- Từ khi tôi nhìn thấy những ông trùm thương giới tượng trưng cho của cải cùng quyền lực sẽ tham gia đại hội đầu tư tài chính quốc tế Yên Kinh, tôi vẫn luôn suy nghĩ nguyên nhân bên trong, thẳng cho tới lúc nhìn thấy người đàn ông kia bước xuống xe, tôi mới hiểu được bọn họ vì hắn mà đi!
Bài viết của phóng viên nổi tiếng nước Mỹ.
Dưới khách sạn Yên Kinh đèn đuốc sáng choang, trong một mảnh ánh đèn loang loáng, Trần Phàm bình tĩnh bước xuống xe, hiện ra trong tầm mắt toàn bộ phóng viên có mặt tại hiện trường.
- Nga, trời ạ, nguyên lai là hắn!
Trần Phàm vừa hiện thân, lập tức vang lên một mảnh kinh hô, cùng lúc đó, tốc độ chụp ảnh của các phóng viên càng nhanh hơn, thậm chí có mấy người hưng phấn quá mức, muốn phá tan cảnh giới tuyến chạy tới phỏng vấn Trần Phàm, kết quả bị binh sĩ ngăn trở, chỉ có thể thất vọng nhìn theo.
- Hải, Trần, tôi muốn phỏng vấn anh, chỉ cần anh đồng ý, anh muốn thế nào đều được!
Rơi vào đường cùng, một nữ phóng viên Mỹ dùng sức giãy dụa, hướng Trần Phàm hô to.
Lời nói của nữ phóng viên cũng không bị cười nhạo, bởi vì bọn họ cũng đều biết, có thể ở thời khắc mấu chốt này phỏng vấn được Trần Phàm có ý nghĩa như thế nào.
Trần Phàm chỉ biết cười khổ, lại không trả lời, mang theo Tiêu Phong cùng Điền Thảo dưới sự bảo vệ của mấy binh sĩ đi vào trong khách sạn Yên Kinh.
Nhìn khách sạn gần ngay trước mắt, Trần Phàm không nhịn được có chút thổn thức.
Vào ngày tết năm 2012, vào ngày đính hôn của Yến Thanh Đế cùng Trần Ninh, lão nhân đã nằm trong Bát Bảo sơn mang theo hắn và Tô San, trước mặt mọi người kể cả thủ trưởng số một, bước vào trong khách sạn Yên Kinh.
Ngày nào đó, lão nhân kia đưa cho hắn quang vinh, để cho hắn danh chấn thủ đô.
Chín tháng sau trong ngày hôm nay.
Lão nhân kia rời đi nhân gian, hắn lấy thân phận vương giả thế giới ngầm, mang theo Tiêu Phong cùng Điền Thảo một lần nữa bước vào khách sạn Yên Kinh.
Lúc này đây, hắn danh chấn không chỉ toàn bộ Tử Cấm Thành, mà là toàn bộ thế giới!
Khi Trần Phàm dẫn Tiêu Phong cùng Điền Thảo đi vào nhà hàng xa hoa nằm trên tầng mười chín khách sạn, cả phòng được bố trí thành hiện trường tụ họp, cả nhóm thương giới đứng đầu đang cầm rượu vang, tụ tập từng nhóm, thấp giọng trò chuyện, trong đó đại bộ phận người đang đứng ngay bên ban công ngắm cảnh, thưởng thức cảnh đêm của thủ đô Yên Kinh.
Là ông trùm thương giới người Hoa duy nhất được mời dự họp lần này, Lý Thiên Thành cũng được xem như nửa chủ nhà, bởi vì Trần Phàm chưa đến, hắn bưng rượu, không ngừng qua lại giao lưu giữa đám người.
Không biết qua bao lâu, được người phục vụ dẫn đường, Trần Phàm mang theo Điền Thảo cùng Tiêu Phong đi vào cửa phòng.
Vì bảo đảm an toàn cho nhóm người Lurcene, bên ngoài có bảo tiêu đến từ Trung Nam Hải canh gác khắp nơi.
Có lẽ họ cũng đều biết Trần Phàm mới là nhân vật chính đêm nay, cho nên khi nhìn thấy Trần Phàm dẫn theo Tiêu Phong và Điền Thảo xuất hiện, không tiến lên ngăn trở mà giúp mở cửa phòng.
Dát chi!
Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng được mở ra, tiếng đàn dương cầm tao nhã từ bên trong vang ra, Trần Phàm dùng khóe mắt quan sát Tiêu Phong cùng Điền Thảo, phát hiện hai người vẫn bình tĩnh, yên lòng đi vào.
Trong nhà hàng, những ông trùm thương giới đang trò chuyện hàn huyên, nhìn thấy Trần Phàm đi vào liền ngẩn ra, sau đó mọi người đều đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt thật phức tạp.
Cùng lúc đó, âm nhạc đột nhiên dừng lại, không khí lâm vào vẻ yên lặng quỷ dị, yên lặng tới mức có thể nghe được thanh âm tiếng bước chân của ba người Trần Phàm.
- Chư vị, thật có lỗi tôi đã đến muộn.
Nhìn thấy mọi người dùng sắc mặt phức tạp nhìn mình, Trần Phàm dừng bước lại cười xin lỗi
- Để tỏ lòng áy náy của tôi, dựa theo quy của của đất nước chúng tôi, tôi tự phạt ba ly!
Trong lúc nói chuyện, hắn lại dùng từ "quy củ của chúng tôi" nhấn mạnh.
- Tốt!
- Bành bạch...
Trần Phàm vừa nói xong, mọi người liền cất tiếng cười, vỗ tay hoan nghênh, diễn cảm phức tạp trên mặt đã biến mất.
Bọn họ đều là người đứng trên đỉnh quyền lực tài chính, tuy rằng bị Trần Phàm uy hiếp mà phải tới tham gia hội nghị đầu tư tài chính này, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn không hề biểu hiện ra ngoài.
Bọn họ đều hiểu nếu đã đi tới đây, còn lộ ra bộ dáng như bị ép buộc, như vậy chi bằng không cần đến.
Theo sau, trong tiếng vỗ tay của đám người Lurcene, Trần Phàm bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Thấy hành động của Trần Phàm, khóe miệng Tiêu Phong nhịn không được co rúm lại.
Theo hắn xem ra, những đại nhân vật này đều là người đứng trên đỉnh thế giới phú hào, ở trước mặt những người này lẽ ra nên biểu lộ tu dưỡng cùng thân sĩ mới phải, nhưng Trần Phàm lại trực tiếp đem ly rượu làm như nước lã ừng ực mà uống...
Lý Thiên Thành không cho là như vậy!
Hắn thật sự từng kiến thức qua phong độ tu dưỡng cùng thân sĩ của Trần Phàm, theo hắn nghĩ, giờ phút này Trần Phàm làm như vậy chỉ là muốn truyền cho mọi người hiểu một tin tức: Nếu đã đi tới đây, như vậy anh là rồng cũng phải nằm xuống! Là hổ cũng phải thành thật! Tất cả dựa theo quy củ của chúng ta!
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trần Phàm uống cạn ba ly rượu đỏ, còn mỉm cười nhìn quanh.
- Bành bạch!
Tiếng vỗ tay lại vang lên một lần nữa, mọi người đều cấp đủ mặt mũi cho Trần Phàm. Trần Phàm thấy thế liền mỉm cười, lại đưa rượu cho Tiêu Phong cùng Điền Thảo. Sau đó tự mình bưng lên một ly, mang theo hai người đi tới chỗ Lurcene đang đứng.
Những người khác cũng không cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng thân phận của họ đã rất cao, nhưng so sánh với Lurcene, bọn họ không cách nào so được, song phương vốn không cùng một đẳng cấp.
Nếu không phải như thế, Lurcene cũng sẽ không mang danh là ông trùm tài chính toàn cầu!
Dù đã không còn sợ hãi, nhưng khi đứng trước mặt vị đại nhân vật này, trong ánh mắt nhìn chăm chú của các ông trùm thương giới, Tiêu Phong cùng Điền Thảo vẫn khẩn trương, trong ánh mắt nhìn Lurcene mang theo vẻ tôn kính cùng sùng bái.
Dù sao, gia tộc Wales trong suốt hơn hai trăm năm qua đã sáng tạo thần thoại về thương nghiệp chưa từng có trong lịch sử!
Khác với ánh mắt ngưỡng mộ của hai người, Trần Phàm nhìn thẳng vào mặt Lurcene, tươi cười thản nhiên nói
- Ngài Lurcene, ngài có thể tới Yên Kinh, tôi cảm thấy thật vinh hạnh cùng may mắn.
- Đồ Tể, ngài thật sự quá khách khí.
Lurcene mỉm cười nói
- Phải nói được ngài mời tham gia đại hội đầu tư tài chính quốc tế, là vinh hạnh của chúng tôi mới đúng, chúng tôi phải nên cảm tạ ngài đã cung cấp một cơ hội cho chúng tôi trao đổi lẫn nhau như thế này mới đúng.
Nghe Lurcene nói, nhìn thấy dáng tươi cười của hắn, trong lòng những người khác lại thầm mắng Lurcene "đứng nói chuyện nên thắt lưng không đau.
Trần Phàm rõ ràng có mục đích gì khi mời họ tham dự vào buổi đại hội đầu tư lần này, dù họ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được!
Từ sâu trong nội tâm mà nói, họ thật sự không muốn hợp tác cùng tập đoàn Cao Tường, nhưng Trần Phàm dùng cái cớ muốn họ đáp trả nhân tình để chia nhau hưởng lợi với họ, vì vậy họ không thể cự tuyệt!
Mà Lurcene khác với họ, hắn ngoại trừ bỏ qua tôn nghiêm của một ông trùm tài chính đứng đầu toàn cầu, truyền lời giúp Trần Phàm, cũng không hề có tổn thất gì thực tế.
Về phần phải buông bỏ tôn nghiêm!
Bọn hắn cũng không nhận ra hiện tại Lurcene đối diện với Đồ Tể lại còn tôn nghiêm gì có thể đem ra nói chuyện.
- Phanh!
Theo sau, trong ánh mắt nhìn chăm chú của những đại nhân vật, Trần Phàm cùng Lurcene chạm cốc.
- Lurcene, bạn của tôi, hai người này là Điền Thảo cùng Tiêu Phong, là bạn của tôi, thiên phú của họ trong lĩnh vực tài chính thật không tệ, hi vọng có cơ hội ngài hỗ trợ chỉ đạo bọn họ một chút.
Đặt ly rượu xuống, Trần Phàm nghiêng người giới thiệu Điền Thảo cùng Tiêu Phong cho Lurcene, khi giới thiệu còn nhấn mạnh chữ "bạn".
Chỉ số thông minh của Lurcene người thường không thể so sánh, hắn liền hiểu được ý tứ của Trần Phàm, cười cười nói
- Tôi nghe nói Lý tiên sinh đã thu họ làm học trò, mà Đồ Tể lại đánh giá họ cao như thế, nói vậy họ chắc là những ngôi sao mới cực kỳ hiếm thấy trong lĩnh vực thương mại này.
Lurcene nói xong đưa mắt nhìn hai người, mỉm cười nói
- Chào hai vị, tôi là tộc trưởng của gia tộc Wales, nếu có cơ hội hoan nghênh hai vị đến gia tộc Wales làm khách.
- Cảm ơn.
Dù Tiêu Phong và Điền Thảo đều hiểu được Lurcene làm như vậy là vì Trần Phàm, nhưng vẫn cúi đầu cảm tạ.
Những người khác đều hiểu được, dù hai người là người bình thường, nhưng có Trần Phàm nâng đỡ, ngày sau tuyệt đối sẽ trở thành ngôi sao lớn trong giới tài chính thế giới.
Nói chuyện với Lurcene thêm vài câu, Trần Phàm mang theo Tiêu Phong cùng Điền Thảo đi tới gặp một ông trùm thương giới khác.
Trong một giờ sau đó, Trần Phàm đều lần lượt chào hỏi với toàn bộ những thành viên tham gia đại hội đầu tư tài chính lần này, hơn nữa còn giới thiệu Điền Thảo cùng Tiêu Phong cho bọn họ.
Làm xong chuyện này, Trần Phàm bắt đầu nói chuyện riêng với từng đại nhân vật đứng đầu thương giới quốc tế. Nguồn truyện:
Nội dung nói chuyện chỉ có một: Hợp tác!
Đây là mục đích chủ yếu trong lần tụ họp đêm nay, ngoại trừ Lurcene, toàn bộ những ông trùm thương giới khác đều phải quan tâm tới!
Bởi vì thiếu nhân tình lớn của Trần Phàm, lại sợ hãi thân phận của hắn, bọn họ bị buộc phải tới Yên Kinh, tham gia đại hội đầu tư tài chính, tính toán hợp tác cùng tập đoàn Cao Tường, cùng hưởng chung tài nguyên cùng kỹ thuật có sức cạnh tranh nhất.
Tất cả mọi người đều rõ ràng, bọn hắn không có khả năng đem toàn bộ tài nguyên cùng kỹ thuật trong tay chia sẻ với tập đoàn Cao Tường, bởi vì nếu làm như vậy, xí nghiệp trong tay họ sẽ mất đi sức cạnh tranh, đồng thời cân bằng của ngành tài chính toàn cầu sẽ bị đánh vỡ!
Cùng hưởng chung thì được, nhưng nhất định phải có mức độ!
Nếu Trần Phàm muốn bức bách họ vượt qua mức độ kia, họ tuyệt đối sẽ không đáp ứng!
Điểm này tựa hồ Trần Phàm cũng hiểu được, hắn cũng không áp bức họ làm việc này, chỉ tham gia vào một bộ phận, không vượt qua điểm mấu chốt trong lòng họ.
Bởi vì như thế, quá trình đàm phán có thể nói có chút thuận lợi, những đại nhân vật đứng đầu thương giới tuy rằng cảm thấy bị cắt miếng thịt, thật không tình nguyện, nhưng miễn cưỡng có thể thừa nhận điều kiện của Trần Phàm, Trần Phàm không muốn làm cho họ như chó cùng rứt giậu, họ càng không muốn cùng Trần Phàm cá chết lưới rách!
Họ không muốn, nhưng Yến Khánh ngay cả tư cách cùng cá chết lưới rách cũng không có!
Trận chiến cuối cùng còn chưa phát hỏa nhưng kết cục đã định.
Trong căn hộ. Tô San nằm trên giường lớn xem phim hoạt hình, bàn chân nghịch ngợm đạp lên vách tường, trong tay cằm di động, tinh quái nói:
- Tên hỗn đản này háo sắc như vậy, nhất định sẽ mau chóng quay về. Chờ hắn về, nếu không cấp cho bồn tiểu thư một lời giãi thích thỏa đáng, thì bổn tiểu thư sẽ làm cho hắn đẹp mặt!
Tô San nằm trên giường dương dương tự đắc, mà đầu bên kia Trần Phàm nghe thấy những thanh âm "đô đồ" truyền ra từ trong tai nghe, cũng dờ khóc dờ cười không thôi. Từ lằn đầu tiên Tồ San gọi điện cho hắn, dường như mỗi lần đều là Tô San cúp điện thoại trước à.
Sau khi cúp điện thoại. Trần Phàm nhét chiếc di động vào trong túi áo, sau đó đứng lên mặc quần, buộc lại dây lưng, xoay người muốn đi.
Trên ghế sa - lon. Dai Fu cũng không có mặc khăn tắm vào, thân thể vẫn trần truồng như cũ, bất quá nàng không còn nằm ờ trên ghế sa - lon nữa, mà đang ngồi dậy bắt chéo hai chân, phong cảnh diễm lệ ờ dưới hạ thân như ân như hiện, phi thường mê người.
Nàng cầm một ly rượu vang, nhẹ nhàng đùa nghịch, rượu vang trong chiếc ly liền hình thành một cái lốc xoáy nhỏ. Chứng kiến Trần Phàm xoay người muốn đi, nàng khẽ mỉm cười quỷ dị:
- Như thế nào? Honey, anh đã muốn đi rồi sao?
Nói xong. Dai Fu ngửa cổ lên, chậm rãi đem ly rượu vang dốc vào trong miệng, rượu vang nhiễm ướt đôi môi khiêu gợi kia, nàng chìa cái lưỡi thơm tho ra, nhẹ nhàng liếm láp, mười phần khiêu khích.
Trần Phàm tận lực không đem ánh mắt quẳng ném lên cơ thể quyến rũ mê người của Dai Fu, mà chỉ gật đầu nói:
- Phải. Dai Fu, tôi nghĩ tôi nên rời đi trong lúc còn khống chế được bản thân của mình.
- Nhìn bộ dáng của anh giống như đang sợ hãi?
Dai Fu đồi con ngươi hơi co rút lại, nháy mắt đã nhìn thấu tâm tư của Trần Phàm rồi.
- Đương nhiên sợ, tôi sợ không thể làm cho cô thỏa mãn, cho nên trước khi quá muộn, tồi muốn chạy ra khỏi gian phòng này.
Từ sau khi Trần Phàm thông qua phát sinh quan hệ cùng Dai Fu để khống chế bệnh tình, thì lực miễn dịch của hắn đối với Dai Fu cơ hồ cũng là một con số không tròn trĩnh. Lúc trước bị Dai Fu câu dẫn, hắn căn bản là không thể nào kiềm chế nổi mình, hiện giờ Tô San gọi điện thoại tới đã làm cho hắn thanh tỉnh hơn một chút. Tại hắn xem ra, chính mình phải trì hoãn tính ỷ lại vào Dai Fu xuống, nếu còn triền miên ờ cùng một chỗ, thì khó tránh khỏi sẽ trờ về trạng thái trước kia. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Honey, xem ra vị hôn thê của anh, so với tôi vẫn có lực hấp dẫn hơn đó.
Dai Fu khẽ mỉm cười nói.
- Thực xin lỗi.
Trần Phàm diễn cảm bất đắc dĩ đáp.Dai Fu lạnh lùng cười:
- Đồ Tể, anh đang nói gì vậy? Thực xin lỗi ư? Nga, thượng đế ah! Chẳng lẽ anh thật sự đã đem tôi trờ thành dâm phụ không biết xấu hồ rồi hay sao?
Trần Phàm ngẩn ra, theo bản năng khẽ lắc đầu.
Dai Fu đặt chén rượu xuống, đứng lên, khẽ lắc lư thân hình khiêu gợi như rắn nước
chậm rãi bước tới bên người Trần Phàm...Vươn tay nâng khuôn mặt của hắn lên.
hướng thẳng vào mặt hắn mà thổi một ngụm nhiệt khí, nói:
- Honey, anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Trần Phàm chi cảm thấy trên khuôn mặt truyền đến một cỗ cảm giác tê ngứa, hương thơm đặc biệt trên cơ thể Dai Fu theo gió chui vào trong cánh mũi của hắn, khiến cho cả người hắn phát ra một trận tê dại.
- Có lẽ vậy.
Thầm hít sâu một hơi. Trần Phàm hung hăng kiềm chế không cho mình ngắm nhìn thân hình mềm mại của Dai Fu cách gần trong gang tấc, mà nhanh
chân bước tới gần sa - lon, cầm áo lên, khoác vào tấm thân chằng chịt vết sẹo. Tiếp đó mới bước ra cửa trước. Nhìn Trằn Phàm rời đi, diễn cảm Dai Fu vồ cùng phức tạp, nhưng nàng cũng không ngăn cản.
- Honey, trên áo của anh có dính vết son mồi.
Ngay khi Trần Phàm mờ cửa gian phòng ra, thì sau lưng đã vang lên thanh âm của Dai Fu.
Trần Phàm thân hình cứng đờ, khẽ quay đầu lại, nhìn thoáng qua nụ cười quyến rũ trên gương mặt xinh đẹp kia. Nụ cười này, giống như ma nữ tái thế. đào lộn chúng sinh bình thường!
Trên đường về nhà. Trần Phàm ngồi ở ghế sau xe taxi, quẳng ném ánh mắt qua cửa xe mà ngắm nhìn cảnh đêm, trong đầu hiện lên những kỉ niệm trước kia cùng Dai Fu gặp mặt. Lằn này cùng nàng gặp mặt, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, thời gian khi Dai Fu đối diện với hắn, cảm xúc dường như có chút bất thường. Cứ việc cảm xúc của Dai Fu chi dao động mỏng manh, nhưng vẫn như cũ bị Trần Phàm nắm bắt. Hơn nữa...Trần Phàm còn nhận thấy được, mức độ ỷ lại của mình vào Dai Fu so với trước kia cũng giảm bót đi rất nhiều!
Phát hiện này khiến cho Trần Phàm thầm hô may mắn. đồng thời cũng hơi có chút nghi hoặc, bởi vì hắn không biết nguyên nhân ờ trong đó. Nửa tiếng đồng hồ sau. Trần Phàm đã về tới căn hộ cùng ờ chung với Tồ San.
Điền di trồng thấy Trần Phàm bước vào cửa, liền vội vàng lấy một đồi dép lê cho Trần Phàm, khẽ mim cười nói:
- Trần thiếu, tiểu thư nói khi nào cậu quay về, thì trực tiếp vào phòng ngủ của nàng, tìm nàng!
ủa? Phải chăng tiểu nha đầu kia đã nghĩ thông suốt rồi? Nghe Điền di nói như thế. Trần Phàm không khỏi nao nao.
Nhưng Điền di lại mang thần tình sáng lạn, thân là bảo mẫu trồng nom hai người, nàng hiển nhiên là biết chuyện tình đính hôn của hai người. Đồng dạng cũng biết quan hệ của hai người luồn luồn cứng nhắc, đừng nói là ngủ cùng phòng, mà ngay từ ban đầu Trằn Phàm và Tô San đều sinh hoạt riêng tư hết.
Hiện giờ vừa nghe Tồ San muốn gọi Trần Phàm tiến vào phòng ngủ của nàng. Điền di tự đáy lòng cảm thấy cao hứng cho hai người thanh niên trẻ tuổi này.
Có lẽ Tô San chuyển biến quá nhanh, làm cho Trần Phàm không kịp thích ứng, thế nên bàn thân hắn không có nhận thấy diễn câm bất thường của Điền di, mà trực tiếp bước lên tầng lầu tìm Tồ San.
Trong phòng ngủ. Tồ San mặc một bộ váy ngủ đơn giản, nằm lỳ ở trên giường, xem quyển tạp chí kinh tế mà cha nàng đã đặc ý đặt hàng cho nàng vào mỗi tháng.
Dưới ánh đèn, nàng vắt vẻo đồi chân thon dài, tạo thành một cái góc độ khiến cho nam nhân nhìn thấy là muốn phát điên, phối họp cùng với nhũ hoa dục phóng ờ trước ngực, theo bên cạnh nhìn thoáng qua thì đúng là một hình chữ s hoàn mỹ. Bất quá, nàng dường như không có ý thức được điểm này, mà một bên xem tạp chí, một bên ngâm nga tiểu khúc, diễn cảm phi thường tiêu diêu.
Bên ngoài phòng ngủ. Trần Phàm cũng không có trực tiếp đẩy cửa bước vào, mà đứng im ờ bên ngoài, vươn tay lên gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa. Tồ San khẽ giật mình, vội vàng bò dậy. đem quyển tạp chí trong tay ném lên trên tủ đầu giường. Sau đó tắt điện sáng đi, mở ánh đèn ngủ màu tím lên. Làm xong tất cà những chuyện này. Tô San một tay chống cằm, nằm nghiêng người, ánh mắt nhìn thẳng về phía cửa phòng ngủ, ngâm nga nói:
- Anh yêu, cửa không có khóa, mau vào đây.
Xuyên thấu qua khe cửa, chứng kiến ánh đèn bên trong phòng ngủ bỗng nhiên thay đổi Trần Phàm khẽ nhíu mày thầm nghĩ, nha đầu kia đang làm cái quỷ gì thế? Trong lòng đang nghi hoặc, thì thanh âm của Tồ San truyền ra. Trằn Phàm không chút do dự.
trực tiếp đấy cửa bước vào.
Ngay sau đó, cước bộ của Trần Phàm liền dừng lại. đôi con ngươi trong mắt cấp tốc giãn ra diễn cảm kinh ngạc ngắm nhìn Tô San bày ra tư thế liêu nhân.
Chứng kiến Trần Phàm hai mắt trợn tròn, thần tình như không thể tưởng tượng nổi đang nhìn chằm chằm vào mình. Tô San tuy rằng trong lòng hiểu rõ, nhưng lại giả vờ hồ đồ. điềm đạm đáng yêu nói:
- Làm sao vậy? Anh yêu, chẳng lẽ anh khng hài lòng với ánh đèn này sao? Nếu như khồng hài lòng, ngày mai em sẽ tìm người đến thay!
Lúc trước Trần Phàm bị Dai Fu đùa giờn không thôi, tuy rằng phút cuối cùng đã mạnh mẽ khống chế tinh thần, không có đè Dai Fu ra làm thịt, nhưng cũng nín một thân dục hỏa thiêu đốt. Lúc này thấy Tô San bày ra hình dáng liêu nhân, dục hòa trong nội thể giống như bị đổ thêm xăng bình thường, rất nhanh đã thiêu đốt lên.
Nha đầu này khẳng định sẽ không hảo tâm như thế. Nội tâm khẽ dao động, đồng thời Trần Phàm cũng âm thầm cảnh báo chính mình, đem ánh mắt chuyển dời khỏi cơ thế mê người của Tô San, mỉm cười nói:
- Lão bà, em đang làm cái gì vậy?
- Làm gì?
Tồ San cố tình trợn trừng ánh mắt kinh ngạc lên, sau đó bày ra hình dáng tiểu nữ nhân thẹn thùng:
- Người...người ta không phải đã nói là tắm rửa sạch sẽ chờ anh quay về sao? Anh còn hỏi người ta...
Nói đến đây, thì thanh âm của Tồ San đã vặn nhỏ xuống hết cỡ, không thể nghe thấy nữa. Lúc này phối hợp cùng bầu không khí bên trong căn phòng ngủ, vô hình trung đã tràn ngập sắc thái quyến rũ.
Con bà nó. đều là yêu tinh! Một đám muốn lấy mạng người ah? Trần Phàm trong lòng thầm mắng một tiếng, hiển nhiên là không bao giờ tin vào lời nói ma quỷ này của Tô San.
Trông thấy Trần Phàm không nói câu gì. Tô San thay đồi tư thế, ngồi dậy ồn nhu nói:
- Anh yêu, anh còn đứng ờ đó làm gì nữa đây? Người ta phải đấu tranh tư tường rất khổ tâm đó ah! Chẳng lẽ anh không muốn hay sao?
Tô San nói xong, cố tình ngoảnh đầu sang một bên, bày ra hình dáng tiểu nữ nhân thẹn thùng.
Nhìn bộ dáng này của Tô San. Trần Phàm có chút kinh nghi, tiểu nha đầu bày ra bộ dáng này, dường như...dường như không giống giả vờ ah! Ưm? Sao lại như thế nhỉ?
Ngay khi Trần Phàm đang mê man, thì ánh mắt chợt nhìn thấy đầu mũi kéo lộ ra ở dưới chiếc gối Tồ San đang nằm đè lên. Phát hiện này khiến cho trong lòng Trằn Phàm lạnh run, dục hỏa đang thiêu đốt trong cơ thể nháy mắt liền biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng, đứng thăng thân hình lên, tức giận nói:
- Lão bà, coi như cô đang đùa với tôi, thì cũng không cần giấu kéo ờ dưới chiếc gối kia đi?
- A?
Lời nói của Trần Phàm khiến cho Tồ San giật mình cả kinh, theo bàn năng nhìn xuống dưới gối, rõ ràng thấy được đầu mũi kéo đang chìa ra bên ngoài, trong lòng âm thầm hối hận không thồi.
Ngắn ngủi hối hận qua đi. Tô San cũng không hề chần chừ, mà dứt khoát nhấc chiếc kéo lên, nhảy xuống giường, bày ra hình dáng như sẽ cắt tiểu huynh đệ của Trần Phàm, đồng thời diễn cảm trờ nên hung ác, chậm rãi bước tới phía trước:
- Trần Phàm, anh mau thành thật khai báo, anh cùng cô nàng đại dương mã kia rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?
- Cô muốn mưu sát chồng của mình sao?
Trần Phàm thấy vậy, cố tình làm ra bộ dáng hoảng hốt đồng thời nhanh chóng xoay người chạy trốn. Bởi quan hệ giữa hắn cùng Dai Fu quá mức phức tạp, cho nên không thế nào hướng Tô San giải thích rõ ràng được!
Trần Phàm chưa từng nghĩ qua, sẽ cho Tô San hiểu rõ về quá khứ của mình. Bởi vì quá khứ hắc ám kia, quá mức thống khổ...Hắc ám và thống khổ này, hắn chỉ muốn bản thân gánh vác một mình mà thôi.