Mười lăm phút sau, xe của Kroff đã đi tới cửa biệt thự gia tộc Wales, bảo tiêu tiến hành kiểm tra thân thể Kroff cùng Hắc Quỷ, phát hiện không thấy đeo vũ khí liền cho qua.
Đi vào trang viện không lâu, một bảo tiêu chỉ dẫn cho Hắc Quỷ dừng trong bãi đỗ xe, sau đó mời Kroff lên xe Benz phụ trách tiếp đãi khách nhân, tiếp tục đi tới.
Từ sau khi xe Benz ra đời, toàn bộ thành viên của gia tộc đều sử dụng loại xe này.
Đơn giản là vì loại xe này do chính một công ty dưới trướng gia tộc Wales sản xuất, ông chủ của công ty này chỉ là một người làm việc cho bọn họ.
Xe chạy chừng năm phút, dừng trước cửa một tòa biệt thự trung ương.
Khi xe dừng lại, bảo tiêu nhảy xuống xe, cung kính mở cửa xe cho Kroff, đưa tay thỉnh mời.
Kroff nhìn tòa biệt thự đại diện cho ngành tài chính lớn nhất toàn cầu trước mắt, không hề lộ vẻ khẩn trương cùng tự ti, vẻ mặt lại có vẻ ngạo nghễ bước xuống xe.
Kroff vừa xuống xe, hai thủ vệ lập tức chào đón, đưa tay mời
- Ngài Kroff, ngài Lucerne đang ở trong đại sảnh chờ đã lâu, xin theo chúng tôi.
Nghe được chính tộc trưởng gia tộc Wales đích thân gặp mặt mình, trên mặt Kroff không hề lộ chút kinh ngạc, mà làm ra biểu tình như là đương nhiên nên như thế.
Bởi vì hắn đại biểu Đồ Tể mà đến, mà địa vị hiện giờ của Đồ Tể, dù là Lucerne cũng phải cấp cho hắn đủ mặt mũi!
Lucerne là một lão nhân đã hơn 70 tuổi, mái tóc bạc trắng, đeo kính lão, nhìn qua như một ông già thật bình thường, nhưng trong cặp mắt màu lam lại lóe lên vẻ thông minh lanh lợi độc hữu của người Do Thái.
Khi đối diện ông trùm tài chính đệ nhất toàn cầu, rốt cục Kroff cũng thu liễm lại một ít, hắn tiến vào đại sảnh mỉm cười bước nhanh, vừa đi vừa nói
- Ngài Lucerne, nhìn thấy ngài tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh và may mắn. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Ngài Kroff, hoan nghênh đến trang viện gia tộc Wales.
Lucerne mỉm cười đứng dậy, không hề tỏ vẻ sĩ diện, thứ nhất là vì sự tu dưỡng mà người thường cả đời không có được, đối với bất cứ việc gì đều giữ nguyên vẻ nho nhã lễ độ, hơn nữa nếu Kroff đại biểu Đồ Tể mà đến, hắn tự nhiên cũng biểu hiện đủ nhiệt tình.
Nghe được lời của Lucerne, Kroff cũng biết tuy mình được xưng là ông trùm buôn lậu vũ khí đứng đầu toàn cầu, nhưng với thân phận của mình cũng không đủ bước vào tòa biệt thự này. Tuy rằng trước kia hắn từng có hợp tác với gia tộc Wales, nhưng chỉ giao tiếp với thành viên đời sau, đừng nói là Lucerne, dù là Guti hắn cũng không có tư cách gặp mặt.
Hắn có thể bước vào biệt thự này, hoàn toàn là vì đại biểu Trần Phàm mà đến!
Trong lòng hiểu được điểm này, Kroff cũng không dài dòng, nói thẳng ý đồ đến
- Ngài Lucerne, tôi được Đồ Tể ủy thác tới bái phỏng ngài, là muốn bàn một công việc với gia tộc Wales.
- Ngài Kroff, nếu ngài đã đại biểu Đồ Tể, như vậy ngài là khách quý của gia tộc chúng tôi.
Lucerne đưa tay mời
- Mời ngài ngồi xuống trước đã, nhấm nháp chút rượu vang đến từ nước Pháp rồi hãy nói.
Thấy vẻ nhiệt tình của Lucerne, Kroff cũng không khách khí, thản nhiên ngồi xuống theo thói quen bắt chéo chân.
Cùng lúc đó một cô gái xinh đẹp bưng khay rượu đi tới trước người Kroff, mỉm cười nói
- Chào ngài, mời ngài hưởng dụng.
- Cảm ơn.
Nhìn thấy dáng tươi cười sáng lạn của cô gái, Kroff cũng không có ý nghĩ trêu chọc nàng như thói quen thường ngày, cầm lấy ly rượu mở miệng cảm ơn.
Cô gái lại đi tới đưa một ly rượu cho Lucerne, Lucerne tiếp lấy ly rượu mỉm cười mời Kroff.
Kroff cười cười, bưng ly rượu lên nhẹ nhàng uống một ngụm, nhịn không được tán thán
- Rượu ngon.
- Ha ha, ngài Kroff quá khen.
Lucerne cười khẽ
- Nếu ngài thích, có thể mang về một ít, chỗ tôi có một ít rượu vang không tệ, đến lúc đó cần làm phiền ngài chuyển giao tặng Đồ Tể.
- Cho phép tôi thay mặt Đồ Tể cảm ơn ý tốt của ngài.
Kroff đứng lên đa tạ, lại ngồi xuống nói
- Ngài Lucerne, chuyện tôi cần bàn với ngài rất đơn giản: Đồ Tể tổ chức một buổi tụ họp, muốn mời ngài tham gia.
- Có được lời mời của Đồ Tể, là vinh hạnh cùng may mắn của tôi.
Lucerne mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng vẫn hiểu được, chuyện tụ họp chẳng qua chỉ là một cái cớ.
Giống như xác minh suy đoán của Lucerne, Kroff lại tiếp tục nói
- Mặt khác, dựa theo lời dặn của Đồ Tể, hắn muốn mời ngài cùng gia tộc của ngài vì hắn làm một chuyện nhỏ.
Lúc nói chuyện, Kroff đem từ "chuyện nhỏ" nhấn mạnh, nói xong liền nhìn Lucerne chằm chằm, chờ đợi hắn trả lời.
- Mời ngài cứ nói.
Trong lòng Lucerne chợt động, trong đầu liên tục vận chuyển suy tư Trần Phàm muốn hắn làm gì, nhưng dáng tươi cười trên mặt vẫn không giảm.
Nghe được lời của hắn, Kroff lấy ra một danh sách đứng dậy đi tới trước mặt Lucerne, nói
- Ngài Lucerne, đây là danh sách thành viên mà Đồ Tể mời dự họp, Đồ Tể muốn ngài chuyển giúp lời mời của hắn, hơn nữa đem tin tức ghi chú trong này nói với khách nhân.
Lần này Lucerne không nói gì, tiếp nhận phần danh sách kia.
Tên đầu tiên trong danh sách chính là bản thân hắn.
Mặt sau tên hắn không có ghi chú, mà mỗi vị phú hào được mời tới đều có ghi chú lại.
Ví dụ mặt sau một gã phú hào hoàng thất Trung Đông có một ghi chú: Tập đoàn Cao Tường nguyện ý hợp tác sinh ý dầu mỏ với quý quốc.
Mọi người đều biết Trung Đông là địa phương có dầu mỏ rất phong phú trên thế giới.
Mà bởi vì Âu Mỹ tăng cường can dự chiến tranh, cho tới nay số lượng dầu mỏ được đưa tới đại lục ít đến thương cảm.
Bởi vì vậy, Trần Phàm đưa ra ý muốn hợp tác sinh ý dầu mỏ với đối phương, mục đích không cần nói cũng biết.
Sau lưng gia tộc Nham Khi lại ghi chú: Ngài Nham Khi Di Nguyên, tập đoàn Cao Tường rất vui mừng được hợp tác với tập đoàn Tam Lăng.
Đọc ghi chú này, Lucerne tin tưởng không phải Trần Phàm muốn hợp tác trong việc kỹ thuật chế tạo xe hơi, mà là muốn hưởng lợi từ lĩnh vực buôn bán này của tập đoàn Tam Lăng.
Cứ như thế, đều là những lời đề nghị tiến hành hợp tác về những hạng mục nổi bật nhất của những vị phú hào có tên trong danh sách.
Xem hết phần danh sách này, Lucerne cảm thấy đau đầu.
Cách làm của Trần Phàm chính là muốn những người đứng trên đỉnh quyền lực tài chính toàn cầu cùng phục vụ cho nền kinh tế của một quốc gia, quả thực chưa từng có ai, thậm chí ngày sau cũng sẽ không có!
Nếu người ghi ra danh sách này là người khác, Lucerne nhất định cho rằng người đó đã phát điên!
Bởi vì mặc dù hắn là hoàng đế tài chính, nhưng cũng chưa làm được điểm này!
Nhưng...
Người kia là Đồ Tể!
Là người từng tiêu diệt Huyết Sắc Luyện Ngục, hiện giờ đã trở thành hoàng đế thế giới ngầm toàn cầu!
Càng quan trọng hơn chính là những người có tên trong danh sách này năm xưa từng thiếu nhân tình trọng đại của Trần Phàm - năm đó nếu không phải có Trần Phàm, những người trong danh sách này đều trở thành tù binh thậm chí trở thành người chết dưới tay Huyết Sắc Luyện Ngục!
- Ngài Lucerne, ý tứ của Đồ Tể là ngài giúp hắn thông tri cho những người này đồng thời thông báo việc họ cần phải làm.
Kroff thấy Lucerne không nói lời nào, mỉm cười nói
- Đồ Tể còn nói, nếu có người cảm thấy chuyện này khó khăn, không muốn tham gia tụ họp, hắn cũng không muốn miễn cưỡng.
Chuyện bé nhỏ không đáng kể?
Trong lòng Lucerne thật không lời để nói.
Theo hắn xem ra, nếu thật sự tập đoàn Cao Tường hợp tác những hạng mục này, như vậy không bao lâu họ sẽ trở thành công ty hạng nhất toàn cầu, đồng thời nền kinh tế quốc gia của họ sẽ phát triển nhanh tột bực!
- Uhm, hắn còn nói, quốc gia họ có một câu thành ngữ "Vong ân phụ nghĩa", ý nói đã nhận chỗ tốt của người khác nhưng lại làm ra chuyện có lỗi với người ta. Hắn nói hắn chán ghét người vong ân phụ nghĩa.
Kroff thấy Lucerne không nói lời nào, trong lòng cảm thấy thật sảng khoái
- Hắn hi vọng ngài có thể đem những lời này nói lại với các vị khách nhân.
- Được rồi, tôi sẽ làm được chuyện này.
Lucerne cân nhắc mãi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.
Theo hắn nghĩ, tuy lời mời của Trần Phàm giống như uy hiếp, nhưng đúng như lời Kroff nói, những người trong danh sách từng thiếu nhân tình lớn với Trần Phàm.
Bởi vì như vậy, hắn thật tìm không ra lý do cự tuyệt - Lửa giận của Đồ Tể, gia tộc Wales chưa chắc có thể thừa nhận được!
Hắn cũng tin tưởng những phú hào được ghi trong danh sách này hơn phân nửa sẽ làm như hắn, bất đắc dĩ chọn lựa đi tới Yên Kinh tham gia "sự kiện" đại hội kinh tế trong lịch sử lần này!
Bởi vì lời mời của Đồ Tể, không thể cự tuyệt!
Ngày này, Lucerne dựa theo danh sách liên lạc với những vị phú hào kia chuyển lời mời của Trần Phàm.
Ngày này, là một đêm không ngủ của những vị phú hào đỉnh cấp khắp thế giới.
Ngày này, là ngày 28 tháng 9 năm 2012.
Ngày này, được đời sau xưng là cuộc cách mạng tài chính 928, vĩnh cửu ghi vào lịch sử.
- Ba ba...
Tiếng vỗ tay như nước thủy triều lại vang lên, mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về lối đi lên đài chủ tịch, một ít học sinh ngồi phía sau thậm chí cũng đã đứng lên, hiển nhiên, tất cả mọi người muốn biết rốt cục là thần thánh phương nào lại có sự phô trương lớn đến như thế.
''Nàng đến từ Anh quốc xa xôi, nàng được khen là bác sĩ tâm lý có quyền uy nhất Anh quốc thậm chí toàn Châu Âu! Nàng đã trở thành bác sĩ tâm lý của các vị, sau này, trong lúc học tập cùng sinh hoạt của các vị gặp phải vấn đề gì về phương diện tâm lý, cũng có thể đi thỉnh giáo nàng!
Nếu như nói, trước đó những lời của trưởng phòng y tế nói ra chỉ làm nổ tung oa, như vậy lời nói bây giờ đã hoàn toàn làm cho mọi người chấn kinh!
- Bác sĩ tâm lý quyền uy nhất Anh quốc thậm chí cả Châu Âu đến làm bác sĩ tâm lý cho chúng ta?
- Kháo! Nói đùa gì vậy, điều này sao có thể?
- Nhân viên nhà trường như thể nào lấy loại chuyện này lừa dối chúng ta?
- Nói không chuẩn là sự thật thì sao?
Trong lúc nhất thời, đại lễ đường trở nên sôi trào như cái chợ, đủ tiếng ríu rít nghị luận không ngừng. Cơ hồ toàn bộ học sinh đều không tin đây là thật, theo bọn họ xem ra, trừ phi vị bác sĩ tâm lý kia đầu óc bị nước vào, nếu không sẽ không ngu ngốc đi làm chuyện này.
Sau thoáng thảo luận ngắn ngủi, đại lễ đường lâm vào sự yên lặng như cõi chết, toàn bộ học sinh đều trừng to mắt nhìn chằm chằm phía trước.
- Ba thập! Ba thập!
Một trận tiếng bước chân có tiết tấu bỗng nhiên vang lên ngay lối vào đài chủ tịch.
Theo sau, thân ảnh một nữ nhân chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Nữ nhân tóc vàng như tơ, mềm nhẵn ươn bóng, đôi mày liễu thanh tú như trăng non, mũi cao thẳng, đôi môi mong manh lại mang theo vẻ hấp dẫn trí mạng. Thân hình của nàng có thể nói hoàn mỹ, gò ngực cao vút, vòng eo thon nhỏ, đôi mông đầy đặn, đùi đẹp thon dài, chiếc áo màu đen ôm sát, nổi bật đường cong tuyệt đẹp khiến người mê muội. Nguồn:
Dưới ánh đèn, thân thể mềm mại khêu gợi của nàng phối họp từng bước chân có tiết tấu bước đến, chỉ trong nháy mắt đã đốt lên ngọn lửa dục vọng trong lòng mỗi nam nhân có mặt tại hiện trường!
Nhưng mà...Toàn thân trên dưới của nàng hấp dẫn người ta nhất cũng chính là cặp mắt xanh thẳm kia.
Cặp mắt xanh thẳm giống như ngôi sao sáng ngời, ánh mắt toát ra thập phần dịu dàng, bằng phẳng, nhưng nếu như ngươi nhìn kỹ, lại sẽ cảm thấy được đôi mắt kia giống như một vầng từ trường cường đại, chặt chẽ hấp dẫn lấy ngươi, cho ngươi hãm sâu trong đó, sau đó...ở trong lúc lơ đãng đã nhìn xuyên thấu ngươi.
Được rồi, chính là loại cảm giác này.
Ánh mắt của nàng sẽ làm cho ngươi cảm thấy được, ngươi ở trước mặt nàng không còn bất kỳ bí mật gì đáng nói!Nàng gọi là Kerner Er. Dai Fu, đến từ bán đảo nước Anh xinh đẹp.
Nữ thần.
Cơ hồ trong lòng toàn bộ nam sinh đều hiện ra hai chữ này.
Theo bọn hắn xem ra, nữ nhân thần bí xuất hiện trên đài này, căn bản không nên tồn tại trên thế gian.
Không chỉ là nam sinh, dù là một ít nữ sinh khi nhìn thấy Dai Fu trên đài cũng thất thần, vẻ cao quý cùng xinh đẹp của Dai Fu khiến tâm tư ghen tị của các nàng cũng đều không có.
Luôn cả Tô San cũng không ngoại lệ, bất quá sau thoáng ngây người ngắn ngủi, nàng đột nhiên cảm giác được Dai Fu trên đài nhìn rất quen mắt, thập giọng lầm bầm nói:
- Thật là kỳ quái, như thế nào lại nhìn quen mắt như vậy?
- Như thế nào? San San, cô nhận thức nàng?
Trương Thiên Thiên luôn luôn kiêu ngạo tự phụ cũng bị khí tràng cường đại của Dai Fu chấn trụ, lúc này ngạc nhiên nghe được lời của Tô San, không khỏi cảm thấy hết sức kinh ngạc, theo nàng xem, bối cảnh của Tô San quả thật không giống bình thường, nhưng cũng không thể trở thành người mà cả người nổi danh như Dai Fu cũng biết.
Tô San lắc lắc đầu:
- Không phải, Thiên Thiên tỷ, tôi không biết nàng, nhưng chỉ cảm thấy nàng có chút quen mắt...A! Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi!
Tô San nói xong đột nhiên nhớ tới ngày đó trong phòng sách nhìn thấy Trần Phàm cùng Dai Fu khêu gợi trên internet.
Trong đầu hiện lên hình ảnh ngày hôm đó, Tô San đã có thể khẳng định, Dai Fu chính là nữ nhân gợi tình Trần Phàm trên internet!
''San San, cô nhớ tới cái gì?
Trương Thiên Thiên nhìn thấy bộ dạng cả kinh của Tô San, trong lòng càng thêm hiếu kỳ.
'Tôi...tôi ở trên máy tính nhìn thấy hình của nàng.
Tô San tự nhiên sẽ không nói ra hình ảnh gợi tình giữa Trần Phàm cùng Dai Fu, chuyện như vậy quá mức kinh thế hãi tục, nếu không phải nàng nhận ra Dai Fu, chính nàng cũng sẽ không tin tưởng.
Trương Thiên Thiên có thể nhận thấy được Tô San cũng không nói lời thật lòng, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi.
Đại dương mã (gái Tây) lại là bác sĩ tâm lý quyền uy nhất Anh quốc thậm chí cả Châu Âu sao?
Đại dương mã không chỉ nhận thấy tên hỗn đản, còn cùng hắn gợi tình trên internet?
Giờ khắc này, trong lòng Tô San nhấc lên kinh thiên sóng lớn, lòng hiếu kỳ của nàng hoàn toàn bị vạch lên, nàng không nghĩ ra nữ nhân như Dai Fu vì sao lại cùng Trần Phàm làm ra loại sự tình này!
Theo nàng xem, Trần Phàm cùng Dai Fu tựa như hai đường thẳng song song căn bản không thể cùng xuất hiện, nhưng sự thật lại tràn ngập vẻ châm chọc.
Cuộc sống luôn luôn tràn ngập điều ngoài ý muốn, ngươi vĩnh viễn không thể đoán được ngay sau đó sẽ có chuyện gì phát sinh.
Giờ này khắc này, dùng những lời này để hình dung sự cảm thụ của Tô San thật vô cùng chuẩn xác.
Tô San bị gợi lên lòng hiếu kỳ cũng không thể tiếp tục giữ bình tĩnh, nàng nhịn không được hết nhìn đông tới nhìn tây, cố gắng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia.
Một, hai, bạ, bốn...
Sau ba mươi giây, Tô San tìm được gương mặt xem ra quen thuộc rồi lại xa lạ trong đám người.
Giờ phút này, trên gương mặt kia không còn vẻ trêu chọc thường ngày mà Tô San nhìn thấy, ngược lại, lông mày hắn đang nhíu chặt, diễn cảm cực kỳ ngưng trọng.
Ngay chỗ ngồi, con mắt Trần Phàm chăm chú tập trung vào thân ảnh Dai Fu, tâm tình giống như bị lật ngược đủ mùi vị, vô cùng phức tạp.
Dai Fu không hảo hảo ở yên tại Anh quốc làm bác sĩ, từ xa xôi vạn lý đi tới đại học Đông Hải làm một giáo y nho nhỏ, ẩn ý bên trong, Trần Phàm tự nhiên hiểu được rõ ràng - Dai Fu là vì hắn mà đến!
Trong đoạn thời gian Dai Fu trị liệu cho hắn, Trần Phàm thông qua thân thể mềm mại mê người của Dai Fu phát tiết cảm xúc áp lực từ trong nội tâm, làm cho bệnh tình có thể khống chế, do đó mê luyến thân thể của Dai Fu thật sâu sắc.
Vô luận là thứ gì, một khi bị nghiện sẽ là một chuyện thập phần đáng sợ.
Đạo lý này, Trần Phàm biết, hơn nữa theo ý nào đó mà nói, tuy rằng hắn mê luyến thân thể Dai Fu, đồng dạng lại sợ hãi Dai Fu một cách khó hiểu.
Đúng vậy!
Là sợ hãi!
Nếu trên thế giới này còn có người có thể làm cho Trần Phàm cảm thấy sợ hãi, người đó chính là Dai Fu!
Trong thời gian trị liệu, tuy rằng Dai Fu ừợ giúp Trần Phàm ổn định lại bệnh tình, nhưng cũng đã biết toàn bộ bí mật trong lòng Trần Phàm.
Kề từ đó, ở ngay trước mặt Dai Fu, Trần Phàm không còn bí mật gì nữa!
Điều này làm cho Trần Phàm cảm nhận được sự khủng hoảng cùng kháng cự của bản năng, cho nên...Hắn bằng vào ý chí cường đại, cuối cùng rời khỏi Dai Fu, trở về quốc nội.
Hiện giờ, Dai Fu từ xa xôi vạn lý truy lại đây, cũng làm cho Trần Phàm mê mang, hắn không thể đoán được tâm tư Dai Fu.
Nàng muốn làm gì?
Chẳng lẽ nàng cũng là vì bị hãm sâu vào thế giới của ta, nghiện ta chăng?
Không có khả năng! Người lý trí giống như nàng không có khả năng làm ra chuyện xúc động như vậy, huống chi người nhà của hắn cũng sẽ không cho nàng làm như vậy!
Lý trí nói cho Trần Phàm, nguyên nhân không có khả năng đơn giản như vậy, bởi vì hắn biết thân phận của Dai Fu, lấy thân phận của Dai Fu, cần rời khỏi Anh quốc, đi vào một nhà đại học Trung Quốc làm giáo y, điều này sẽ là vấn đề liên lụy đến rất nhiều người.
Trong lúc Trần Phàm còn đang mê mang, Dai Fu chậm rãi đi tới bên cạnh lão hiệu trưởng, đang lúc mọi người khách khí mỉm cười, thản nhiên ngồi xuống.
Đối mặt vẻ chăm chú của mấy ngàn người, nàng không có chút bối rối, thậm chí nụ cười trên mặt cũng không hề phát sinh biến hóa.
- Tôi gọi là Kerner Er. Dai Fu, đến từ Anh quốc.
Mủn cười quét mắt một vòng các học sinh trong lễ đường, nàng mở miệng, giống như tiếng trời:
- Phương Đông là một nơi thần kỳ, tôi luôn luôn hướng tới một ngày có thể đi tới nơi này, vạch trần lớp khăn sa che mặt thần bí. Tôi thật may mắn, chính minh chiếm được một cơ hội như vậy...
- Ba ba...!
Tiếng vỗ tay rung trời vang lên, mỗi người tại đây đều bị vẻ xinh đẹp cùng khí chất của Dai Fu chinh phục, tất cả mọi người dùng sức vỗ tay, dùng cách này hoan nghênh Dai Fu đã đến.
Trong tiếng vỗ tay, Trần Phàm giống như bị cô lập, hắn lẳng lặng ngồi yên tại chỗ, đôi mắt dừng trên khuôn mặt xinh đẹp làm kẻ khác ngạt thở, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mà ở một bên, Tô San giả vờ vỗ tay, khóe mắt cũng luôn luôn tập trung Trần Phàm, trong lòng tràn ngập sự buồn bực khó hiểu.
Nàng không biết vì sao mình lại như vậy, nhưng lại có một ảo giác, có người muốn cướp đi một vật vốn thuộc về nàng...