Nghe xong lời nói của Ngu Huyền. Điền Thảo không do dự, vẻ mặt thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Ngu Huyền.
Tựa hồ thật không ngờ Điền Thảo sẽ chủ động như thế, vẻ kinh ngạc trên mặt Ngu Huyền càng tăng lên. đồng thời trong lòng hết sức tò mò thân phận Điền Thảo.
Bất quá...lực khống chế của hắn thật không tệ, cũng không mở miệng hỏi, mà là hàm hậu nhìn Điền Thảo cười cười, một lần nữa chuyển ánh mắt nhìn lên sân khấu.
Cùng lúc đó, Nương theo ánh đèn lade, những sinh viên thuộc ngành quản lý công thương, một đám Giống như vừa phát hiện được tân đại lục, sôi nổi thì thầm với nhau.
- Thấy không, cô bé kia là tới tìm Trần Phàm, không phải là ban gái Trần Phàm đó chứ?
- Không có nghe nói, bất quá tiểu tử Trần Phàm từ ngày đầu tiên khai giảng không thấy ờ lại ký túc xá ngủ qua, nói không chuẩn thật sự là bạn gái của hắn!
- Thật sự là chân nhân bất lộ tướng, không nghĩ tới tiểu tử Trần Phàm lại tìm được một bạn gái giống như là tiên nữ vậy!
Nghe được tiếng nghị luận chung quanh, biểu tình Ngu Huyền bỗng nhiên trở nên cực kỳ xấu hổ, bởi vì trong tiềm thức, hắn cũng xem Điền Thảo là bạn gái của Trần Phàm.
Ngu Huyền trộm liếc mắt nhìn Điền Thảo, phát hiện Điền Thảo tựa hồ như không hề nghe được lời nghị luận chung quanh, một tay chống cằm, lẳng lặng nhìn sân khấu.
Nghĩ vậy Ngu Huyền ho khan một tiếng, quay đầu làm ra bộ dáng hung thần ác sát:
- Đều im lặng nhìn tiết mục đi. đừng ảnh hưởng những người khác.
Nguyên bản. Ngu Huyền chính là trường lớp, lại trải qua sự kiện huấn luyện quân sự. Ngu Huyền ở trong lớp thậm chí là khoa quản lý công thương uy vọng cũng không thấp, lúc này vừa nói như thế, những sinh viên kia đều ngừng lại, Chẳng qua thỉnh thoảng vẫn đưa ánh mắt nhìn về phía Điền Thảo.
Cùng lúc đó, ờ địa phương cách vị trí của Điền Thảo không đến ba mươi thước, biểu tình vẻ mặt Sở Qua đầy qủy dị, hiển nhiên cho tới bây giờ hắn còn chưa biết mục đích Điền Thảo đến đại học Đông Hải.
- Uy, đồng học, cậu không có chỗ ngồi sao?
Lúc này, một gã thành viên hội sinh viên đi tới, giọng nói có vẻ tức giận hỏi Sở Qua.
Tuy rằng Sở Qua chi mới mười sáu tuổi, nhưng thân hình dậy thì rất tốt, thân hình cao lớn không nói, gương mặt cũng không quá non nớt, cho nên bị gã thành viên hội sinh viên xem là sinh viên đại học Đông Hải.
Ngạc nhiên nghe được câu hỏi. Sở Qua nhíu mày quét mắt nhìn đối phương:
- Ai nói cho cậu biết tôi không có chỗ ngồi?
Nói chung những thành viên trong hội sinh viên luôn luôn ma cũ ăn hiếp ma mới, nhất là khi đối mặt những sinh viên năm nhất mới đến.
Cho nên tên sinh viên vừa nghe được lời nói của Sở Qua, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi. đồng thời nhìn lướt chung quanh Sở Qua, phát hiện không còn chỗ ngồi, âm thanh lạnh lùng nói:
- Chỗ ngồi ở đâu?
Sở Qua lại không để ý tới hẳn, mà là vỗ vai một gã nam sinh đeo kính bên cạnh, chờ khi tên nam sinh ngẩng đầu lên, hắn dứt khoát nói:
- Bạn thân, tôi mua chỗ ngồi của cậu, nói cái giá đi.
- Cái gì?
Nam sinh đeo kính nhất thời bị lời của Sở Qua làm kinh ngạc.
- Sững sờ cái gì?
Sở Qua trừng mắt nói:
- Lão tử muốn mua chỗ ngồi của cậu, cậu nói cái giá!
- Cậu là ai a?
Nam sinh đeo kính làm như bị thái độ hung hăng càn quấy của Sở Qua làm bực mình, có chút căm tức.
Sở Qua "sách" một tiếng, giọng nói càng thêm bá đạo:
- Tôi mua chỗ ngồi của cậu, có quan hệ cái mao sì tới việc nhận thức cậu, nhanh chóng ra giá!
- Ai nói tôi muốn bán chỗ ngồi?
Nam sinh đeo kính hoàn toàn nổi giận.
- Năm trăm!
Sở Qua tựa hồ lười vô nghĩa, trực tiếp ra giá.
Sắc mặt nam sinh đeo kính khó coi mắng một câu:
- Có vài đồng tiền dơ bần thì giỏi
lắm sao?
- Tám trăm!
Sở Qua cũng không rảnh cãi cọ, trực tiếp tăng giá.
- Đi xa một chút, đừng ảnh hưởng tôi xem tiết mục!
- Một ngàn!
- Cậu có ra giá một vạn tôi cũng không bán!
Mắt thấy nam sinh đeo kính không chịu nhường bước, sắc mặt Sở Qua hơi đổi, theo sau Ngay trong ánh mắt kinh ngạc của thành viên hội sinh viên cùng các sinh viên khác, một tay nắm lấy cô áo nam sinh đeo kính xách lên, giống như đang xách một con gà con.
Nam sinh đeo kính tựa hồ thật không ngờ Sở Qua dám động thủ, lập tức ngây ngẩn cả người, chờ khi hắn lấy lại tinh thần. Sở Qua đã trực tiếp ngồi xuống.
- Cậu...
Nam sinh đeo kính tức giận đến đõ bừng khuôn mặt, theo bản năng vung lên nắm tay.
- Đưa cậu đi bệnh viện cùng cho cậu năm ngàn đồng mua chỗ ngồi, cậu chọn lấy một.
Sở Qua nói xong, lấy trong ví ra một xấp tiền, đưa tới bên cạnh nam sinh đeo kính.
Nhìn biểu tình thật đáng ghét của Sở Qua, nam sinh đeo kính chi hận không thể Ngay Đương trường đánh ngã Sở Qua xuống đất, nhưng xấp tiền đối với hắn lại tràn ngập lực hấp dẫn.
Cuối cùng, hắn cắn răng tiếp nhận tiền, biến mất trong đám người.
Mắt thấy nam sinh đeo kính rời đi. Sở Qua nhìn tên thành viên hội sinh viên luôn dùng ánh mắt khó chịu nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Tránh ra một chút, đừng ảnh hưởng tôi xem tiết mục, cảm ơn.
Tên thành viên thực sự không lời sì để nói, do dự một chút, cuối cùng cắn răng rời đi.
Mà Sở Qua lại đang hí mắt quét nhìn về vị trí của Điền Thảo.
Đối với hắn mà nói, tiết mục đang biểu diễn căn bản không có chút lực hấp dẫn, hắn đến đại học Đông Hải, chi vì Điền Thảo, chính xác hơn là vì Trần Phàm.
Ân...Đương nhiên, cho tới bây giờ hắn còn chưa biết được tên của Trần Phàm.
- Tiếp theo, mời thưởng thức tám bạn học, là Tô San của ngành quản trị kinh doanh biểu diễn trang phục!
Trên sân khấu, một cô gái mặc lễ phục màu lam, gương mặt mỉm cười nhìn xuống khán giả nói.
Theo lời của nàng vừa thốt lên. Trương Thiên Thiên trong áo váy màu đen bước những bước chân khêu gợi. đôi giày cao gót giẫm trên tấm thảm, phát ra tiếng vang thanh thúy mà đầy tiết tấu.
Tự tin, lớn mặt, kiêu ngạo.
Đây tựa hồ là sự hình dung đích thực của Trương Thiên Thiên.
- Ngao!
Nàng vừa xuất hiện, liền thắng được cả hiện trường hoan nghênh, trên sân bóng vang lên tiếng gào rung trời.
Dù là Sở Qua vốn không chút hứng thú đối với tiết mục cũng tò mò quét nhìn lên sân khấu, trong lòng lầm bẩm hai chữ Tô San.
Theo sau, hắn tinh ngộ, lập tức nhớ tới chuyện mẹ của Điền Thảo chính là người giúp việc của Tô San.
Nghĩ tới việc này, Sở Qua thu hồi tâm tư. ánh mắt chuyển dời lên sân khấu, tìm tòi thân ảnh Tô San. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tô San là người cuối CÙNG đi ra, nàng không giống như Trương Thiên Thiên đi theo kiểu dáng vóc gợi cảm, mà là thăn mặc một bộ áo váy màu trắng, dưới chân mang đôi giày màu lam, mái tóc tùy ý xõa trên vai, làm cho người ta có một loại cảm giác thanh thuần.
Tô San xuất hiện, làm cho toàn bộ người xem tại hiện trường reo hò.
So ra mà nói. Điền Thảo ngồi bên cạnh Ngu Huyền, tuy rằng ánh mắt dừng lại trên người Tô San, nhưng cũng không kích động giống như các nam sinh viên, cũng không hề ghen tỵ như các nữ sinh viên.
Vẻ mặt của nàng thủy chung bình tĩnh như nước, không có chút nào gợn sóng.
Nghe tới tên của Tô San. Sở Qua đột nhiên cảm thấy được có lẽ Điền Thảo đến là vì muốn xem tiết mục của Tô San, cho nên mới đến đại học Đông Hải, nhưng khi nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Điền Thảo, hắn lại đẩy ngã ý nghĩ này.
Vòng biểu diễn thử nhất đi qua, rất nhanh, đợt thử hai lại bắt đầu.
Trương Thiên Thiên vẫn xung phong như trước, nàng mặc một bộ áo bikini màu đen, phía dưới trang bị một chiếc quần mỏng cực ngắn. đôi mông đẹp co dãn càng làm nổi bật chiếc quần mỏng manh, đôi chân thẳng tắp mang một đôi tất chân màu đen thật hấp dẫn, phối hợp đôi giày cao gót màu đen, nhất thời làm cho ánh mắt nam sinh tại hiện trường trợn tròn!
Dù là Sở Qua vốn không hề có chút hứng thú với tiết mục không muốn thừa nhận cũng không được. Trương Thiên Thiên một thân khí chất lãnh diễm, đúng thật là một vưu vật, hơn nữa càng khó được chính là, nàng hiểu được nên làm sao hấp dẫn ánh mắt nam nhân.
Sau Trương Thiên Thiên, những nữ sinh khác tuy rằng tư sắc cùng khí chất hơi kém, nhưng đều mang những tất chân đủ màu sắc, có màu sắc rực rỡ, có màu da, hoàn toàn không giống nhau, quả thực là một màn biểu diễn tất chân thật đẹp...
Ngay khi khán giả đang suy đoán Tô San sẽ mặc tất chân màu sì xuất hiện. Tô San đã đi ra.
Nàng mặc một chiếc áo bó sát màu lam nhạt, chiếc áo bó sát làm ngọn núi phía trước căng cứng, vòng eo thon nhỏ như cây liễu lộ ra. Vòng bụng bằng phẳng và bóng loáng, đã tràn ngập vẻ hấp dẫn khác thường.
Đôi chân gần như hoàn mỹ của nàng cũng không mang tất chân, mà là trắng trơn một mảnh, lại thêm váy ngăn kẻ sọc phụ trợ, hết sức đập vào mắt người khác.
Nhất là nàng còn mang theo đôi giày cao gót tới mười phân, càng làm cho đôi chân của nàng thêm thon dài!
- Ngao!
- Mỹ nữ, tôi yêu cô!
Tô San xuất hiện làm bầu không khí trong hiện trường đạt được đinh cao lần đầu tiên trong đêm nay, một ít nhóm nam sinh đứng lên vung tay hô to.
Đối mặt tiếng gọi ầm ĩ đầy trời. Tô San làm như không hề nghe được, nàng thủy chung lộ vẻ mỉm cười thản nhiên, bước đi tao nhã từng bước đến phía trước sân khấu.
Bỗng nhiên...
Ngay khi khán giả vì sự biểu diễn của Tô San mà phấn khích vỗ tay hoan hô, Tô San đột nhiên trượt chân, cả người nhất thời mất đi thăng bằng, ngã quỵ ra phía sau!
Xì!
Ngay sau đó, Tô San trong tiếng kinh hô của mọi người, trực tiếp ngã nhào.
Một màn thình lình xảy ra, làm cho cả sân bóng đang ầm ĩ biến thành yên lặng một mảnh, cơ hồ tất cả mọi người vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô San.
Tô San tựa hồ cũng bị một màn này làm sợ choáng váng, nàng ngoại trừ theo bản I năng kéo váy xuống không để cho mình bị lộ liễu, không còn hành động nào khác.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây...
Năm giây đi qua. Tô San mới sắc mặt kinh hoảng bò lên khỏi sân khấu, sau đó trong tiếng cười vang của một ít người xem, chật vật đi ra.
- Cô bây giờ, nhất định thật mất mát đi? Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, tất cả chuyện này do tôi tính toán, kế tiếp, tôi sẽ ờ lúc cô mất mát nhất, bất lực nhất, cho cô một sự cảm động mà cả đời này cô không thể quên được!
Ngay cửa phòng thay đồ bên cạnh sân khấu. Triệu Hoành nhìn thấy một màn này, khóe miệng cong lên một vẻ âm hiểm:
- Cô đã bị tôi nhìn trúng, như vậy tôi tuyệt đối sẽ không cho cô chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi!
Ngay lúc Triệu Hoành vì một màn do chính mình tỉ mỉ an bài mà đắc ý, ở trong một gian phòng thay đồ khác, một đôi ánh mắt thâm thúy, vô cùng sắc bén quét về phía hắn.
Trong khoảnh khắc đó, đôi tròng mắt kia hiện lên một tia lệ khí!
Phía trước Trương Thiên Thiên bởi vì lòng tự trọng bị đà kích nặng nề Bỏ đi ra khỏi quán bar, bỗng nhiên phát hiện vừa rồi mình quá mức kích động, thế cho nên cũng đã quên cầm theo túi xách.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng Trương Thiên Thiên quay vào, một lần nữa đi vào quán bar, kết quà trực tiếp thấy Hỗn Thế Ma Vương Sở Qua thuần thục đem nam nhân muốn ăn đậu hũ của nàng đánh ngã lăn trên mặt đất.
Một màn bất thình lình làm cho Trương Thiên đứng Ngay cửa quán rượu ngây người thật lâu.
Càng làm cho nàng không biết nói gì chính là, sau khi Sở Qua đánh ngã Hầu Tử, không nhìn thẳng đám người Phó Bác đang hùng hổ tiến lên, mà dùng vẻ mặt ân cần lấy lòng tươi cười hỏi Trần Phàm nên làm sao xử trí đám người Phó Bác.
Tựa hồ...trong mắt thiếu niên đang lộ vẻ tươi cười tà ác, đám người Phó Bác đã là thịt bò trên thớt, có thể tùy ý mặc cho hắn xâu xé.
Mà ánh mắt thiếu niên nhìn về phía Trần Phàm, quà thực là hình tượng như một tên nịnh nọt.
Sự Tương phàn hoàn toàn trong lúc này làm cho Trương Thiên Thiên nhịn không được run rẩy kịch liệt.
Cho tới nay, nàng đối với thân phận của Trần Phàm luôn tràn ngập tò mò, thậm chí không tiếc vận dụng mạng lưới quan hệ của cha mình đi điều tra, lại cuối cùng vẫn không có tin tức gì.
Mà hiện giờ, một thiếu niên dám đem đám người Phó Bác giẫm đạp như đàn cẩu lại trở thành kẻ nịnh nọt Trần Phàm?
Hắn rốt cục là ai?
Trương Thiên Thiên theo bàn năng tự hỏi mình.
Không có đáp án, Trương Thiên Thiên khẩn trương ngừng thở, tiếp tục chú ý tình thế phát triển.
Đối mặt câu hỏi của Sở Qua. Trần Phàm không trà lời Ngay, mà là nhìn thoáng qua Tiêu Phong luôn biểu hiện khác thường đêm nay.
Trài qua thời gian dài ở chung như vậy, Trần Phàm đối với tính cách Tiêu Phong thập phần hiểu biết, bàn tính Tiêu Phong thập phần tiêu gái, thuộc loại tính cách ôn hòa nhã nhặn, rất ít nổi giận.
Nghĩ nghĩ. Trần Phàm vỗ vỗ bà vai Tiêu Phong, mỉm cười hỏi:
- Đã ghiền không? Không đã ghiền cứ cho tiểu Qua tiếp tục.
Gia tộc xuống dốc, chính bàn thân mình bị Tần Tư Nhiên si nhục, hiện giờ đám người Tần Tư Nhiên muốn đạp lên mặt mũi, muốn nói trong lòng Tiêu Phong không giận. đó là lừa kẻ ngốc.
Nhưng hắn biết rõ bối cành khủng bố của đám người Phó Bác, nhất thời do dự, cũng không phải sợ đám người Phó Bác trà thủ hắn, mà là sợ trà thủ gia tộc của hắn.
Theo hắn xem ra, nếu đoàn người Phó Bác lợi dụng bối cành bàn thân đi trà thủ Tiêu gia, như vậy đối với Tiêu gia mà nói, tuyệt đối là sự đà kích trí mạng, quà thực chính là họa vô đơn chí, trên vết thưởng còn tát thêm muối.
Làm như đã nhận ra vẻ lo lắng của Tiêu Phong, Tần Tư Nhiên luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt khóe miệng lại hiện lên nụ cười lạnh như băng:
- Tiêu Phong, một đoạn thời gian trước cha anh còn cúi mình đến Tần gia cầu cha của tôi cho hắn một cơ hội, hiện giờ xem ra, cơ hội này không thể cho được.
Ngây người nghe được lời nói của Tần Tư Nhiên, thân hình Tiêu Phong kịch chấn.
Theo ý nào đó mà nói, Tiêu gia xuống dốc khà năng rất lớn chính là vì cha của hắn quyết sách sai lầm, còn cõng rắn cắn nhà gà, đáp ứng đám hỏi cùng Tần gia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Đối với chuyện cha mình đi tới Tần gia xin cơ hội, Tiêu Phong cũng không biết rõ tình hình, nhưng hắn hiểu được, cha buông tha tự tôn cùng mặt mũi, là vì muốn chuộc tội với Tiêu gia, cùng lúc cầu mong có thể xin được một cơ hội.
Một loại cảm giác si nhục tràn ngập trong lòng Tiêu Phong, sắc mặt của hắn tái nhọt một mành.
- Phong ca, mành đất Hàng Châu này không có gì đáng lưu luyến, nếu bác trai muốn phát triển, để cho ông ấy đi Đông Hải.
Làm như nhìn ra Tiêu Phong lo lắng, Sở Qua nhắc nhờ nói.
Phó Bác nheo mắt lại nhìn lướt qua Sở Qua, sau đó cười lạnh nói:
- Cơ hội hay không cơ hội tao tạm thời không đề cập tới, tao mặc kệ tụi mày là đại thiếu Hồng gia từ phương bắc tới, hay là công tử từ Đông Hải tới, hôm nay nếu tụi mày đem Hầu Tử đánh thành như vậy, như vậy nhất định phải cấp một công đạo.
- Tiểu Qua, theo như hắn nói, cho hắn một công đạo.Trần Phàm giải quyết dứt khoát.
Sở Qua nguyên bàn đang xoa tay, nghĩ lại ở trước mặt Trần Phàm hào hào biểu hiện một phen, hiện giờ nghe được lời của Trần Phàm, giống như nghe được thánh chi, kích động không gì sánh kịp.
Bất quá...theo sau, lúc hắn nghiêng đầu lại, ánh mắt rơi xuống trên đám người Phó Bác thì biểu tình kích động trên mặt không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại vẻ mặt tà ác:
- Công đạo? Con mẹ nó, lão tử năm trước ờ Hàng Châu giẫm đạp hai tên ngốc tử Triệu Hoành cùng Ngụy Nguyên, hai tên ngốc kia cũng không dám đòi công đạo với lão tử, mày lại cần lão từ công đạo?
Oanh!
Lời nói cuồng vọng không ai bì nổi của Sở Qua, nhất thời giống như một đạo kinh thiên lôi điện nổ vang bên tai đám người Phó Bác, lập tức làm cho bọn hắn ngây dại.
Triệu Hoành?
Ngụy Nguyên?
Đám người Phó Bác đối với hai cái tên này cũng không xa lạ gì, ngược lại như sấm bên tai, bởi vì hai người này cũng giống như Phó Bác, là một thành viên trong tứ đại công tử Hàng Châu, Triệu Hoành có được một người anh kiêu hùng lấy thúng úp voi trong giới hắc đạo Hàng Châu. Ngụy Nguyên có vị trường bối có được năng lượng không tầm thưởng trong quan trường Chiết Giang.
Đồng dạng, bọn hắn cũng biết Triệu Hoành và Ngụy Nguyên ở năm trước tại Hàng Châu bị một tiểu công tử ăn chơi từ Đông Hải tới thiếu chút nữa chỉnh chết, chuyện kia đã nhấc lên kinh thiên sóng lớn ờ Hàng Châu thậm chí ờ cà Chiết Giang.
Cơ hồ toàn bộ ăn chơi trác táng của Chiết Giang đều cho rằng Triệu Hoành cùng Ngụy Nguyên sẽ phàn kích, ai ngờ chuyện kia cuối cùng sống chết mặt ngươi, không còn đoạn dưới.
Hiện giờ nghe được Sở Qua vừa nói như thế, mọi người mới tinh ngộ, nguyên lai hết thày đều do một thân thiếu niên mặc quần áo kiểu phong cách Enaland, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười tà ác làm ra.
Đám người Phó Bác còn đang ngây ngẩn, Sở Qua cũng không hề dừng tay, ngược lại hắn thừa dịp đám người Phó Bác còn đang ngây người. ờ Ngay tại chỗ phóng đi, trực tiếp xông ra ngoài.
Mục tiêu của hắn không phải Phó Bác, mà là Tần Tư Nhiên bên người Phó Bác.
Sở Qua không ngốc, hắn nhìn ra được đầu sỏ gây nên sự tình đêm nay chính là nữ nhân này, mà lời nói bén nhọn vừa rồi của nữ nhân này làm hắn khó chịu, rất khó chịu, hắn muốn dùng nữ nhân này khai đao trước tiên.
Không có chút thương hương tiếc ngọc, Sở Qua giống như một trận gió vọt tới trước mặt Tần Tư Nhiên, trong biểu tình Hoàng sợ của cô ta, bỗng nhiên vải ra một cái tát.
Mười thành lực lượng.
- Ba.
Thanh âm thanh thúy vang lên, khuôn mặt trắng nõan của Tần Tư Nhiên lập tức hiện thêm năm dấu ngón tay đỏ tươi, đôi môi khêu gợi tức thì bị đánh vỡ, máu tươi nhất thời bừng lên trong đó còn kèm theo mấy cái răng. Lực lượng cường đại trực tiếp đánh ngã cô ta té xuống đất.
- Con mẹ mày, chi bằng vào bộ dáng kỹ nữ của mày, còn dám nói Phong ca ô uế ánh mắt mày. Theo tao thấy, loại mặt hàng như mày, ném vào hộp đêm cũng không ai đến choi.
Một cái tát đem Tần Tư Nhiên đánh ngã xuống đất, Sở Qua hướng Tần Tư Nhiên nhổ ngụm nước miếng.
Cùng lúc đó hắn nhận thấy được sau lưng truyền đến thanh âm gió rít, cười lạnh nghiêng người chợt lóe, tránh thoát một kích phẫn nộ của Phó Bác, sau đó hai tay xuyên qua dưới nách Phó Bác, bắt lấy cánh tay hắn gập cong, phát lực, dùng sức vung.
...Ném qua vai.
Oanh!
Thân thể vượt qua một trăm năm mươi cân của Phó Bác ầm ầm ngã xuống đất, phát ra một tiếng trầm đục, giống như cà sàn nhà đều khẽ động.
Đau đớn kịch liệt làm cho gương mặt Phó Bác vặn vẹo vào nhau, sắc mặt trắng bệch một mành, thân thể cuộn rút lại, muốn giãy dụa đứng lên, nhưng toàn tâm đau đớn để cho hắn hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
Một chiểu đánh ngã Phó Bác, Sở Qua cực kỳ tà ác hướng tên thanh niên để tóc dài cùng tên thanh niên đeo dây chuyền ngọc phật ngoắc ngón tay:
- Một mình đấu hay là cùng tiến lên?
Thực lực khủng bố của Sở Qua, hai gã thanh niên vẫn nhìn thấy trong mất, thế nào còn dám cùng Sở Qua giao thủ?
Không chỉ là hai người bọn họ, ba nữ tử còn lại cũng sợ tới mặt hoa thất sắc, liên tiếp lui về phía sau.
- Con mẹ nó, bọn hèn nhát.
Sở Qua cực kỳ bất nhã làm ra một động tác khinh bỉ thông dụng toàn cầu, sau đó mắng:
- Cho tụi mày mười giây đồng hồ, biến mất trong phạm vi tầm mất của Trần ca. Nhớ kỹ, tốt nhất đừng tiếp tục giở trò, nếu không lão tử cất đầu lưỡi của bọn bây.
Nguyên hai gã thanh niên đang kinh hãi run rẩy, nghe được lời Sở Qua, cũng không nhiệt huyết tới mức nhào lên báo thủ, mà là giống như hai con chó nhanh chóng đem Phó Bác. Tần Tư Nhiên cùng Hầu Tử nâng lên, cũng không kịp tính tiền, trực tiếp rời đi.
Thậm chí lúc bọn hắn rời đi, cũng không chú ý tới Trương Thiên Thiên đã nhìn thấy hết một màn này.
Nhìn đám người Phó Bác trước đó còn ăn trên ngồi trước Ngay mặt mình, hiện tại lại giống như đàn chó, thê thám rời quán bar, trong lòng Trương Thiên Thiên rung động thế nào có thể nghĩ.
Hít một hơi thật sâu, Trương Thiên Thiên quyết định đi qua chào hỏi với đám người Trần Phàm.
Cùng lúc đó, Sở Qua biểu hiện kinh diễm nhìn đám người Phó Bác rời đi, gương mặt lập tức biến đổi, trên mặt lộ ra nét tươi cười ân cần theo thói quen, đồng thời bước nhanh về hướng Trần Phàm, cảm giác giống như một nhi đồng vừa làm được chuyện tốt. đi về phía cha mẹ để tranh công.
Sở Qua biết, chút công phu mèo quào của mình căn bàn không thể vào được pháp nhăn của Trần Phàm.
Ngày đó, hắn bị Trần Phàm dùng một cái tát đánh bay, Độc Nhất Đao cũng ở hiện trường, lúc ấy Độc Nhất Đao ẩn giấu trong đám người, nguyên bàn định ra tay, đơn giàn là vì lúc ấy Sở Qua âm thầm đối với hắn lắc đầu.
Sau đó, Sở Qua đặc biệt hỏi qua Độc Nhất Đao:
- Nhất Đao ca, nếu để cho anh chống lại người thần bí kia, anh có mấy thành nắm chắc?
- Một thành, hơn nữa là phải đánh lén.
Độc Nhất Đao nói như vậy.
Lúc ấy sau khi nghe được đáp án này trong miệng Độc Nhất Đao, sự rung động
trong lòng Sở Qua thật sự không cách nào hình dung.
Đây cũng là nguyên nhân hắn không tiếc hết thày trà giá muốn bái Trần Phàm làm thầy - hắn Chẳng những yêu thích đua xe, còn thích cách đấu.
Tục ngữ nói, nhìn thoáng qua là biết là lừa hay ngựa, Sở Qua vừa ra tay, Trần Phàm liền nhìn ra được thực lực cách đấu của Sở Qua thật không tầm thưởng, cho nên đối với việc Sở Qua có thể thoải mái giải quyết đám người Phó Bác, Trần Phàm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng Tô San, Ngu Huyền bọn họ vẻ mặt biểu tình kỳ lạ, nhất là Tô San, lần đầu tiên trài qua chuyện đánh nhau trong quán bar, nàng cảm thấy cực kỳ kích thích, cho tới khi có xúc động thật muốn ra tay.
Mà Ngu Huyền tay chân cũng ngứa ngáy, bất quá kiến thức được thực lực của Sở Qua, biết mình ra tay là vẽ rắn thêm chân, mới không xuất thủ.
So ra mà nói, biểu tình Tiêu Phong có chút phức tạp, cùng lúc Sở Qua giúp hắn trút được ngụm ác khí, về phương diện khác, hắn vẫn có chút lo lắng - tuy rằng Sở Qua vỗ ngực cam đoan cho cha hắn đi Đông Hải tìm kiếm cơ hội kinh doanh, nhưng dù sao Sở Qua còn nhó, Ngay cà bối cành không tầm thưởng, cũng chưa chắc có thể có tác dụng.
- Tiêu Phong, lời của tiểu Qua nói rất đúng, lấy tình hình trước mắt mà nói, Tiêu gia ờ Hàng Châu thậm chí Chiết Giang đã không còn không gian phát triển, đi Đông Hải là một sự lựa chọn không sai.
Làm như đã nhận ra sự lo lắng trong lòng Tiêu Phong, Trần Phàm vỗ nhẹ lên bà vai hắn.
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Trần Phàm, Tiêu Phong giống như bị sét đánh, cà người không ngừng rùng mình, trong lòng tuôn ra một ý niệm khủng bố trong đầu: hay là hết thày những gì về gia tộc của mình, Trần Phàm cũng biết?
Trào ra ý nghĩ này, Tiêu Phong đột nhiên cảm giác được, Trần Phàm không đơn giàn như mình vẫn nghĩ.
- Phó Bác, tôi mặc kệ tên tiểu động loại kia có thân phận gì, tôi muốn hắn bõ mạng tại Hàng Châu.
Bên ngoài quán bar Giang Hồ, trong một chiếc xe hơi. Hầu Tử được mấy người lay tinh, bộ dáng mặt mũi bầm dập, ánh mắt đó đến dọa người.
Tần Tư Nhiên lại nước mắt nước mũi, dùng tiếng nói bén nhọn rít:
- Phó Bác, anh có phải là nam nhân hay không, còn đứng ngây đó làm gì? Gọi điện thoại a, tôi muốn lột sống tên khốn khiếp kia.
Phó Bác cà người đau đớn, sắc mặt âm trầm híp mắt nghĩ nghĩ, lấy ra di động, bấm một dãy số.
Điện thoại cũng không phải gọi về người nhà, đối với những công tử ăn chơi như bọn hắn mà nói, bị người giẫm đạp, đi tìm người trong nhà hỗ trợ là một việc cực kỳ dọa người, không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ, bọn hắn bình thường sẽ không làm như vậy.
Điện thoại rất nhanh chuyển được. Phó Bác trực tiếp nói:
- Triệu Hoành, là tôi, Phó Bác.
- Phó Bác, có việc gì thế?
Trong một biệt thự xa hoa tại Hàng Châu, Triệu Hoành cầm di động, gương mặt hơi có chút tò mò, hắn nhận thức Phó Bác, nhưng quan hệ không tính rất sâu, Phó Bác chủ động gọi điện thoại cho hắn, nhiều ít làm cho hắn hiếu kỳ.
- Là như vậy, tôi ở trong một quán bar tại Hàng Châu gặp được tên tiểu tử năm trước phát sinh xung đột với anh, muốn hỏi anh có hứng thú cho tên tiêu tử kia một sự giáo huấn ghi khắc hay không.
Trong con ngươi Phó Bác lóe ra quang mang thông minh lanh lợi, hắn có thể trở thành nhân vật trọng yếu trong đám ăn chơi, ngoại trừ bối cành gia đình không bình thường, ờ khả năng lớn bởi vì hắn có được một cái đầu thông minh lanh lợi.
Đầu bên kia điện thoại, Triệu Hoành đột nhiên nghe được lời Phó Bác, lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha, kêu lên:
- Cái gì? Anh nói là tên tiểu Vương bát đàn kia đa đến Hàng Châu sao?
- Đúng vậy.
Phó Bác âm trầm đáp.
- Ha ha, ha ha ha.
Được câu trà lời khẳng định của Phó Bác, Triệu Hoành không khỏi phá lên cười.
- Tiểu Hoành, anh biết cậu thật buồn bực, bất quá cậu cũng không cần phải gấp, chờ lần này Tiết thiếu gồm thâu Hồng Trúc bang, Đông Hải chính là địa bàn của Thanh bang, đến lúc đó cậu muốn chỉnh tên Vương bát đàn đó thế nào đều được.
Trong đầu hiện ra lời nói của Triệu Thiên Bá, Triệu Hoành nỡ nụ cười, cười đến rất đắc ý, thật âm trầm:
- Sở Qua, tên Vương bát đàn mày, mày lại vẫn dám đến Hàng Châu? Thiên đường có đường mày không đi. địa ngục không cửa mày xông vào, mày muốn đến chịu chết, lão tử sẽ thành toàn cho mày.
Phó Bác đúng là muốn mượn tay Triệu Hoành đối phó Sở Qua, dù sao trong ký ức của hắn. Triệu Hoành là một người lòng dạ hẹp hỏi, có thủ tất báo, nếu biết được kẻ thủ đang ờ Hàng Châu, hơn phân nửa sẽ áp dụng hành động.
Hiện giờ, nghe được lời nói của Triệu Hoành, Phó Bác tự nhiên hiểu được kế sách mượn đao giết người đã thực hiện thành công.
Có lẽ là vì minh xác ý nghĩ trong lòng Phó Bác, Triệu Hoành ngừng cười, âm trầm hỏi:
- Phó Bác, tên tiểu Vương bát đàn ở nơi nào?
- ờ quán bar Giang Hồ đối diện mỹ viện.
Phó Bác trầm giọng đáp:
- Bọn hắn có bày người, năm nam hai nữ, trong đó có một người Hàng Châu, kêu Tiêu Phong.
Tiêu Phong?
Ngạc nhiên nghe được tên này, trong lòng Triệu Hoành chấn động, theo sau như nghĩ tới điều gì.
- Trần Phàm, mày cũng tới sao? Thật sự là đi mòn giày sắt tìm không thấy, được đến không uổng chút công phu.
Dưới ánh đèn, Triệu Hoành cúp điện thoại, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh như băng:
- Trần Phàm a Trần Phàm, tao sẽ cho Hàng Châu trở thành mộ địa của mày.