặt lạnh lùng tràn ngập cảm xúc dao động, chợt lướt qua.
Một phút sau.
Trần Phàm mang theo Tô San vào trong xe, Long Nữ lái xe rời nhanh sân bay, chạy tới quân khu Yên Kinh.
Ngày này.
Chiếc Bentley danh chấn nam bán quốc lần đầu tiên xuất hiện trên đường lớn thủ đô Yên Kinh.
Sự xuất hiện của nó tạo ra náo động không nhỏ.
Trên đường đi tới quân khu Yên Kinh, dân thành phố chỉ trò bàn tán cùng chụp hình không dứt.
So sánh với người dân ở thành phố mà nói, một số người thuộc về chính, quân, thương, hắc bốn lĩnh vực của đế đô tuy không tận mắt nhìn thấy chiếc Bentley, lại nghe được tin tức, liền nghị luận sôi nổi.
Một viên đá kích lên ngàn tầng sóng.
Toàn bộ mọi người biết được tin tức đều hiểu được: Mây đen áp thành, trước đêm đại hội, một hồi bão táp mãnh liệt sắp buông xuống!
Vào lúc chạng vạng tối, khi trời chiều dần dần hạ xuống đỉnh núi, Hoàng Gia lâm viên, Yến Khánh đi tới văn phòng, hắn cũng không hề rời đi, mà ngồi trên ghế làm việc, cầm xấp tài liệu thời gian gần đây về Trần Phàm mà Duyên An Sơn điều tra cho hắn.
Hắn đã xem suốt một buổi chiều.
Suốt cả buổi trưa, hắn không phê duyệt văn kiện chỉ thị, không mời dự họp hội nghị, chỉ chăm chú nhìn phần tài liệu kia.
Mãi cho tới xế chiều, ngoại trừ Duyên An Sơn vẫn đứng cách đó không xa, không ai đi tới quấy rầy hắn.
Rốt cục trong sự chờ đợi kéo dài của Duyên An Sơn, Yến Khánh xem xong tờ tư liệu cuối cùng, nhẹ nhàng đặt xấp tư liệu dày tới mấy chục trang lên trên bàn làm việc.
Bên bàn làm việc, biểu tình của Yến Khánh vô cùng ngưng trọng, chân mày cau lại thành một đường thẳng. - Thưa ngài, vào hai giờ ba mươi phút chiều, Trần Phàm ngồi máy bay đến Yên Kinh.
Nhìn thấy Yến Khánh buông tư liệu xuống, Duyên An Sơn thoáng do dự, đem tình hình mới nhất hội báo cho Yến Khánh.
Không một tiếng trả lời, Yến Khánh tháo mắt kính, nhẹ nhàng xoa thái dương, tựa hồ đang muốn dùng phương pháp này giảm bớt căng thẳng, hoặc như đang suy tư bước cờ tiếp theo nên đi như thế nào.
Theo hắn xem ra, bước cờ này, quyết định cả bàn cờ thắng bại. Bạn đang đọc truyện tại - internet
Không biết qua bao lâu, Yến Khánh mở mắt, trong con ngươi lóe ra tinh quang, ánh mắt quét về phía Duyên An Sơn.
Đột nhiên tiếp xúc với ánh mắt của Yến Khánh, trong lòng Duyên An Sơn không khỏi nhảy dựng. - Duyên An Sơn, theo ý anh, bước cờ kế tiếp nên đi như thế nào?
Sắc mặt Yến Khánh thật ngưng trọng hỏi.
Nghe câu hỏi của Yến Khánh, diễn cảm của Duyên An Sơn thật nghiêm túc, không dám lập tức trả lời mà nghiêm túc suy tư.
Thân là phụ tá trưởng của của Yến Khánh, Duyên An Sơn đối với thế cục trước mắt rõ như lòng bàn tay.
Một đoạn thời gian trước, ở trong hội nghị đầu tư lần thứ hai của tập đoàn Kerner Er, Trần Phàm cho Yến Khánh một cái tát vang dội, Hoàng Chí Văn từ con sói đói biến thành tên kiêu ngạo, ngang nhiên phản bội Yến gia, ở trong thể chế liền tạo oanh động cực lớn.
Sau đó Yến Khánh dự định lấy Hoàng Chí Văn khai đao, nhưng bị phản đối dữ dội, cuối cùng bỏ mặc không nói, còn có một quan chức lớn thuộc cấp Tỉnh Bộ phe Yến gia còn bị bắt giữ.
Hai chuyện này phát sinh làm thế cục trở nên vô cùng khẩn trương, bên trong phe phái Yến gia có một ít quan viên trụ cột vững vàng thông qua chuyện này nhận thấy hướng gió không đúng, gần đây liên tiếp hoạt động, rất có tư thế muốn thoát ly khỏi phe phái Yến gia.
Việc này làm Yến gia, nửa năm trước còn như mặt trời ban trưa, đã sắp có xu thế muốn vỡ đê.
Thời khắc mấu chốt, Yến Khánh vài lần đi tới bái kiến một ít đại nhân vật có cánh cửa cực cao trong Yên Kinh, bái phỏng những lão nhân đã lui ra phía sau màn, kết quả đại bộ phận người không tỏ thái độ, một số người bởi vì còn niệm tình bạn cũ với cha Yến Khánh, âm thầm phát lực, tạm thời trợ giúp Yến gia vượt qua cửa ải khó khăn, không cho người động tới càng nhiều người thuộc phe phái Yến gia.
Hiện giờ Trần Phàm đi tới Yên Kinh, thế cục vừa hòa hoãn chợt căng cứng như tên đã lên dây, tùy thời sẽ gãy, điều này làm cho Yến Khánh cảm nhận được áp lực cực lớn.
Bởi vì cho tới bây giờ, Yến Khánh vẫn không thể đoán ra được con bài chưa lật cuối cùng của Trần Phàm là cái gì. - Thưa ngài, hiện giờ thái độ thế lực khắp nơi đã mười phần rõ ràng, sau lưng bọn hắn có mấy lão nhân kia ủng hộ, nhất là những lão nhân lúc trước bởi vì cha ngài mà bị mất thế.
Duyên An Sơn cẩn thận nói - Mà bên phía chúng ta, rất nhiều lão nhân lại không tỏ thái độ, chỉ có một số ít người còn có chút biểu thái, chỉ sợ khó có thể kết thúc.
Vừa nói tới đó, Duyên An Sơn có chút khẩn trương nhìn về phía Yến Khánh. - Nói tiếp.
Yến Khánh vẫn lãnh đạm. - Theo ý tôi, thay vì chúng ta phải suy nghĩ con bài cuối cùng của Trần Phàm là gì, lựa chọn kế hoạch ứng đối, không bằng chủ động phóng ra buông tay mà làm tới cùng.
Duyên An Sơn cắn răng nói. - Làm sao mà làm?
Thân hình Yến Khánh nghiêng tới trước, như một gã dân cờ bạc muốn chuẩn bị đặt cược. - Hắc Ám U Linh là thế lực ngầm lớn nhất thế giới, hiện giờ Hắc Ám U Linh tuyên bố quy thuận Trần Phàm, chúng ta có thể lấy điểm này làm điểm vào!
Tinh quan trong con ngươi Duyên An Sơn lóe ra, lời lời rõ ràng - Nếu để cho những lão nhân còn chưa biểu lộ thái độ biết được chuyện này, nói vậy thái độ của bọn hắn sẽ chuyển biến rất nhiều. - Duyên An Sơn, anh quả nhiên không hổ là quốc sĩ!
Yến Khánh trầm mặc một lúc lâu, khóe miệng hiện lên dáng tươi cười, trong dáng tươi cười tràn ngập hương vị âm lãnh.
Duyên An Sơn như trút bỏ được gánh nặng!
Mười phút sau.
Yến Khánh cầm theo xấp tài liệu về Trần Phàm trong thời gian gần đây, ngồi xe chạy tới Khai Hoàng Gia Viên Lâm, lại lần nữa đi tới gặp vị lão nhân đứng sau màn.
Cùng lúc đó.
Hoàng Gia lâm viên, trong một văn phòng khác, thủ trưởng số một đã nói xong điện thoại với Trần Phàm.
Cúp điện thoại, thủ trưởng số một nhắm hai mắt lại, dựa vào ghế, cẩn thận nhớ lại cuộc trò chuyện với Trần Phàm, cuối cùng mở mắt, tinh quang trong mắt bắn ra.
Nghĩ đến tin tức vừa nhận được, thủ trưởng số một lại cầm điện thoại bấm một dãy số.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Trần Kiến Quốc - Thủ trưởng. - Tôi vừa nói chuyện điện thoại với tiểu Phàm xong.
Thủ trưởng số một nói - Ý tứ của hắn, vào ngày một tháng mười sẽ tiếp kiến những người đó.
Nhân dân đại hội đường?
Dù Trần Kiến Quốc đang ở địa vị cao, sớm luyện ra được một trái tim kiên cường, vô luận gặp được sự tình gì cũng sẽ không dao động, lúc này nghe được lời thủ trưởng số một vừa nói, trực tiếp trợn tròn mắt.
Một cảm giác khiếp hãi không thể hình dung tràn ngập nội tâm của hắn.
Thân là nhân vật số hai trong quân đội quốc gia, hắn biết rõ Nhân dân đại hội đường đại biểu cho điều gì!
Cho dù là hắn cũng không có tư cách ở nơi đó mời dự họp hội nghị, mà Trần Phàm lại muốn mượn dùng nơi đó... - Kiến Quốc, tôi không gạt ông, ngay từ đầu tôi nghe hắn nói như vậy, lại càng hoảng sợ.
Nhìn thấy Trần Kiến Quốc không lên tiếng, hơi thở lại có chút hỗn loạn, thủ trưởng số một không thể nhịn cười - Nhưng...sau khi nghe xong lời giải thích của hắn, tôi đã đáp ứng hắn. - Ngài...đáp ứng rồi?
Trần Kiến Quốc thiếu chút nữa muốn ngất đi, hắn thật sự không thể tưởng tượng, Trần Phàm dùng lý do gì thuyết phục được thủ trưởng số một.
Thủ trưởng số một cười nói - Bởi vì căn cứ theo như lời của tiểu tử đó, vào ngày một tháng mười, sẽ dùng danh nghĩa của quốc gia tiếp kiến những người đó, như vậy đem địa điểm định nơi đây là hợp tình hợp lý.
Trần Kiến Quốc cũng biết những người mà Trần Phàm sắp mời tới, tùy tiện đưa ra một người, giậm chân một cái đủ làm cho tài chính toàn cầu phải chớp lên, bởi vì như vậy, lấy thân phận danh nghĩa của họ tiếp kiến họ tại Nhân dân đại hội đường cũng thật không quá phận.
Chỉ là quá nhanh, trong lòng Trần Kiến Quốc chợt nảy, đoán được điều gì, diễn cảm cổ quái hỏi - Chẳng lẽ hắn muốn cho Yến Khánh đến chủ trì hội nghị? - Uhm.
Thủ trưởng số một gật đầu xác nhận, đồng thời âm thầm cảm thán, thủ đoạn của Trần Phàm thật độc ác, tâm tư thật quá cẩn mật.
Không riêng thủ trưởng số một cho rằng như vậy, ngay cả Trần Kiến Quốc cũng là như thế.
Theo hắn xem ra, nếu Trần Phàm làm như vậy, những ông trùm tài chính toàn cầu vì muốn báo đáp ân tình của Trần Phàm, sẽ làm ra những ích lợi có lợi lớn cho quốc gia, chuyện này rơi vào trong mắt nhân dân, chính là công lao của Yến Khánh, nhưng đối với bản thân Yến Khánh mà nói, đó chính là tai nạn, càng quan trọng hơn là biến thành bi kịch "thể diện" của Yến Khánh, ngăn chặn miệng những người đứng sau lưng Yến Khánh. - Đúng rồi, vừa rồi Yến Khánh lại đi tìm những người đó.
Thủ trưởng số một lại nói - Trong những ngày kế tiếp, ông cần quan tâm hơn một chút, ngàn vạn lần không thể xảy ra tai vạ. - Mời ngài yên tâm, tôi cam đoan sẽ không sai lầm.
Trần Kiến Quốc chắc chắn nói.
Nghe Trần Kiến Quốc khẳng định, thủ trưởng số một yên lòng, sau đó lại nhớ ra chuyện gì, hỏi - Kiến Quốc, bàn cờ này của lão gia tử nhà ông sắp thu cờ, ông không có ý định gặp mặt tiểu Phàm nói một tiếng sao? - Không cần.
Trần Kiến Quốc cười khổ nói - Lão gia tử trước khi đi đã để lại một lá thư, nói vậy cha tôi chắc đã nói rõ trong lá thư đó. - Khổ cực, Kiến Quốc.
Thủ trưởng số một trầm mặc một lúc lâu, khe khẽ thở dài, hiển nhiên hắn cũng biết Trần Kiến Quốc vì biểu diễn thật tốt tuồng kịch này, đã bị bao nhiêu ủy khuất.
Trần Kiến Quốc cười khổ không thôi - So sánh với tiểu Phàm mà nói, tôi chỉ là bé nhỏ không đáng kể. - Có tiểu Phàm, vốn là sự may mắn của nhân dân, là phúc của quốc gia!
Bên tai vang lên lời của Trần Kiến Quốc, trong lòng thủ trưởng số một dần hiện ra thân ảnh của Trần Phàm, trên mặt lại lộ ra vẻ tôn trọng phát ra từ nội tâm.